Cổ Đại

Hàm Ngọc Sau khi công lược thành công vị hoàng đế bạc tình, ta ở lại bên cạnh hắn. Nhưng hắn lại bị thương mất trí nhớ, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương khác, mũ phượng khăn quàng, cưới nàng làm thê. Còn ta chỉ là một quý phi không được sủng ái bên cạnh hắn. Chỉ vì làm bẩn giày của người trong lòng hắn, ta đã bị hắn chặt đứt đôi tay, ném vào lãnh cung. Đôi tay này, từng cầm trường thương, cùng hắn vào sinh ra tử. Cũng từng mười ngón đan chặt, cả đêm không nỡ rời xa. Ta quyết định từ bỏ. Hệ thống khuyên ta: “Chờ thêm vài ngày nữa, bệnh của hắn sẽ sớm khỏi thôi.” Nhưng ta mệt rồi, ta không muốn đợi hắn nữa.

Gai Tường Cản Lối Ngày thứ mười kể từ khi Ôn Hoài Tự cầu cưới ta, cuối cùng ta cũng gật đầu đồng ý. Hắn thâm tình tha thiết, hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi. Thế nhưng, ngay trong đêm động phòng, hắn lại lên giường của thứ tỷ ta. Thứ tỷ dựa vào lòng Ôn Hoài Tự, khiêu khích mà nói: “Ta và Ôn lang đã sớm tư định chung thân, là ta bảo hắn cầu cưới ngươi, chỉ để ngươi nếm thử tư vị bị đùa bỡn!” Sau chuyện đó, phụ thân ta vậy mà lại gả thứ tỷ cho Ôn Hoài Tự làm bình thê. Thứ tỷ còn nhân lúc ta không đề phòng mà động tay động chân vào thức ăn, khiến ta khó sinh mà mất. Mẫu thân ta đau đớn đến cùng cực, vài ngày sau cũng đi theo ta. Mang theo mối hận ngút trời, ta trọng sinh về ngày đầu tiên khi Ôn Hoài Tự đến cầu thân.

Ta Và Thái Tử Cùng Lộ Thân Phận Hồi kinh trên con đường dài đằng đẵng, ta tình cờ gặp một công tử tuấn tú, vừa vặn lọt vào mắt xanh của ta. Hắn nói mình là một thư sinh nghèo khó, lên kinh ứng thí. Ta nói ta là một cô nhi đáng thương, lên kinh nương nhờ người thân. Hắn ngày đêm khổ công dùi mài kinh sử, ta thức trắng đêm thêu thùa, đều vì mưu cầu một tương lai rạng rỡ. Sau này, trong buổi yến tiệc tại cung đình, ta và hắn chạm mặt nhau. Hắn là Thái tử, còn ta lại là Thái tử phi sắp bị từ hôn. Ta: “???”

