Cổ Đại

Vô Tình Làm Nữ Phụ Đẩy Thuyền

Vô Tình Làm Nữ Phụ Đẩy Thuyền Ta xuyên thành nữ phụ trong tiểu thuyết đam mỹ. Chính Thái tử đã đích thân nói với ta. Đêm tân hôn, hắn ngoảnh mặt không thèm nhìn ta, giọng nói lạnh lùng. “Ta và Cố thừa tướng tình đầu ý hợp, cưới ngươi chỉ là để che mắt thiên hạ, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến tình yêu của ta.” Ta xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy bàn tay thon dài của hắn. “Điện hạ yên tâm, cp ta ship đều HE, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!” Sau này hắn đăng cơ làm đế, ta đề nghị phong Cố Tử An làm hoàng hậu nhưng hắn lại tức giận đập vỡ cả chục chiếc bình hoa. “Tạ Lâm Ngọc, nàng có còn lương tâm không, bao nhiêu năm rồi, sao nàng vẫn không quên được hắn!”

MẸ TÔI CÓ MỘT NGƯỜI BẠN GIÀU CÓ

Mẹ tôi mất khi sinh tôi ra, để lại tôi một mình chịu khổ trong ngôi nhà có người mẹ kế.Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không ai sánh bằng.Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một túi ve chai mới nhặt.Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm lấy tôi:“Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi.”Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 đứng cạnh:“Đây là con trai dì, đẹp trai không? Gả cho nó đi! Dì sẽ trở thành mẹ con.”

Phúc Đỉnh

Phúc Đỉnh Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem ta đi bán. Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta. “Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa… Đừng bán A Ngọc.” Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một chiếc chân trắng nõn. Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện. Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.

Tái Sinh Chẳng Vì Ngươi

Tái Sinh Chẳng Vì Ngươi Ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng thượng, nhưng hắn đã yêu người thay thế ta mất rồi. Lúc ta mang thai ba tháng, hắn ép ta uống canh phá thai. Máu nhuộm khắp sàn, đau thấu tim gan. Hắn thế mà vẫn cười dỗ ta: “Ngoan, sinh con, thì không đẹp nữa.” Nếu ta không xinh đẹp, sẽ không còn giống Phương Uyển vẫn đang mất tích nữa. Sau đó, ta sống lại. Trước mặt tất cả mọi người, thiêu trụi thư đính hôn của ta và hắn. Ta chúc hắn và Phương Uyển tình chàng ý thiếp, trăm năm hoà thuận. Hắn lại nói, không phải ta không cưới.

Nổi Điên Xuất Giá

Nổi Điên Xuất Giá Ngày đại hôn, Tô Thiển Thiển khoác hỉ phục đỏ rực, vẻ mặt ngạo mạn chặn trước cửa Hầu phủ. “Chính thê thì sao? Các ngươi chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn hữu danh vô thực mà thôi.” “Tần Nhược Sương, ngươi nhớ kỹ, trong lòng Tiểu Hầu gia vĩnh viễn chỉ có ta, cũng chỉ dung được ta mà thôi!” Lúc ấy hôn lễ đã chuẩn bị chu toàn, trước cửa Hầu phủ chen chúc những khách nhân tới chúc mừng. Trong đám ấy, không thiếu hào môn quyền quý, cả không ít đại thần trong triều. Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại đồng lòng im lặng. Không có nguyên do gì khác, ai nấy đều rõ Tiểu Hầu gia Lý Lương có một thanh mai trúc mã, tâm giao từ nhỏ — chính là Tô Thiển Thiển.

Gió Tây Bắc Thổi, Tiễn Cả Họ Nhà Chàng

Gió Tây Bắc Thổi, Tiễn Cả Họ Nhà Chàng

Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược

Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược Ta xuyên thư rồi, nương của ta là nữ chủ trong một bộ ngược văn. Nàng yêu phụ thân cả đời, cuối cùng lại bị chính muội muội ruột cướp đoạt tình lang. Phụ thân ép nương nhường vị trí chính thê cho tiểu di, nếu không thì lập tức viết hưu thư, khiến nàng thân bại danh liệt. Nhưng lần này, nương không như trong sách, thắt cổ tìm chết, mà trái lại, ngay trong đêm yến tiệc liền dâng lên cho Hoàng đế một chiếc khăn tay. Ta đứng nhìn hai người họ cùng bước vào noãn các, chưa được một khắc đồng hồ, phụ thân đã hốt hoảng chạy đến, giống như đang tìm người. “Mẫu thân ngươi đâu?” Ta lắc đầu, đưa tay chỉ về hướng ngược lại. “Hình như là ở hoa thính.” Lão Bì Đăng à, lần này ngươi tiêu rồi.

