Cổ Đại

Nữ Tướng Tư Quân

Nữ Tướng Tư Quân Kiếp trước, khi đích tỷ của ta vào cung làm hoàng hậu, nàng đã cúi đầu dạy bảo ta rằng: “A Đinh, khi ta không còn nữa, muội phải tự bảo vệ mình.” Ta hàm lệ đồng ý. Năm năm sau, hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian hãm hại mất trinh tiết, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Thiên tử hạ lệnh, phế truất hoàng hậu Mạnh thị vì vô đức, toàn thành không được mặc đồ tang. Ta thay Mạnh gia nhận tội, vì dung mạo khuynh thành nên được bệ hạ đưa vào cung, được sủng ái hơn cả sáu cung. Ngày ta cùng thiên tử chôn thây trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta: “Trẫm đã không bạc đãi Mạnh gia của ngươi, vì ngươi mà trẫm không truy cứu hoàng hậu mất trinh tiết bị phế truất kia!” Ta mặc cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, như không hề hay biết: “Nhưng ta truy cứu.” Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đích tỷ vào cung. Nàng vuốt đầu ta, quay đầu bước vào hoàng cung ăn thịt người. Ta cởi bỏ xiêm y, trang sức, quay đầu bước vào doanh trại đầy máu tanh. —— Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây quanh hoàng thành, tên hoàng đế chó má đó còn dám nói bốn chữ “Hoàng hậu phế truất” không?

Tình Cổ

Tình Cổ Ta và Giang Duệ Hành là kẻ thù truyền kiếp nhưng lại bị người trong nhà ép buộc đính hôn. Tất cả chỉ vì hai chúng ta đều trúng phải cổ độc, phải dựa vào nhau để giải trừ. Đêm tân hôn, tình cổ đực cái tựa như hổ đói, khó mà kiềm chế. Chúng ta liều mạng chống cự, cuối cùng vẫn dây dưa với nhau. Nghĩ đến việc phải chung chăn gối với kẻ mà mình ghét, ta cố gắng hết sức, định dùng lời lẽ thô tục để giữ vững tỉnh táo. “Tên khốn, đồ lưu manh, đồ vô lại…” Nhưng Giang Duệ Hành lại giữ chặt lấy cánh tay đang vùng vẫy của ta, đè ta xuống giường, gân xanh trên trán nổi lên, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mắng một câu, làm mười lần.”

Trọng Sinh Báo Thù

Trọng Sinh Báo Thù Cố Tướng quân còn trẻ tuổi phong lưu nhưng lại bị ép cưới ta, một công chúa phế vật. Bảy năm thành hôn, hắn đối xử với ta như trân bảo. Cho đến ngày cung biến, hắn giết chết hoàng huynh, tự lập làm đế. Phong cho nha hoàn của ta làm hoàng hậu, còn giáng ta làm tội nô. “Công chúa đã cướp phu quân của người khác thì nên chuộc tội cho đàng hoàng.” Ta mới biết, hắn và nha hoàn của ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy. Hóa ra hắn hận ta đến thế. Mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh vào ngày hắn khải hoàn trở về.

Chu Nguyên

Chu Nguyên Ngày phu quân định lấy mạng ta để chứng đạo, ta phát hiện mình mang thai. Hắn chán ghét, nhưng vẫn thu kiếm. “Nể tình ngươi hoài tiên thai, bản tôn sẽ không giết ngươi.” Ta mới hay, phu quân ta, hóa ra là tiên trên trời. Hắn căm ghét thủ đoạn hèn hạ của ta, giam ta trên thiên giới, không đoái hoài. Ta liều mạng sinh hạ đứa trẻ, nhưng nó lại căm ghét ta là phàm nhân thấp hèn, đòi đổi mẫu thân mới. Cuối cùng, ta nhảy xuống Ma Uyên, quên hết tất cả mọi thứ. Một ngày nọ, ta cùng con gái xuống trần gian lịch kiếp. Bỗng có một tiểu tiên mặc áo gấm, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm ta. “Chính vì nàng ta, a nương mới không cần ta sao?” …

Ngàn Hoa Rực Rỡ

Ngàn Hoa Rực Rỡ Năm thứ ba sau khi ta và Lục Chiêu đính hôn, đại tỷ của ta, người làm thiếp ở Tiền gia gặp nạn. Hắn lật giở khắp luật lệ triều đình, bất chấp tiền đồ của mình để cứu bằng được ý trung nhân. Nhắc đến ta, giọng điệu hắn lạnh nhạt: “Việc đính hôn với Lâm Lê vốn không phải điều ta mong muốn, đời này ta chỉ lấy Phiến Nguyệt.” Phụ thân gật đầu đồng tình: “A Lê thô tục, đâu giống như Nguyệt nhi đã từng vào ở trong đại hộ nhân gia, lại trải qua nhiều sóng gió. Hôn sự này cứ để ta làm chủ, gả cho Nguyệt nhi đi.” Ta bình thản xé nát hôn thư, thu dọn hành lý, rời khỏi Lâm gia. Mẫu thân đuổi theo, khuyên ta đừng hành động bốc đồng: “Con là một nữ nhi bị từ hôn, rời khỏi chúng ta rồi, còn có thể đi đâu?” Ta không ngoảnh lại, ta không cần Lục Chiêu nữa, cũng không cần cái nhà này. “Núi có thể vượt, biển có thể qua, ta tự có thể tìm ra con đường của chính mình.”

