Cổ Đại

Trưởng Công Chúa

Trưởng Công Chúa Tỳ nữ của ta là một nữ tử xuyên không. Nàng tự cho rằng bản thân giấu rất kỹ. Nhưng thực tế ta đã nhìn thấu lai lịch của nàng từ lâu. Bởi vì trước nàng, ta cũng từng ban chết cho một đồng hương của nàng. Sở dĩ giữ lại cái mạng nhỏ của nàng… Là vì ta thấy nàng có chút khác biệt so với nữ tử xuyên không trước đó.

Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh

Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh Ngày ta phong phi, hắn ở ngoài cung quỳ một đêm. “Nương nương, bệ hạ đã quỳ một đêm, có cho ngài ấy đứng lên hay không?” “Hắn biết sai rồi sao?” “Bệ hạ suy nghĩ một đêm, nói phong hào Phúc Quý phi này quả thật không dễ nghe, nhưng cũng không phải ngài ấy chọn, nương nương tha cho ngài ấy đi.” Ta cười lạnh một tiếng: “Nói sai rồi, bảo hắn tiếp tục quỳ đi.” “Đến giờ lên triều…” “Vậy quỳ mà lên triều, triều thần có thể quỳ, còn hắn quỳ không được à?” Chờ ta rửa mặt xong thong thả đi tới tiền điện, lại thấy hắn đang yên ổn ngồi ở trên long ỷ, thật không nghe lời. Vì thế đêm nay hắn chỉ có thể quỳ thêm một đêm.

Đánh Nát Hình Tượng Thâm Tình Của Tướng Quân

Đánh Nát Hình Tượng Thâm Tình Của Tướng Quân Muội muội ta chết ngay trong ngày đại hôn. Bị tên tướng quân mà nó yêu nhất lột sạch xiêm y, vứt ra ngoài trời tuyết để cho đám ăn mày nhục mạ. Hắn nói nếu không vì phương thuốc gia truyền của nhà ta, muội muội còn không xứng xách giày cho hắn. Sau đó, ta đổi một khuôn mặt khác, biến thành dáng vẻ bạch nguyệt quang của hắn rồi trèo lên giường hắn. Trở thành thiếp thất ngoan ngoãn nhất trong phủ tướng quân.  

Hoa Đào Nở Rộ

Hoa Đào Nở Rộ Tiểu thư không thể sinh con, đành nhờ nha hoàn trong phủ tính bát tự, cuối cùng chọn ta đi sinh con cho cô gia. Tiểu thư khóc lóc van xin ta giúp nàng ta chuyện này, nói rằng nàng ta sẽ không bạc đãi ta, cũng sẽ coi đứa con của ta như con đẻ của mình. Nhưng cho dù nàng ta không khóc, ta còn có thể phản kháng được sao? Nhưng ai mà ngờ, lúc ta sinh con bị băng huyết, không một ai để ý đến ta. Khi ta thoi thóp hơi tàn lại chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tiểu thư—— “Trai hay gái?” “Coi như nó có phúc.” “Gọi đại phu làm gì, chết thì chết thôi, vứt xuống ao đi, dù sao cũng vô dụng rồi.”

Tà Thần Tái Xuất 2

Tà Thần Tái Xuất 2 Ta tên là Tru, là một tà thần. Một lần, ta mềm lòng cứu một nữ tử. Nàng ấy thu gom tài sản của thiên hạ, dâng tất cả hương hỏa trên thế gian cho ta. Nhưng vẫn chưa đủ, ước mơ cả đời của ta là được lên Phong Thần Bảng. Vì thế, ta đã thử giết một Hoàng đế, nhưng thất bại thảm hại! Sau đó, Thời Gia tìm đến ta, thần bí như thường lệ. “Tru, ngươi còn muốn lên Phong Thần Bảng không? Ta bí mật nói cho ngươi biết, ta có người đứng sau…” Ta vô cùng kinh ngạc. Chỉ mới vài trăm tuổi thôi mà sao có thể thần bí như vậy?!

