Cổ Đại

Ánh Trăng Quay Trở Lại

Ánh Trăng Quay Trở Lại Tôi là thiên kim thật của Phủ Thừa tướng. Khi tôi trở về, thiên kim giả đã chết. Nàng ta trở thành ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người. Còn tôi lại trở thành thế thân của nàng ta. Cha mẹ tìm kiếm bóng hình nàng ta trên người tôi. Huynh trưởng nguyền rủa sao người chết không phải là tôi. Ngay cả phu quân của tôi, khi ân ái với tôi cũng gọi tên nàng ta. Rốt cuộc, là tôi công lược thất bại rồi. [Ký chủ, trước khi biến mất, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.] Tâm nguyện cuối cùng sao? Tôi cười cười: “Vậy thì hãy để ‘ánh trăng sáng’ của bọn họ trở về đi.”

Kế Mẫu Mẫn Hợp

Kế Mẫu Mẫn Hợp Năm ta tám tuổi, phụ thân nạp kế thất. Các thúc bá thẩm nương trong nhà dọa nạt rằng: “Nhà có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Bà ta tất sẽ hãm hại con, vì con đường tương lai của con bà ta.” Kiếp trước, ta ngu muội tin lời bọn họ, khắp nơi chống đối kế mẫu, khiến nàng cùng phụ thân dần sinh hiềm khích, lòng người cách biệt. Sau này, phụ thân tử trận sa trường. Đại phòng không có đích tử, tước vị rơi vào tay Nhị thúc. Muội muội ta bị coi như công cụ liên hôn, ép gả cho kẻ bất tài vô đức. Ta tính tình bướng bỉnh, không chịu khuất phục, bị thẩm nương kiếm cớ đánh đập, vứt vào Tây viện tự sinh tự diệt. Khi thoi thóp sắp chết, chính kế mẫu, người bị bức phải rời phủ dẫn theo người nhà mẹ đẻ phá cửa xông vào, chạy đến bên ta. Ta còn chưa kịp gọi nàng một tiếng “nương”, đã ôm nỗi hối hận mà từ giã cõi đời. Một sáng tỉnh dậy, ta kinh hãi phát hiện mình trọng sinh, trở về ngày thứ hai sau khi kế mẫu bước chân vào cửa.

Dục Nhiên

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Vân Ca

Vân Ca Sau khi rơi xuống vực rồi được cứu trở về. Từ lúc đó, ta không còn mù quáng say mê Tiết Vọng nữa. Không còn chạy theo hắn, chẳng còn chăm lo, ân cần với hắn, cũng không còn lấy lòng hay nuông chiều hắn. Ta chỉ ở lì trong Phật đường, ngày ngày thành kính tụng kinh. Ngay cả khi hắn đến thông báo muốn từ hôn, ta cũng chỉ gật đầu nói một câu “Được thôi.” Sau đó lại quỳ xuống tiếp tục cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.” “Hôm đó dưới vực sâu, ta vì bị trúng độc nên mới bất đắc dĩ làm bẩn vị công tử kia.” “Chỉ một đêm đó, hẳn là sẽ không mang thai được đâu, phải không?” “Hắn chắc sẽ không tìm ra ta đâu, phải không?”

Hoán Mệnh Đoạt Thiên

Hoán Mệnh Đoạt Thiên Tiểu sư muội yêu thích bói toán. Từng dự đoán rằng ta chính là nữ chính mệnh phượng hoàng, còn nàng lại chỉ là nữ phụ độc ác. Sau khi biết được điều này, nàng lặng lẽ đổi mệnh cách của chúng ta. Từ đó, người nhặt được Thái tử Thiên giới tại đáy vực sâu trở thành nàng. Nàng được lập làm Thái tử phi, còn ta lại thay thế nàng gánh chịu mọi tội ác, bị trục xuất khỏi tông môn. Vào ngày đại hôn của nàng, ta thong thả xuất hiện. Thế nhưng, nàng lại dẫn theo chúng tiên gia, công khai xét xử ta giữa chốn đông người. Nàng muốn khiến “nữ phụ độc ác” như ta thân bại danh liệt, chết không yên lành. Ta cười khẽ. Trong trăm năm nàng trèo cao bám quyền, ta ẩn cư nơi núi rừng khổ luyện. Giờ đây, ta đã mạnh mẽ đến đáng sợ. Chỉ cần một ngón tay, cũng đủ nghiền nát bọn họ thành tro bụi.

