Cổ Đại

Tri Dư

Tri Dư Sau khi đích trưởng tỷ vào cung, gia môn gặp nạn, xét nhà lưu đày. Nàng thản nhiên nói: “Hậu cung không được can chính, ta muốn sống thể diện.” Vì thế, xử toàn phủ nữ tử làm nô, nam tử làm dịch, trên đường lưu đày đến Mạc Bắc tử thương gần một nửa. Ta ở Tân Giả Khố đợi tám năm, cuối cùng cũng đổi lấy được cơ hội diện Thánh, hy vọng lật lại án của phụ thân. Sau khi vào cung, gặp được đích trưởng tỷ của ta. Nàng ân cần hỏi ta: “Ngươi có nỗi khổ gì? Ta có thể giải quyết cho ngươi. Nhưng ngươi không thể quyến rũ Hoàng thượng, chàng và ta đã quen biết nhau từ nhỏ, tình nghĩa sâu đậm.” Ta nở nụ cười, một chút ôn nhu cuối cùng trong lòng cứ như vậy bị cắt đứt. Nàng không biết, tám năm khổ dịch ta đã sớm thành ác nữ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Bồ Tát sống

Bồ Tát sống Thứ muội của ta lớn lên ở dân gian nên cảm thán chúng sinh đang chìm trong bể khổ. Ngày nàng ta được tìm về Tướng phủ, nàng ta phân phát hết tiền tài, đổi lấy tiếng thơm “Bồ Tát sống”. Quý phi mở tiệc, thứ muội lén đổi lễ vật của ta thành cái trống bỏi của trẻ con. Nhưng vì Quý phi không thể sinh con nên người nổi giận đùng đùng. Để xoa dịu cơn giận của Quý phi, phụ thân gửi ta đến Phật đường tại ngoại ô Kinh Thành để tự kiểm điểm, còn thứ muội thì thay ta nhận cơ hội đi học ở thư viện. Trên đường đi, ta bị bọn thổ phỉ cướp bóc. Phu xe Trần Bình cõng ta không còn một mảnh vải lành lặn trên thân, đi bộ về thành để cầu cứu. Những lời đồn đoán khắc nghiệt lan xa, phụ thân đành bất đắc dĩ gả ta cho Trần Bình. Nhưng phu xe này ham mê cờ bạc, sau khi bòn rút hết tiền bạc của ta, gã lấy việc sỉ nhục và hành hạ ta làm niềm vui. Mãi đến khi ta bị bệnh nguy kịch thì thứ muội nay đã làm nữ quan đến thăm ta. Ta hỏi nàng tai sao lại làm thế. Nàng ta cười thản nhiên, đáp rằng: “Ta không giống với loại nữ nhân chỉ biết toan tính chuyện hậu trạch như tỷ. Chỉ khi đứng ở vị trí cao hơn thì ta mới có thể tạo phúc được cho bách tính.” Đến khi ta mở mắt ra lần nữa, thì ta đã quay về ngày Quý phi mở tiệc.

Quay Ngược Thời Gian

Quay Ngược Thời Gian Phu quân của ta có siêu năng lực có thể quay ngược thời gian. Hắn đã nhiều lần sử dụng năng lực này để cứu bạch nguyệt quang của mình. Hoàn toàn không quan tâm đến việc ta bị cuốn vào hiệu ứng cánh bướm, sảy thai, gãy chân, cả nhà bị chém đầu. Ta nói với hắn rằng nếu hắn còn quay ngược thời gian nữa, ta sẽ biến mất. Hắn im lặng hồi lâu, rồi vẫn buông tay ta ra. “Đừng làm loạn.” Thời gian lưu động. Quay trở lại thời điểm trước khi ta xuyên không đến đây. Khi hắn đầy phấn khích đến nhà ta cầu hôn. Trước mặt hắn chỉ có nguyên thân ngơ ngác: “Vị công tử này, chúng ta có quen nhau không?” Trên thế gian này, không còn ta nữa. Hắn phát điên rồi.  

Thuốc Dẫn

Thuốc Dẫn Thừa tướng cao điệu tìm nhi tử, nói rằng vị hôn phu bán cá của ta chính là nhi tử thất lạc của ông. Kiếp trước ta phát hiện ra điều bất thường, muốn đưa hắn rời đi, nhưng hắn lại tìm người đánh ta đến gần chết. “Ta hiện tại thế nhưng là công tử thừa tướng, phải cưới danh môn quý nữ, một thôn nữ như ngươi mà cũng muốn trèo cao?” Nhưng hắn không biết, hắn chỉ là thuốc dẫn cho người khác. Sống lại một đời, ta đích thân đưa hắn đến trước mặt thừa tướng. “Ngài xem hắn có giống thuốc dẫn… à không, giống nhi tử của ngài không?”

Cửa Cung Sâu Thẳm

Cửa Cung Sâu Thẳm Ta là con gái nhà quan do hoàng đế khâm điểm tiến cung. Một tờ thánh ý, được phong làm quý phi. Người người hâm mộ ta mệnh tốt, nhưng nào có biết trong lồng vàng, chim sẻ khó bay. Ngày đó tiến cung, ma ma hầu hạ ta tắm rửa nói: “Hoàng đế dịu dàng thiện lương, nương nương chớ sợ.” Nhưng thâm cung sâu mười trượng này, xương trắng phủ đầy đất. Đủ loại chuyện đáng sợ, đều do một tay hắn gây nên mà ra.

A Diệu

A Diệu  Kiếp trước, vì nuôi sống muội muội cùng mẫu thân, ta đã tự bán rẻ mình. Nhưng khi muội muội lớn lên, ta lại bị ghét bỏ. “Nếu không phải tỷ tỷ có quan hệ với Tô lão gia thì mối duyên lành của ta sao lại tan vỡ, Tô công tử thích ta như vậy, chàng vốn định cưới ta làm vợ.” Muội muội quên mất, Tô lão gia là khách đầu tiên của ta. Đêm đó, ta vì muốn chữa bệnh sốt cao cho muội muội mới hạ mình tự tiến cử chuyện chăn gối. Mà lúc đó, trúc mã của ta cũng đã nói sẽ đến cưới ta. Sau đó, mẫu thân giúp muội muội hạ thuốc ta, ta đau đớn chết ngay tại nhà. