Cổ Đại

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Tam Nữ Mị Gia Tướng phủ có ba nữ nhi, tiên nhân du hành ngang qua nơi này đã để lại một lời phán— “Một nữ làm hậu, một nữ làm tướng, một nữ làm kỹ.” Nay, đại tỷ đã là hoàng hậu nương nương, nhị tỷ trấn thủ biên cương… Vậy thì, chỉ còn lại ta.

Tranh Đấu Hậu Trạch Biểu muội từ Sóc Châu vừa mới vào phủ, kế mẫu đã khuyên bảo ta phải đề phòng nàng. Nàng nhảy múa làm chân bị thương, vị hôn phu của ta liền lo lắng tìm danh y khắp nơi đến khám cho nàng. Kế mẫu nhân cơ hội này xúi giục, bảo ta hãm hại nàng trong yến tiệc Trâm Hoa. Ta đồng ý ngay. Nhưng kế mẫu không ngờ, cuối cùng người bị đuổi khỏi yến tiệc Trâm Hoa lại là con gái của bà.

Nữ Phụ Độc Ác Là một nữ phụ độc ác, ngay khi ta sắp dùng trâm cài rạch nát dung nhan để hãm hại nữ chính, bỗng nhiên trước mắt hiện ra những dòng chữ kỳ lạ— 【Dung mạo còn, giang sơn còn!! Con gái, đừng làm chuyện dại dột!! Con gái ngoan có làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nữ chính, ngược lại, thuốc trị thương của con đã bị cô ta động tay động chân, rạch mặt rồi cũng không hồi phục được, cả đời hối hận!】 【Thời này mà vẫn có người thương cảm nữ phụ à? Chẳng phải chỉ là một kẻ làm nền, tô điểm thêm hào quang cho nữ chính hay sao?】 【Nhưng mà… xét cho cùng, nữ phụ vốn là đệ nhất mỹ nhân trong truyện! Xót xa cho nhan sắc này thì có gì sai? Dù sao thì, sau khi thành thân, sau khi bị hủy dung cô ấy cũng sẽ bị nam phụ ruồng bỏ, rồi bị đày đến chốn phong trần mà chịu đọa đày thôi!】 【Vì cô ta là tuyệt sắc giai nhân, nếu không hủy dung trước khi kết hôn, làm sao nữ chính có cơ hội tiếp cận nam chính chứ? Mau chóng lui xuống sân khấu, nhường chỗ cho đôi chính đi nào.】 Bàn tay ta run lên, trâm cài rơi xuống đất. Chuyện gì thế này?

Đào Sắc Phùng Xuân Ta hỏi Liên di nương: “Di nương, thái giám và nam nhân bình thường có gì khác nhau?” Liên di nương ấp a ấp úng: “Chính là… không thể sinh con…” Ta bừng tỉnh, không thể sinh con ư? Hóa ra còn có chuyện tốt như vậy! Thế là ta vui vẻ hân hoan gả cho vị thái giám ấy.

Tử Quy Thanh Lý Mộng Đỗ Quyên Ngày đại hôn của Yến hầu, mọi người đều cho rằng ta sẽ gây chuyện, liền nhốt ta trên gác mái. Sau khi được thả ra, ta không khóc không nháo, còn tạc một đôi tượng hỉ nương để làm lễ vật chúc mừng. Thế nhưng Yến hầu vẫn không yên tâm, liền gả ta đến nước Hoài Nam để kết thân. Hoài Nam vương ấy, đã bảy mươi tuổi rồi. Hắn cam đoan với ta: “Nhiều nhất hai năm, ca ca sẽ tới đón muội.” Thế nhưng, khi hắn dẫn quân áp sát thành, tìm khắp đất phương Nam, lại nghe nói chưa từng gặp qua tiểu vương phi nào mười bảy tuổi cả.

