Cổ Đại

Công Chúa Bị Từ Hôn

Công Chúa Bị Từ Hôn Ta trọng sinh về ngày Lương Văn Chi từ chối hôn sự tại Kim điện, nhìn thấy hắn nắm chặt tay nha hoàn của ta, thái độ kiên quyết. “Bệ hạ, Tiêu Thiến là người trong lòng vi thần, ngoài nàng ra, vi thần tuyệt đối không cưới bất kỳ nữ tử nào khác.” Là công chúa bị từ hôn, ta đích thân cầu xin ân điển cho hắn: “Phụ hoàng, nếu thế tử đã thâm tình như vậy, không cần miễn cưỡng nữa. Tiêu Thiến tuy là nha hoàn nhưng cũng là người hầu hạ ta tận tâm, không bằng phụ hoàng viết thánh chỉ ban hôn, cũng coi như thành toàn cho đôi uyên ương này.” Lương Văn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía ta, ta mỉm cười nhàn nhạt. Ta cũng rất tò mò, đời này không có sự giúp đỡ của ta, Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi Chúng ta đã hẹn cùng chụp ảnh trăm ngày cho con gái. Nhưng vào phút chót, Diệp Vân Châu lại lỡ hẹn. Lúc buổi chụp đang diễn ra, con gái đột nhiên quấy khóc, tôi ôm con đi quanh để dỗ dành. Qua tấm kính của studio, tôi bất ngờ nhìn thấy Diệp Vân Châu. Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng niu bụng bầu của một cô gái, thành kính hôn lên đó. Sau này, khi anh ta nhìn thấy đơn ly hôn tôi đưa ra, vẻ mặt đầy đau đớn. “Em có biết phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể ly hôn không?” Tôi bình thản đáp: “Có quy định đó thật, nhưng chỉ áp dụng với nam giới mà thôi.”

Hoa Nở Giữa Trường An

Hoa Nở Giữa Trường An Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.” Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.”

Ta Tự Tới Non Cao

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.

Xuân Đằng Rực Rỡ

Xuân Đằng Rực Rỡ Mười hai năm sau khi thành thân, phu quân vì sủng thiếp mới nạp mà thẳng tay tát ta một cái. Hắn thản nhiên nói với hạ nhân: “Nàng chỉ là một phu nhân yếu đuối, còn dám phản kháng ta sao?” Ta mỉm cười dịu dàng, nhặt chiếc ghế nhỏ trên đất lên, vung tay nện thẳng vào trán hắn.

Âm Dương Sai Lệch

Âm Dương Sai Lệch Mười tám năm trước, vào ngày mẫu thân ta hạ sinh long phượng thai, một đạo sĩ du hành ghé qua, chỉ vào hài tử trong lòng phụ thân ta mà nói:“Đứa trẻ này, tương lai thẳng tới mây xanh, tiền đồ vô hạn.”Phụ thân ta trừng mắt, nhìn đạo sĩ, lại cúi đầu nhìn ta, vội vã vén tấm tã lót, thoáng chốc nổi giận đùng đùng, quát lớn sai người đ ánh đuổi đạo sĩ ra ngoài.“Con mẹ nó, đây là nữ nhi của ta!”Mười tám năm sau, đêm trước ngày xuất giá, ta cùng huynh trưởng gặp nhau tại từ đường.Ta siết chặt chiếc khăn voan đỏ trong tay, huynh cầm lấy hỷ báo đỗ hội nguyên, hai mặt nhìn nhau.Ta hỏi: “Đổi không?”Huynh đáp: “Đổi!”Trời vừa rạng sáng.Ta bước lên điện ứng thí, huynh gả vào danh môn.

Gia Đấu Trong Hầu Phủ

Gia Đấu Trong Hầu Phủ Sau khi sống lại, ta đã đưa cả bốn ngoại thất của Cố Giới đều nạp vào phủ. Kiếp trước, ta không cho phép Cố Giới nạp thiếp. Vì vậy, hắn đã sắm sửa nhà cửa cho các hồng nhan tri kỷ ở khắp nơi, mỗi người đều sống xa hoa như chính thất. Các ngoại thất không gặp mặt nhau, sống hòa thuận vô sự. Nhưng kiếp này, bọn họ chỉ có thể đấu đá đến chết trong tòa tiểu viện này.

