Cổ Đại

Tìm Kiếm Hư Vô

Tìm Kiếm Hư Vô Đêm cập kê, phu quân nuôi từ nhỏ của ta đỏ mặt trèo lên giường. Ta đau đến run rẩy, nhưng trong lòng vẫn thầm vui mừng, nghĩ rằng từ nay về sau sẽ không còn cô độc nữa. Trời chưa sáng, hắn đã rời khỏi giường. “Thế tử, có cần đưa tiểu thư Tống Man theo về kinh không?” Tựa như nghe được một trò cười hoang đường, Lục Tầm Triệt khẽ nhếch môi cười khẩy. “Một nữ tử săn bắn quê mùa, sao có tư cách bước vào hầu phủ?” “Chỉ là thấy nàng ta si mê ta nhiều năm, ban cho một đêm vui vẻ mà thôi.” Gió lạnh như lưỡi dao sắc, khoét sâu vào tận tâm khảm. Ta vứt bỏ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, khoác lên vai bọc hành lý, bước chân trần vào màn tuyết trắng. Nghe nói trong kinh đang tuyển bộ đầu, cũng tốt, ta có thể đi bắt cẩu tặc rồi.

Tính Toán Của Chủ Mẫu

Tính Toán Của Chủ Mẫu Vừa thành thân được một năm, phu quân đã dẫn Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói rằng muốn nạp nàng làm thiếp. Ta đương nhiên không đồng ý. Lâm Mạn Nhu kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào việc được phu quân yêu thương, lúc nào cũng chống đối và đấu đá với ta. Cả Hầu phủ trở nên đầy rẫy căng thẳng, không khí ngột ngạt như bão tố chực chờ. Ta mất đi đứa con cùng khả năng sinh nở, còn Lâm Mạn Nhu thì mất mạng. Thanh danh của ta vì thế mà thối nát không ngừng. Toàn bộ Thịnh Kinh đồn đại rằng, chủ mẫu phủ An Nam Hầu ngu ngốc, đố kỵ, độc ác như rắn rết. Phụ mẫu ta, để bảo vệ danh tiếng của phủ Quốc công, đã chủ động đề nghị để phu quân ta cưới thêm một bình thê. Người được cưới chính là biểu muội của hắn. Mãi về sau ta mới biết, người mà phu quân thực sự yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là biểu muội ấy, còn ta và Lâm Mạn Nhu chẳng qua chỉ là những bàn đạp cho tham vọng của hắn mà thôi. Ta bị giam cầm tại điền trang, sống cô độc suốt ba mươi năm. Nhưng sau đó, ta đã được tái sinh.

Đoạn Tuyệt Hồng Trần

Đoạn Tuyệt Hồng Trần Trên đường vào kinh, a nương dặn đi dặn lại nhắc nhở ta nhất định phải bám lấy biểu ca. Biểu ca là thư đồng của Thái tử, thế tử phủ Hầu gia, một thiếu niên tài hoa… Vì thế, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng trở thành thê tử của hắn, cứu cả gia tộc khỏi bờ vực sụp đổ. Nhưng không ngờ, trong lòng hắn sớm đã có người thương, đó là một nữ tử tốt đẹp nhất trần đời. Đời này làm lại từ đầu, ta muốn thành toàn cho bọn họ.

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA LỤC CẢNH LÀ TA

Ta là bạch nguyệt quang của Lục Cảnh thời niên thiếu.Và người thế thân cho ta, sắp chết rồi.Lục Cảnh ngày đêm ở bên cạnh nàng, thậm chí còn muốn ta nhường lại vị trí chính thất cho nàng.Chàng nói: “Tống Cửu Cửu, nàng còn tranh giành gì với một người sắp chết?”“Nhưng Lục Cảnh, ngày đó là chàng chủ động cầu thân, vị trí chính thất này cũng là chàng muốn dành cho ta.”

Ta Không Sống Lại

Ta Không Sống Lại Sau khi cùng người trong lòng định thân, ta bị khuê mật hãm hại, bị ép gả cho huynh trưởng của nàng. Nàng toại nguyện, gả cho vị hôn phu vốn thuộc về ta. Sau khi thành thân, trượng phu chưa từng chạm vào ta, ngày đêm hoang lạc cùng nam nhân. Bà mẫu mắng ta là con gà mái không biết đẻ trứng. Chỉ vì nhiễm phong hàn, ta bị giam trong tiểu viện chờ ch.t. Lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, có kẻ nói có thể giúp ta trọng sinh. Ta khẽ lắc đầu, cự tuyệt.

