Cổ Đại
Vương Phi Đa Tài Khi ta đang du xuân thì bị cư/ờng đ/ạo b/ắt c/óc. Tên cướp đòi phu quân ta nộp năm trăm lượng bạc chuộc người. Phu quân chẳng những không đưa bạc, lại còn sai người mang tới một tờ hưu thư: “Mỗi người một ngả, đời này chúc nàng an lạc.” Tên đầu lĩnh tức đến nỗi giọng the thé mắng to: “Đồ ngốc! Một đ/a/o hai lỗ, còn nói cái gì mà đời này an với chả lạc?” Ta cũng mắng: “An lạc cái tổ bà ngươi ấy!” Ta với tên đầu lĩnh, hai kẻ đồng lòng chung mối hậ/n, vừa gặp đã như tri kỷ. Cùng nhau uống rượu đến say mèm. Còn chưa kịp tỉnh rượu, binh mã của phu quân đã kéo đến nơi. Hắn nghiến răng nói: “A Phù, bản vương chẳng qua chỉ giở chút khổ nhục kế, ai ngờ lòng dạ nàng lại rộng đến vậy, còn uống rượu ăn mừng cho được.” Hắn đâu biết, ta cũng có một kế trong lòng.
Sẽ Không Tha Thứ Chủ tử của ta xuất thân cao quý, con người thanh tao như cúc. Bị Quý phi hãm hại, nàng không cãi lại một câu nào, là ta một thân một mình theo nàng vào lãnh cung, hết mực che chở cho nàng. Vì rửa sạch oan khuất cho nhà mẫu của nàng, ta nuốt xuống thù hận, chủ động mượn sức Hiền tần, kẻ đã từng ngược đãi ta. Vì bảo vệ nàng chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị, ta không tiếc hại chết Quý phi, tay nhiễm máu tươi cùng tội nghiệt không thể tha thứ. Chờ đến khi nàng ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, nàng lại đẩy ta đi chịu tội. Nàng bình tĩnh làm rõ hết mọi việc: “Hoàng Thượng, thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không muốn ngôi vị này.” “Mọi việc đều do ả làm, thần thiếp chưa từng thấy cảm kích.” Ta bị cắt lưỡi đưa vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai hình phạt tra tấn, cuối cùng ôm hận mà chết. Mở mắt ra lần nữa, ta về tới cái ngày cùng nàng ta bước vào lãnh cung.
Xuyên thành Lâm Đại Ngọc Xuyên không thành Lâm Đại Ngọc, mười năm sau ta bước vào Giả phủ. Giả Bảo Ngọc liền xông tới hỏi: “Muội muội có tên tự không?” Ta đáp: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, chắc hẳn người trong kinh thành đều đã biết đến danh tính của ta rồi.” “Thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, hãy gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”
Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?
Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.
Ánh Trăng Quay Trở Lại Tôi là thiên kim thật của Phủ Thừa tướng. Khi tôi trở về, thiên kim giả đã chết. Nàng ta trở thành ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người. Còn tôi lại trở thành thế thân của nàng ta. Cha mẹ tìm kiếm bóng hình nàng ta trên người tôi. Huynh trưởng nguyền rủa sao người chết không phải là tôi. Ngay cả phu quân của tôi, khi ân ái với tôi cũng gọi tên nàng ta. Rốt cuộc, là tôi công lược thất bại rồi. [Ký chủ, trước khi biến mất, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.] Tâm nguyện cuối cùng sao? Tôi cười cười: “Vậy thì hãy để ‘ánh trăng sáng’ của bọn họ trở về đi.”
Gả Cho Thám Hoa Lang Phu quân của ta là bị phụ thân ta bắt rể mà đoạt về Đêm tân hôn, hắn nói với giọng đầy áy náy: “Ta lấy nàng chẳng qua để tránh né Thất công chúa, nhưng giờ thì…” Ta nắm chặt tay hắn. “Vậy thật là trùng hợp, ta lấy chàng cũng để tránh Thái tử. Sau này, nếu chàng yêu ai, cứ nói ra, ta sẽ thay chàng rước nàng ấy vào phủ.” Khuôn mặt phu quân bỗng chốc cứng đờ. “Nương tử không cần phải làm vậy.” “Ta vừa gặp nàng đã nhất kiến chung tình, mới lập thệ rằng đời này trừ nàng ra, nếu còn nạp thêm ai khác sẽ chết không toàn thây.” …
Vị hôn phu là một quân tử có phẩm hạnh cao quý.Vì muốn chăm sóc cho biểu muội bơ vơ, hắn kiên quyết muốn nhận nàng làm thiếp.Ta đề nghị hủy hôn, Thẩm Hằng khinh miệt cười một cái.“Biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa, nếu ta không nhận nàng làm thiếp thì không ai chăm sóc nàng, nàng chẳng có chút lòng tốt nào sao?”Sau khi hủy hôn, hắn trở thành một quân tử được cả kinh thành khen ngợi, còn ta vì ghen tuông mà danh tiếng tiêu tan.Thấy ta không thể lấy chồng, vị Thám hoa vinh hiển này lại động lòng từ bi.“Dù nàng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng với danh tiếng hiện tại của nàng, ta chỉ có thể nhận nàng làm thiếp.”Ngày hắn đến cửa, người trong cung mang chỉ dụ ban hôn cũng đã đến trước cửa phủ.Ta mỉm cười hỏi hắn: “Ngươi nói ta nên làm Thế tử phi hay rửa tay vào nhà ngươi làm thiếp, thật khó chọn quá.”
Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???
Phận Nữ Nhi Ngày cha ta dẫn ta về nhà, ta cố ý làm vỡ chiếc vòng ngọc mà mẹ kế tặng. Chưa đợi phụ thân mở miệng chỉ trích, bà đã vội vàng nắm lấy bàn tay bị thương của ta, như một người mẹ hiền bảo vệ rồi cầm máu cho ta. “Châu Châu, thổi thổi một chút là hết đau thôi.” Một lần bảo vệ ấy kéo dài mười năm. Sau này, An Viễn Hầu phủ sụp đổ, cha ta lập tức muốn vứt bỏ mẹ kế. Ta quay đầu đồng ý lời cầu hôn của nhiếp chính Vương. “Mẫu thân, lần này đến lượt Châu Châu che chở người rồi!”
A Oản Công chúa triều ta nổi danh thiên hạ vì tính cách hào sảng, rộng rãi. Ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ, nàng thường đóng giả nam trang, vui chơi khắp chốn. Thậm chí, nàng còn đường hoàng tới quân doanh, cùng thiếu niên tướng quân bá cổ quàng vai. Tướng quân từng nói, công chúa rất đặc biệt, không giống nữ tử tầm thường, không chút yếu đuối mỏng manh. Ngươi hỏi ta là ai ư? Ô, ta chẳng phải công chúa. Ta chỉ là vị hôn thê xuất thân hèn kém của hắn mà thôi. Hôm ấy, khi đàm phán thất bại, vị chủ nhân Tây Vực hung tàn đích danh muốn công chúa phải ở lại ba đêm để hầu hạ. Công chúa dựa vào thân phận cao quý, ra lệnh cho ta thay nàng. Vị hôn phu của ta liền đẩy ta tới trước mặt quân địch, nói: “A Oản, nàng hãy thay điện hạ một chút. Đợi việc thành, ta nhất định lập tức cưới nàng làm chính thê.” Ta không hề phản kháng, cũng chẳng nói cho hắn hay. Bởi ta, vốn không định trở về nữa.
Giấc Mộng Ngày Xuân Ta trời sinh đã có vòng một đầy đặn. Tiểu thư sợ cô gia không cầm lòng được, bèn gả ta cho Tiêu tướng quân đang trọng thương nơi chiến trường. Nàng vừa tiễn ta ra cửa, vừa chột dạ rót lời vào tai: “Tiêu Miễn tuy không thể hành phòng, nhưng ngươi cũng nhờ vậy mà bớt khổ sở chuyện sinh hài tử.” “Ngươi đừng lo, nam nhân không được ở phương diện kia, có khi lại đặc biệt được ở những chỗ khác.” Về sau, ta đêm nào cũng cầu xin tha mạng. Thật muốn hỏi tiểu thư một câu: Tiêu Tướng quân vì sao cái nào chỗ nào cũng được?
Nhặt Được Một Hoàng Đế Sau khi bị đích mẫu đưa gả cho lão vương gia hoang dâm, ta đỏ hoe vành mắt, quay về phía nam nhân đang ẩn thân trong phòng khẽ nói:“Ta sắp phải xuất giá rồi, ngươi cẩn thận một chút, đừng để cừu nhân tìm ra.”Nam nhân ánh mắt đen thẳm:“Ngươi muốn gả sao?”Ta rưng rưng nước mắt:“Tất nhiên là không muốn! Nhưng ngày mai hoàng thượng sẽ ban hôn, đã không thể vãn hồi.”Ta nghẹn ngào quay mặt đi, không chú ý thấy sắc mặt hắn thoáng trầm xuống.Mãi đến ngày hôm sau, khi ta tâm như tro tàn quỳ nơi đại điện trong hoàng cung, bỗng nghe trên bậc thềm vọng xuống một giọng nói trầm thấp quen thuộc:“Hôn sự này, trẫm không đồng ý.”