Trọng Sinh Thái Tử Phi

Trọng Sinh Thái Tử Phi Ta là Thái tử phi, nhưng Thái tử không yêu ta. Khi ta khó sinh, hắn liền nói muốn giữ con bỏ mẹ. Ta chưa mãn tang, hắn đã vội vàng rước biểu tỷ của ta về. Họ ân ái mặn nồng, sinh con đẻ cái, cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Còn con của ta, lại chịu mọi uất ức, sống không bằng chết. Ta hóa thành một hồn ma, lẩn trốn trong góc tối, nhìn con trai ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nhìn con trai bị người ta đạp ngã xuống đất, cưỡi như ngựa, lại vì một viên kẹo hồ lô mà phải học tiếng chó sủa…… Ta đã là một hồn ma, tất cả khổ đau và ô uế trên thế gian này ta đều có thể chịu đựng. Điều duy nhất ta không thể chịu đựng, đó chính là thấy đứa con do chính mình sinh ra bị dày vò đến không ra hình người. Cho nên, ta trọng sinh rồi.

Ám Vệ Bận Rộn

Ám Vệ Bận Rộn Làm ám vệ thật bận rộn. Vì kiếm tiền, ta đồng thời làm ám vệ cho sáu vị hoàng tử. Bởi vì quy củ của ám vệ là không bao giờ lộ mặt, cho nên việc ta làm thêm chưa từng bị phát hiện. Vì thế, ta to gan lớn mật, lại nhận thêm công việc từ phủ Thất hoàng tử. Kết quả, ngày đầu tiên nhậm chức, Thất hoàng tử liền sai ta đi ám sát ám vệ số một bên cạnh Đại hoàng tử. Chết tiệt, đó chính là đại hiệu của ta mà.

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc Vị hôn phu vừa mới thi đậu tú tài đã lén lút sau lưng ta tìm cho mình một mối hôn sự tốt hơn. Để lấy lòng người trong mộng, hắn trộm lấy khế nhà nhà ta, bán đi cửa tiệm của ta. Không biết rõ tình hình, ta liền xông vào đánh nhau với kẻ đến thu cửa tiệm. Trong cơn bực tức, ta quyết liều mạng một phen, kéo người nọ đến huyện nha đánh trống kêu oan. Vị huyện lệnh trẻ tuổi vừa mới nhậm chức, lạnh lùng hạ lệnh: “Quỳ xuống, đánh cho ta.” Chân ta mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Còn chưa kịp cầu xin tha mạng, đã nghe thấy tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết vang lên sau lưng: “Ca, không phải lỗi của ta! Không, là lỗi của ta, đừng để bọn họ đánh, đau lắm!”

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân Kiếp trước, ngôi chùa bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du định xông vào cứu người. Bùi Cảnh Du bình an vô sự nhưng biểu cô nương Bùi gia là Hứa Miểu lại chôn thân trong biển lửa. Về sau, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, cùng ta vẽ lông mày, cùng trò chuyện, cầm sắt hòa minh. Cho đến khi ta sinh nở, hắn nhốt ta trong phòng, châm lửa đốt. Hắn nói: “Ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị lửa thiêu đốt.” Ta sống sờ sờ bị thiêu chết. Sau khi chết, ta mới biết được. Hứa Miểu kia căn bản không phải biểu cô nương Bùi gia, mà là tình nhân của Bùi Cảnh Du nuôi bên mình. Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, nước mắt lưng tròng buông tay hắn. “Bùi lang, Miểu Miểu… Miểu Miểu còn ở bên trong!”

