Cổ Đại

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Mỹ Nữ Béo Trọng Sinh

Mỹ Nữ Béo Trọng Sinh Ta vốn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng lại bị mẹ kế nuôi thành một người béo hai trăm cân. Bà cho ta ăn như nuôi heo, dù ta không nuốt nổi, bà vẫn ép ta ăn. Sau này ta mới biết, bà đang làm áo cưới cho nữ nhi của mình. Sau khi ta trở thành nữ tử béo, trong kinh thành truyền đủ loại tiếng xấu của ta, ai nhìn thấy ta cũng cau mày tránh xa. Ta như mong muốn của bà, gả vào một nhà á.c nhân, bị bà mẫu và cô em chồng mỉa mai, bị trượng phu ghét bỏ. Cuối cùng, mang theo hài tử trong bụng ch .t ré.t tại mùa đông. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về năm mười ba tuổi. Lúc này, phụ thân vẫn còn thương yêu ta, mẹ kế chưa kịp đẩy ta vào h.ố lử.a. Kiếp này, ta nhất định phải thay đổi số phận của mình.

Lật Mặt Si Tình

Lật Mặt Si Tình Kiếp trước, ta tự vẫn để khỏi bị tên hoàng đế dâm loạn kia làm nhục. Phu quân ta là Dự Vương đau đớn tột cùng, mưu phản giết vua. Sau khi đăng cơ, hắn tìm một vũ cơ có mặt mày giống ta để chuyên sủng. Thiên hạ đều khen Dự Vương si tình nhưng ai mà ngờ được người mà hắn yêu thực sự lại là vũ cơ kia. Còn ta, ta bị hắn dâng cho hoàng đế, làm cớ để sau này đoạt ngôi. Sống lại một kiếp, ta trở về đêm hầu hạ hoàng đế. Lần này, ta chủ động ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn. Ngày hôm sau, cả kinh thành đều biết rằng: Hoàng đế anh minh thần võ, còn Dự Vương thì không được như vậy.

Nhiếp Chính Vì Con

Nhiếp Chính Vì Con Hoàng đế là một kẻ yêu mù quáng, hắn không ngần ngại từ bỏ ngai vàng, rời xa hoàng cung để cùng người tình ẩn cư nơi rừng núi. Chính ta đã ngậm đắng nuốt cay, chịu bao gian khổ nuôi dưỡng nhi tử lớn lên, giúp đỡ nó đảm đương việc triều chính. Nhưng không ngờ sau vài năm, Hoàng đế không thể thể chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, lại quay trở về! Hắn lừa gạt hoàng nhi của ta: “Triệt nhi, mẫu hậu con là một người độc đoán nghiêm khắc, thâm hiểm khó lường.” “Trẫm đổi cho con một người mẹ hiền lành, dịu dàng hơn, được không?” 

Hoa Tàn Máu Lệ

Hoa Tàn Máu Lệ Khi ta tìm thấy tiểu thư ở bãi tha ma, cơ thể của nàng đã bị nữ xuyên không chiếm đoạt. Nữ xuyên không hứa rằng sẽ giúp tiểu thư báo thù, nhưng khi vào được phủ Tể tướng, nàng lại tha thứ cho tất cả những kẻ đã làm hại tiểu thư: “Tể tướng phụ thân trước đây không cố ý hại chết thân mẫu của tiểu thư nhà ngươi, nên tha thứ cho ông ấy đi.” “Chủ mẫu ngày ngày tặng ta cao hương phấn thơm, cho ta ăn sơn hào hải vị, quả thực không giống người cay nghiệt như tiểu thư nhà ngươi từng nói.” “Trương lang đối xử với ta rất tốt, hắn lãng tử quay đầu, cũng thật khó có được. Chắc chắn là do tiểu thư nhà ngươi trước đây hay ghen tuông quá thôi!” Nữ xuyên không được mọi người yêu quý, được cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bỏ qua mối thù của tiểu thư, đắc ý nói: “Là tiểu thư nhà ngươi đáng ghét, bị mọi người chán ghét nên mới bị hại, cũng là đáng đời! Ngươi xem, ta thay nàng sống, mọi người đều yêu mến ta, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích ta! Hiện tại, ta chính là trung tâm của mọi người, là bảo bối được cưng chiều nhất!” Nhưng nàng không biết, công chúa trong cung cách đây không lâu bị bỏng nặng trong một trận hỏa hoạn, cần một làn da hoàn hảo của mỹ nhân để hóa trang. Tiểu thư trước đây chịu cảnh ngược đãi, thân hình gầy gò, làn da khô ráp. Hiện tại, những kẻ đó cưng chiều nàng, chỉ để dưỡng cho làn da trở nên hoàn mỹ, căng mịn. Bây giờ, làn da của nàng đã được chăm sóc rất khá, rất bóng loáng.

