Cổ Đại

Ám Vệ Bận Rộn

Ám Vệ Bận Rộn Làm ám vệ thật bận rộn. Vì kiếm tiền, ta đồng thời làm ám vệ cho sáu vị hoàng tử. Bởi vì quy củ của ám vệ là không bao giờ lộ mặt, cho nên việc ta làm thêm chưa từng bị phát hiện. Vì thế, ta to gan lớn mật, lại nhận thêm công việc từ phủ Thất hoàng tử. Kết quả, ngày đầu tiên nhậm chức, Thất hoàng tử liền sai ta đi ám sát ám vệ số một bên cạnh Đại hoàng tử. Chết tiệt, đó chính là đại hiệu của ta mà.

Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê

Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê Phu quân của ta phải lòng thần thê. Hắn tìm đủ mọi cách để đưa nàng ta vào cung và phong làm quý phi. Thế nhưng, hắn vẫn cho rằng thân phận đó chưa đủ tôn quý. Hắn muốn phế bỏ ta, hoàng hậu hiện tại, còn muốn tiêu diệt cả gia tộc ta. Lần này sống lại, ta trở về đúng lúc hắn đưa thần thê vào cung. Lần này, hắn sủng ái thần thê của hắn. Ta vui vẻ chơi đùa cùng quyền thần của ta. Đêm đến, quyền thần nhẹ nhàng cười bên tai ta: “Nương nương muốn hại chết bổn vương sao?” Ta cắn nhẹ lên vành tai hắn, thì thầm: “Không, ta sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.”  

Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân

Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân Ta và trúc mã đang ở trong hoa viên thì đột nhiên xuất hiện một cô bé, nàng tự xưng là con gái tương lai của ta và trúc mã. Thế nhưng cô bé này lại nói, sau này ta trở thành hoàng hậu, lại tư thông với người khác, tính tình hay ghen, hại chết hoàng tự, nên dù có bị biến mất, nàng cũng phải chia rẽ chúng ta. Nhìn cảnh cô bé cố hết sức ghép đôi trúc mã của ta với những cô nương khác, ta không kìm được nở nụ cười lạnh trong lòng. Nhưng nàng không biết rằng, ta đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện trong giấc mơ.

Hành Trình Vươn Lên Của Kế Thất Hầu Môn

Hành Trình Vươn Lên Của Kế Thất Hầu Môn Đích mẫu muốn gả ta cho Vương đại nhân đã hơn 60 tuổi. Ta xoay người, đi quyến rũ Trấn Bắc hầu. Hầu gia đích thân đến cửa cầu thân, muốn nạp ta làm kế thất. Di nương ta lo lắng không thôi, nắm tay ta than ngắn thở dài: Hầu phủ quy củ nghiêm khắc, hậu viện lại đông đúc thiếp thất. Ta thân là thứ nữ, e rằng khó lòng ứng phó, thậm chí còn mất cả tính mệnh. Ta an ủi di nương: “Dù sao cũng là làm thiếp thất, chẳng thà chọn nhà quyền thế mà gả vào.” “Bảo hổ lột da làm liều một phen, biết đâu phú quý rơi trúng đầu ta.”  

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!

Đoạn Tuyệt Hồng Trần

Đoạn Tuyệt Hồng Trần Trên đường vào kinh, a nương dặn đi dặn lại nhắc nhở ta nhất định phải bám lấy biểu ca. Biểu ca là thư đồng của Thái tử, thế tử phủ Hầu gia, một thiếu niên tài hoa… Vì thế, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng trở thành thê tử của hắn, cứu cả gia tộc khỏi bờ vực sụp đổ. Nhưng không ngờ, trong lòng hắn sớm đã có người thương, đó là một nữ tử tốt đẹp nhất trần đời. Đời này làm lại từ đầu, ta muốn thành toàn cho bọn họ.

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, sau khi bị tước bỏ ngôi vị Thái tử phi, ta lâm trọng bệnh, mất đi thính giác cùng giọng nói. Thực ra, tất cả đều là ta giả vờ. Ta không muốn giao tiếp với người khác, vì vậy ta giả vờ tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi trở thành người câm điếc, Thái tử và các nương nương lại coi ta như thùng rác để trút bầu tâm sự. Biết được nhiều bí mật như vậy, ta không thể không tiến thêm một bước – Giả chết.