Uyên Ương Ân Ái

Uyên Ương Ân Ái Trúc mã của ta là một người què. Hắn bị ta đánh què. Còn ta, là một đứa ngốc. Bị hắn đập ngốc. Hai nhà bàn bạc, một người què, một kẻ ngốc. Gộp lại thành một đôi cho xong. Thế là, ta chảy nước miếng, hắn lê cái chân què. Chúng ta bái đường thành thân, trở thành phu thê. Nhưng sau khi thành thân, ta lại thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì đi lại như bay. Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thanh chất vấn: “Ngươi giả bộ đấy à?!”

Tuế Tuế Vô Ưu

Tuế Tuế Vô Ưu Ta là người đề nghị từ hôn với Cố Ngọc Hoài, hôm đó trời nắng đẹp vô cùng. “Cố Ngọc Hoài, chúng ta thôi đi.” “Đời người một kiếp, đáng lẽ nên ở bên cạnh người trong lòng mình, chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” Trước đây ta ngày ngày mong chờ hôn kỳ mau đến, rồi lại mau đến hơn nữa. Nhưng hôm ấy, giữa trời tuyết bay đầy, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Hắn vô thức thốt ra: “Tuế Tuế.” Mà tên ta là Vô Ngư. Lúc đó ta mới hiểu, người trong lòng hắn vốn không phải ta. Những năm tháng thiếu nữ của ta, hóa ra chỉ là một mối tình sai lầm. Ta không cần, cũng không muốn. Từ đó về sau, ta theo sư phụ xuống Giang Nam hành y, vô tình gặp lại Cố Ngọc Hoài. Hắn nhìn ta bên cạnh sư phụ, đôi mắt lập tức đỏ hoe. “Tuế Tuế?” Nhưng ta là Vô Ngư.

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.

Viên Mãn

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng Trong lúc lịch kiếp, ta vô ý bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Không hiểu vì sao, ta biến thành một đứa trẻ ba bốn tuổi, không chút tu vi, ngay cả con gà cũng không giết nổi. Rồi bị kẻ thù không đội trời chung nhặt về nhà. Hắn nhìn ta một hồi lâu, rạch ngón tay ta, nặn vài giọt máu nhỏ vào pháp khí trong tay. Ngay khi tiếp xúc với máu, pháp khí lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Nhìn luồng sáng đó, hắn lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thảo nào có dáng dấp của cố nhân, hóa ra… quả thực là cốt nhục của cố nhân. A Khê, ta thật không ngờ, nàng từ khi nào đã cùng kẻ khác qua lại, còn có cả hài tử!” Ta, kẻ đang ngồi một bên ôm ngón tay bị đau, kêu la ầm ĩ: ??? Đồ ngu! Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng… ta chính là cố nhân của ngươi không?

Tướng Quân Trở Về

Tướng Quân Trở Về Ta biết được sau khi mình thủ tiết ba năm, vị tướng quân xuất chinh không những sống lại mà còn mang về một chân ái, muốn bỏ ta. Ta rơi vào trầm tư. Hắn có thể tìm được một tiểu Bạch hoa yếu đuối đáng thương, ta cũng có thể tìm được thư sinh tuấn tú cơ bắp cuồn cuộn. Ta còn muốn dọn sạch Hầu phủ! Ba năm sau, quả nhiên tướng quân gửi về một phong thư bỏ vợ. Ta chuẩn bị dẫn theo thư sinh và hài tử một tuổi của ta về Hầu phủ, tức chết hắn. Nhưng, thư sinh nhìn xem bảng hiệu, lại nhìn ta, cũng đắm chìm trong suy tư…

Giấc Mộng Ngày Xuân

Giấc Mộng Ngày Xuân Ta trời sinh đã có vòng một đầy đặn. Tiểu thư sợ cô gia không cầm lòng được, bèn gả ta cho Tiêu tướng quân đang trọng thương nơi chiến trường. Nàng vừa tiễn ta ra cửa, vừa chột dạ rót lời vào tai: “Tiêu Miễn tuy không thể hành phòng, nhưng ngươi cũng nhờ vậy mà bớt khổ sở chuyện sinh hài tử.” “Ngươi đừng lo, nam nhân không được ở phương diện kia, có khi lại đặc biệt được ở những chỗ khác.” Về sau, ta đêm nào cũng cầu xin tha mạng. Thật muốn hỏi tiểu thư một câu: Tiêu Tướng quân vì sao cái nào chỗ nào cũng được?

Cổ Nữ Vương Phi

Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.

