Cổ Đại
Chấp Niệm Sinh Con Của Đích Tỷ Ta cùng đích tỷ xuất giá cùng ngày. Đích tỷ gả cao cho Vĩnh An Hầu phủ, ta gả cho tiểu binh thủ thành. Ai ngờ sau khi thành hôn, tiểu Hầu gia lại bị chẩn đoán mắc chứng yếu tinh*, đích tỷ nhiều năm cầu con không được, trở thành trò cười cho cả kinh thành. Tiểu binh thủ thành lại nhiều lần lập đại công, được phong thành Đại tướng quân, còn cùng ta sinh hạ năm nam hai nữ, được bệ hạ ban thưởng biển “Phù Tư Diễn Khánh.” Đích tỷ ghen ghét, vào ngày ta thụ phong cáo mệnh đã độc chết ta. Mở mắt ra lần nữa, chúng ta cùng nhau trở lại ngày đính hôn. Lần này, đích tỷ giành trước lựa chọn tiểu binh thủ thành. Đêm đó, Tiểu Hầu gia cũng vô cùng lo lắng đến tìm ta từ hôn: “Ta không muốn vô duyên vô cớ làm chậm trễ cả đời của ngươi, kỳ thật ta không thể…” “Không thể sinh đúng không!” Ta ôm lấy cánh tay hắn: “Ta gả! ta không phải chàng sẽ không gả!” Chết cười. Bà bà giàu có hào phóng, công công quyền thế, cởi mở, phu quân phong lưu phóng khoáng, trẻ trung khỏe mạnh, còn không thể sinh dục. Phú quý như vậy đích tỷ lại không thèm sao?
Mùa Xuân Ở Biện Kinh Phu quân lừa ta lúc còn bé đã ăn phải nấm độc, không thể sinh con dưỡng cái, để ta uống canh tránh tử hơn hai mươi năm. Ngoài mặt, hắn lại cùng tiểu Thanh mai có một trai một gái. Kiếp trước, sau khi ta chết mới biết được, ngay từ đầu hắn tiếp cận ta là vì để mắt đến tiền bạc nhà ta. Ta vất vả cả đời, hầu hạ cha mẹ chồng, tích cóp được gia nghiệp lớn, chôn cất qua loa chưa đầy trăm ngày, hắn đã rước tiểu thanh mai cùng một đôi nhi nữ vào cửa. Hôn lễ hôm đó, khách khứa đông đủ. Hai bên hiên nhà bằng gỗ lim dán câu đối đỏ chói: Hai mươi năm chia ly, cẩm thư khó chở tương tư ý. Một nhà bốn người ở trong tòa nhà ta sắm sửa, tiêu xài tiền ta tích cóp, hưởng thụ niềm vui gia đình. Lần nữa mở mắt, ta đã trở về năm thứ ba sau khi gả cho Chu Nguyên. Hắn đến hỏi ta muốn bạc. Ta xòe hai tay: “Bổng lộc của phu quân chỉ có mười lượng bạc, đã tiêu hết từ lâu, không còn nữa.”
Kỹ Nữ Báo Thù Ta là đầu bài của thanh lâu, nhưng lại độc chiếm ân sủng của thế tử phủ hầu nhiều năm. Khi các thiên kim thế gia nhục nhã ta, hắn đã che chở ta sau lưng. Khi mẫu thân hắn muốn đuổi ta về thanh lâu, hắn cũng vi phạm mệnh lệnh, bảo vệ ta chu toàn. Ngày hầu phủ bị xét nhà, hắn bị phán lăng trì xử tử. Ta lại cười sảng khoái trong đám người đến xem hành hình.
