Cổ Đại
Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.
Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.
Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.
Quý Phi Ta có một bí mật. Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước. Bí mật ấy, ta vẫn luôn chôn giấu nơi đáy lòng, không dám hé lộ nửa phần. Cho đến năm ấy, ta tiến cung làm cung nữ. Bạn đồng phòng dặn ta ngàn vạn lần chớ trêu vào Thẩm Như Vân – Thẩm quý phi. Đó là một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, người ch.t dưới tay nàng ta nhiều không đếm xuể. Nhưng ta không tin. Bởi vì ta đã từng nhìn thấy bức họa của Thẩm Như Vân, và nhận ra nàng – chính là nữ nhi kiếp trước của ta. Khi ta ch.t, con bé mới chỉ mười tuổi. Ta muốn biết, rốt cuộc là vì sao— một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại biến thành bộ dạng ma quỷ như ngày hôm nay…
Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!
Bảo Vật Trong Tay Cha ta mê cờ bạc, sau khi thua hết bạc liền bị người của sòng bạc kéo đến tận cửa đòi nợ. Hoặc trả tiền, hoặc lấy mạng mà đền! Ông ta thì chẳng muốn trả tiền, cũng không muốn mất mạng. Đêm ấy, ta bị đưa thẳng vào phòng của chủ sòng bạc. Nam nhân kia gần ba mươi tuổi, diện mạo hung dữ, cứ ngỡ ta sẽ sống ch.t không chịu khuất phục. Nào ngờ, lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã rưng rưng nước mắt, chủ động nhào vào lòng hắn. “Tam gia, thiếp… thiếp sợ~” Từ hôm đó trở đi, Vương Chiêu Đệ liền biến thành Vương Bảo Châu. Sòng bạc Phú Quý có thêm một lão bản nương kim tôn ngọc quý.
Hoa Nở Trong Gió Xuân Sau khi khổ công tìm danh y chữa khỏi bệnh cho Tiêu Thịnh Trạch, hắn đã cùng ta viên phòng. Ta vui mừng khôn xiết, Cứ ngỡ rằng cuối cùng hắn cũng đã yêu thương người thê tử xung hỷ này. Nhưng rồi ta lại biết được rằng hắn đã thành công cầu hôn nhà họ Triệu từ lâu. “Vậy… tại sao chàng còn muốn cùng ta viên phòng?” “Uyển Ngọc của ta yếu đuối, sợ đau. Ta cần dùng nàng để luyện tập trước, tránh làm nàng ấy bị thương trong đêm động phòng.” Thì ra, người mà hắn ngày nhớ đêm mong, Vẫn luôn là vị thiên kim nhà họ Triệu kia. Chỉ vì sợ bản thân sống chẳng bao lâu, nên mới không dám cưới nàng ấy. May mắn thay, lão phu nhân đã trả lại khế ước bán thân cho ta, Chọn ngày lành, ta sẽ rời khỏi phủ này.
Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.
Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?
Cẩu Hoàng Đế Muốn ”Ăn” Ta Cẩu Hoàng đế muốn ăn thịt ta. Ta là “đồ ăn” cẩu Hoàng đế nuôi trong cung. Phụ thân ta đã nói với hắn rằng ăn ta sẽ trường sinh bất lão. Tuy nhiên, yêu cầu là ta phải đủ mười tám tuổi mới được làm thịt. Vừa qua sinh thần thứ mười tám, ta bị đưa lên long sàng. Nhìn thấy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen được bày biện đầy giường, ta run bần bật: “Ăn sống sao? Quá tàn nhẫn!” Cẩu Hoàng đế nhìn ta với vẻ âm trầm, nheo mắt lộ ra hàm răng trắng: “Trẫm chờ không kịp nữa rồi.”
Xuân Sơn Có Tĩnh Thư Bách phu trưởng đưa về di cốt của cha ta. Hắn thấy đại ca ta định bán ta, không đành lòng, hỏi ta có muốn đi theo hắn không. Ta ôm lấy đứa bé còn đang quấn trong tã lót, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua hắn. Hắn cười cười, vết sẹo ở khóe miệng giật giật, nói: “Chỉ với hai mẹ con các ngươi cũng không làm ta nghèo đi được.”