Trừng Phạt Phu Quân Bội Bạc

Trừng Phạt Phu Quân Bội Bạc Phu quân vừa trọng sinh đã nói muốn bỏ ta để cưới biểu muội của hắn. Bà mẫu sợ đến mức tát hắn một cái: “Biểu muội của ngươi bây giờ đã là quý nhân trong cung, ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như thế là muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?” Phu quân ngẩn ngơ. Hắn không biết, ta đã trọng sinh trước hắn bốn năm, biểu muội của hắn sớm đã bị ta đưa vào cung rồi. Kiếp trước, phu quân thiên vị biểu muội, hết lần này đến lần khác mưu hại ta. Kiếp này, ta muốn xem hắn có đủ bản lĩnh để hại hoàng đế không? À, đợi đến khi hắn phát hiện mình đã bị ta thiến từ lâu, chắc chắn sẽ càng ngạc nhiên hơn.

Thăng thiên qua cửa sau cũng là thăng thiên!

Sau khi biết tin anh trai sắp phi thăng, Giang Hựu Ninh biết những ngày tốt đẹp của mình đã kết thúc. Là một người vô dụng không có tư chất tu luyện, nhưng lại sống cuộc sống như công chúa, tất cả là nhờ có anh trai là thiên tài số một, luôn cưng chiều cô hết mực.Giang Tử Ninh là người duy nhất trong ngàn năm qua của đại lục Thánh Vân có hy vọng phi thăng, ngay cả quốc vương cũng phải hành lễ khi gặp anh. Các thế lực khác cũng tìm mọi cách lôi kéo và lấy lòng anh. Với sức mạnh vượt trội và ngoại hình đẹp trai, người ngưỡng mộ anh có thể quấn quanh đại lục Thánh Vân một vòng. Một người mạnh mẽ như vậy lại là một người yêu em gái tuyệt đối, vì để lấy lòng thiên tài, mọi người phải chịu đựng sự khinh miệt và ghê tởm đối với một người vô dụng như Giang Hựu Ninh và luôn tỏ ra chiều chuộng cô.Nhưng bây giờ, Giang Tử Ninh sắp phi thăng, mọi người vừa chúc mừng, ngưỡng mộ vừa tính toán cho bản thân. Không có sự bảo vệ của Giang Tử Ninh, Giang Hựu Ninh chỉ là một phế vật không thể tu luyện, sự ngọt ngào dành cho một phế vật suốt những năm qua khiến mọi người không thể không oán giận. Giang Tử Ninh phi thăng, Giang Hựu Ninh đã mất đi chỗ dựa, họ không còn gì phải kiêng dè.

Năm người chúng tôi đều là một người

Trong hỗn độn, Phán Cổ một mình cầm búa thần khai thiên vô song, chân đạp đóa thanh liên hỗn độn phòng ngự vô địch, trên đầu là Ngọc Điệp tạo hóa có thể giúp người hiểu ba ngàn đại đạo. Đối lập với ông là ba ngàn ma thần hỗn độn tu luyện vô tận năm tháng. Tuy nói là ba ngàn ma thần, nhưng số lượng ma thần trước mắt nào chỉ có ba ngàn.“Phán Cổ, ngươi muốn khai thiên, bước lên con đường đại đạo, chúng ta là ma thần hỗn độn sao có thể để ngươi như ý!”Thời gian ma thần Thời Trần cầm la bàn thời gian, kiêu ngạo nhìn Phán Cổ.“Đúng vậy, hơn nữa thế giới hỗn độn luôn là nơi chúng ta ma thần cư trú, nếu bị ngươi hủy, chúng ta biết đi đâu? Sao có thể để ngươi tác oai tác quái ở đây.”Không gian ma thần Dương Mi nổi giận từ tận đáy lòng.Vốn dĩ tất cả đang yên ổn tu luyện tại nhà, kết quả là ngươi Phán Cổ muốn khai thiên, khai thiên thì thôi, khai thiên của ngươi thôi chứ, lại muốn khai thiên của mọi người, để mình thành công, còn chúng ta chẳng khác gì những kẻ bị hại vô tội.“Nói nhiều vô ích, đến đây, ta cùng ngươi đấu một trận cao thấp.”