Chị Đại Hậu Cung Nữ nhân công lược hậu cung, nữ nhân xuyên không, nữ nhân trọng sinh. Hoàng hậu là nữ nhân trọng sinh, Quý phi là nữ nhân xuyên không. Còn tôi là nữ nhân công lược. Tôi giận dỗi lật bàn: “Vì sao chỉ có tôi phải làm chó vẫy đuôi* vậy chứ?” *Chó liếm, chó vẫy đuôi: Chỉ những người theo đuổi người khác không ngừng nghỉ dù bị đối xử tệ bạc
Kiệu Tịch Nhan Mẫu thân ta tướng tá thô kệch, còn phụ thân thì mặt mày như ngọc. Người đời đều nói hầu gia rất tình cảm. Cho đến khi nạp thiếp, ông lại nhẫn tâm đòi mẫu thân ta “kiệu Tịch Nhan”. “Nàng ấy nói không có kiệu Tịch Nhan thì không chịu nhập phủ. “Chỉ là một cái kiệu thôi mà, đừng có keo kiệt thế.” Nhưng mọi người đều biết, đó không chỉ là một cái kiệu. Mắt mẫu thân đỏ hoe, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Nhan Nhi nhớ lấy, không giữ được trái tim đàn ông thì hãy nắm lấy mạng của hắn.”
Công Chúa Trở Về Hoàng huynh hận ta đến tận xương tủy. Hắn luôn tin rằng chính ta là kẻ đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau này, khi hắn lên ngôi hoàng đế, người con gái ấy quay về trong bộ váy trắng, đường hoàng được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta, bị nhốt vào u đình lạnh lẽo, sống trong cảnh sống không bằng chết. Hắn mặc kệ, để nàng ta nhục mạ ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, bắt ta phải quỳ gối xin lỗi. Chẳng ai hay biết rằng ta đã trúng độc nặng, sinh mệnh chỉ còn lại trong chốc lát. Khi nàng ta huênh hoang khoe khoang mình đang mang long thai, ta siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết nàng, ta cũng chết vì độc phát. Nhưng không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta lại trở về năm mười sáu tuổi. Khi đó, Thích Oản Oản còn chưa dựng màn kịch nhảy núi giả chết, còn ta vẫn là công chúa Đường Nguyệt được sủng ái của Đại Chiếu. Nhìn nàng ta chuẩn bị giở trò như kiếp trước, ta lạnh lùng mỉm cười. Muốn giả chết ư? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!
Công Chúa Thiên Thiên Tuế Ở chợ đêm, công chúa kéo tay nương ta, tự xưng là con gái của bà, từ đó tránh được truy sát. Nhưng cha nương ta lại vì thế mà chết oan. Đại bá đại nương nhận của nàng ta một trăm lượng bạc, bắt ta giả mạo nàng dẫn dụ sát thủ rời đi, còn nói: “Ngươi chỉ là một nha đầu nhà quê, có thể chết thay công chúa chính là phúc của ngươi.” Nhưng bọn họ không ngờ rằng, ta không những không chết, còn được đón về cung một cách huy hoàng. Sau này công chúa tố cáo ta là kẻ mạo danh, ta xoa chuỗi hạt trong tay, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nha đầu nhà quê từ đâu tới cũng dám mạo danh bổn cung?”
A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”
Vân Vu Mỗi lần Sở Thác Cương bị thương, chỉ cần cùng ta viên phòng, có thể làm cho vết thương mau lành. Hắn chinh chiến khắp nơi, hơn trăm lần bị thương nặng, mỗi lần đều được ta kéo từ Quỳ Môn quan trở về. Sau đó, hắn leo lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn. Trong buổi lễ phong Hậu, hắn lạnh lùng nhìn Hoàng hậu thiêu sống ta. “Vân Vu, giờ đây trẫm không cần phải đích thân chinh chiến, công đức của ngươi đã viên mãn, chết là kết cục của ngươi!” Xuyên qua ngọn lửa hung tàn, ta quay trở lại ngày Sở Thác Cương lần đầu tiên bị thương nặng. Hắn máu me đầm đìa bò đến chỗ ta, níu lấy mắt cá chân ta, cầu xin ta cứu hắn. Ta đá hắn văng ra xa, quay người hôn lên vết thương của phó tướng. Sở Thác Cương trừng mắt như muốn nứt, nôn ra máu: “Vân Vu, không cho phép cứu hắn!”