Tầm nhìn đen kịt, nàng có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đầu óc mơ màng. Trong trạng thái mơ hồ, ý thức dần trở nên rõ ràng, nàng cảm nhận được miệng đầy vị đắng kỳ lạ, từ từ mở mắt, vị đắng càng rõ ràng hơn, chuyển thành mùi vị gây buồn nôn đến từ bã thuốc trong miệng.Sau khi liên tục nhổ vài lần, thiếu nữ đau khổ nắm lấy đầu ngồi dậy, khi đã tỉnh táo hơn, cơn lạnh và đói ập đến.Nhìn bã thuốc trên đất bị mình nhổ ra từ miệng, ký ức dồn dập tràn vào tâm trí nàng, thời gian quá dài, khiến lông mày thiếu nữ không khỏi nhíu lại.Các nước phân tranh, thiên hạ loạn lạc không ngừng, chiến tranh liên miên.Nơi nàng đang ở là trong trang viên Kính Hồ, nằm ở lưng chừng núi Vạn Càn thuộc lãnh thổ Hàn Quốc, không phải là một môn phái hành hiệp trượng nghĩa, mà là nơi của những người chữa bệnh cứu người.Nàng thở dài một tiếng.
Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.
Chúc Niên Tuế Tuế Ta là Thỏ Ngọc, nhưng lại lạc vào vòng tay lạnh lẽo của Đế Quân trên đỉnh Chung Sơn. Khi ta vừa hóa thành người, hắn lạnh lùng bảo ta biến về nguyên hình thỏ. Về sau khi ta định biến thành thỏ, hắn lại khẽ dỗ dành ta hóa thành người.
Một Đời Không Tha Thứ Gả cho Từ Hán Khanh năm năm, hắn cùng thứ muội của ta lén lút tư tình, còn mang thai nghiệt chủng. Người người đều nói, năm xưa hắn chỉ là thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Vậy mà dám một mình xông vào sào huyệt bọn cướp, trong đao kiếm hỗn loạn cứu ta trở ra. Ta là người hắn yêu thương nhất trong lòng. Thế nhưng lúc này, hắn lại phủ phục trước ngực thứ muội ta, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, giọng nói ôn nhu như nước: “Về sau, đứa trẻ trong bụng nàng, chính là độc đinh duy nhất của Từ gia ta.” Hôm hắn rước Tạ Yến Uyển vào cửa, Tin tức đương gia chủ mẫu của Từ phủ mất tích đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện thành.
Hồng Trang Báo Hận Tỳ nữ và phu quân ta lén lút tư thông với nhau. Sau khi thành thân, ta phát hiện gian tình giữa bọn họ. Không những vậy, họ còn cấu kết nuốt trọn tài sản nhà ta. Hãm hại người thân cốt nhục của ta. Cuối cùng lại nhốt ta, giày vò đủ điều. Kết cục là chết trong biển lửa. Trọng sinh trở lại năm mười sáu tuổi, đúng lúc Trần Doanh đến cầu hôn. Khi đó, hắn còn thề thốt với Phụ thân rằng hắn yêu ta từ cái nhìn đầu tiên. Ta cười lạnh trong lòng: Là yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, hay yêu tỳ nữ của ta từ cái nhìn đầu tiên?
Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê Phu quân của ta phải lòng thần thê. Hắn tìm đủ mọi cách để đưa nàng ta vào cung và phong làm quý phi. Thế nhưng, hắn vẫn cho rằng thân phận đó chưa đủ tôn quý. Hắn muốn phế bỏ ta, hoàng hậu hiện tại, còn muốn tiêu diệt cả gia tộc ta. Lần này sống lại, ta trở về đúng lúc hắn đưa thần thê vào cung. Lần này, hắn sủng ái thần thê của hắn. Ta vui vẻ chơi đùa cùng quyền thần của ta. Đêm đến, quyền thần nhẹ nhàng cười bên tai ta: “Nương nương muốn hại chết bổn vương sao?” Ta cắn nhẹ lên vành tai hắn, thì thầm: “Không, ta sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.”
Vân Ca Sau khi rơi xuống vực rồi được cứu trở về. Từ lúc đó, ta không còn mù quáng say mê Tiết Vọng nữa. Không còn chạy theo hắn, chẳng còn chăm lo, ân cần với hắn, cũng không còn lấy lòng hay nuông chiều hắn. Ta chỉ ở lì trong Phật đường, ngày ngày thành kính tụng kinh. Ngay cả khi hắn đến thông báo muốn từ hôn, ta cũng chỉ gật đầu nói một câu “Được thôi.” Sau đó lại quỳ xuống tiếp tục cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.” “Hôm đó dưới vực sâu, ta vì bị trúng độc nên mới bất đắc dĩ làm bẩn vị công tử kia.” “Chỉ một đêm đó, hẳn là sẽ không mang thai được đâu, phải không?” “Hắn chắc sẽ không tìm ra ta đâu, phải không?”