Khói Lửa Điện Phượng Vũ

Khói Lửa Điện Phượng Vũ Ta là kế thất của Ung Vương, làm Ung Vương phi suốt mười sáu năm. Ung Vương đăng cơ làm hoàng đế, nhưng chỉ phong ta làm Hoàng Quý phi. “Mộ Sơ là thê tử kết tóc của trẫm, là sinh mẫu của Thái tử. Nếu nàng ấy còn sống, thì làm gì đến phiên ngươi.” “Cả đời này, trẫm chỉ có một Hoàng hậu là nàng ấy. Ngươi hãy lấy vị trí Hoàng Quý phi mà trợ giúp quản lý lục cung đi.” Thái tử mà ta tự tay nuôi lớn cũng nói: “Đúng vậy, mẫu thân của ta là đích nữ của Tướng phủ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn di mẫu ngươi là thứ nữ, chỉ biết quản lý những chuyện vặt vãnh trong nội trạch. Vị trí Hoàng Quý phi đã là nể tình ngươi vất vả nhiều năm qua rồi.” Trưởng công chúa Tạ Chi Dĩnh, còn ác ý mắng nhiếc: “Nếu không phải tại ngươi ép bổn cung gả cho Tề Ngọc, bổn cung sao lại thành quả phụ. Không được làm Hoàng hậu là do ngươi đáng tội!” Ta không cãi, cũng không gây náo loạn. Chỉ cầm ngọc điệp và kim ấn của Hoàng Quý phi trở về Phượng Vũ điện, ngồi một mình đến bình minh. Sau đó, ta dùng dao găm cắt từng miếng thịt trên người Thái tử. “Năm đó, khi ta nuôi ngươi, ngươi chưa đến bốn mươi cân. Bây giờ thì đã một trăm mười cân rồi.” “Ngươi không nhận ta là mẫu thân, nói ta không có công sinh thành. Vậy thì ân dưỡng dục ngươi cũng phải trả lại cho ta.” “Cứ cắt tám mươi cân thịt của ngươi ra, để trả ơn những năm tháng ta nuôi ngươi đi.”

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Đôi Lứa Xứng Đôi

Đôi Lứa Xứng Đôi Ta là nữ tử xấu xí nổi danh khắp cả Kinh Thành, gả cho người mù lòa nổi danh khắp Kinh Thành. Người mù lòa này là trưởng tôn của Ninh Vương gia, là ta trèo cao lên người ta. Sau khi cưới mới biết, phu quân của ta là một công tử giống như thần tiên, ta cảm thấy tự ti! Hắn đặt ngón tay thon dài phủ lên gò má ta: “Tướng xương của phu nhân rất đẹp!”

Tô Khả Trinh

Tô Khả Trinh Hắn là người thanh liêm chính trực, là bậc quân tử nổi tiếng khắp triều dã. Hắn không nạp thiếp, không thông phòng, người đời đều cho rằng hắn yêu thương và trân trọng ta. Chỉ có ta mới biết, người hắn thực sự yêu chính là hoàng hậu nương nương. Ta vốn đã cam chịu. Cho đến năm đó, quân phản loạn vào thành, bắt giữ nữ nhi duy nhất của chúng ta, ép hắn giao ra hoàng hậu và thái tử. Trước trận tiền, hắn bắn một mũi tên giết chết nữ nhi, nói: “Từ xưa đến nay, gia, quốc khó song toàn.” Ta bạc đầu trong một đêm, tuyệt vọng cùng hoàng hậu đồng quy vu tận. Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm động phòng hoa chúc với hắn. Đối diện với khuôn mặt không gợn sóng của hắn, ta mỉm cười. “Đã yêu nhau đến vậy, vậy thì hãy để câu chuyện tình yêu của các người được lưu truyền khắp thiên hạ.”

Câu Chuyện Về Tạo Phản

Câu Chuyện Về Tạo Phản Cha ta ở biên cương vụng trộm nuôi sáu vạn quân Thiết Kỵ, bị Hoàng đế phát hiện. Cẩm Y Vệ từ kinh thành đến truyền thánh chỉ, bắt cha ta giao binh quyền. Cha ta vứt thánh chỉ xuống đất, quát lớn một câu: “Vô lý, cẩu Hoàng đế, lại hoài nghi đến trên đầu trẫm!” Cẩm Y Vệ lập tức sa sầm mặt. Ta sợ đến mức nhảy dựng lên ba thước. Cha, con thay chín tộc chúng ta cảm ơn cha.