Vương Phi Đa Tài Khi ta đang du xuân thì bị cư/ờng đ/ạo b/ắt c/óc. Tên cướp đòi phu quân ta nộp năm trăm lượng bạc chuộc người. Phu quân chẳng những không đưa bạc, lại còn sai người mang tới một tờ hưu thư: “Mỗi người một ngả, đời này chúc nàng an lạc.” Tên đầu lĩnh tức đến nỗi giọng the thé mắng to: “Đồ ngốc! Một đ/a/o hai lỗ, còn nói cái gì mà đời này an với chả lạc?” Ta cũng mắng: “An lạc cái tổ bà ngươi ấy!” Ta với tên đầu lĩnh, hai kẻ đồng lòng chung mối hậ/n, vừa gặp đã như tri kỷ. Cùng nhau uống rượu đến say mèm. Còn chưa kịp tỉnh rượu, binh mã của phu quân đã kéo đến nơi. Hắn nghiến răng nói: “A Phù, bản vương chẳng qua chỉ giở chút khổ nhục kế, ai ngờ lòng dạ nàng lại rộng đến vậy, còn uống rượu ăn mừng cho được.” Hắn đâu biết, ta cũng có một kế trong lòng.

Tứ Kiếp Tình Đầu Thứ tỷ ta tuyệt đối là nữ chính. Kiếp thứ nhất, ta giành trước gả cho Thái tử, tỷ ta liền gả cho Tam hoàng tử, không ngờ Thái tử mưu phản, ta chết, Tam hoàng tử lên ngôi, tỷ ta thành Hoàng hậu. Kiếp thứ hai, ta sửa chữa sai lầm, gả cho Tam hoàng tử, tỷ ta liền gả cho Thái tử, kết quả Thái tử đăng cơ, ta lại chết. Kiếp thứ ba, ta đi đường tắt, chân đạp hai thuyền vừa đạp thuyền Thái tử vừa đạp thuyền Tam hoàng tử, kết quả tỷ ta lên làm Nữ Hoàng, ta lại chết. Còn lần này, là lần thứ tư. Cha mẹ để ta chọn gả cho ai. Ta lập tức quỳ xuống: “Con nguyện ý gả cho tỷ tỷ, cho dù là thiếp!”

Tầm nhìn đen kịt, nàng có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đầu óc mơ màng. Trong trạng thái mơ hồ, ý thức dần trở nên rõ ràng, nàng cảm nhận được miệng đầy vị đắng kỳ lạ, từ từ mở mắt, vị đắng càng rõ ràng hơn, chuyển thành mùi vị gây buồn nôn đến từ bã thuốc trong miệng.Sau khi liên tục nhổ vài lần, thiếu nữ đau khổ nắm lấy đầu ngồi dậy, khi đã tỉnh táo hơn, cơn lạnh và đói ập đến.Nhìn bã thuốc trên đất bị mình nhổ ra từ miệng, ký ức dồn dập tràn vào tâm trí nàng, thời gian quá dài, khiến lông mày thiếu nữ không khỏi nhíu lại.Các nước phân tranh, thiên hạ loạn lạc không ngừng, chiến tranh liên miên.Nơi nàng đang ở là trong trang viên Kính Hồ, nằm ở lưng chừng núi Vạn Càn thuộc lãnh thổ Hàn Quốc, không phải là một môn phái hành hiệp trượng nghĩa, mà là nơi của những người chữa bệnh cứu người.Nàng thở dài một tiếng.

Uyên Ương Ân Ái Trúc mã của ta là một người què. Hắn bị ta đánh què. Còn ta, là một đứa ngốc. Bị hắn đập ngốc. Hai nhà bàn bạc, một người què, một kẻ ngốc. Gộp lại thành một đôi cho xong. Thế là, ta chảy nước miếng, hắn lê cái chân què. Chúng ta bái đường thành thân, trở thành phu thê. Nhưng sau khi thành thân, ta lại thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì đi lại như bay. Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thanh chất vấn: “Ngươi giả bộ đấy à?!”