An Tuế

An Tuế Năm thứ bảy bị bán vào thanh lâu, tú bà chê ta lớn tuổi, muốn bán ta đi. Trúc mã mà ta thầm thương suốt nhiều năm đã đến chuộc thân cho ta, nói rằng sẽ nạp ta làm thiếp. Ta lại linh hoạt cự tuyệt hắn, dùng số tiền đã dành dụm suốt những năm qua để tự chuộc thân, rồi mở một y quán nhỏ. Các tỷ muội không hiểu: “Ngươi ngưỡng mộ Bùi đại nhân nhiều năm như vậy, sao lại không chấp nhận hắn?” Ta cười đáp: “Kỹ nữ là bán cho nhiều người, tiểu thiếp chỉ bán cho một người. Dù sao cũng đều là bán, từ giờ ta chỉ muốn sống cho bản thân, không muốn bán mình nữa.”

Tính Toán Của Chủ Mẫu

Tính Toán Của Chủ Mẫu Vừa thành thân được một năm, phu quân đã dẫn Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói rằng muốn nạp nàng làm thiếp. Ta đương nhiên không đồng ý. Lâm Mạn Nhu kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào việc được phu quân yêu thương, lúc nào cũng chống đối và đấu đá với ta. Cả Hầu phủ trở nên đầy rẫy căng thẳng, không khí ngột ngạt như bão tố chực chờ. Ta mất đi đứa con cùng khả năng sinh nở, còn Lâm Mạn Nhu thì mất mạng. Thanh danh của ta vì thế mà thối nát không ngừng. Toàn bộ Thịnh Kinh đồn đại rằng, chủ mẫu phủ An Nam Hầu ngu ngốc, đố kỵ, độc ác như rắn rết. Phụ mẫu ta, để bảo vệ danh tiếng của phủ Quốc công, đã chủ động đề nghị để phu quân ta cưới thêm một bình thê. Người được cưới chính là biểu muội của hắn. Mãi về sau ta mới biết, người mà phu quân thực sự yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là biểu muội ấy, còn ta và Lâm Mạn Nhu chẳng qua chỉ là những bàn đạp cho tham vọng của hắn mà thôi. Ta bị giam cầm tại điền trang, sống cô độc suốt ba mươi năm. Nhưng sau đó, ta đã được tái sinh.

Công Chúa Thật Trở Về

Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.

Ta Không Sống Lại

Ta Không Sống Lại Sau khi cùng người trong lòng định thân, ta bị khuê mật hãm hại, bị ép gả cho huynh trưởng của nàng. Nàng toại nguyện, gả cho vị hôn phu vốn thuộc về ta. Sau khi thành thân, trượng phu chưa từng chạm vào ta, ngày đêm hoang lạc cùng nam nhân. Bà mẫu mắng ta là con gà mái không biết đẻ trứng. Chỉ vì nhiễm phong hàn, ta bị giam trong tiểu viện chờ ch.t. Lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, có kẻ nói có thể giúp ta trọng sinh. Ta khẽ lắc đầu, cự tuyệt.

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA LỤC CẢNH LÀ TA

Ta là bạch nguyệt quang của Lục Cảnh thời niên thiếu.Và người thế thân cho ta, sắp chết rồi.Lục Cảnh ngày đêm ở bên cạnh nàng, thậm chí còn muốn ta nhường lại vị trí chính thất cho nàng.Chàng nói: “Tống Cửu Cửu, nàng còn tranh giành gì với một người sắp chết?”“Nhưng Lục Cảnh, ngày đó là chàng chủ động cầu thân, vị trí chính thất này cũng là chàng muốn dành cho ta.”

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân mang về một đôi mẹ con, ngay lập tức lời đồn lan tràn khắp nơi. Phu quân chỉ tay thề thốt: “Phu nhân, ta cam đoan với nàng, ta và đứa trẻ này không hề có bất kỳ quan hệ nào! Ta chỉ thấy hai mẹ con họ đáng thương nên mới mang về.” Mọi người bất bình thay ta, nói rằng ta không nên tin lời này, để ngoại thất mang theo đứa con riêng đường đường chính chính bước vào cửa. Ta đương nhiên không tin rồi, bởi vì đứa trẻ này rõ ràng chính là con riêng của ta trước khi thành thân mà!