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, sau khi bị tước bỏ ngôi vị Thái tử phi, ta lâm trọng bệnh, mất đi thính giác cùng giọng nói. Thực ra, tất cả đều là ta giả vờ. Ta không muốn giao tiếp với người khác, vì vậy ta giả vờ tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi trở thành người câm điếc, Thái tử và các nương nương lại coi ta như thùng rác để trút bầu tâm sự. Biết được nhiều bí mật như vậy, ta không thể không tiến thêm một bước – Giả chết.

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân mang về một đôi mẹ con, ngay lập tức lời đồn lan tràn khắp nơi. Phu quân chỉ tay thề thốt: “Phu nhân, ta cam đoan với nàng, ta và đứa trẻ này không hề có bất kỳ quan hệ nào! Ta chỉ thấy hai mẹ con họ đáng thương nên mới mang về.” Mọi người bất bình thay ta, nói rằng ta không nên tin lời này, để ngoại thất mang theo đứa con riêng đường đường chính chính bước vào cửa. Ta đương nhiên không tin rồi, bởi vì đứa trẻ này rõ ràng chính là con riêng của ta trước khi thành thân mà!

Độ Hành Chu

Độ Hành Chu   Hệ thống yêu cầu ta cứu rỗi nhân vật nhân vật phản diện, nhưng ta lại là một người mắc chứng sợ giao tiếp. Cũng may, ta nhanh trí đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình từ hệ thống. Vì thế—— Lúc nhân vật phản diện mới sáu tuổi, đói bụng trong ngôi miếu đổ nát, một chiếc bánh lớn bỗng từ trên trời bay tới trước mặt hắn. Nhân vật phản diện: “?” Mười sáu tuổi, khi nhân vật phản diện trên chiến trường suýt mất mạng, kẻ địch lại bất thình lình ngã xuống. Nhân vật phản diện: “??” Sau này. Khi thiếu niên nghèo túng đã trở thành kẻ công thành danh toại, ta định rời đi. Nhưng đêm ta muốn đi, hắn lại rơi xuống nước. Ta không nhịn được, lao xuống cứu, nào ngờ bị hắn giữ chặt cổ tay. Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, từng câu từng chữ, vừa thành kính vừa nóng bỏng: “Cuối cùng, ta cũng gặp được người, thần minh của ta.”

Tôi Trở Thành Hoàng Hậu Nhờ Ăn Cơm Trong Hậu Cung

Tôi Trở Thành Hoàng Hậu Nhờ Ăn Cơm Trong Hậu Cung Ta xuyên không rồi, xuyên thành một tiểu đáp ứng vô danh tiểu tốt trong ba ngàn giai lệ của bạo quân. Vì để sống sót, ta giả vờ mắc bệnh kín, cam nguyện vào lãnh cung dưỡng bệnh, lặng lẽ cầm cự suốt ba năm. Đến thọ yến của Thái hậu, toàn bộ phi tần hậu cung đều phải tham dự. Nhìn một bàn đầy mỹ vị, ta – một đại tham ăn – lập tức đại khai ăn uống, đang ăn đến mức vui vẻ thỏa mãn. Ngay lúc ta ăn ngon lành nhất, bạo quân trên đài cao bỗng trước mặt toàn thể phi tần, vui vẻ dùng tay chỉ về phía ta. “Chỉ có Hân đáp ứng thôi, trong toàn trường chỉ nàng tham ăn nhất, ăn cũng ngon lành nhất.” “Phong nàng làm Hoàng hậu, giao tiểu Thái tử cho nàng, trẫm mới yên tâm được.”

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng Ta là một nguyên phối thê thảm. Sau khi phu quân đỗ đạt, ta liền trở thành thê tử bị bỏ rơi. Nhưng ngọc bội gia truyền của ta vẫn nằm trong tay hắn, vì thế ta tức tốc lên kinh thành đòi lại. Không ngờ, lại đụng phải huynh trưởng làm quan lớn của hắn. Huynh trưởng hắn vốn tính tình lãnh đạm, liền sa sầm nét mặt mà hỏi: “Sai lại gầy thế này?”