Ngọc Tử Hành Ta, Ngọc Tử Hành, 3 tuổi mất mẹ, 5 tuổi mất cha, 6 tuổi mất tổ mẫu, đúng là nhân trung long phượng! À không, là thiên sát cô tinh! Bá phụ bất chấp nguy hiểm tính mạng nuôi ta đến mười ba tuổi, kết quả thì sao, bàn chuyện hôn sự với trưởng tử Đường gia Nam phủ, trưởng tử sốt cao rồi chet; bàn chuyện hôn sự với thế tử nhà Trần hầu Tây Kinh, thế tử ngã ngựa rồi m//ất… Những chuyện như thế khiến cả Đại Nghiệp nghe thấy tên ta đều sợ mất mật. Đến mức ở Đại Nghiệp có hai điều có thể dọa trẻ con ngừng khóc ban đêm: Một là tướng quân họ Ngọc đến đ//ánh mông ngươi, hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, tướng quân họ Ngọc chính là bá phụ ta, nên nhà họ Ngọc chúng ta trong việc giáo dục trẻ nhỏ có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng. Tất nhiên, dưới trướng bá phụ có biết bao nhiêu người, có không ít người thà hy sinh một đứa con cũng muốn thỏa mãn mong muốn của bá phụ là gả ta đi. Nhưng họ đều là những thúc bá từng bế ta, mua kẹo cho ta hồi nhỏ, ta không nỡ để họ tuổi trung niên lại mất con, nên lần lượt từ chối. Ta luôn cảm thấy có lẽ mình không thể gả đi, năm mười tám tuổi tự mình đến Ngọc Hoa Quán tìm lão đạo sĩ, hỏi xem có con đường nào để làm đạo cô không. Ai ngờ lại tình cờ gặp phải Thái hậu. Thái hậu cùng ta uống trà một lúc, bàn về việc tu sửa Ngọc Hoa Quán, còn thưởng cho ta một chiếc vòng tay. Rồi, một đạo ý chỉ ban xuống, ta trở thành Ngọc Chiêu Nghi trong hậu cung.
Liên Hoa Có lời đồn rằng, nữ tử bẩm sinh đã mang ấn ký hoa sen trên người ắt sẽ là hồng nhan họa thủy, dẫn đến chiến loạn khắp nơi. Khi lời ấy đến tai Quý phi, nàng lập tức hạ lệnh cho người đi khắp dân gian truy tìm nữ tử ấy, quyết tâm trừ khử để diệt hậu hoạ. Tin dữ truyền tới Giang Lăng, tiểu thư Tống gia lòng hoảng loạn không yên. Trên người nàng quả thật mang một ấn ký hoa sen, nếu để Quý phi biết được, e rằng khó mà toàn mạng. Người trong lòng nàng, vì để cứu nàng đã quyết định tìm một cô nương khác, khắc ấn ký hoa sen lên lưng người đó, thay Tống tiểu thư tiến cung chịu nạn. Việc này vô cùng nguy hiểm, dù thưởng vàng bạc hậu hĩnh, vẫn chẳng mấy ai dám nhận. Cho đến khi ta đến chợ quỷ xé bảng nhận nhiệm vụ: “Ta nguyện đi.”
