Cổ Đại

Kế Hoạch Trả Thù Của Công Chúa

Kế Hoạch Trả Thù Của Công Chúa Sau khi ta mất trí nhớ, ta được một nhà nông phu “tốt bụng” cưu mang. Tháng đầu tiên được cưu mang, bụng ta đã lớn. Sau đó, quan binh tìm đến, nói rằng họ bắt cóc nữ tử lương thiện để làm vợ lẽ. Nông phu nói: “Ta chỉ tốt bụng cưu mang, nếu không thì ả đàn bà này đã chết cóng ngoài kia rồi!” Tỷ tỷ hắn nói: “Nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, chẳng có ích gì cho giang sơn xã tắc! Sinh con trai cho ca ca ta là mục đích duy nhất để nàng ta tồn tại trên cõi đời này!” Họ đều nghĩ rằng quan binh chỉ đến hỏi thăm theo lệ, chỉ cần qua loa cho xong là được. Nhưng họ không ngờ rằng, lần này đến là Cấm vệ quân. Ta nhớ ra rồi, trước khi mất trí nhớ, ta chính là công chúa tôn quý nhất. Lúc này, đứa con trai mười hai tuổi nắm lấy tayta: “Mẫu thân, người đừng nghĩ đến chuyện rời chồng bỏ con! Người phải ở lại đây chăm sóc con với đệ đệ cả đời! Đừng hòng bỏ trốn!” Ta xoa đầu đứa con bất hiếu, làm ra vẻ không nỡ: “Phụ thân con đã cưu mang mẫu thân nhiều năm, ta sớm đã coi mọingười như người nhà.” Ta nhìn quanh đám súc sinh trong nhà, cười nói: “Hay là, các ngươi theo ta về kinh thành hưởng vinh hoa phú quý đi?”

Bội Ước

Bội Ước Năm ấy, vào Tết Thượng Nguyên, ta cứu được một tiểu nô lệ từ thanh lâu. Hắn bị ta xé bỏ mặt nạ, không ngờ lại là một thiếu niên có dung nhan tuyệt sắc. Ai có thể ngờ rằng, thiếu niên ấy sau này trở thành vị tướng quân nắm quyền Nam Nha, vậy mà sau lưng vẫn để mặc ta trêu đùa đủ kiểu. “Tiểu nô lệ, làm tướng quân thì sao chứ, sau lưng vẫn phải mặc ta trêu ghẹo.” Hắn bị ta đè dưới thân, đôi mắt sáng như sao, mỉm cười đáp: “Nếu tiểu thư thích, vậy thì ta mặc người định đoạt.”  

Ánh Trăng Tàn

Ánh Trăng Tàn  Ngày vong quốc, là một tiểu thị vệ đã cứu ta. Trên đường trốn chạy, hắn thắt lưng buộc bụng, có một đồng tiền cũng phải bẻ làm đôi. Suốt ngày ăn bánh khô, dưa muối, ta nằm mơ cũng chỉ mong được ăn thịt. Tiểu thị vệ nắm chặt hai đồng tiền vừa kiếm được, giọng nói khàn khàn: “Công chúa, bây giờ chúng ta không còn như xưa, tiền phải dùng vào chỗ cần thiết…” Ta buồn bã gật đầu, thấu hiểu sự khó khăn của hắn khi kiếm tiền, cũng bắt đầu học cách sống tằn tiện. Thế nhưng, khi ta dần quen với cuộc sống khốn khó này, lại bắt gặp hắn ngồi trong góc tường lén lút ăn trộm nguyên một con ngỗng quay! Ta tức giận đến phát điên! Hắn ung dung đáp: “Biệt danh của ta là “Đao Nhẫn”* đó, sao hả?” *còn có nghĩa là thứ cần thiết nhất.