Công Chúa Trở Về Hoàng huynh hận ta đến tận xương tủy. Hắn luôn tin rằng chính ta là kẻ đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau này, khi hắn lên ngôi hoàng đế, người con gái ấy quay về trong bộ váy trắng, đường hoàng được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta, bị nhốt vào u đình lạnh lẽo, sống trong cảnh sống không bằng chết. Hắn mặc kệ, để nàng ta nhục mạ ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, bắt ta phải quỳ gối xin lỗi. Chẳng ai hay biết rằng ta đã trúng độc nặng, sinh mệnh chỉ còn lại trong chốc lát. Khi nàng ta huênh hoang khoe khoang mình đang mang long thai, ta siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết nàng, ta cũng chết vì độc phát. Nhưng không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta lại trở về năm mười sáu tuổi. Khi đó, Thích Oản Oản còn chưa dựng màn kịch nhảy núi giả chết, còn ta vẫn là công chúa Đường Nguyệt được sủng ái của Đại Chiếu. Nhìn nàng ta chuẩn bị giở trò như kiếp trước, ta lạnh lùng mỉm cười. Muốn giả chết ư? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Gặp Được Cứu Tinh Trước ngày tuyển phi vào Đông Cung, ta bị người hạ độc, giữa cơn mê loạn, lạc vào hẻm tối, mất sạch trinh tiết trong tay thị vệ Đoạn Minh. Khi ấy, ta ngỡ hắn là ân nhân cứu mạng, đành thuận theo số phận, chấp nhận gả vào Đoạn gia. Sau khi thành thân, hắn một bước lên mây, vinh hoa quyền thế đều nhờ ta dốc lòng phò trợ. Đến ngày hắn được phong làm Đại tướng quân, lại có ba tên ăn mày kéo đến phủ, ngông cuồng gào lớn: “Chúng ta mới là tình lang mà tướng quân phu nhân vụng trộm trước ngày xuất giá!” Ta nổi giận, yêu cầu hắn đuổi đi. Nhưng Đoạn Minh chỉ nở nụ cười tàn nhẫn: “Kẻ làm nhục ngươi trong hẻm năm đó là bọn chúng, không phải ta.” “Ta chẳng qua là nhặt được cái xác sống, không ngờ lại đổi lấy phú quý cả đời.” Chân tướng phơi bày, ta giận đến đỏ mắt, rút trâm cài tóc lao tới muốn giết hắn. Nào ngờ lại bị chính tay hắn đẩy xuống đài cao. Trong cơn đau xé thịt, ta thấy bọn ăn mày lao tới, vây quanh như lũ chó đói. Còn hắn – người từng gọi ta là thê tử – lại ôm tiểu thanh mai, lạnh lùng đứng nhìn. Ta chết không nhắm mắt. Nhưng trời cao có mắt, cho ta sống lại lần nữa – đúng đêm bị hạ dược năm đó. Lúc này đây, ta đang đứng trong ngõ nhỏ, cả người nóng rực như thiêu như đốt…

Mộng Đế Vương Ta và khuê mật Triệu Uyển Tình cùng lúc vượt cạn. Nàng sinh con gái, ta sinh con trai. Nhưng vừa lúc hài nhi cất tiếng khóc oa oa, trước mắt chúng ta lại hiện lên một loạt dòng chữ kỳ lạ: 【Haizz, nếu hai nàng ấy biết con mình đều không sống nổi quá một tuổi, chắc đau lòng chết mất thôi.】 【Đúng vậy, một đứa bị bà mẹ chồng trọng nam khinh nữ dùng mười hai cây kim thép đâm vào đầu đau đớn mà chết, một đứa thì bị hoàng đế vì sợ thế lực nhà họ Lý mà đích thân hạ lệnh hạ độc giết chết. Hai đứa trẻ này đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!】 【Bi thảm nhất chẳng phải hai người mẹ tốt bụng kia sao? Không chỉ mất con, còn bị tra nam tuyệt hậu, chết rồi còn bị đạo sĩ trấn hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh.】 Nhìn thấy những dòng chữ ấy, ta và Uyển Tình không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Sau một cái liếc mắt trao đổi ngắn ngủi, chúng ta lập tức hoán đổi hai đứa trẻ.

Chúc Tôi Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”

Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”

Thế Thân Công Chúa Ở chợ đêm, công chúa kéo tay nương ta, tự xưng là con gái của bà, từ đó tránh được truy sát. Nhưng cha nương ta lại vì thế mà chết oan. Đại bá đại nương nhận của nàng ta một trăm lượng bạc, bắt ta giả mạo nàng dẫn dụ sát thủ rời đi, còn nói: “Ngươi chỉ là một nha đầu nhà quê, có thể chết thay công chúa chính là phúc của ngươi.” Nhưng bọn họ không ngờ rằng, ta không những không chết, còn được đón về cung một cách huy hoàng. Sau này công chúa tố cáo ta là kẻ mạo danh, ta xoa chuỗi hạt trong tay, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nha đầu nhà quê từ đâu tới cũng dám mạo danh bổn cung?”