Quý Phi

Quý Phi Ta có một bí mật. Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước. Bí mật ấy, ta vẫn luôn chôn giấu nơi đáy lòng, không dám hé lộ nửa phần. Cho đến năm ấy, ta tiến cung làm cung nữ. Bạn đồng phòng dặn ta ngàn vạn lần chớ trêu vào Thẩm Như Vân – Thẩm quý phi. Đó là một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, người ch.t dưới tay nàng ta nhiều không đếm xuể. Nhưng ta không tin. Bởi vì ta đã từng nhìn thấy bức họa của Thẩm Như Vân, và nhận ra nàng – chính là nữ nhi kiếp trước của ta. Khi ta ch.t, con bé mới chỉ mười tuổi. Ta muốn biết, rốt cuộc là vì sao— một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại biến thành bộ dạng ma quỷ như ngày hôm nay…

Nguyện Một Đời Hồng Liễu

Nguyện Một Đời Hồng Liễu Sau đại chiến, để tránh bị bán vào kỹ viện, đám quân kỹ nghĩ đủ mọi cách quyến rũ các binh sĩ, mong được họ đưa về làm thiếp. Khi tên bách phu trưởng da ngăm đen, trầm mặc ít lời ấy đến tìm ta, trong doanh trại kỹ nữ đã chỉ còn lại ta và một lão kỹ mang trọng bệnh. Bà ấy cười ta: “Tiểu Hồng Liễu à, có người nguyện ý đưa ngươi đi thì hãy đi đi, còn đợi ai nữa? Chẳng lẽ đợi tiểu tướng quân Bùi gia sắp cưới công chúa kia chắc?” Ta đáp rằng cần phải suy nghĩ. Tối đó, Bùi Thích đè ta xuống giường. Hắn bóp cằm ta, dùng sức bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta sắp cưới công chúa, ngươi ghen sao?” Hắn bật cười khinh khỉnh: “Tính khí ngươi cũng lớn đấy.” “Sau khi ta thành thân với công chúa, giữa chúng ta cũng chẳng có gì thay đổi cả. Ta đã mua một căn viện ở ngoài thành, sau này chờ ta ở đó.” Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng hỏi ta rằng ban ngày có ai đến tìm hay không. Dường như hắn tin chắc rằng ta sẽ không đi theo bất kỳ ai khác. Nhưng hắn không biết, ta đã đồng ý theo tên bách phu trưởng tên là Trịnh Uyên kia. Ngày hắn cưới công chúa, cũng là ngày ta thành thân với Trịnh Uyên.

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Khương Mộng

Khương Mộng Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, ta chỉ cần chết đi là có thể rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, khi ta treo mình trên dải lụa trắng, Tiêu Tự – kẻ luôn chán ghét ta – lại như phát điên ôm ta xuống. Hắn gầm lên, giọng khàn đặc: “Khương Mộng, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến trẫm và Vân Nhi thành thân, nàng không được chết!” Ta ngước đôi mắt trống rỗng lên, trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ. Lúc đỡ đao cho Tiêu Tự, ta trúng phải kịch độc, đôi mắt đã hoàn toàn mù lòa. “Sao ta có thể tận mắt nhìn chàng thành thân được chứ?”

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Minh Nguyệt của Tướng Quân

Minh Nguyệt của Tướng Quân Năm 15 tuổi, hoàng thượng đem ta gả cho vị tướng quân lập được chiến công hiển hách kia. Nhưng ta từng nghe, tướng quân sớm đã có người trong lòng. Có lẽ là bất đắc dĩ, tướng quân mới cưới ta về. Đêm tân hôn, ta nghe thanh âm ồn ào bên ngoài dần dần yên lặng, cũng nghe thấy tiếng bước chân của tướng quân từ xa đến gần…

Hồi Ức Gió Xuân

Hồi Ức Gió Xuân Ta là công chúa giả, là thế thân mà đế sư Thần Uyên tìm đến để chết thay cho công chúa. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, dạy ta học, bảo vệ ta sống yên ổn. Nhưng vào hôm công chúa xảy ra chuyện, hắn ta lại trách ta bảo vệ không chu toàn, ban cho ta rượu độc để lấy mạng đền mạng. Sống lại lần nữa, ta về đến cái hôm chọn thế thân. Các cô nương chưa xuất giá trong trấn nghe tin đều lũ lượt kéo nhau đi xem. Còn ta thì lập tức gõ cửa hàng xóm cách vách: “Lão Lâm, ngươi có muốn lão bà không!”  

Phán Phán Của Hắn

Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.