Khói Cô Độc

Khói Cô Độc Giờ Dần ba khắc, Thái tử rời khỏi giường ta. Hắn chưa từng chạm vào ta. Đêm nay chỉ là một tai nạn. Bởi vì người trong lòng hắn, vị kia trong Chiêu Dương cung, đã thị tẩm đêm nay. Lúc ái ân thâm tình, đầu ngón tay hắn luồn vào tóc ta, không nhịn được mà khẽ gọi: “Phù nhi.” Người trong Chiêu Dương cung ấy tên Tống Phù Lan. Là đại tỷ của ta, cũng là sủng phi của đương kim Hoàng thượng.

Nếu Có Kiếp Sau

Nếu Có Kiếp Sau Khi Đoạn Sách đè ta xuống dưới thân, ta lại hỏi một câu cực kỳ phá hỏng tâm tình— “Ngươi có tin vào nhị thứ nguyên không?” Hắn giọng khàn đặc, nhưng vẫn cố nén dục niệm mà thuận theo lời ta: “Là gì vậy?” “Chính là nơi ta muốn chạy trốn đến.” Hắn bật cười khẽ hai tiếng, cắn lấy cằm ta: “Nàng trốn đến đâu, ta cũng sẽ tìm nàng về.”

Lăng Hoa Đạo

Lăng Hoa Đạo Năm năm tuổi, ta gặp một thầy bói. Ông ấy nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Giữa lông mày của đứa bé này có một nốt ruồi son. Là phúc tướng! Đó là phúc tướng!” Cha ta nghe xong, lập tức bán ta cho người khác, bởi vì một câu “phúc tướng” này mà ta được bán với giá cao hơn lúc trước một xâu tiền. Cha ta cười sung sướng, vừa sờ tiền vừa gật đầu: “Quả thật là người có phúc!”

Mỹ Nam Đoàn Phái

Mỹ Nam Đoàn Phái Ta bỏ ra một khoản lớn để cứu về một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp. “Thưa sư tôn, đây là mỹ thiếu niên thứ mười tám mà người cứu về rồi.” “Chi phí của tông môn đã quá lớn rồi!” Người than phiền là đại đệ tử của ta, Tống Nhất. Hắn đã từ một thiếu niên tuấn tú trưởng thành thành một thanh niên khôi ngô. Nhìn hàng dài những thiếu niên với dung mạo kiều diễm, phong thái khác biệt đứng trước mặt, ta thở dài một hơi. “Moẹ nó, rốt cuộc nam chính là ai đây?”

Thế Tử Phu Nhân

Thế Tử Phu Nhân Trưởng Công chúa tổ chức tiệc cài trâm để chọn con dâu, các tiểu thư quý tộc có mặt đông đủ, nhưng Trưởng Công chúa lại chỉ chọn mình ta. Người ta đều nói con trai độc nhất của Trưởng Công chúa có một quý thiếp, được sủng ái vô cùng. Sau khi cưới ta, hắn lại gặp được chân ái, và muốn cùng nàng ấy du ngoạn bốn phương. Không sao cả, ta cũng không cưới hắn để cầm sắt hoà minh, ta chỉ cần tương kính như tân là đủ rồi.

Mua Được Phu Quân

Mua Được Phu Quân Thành thân hai năm, mãi đến khi bị công chúa ban cho chén rượu độc, ta mới biết mình vốn chỉ là ngoại thất mà phò mã trộm nuôi bên ngoài. Sau khi giả chết, ta trốn vào núi sâu làm ruộng. Về sau lại tốn hai lượng bạc vụn mua về một gã nô lệ thô kệch. Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, phò mã lại một lần nữa tìm đến ta. Hắn trốn khỏi hoàng thành, cả người nhuốm máu, cầu xin ta cùng hắn rời đi. Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì gã nô lệ xưa nay ít nói bỗng nắm chặt cổ phò mã mà nói: “Dám lừa gạt muội muội, đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”