Hóa thân thành Tiên nhân nổi tiếng thế giới

Tầm nhìn đen kịt, nàng có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đầu óc mơ màng. Trong trạng thái mơ hồ, ý thức dần trở nên rõ ràng, nàng cảm nhận được miệng đầy vị đắng kỳ lạ, từ từ mở mắt, vị đắng càng rõ ràng hơn, chuyển thành mùi vị gây buồn nôn đến từ bã thuốc trong miệng.Sau khi liên tục nhổ vài lần, thiếu nữ đau khổ nắm lấy đầu ngồi dậy, khi đã tỉnh táo hơn, cơn lạnh và đói ập đến.Nhìn bã thuốc trên đất bị mình nhổ ra từ miệng, ký ức dồn dập tràn vào tâm trí nàng, thời gian quá dài, khiến lông mày thiếu nữ không khỏi nhíu lại.Các nước phân tranh, thiên hạ loạn lạc không ngừng, chiến tranh liên miên.Nơi nàng đang ở là trong trang viên Kính Hồ, nằm ở lưng chừng núi Vạn Càn thuộc lãnh thổ Hàn Quốc, không phải là một môn phái hành hiệp trượng nghĩa, mà là nơi của những người chữa bệnh cứu người.Nàng thở dài một tiếng.

Thiên Sát Tai Tinh

Thiên Sát Tai Tinh Ngày đầu tiên ta vào cung tham gia tuyển tú, hoàng đế băng hà. Bị phái đi canh giữ hoàng lăng, hoàng lăng lại sụp đổ. Bị đuổi ra vườn rau hoàng gia trồng rau bắt sâu. Cả hoàng cung đều bị ngộ độc thức ăn. Bị đưa đến trước mặt thái tử, ta quỳ trên đất suốt nửa canh giờ. Hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thật giỏi.” Ta yếu ớt ngẩng đầu lên: “?” “Một người tài năng như ngươi.” “Không gả cho đối thủ của bổn vương thì thật đáng tiếc…”

Xây dựng lại gia đình nhà họ Lý

Trên vùng đất phía đông của đại lục Huyền Nguyên, gần vùng biển, có một con sông lớn chảy vào biển, bởi vì nước sông chảy xiết mà sinh ra từng đợt sóng trắng, vì thế mà được gọi là Bạch Lãng Hà. Vùng đất chảy qua cũng được đặt tên là huyện Bạch Lãng.Nhà họ Lý ở Bạch Lãng chính là chủ nhân của vùng đất rộng lớn này.Chuyện kể rằng nhà họ Lý ở Bạch Lãng là một gia tộc tu tiên truyền thuyết. Lão tổ của họ vốn chỉ là một thợ săn trên núi, vì vô tình cứu được một vị tu sĩ trúc cơ của Ngự Thú Tông, lại tình cờ mang linh căn, nên được mang vào Ngự Thú Tông tu hành.Mấy chục năm sau, lão tổ nhà họ Lý đột nhiên gặp may mắn, bất ngờ đột phá trúc cơ, đứng vững trong Ngự Thú Tông. Chỉ tiếc rằng vì một số sự cố, ông phải rời khỏi tông môn, đến huyện Bạch Lãng, sáng lập nên gia tộc họ Lý.Gia tộc họ Lý đã truyền thừa hơn ba trăm năm, đến đời Lý Chi Duệ, đã là thế hệ thứ chín, nhưng sức mạnh của gia tộc vẫn chưa tiến xa hơn, luôn quanh quẩn ở cảnh giới trúc cơ.Nhưng may mắn thay, sự xuất hiện của Lý Chi Duệ đã mang đến một tia hy vọng cho các bậc trưởng lão của gia tộc!Bởi vì Lý Chi Duệ có song linh căn Thủy Mộc!

Mái Hiên Đen Phủ Tuyết

Mái Hiên Đen Phủ Tuyết Ta và di nương cùng ngày sinh nở. Ma ma của di nương lén lút tráo đổi con gái ta. Ta giả vờ không hay biết, rồi lặng lẽ đổi lại. Ta dạy nữ nhi cách quản lý gia đình, giữ nếp đoan trang độc lập; di nương thì dạy con gái ca hát, nhảy múa, học những trò lẳng lơ mị hoặc. Ta luôn nghĩ rằng mình đối với nữ nhi là hết lòng hết dạ, chắc chắn nó sẽ hiểu được tấm chân tình của ta dành cho nó. Nhưng đến khi con gái di nương trở thành trắc phi của Thái tử, nó bỗng nhiên phát điên, đẩy ta xuống hồ nước cho đến chết. “Ta chịu khổ nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không sống sung sướng bằng muội muội. “Ta hận người! Nếu di nương là mẹ ruột của ta thì tốt biết bao!” Khi sống lại lần nữa, ta bắt gặp ma ma đang lén lút đổi đứa trẻ vừa mới chào đời. Lần này, ta nhắm mắt, giả vờ không biết. Ngươi đã muốn có người mẹ như thế, vậy thì ta sẽ để ngươi được như ý nguyện.

