Cổ Đại

Tựa Như Mây Khói Thế tử trời sinh kiêu ngạo nhưng hơi nhút nhát, sau khi vô tình rơi xuống nước và trở thành kẻ ngốc, hắn dần mất đi sự yêu thương. Khi hắn đến tuổi học cách quan hệ vợ chồng, phu nhân đã chọn một nha hoàn xinh xắn trong viện để ngủ với hắn, và đó là ta. Từ nhỏ ta đã giỏi nuôi lợn nên cũng nuôi thế tử thành một chàng trai béo tròn, ngoan ngoãn. Thế nhưng sau này, khi hắn khỏi bệnh lại chê ta thô tục, thiếu sự nhã nhặn nên hắn ném khế ước bán mình xuống trước mặt ta và đuổi ta đi. Ta vui tươi hớn hở về nhà nuôi lợn. Sau đó, ta nghe nói đã làm ầm ĩ một trận, đòi ra ngoài đi tìm nha hoàn tên Lan Linh. Có người hỏi ta có phải nha hoàn đó hãy không, ta vội vã xua tay và đáp: “Ta tên là Nhị Hoa.”

Khát Vọng Sinh Con Của Đích Tỷ Ta cùng đích tỷ xuất giá cùng ngày. Đích tỷ gả cao cho Vĩnh An Hầu phủ, ta gả cho tiểu binh thủ thành. Ai ngờ sau khi thành hôn, tiểu Hầu gia lại bị chẩn đoán mắc chứng yếu tinh*, đích tỷ nhiều năm cầu con không được, trở thành trò cười cho cả kinh thành. Tiểu binh thủ thành lại nhiều lần lập đại công, được phong thành Đại tướng quân, còn cùng ta sinh hạ năm nam hai nữ, được bệ hạ ban thưởng biển “Phù Tư Diễn Khánh.” Đích tỷ ghen ghét, vào ngày ta thụ phong cáo mệnh đã độc chết ta. Mở mắt ra lần nữa, chúng ta cùng nhau trở lại ngày đính hôn. Lần này, đích tỷ giành trước lựa chọn tiểu binh thủ thành. Đêm đó, Tiểu Hầu gia cũng vô cùng lo lắng đến tìm ta từ hôn: “Ta không muốn vô duyên vô cớ làm chậm trễ cả đời của ngươi, kỳ thật ta không thể…” “Không thể sinh đúng không!” Ta ôm lấy cánh tay hắn: “Ta gả! ta không phải chàng sẽ không gả!” Chết cười. Bà bà giàu có hào phóng, công công quyền thế, cởi mở, phu quân phong lưu phóng khoáng, trẻ trung khỏe mạnh, còn không thể sinh dục. Phú quý như vậy đích tỷ lại không thèm sao?

Hàm Ngọc Sau khi công lược thành công vị hoàng đế bạc tình, ta ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn lại bị thương mất trí nhớ, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương khác, mũ phượng khăn quàng, cưới nàng làm thê. Còn ta chỉ là một quý phi không được sủng ái bên cạnh hắn. Chỉ vì làm bẩn giày của người trong lòng hắn, ta đã bị hắn chặt đứt đôi tay, ném vào lãnh cung. Đôi tay này, từng cầm trường thương, cùng hắn vào sinh ra tử. Cũng từng mười ngón đan chặt, cả đêm không nỡ rời xa. Ta quyết định từ bỏ. Hệ thống khuyên ta: “Chờ thêm vài ngày nữa, bệnh của hắn sẽ sớm khỏi thôi.” Nhưng ta mệt rồi, ta không muốn đợi hắn nữa.

