Cổ Đại

Ác Nữ Phản Kích: Đánh Gục Hồ Ly Xuyên Không Đời trước, ta bị xử l/ă/ng t/rì mà c/h/ết. Nỗi đau buốt nhói từ từng nh/át d/ao c//ắ/t thịt khiến ta gần như sụp đổ, tiếng thét thảm thiết của ta vang vọng khắp địa lao. Đúng lúc đó, Thẩm Gia Uyển dắt theo ca ca và vị hôn phu của ta đến, thản nhiên khoe khoang tình cảm trước mắt ta. Nhìn dáng vẻ thê thảm, máu thịt lẫn lộn của ta, Thẩm Gia Uyển cười đến ngả nghiêng hoa lệ: “Ta đến từ thời đại văn minh mấy ngàn năm sau, ngươi, một nữ nhân ngu xuẩn, cổ hủ chốn khuê phòng thì lấy gì đấu với ta?” Tuyệt vọng nhắm mắt lại, ta khẽ thì thầm điều gì đó, khiến Thẩm Gia Uyển tò mò cúi người xuống lắng nghe. Khoảnh khắc kế tiếp, ta dốc toàn bộ sức lực bật dậy, dùng răng c/ắn mạnh vào cổ họng nàng ta, giật đứt một m/ảng th/ịt đẫ/m má/u. Nhìn dòng m/áu tuôn ra không ngừng từ cổ họng nàng ta, ta điên cuồng cười lớn: “Tiện nhân, xuống địa ngục bồi táng cùng ta đi!” Ca ca phẫn nộ, lập tức rú/t kiế/m đ//â//m xuyên tim ta. Chậc, đau thật. Nhưng tính ra cũng không thiệt, ta không chỉ báo được thù mà còn ch/ế/t một cách thoải mái hơn.

Nữ Tướng Tư Quân Kiếp trước, khi đích tỷ của ta vào cung làm hoàng hậu, nàng đã cúi đầu dạy bảo ta rằng: “A Đinh, khi ta không còn nữa, muội phải tự bảo vệ mình.” Ta hàm lệ đồng ý. Năm năm sau, hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian hãm hại mất trinh tiết, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Thiên tử hạ lệnh, phế truất hoàng hậu Mạnh thị vì vô đức, toàn thành không được mặc đồ tang. Ta thay Mạnh gia nhận tội, vì dung mạo khuynh thành nên được bệ hạ đưa vào cung, được sủng ái hơn cả sáu cung. Ngày ta cùng thiên tử chôn thây trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta: “Trẫm đã không bạc đãi Mạnh gia của ngươi, vì ngươi mà trẫm không truy cứu hoàng hậu mất trinh tiết bị phế truất kia!” Ta mặc cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, như không hề hay biết: “Nhưng ta truy cứu.” Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đích tỷ vào cung. Nàng vuốt đầu ta, quay đầu bước vào hoàng cung ăn thịt người. Ta cởi bỏ xiêm y, trang sức, quay đầu bước vào doanh trại đầy máu tanh. —— Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây quanh hoàng thành, tên hoàng đế chó má đó còn dám nói bốn chữ “Hoàng hậu phế truất” không?

Trọng Sinh Báo Thù Cố Tướng quân còn trẻ tuổi phong lưu nhưng lại bị ép cưới ta, một công chúa phế vật. Bảy năm thành hôn, hắn đối xử với ta như trân bảo. Cho đến ngày cung biến, hắn giết chết hoàng huynh, tự lập làm đế. Phong cho nha hoàn của ta làm hoàng hậu, còn giáng ta làm tội nô. “Công chúa đã cướp phu quân của người khác thì nên chuộc tội cho đàng hoàng.” Ta mới biết, hắn và nha hoàn của ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy. Hóa ra hắn hận ta đến thế. Mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh vào ngày hắn khải hoàn trở về.

