Cổ Đại

Ta Là Công Chúa Cơ Mà Ta xuyên đến thân thể một vị công chúa vô dụng. Chỉ vì nhìn thám hoa nhiều hơn một chút, liền bị phò mã tát một bạt tai, đẩy xuống ao sen. Hắn nói là muốn cho ta một bài học nhớ đời. Ta lập tức xông vào trong cung tố cáo. Hoàng đế lại chỉ phạt phò mã ba mươi trượng. Hắn chịu xong hình phạt, còn có thể bò dậy đe dọa ta. Ta lập tức quyết định, cũng nên cho hắn một bài học nhớ đời. Ví như… lấy mạng hắn!

Tôi Là Ai Trong Gia Đình Này? Bố mẹ tôi là những bậc thầy PUA bẩm sinh. Về điểm số, họ bắt tôi phải so với đám sinh viên ở Thanh Hoa và Bắc Đại. Về ăn mặc, họ bảo tôi nên nhìn vào mấy bạn học nghèo mà học tập. Nói năng thì toàn chọn lời khó nghe nhất mà nói. Sau 25 năm bị kiểm soát, cuối cùng tôi cũng “tốt nghiệp” khỏi trường đời này. “Vì sao bố mẹ người ta trợ cấp cho con cái tháng nào cũng sáu nghìn bảy, còn hai người chỉ biết lấy dưa hấu già quét sơn xanh mà tô vẽ thôi hả?” “Tôi sống trên đời này chẳng phải vì hai người sao? Không thể giúp tôi ngẩng mặt lên được à?”

Hoàng Quyền Độc Lữ Phu quân ta là một vị đại phu. Hôm ấy, chàng phụng chỉ nhập cung chẩn trị chứng đau đầu cho quý phi, kết quả là quý phi đầu tóc rối bời, mặt mũi lem luốc, lao thẳng đến trước mặt hoàng huynh ta, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, nói rằng phu quân ta đã vô lễ với nàng ta. Hoàng huynh từ trước đến nay luôn nâng niu quý phi như trân châu bảo ngọc, nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức sai người đánh ch.t phu quân ta bằng trượng. Khi ta vào cung tìm chàng, thân thể chàng chẳng còn mảnh da lành lặn, trong tay vẫn nắm chặt bùa bình an ta cầu cho chàng, mà người thì đã sớm tắt thở rồi. Quý phi ngồi trên cao nhìn xuống, ngạo mạn bảo ta: “Ngươi có thể giống bản cung đôi phần, đó là phúc khí của ngươi.” Nàng không biết rằng, có thể giống ta đôi phần, mới là phúc khí của nàng.

Phu Quân Ta Là Hồ Ly Xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ số bảy, ta phát hiện phu quân của mình là một con hồ ly. Chính xác hơn, là một hồ ly tinh. Nhưng hồ ly không yêu ta. Hắn chỉ đến để báo ân. Không yêu thì thôi, dù sao hồ ly sau khi hóa hình cũng có gương mặt điêu khắc, tám múi săn chắc, đường nét sắc sảo, lại thêm đôi tai lông xù cùng cái đuôi bông bông phía sau. Còn bền bỉ hơn cả nam phu. Nói xem, ai thiệt ai lợi còn chưa biết đâu.

Thanh Châu đệ nhất đại tông, Đạo Thiên Tông, một trong một trăm lẻ tám chủ sơn, Vân Cư Sơn.“Đã hơn bốn mươi năm rồi!”“Ngươi biết trong bốn mươi năm này, ta đã sống như thế nào không!”Bên bờ hồ trên núi Vân Cư, có một thanh niên tuấn tú mặc áo xanh, đang đối diện với hồ nước với vẻ mặt đầy kích động.Thanh niên tên là Lý Chu Quân.Là một trong số một trăm lẻ tám vị chủ sơn của Đạo Thiên Tông.Có lẽ thân phận này thoạt nhìn rất oai phong.Nhưng thực tế, Lý Chu Quân là một kẻ phế tài tu luyện, đến nay vẫn chỉ là một người bình thường.Có thể trở thành chủ sơn của Vân Cư Sơn, hoàn toàn là vì bốn mươi năm trước, khi sư phụ của hắn qua đời, chỉ có mình hắn là đệ tử.Do đó, hắn thường xuyên bị hạ thấp từ tạp dịch đến những câu chuyện phiếm sau trà của các trưởng lão Đạo Thiên Tông.