Hệ Thống Công Lược Tra Phu Và Nghịch Tử Phụ thân từ bên ngoài nhặt về cho ta một dưỡng mẫu, dưỡng mẫu đối xử với ta rất tốt, nói sẽ đối xử với ta như thân sinh nữ nhi. Nhưng ta lại nghe được tiếng lòng của bà ta: [Hệ thống, đây chính là dưỡng nữ có thể khiến cặp phụ tử kia hối hận sao? Chỉ cần ta thu phục được nó, cặp phụ tử kia sẽ phải chạy theo cầu xin ta!] Đêm đó ta mơ một giấc mơ về kiếp trước. Trong mơ, dưỡng mẫu đưa ta vào thành, trước mặt hoàng đế và tiểu công chúa, bà ta bế ta lên cao, còn thân mật với phụ thân ta. Tiểu công chúa ghen tị, quỳ xuống ôm lấy dưỡng mẫu, gọi bà ta là mẫu phi, nói rằng mình đã biết lỗi, muốn mẫu phi ôm. Hoàng đế cũng đỏ hoe mắt, khóc lóc cầu xin dưỡng mẫu tha thứ. Dưỡng mẫu lập tức bỏ ta xuống, vui vẻ muốn cùng họ về cung, ta cầu xin bà đừng đi nhưng bà lại cười lạnh: “Ngươi chỉ là công cụ để ta khiến cặp phụ tử khốn nạn kia hối hận mà thôi! Ngươi thật sự nghĩ ta muốn làm mẫu thân của ngươi sao? Cút đi!” Bà ta về cung liền được phong làm hoàng hậu, cùng ngày đó phụ thân ta bị hoàng đế ghen tuông dìm chết dưới nước. Còn ta vì đã từng “Cướp” mẫu thân với tiểu công chúa nên bị xe ngựa cán gãy cả tay lẫn chân. Tiểu công chúa chỉ vào ta với đôi chân gãy hỏi: “Mẫu hậu, người thương nàng ta hay thương con?” Dưỡng mẫu cưng chiều dỗ dành nàng ta: “Con là bảo bối do ta sinh ra, còn nàng ta chỉ là đứa rác rưởi mà mẫu thân nhặt được từ trên đất thôi.” Ta giật mình tỉnh giấc, dưỡng mẫu đang tiều tụy bưng một miếng bánh ngọt nịnh nọt ta. Ta lại nghe thấy tiếng lòng của bà ta: [Đây là bánh điểm tâm ta cố ý mang từ trong cung ra, đứa con hoang này ăn vào chắc chắn sẽ nhận ta làm mẫu thân!]
Thanh Cao Tuyệt Lộ Nữ nhi thanh cao, không dính khói lửa trần gian. Nha hoàn đánh cắp trang sức của nàng, ta thay nàng ra mặt, lại dạy nàng cách làm thế nào để lập uy trước hạ nhân. Nàng lại quay đầu đưa thuốc cho nha hoàn, nói rằng ta góa phụ đã nhiều năm, tính tình cổ quái, bảo nha hoàn đừng chấp nhặt. Bà mẫu khinh thường nàng vì là nữ tử, muốn đem gia sản chia cho chất tử, ta kiên quyết tranh luận, giành lợi ích cho nàng. Nàng khoác trên mình gấm vóc lụa là, quỳ trước mặt bà mẫu, nói ta quá coi trọng tài sản, không màng tình thân. Ta ép dưỡng nữ tránh xa đám lưu manh côn đồ để giữ gìn thanh danh, thậm chí còn hao tâm tổn trí, gả nàng vào Hầu phủ làm chính thất, bảo vệ nàng cả đời. Ai ngờ việc đầu tiên nàng làm sau khi bước chân vào Hầu phủ lại là vu oan cho ta cùng hạ nhân tư thông, cuối cùng ta bị dìm lồng heo. Một lần nữa mở mắt, trở về ngày dưỡng nữ nói với ta rằng nha hoàn đánh cắp trang sức của nàng. Ta nắm lấy tay nha hoàn: “Đừng chấp nhặt với chủ tử của ngươi, nàng chỉ là dưỡng nữ, trong lòng tự ti. Nếu không nhờ có ta, bây giờ nàng còn chẳng bằng ngươi đâu.” Đời này làm lại từ đầu, đi con đường thanh cao, để dưỡng nữ thanh cao ấy không còn đường thoát!