Trọn Kiếp Bình An

Trọn Kiếp Bình An Ta gả cho kẻ đối đầu không đội trời chung, vừa thành thân ba ngày, hắn liền dẫn về phủ ba nữ nhân. Người thứ nhất giỏi nấu ăn, món thịt kho tàu nàng làm chính là đệ nhất kinh thành. Người thứ hai tinh thông cầm nghệ, một khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” vang lên khiến người nghe tâm thần rung động. Người thứ ba miệng lưỡi lanh lợi, từ nam chí bắc, chuyện kỳ lạ gì cũng biết. Sáng sớm hôm nay, ba nàng đến thỉnh an ta. Ta yêu thích không thôi, nhất quyết giữ lại không để đi. Bốn người cùng nằm nghiêng trên tháp, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện rôm rả, vui vẻ vô cùng. Trong khi đó, phu quân của ta—Tạ Yến Từ—ngồi cứng ngắc trong phòng ta từ sáng đến tối, cuối cùng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng lần theo tiếng động tìm đến. Hắn trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nói: “Ba vị thiếp này rốt cuộc là ta nạp về cho nàng, hay là nạp về cho ta?”

Phu Nhân Ta Thật Xấu

Phu Nhân Ta Thật Xấu Ta nghe thấy được tiếng lòng của Thái tử, hắn nói bộ dạng của ta trông thật xấu xí. Thái tử cũng nghe được tiếng lòng của ta, ta mắng hắn trông như thằng đần. Hai chúng ta nhìn nhau, bỗng một giọng nói âm u vang lên. “Ta sẽ giết Thái tử trước, rồi giết Thái tử phi sau..” Thái tử cùng ta liền khựng lại một chút. “Ai, ai muốn giết ta?”

Tiếng Sét Định Mệnh

Tiếng Sét Định Mệnh Đêm trước ngày xuất giá, ta tận mắt chứng kiến vị hôn phu giết người. Hoảng loạn bỏ trốn suốt đêm, lại bị trói vào sào huyệt của bọn cướp. Một vị đại hiệp đi ngang qua anh hùng cứu mỹ nhân, cũng bị trói theo. Lúc này, một tiếng sét đánh trúng khiến linh hồn của chúng ta hoán đổi cho nhau. Mở mắt ra lần nữa, ta thấy vị phu quân bệnh tật ôm lấy “Ta”, ánh mắt sâu thẳm: “Nương tử, vì sao lại bỏ trốn…” Ta trong thân xác của đại hiệp và đại hiệp trong thân xác “Ta.” kinh hoàng nhìn nhau. Cùng lúc phát ra tiếng thét chói tai…

Tướng Quân Trở Về

Tướng Quân Trở Về Ta biết được sau khi mình thủ tiết ba năm, vị tướng quân xuất chinh không những sống lại mà còn mang về một chân ái, muốn bỏ ta. Ta rơi vào trầm tư. Hắn có thể tìm được một tiểu Bạch hoa yếu đuối đáng thương, ta cũng có thể tìm được thư sinh tuấn tú cơ bắp cuồn cuộn. Ta còn muốn dọn sạch Hầu phủ! Ba năm sau, quả nhiên tướng quân gửi về một phong thư bỏ vợ. Ta chuẩn bị dẫn theo thư sinh và hài tử một tuổi của ta về Hầu phủ, tức chết hắn. Nhưng, thư sinh nhìn xem bảng hiệu, lại nhìn ta, cũng đắm chìm trong suy tư…

Tướng Quân Trở Về

Tướng Quân Trở Về Ta biết được sau khi mình thủ tiết ba năm, vị tướng quân xuất chinh không những sống lại mà còn mang về một chân ái, muốn bỏ ta. Ta rơi vào trầm tư. Hắn có thể tìm được một tiểu Bạch hoa yếu đuối đáng thương, ta cũng có thể tìm được thư sinh tuấn tú cơ bắp cuồn cuộn. Ta còn muốn dọn sạch Hầu phủ! Ba năm sau, quả nhiên tướng quân gửi về một phong thư bỏ vợ. Ta chuẩn bị dẫn theo thư sinh và hài tử một tuổi của ta về Hầu phủ, tức chết hắn. Nhưng, thư sinh nhìn xem bảng hiệu, lại nhìn ta, cũng đắm chìm trong suy tư…