Chu Nguyên Ngày phu quân định lấy mạng ta để chứng đạo, ta phát hiện mình mang thai. Hắn chán ghét, nhưng vẫn thu kiếm. “Nể tình ngươi hoài tiên thai, bản tôn sẽ không giết ngươi.” Ta mới hay, phu quân ta, hóa ra là tiên trên trời. Hắn căm ghét thủ đoạn hèn hạ của ta, giam ta trên thiên giới, không đoái hoài. Ta liều mạng sinh hạ đứa trẻ, nhưng nó lại căm ghét ta là phàm nhân thấp hèn, đòi đổi mẫu thân mới. Cuối cùng, ta nhảy xuống Ma Uyên, quên hết tất cả mọi thứ. Một ngày nọ, ta cùng con gái xuống trần gian lịch kiếp. Bỗng có một tiểu tiên mặc áo gấm, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm ta. “Chính vì nàng ta, a nương mới không cần ta sao?” …

Ngàn Hoa Rực Rỡ Năm thứ ba sau khi ta và Lục Chiêu đính hôn, đại tỷ của ta, người làm thiếp ở Tiền gia gặp nạn. Hắn lật giở khắp luật lệ triều đình, bất chấp tiền đồ của mình để cứu bằng được ý trung nhân. Nhắc đến ta, giọng điệu hắn lạnh nhạt: “Việc đính hôn với Lâm Lê vốn không phải điều ta mong muốn, đời này ta chỉ lấy Phiến Nguyệt.” Phụ thân gật đầu đồng tình: “A Lê thô tục, đâu giống như Nguyệt nhi đã từng vào ở trong đại hộ nhân gia, lại trải qua nhiều sóng gió. Hôn sự này cứ để ta làm chủ, gả cho Nguyệt nhi đi.” Ta bình thản xé nát hôn thư, thu dọn hành lý, rời khỏi Lâm gia. Mẫu thân đuổi theo, khuyên ta đừng hành động bốc đồng: “Con là một nữ nhi bị từ hôn, rời khỏi chúng ta rồi, còn có thể đi đâu?” Ta không ngoảnh lại, ta không cần Lục Chiêu nữa, cũng không cần cái nhà này. “Núi có thể vượt, biển có thể qua, ta tự có thể tìm ra con đường của chính mình.”

Vân Dao Sư tỷ là thiên tài tu luyện, đáng tiếc lại là một não yêu đương. Kiếp trước, nàng thầm yêu đại sư huynh, mà đại sư huynh lại thích… ta. Ngày đại sư huynh thổ lộ tình ý với ta, sư tỷ liền… tự bạo. Ta muốn ngăn nàng lại, nhưng đáng tiếc bản thân quá yếu, cuối cùng cùng nàng… đi đời nhà ma. Khoảnh khắc lìa đời, trong đầu ta chỉ kịp lóe lên một câu: “Quý trọng sinh mệnh, tránh xa não yêu đương…”

Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ Ta là người duy nhất trong tộc được dưỡng thành “Kim khẩu nữ”. Không giống các tỷ tỷ khác trong tộc, nhả ra côn trùng hay rắn rết, thứ ta nhả chính là kim ngân châu báu. Chỉ cần dâng lên thịt tươi, ta liền mở miệng, kẻ dâng thịt sẽ thu được vàng ròng đổ xuống như mưa. Bởi vậy, khói bếp trong làng ngày ngày bốc cao, mùi thịt thơm lừng khắp chốn, chỉ cầu ta hé miệng một lần. Nhưng năm hạn hán đến, thịt từ đâu mà có? Nhìn xuống bụng mình, lại thấy các tộc nhân gầy yếu đến mức da bọc xương, ta chỉ khẽ mỉm cười.