Độ Hành Chu

Độ Hành Chu   Hệ thống yêu cầu ta cứu rỗi nhân vật nhân vật phản diện, nhưng ta lại là một người mắc chứng sợ giao tiếp. Cũng may, ta nhanh trí đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình từ hệ thống. Vì thế—— Lúc nhân vật phản diện mới sáu tuổi, đói bụng trong ngôi miếu đổ nát, một chiếc bánh lớn bỗng từ trên trời bay tới trước mặt hắn. Nhân vật phản diện: “?” Mười sáu tuổi, khi nhân vật phản diện trên chiến trường suýt mất mạng, kẻ địch lại bất thình lình ngã xuống. Nhân vật phản diện: “??” Sau này. Khi thiếu niên nghèo túng đã trở thành kẻ công thành danh toại, ta định rời đi. Nhưng đêm ta muốn đi, hắn lại rơi xuống nước. Ta không nhịn được, lao xuống cứu, nào ngờ bị hắn giữ chặt cổ tay. Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, từng câu từng chữ, vừa thành kính vừa nóng bỏng: “Cuối cùng, ta cũng gặp được người, thần minh của ta.”

Vọng Thư

Vọng Thư Đích tỷ đem lòng yêu một gã đào kép, vì muốn cùng hắn tư bôn mà p/hóng hỏa giả c/h/ết. Nhìn thi thể cháy đen, hu/yết n/hục mơ hồ trước mắt, thanh mai trúc mã Lục Minh Hủ của ta sắc mặt lạnh nhạt: “Là nàng bạc mệnh.” Thế nhưng, bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt đến trắng bệch. Về sau, ta dốc lòng bày mưu tính kế, trợ giúp hắn lên ngôi Thái phó. Vậy mà hắn lại tùy ý gán cho ta một tội danh, đem ta th/iêu sống. Thì ra hắn vẫn luôn nghi ngờ rằng trận hỏa hoạn năm đó là do ta gây ra. Hắn nói: “Cảnh Vọng Thư, ngươi có biết Liên nhi c/h/ết thảm đến mức nào không?” Lần nữa mở mắt, ta quay trở về thời khắc đích tỷ cố ý phóng hỏa. Lục Minh Hủ đã muốn làm một kẻ si tình, vậy thì để hắn làm đi.

Diễm Dao Bất Phàm

Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng Ta là một nguyên phối thê thảm. Sau khi phu quân đỗ đạt, ta liền trở thành thê tử bị bỏ rơi. Nhưng ngọc bội gia truyền của ta vẫn nằm trong tay hắn, vì thế ta tức tốc lên kinh thành đòi lại. Không ngờ, lại đụng phải huynh trưởng làm quan lớn của hắn. Huynh trưởng hắn vốn tính tình lãnh đạm, liền sa sầm nét mặt mà hỏi: “Sai lại gầy thế này?”

Ngọc Mạn Uyên Châu

Ngọc Mạn Uyên Châu Công lược quá thành công, bệnh kiều phản diện vì giữ ta lại, không tiếc dùng sinh tử đan sinh con cho ta. Ta lại chẳng tin nam nhân có thể sinh con, dứt khoát quay về thế giới thực. Đến khi hắn cùng đứa nhỏ mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ta. “Phụ thân, con muốn mẫu thân.” Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Mẫu thân con chế1 rồi.” Ta: “…” Hỏi hệ thống mới biết, hắn thật sự vì ta mà sinh một đứa nhỏ. Sau đó, chỉ còn đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của ta, rơi lệ tố cáo: “Mẫu thân, có nữ nhân xấu muốn ngủ với phụ thân, còn lén lút bắt nạt con.” “Nếu người không quay lại, con sẽ bị ức hiếp đến chế1 mất.” Không những dám ngủ với nam nhân của ta mà còn dám đánh con ta! “Hệ thống, ta muốn quay lại!”