Chính Phi Mưu Lược

Chính Phi Mưu Lược Thụy vương gia đem lòng yêu thứ muội, vậy mà lại cố ý cầu hôn ta. Chỉ bởi vì thứ muội nói rằng, ta tính tình nhu mì, trong phủ lại không được sủng ái. Nếu ta làm chính phi, nàng vào phủ làm thiếp sẽ dễ dàng khống chế, trở thành nữ chủ nhân thực sự của vương phủ. Mẫu thân buồn bã đến bạc cả tóc, chỉ cảm thấy Thụy Vương thiên vị Tống Tịch Tịch, lo rằng ta không có được sự sủng ái, sau này ở vương phủ sẽ nửa bước khó đi. Ta không bận tâm, an ủi bà: “Thay vì phải nhẫn nhịn trong phủ mà sống qua ngày, chẳng bằng gả vào vương phủ, cũng coi như có một lối thoát.” “Thánh chỉ tứ hôn, con chỉ cần làm tròn bổn phận chính phi, hà tất phải cùng nàng ta tranh giành sủng ái?”

Đích Nữ Báo Thù

Đích Nữ Báo Thù Ta trùng sinh trở về đúng ngày yến tiệc sinh thần của chính mình. Thứ muội vẫn như kiếp trước, lừa ta lên lầu các, rồi tự tát sưng mặt mình để vu vạ rằng ta khi dễ nàng. “Đích tỷ, cứ chờ mà thân bại danh liệt đi!” Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, ta đột nhiên nhớ lại lời nàng đã nói trước khi ta ch/ết ở kiếp trước: “Muốn trách thì trách ngươi mắt mù, không biết nhìn người! Còn ngây thơ cho rằng đích thứ không khác biệt! Nếu không có khác biệt, vậy vì sao ngươi có thể gả cho Dự ca ca, còn ta lại như con chuột chui rúc nơi mương tối mà lén lút cùng hắn? Ta nói cho ngươi biết, chưa có một ngày nào ta không muốn thay thế ngươi! Chỉ có tự tay g/iết ch/ết ngươi, ta mới hả dạ!” O/án th/ù chất chồng, lửa giận sôi trào. Ta lập tức chộp lấy cây kéo bên cạnh, một đường rạch nát gương mặt nàng! “Thứ nữ vẫn mãi là thứ nữ, chỉ biết giở trò bạt tai!” “Nay, để ta dạy ngươi xem đích nữ nên khi dễ người thế nào!”

Khói Hồng Lưu Danh

Khói Hồng Lưu Danh Ngày ta tự chuộc thân, muội muội của ta lại bán mình vào thanh lâu. Nàng nói: “Nếu ta sống ở thời cổ đại, ta quyết không muốn làm tiểu thư nhà lành. Nếu làm, thì phải làm đầu bài, tinh thông cầm kỳ thư họa, mà các khúc ca lẳng lơ, lời thơ diễm tình cũng phải thuộc lòng.” Về sau, nàng thực sự trở thành một hoa khôi nức tiếng khắp thiên hạ.

Người Giấy

Người Giấy Thiên kim giả tìm đến tận cửa, ta đang bận rộn làm người giấy. Nàng nhíu mày, châm chọc ta: “Tống gia là thế gia thư hương, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy?” Ta đưa ra một hình nhân giấy giống hệt nàng: “Phiền cô nương trả năm trăm lượng, không nhận thiếu nợ!” Thiên kim giả tức đến phát run: “Ngươi nguyền rủa ta?” Ta bĩu môi. Nếu không phải kiếp trước nàng đã vớt ta lên từ hố phân, ta cũng chẳng quan tâm nàng có bị gả đi minh hôn hay không.