Hoa Bồ Công Anh Năm đó vì cứu Thái tử, ta bị xà gỗ rơi xuống làm gãy chân, từ đó về sau trở thành tiểu thư què nổi tiếng cả Kinh Thành. Về sau Thái tử đăng cơ, ngồi bễ nghễ trên cao, hỏi ta muốn được ban thưởng cái gì? Người người đều cho là ta yêu Thái tử đến tận xương tủy, chắc chắn sẽ yêu cầu được tiến cung làm hậu phi, hầu hạ bên vua. Nếu không, trong kinh cũng sẽ không có ai cưới một người què về làm chủ mẫu. Nhưng bọn họ không ngờ điều ta xin lại là phong hào, là thực ấp ngàn hộ. Mọi người châu đầu ghé tai, không ai nhìn thấy Thái tử hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó đã thả lỏng: “Nếu vậy, như khanh mong muốn.” *Ý nghĩa tên truyện: Bởi vì mỗi khi có gió, hoa bồ công anh sẽ được gió cuốn đi, tự do tự tại, không bị ràng buộc và cũng man mác buồn.
Phúc Đỉnh Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem ta đi bán. Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta. “Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa… Đừng bán A Ngọc.” Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một chiếc chân trắng nõn. Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện. Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.
Nỗi Oán Hận Của Niệm Yểu Mẫu thân ta từng là một kỹ nữ, bà dùng tiền kiếm được từ xương máu của mình để chu cấp cho phụ thân ta học hành thi cử. Năm năm sau, phụ thân thi đậu công danh, được thiên tử ban hôn cùng công chúa Nhưng trên điện Kim Loan, ông lấy cái chết để cự hôn, sau đó dùng mười dặm hồng trang, gióng trống khua chiêng để lấy mẫu thân về. Công chúa không vui. Thế là chỉ vỏn vẹn ba ngày sau, mẫu thân ta bị người làm nhục, y phục trên người tan nát, toàn thân nhếch nhác chết tại đầu ngõ. Nửa năm sau, công chúa đã được gả cho phụ thân như ý nguyện. Nhưng ả không biết rằng đây chính là khởi đầu cho những bất hạnh của mình.
Đồng An An Năm ta mười sáu tuổi, ta bị chủ mẫu độc ác bán đến nhà họ Triệu ở thôn Đào Thủy. Nghe nói nhà họ Triệu có ba nam nhân độc thân tràn đầy sức sống: Một người là nông dân chân lấm tay bùn, một người là mọt sách, một người là kẻ lêu lổng đầu đường xó chợ. Hơn nữa, hai em chồng của ta còn có sở thích nửa đêm nghe lén tẩu tẩu qua vách tường. Nhưng đến khi ta gả vào đó mới biết, thì ra gia đình mang tiếng xấu nhất này, lại đáng giá để ở lại.
Nhược Nghi Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.
Hoa Phù Dung Tôi là một đóa hoa do Thẩm Diễn trồng, được hắn dốc lòng vun trồng, chăm bón. Vào ngày hắn thí quân* xưng đế, tôi cuối cùng tôi cũng biến thành người. (*G.iết vua) Giữa đêm, tôi len lén lẻn vào tẩm cung của hắn, nằm lăn ra ngủ bên cạnh hắn, lại bị bàn tay to lớn của hắn b.óp c.hặt lấy cổ. Tôi đáng thương nhìn hắn: “Trước giờ ta vẫn ngủ như thế này mà…”