Tình Này Mãi Không Phai

Tình Này Mãi Không Phai Năm thứ năm sau khi ta qua đời, phu quân đã trở thành kẻ đại gian thần bị người người phỉ nhổ. Hắn quyền khuynh triều dã, không việc ác nào không làm. Duy chỉ có một điều, hắn không gần nữ sắc. Thái hậu muốn gả công chúa cho hắn, nhưng hắn thẳng thừng từ chối ngay trước mặt bá quan: “Thê tử của thần đã khuất, cả đời này thần chỉ nguyện tưởng nhớ một người mà sống đến cuối đời.” Nhưng sau khi hạ triều, ta lặng lẽ đi theo hắn vào sâu trong cung cấm, mới thấy Thái hậu cao quý đang dịu dàng tựa vào lòng hắn. “Tạ khanh, ngươi dám chống đối ta trước bá quan triều đình, ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào đây?”

Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm

Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm Mười hai tuổi năm ấy, chỉ vì ba lượng bạc, nương liền đem ta bán cho một bà mối. Bà mối kia khôn ngoan, lại dùng năm lượng bạc bán ta cho Vương gia trong trấn làm con dâu nuôi từ bé. Chỉ là ta không đủ khôn khéo, lang quân chán ghét, cha mẹ chồng không ưa, ngày ngày bị đánh mắng, trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn. Cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Mùa đông năm ta 16 tuổi, một lần nữa bị nhốt vào phòng củi. Áo mỏng thân lạnh, gió lớn thổi cửa sổ vang lên “ù ù”. Ta vớ lấy dao chẻ củi sau cửa, phá khóa mà ra. Trong bóng đêm lặng lẽ lên thuyền xuôi về phương Nam.

Tướng Quân Phu Nhân Chạy Rồi

Tướng Quân Phu Nhân Chạy Rồi Ta cùng tỷ tỷ cùng gả vào phủ tướng quân. Tỷ tỷ gả cho Trấn Bắc tướng quân. Ta gả cho hoàn khố tiểu công tử. Tỷ tỷ khóc lóc kể lể, tướng quân mang về phủ một Dương Châu sấu mã. Ta nhai mía: “Ngựa gì mà phải mang về từ Dương Châu?” Tỷ tỷ thở dài: “Hay là bỏ trốn đi?” “Với cái đầu óc này của muội thì ở phủ tướng quân cũng chẳng sống được bao lâu.” Ta nhổ vỏ mía: “Bỏ trốn thôi.” Ta cùng tỷ tỷ bỏ trốn giữa đêm, đang sống những ngày tháng khổ cực nuôi ba nam sủng thì có hai vị tướng quân đến làng tìm thê tử. Ta bỏ mặc nam sủng chạy trốn nhưng bị tiểu tướng quân mới nhậm chức túm lấy cổ áo. “Nương tử chạy cái gì?” “Phu quân vừa lập chiến công, tối nay có phần thưởng không?”

Quét ngang bầu trời

Bầu trời biến sắc, cả đại địa Thần Châu nổi lên gió mây.Tất cả bách tính Thần Châu đều nhìn về một hướng, vì nơi đó là kinh đô của một đế quốc huyền thoại – Hàm Dương.Cùng với tin tức từ trong kinh đô truyền ra, cả Thần Châu đều biết, vị Hoàng đế sáng lập tên Tần Thủy Hoàng – đã băng hà.Khi có người cảm thấy tiếc thương cho vị Hoàng đế ngàn đời này qua đời, có người lại âm thầm vui mừng, vì dã tâm của họ đã lâu nay bắt đầu trỗi dậy.Một người rời đi, thiên hạ sẽ loạn.Tuy nhiên, có một việc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.Tần Thủy Hoàng vốn nên rời đi trong yên lặng, lúc này lại đang trên bầu trời, nhìn xuống cả đại địa Thần Châu.Bộ long bào quen thuộc khiến Tần Thủy Hoàng mơ hồ.“Trẫm, đây là đi đến cuối rồi…”

Song Phượng Hoàng

Song Phượng Hoàng Vào ngày phu nhân tướng quân Dịch gia sinh con, bầu trời trên kinh thành đỏ rực, ánh vàng tràn ngập phòng. Một đạo sĩ đã nói to rằng đây là điềm rất tốt, như thể có sự báo hiệu của phượng hoàng. Tuy nhiên, đạo sĩ không ngờ rằng Dịch gia lại sinh ra hai cô con gái. Mọi người đều cười, làm sao một phượng hoàng có thể có hai con cùng lúc? Vì vậy, đạo sĩ bị đuổi khỏi kinh thành vì bị coi là lừa đảo. Chỉ có tôi biết, ông ấy nói đúng sự thật.