Cả Đời Tìm Nàng Ta chỉ là một nha hoàn nhóm lửa, vì còn giữ thân trong sạch mà được chọn để giải độc cho đại công tử tựa như trích tiên của phủ Tể tướng. Sau một đêm, hắn không chê ta quê mùa thô kệch, còn giữ ta lại bên cạnh để hầu hạ. Ta biết mình và hắn cách biệt như mây với bùn, nhưng vẫn không kiềm được lòng mà nảy sinh tình cảm. Ta tận tâm chăm sóc, cố gắng đối xử thật tốt với hắn. Cho đến một ngày, ta vô tình nghe được thị vệ hỏi hắn, sau khi trở về kinh thành thành thân với Liên Hoa công chúa, hắn sẽ xử lý ta thế nào. Hắn hờ hững cười, trả lời: “Chỉ là một nha đầu ngu ngốc chốn thôn quê, Hoa Nhi sẽ không để tâm đến nàng ta.” Ngày trở về kinh, ta lặng lẽ thu dọn hành lý, một mình rời đi. Hắn thúc ngựa đuổi theo, lạnh giọng nói: “Đi theo ta, nếu không từ nay đừng bao giờ đến tìm ta nữa.” Ta mỉm cười, lắc đầu: “Công tử yên tâm, cả đời này ta sẽ không tìm người.”

Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!

Chúc Tôi Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”

Thế Thân Công Chúa Ở chợ đêm, công chúa kéo tay nương ta, tự xưng là con gái của bà, từ đó tránh được truy sát. Nhưng cha nương ta lại vì thế mà chết oan. Đại bá đại nương nhận của nàng ta một trăm lượng bạc, bắt ta giả mạo nàng dẫn dụ sát thủ rời đi, còn nói: “Ngươi chỉ là một nha đầu nhà quê, có thể chết thay công chúa chính là phúc của ngươi.” Nhưng bọn họ không ngờ rằng, ta không những không chết, còn được đón về cung một cách huy hoàng. Sau này công chúa tố cáo ta là kẻ mạo danh, ta xoa chuỗi hạt trong tay, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nha đầu nhà quê từ đâu tới cũng dám mạo danh bổn cung?”

Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”

Làm Giả Hoá Thật Phu quân mất tích. Hộ vệ đến bẩm báo rằng phu quân đã bị bọn cướp tấn công, hiện tại không rõ tung tích. Mãi về sau ta mới biết, hóa ra hắn đã dẫn theo một nữ nhân trốn vào núi ẩn cư, sống những ngày tháng thần tiên quyến lữ . Khổ cho cả phủ phải lo lắng, thấp thỏm vì hắn. Nếu đã như vậy, ta nguyện thành toàn cho bọn họ. Ta công bố với bên ngoài rằng phu quân đã qua đời. Đợi đến khi hắn chán cảnh núi non, muốn quay về phủ, lại bị gác cổng đá một cái bay ra ngoài: “Đồ ăn mày từ đâu đến, cút ngay!”

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Hoa Nở Trong Gió Xuân Sau khi khổ công tìm danh y chữa khỏi bệnh cho Tiêu Thịnh Trạch, hắn đã cùng ta viên phòng. Ta vui mừng khôn xiết, Cứ ngỡ rằng cuối cùng hắn cũng đã yêu thương người thê tử xung hỷ này. Nhưng rồi ta lại biết được rằng hắn đã thành công cầu hôn nhà họ Triệu từ lâu. “Vậy… tại sao chàng còn muốn cùng ta viên phòng?” “Uyển Ngọc của ta yếu đuối, sợ đau. Ta cần dùng nàng để luyện tập trước, tránh làm nàng ấy bị thương trong đêm động phòng.” Thì ra, người mà hắn ngày nhớ đêm mong, Vẫn luôn là vị thiên kim nhà họ Triệu kia. Chỉ vì sợ bản thân sống chẳng bao lâu, nên mới không dám cưới nàng ấy. May mắn thay, lão phu nhân đã trả lại khế ước bán thân cho ta, Chọn ngày lành, ta sẽ rời khỏi phủ này.

Phu Quân, Ta Vung Đao Rồi Đấy Nhé Ta và phu quân hoán đổi thân thể, mới phát hiện hắn lén lút hạ thuốc tuyệt tử cho ta.Ta không khóc, cũng chẳng làm ầm lên.Chỉ lặng lẽ nhắm thẳng vào hạ thân, vung đao chém xuống.