Thê Tử Của Thần

Đương kim thánh thượng yêu thích t/hê tử người khác, hôm vi hành nọ, hắn để mắt tới đại tẩu ta đang mang thai 6 tháng. Đại tẩu sống ch .t p h/ả.n kháng, làm bị t.hư/ơng long thể, hắn liền đem nữ tử thôn quê không biết điều ấy thư/ởng cho binh sĩ dư/ới trướng. Đại tẩu bị mấy người thay nhau h à..n/h h .ạ đến ch .t, cuối cùng một x /á.c 2 mạng. Đại ca ta đôi mắt đ/ỏ r//ự c, điên cuồng lao tới muốn liều mạ/ng với cẩu hoàng đế, còn chưa kịp đến gần đã bị l o..ạ/n đa/o c.h é//m ch .t. Hắn còn sai người c/h..ặ t đầu đại ca, ném cho l.ũ c/hó hoa/ng phâ/n thâ/y. Vị đế vương cao cao tại thượng kia không hề hay biết, trong căn nhà ti/ện dân mà hắn khinh rẻ ấy, vẫn còn một tiểu muội đang tha thiết ngóng trông bọn họ trở về. Về sau, tân khoa trạng nguyên vừa thành thân, thê tử lạc bước vào ngự hoa viên, bất cẩn đ â./m sầ/m vào thánh thượng.

Tuế Tuế An Ninh

Tuế Tuế An Ninh Ngày ta bị nhốt vào lãnh cung, tuyết lớn bay đầy trời, băng trên mái hiên dày hơn một thước. Tiểu thái giám áp giải ta tới cảm thấy vừa lạnh vừa xui xẻo, đẩy ta vào cửa lớn lãnh cung rồi vội vàng bỏ chạy. Trong Hợp Hoan cung của Quý phi hàng đêm vang lên tiếng hát ca, mà ta chỉ là người nàng tiện tay bắt tới để chịu tội thay mà thôi.

Sách Mệnh

Sách Mệnh Khi Thái tử đăng cơ, đã lập Thái tử trắc phi làm Hoàng hậu. Nguyên nhân rất đơn giản, trên sách mệnh có ghi, Hoàng hậu đầu tiên của Thái tử sẽ chết vì loạn tiễn xuyên tim. Ngày thánh chỉ phong Hậu hạ xuống, tỷ tỷ của ta, tức là Thái tử phi Thẩm Thành Vân, cười tươi rói đến cung của ta, hành lễ không mấy nghiêm chỉnh: “Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Sau đó, nàng lại tiến đến gần ta, đôi môi đỏ tươi cong lên đầy ác ý: “Thẩm Nhược Nhược, hãy trân trọng hai ngày tốt đẹp này đi nhưng cũng đừng quá đắc ý, nếu để ta không vui thì sau khi ngươi chết có được thụy hiệu tốt hay không, đều do ta quyết định.” “Thật sao?” Ta lùi lại một bước, trầm giọng nói. “Vậy thì tỷ tỷ nhất định đừng chết trước ta.”

Thay Đổi Thân Phận

Thay Đổi Thân Phận Cửu vương gia bị người hạ dược, trong tình thế cấp bách đã xông vào phòng khuê phòng của ta. Sau một đêm xuân tiêu, hắn hứa sẽ cưới ta về làm vợ. Nhưng quay đầu đã ra lệnh cho sát thủ giết ta. “Nữ nhân này thân phận thấp hèn, thế mà cũng dám mơ tưởng trở thành Vương phi của ta?” Một lúc sau, ta nhìn xác sát thủ nằm trên đất, tát lệch đầu tên thuộc hạ. “Lão nương đây thải dương bổ âm nhiều năm, lần đầu tiên thấy loại hàng kém chất lượng như vậy! Thật uổng phí thuốc của lão nương!”