Hầu Phủ

Hầu Phủ Kiếp trước, ta phải gả vào Hầu phủ để xung hỷ, nhưng ngay lúc bái đường ta đã khắc chết phu quân. Bị ép buộc thủ tiết, ta lên núi làm ni cô, cuối cùng chết trong một trận hỏa hoạn. Tỷ tỷ của ta trở thành thê tử Trạng Nguyên, con đàn cháu đống, nhưng cuối cùng lại qua đời khi đang sinh. Mở mắt ra lần nữa, ta với trưởng tỷ xuất giá vào cùng một ngày. Ta dụ dỗ nàng: “Tỷ tỷ, tiểu hầu gia tuy quyền cao chức trọng nhưng bạc mệnh, sẽ chết sớm.” Nàng mê hoặc ta: “Muội muội, thư sinh tuy tuấn tú nhưng thân cường thể tráng, sức khỏe tốt.” Nàng đưa ngân phiếu cho bà mối, ta đưa châu báu cho người khiêng kiệu. Cả hai “vô tình” lên nhầm kiệu hoa.

Mua Được Phu Quân

Mua Được Phu Quân Thành thân hai năm, mãi đến khi bị công chúa ban cho chén rượu độc, ta mới biết mình vốn chỉ là ngoại thất mà phò mã trộm nuôi bên ngoài. Sau khi giả chết, ta trốn vào núi sâu làm ruộng. Về sau lại tốn hai lượng bạc vụn mua về một gã nô lệ thô kệch. Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, phò mã lại một lần nữa tìm đến ta. Hắn trốn khỏi hoàng thành, cả người nhuốm máu, cầu xin ta cùng hắn rời đi. Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì gã nô lệ xưa nay ít nói bỗng nắm chặt cổ phò mã mà nói: “Dám lừa gạt muội muội, đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”

Y Nữ Sở Tương

Y Nữ Sở Tương Ba năm sau khi gả cho nam phụ thâm tình, hắn dẫn nữ chính đến trước mặt ta. Hắn đưa cho ta một tờ hưu thư, muốn ta cùng hắn diễn một vở kịch. Hắn nói nam chính đã phụ bạc nữ chính, nhưng vẫn không chịu buông tay, cứ dây dưa mãi. “Nguyệt Dao gả cho ta, hắn mới thực sự tin rằng Nguyệt Dao đã không cần hắn nữa. “Đã diễn thì phải làm cho trọn vẹn, chỉ là uất ức cho nàng, phải đến Sâm Châu ở một thời gian.” Ta hiểu rõ, ký tên vào hưu thư, thu dọn hành lý. Chỉ là lúc sắp rời đi, Tiêu Cẩn An lại gọi ta lại. “A Tương, ta sẽ không phụ nàng, chuyện này xong, ta sẽ lập tức đi đón nàng về!” Ta mỉm cười gật đầu. Hôm ấy trời mưa to, gió lớn, có lẽ Tiêu Cẩn An không nghe được câu trả lời của ta. Ta nói: “Không cần đón ta.” Bởi vì ta sẽ không đến Sâm Châu chờ hắn. Cũng sẽ không quay về nữa.

Tân Nương Sát Phá Hầu Môn

Tân Nương Sát Phá Hầu Môn Ta là nữ nhi của một phú thương, được gả vào Hầu phủ để xung hỉ. Kết quả là ngày đầu tiên thành thân, lão Hầu gia uống thuốc thì bị sặc chết. Ngày thứ hai, cô em chồng rơi xuống nước cũng tung tăng đi theo lão Hầu gia. Ngày thứ ba, cậu em chồng cưỡi ngựa thì bị té chết. Một tháng sau, toàn bộ Hầu phủ chỉ còn lại ta và Tiểu Hầu gia. Hai ta bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Hầu gia vốn định sẽ bỏ rơi ta để bảo toàn tính mạng. Không ngờ chưa kịp viết xong thư bỏ vợ, thì Hoàng đế đã hạ thánh chỉ phái hắn ra biên quan kháng địch. Không ngoài dự đoán, một tháng sau, hạ nhân mang về tin hắn đã tử trận.

Thiên Hồng Mưu

Thiên Hồng Mưu Liều ch.t cứu Thái hậu nương nương xong, người nói muốn ban hôn cho ta. Ta cùng thế tử Hầu phủ thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, vốn dĩ chỉ cần cầu Thái hậu ban cho một ngày lành là được. Nhưng ta lại cúi đầu, khéo léo từ chối. “Thần nữ không có ý định thành thân, chỉ mong Thái hậu cho phép thần nữ nhập Hộ Quốc Tự nửa năm, cầu phúc cho tổ mẫu đã khuất.” Dẫu sao, ta biết rõ người mà thế tử Hầu phủ thực sự yêu, chính là đại tẩu của ta.