Cảnh Xuân Rực Rỡ Ta vốn là một nữ nhân dựa vào đấu vật để kiếm sống nơi chốn phồn hoa. Thế nhưng, chỉ ba ngày sau khi sinh hạ nhi tử cho phu quân, vị hôn thê năm xưa của hắn lại tìm tới cửa. Phu quân ta nhìn ta với ánh mắt đầy thâm tình, thề chỉ nhận ta làm chính thê. Nhưng ta chỉ khẽ đẩy hắn ra, bởi ta biết rằng kiếp trước, nam tử xuất thân cao môn quý tộc, từng bị ta mua về làm chồng nuôi này, rồi sẽ có ngày phục hưng gia tộc, khôi phục vinh quang của phủ Trấn Quốc Công. Sau này, hắn quả thực nâng ta lên làm chủ mẫu, nhưng cũng không ngăn hắn cưới thanh mai làm bình thê, và vì quyền thế mà nhẫn nhịn để người khác khinh bạc ta. Cuối cùng, ta trong nỗi đau mất con, sức cùng lực kiệt, mà ngọn đèn sinh mệnh cũng vụt tắt. Trùng sinh một kiếp, ta không dám để bản thân dây dưa nửa phần với hắn. Ta nhàn nhã quay về phòng, lấy ra khế ước bán thân của Thôi Chiêu, giao thẳng cho vị cô nương kia. “Ban đầu ta mua hắn, chẳng qua chỉ để nối dõi tông đường. Nay Mạc gia ta đã có hậu nhân, hắn cũng không còn hữu dụng nữa.”

Phu Quân Bị Đoạt Xác Bị kẻ xuyên không đoạt xác, phu quân của ta, một kẻ nghèo hèn chỉ là mã phu, vậy mà dám lớn tiếng đòi nạp tam thê tứ thiếp. Hắn còn chạy tới phủ đệ nơi ta làm việc mà gây náo loạn, trêu ghẹo mấy đại nha hoàn có tiền tháng gấp ba lần hắn, đòi nàng theo hắn làm thiếp: “Được ta để mắt tới là phúc phận của ngươi, đừng không biết điều.” Hắn còn thèm thuồng tiểu thư, thậm chí định xông thẳng vào khuê phòng của nàng: “Nữ tử ở đây nếu bị vấy bẩn danh tiết, liền không đáng giá nữa, thanh danh mất rồi, nàng chỉ có thể gả cho ta thôi.” Ta bị sự hoang đường của hắn dọa sợ mất hồn, vội vàng ngăn cản, khuyên hắn chớ có làm càn. Hắn lại thuận tay đẩy ta một cái: “Đồ đàn bà thối tha, ở đây chẳng phải là nam tôn nữ ti sao? Lão tử khó khăn lắm mới xuyên đến đây hưởng phúc, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi quản. Tin hay không, lão tử liền bỏ ngươi !” Nói xong, hắn đắc ý vô cùng, dường như cho rằng chỉ cần nói ba chữ “ta bỏ ngươi” là có thể khiến ta sợ hãi phục tùng. Nghe vậy, ta cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ thẳng vào hắn: “Bỏ ta? Được thôi, của hồi môn ta mang theo khi gả vào đây, một đồng cũng không thiếu, trả lại hết cho ta.” Tên ngu ngốc ấy còn không biết rằng, công việc hắn đang làm là ta nhờ người tìm giúp, rắc rối phát sinh là ta thay hắn giải quyết, ngôi nhà hắn đang ở cũng là của hồi môn của ta đổi lấy. Nếu ta mặc kệ hắn, hắn chỉ có nước chờ ch,ết thôi!

