Cổ Đại

Phượng Kế

Hôm thành thân, vị hôn phu của ta cố ý rước nhầm kiệu hoa, đưa ta vị tiểu thư dòng dõi thế gia tới một ngôi miếu bỏ hoang ở thành Nam, chỉ để thành hôn với một cô nữ xuất thân thấp kém. Hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, hắn dắt tay cô nữ trong trang phục tân nương lộng lẫy bước vào. “Kiệu hoa của ngươi và Yểu Yểu bị rước nhầm. Nhưng bây giờ nàng ấy đã cùng ta bái đường, chính là thê tử danh chính ngôn thuận. Còn ngươi…” Hắn giả vờ tỏ ra nể tình cũ, “Xét đến mối duyên mười mấy năm, cho ngươi vào phủ làm thiếp cũng là đã ban ơn rồi.” Rồi hắn đổi giọng, trở nên chán ghét rõ rệt: “Ngươi tuy là con cháu họ Thôi vùng Thanh Hà, nhưng thân đã chẳng còn trong sạch. Nếu muốn vào vương phủ làm thiếp, phải quỳ trước Yểu Yểu để tỏ lòng tôn kính với vương phi.” Hắn còn muốn ta uống thuốc tuyệt tự, cam đoan rằng ta sẽ không dựa vào thân phận dòng dõi cao quý mà chèn ép cô nữ hắn thương, thì mới được phép vào phủ làm thiếp. Ta xoa phần thắt lưng vẫn còn ê ẩm, hắn đâu biết… Ta thực sự đã không còn trong sạch. Nhưng người khiến ta mất đi sự trong trắng trong đêm ở miếu hoang đó. ….lại là thiếu niên hoàng đế trúng tình độc, phải nương náu tạm thời nơi đó.