Tình Nào Không Bội Bạc

Tình Nào Không Bội Bạc Ta nhặt được một tên ăn mày xinh đẹp, đưa hắn vào trường tư thực, giúp hắn vào quan trường. Đêm trước khi thành thân, hắn nói: “Như Yên, ta yêu Thanh Nhi, nàng thành toàn cho chúng ta đi!” Ta gật đầu, đánh gãy hai chân của hắn, cắt lưỡi của Thanh Nhi, để ả ở bên cạnh chăm sóc hắn. Hắn mắng ta là kẻ điên, nói vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ta. Ta hỏi hắn: “Không phải đã cho các ngươi ngày ngày ở bên nhau rồi sao? Ngươi còn muốn như thế nào? Ngươi biết rõ, tính tình ta không tốt lắm.”

Tình Thâm Nơi Ngọc Môn Quan

Tình Thâm Nơi Ngọc Môn Quan Vị hôn phu của ta trở về, mang theo một nữ nhân. Nữ nhân này giúp bọn họ đánh bại Hi tộc, hoàng đế muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng nàng lại chỉ nguyện ý nhận cha ta làm nghĩa phụ và dọn vào ở trong nhà ta. Toàn phủ đem nàng so sánh với ta. Nàng võ nghệ cao cường, có thể giết giặc, còn ta chỉ biết làm nữ công. Cha mẹ và ca ca không ngoại lệ, đều thiên vị nàng. Ngay cả vị hôn phu của ta cũng không ngần ngại mà đề nghị từ hôn. Hắn nói hắn muốn một thê tử biết cầm đao, chứ không phải một người chỉ biết cầm kim chỉ.

MINH CHÂU DẪN LỐI TA TRỞ VỀ

Ta là trưởng nữ kiêu ngạo của một gian thần quyền lực., và lúc này, ta đang chuẩn bị cưỡng đoạt một vị vương gia.Vì muốn có được hắn, ta đã ngầm ngầm bỏ thuốc để cùng chàng làm chuyện đã rồi.Ai ngờ vừa mới chui vào chăn, vô số người đã ập vào nói muốn bắt gian.“Thanh danh của ta đã bị hủy hoại rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.” Người bên cạnh tung chăn ra ôm chầm lấy ta, đáng thương như một dân nữ nhà lành bị tên ác bá ức hiếp.Quy trình bắt gian thì đúng rồi, nhưng sao giọng nói này lại không đúng thế nhỉ?Ta ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đẫm lệ của vị vương gia đang đứng ngoài cửa: “Người nằm đó lẽ ra phải là ta chứ.”Khoan đã, vậy người trong chăn với ta là ai?

Trảm Phong Ký

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Liệt Nữ

Liệt Nữ Đại tỷ kiên trinh bất khuất, là tấm gương liệt nữ vang danh khắp kinh thành. Thái tử từng lấy tính mạng cả gia đình uy hiếp, ép nàng làm thiếp, nhưng nàng lại cầm trâm vàng tựa lên cổ, giọng nói kiên quyết: “Để ta dùng sắc hầu người, chi bằng chết còn hơn!” Phụ thân không chịu nổi tỷ tỷ chịu nhục, liền liều mạng phản kháng, cuối cùng máu đổ ngay tại chỗ. Nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn: “Người ta ai rồi cũng phải chết, ta tuyệt đối không để bị khuất phục!” Thái tử thấy nàng thú vị, bèn bắt cả mẫu thân và huynh trưởng, cười lớn rời đi. Ngày quốc gia sụp đổ, chúng ta không may bị bắt, trở thành quân kỹ cho đám binh lính dị tộc. Đại tỷ rút lưỡi dao từ kẻ địch, muốn tự sát trước mặt bọn chúng: “Ta thà chết còn hơn cầu cứu thái tử!” Lúc ta đang cuống quýt định đứng ra, trong đầu bỗng xuất hiện từng hàng mưa đạn.

Thẻ Đại Cát

Thẻ Đại Cát Vào ngày ném tú cầu chọn rể, ta đứng trên đài, ánh mắt chăm chú nhìn Tạ Yến bên dưới, thoáng chốc ngẩn ngơ. Hắn mỉm cười đầy tự tin, giơ tay cao qua đầu, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta và hắn từng là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư không lo nghĩ. Cũng biết rằng tương lai hắn sẽ công thành danh toại, vinh hoa phú quý. Thế nhưng, tay ta khẽ xoay, lại ném tú cầu trúng ngay đầu một thư sinh bên cạnh hắn. Xung quanh bỗng chốc xôn xao. Trong tiếng chiêng trống vang trời, chỉ thấy sắc mặt Tạ Yến trắng bệch.