Một Đời Hoa Nở Ta và nhị công tử Phó gia đã đính thân từ thuở nhỏ, hắn là thiếu niên áo đỏ danh chấn kinh thành, còn ta chỉ là một kẻ áo vải hèn mọn. Cuối cùng, ta cưỡng cầu mối nhân duyên này, u uất mà ch .t. Trọng sinh một đời. Phó phu nhân mỉm cười dịu dàng nhìn ta: “Cô nương thật sự không có cầu mong gì khác sao?” Ta nắm chặt vạt váy, kiên định đáp: “Không giấu phu nhân, lần này Phó gia mời ta đến, chỉ vì một chuyện, từ hôn.” “Về sau nam cưới nữ gả, không còn liên quan.” Vừa quay người bước ra, liền bắt gặp Phó Thanh Hà đứng nơi hành lang, đôi mắt ửng đỏ, hiển nhiên đã chờ đợi từ lâu. “Phó cô nương, ta và nàng không thể không liên quan.”

Bảo Vật Trong Tay Cha ta mê cờ bạc, sau khi thua hết bạc liền bị người của sòng bạc kéo đến tận cửa đòi nợ. Hoặc trả tiền, hoặc lấy mạng mà đền! Ông ta thì chẳng muốn trả tiền, cũng không muốn mất mạng. Đêm ấy, ta bị đưa thẳng vào phòng của chủ sòng bạc. Nam nhân kia gần ba mươi tuổi, diện mạo hung dữ, cứ ngỡ ta sẽ sống ch.t không chịu khuất phục. Nào ngờ, lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã rưng rưng nước mắt, chủ động nhào vào lòng hắn. “Tam gia, thiếp… thiếp sợ~” Từ hôm đó trở đi, Vương Chiêu Đệ liền biến thành Vương Bảo Châu. Sòng bạc Phú Quý có thêm một lão bản nương kim tôn ngọc quý.

Lê Tinh Ta nữ cải nam trang vào thư viện đọc sách, không ngờ lại cùng phòng với kẻ ăn chơi khét tiếng nhất kinh thành. Ngày đầu tiên ở chung, ta mới biết hắn mắc chứng mộng du nghiêm trọng và rất sợ bóng tối. Nửa đêm, hắn chui vào chăn của ta, ôm chặt lấy ta mới chịu ngủ. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi nếu dám tiết lộ ra ngoài, tiểu gia sẽ lấy mạng ngươi!” Chưa được mấy ngày, tiểu hầu gia đã dọn khỏi phòng. Nhưng không lâu sau, hắn lại quay về! Hắn thấp giọng nói thầm: “Rời khỏi cái tên nghèo rớt mùng tơi này, tiểu gia lại mất ngủ. Chẳng lẽ ta thật sự là đoạn tụ sao?!” Nghe vậy, mí mắt phải của ta giật mạnh.

Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.

Ta và Ninh Vương đã thành thân.Vào đêm động phòng hoa chúc, chàng ấy ép ta phải lập lời thề.Đó là….Ba năm sau ta nhất định phải cùng chàng hòa ly.Vì Ninh Vương là người có tính tình khó lường, âm u và lạnh lùng.Nên ta không dám nhiều lời, vội vàng đáp ứng.Về sau, chàng trở thành Thái tử, ba năm kỳ hạn cũng sắp đến.Ta thăm dò hỏi: “Khi thiếp rời đi, chàng có ban cho thiếp ngân lượng không?”Chàng ấy liếc nhìn ta một cái đáp:“Ừ.”Ta lại hỏi: “Vậy còn cửa hàng? Hoặc là điền trang.”Chàng đột nhiên cười nói: “Nàng có từng nghĩ tới việc không hòa ly với ta không?Nếu như vậy, tất cả mọi thứ mà ta có đều là của nàng.”Ta: “Hả?”Chàng cúi người lại gần ta, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bao gồm cả ta.”