Quân Kỹ Năm phụ thân mất, triều đình bắt lính, mỗi nhà phải có một người đi, ta liền đi đăng ký. “Tiền lương tân binh bốn lượng, tiền lương lính bếp năm lượng, tiền lương quân kỹ sáu lượng, nhà ngươi muốn đăng ký loại nào?” “Sáu lượng, ta muốn sáu lượng.” Ta vội vàng đưa sổ sách ra. Ta không biết quân kỹ là gì. Ta chỉ biết, ta cần sáu lượng. Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc cho mẫu thân, một lượng mua nạng cho ca ca. Một lượng còn lại, đủ để ca ca và mẫu thân mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải trắng, hai giỏ than, vượt qua mùa đông giá lạnh này.

Tướng Quân Trở Về Ta biết được sau khi mình thủ tiết ba năm, vị tướng quân xuất chinh không những sống lại mà còn mang về một chân ái, muốn bỏ ta. Ta rơi vào trầm tư. Hắn có thể tìm được một tiểu Bạch hoa yếu đuối đáng thương, ta cũng có thể tìm được thư sinh tuấn tú cơ bắp cuồn cuộn. Ta còn muốn dọn sạch Hầu phủ! Ba năm sau, quả nhiên tướng quân gửi về một phong thư bỏ vợ. Ta chuẩn bị dẫn theo thư sinh và hài tử một tuổi của ta về Hầu phủ, tức chết hắn. Nhưng, thư sinh nhìn xem bảng hiệu, lại nhìn ta, cũng đắm chìm trong suy tư…

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.

Hoán Mệnh Đoạt Thiên Tiểu sư muội yêu thích bói toán. Từng dự đoán rằng ta chính là nữ chính mệnh phượng hoàng, còn nàng lại chỉ là nữ phụ độc ác. Sau khi biết được điều này, nàng lặng lẽ đổi mệnh cách của chúng ta. Từ đó, người nhặt được Thái tử Thiên giới tại đáy vực sâu trở thành nàng. Nàng được lập làm Thái tử phi, còn ta lại thay thế nàng gánh chịu mọi tội ác, bị trục xuất khỏi tông môn. Vào ngày đại hôn của nàng, ta thong thả xuất hiện. Thế nhưng, nàng lại dẫn theo chúng tiên gia, công khai xét xử ta giữa chốn đông người. Nàng muốn khiến “nữ phụ độc ác” như ta thân bại danh liệt, chết không yên lành. Ta cười khẽ. Trong trăm năm nàng trèo cao bám quyền, ta ẩn cư nơi núi rừng khổ luyện. Giờ đây, ta đã mạnh mẽ đến đáng sợ. Chỉ cần một ngón tay, cũng đủ nghiền nát bọn họ thành tro bụi.

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Tái Sinh Trong Đêm Tối Bóng tối yên lặng không một tiếng động, như hỗn độn chưa khai mở.Nguyễn Thời Ý không thể nào mở mắt, không thở nổi, không sao nhúc nhích được. May mà cơn đau tim thấu xương hành hạ nàng đã lâu cũng biến mất. Ừm… Có lẽ nàng đã chết rồi.

Hậu Cung Và Ánh Trăng Trước khi ta chết, ánh trăng sáng của Hoàng thượng trở về. Hắn ngầm cho phép nàng ta giương oai trong cung của ta, dung túng nàng ta hại chết đứa con duy nhất của ta. Ta tan nát cõi lòng, đứt ruột đứt gan. Nhưng hắn không hề mảy may thương xót ta, mà lại bảo vệ ánh trăng sáng chặt chẽ, sợ ta nổi điên lên tổn thương nàng ta. Cuối cùng, ta vẫn tìm được một cơ hội, ám sát ánh trăng trong lòng hắn. Hắn tức giận tột độ, tống ta vào lãnh cung. Hắn nói, năm xưa khổ cực, nhờ vào bánh ngọt mà ánh trăng sáng mang đến mới có thể sống sót. Nhưng những món đồ ngọt ta đem đến những năm này, nếu hắn chỉ cần nếm qua một chút thôi, tức khắc sẽ nhận ra, người năm đó giúp đỡ hắn trong cơn hoạn nạn, chính là ta. Nhưng ta đã bị hắn hại đến bệnh tật vô phương cứu chữa, sắp chết rồi.