Đoạn Tình Báo Phục

Đoạn Tình Báo Phục Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng. 

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ Để chống lưng cho quả hồng mềm đích tỷ, ta đã cùng nàng gả vào một nhà. Nàng gả cho tiểu tướng quân. Còn ta thì gả cho cha của tiểu tướng quân. Sau khi thành thân, tiểu tướng quân từ chiến trường mang về một đóa bạch liên hoa đang mang thai. Tỷ tỷ lau nước mắt, hiếm khi cứng rắn nói: “Muội muội, ta muốn hòa li.” Ta: “Được, tỷ hòa li thì ta cũng hòa li.” Ai ngờ, thư hòa li còn chưa đưa đến tay tiểu tướng quân thì nghe nói hắn bị phạt quỳ ở từ đường. Cha hắn mặt không biểu cảm cầm gia pháp, đánh hắn đến da tróc thịt bong: “Nghiệt tử, muốn cha ngươi biến thành người không vợ cứ việc nói thẳng.”

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng Trong lúc lịch kiếp, ta vô ý bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Không hiểu vì sao, ta biến thành một đứa trẻ ba bốn tuổi, không chút tu vi, ngay cả con gà cũng không giết nổi. Rồi bị kẻ thù không đội trời chung nhặt về nhà. Hắn nhìn ta một hồi lâu, rạch ngón tay ta, nặn vài giọt máu nhỏ vào pháp khí trong tay. Ngay khi tiếp xúc với máu, pháp khí lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Nhìn luồng sáng đó, hắn lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thảo nào có dáng dấp của cố nhân, hóa ra… quả thực là cốt nhục của cố nhân. A Khê, ta thật không ngờ, nàng từ khi nào đã cùng kẻ khác qua lại, còn có cả hài tử!” Ta, kẻ đang ngồi một bên ôm ngón tay bị đau, kêu la ầm ĩ: ??? Đồ ngu! Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng… ta chính là cố nhân của ngươi không?

Liên Khai Tịnh Đế

Liên Khai Tịnh Đế Để chúc mừng Bùi Cảnh Xuyên đỗ trạng nguyên, ta đã đặt rèn một đóa liên hoa song sinh bằng vàng ròng cao bằng người, mang đến tặng hắn. Lúc trạng nguyên dạo phố, hắn tháo đóa hoa cài trên đầu xuống, lại ném cho thứ muội đứng bên cạnh ta. Chung quanh vang lên một trận hò reo náo nhiệt, thứ muội mặt đỏ tới mang tai. Đúng lúc ấy, quân Trấn Bắc khải hoàn hồi triều. Ta kéo đóa liên hoa đi tới trước quân doanh, chọn bừa một tiểu tướng quân mặc giáp bạc, lông mày rậm, mắt to, rồi ngọt ngào nở nụ cười: “Tiểu tướng quân, đóa liên hoa này tặng ngươi, chúc mừng khải hoàn!”

Trăng Thu Mấy Độ

Trăng Thu Mấy Độ Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, tâm phải đủ độc, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn, mới có thể bảo toàn mạng sống trong thời loạn thế. Năm đó, ta trọng bệnh gần như hấp hối trong ngôi miếu đổ nát, lỡ mất chuyến bố thí của tiểu thư Giang gia. Nàng đã lục tung cả thành, cuối cùng cứu được ta khi ta chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta thề sẽ bảo vệ nàng cả đời. Một gã thư sinh nghèo hèn muốn leo cao, liền giở trò bịa đặt, vu hãm rằng mình có tư tình với tiểu thư. Tiểu thư chỉ biết khóc thút thít kêu oan, chẳng thể tự bảo vệ chính mình. Ta nhìn gã thư sinh ấy, khẽ thở dài. Sống chẳng phải rất tốt hay sao? Cớ gì lại cứ nhất quyết muốn ch.t như vậy?

Tiêu Thanh Nguyệt

Tiêu Thanh Nguyệt Ta là đích tử của Hầu phủ, từ nhỏ đã thể nhược đa bệnh, đi một bước cũng thở dốc. Trưởng tỷ của ta một tay vung trường thương, chiêu thức nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, còn ta… đến cả cây cung nhẹ nhất cũng không kéo nổi. Thế nên, phụ thân xem ta như con gái mà nuôi, để trưởng tỷ giả trai ra trận giết địch. Đúng lúc Hoàng thượng mở rộng hậu cung, một đạo thánh chỉ ban xuống, ta bị đưa vào sâu trong hoàng cung. Vốn tưởng đầu không giữ nổi, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết. Nào ngờ, đêm đó, tại tẩm cung của quân vương, hắn lại hung hăng “sủng ái” ta một phen.