Lời Nguyền Song Sinh Muội muội song sinh trở thành hoàng hậu nương nương vô cùng tôn quý. Nhưng hôm lại mặt, lại bị mã nô say rượu sờ tay, bị người ta nhìn thấy. Muội muội hoang mang lo sợ khóc lóc đến cầu xin ta nhận tội thay nàng ta. Ta nhất thời mềm lòng, giúp nàng ta. Chẳng ngờ long nhan nổi giận, Thánh thượng chẳng hề để tâm đến tình cảm, thể diện của phụ thân với muội muội, kiên quyết muốn phế đi một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa đội gió quỳ ở ngoài cung điện ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác, chết không nhắm mắt. Mẫu thân một đêm bạc đầu, không bao lâu cũng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng muội muội trở thành Hoàng hậu lại sợ ta vạch trần nàng ta, sau khi mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức lực cuối cùng, rút trâm phượng trên đầu nàng ta xuống, đồng quy vu tận với nàng ta. Khi mở mắt lần nữa, ta với muội muội đều sống lại. Muội muội từ xưa đến nay luôn ích kỷ, lại hiếm có mà để ý tới suy nghĩ của ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”

Ba Lần Bị Từ Hôn Ta lại bị từ hôn rồi. Đây đã là lần thứ 3 ta bị người ta từ hôn. Thêm một lần nữa bị từ hôn, nay ta đã trở thành trò cười trong giới quý nữ khắp kinh thành. Khắp đầu phố cuối ngõ, đều xôn xao truyền nhau chuyện: “Đích nữ Tống gia ba lần đính hôn không thành, trở thành bà cô già chẳng ai muốn cưới.” May thay được nhờ hoàng ân sâu dày, thánh thượng đặc biệt ban hôn, chỉ hôn cho ta vị tiểu hầu gia đang được sủng ái nhất kinh kỳ. Tiểu hầu gia chỗ nào cũng tốt, duy chỉ nhỏ tuổi hơn ta, mà lòng ta sớm đã như nước lặng, từ trước đến nay vẫn luôn coi hắn như đệ đệ nhà bên. Cho đến một ngày, ta thương cảm cho tiểu hầu gia tuổi còn non trẻ, lửa tình chưa nguôi, vậy mà đêm nào cũng phải cùng ta phân giường ngủ riêng, thật khiến người xót xa. Ngày ta chuẩn bị nạp cho hắn hai vị mỹ thiếp, lại bị hắn – tiểu hầu gia gương mặt âm trầm – đè thẳng lên tường. Bàn tay từng quanh năm cầm kiếm lúc này lại nhẹ vuốt ve nơi thịt mềm sau vành tai ta, chỉ nghe giọng hắn trầm thấp ép xuống: “Thật ra… cũng không cần phải phiền thế đâu.”

Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.

Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!

Làm Giả Hoá Thật Phu quân mất tích. Hộ vệ đến bẩm báo rằng phu quân đã bị bọn cướp tấn công, hiện tại không rõ tung tích. Mãi về sau ta mới biết, hóa ra hắn đã dẫn theo một nữ nhân trốn vào núi ẩn cư, sống những ngày tháng thần tiên quyến lữ . Khổ cho cả phủ phải lo lắng, thấp thỏm vì hắn. Nếu đã như vậy, ta nguyện thành toàn cho bọn họ. Ta công bố với bên ngoài rằng phu quân đã qua đời. Đợi đến khi hắn chán cảnh núi non, muốn quay về phủ, lại bị gác cổng đá một cái bay ra ngoài: “Đồ ăn mày từ đâu đến, cút ngay!”

Phu Quân, Ta Vung Đao Rồi Đấy Nhé Ta và phu quân hoán đổi thân thể, mới phát hiện hắn lén lút hạ thuốc tuyệt tử cho ta.Ta không khóc, cũng chẳng làm ầm lên.Chỉ lặng lẽ nhắm thẳng vào hạ thân, vung đao chém xuống.