Không Bỏ Lỡ Đích tỷ đã trộm tín vật của ta, như ý nguyện gả cho Cố Hầu gia. Nàng vốn tưởng rằng được gả vào vọng tộc, sẽ được hưởng không hết vinh hoa phú quý. Nhưng Cố Hầu gia tính tình lạnh nhạt, không gần nữ sắc, còn ngày ngày bị ám sát. Còn ta bị ép gả cho Lâm công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng, lại được sống những ngày xa hoa, phu quân độc sủng mình ta, khiến các tiểu thư khuê các trong kinh thành đều ghen tị. Đích tỷ ghen ghét đến phát điên, “Dựa vào đâu mà thứ tiện nhân như ngươi cũng dám sống sung sướng hơn ta.” Nàng đẩy ta xuống thành lâu, còn mình thì chạy trốn. Ta ngã xuống vũng máu, nhìn thấy nàng ta bị loạn tiễn bắn chết. Mở mắt ra lần nữa, đích tỷ lại khóc lóc đòi hủy hôn, “Rõ ràng muội muội mới là người đã cứu Cố Hầu gia, nữ nhi đã yêu mến Lâm công tử từ lâu, nguyện thay muội muội xuất giá, cầu xin mẫu thân thành toàn.” Thôi Uyển Uyển không kịp chờ đợi đã bước lên kiệu hoa của ta, rình rang gả vào phủ Lâm Thượng thư. Nàng tưởng rằng Lâm công tử là lãng tử quay đầu, nhưng lại không biết rằng điều chờ đợi nàng, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào. Hoàn Tiền Shopee Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee. 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng. Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền
Con Dâu Nuôi Từ Bé Ta và Tạ Chỉ Hành đã từng có một khoảng thời gian tươi đẹp. Khi hắn bị bệnh tật giày vò, buồn bực ở nhà, ta cùng hắn dưỡng bệnh, học xong cách chăm sóc hắn. Khi thân thể của hắn khỏe mạnh, ngày đêm chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử, ta cũng ngày đêm ở bên hắn. Hắn từng mỉm cười nói, ta chính là bà quản gia của hắn, ngày ngày trông coi hắn. Cho đến một ngày, cô nương mà hắn thích từ nhỏ đến tìm hắn. Ta mới biết được, đó mới là người trong lòng mà hắn muốn cưới. Hắn dưỡng bệnh là vì nàng. Chuẩn bị khoa cử, cũng là vì nàng. Bọn hắn có tình cảm thanh mai trúc mã, hai bên đều lưỡng tình tương duyệt. Tâm ta như tro tàn, cười nói: “Vậy liền chúc thế tử đề tên bảng vàng, sớm ngày đạt được ước muốn, cầu hôn Triệu cô nương.” Còn ta, đã quyết định rời khỏi hắn.
Hai Kiếp Sương Giá Cha ta là thủ phủ* ỷ vào việc mình có chút tiền, ép buộc Tiêu Kính Đường cưới kẻ ngu là ta làm vợ. *nhà giàu nhất; nhà giàu số một。 Tiêu Kính Đường cho rằng người mình cưới là muội muội tài danh kia của ta, nên vui vẻ đồng ý. Đêm tân hôn, người mà hắn nhìn thấy là ta, ngay tại chỗ phẩy tay áo tức giận bỏ đi. Về sau, hắn chiếm được đế vị, quân lâm thiên hạ, giết sạch cả nhà Thẩm gia của ta. Ta nghe được tin này, liền lặng lẽ uống Hạc Đỉnh Hồng. Nghe nói cha và di nương của ta đều bị chặt đầu, ta sợ đau, cũng không nhọc đến hắn động thủ. Sống lại một đời, ta quay đầu gả cho con nuôi của cha ta.
Trưởng Huynh Khó Làm Trong kinh thành mọi người đều nói ta trẻ tuổi lắm quyền, khắt khe với đệ muội. Vì leo lên được hoàng ân, mà không tiếc chia rẽ uyên ương, đưa muội muội vào cung, còn đưa đệ đệ vào doanh trại quân đội biên cương. Về sau, hai người họ, một người thành sủng phi, một người trở thành tướng quân. Rồi sau đó, ta bị hai người họ âm mưu hãm hại giết chết. Trước khi chết, bọn họ châm chọc: “Ngươi tự xưng là chúa cứu thế, ôi thật nực cười!” Mở mắt ra lần nữa, ta thấy phụ thân đang hấp hối dặn dò: “Trường Châu, con là trưởng huynh, tương lai của đệ muội con đặt cả vào tay con.”
Ác Mộng Của Hoàng Đế Hoàng đế gặp ác mộng. Sau khi hắn thức dậy đã hạ lệnh giết chết tất cả các bé gái sinh vào ngày Tết Nguyên Tiêu năm Thìn. Cha nương vì bảo vệ tỷ tỷ mà bị loạn côn đánh chết, phơi thây nơi hoang dã. Hoàng đế cho rằng mầm tai họa đã được diệt trừ sạch sẽ. Nhưng hắn không biết ta và tỷ tỷ là tỷ muội sinh đôi.