Mối Thù Trong Đêm Tuyết Người sắp trở thành tẩu tử của ta đã có người trong lòng, trước ngày đại hôn, nàng dùng tương lai của huynh trưởng để uy hiếp, yêu cầu ta giúp nàng trốn đi. Ta đồng ý, vì vậy huynh trưởng đã oán hận ta. Sau đó, người trong lòng huynh ấy không chịu nổi cuộc sống khó khăn, liền quay lại tìm huynh ấy, và đổ hết mọi tội lỗi về việc bỏ trốn năm đó lên đầu ta. Huynh trưởng, vì muốn giúp nàng trút giận, đã gả ta cho một gã thư sinh nghèo nghiện cờ bạc. Trong đêm tuyết rơi, ta bị gã thư sinh ấy đánh đập và hành hạ đến chết. Khi mở mắt lần nữa, ta trở về vào ngày mà Ninh Thư Nghiên cầu xin ta giúp nàng bỏ trốn.

Nắng Ấm Dịu Dàng Tấn Bắc hầu bị quân địch vây khốn, sống chết chưa rõ. Bệ hạ ban hôn, muốn ta lấy thân phận xung hỷ cầu phúc cho hắn. Ta hân hoan vui vẻ, cùng một con gà trống bái đường. Thăng quan, phát tài, phu quân chết yểu, quả thật là chuyện tốt trên đời. Nhưng những ngày vui vẻ làm quả phụ của ta chỉ kéo dài được nửa năm. Phía tiền tuyến truyền tin về, phu quân ta đã phá vòng vây, mang theo chiến công hiển hách trở về! Khi gặp hắn, ta càng kinh ngạc phát hiện, ta có thể nghe được tiếng lòng của hắn!?

Chu Linh Xin Bái Kiến Thành hôn được năm năm, trượng phu ôm theo tân hoan đang mang thai đến tiệm vải của ta để cắt may y phục. Hắn là bị ép phải cưới ta, nửa điểm cũng không muốn nhìn thấy ta sống yên ổn. Vì muốn ép ta hòa ly, cách vài ngày lại dẫn theo nữ nhân khác nhau đến làm nhục ta. Ta nuốt hết mọi ủy khuất, cắt may y phục cho từng người bọn họ. Lần này, hắn dẫn theo hoa khôi đang mang thai đến để cắt may yếm đào cho hài tử sắp sinh của nàng ta. Ta mỉm cười từ chối: “Ngày mai ta bận hòa ly, không có rảnh để cắt may y phục.”

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?

Hoán Thân Đổi Thế Cửu vương gia bị người hạ dược, trong tình thế cấp bách đã xông vào phòng khuê phòng của ta. Sau một đêm xuân tiêu, hắn hứa sẽ cưới ta về làm vợ. Nhưng quay đầu đã ra lệnh cho sát thủ giết ta. “Nữ nhân này thân phận thấp hèn, thế mà cũng dám mơ tưởng trở thành Vương phi của ta?” Một lúc sau, ta nhìn xác sát thủ nằm trên đất, tát lệch đầu tên thuộc hạ. “Lão nương đây thải dương bổ âm nhiều năm, lần đầu tiên thấy loại hàng kém chất lượng như vậy! Thật uổng phí thuốc của lão nương!”

Người Trong Mộng Là Chàng Đêm bị Bùi Tịch từ chối, ta bắt đầu mơ những giấc mộng kỳ lạ. Lần đầu tiên, hắn lạnh lùng nhìn ta, nói: “Hôn ta.” Nhưng chính hắn lại ép ta vào lòng, hôn đến mức khiến ta không thở nổi. Lần thứ hai, đầu ngón tay hắn móc nhẹ chiếc áo trong của ta, nghiêm nghị nói: “Cởi ra.” Thế nhưng lại là hắn, trong cơn ý loạn tình mê, ôm lấy ta: “Diêu Diêu, phu quân rất thích nàng.” Những cơn ác mộng cứ thế lặp đi lặp lại, khiến ta sợ hãi đến mức phải đi tìm Bùi Tịch để hỏi cho rõ. Nhưng vừa đến, ta đã nhìn thấy người nam nhân anh tuấn cao quý ấy đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói với Quốc công phu nhân về ta: “Xin mẫu thân đừng lo. Ta không thích nàng.”