Độ Khanh Hồi nhỏ, vì thân thể yếu ớt nên cha mẹ dẫn ta đến một gốc cây, bái nó làm tỷ muội, mong nó phù hộ che chở. Nào ngờ, trong mơ, cây không chỉ mắng ta mà còn đuổi theo đánh: “Ta là nam nhân, không muốn kết nghĩa tỷ muội với ngươi!” Ta ấm ức muốn khóc, ôm chặt lấy thân cây: “Xin đừng đánh nữa, đợi ta biết nói rồi sẽ lập tức giải trừ quan hệ.” Cây mặt lạnh như tiền: “Ý ngươi là một đứa câm có thể biết nói? Muốn lừa ta, không có cửa!” Nói xong, nó dùng một nhánh cây quật ta ngất xỉu. Về sau, khi ta trở thành kiếm tu, cây lại e dè tiến đến gần: “Hồi nhỏ ta còn ôm ngươi đấy, đừng có chặt cành của ta nha~” Ta đáp: “Ta vẫn thích dáng vẻ phóng khoáng, bất cần đời của ngươi lúc trước hơn.” Cây sợ đến mức tái mặt: “Ngươi là cầm thú à! Khi đó ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã nhung nhớ ta rồi?!” “?” Hình như cây đã hiểu lầm điều gì đó.

Ly Nô Ta và tỷ tỷ là hai con mèo yêu. Sau khi lạc vào hoàng cung, tỷ ấy trở thành Quý phi được Hoàng đế sủng ái hết mực. Còn ta thì bị vị Đại tướng quân oai phong ôm vào lòng, mang ra khỏi cung. Được nâng niu như bảo bối, chiều chuộng hết mực suốt ba năm. Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ. Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: “Miên Miên, ta đã hút đủ long khí rồi, chạy không?” Ta nhanh chóng gói ghém vàng bạc châu báu, vác lên lưng, gật đầu: “Tỷ đi, ta sẽ đi!” Trong chốc lát, Quý phi qua đời, phủ tướng quân có tang. Nghe nói Hoàng đế vô cùng tức giận, thây chất thành núi. Đại tướng quân vì tìm kiếm ái thê, cầm trọng binh vây đánh hoàng thành. Thiên hạ sắp loạn! …

Tỷ tỷ ta vốn là bạch nguyệt quang trong lòng Thái tử, chỉ tiếc rằng, nàng sớm đã có người khác gửi gắm chân tình.Vậy nên, ta đành thay nàng xuất giá, gả vào Đông Cung.Chẳng ngờ, trời xui đất khiến, ta lại có thể nghe thấu tiếng lòng của Thái tử.Đêm động phòng, rượu hỉ cay nồng, khiến ta sặc đến lệ ngân khoé mắt.Ánh mắt hắn tối lại: Nữ tử này, thủ đoạn thật sâu.Hoàng hậu hạ lệnh không cho phép chúng ta phân phòng, ta đành trải chiếu ngủ ngay dưới giường người.Hắn tức giận đến thẹn: Lại giở trò lạt mềm buộc chặt đây mà.Thái hậu thúc giục sớm sinh hoàng tôn, hắn chỉ lãnh đạm gật đầu.Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nữ tử này, chi bằng sinh một tiểu nữ nhi, đặt tên là Cẩm nhi cũng tốt.Ta thầm than một tiếng. Xem ra, hắn đã chán ghét ta thấu tận xương tuỷ.Đang cân nhắc có nên vì hắn mà nạp thêm một vị lương thiếp, nào ngờ, bỗng nhiên, trên bầu trời hiện ra những dòng chữ:【Bảo bối à! Người ta tự mình “công lược” trái tim ngươi đã lâu như vậy, ngươi còn chưa chịu tỉnh ngộ sao?】【Nếu còn tiếp tục trải chiếu dưới đất, chỉ e nam chủ nhịn lâu quá sẽ chịu không nổi! Đợi đến khi hắn hồi cung, ghen tuông bốc trời, lại thêm nhẫn nhịn đã lâu, thể nào cũng trói ngươi lại, hành hạ suốt bảy ngày bảy đêm đó, lúc ấy chớ có mà rơi lệ!】【Không thể nào, ta chỉ mới rời đi một lát, các ngươi sao đã chèo thuyền phản diện nam phụ cùng nữ phụ độc ác rồi?!】

Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.