Liên Khai Tịnh Đế

Liên Khai Tịnh Đế Để chúc mừng Bùi Cảnh Xuyên đỗ trạng nguyên, ta đã đặt rèn một đóa liên hoa song sinh bằng vàng ròng cao bằng người, mang đến tặng hắn. Lúc trạng nguyên dạo phố, hắn tháo đóa hoa cài trên đầu xuống, lại ném cho thứ muội đứng bên cạnh ta. Chung quanh vang lên một trận hò reo náo nhiệt, thứ muội mặt đỏ tới mang tai. Đúng lúc ấy, quân Trấn Bắc khải hoàn hồi triều. Ta kéo đóa liên hoa đi tới trước quân doanh, chọn bừa một tiểu tướng quân mặc giáp bạc, lông mày rậm, mắt to, rồi ngọt ngào nở nụ cười: “Tiểu tướng quân, đóa liên hoa này tặng ngươi, chúc mừng khải hoàn!”

Hoàng Hậu Thay Đầu

Hoàng Hậu Thay Đầu Đầu của Hoàng hậu rơi xuống. Nàng đang để đầu mình trong tay ta, miệng mở ra đóng vào: “Lần này, hãy thay bằng đầu của Phương Tài nhân kia đi.” “Vâng, thưa nương nương.”

Đoạn Tình Báo Phục

Đoạn Tình Báo Phục Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng. 

Ly Nô

Ly Nô  Ta và tỷ tỷ là hai con mèo yêu. Sau khi lạc vào hoàng cung, tỷ ấy trở thành Quý phi được Hoàng đế sủng ái hết mực. Còn ta thì bị vị Đại tướng quân oai phong ôm vào lòng, mang ra khỏi cung. Được nâng niu như bảo bối, chiều chuộng hết mực suốt ba năm. Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ. Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: “Miên Miên, ta đã hút đủ long khí rồi, chạy không?” Ta nhanh chóng gói ghém vàng bạc châu báu, vác lên lưng, gật đầu: “Tỷ đi, ta sẽ đi!” Trong chốc lát, Quý phi qua đời, phủ tướng quân có tang. Nghe nói Hoàng đế vô cùng tức giận, thây chất thành núi. Đại tướng quân vì tìm kiếm ái thê, cầm trọng binh vây đánh hoàng thành. Thiên hạ sắp loạn! …

A Oánh

A Oánh Ngày Thái tử tới phủ hạ sính, lại đem tên trên canh thiếp đổi thành biểu tỷ. Ta vừa định làm ầm lên, thì trước mắt bỗng hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng giữa không trung. 【Tới rồi tới rồi, nữ phụ độc ác lại sắp kể ơn cứu mạng năm xưa, thi ân cầu báo. Dù có được nạp làm trắc phi thì thế nào? Trong lòng nam chủ chỉ có muội bảo mà thôi.】 【Nữ phụ độc ác còn muốn Hầu gia đứng ra làm chủ cho mình, cười chết mất. Muội bảo mới là thiên kim chân chính của Hầu phủ, nàng ta tưởng vì sao Thái tử lại dễ dàng đổi người như vậy?】 Ta ngơ ngác nhìn những dòng chữ ấy, chưa kịp hoàn hồn thì Trần Diệp đã chau mày nói: “Tuyết Vi tâm địa thiện lương, đã đồng ý rằng ngày đại hôn sẽ cho nàng nhập phủ làm trắc phi. Hôm nay là ngày ta và Tuyết Vi đính hôn, nàng chớ nên làm loạn.” Đến ngày Trần Diệp đại hôn, ta lại bị hoàng hậu ban hôn cho tiểu Hầu gia. Trần Diệp lúc ấy thất lễ, cất tiếng gọi ta: “A Ảnh, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng sao có thể gả cho người khác?”

Tam Nữ Mị Gia 

Tam Nữ Mị Gia  Tướng phủ có ba nữ nhi, tiên nhân du hành ngang qua nơi này đã để lại một lời phán— “Một nữ làm hậu, một nữ làm tướng, một nữ làm kỹ.” Nay, đại tỷ đã là hoàng hậu nương nương, nhị tỷ trấn thủ biên cương… Vậy thì, chỉ còn lại ta.

Giấc Mơ

Giấc Mơ Năm thứ hai sau khi gả cho Chung Hoài, hắn vì ân nhân cứu mạng đang mang thai mà muốn hoà ly với ta. Ta không khóc không nháo, chỉ mang theo một nha hoàn quét dọn ở hậu viện. Mọi người đều cười nhạo sự ngu ngốc của ta. Chỉ có ta biết, nha hoàn này là con gái ruột của hoàng đế đang lưu lạc nơi dân gian. Cũng chính là nữ đế tương lai. Còn ta, Hạ Chi Ninh, chính là tể tướng đầu tiên được định sẵn của nàng.