Phúc tinh A Mãn

Phúc tinh A Mãn Ta tuy là một nữ nhân vừa xấu xí lại câm điếc, nhưng lại có một phu quân vô cùng mỹ mạo. Phu quân người yếu có bệnh tim, mọi chi phí chữa trị đều dựa vào số bạc ta thức khuya dậy sớm bán hoành thánh tích cóp. Hắn từng thề non hẹn biển, nói rằng trái tim của Tạ Dao hắn cả đời chỉ thuộc về A Mãn ta. Nhưng rồi một ngày, bệnh tim của hắn được chữa khỏi, trở thành thiếu tướng quân, hắn lập tức ngựa không dừng vó biếm ta làm thiếp, cưới Hầu phủ biểu muội làm thê. Hắn ôm biểu muội Hầu phủ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình ý: “A Mãn chẳng qua chỉ là một nữ nhân bị câm nghèo khổ, sao có thể sánh được với nàng, một người tài sắc, văn võ song toàn? Nàng mới xứng làm thiếu tướng quân phu nhân.” Nhưng hắn không hề biết… Ta không phải trời sinh đã bị câm, chỉ là mỗi lần mở miệng sẽ mang đến tai họa. Vì muốn bảo toàn bình an cho hắn, ta đã giả vờ câm suốt bao năm. Nay hắn đã vô tình bạc nghĩa, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa!

Trường Tương Tư

Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!

Nữ Tướng Quân

Nữ Tướng Quân Ta vì cứu Thẩm Nam Phong mà bị hủy dung. Hắn bất đắc dĩ phải cưới ta. Đêm tân hôn, hắn trợn mắt giận dữ, quát ta: “Ngươi là ả đàn bà rắn rết xấu xí vô cùng! Tự biên tự diễn trò này, chẳng qua là muốn chia rẽ ta và Yến Nhi!” Người khắp kinh thành đều đồn ta vì muốn gả cho Thẩm tướng quân đang được nhiều người theo đuổi mà không từ thủ đoạn, làm mất hết thể diện của phủ Trấn quốc tướng quân. Mười năm phòng không gối chiếc, cho đến trước khi chết, ta chỉ nhận được một câu của hắn: “Nếu có kiếp sau, ta thà tàn phế cũng không cưới ngươi.” Từng chữ như dao đâm vào tim. Từng câu như máu chảy thành sông. Mở mắt lần nữa, ta đã trở về đêm hắn bị ám sát. Thẩm Nam Phong, lần này, mong hai người đàn cầm sắt hòa minh, bạc đầu giai lão.

Đoạn Tình Hầu Gia

Đoạn Tình Hầu Gia Mẹ chồng ta nhặt về một đứa bé, mặt mày giống hệt phu quân đã chết của ta. Bà nói đó là duyên phận, phu quân ta đầu thai chuyển kiếp trở về báo đáp ân tình của ta. Ta liền dốc toàn lực của cả gia tộc để tiến cử hắn làm thế tử của Hầu phủ. Nhưng sau này, hắn công thành danh toại, lại giam cầm ta đến chết trong kho củi sau nhà. Phu quân đã chết đi kia của ta mang theo phu nhân của hắn đến trước mộ ta: “Nhi tử của chúng ta đã tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, đời này của ngươi cũng xem như là sống xứng đáng rồi.” Sống lại một kiếp, bọn họ muốn diễn trò trên sân khấu, ta sẽ ngồi dưới xem kịch! Cùng bọn họ hát một vở bi kịch cốt nhục ly tán, gia đình tan nát! 

Vận Khí

Vận Khí Ta và Nhiếp chính vương lãnh huyết Úc Tẫn là thanh mai trúc mã. Vốn dĩ ngôi vị Vương phi phải thuộc về ta, nhưng Thái hậu lại đột nhiên chỉ hôn, ban cho một tiểu thư khuê các mà trước giờ ta chưa từng nghe đến. Nàng ta cử chỉ tao nhã, nhưng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời kỳ lạ: “Hệ thống, vận khí của nàng ta quá mạnh, luôn áp chế ta! Úc Tẫn đã bị nàng ta mê hoặc, bước tiếp theo ta phải làm gì để chiếm được trái tim hắn?” Ha. Ta khẽ cười, nhấp một ngụm rượu. Thứ ta đã buông tay nhường lại, cho nàng ta cầm, nàng ta cũng cầm không vững.

Giao Nhân

Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.

Thái Tử - Ngươi Dám Lừa Ta?

Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.

Thanh Hà Biệt Mộng

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”