Ngọc Diện Tiểu Sinh Tương công dạo này tâm tình thất thường, đột nhiên đập vỡ miếng ngọc bội mà chàng yêu quý nhất. “Ta đã làm đến mức này, nàng vẫn muốn đi tìm hắn?” “Ta nguyện làm kẻ thay thế hắn, nhưng không có nghĩa là ta không có tính khí, Tần Hoài Tố, nàng đừng hòng đi đâu hết…” Không hiểu sao, ta bị giam lại. Bị trói ư? Hừm… có chút kích thích đây…
Trùng Sinh Chàng Đã Thay Lòng Đổi Dạ Kiếp trước, ta vì phu quân mà bỏ mạng, hắn đau lòng tột độ, cầu xin thần linh cho ta chuyển thế, nói rằng kiếp này không thể thiếu ta, chỉ chờ ta lớn sẽ cưới ta. Kết quả lại yêu thứ tỷ yểu điệu mềm mại. Lúc ta rơi xuống nước, hắn cởi y phục của ta để đưa cho nàng ta: “A Nặc, muội còn nhỏ, thấy cũng chẳng sao.” Gặp nguy hiểm, hắn bảo vệ thứ tỷ một cước đá ta ra khỏi xe ngựa: “A Nặc, muội còn nhỏ, bọn sơn tặc chắc chắn sẽ không làm khó.” Sau đó, khi thứ tỷ hủy dung của ta, hắn nói ta đã thay đổi, liền lạnh lùng nhìn ta bị đói khát hành hạ đến chết. Kiếp này sống lại, lần này, ta ngay lập tức lẳng lặng trở về ngoại tổ gia. Năm mười sáu tuổi, phu quân kiếp trước dẫn thứ tỷ nay đã phú quý gặp lại ta trong lễ hội Nguyên Tiêu. Hắn si ngốc nhìn ta: “…Ngươi, ngươi có phải là nữ tử trong mộng của ta?” Ta cười nhạo một tiếng, đứng bên cạnh thanh mai trúc mã tuấn tú, cao ráo: “Biết tự trọng chút đi, ngươi suýt đã lớn bằng phụ thân ta rồi —— “
Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Mở Trường Mẫu Giáo Trong Hậu Cung Là một giáo viên mầm non với 5 năm kinh nghiệm, tôi bỗng xuyên không thành phi tần địa vị bét nhất hậu cung. Do không có năng lực đặc biệt nào, cho nên tôi quyết định sống một cuộc sống nhàn nhã. Không ngờ sau một năm ăn không ngồi rồi trong cung, phi tần cùng cung với tôi đột nhiên bị ban chếc. Ngũ hoàng tử 3 tuổi trở thành gánh nặng, không ai muốn nhận nuôi. Cuối cùng sau nhiều lần đẩy qua đẩy lại, trách nhiệm rơi vào tay tôi. Chăm sóc trẻ em là điều tôi thành thạo nhất. Năm thứ hai, một quý nhân qua đời, tiểu công chúa vừa tròn một tháng tuổi được đóng gói đưa đến cung của tôi. Năm kế tiếp, Mai Quý phi kiêu căng ngạo mạn thất sủng, đại công chúa 10 tuổi cũng được gửi đến…
Dựa Vào Bình Luận, Ta Chinh Phục Phu Quân Người Thú Rắn Bị Kỷ Dạ giam cầm ba năm, cuối cùng ta cũng trốn thoát khỏi đảo Xà. Nhưng ngay trước khi lên bờ, ta lại bị bắt về. Trong lúc tuyệt vọng, ta nhìn thấy dòng bình luận trôi nổi trên đỉnh đầu Kỷ Dạ: 【Cuối cùng cũng đến cảnh kích thích trong căn phòng nhỏ tối tăm rồi sao? Kỷ Dạ vốn là người thú rắn, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực chất rất trọng dục. Lần này nữ phụ suýt chạy thoát, chắc chắn đã chọc giận hắn, về đến nơi thì bảy ngày bảy đêm nàng đừng mong xuống giường.】 【Nữ phụ thật đáng thương, cố gắng chạy trốn, nhưng lại không biết mình bị gia đình dâng hiến cho phản diện. Cha, anh em trai và cả vị hôn phu của nàng đều đã quỳ dưới váy nữ chính từ lâu.】 【Nữ phụ ngốc quá, phản diện là Vương thú, ngay cả thể chất mê hoặc của nữ chính cũng không làm gì được hắn, vậy mà hắn lại điên cuồng yêu nàng. Chỉ cần nàng làm nũng một chút, hắn sẵn sàng dâng cả mạng sống cho nàng!】 Nhìn biểu cảm lạnh lẽo của Kỷ Dạ, ta lấy hết can đảm, nửa tin nửa ngờ mà hôn lên môi hắn. “Kỷ Dạ, ta sai rồi. Tha thứ cho ta lần này được không?” Nét giận dữ trên mặt Kỷ Dạ lập tức biến mất, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Không được có lần sau!”
Hoa Khôi Đầu Bảng Xuyên Không Thành Tiểu Hoa Giới Giải Trí Tôi vốn là hoa khôi đầu bài nức tiếng kinh thành, vậy mà lại xuyên không thành tiểu hoa tai tiếng trong giới giản trí thời hiện đại. Còn bị nhét vào một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu của các minh tinh. Chỉ để làm nền cho sự hấp dẫn của các nữ khách mời khác. Hừ, chẳng phải chỉ là nổi bật giữa đám phụ nữ sao? Là hoa khôi đứng đầu, tôi đây chuyên nghiệp lắm.