Cung nữ Bạch Chỉ Năm thứ mười làm cung nữ, Thái tử bất ngờ ban cho ta một hộp phấn kẻ lông mày làm từ vỏ sò. Hắn nói đôi mày dài của ta tựa liễu, nếu tô thêm, nhất định sẽ càng thêm phong tình. Ngày hôm sau, ta vốn muốn xuất cung trở về nhà. Cung nữ khi đủ mười tám tuổi sẽ được thả về xuất giá. Cha mẹ đứng chờ ngoài cổng cung, mỉm cười gọi: “Chỉ nhi!” Ta cũng vẫy tay, cười tươi đáp lại. Nữ quan Chu Mi Thọ bỗng chặn đường, lạnh lùng cười nhạo: “Ngươi dám ăn trộm hộp phấn kẻ lông mày Thái tử ban cho ta, tiện nhân đáng chết!” Ta bị đánh chết ngay trước cổng cung. Hóa ra, Thái tử và Chu Mi Thọ vốn là thanh mai trúc mã. Hai người cãi nhau giận dỗi, Thái tử mới ban hộp phấn cho ta, chỉ để kích thích nàng ấy. Lúc ta chết, đôi uyên ương ấy lại ôm chặt lấy nhau, hòa giải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay lại đêm Thái tử ban thưởng hôm ấy.

Kế Mẫu Mẫn Hợp Năm ta tám tuổi, phụ thân nạp kế thất. Các thúc bá thẩm nương trong nhà dọa nạt rằng: “Nhà có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Bà ta tất sẽ hãm hại con, vì con đường tương lai của con bà ta.” Kiếp trước, ta ngu muội tin lời bọn họ, khắp nơi chống đối kế mẫu, khiến nàng cùng phụ thân dần sinh hiềm khích, lòng người cách biệt. Sau này, phụ thân tử trận sa trường. Đại phòng không có đích tử, tước vị rơi vào tay Nhị thúc. Muội muội ta bị coi như công cụ liên hôn, ép gả cho kẻ bất tài vô đức. Ta tính tình bướng bỉnh, không chịu khuất phục, bị thẩm nương kiếm cớ đánh đập, vứt vào Tây viện tự sinh tự diệt. Khi thoi thóp sắp chết, chính kế mẫu, người bị bức phải rời phủ dẫn theo người nhà mẹ đẻ phá cửa xông vào, chạy đến bên ta. Ta còn chưa kịp gọi nàng một tiếng “nương”, đã ôm nỗi hối hận mà từ giã cõi đời. Một sáng tỉnh dậy, ta kinh hãi phát hiện mình trọng sinh, trở về ngày thứ hai sau khi kế mẫu bước chân vào cửa.

Tuế Tuế Vô Ưu Ta là người đề nghị từ hôn với Cố Ngọc Hoài, hôm đó trời nắng đẹp vô cùng. “Cố Ngọc Hoài, chúng ta thôi đi.” “Đời người một kiếp, đáng lẽ nên ở bên cạnh người trong lòng mình, chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” Trước đây ta ngày ngày mong chờ hôn kỳ mau đến, rồi lại mau đến hơn nữa. Nhưng hôm ấy, giữa trời tuyết bay đầy, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Hắn vô thức thốt ra: “Tuế Tuế.” Mà tên ta là Vô Ngư. Lúc đó ta mới hiểu, người trong lòng hắn vốn không phải ta. Những năm tháng thiếu nữ của ta, hóa ra chỉ là một mối tình sai lầm. Ta không cần, cũng không muốn. Từ đó về sau, ta theo sư phụ xuống Giang Nam hành y, vô tình gặp lại Cố Ngọc Hoài. Hắn nhìn ta bên cạnh sư phụ, đôi mắt lập tức đỏ hoe. “Tuế Tuế?” Nhưng ta là Vô Ngư.

Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”

Đọa Tiên Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Hoàng Hậu Thay Đầu Đầu của Hoàng hậu rơi xuống. Nàng đang để đầu mình trong tay ta, miệng mở ra đóng vào: “Lần này, hãy thay bằng đầu của Phương Tài nhân kia đi.” “Vâng, thưa nương nương.”