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi

Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi Trúc mã Cố Tư Viễn của ta đã cưới đệ nhất tài nữ kinh đô Lâm Khê. Ta và Lục tiểu hầu gia, hai kẻ thất tình, trong tiệc cưới của họ đã cùng nhau uống rượu đến say khướt. Bởi vì, ta thầm thương trộm nhớ Cố Tư Viễn, còn hắn lại yêu Lâm Khê. Chúng ta uống đến say mèm, trước mặt mọi người, ta ôm hắn khóc đến đau đớn. Cứ như vậy, ta và Lục tiểu hầu gia bị gia đình ép buộc thành thân. Đêm động phòng, ta thấy trên tường phòng tân hôn treo bức tranh của Lâm Khê. Để công bằng, ta lấy bức họa của Cố Tư Viễn trong lòng ra, treo song song lên đó. Lúc này, Lục tiểu hầu gia bước vào phòng tân hôn, bất ngờ thốt lên một câu. “Nhìn thế này, họ đúng là một đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi!”

Nông Nữ Không Chịu Thiệt

Nông Nữ Không Chịu Thiệt Phu quân ta từ nhỏ đã bị đích mẫu ngược đãi. Để cắt đứt tiền đồ của hắn, bà ta thậm chí bỏ bạc ra mua một nông nữ quê mùa như ta về làm chính thê cho hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng, ta tuy không có xuất thân thế tộc, song lại có thừa sức lực! Ngày đầu tiên bước chân vào hầu phủ. Ta liền lật bàn ngay tại chỗ. Nhét đám cơm thiu lạnh ngắt vào miệng đám đầu bếp trong phủ. Mang mớ than kém chất lượng bị tráo đổ thẳng vào phòng đích mẫu rồi châm lửa thiêu rụi. Hầu phủ gà bay chó sủa, náo loạn tứ tung. Ta đứng trước mặt phu quân ta, người yếu ớt chẳng thể tự chăm sóc bản thân, dõng dạc buông lời hùng hồn: “Muốn bắt nạt ta? Trước tiên cứ hỏi thử xem ta có đồng ý hay không đã!”

Băng Tuyết Vì Nàng Mà Tan Chảy

Băng Tuyết Vì Nàng Mà Tan Chảy Ta thành thân với thế tử của Vinh Quốc công – một người trầm tĩnh, đoan chính. Thế nhưng chàng lại chẳng mảy may để mắt đến ta. Chỉ vì gương mặt ta mang vẻ yêu mị, ánh mắt phảng phất xuân tình. Ngực nở, eo thon, vóc dáng lả lơi mê hoặc. Nhìn vào liền biết ngay là một kẻ hồng nhan họa thủy. Thế nhưng về sau a~ Phòng ngủ của vị thế tử đoan trang giữ lễ kia, đêm nào cũng vang lên tiếng nũng nịu mềm mại, vừa thẹn thùng vừa cầu xin tha thứ. Sau cuộc hoan ái, ta run rẩy co mình nơi góc giường, cắn răng oán trách: “Chàng nói sẽ giữ mình đoan chính cơ mà!” Hắn lại túm lấy cổ chân ta, thấp giọng dụ dỗ: “Ngoan, thêm một lần nữa.”  

Phu Quân Là Vật Trong Túi

Phu Quân Là Vật Trong Túi Ta thành thân với vị hoàng tử câ/m kia đã một năm, vậy mà vẫn còn là xử nữ. Ngoài chuyện mỗi ngày cùng dùng bữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có chút giao tiếp nào. Cho đến một ngày, ta bất ngờ nghe thấy tiếng nói của hắn: 【Khổ qua khó ăn ch .t đi được, trong bếp có ai biết chữ không, viết bao nhiêu lần rồi là đừng làm khổ qua!】 【Thẩm Tri Chi mặc ít như thế, chẳng phải là muốn câu dẫn ta sao?】 【Thừa tướng là con cáo già, con gái ông ta chắc chắn là một tiểu hồ ly, ta không thể dễ dàng mắc bẫy.】 【Chờ đến khi không cần giả câ/m nữa, việc đầu tiên ta làm chính là hưu nàng ta.】

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Kẻ Vô Dụng

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Kẻ Vô Dụng Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?