Buổi sáng sớm trên con phố, xe cộ đông đúc, tiếng người ồn ào, tiếng rao bán và mặc cả tạo nên không khí náo nhiệt.“Bác ơi, bác có thể cho chúng cháu vài cây cải nhỏ được không?”Động tác nhặt rau của Lưu Khai khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai đứa trẻ ăn mày nhỏ nhắn, toàn thân bẩn thỉu đứng trước quầy hàng của mình, lòng không vui.Nhưng nhìn cơ thể nhỏ bé của chúng, khuôn mặt bẩn thỉu với đôi mắt trong sáng, tinh anh, lòng ông mềm lại.Nhìn xuống lá rau trong tay, dù bị ép nát một chút nhưng vẫn còn tốt, ông đem về nhà cũng sẽ ăn, nhưng nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt khao khát, ông quyết định chia cho chúng một ít.Nghĩ vậy, Lưu Khai lấy một nắm lá rau đã bỏ vào rổ tre, đưa ra trước mặt hai đứa: “Nhiêu đây đủ không?”

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Đạp Lên Kẻ Bạc Tình, Một Đời Hưởng Phú Quý Ngày thành thân. Nhà chồng bắt ta quỳ giữa sân trước mặt bao nhiêu khách khứa suốt 2 canh giờ, nói là để trị tính ngang ngược. “Chỉ khi quỳ đủ rồi, mới có tư cách bước vào cửa nhà chúng ta.” Thân thể ta yếu ớt, không chịu nổi, cuối cùng đập đầu xuống đất mà mất mạng. Sau đó, ta trọng sinh. “Cha, khuân hồi môn lên, chúng ta về nhà!”

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Tuyệt Tình Tần Gia Bà mẫu móc ra một tờ hưu thư đặt vào tay ta. Ta giật mình: “Mẹ, đây là thứ cha để lại cho người trước khi mất sao?” “Không, đây là nhi tử ta để lại cho ngươi.” Cái gì? Thừa dịp ta mang thai, muốn lấy mệnh ta? “Đừng lo lắng, nửa năm sau sẽ lại nạp ngươi vào cửa làm thiếp, đồ cưới của ngươi trước hết cứ để ta giữ cho, sau này chúng ta vẫn là người một nhà.” Đời trước ta đào mồ người khác, nên đời này phải làm người một nhà với các ngươi sao!? Ta vuốt ve bụng đã nhô cao, ra lệnh cho tâm phúc: “Đi, chúng ta đi phá từ đường của Tần gia trước đã!” “Không được, đó là tổ tông của Tần gia.” Hừ, đó là tổ tông nhà ngươi, chứ không phải tổ tông nhà ta!

Đoạn Tình Hầu Gia Mẹ chồng ta nhặt về một đứa bé, mặt mày giống hệt phu quân đã chết của ta. Bà nói đó là duyên phận, phu quân ta đầu thai chuyển kiếp trở về báo đáp ân tình của ta. Ta liền dốc toàn lực của cả gia tộc để tiến cử hắn làm thế tử của Hầu phủ. Nhưng sau này, hắn công thành danh toại, lại giam cầm ta đến chết trong kho củi sau nhà. Phu quân đã chết đi kia của ta mang theo phu nhân của hắn đến trước mộ ta: “Nhi tử của chúng ta đã tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, đời này của ngươi cũng xem như là sống xứng đáng rồi.” Sống lại một kiếp, bọn họ muốn diễn trò trên sân khấu, ta sẽ ngồi dưới xem kịch! Cùng bọn họ hát một vở bi kịch cốt nhục ly tán, gia đình tan nát!

Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.

Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.

Bị Đánh Cắp Kim Long Ấu Tử, Ta Trở Thành Mẫu Thần Thủy Tổ Ta là công chúa giao nhân có khả năng mang thai tốt nhất, được phụng mệnh gả cho Kim Giao Vương, kẻ khó có con nối dõi. Nhưng ngay ngày ta sinh ra một ấu tử Kim Long, hắn lại đột ngột khai mở linh trí, giận dữ mắng ta là một thứ hạ tiện đánh cắp huyết mạch của người khác. Hóa ra, thị nữ của ta – Hắc Ngư, mới là người mẹ thực sự mang thai và sinh ra hắn, mới là công chúa giao nhân chân chính. Hắc Ngư biến hóa thành hình dáng giao nhân, thân mật dựa vào ấu tử Kim Long. Còn ta, bị ném vào bùn lầy, chiếc đuôi cá lấp lánh của ta trong vũng bùn bẩn thỉu biến thành một con lươn đen. Kim Giao Vương xé rách đuôi cá của ta, nghiền nát ngọc châu giao nhân của ta, coi như hình phạt vì ta đã làm ô uế hắn. Phụ vương của ta, tự tay bóp cổ ta, kéo ta vào hàn đàm ngàn năm lạnh giá. Hắc Ngư ôm ấu tử Kim Long, dưới sự bảo vệ của Kim Giao Vương và phụ vương, dẫn dắt tia sét cuối cùng của thiên lôi, đánh tan hồn phách của ta. Đến chết, ta vẫn không thể hiểu được, rõ ràng là ta đã mang thai mười tháng, tự tay sinh ra ấu tử Kim Long, tại sao hắn lại nhận người khác làm mẹ? Mở mắt ra một lần nữa, ta trở về ngày trước khi sinh ra ấu tử Kim Long.

Hoa Nở Giữa Trường An Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.” Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.”

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

Hồng Trang Rửa Hận Ta đã bị thiêu chết vào ngày đại hôn. Cả phủ trên dưới đều nói, mệnh của tam tiểu thư thật khổ, sắp trở thành phu nhân hầu phủ rồi, lại bị lửa thiêu chết, đúng là ông trời ghen ghét hồng nhan. Nhưng họ không biết, tam tiểu thư chân chính đã sớm tư thông với tên lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn rồi. Người mặc hỉ phục đỏ thẫm trong phòng cưới là ta, người bị trói tay trói chân cũng là ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi tam tiểu thư xuất giá, nàng ta tươi cười nói với ta: “Tố Ngọc, ngươi thử giúp ta xem bộ hỉ phục này có vừa không nhé?”

Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!

Âm Dương Sai Lệch Mười tám năm trước, vào ngày mẫu thân ta hạ sinh long phượng thai, một đạo sĩ du hành ghé qua, chỉ vào hài tử trong lòng phụ thân ta mà nói:“Đứa trẻ này, tương lai thẳng tới mây xanh, tiền đồ vô hạn.”Phụ thân ta trừng mắt, nhìn đạo sĩ, lại cúi đầu nhìn ta, vội vã vén tấm tã lót, thoáng chốc nổi giận đùng đùng, quát lớn sai người đ ánh đuổi đạo sĩ ra ngoài.“Con mẹ nó, đây là nữ nhi của ta!”Mười tám năm sau, đêm trước ngày xuất giá, ta cùng huynh trưởng gặp nhau tại từ đường.Ta siết chặt chiếc khăn voan đỏ trong tay, huynh cầm lấy hỷ báo đỗ hội nguyên, hai mặt nhìn nhau.Ta hỏi: “Đổi không?”Huynh đáp: “Đổi!”Trời vừa rạng sáng.Ta bước lên điện ứng thí, huynh gả vào danh môn.