Dung Ngư

Dung Ngư Ta và tỷ tỷ đều là trẻ mồ côi ở Cục Từ Ấu*. Tỷ ấy xinh đẹp, duyên dáng, còn ta thì tư chất bình thường. {*Kiểu như cô nhi viện bây giờ.} Ninh gia đến nhận nuôi ta, ta cảm kích đến mức quỳ lạy. Tỷ ấy bình thản nói: “Dù cầu xin người khác nhận nuôi, cũng không thể mất thể diện.” “Muội hành xử như vậy thật sự rất khó coi.” Nhờ vậy, tỷ ấy được khen là có phong thái, và được Ninh gia nhận nuôi. Còn ta thì lưu lạc trên đường phố, trở thành kẻ ăn xin. Tình cờ, ta gặp được vị hôn phu của tỷ là Trần Bình Vương đang du ngoạn cùng người tình. Ta tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại kéo ta và bảo ta phải nói điều đó trước mặt Trần Bình Vương. “Chàng ấy tuy có lỗi, nhưng muội lén lút nói với tỷ, thực sự là có ý đồ xấu.” Trần Bình Vương ngược lại cáo buộc ta có ý định quyến rũ hắn, rồi sai người đánh ta đến chept. Ta khóc lóc cầu xin tỷ tỷ cứu ta. Tỷ tỷ chu môi: “Muội biết hắn đào hoa mà vẫn cố ý tiếp cận, không phải là quá hèn mọn sao?” Ta bị đánh chet, th i th ể bị n ém xuống đáy hồ. Tỷ tỷ ta và Trần Bình Vương lại làm lành, tổ chức hôn lễ linh đình. Khi mở mắt ra, ta trở về ngày mà phu thê Ninh gia đến nhận nuôi chúng ta.

Đi Tìm Hạnh Phúc

Đi Tìm Hạnh Phúc Vọng Kinh là nơi hội tụ những nhân vật kiệt xuất, nhưng nổi danh nhất vẫn phải kể đến thiếu chủ Tạ gia – Tạ Dục. Người ấy cao quý như ngọc, tuấn mỹ vô song, nhưng lại chẳng có chút liên hệ gì với ta. Vậy mà một ngày, hắn đột nhiên nắm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe, khẩn cầu: “Mọi chuyện vẫn còn kịp, chúng ta vẫn chưa hòa ly… Kiếp này, ta muốn bắt đầu lại với nàng!” Ta đang gặm miếng giò heo, ngẩn người một chút, rồi buột miệng: “Ừm… nhưng ta đâu có định gả cho ngươi.”

Chiêu Dung

Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.

Phượng Điệp Trong Mộng

Phượng Điệp Trong Mộng Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…

Vân Ánh

Vân Ánh Thứ muội không tiếc tự hủy đi sự trong sạch của mình, ân ái với Thôi thị lang quân vì muốn thay thế ta gả vào Thanh Hà Thôi thị. Phụ thân tin lời gièm pha của nàng ta và di nương, đánh ta đến suýt chết, sau đó bán ta cho phú thương đã đến tuổi trung niên làm điền phòng. Sau khi kết hôn Thôi thị lang quân sủng thiếp diệt thê, thứ muội rơi vào kết cục thê thảm cả đời không sinh con, bị nhà chồng đưa đến thôn trang. Mà sau vài năm khi ở bên cạnh phú thương, bởi vì có công phò tá nên được phong làm Dung Tuyền Hầu, ngay cả ta cũng được ban thưởng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Thứ muội ghen ghét không thôi, nàng ta làm bộ cầu xin ta giúp đỡ mình, sau đó đâm dao vào chỗ yếu hại của ta. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày Thôi thị lang quân tới nhà ta. Lần này thứ muội rót thêm nước trà vào trong miệng của ta, nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo: “Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hôm nay rốt cuộc phú quý đã đến lượt ta.” “Trước khi thành thân mà mất trong sạch, ngươi cứ việc gả vào Thôi thị chờ chết đi.” Ta nén nước mắt, nhào vào trong lòng người nam nhân đã thống nhất thiên hạ kiếp trước: “Cầu xin Quân Hầu thương ta.”

Nương Tử Xin Tự Trọng

Nương Tử Xin Tự Trọng Ta là một thổ phỉ. Gần đây, ta đã thành thân. Phu quân Triệu Triệt ôn nhu nho nhã, thân thể yếu đuối vô cùng. Vì vậy, ta luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ làm chàng mệt. Cho đến một ngày nọ, vừa bị tiểu ca ca trêu chọc xong, ta liền bị Triệu Triệt mặt mày xanh mét khiêng về nhà. Ta: ?