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Vương Gia, Xin Tự Trọng

Vương Gia, Xin Tự Trọng Ta bán thân chôn cha, tự nguyện đem chính mình bán cho Cửu vương gia tàn nhẫn độc ác. Hắn không hề hay biết, ta thực chất là sát thủ ẩn danh đang ngấm ngầm tiếp cận. Đến ngày ám sát, ta thất thủ. Cửu vương gia bẻ quặt hai tay ta ra sau, đôi tay to lớn thô ráp với vết chai mỏng vuốt ve bên hông ta. “Quá gầy rồi, sau này ăn nhiều một chút.”

Diễm Dao Bất Phàm

Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”

Lập Xuân

Lập Xuân Năm chín tuổi, ta bị bán vào Phương gia. Tiểu thư ốm yếu đặt cho ta cái tên Lập Xuân. Nàng nói: Mong rằng xuân đến, vạn vật hồi sinh. Để đem chút sinh khí đến viện tử đầy tử khí của nàng. Nhưng về sau, nàng lại chết vào mùa đông lạnh giá. Ta dùng một sợi dây thừng, kết thúc sinh mệnh của nàng.

An Tuế

An Tuế Năm thứ bảy bị bán vào thanh lâu, tú bà chê ta lớn tuổi, muốn bán ta đi. Trúc mã mà ta thầm thương suốt nhiều năm đã đến chuộc thân cho ta, nói rằng sẽ nạp ta làm thiếp. Ta lại linh hoạt cự tuyệt hắn, dùng số tiền đã dành dụm suốt những năm qua để tự chuộc thân, rồi mở một y quán nhỏ. Các tỷ muội không hiểu: “Ngươi ngưỡng mộ Bùi đại nhân nhiều năm như vậy, sao lại không chấp nhận hắn?” Ta cười đáp: “Kỹ nữ là bán cho nhiều người, tiểu thiếp chỉ bán cho một người. Dù sao cũng đều là bán, từ giờ ta chỉ muốn sống cho bản thân, không muốn bán mình nữa.”

Nguyện Một Đời Hồng Liễu

Nguyện Một Đời Hồng Liễu Sau đại chiến, để tránh bị bán vào kỹ viện, đám quân kỹ nghĩ đủ mọi cách quyến rũ các binh sĩ, mong được họ đưa về làm thiếp. Khi tên bách phu trưởng da ngăm đen, trầm mặc ít lời ấy đến tìm ta, trong doanh trại kỹ nữ đã chỉ còn lại ta và một lão kỹ mang trọng bệnh. Bà ấy cười ta: “Tiểu Hồng Liễu à, có người nguyện ý đưa ngươi đi thì hãy đi đi, còn đợi ai nữa? Chẳng lẽ đợi tiểu tướng quân Bùi gia sắp cưới công chúa kia chắc?” Ta đáp rằng cần phải suy nghĩ. Tối đó, Bùi Thích đè ta xuống giường. Hắn bóp cằm ta, dùng sức bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta sắp cưới công chúa, ngươi ghen sao?” Hắn bật cười khinh khỉnh: “Tính khí ngươi cũng lớn đấy.” “Sau khi ta thành thân với công chúa, giữa chúng ta cũng chẳng có gì thay đổi cả. Ta đã mua một căn viện ở ngoài thành, sau này chờ ta ở đó.” Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng hỏi ta rằng ban ngày có ai đến tìm hay không. Dường như hắn tin chắc rằng ta sẽ không đi theo bất kỳ ai khác. Nhưng hắn không biết, ta đã đồng ý theo tên bách phu trưởng tên là Trịnh Uyên kia. Ngày hắn cưới công chúa, cũng là ngày ta thành thân với Trịnh Uyên.

Huyết Hận Vương Phi

Huyết Hận Vương Phi Ta là Trí vương phi, thế nhưng phu quân Trí vương lại đem lòng yêu một nữ tử bình dân. Hắn thậm chí còn giả chết để cùng nàng ta cao chạy xa bay. Đáng tiếc, cuộc sống nơi thôn dã quá mức khổ cực, bọn họ vì muốn quay về hưởng vinh hoa phú quý mà lập mưu đầu độc ta. Đời này trọng sinh trở lại, việc đầu tiên ta làm chính là lệnh cho người đóng đinh quan tài của Trí vương. Đã muốn ch.t đến vậy, vậy thì để hắn ch.t hẳn đi!

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta Năm đó, ta vì dung mạo quá mức xuất chúng mà bị bán vào thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu. Ngày xuất các, Lục Hoài Chi, kẻ vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại gọi ta ba lần. Hắn si mê ngắm nhìn, bàn tay mơn trớn bên eo ta. “Ngoan một chút, gia chưa bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn.” “Nếu hầu hạ gia thật tốt, gia sẽ đón ngươi vào phủ.” Ta vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn nịnh nọt. Nhưng ngay khi lấy lại được khế ước bán thân, ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ trốn không chút do dự. Năm năm sau, hắn xách kiếm xông vào tân phòng của ta. Đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát. “Nàng lừa ta.” “Tướng công của nàng chỉ có thể là ta!”