Ngày Thái tử đăng cơ, ta bắt gặp hắn và đứa con gái của tội thần, Thẩm Kiều đang quấn lấy nhau trên giường.Hắn che nàng ta ở phía sau: “Ta và Kiều Kiều quen nhau từ nhỏ, ta không đành lòng nhìn nàng biến thành quan kỹ.”“Ngươi là hoàng hậu, phải biết khoan dung độ lượng.”Ta không nói một lời, xoay người bỏ đi.Sau này, cha ta trợ giúp Bùi Hành ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế, Bùi Hành lại bắt cha ta vì tội mưu phản.Ngày đó, phủ Thừa tướng m á u chảy thành sông, ta ở trong hậu cung bị người ta dùng gậy đánh chếc.Thẩm Kiều giẫm lên mặt ta: “Lâm Tiêu Tiêu, cha ngươi tố giác cha ta mưu phản nhỉ, đây chính là báo ứng của các ngươi!”Hai tháng sau, thanh mai trúc mã Mộ Cẩn An của ta khởi binh tạo phản, huyết tẩy hoàng cung.Ngũ hoàng tử đạp lên m á u tươi của Bùi Hành và Thẩm Kiều ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Mộ Cẩn An lại rút kiếm t ự s á t trước phần mộ của ta.Chàng nói: “Tiêu Tiêu, đừng sợ, ta tới với nàng.”Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày sinh thần năm mười tám tuổi.Hoàng đế đang cười híp mắt hỏi ta: “Tiêu nhi, con muốn một phu quân như thế nào?”(…)

Đích Nữ Phản Công Ta và Thôi An sắp thành hôn, hắn lại cùng thứ muội thân mật bị bắt ngay tại trận. Triệu Vận Tri cả người đầy dấu vết mập mờ, ả khóc lóc dập đầu với ta: “Đích tỷ, Thôi lang chỉ tưởng nhầm muội là tỷ, Vận nhi nguyện ý làm nô làm tỳ, chỉ cầu xin tỷ tỷ sau khi thành thân hãy cho muội hầu hạ bên cạnh.” Thôi An nghe xong cực kì đau lòng, hai mắt đỏ bừng, quỳ ở từ đường bảy ngày bảy đêm, chỉ vì muốn nâng nàng ta làm bình thê. “Khanh Như, tỷ muội các ngươi cùng hầu chung một chồng, chẳng lẽ không tốt sao?” Ta lấy chân dung hai người thân mật dán khắp thành, rồi không chút do dự từ hôn. Sau đó, hắn nhìn ta và Thái tử qua lại với nhau, hốc mắt lại đỏ lên hỏi: “Khanh Như, nếu ta nói ta hối hận, nàng có thể trở lại bên cạnh ta không?” Ta vừa định mở miệng, lại bị Thái tử ở bên cạnh đang đeo chuông vào cổ chân ta ôm lấy. “Khanh khanh, đêm qua không phải nàng nói, có một mình ta là đủ rồi sao?”

Ngọn Đèn Tương Tư Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”

Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”

Tranh Giành Nhân Duyên Mộc vương rơi xuống vực mất trí nhớ, quên mất quận chúa người chàng từng yêu, cưới một thôn nữ như ta làm vợ. Quận chúa khóc lóc cầu xin ta đừng làm liên lụy đến tiền đồ của Mộc vương. Ta giúp chàng khôi phục trí nhớ, giúp hai người nhận ra nhau, rồi tiễn họ rời khỏi thôn trở về kinh thành. Một tháng sau, thị vệ của quận chúa mang đến tin tức họ đại hôn. Còn mang theo binh khí sáng loáng và ngọn lửa ngút trời, tàn sát dân làng, thây nằm la liệt. Ta và con trai bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua, tưới dầu lên, sống sờ sờ bị thiêu thành người than. Lần nữa mở mắt ra, đứa con trai bốn tuổi nước mắt lưng tròng lay ta. “Mẹ, con mơ thấy ác mộng.”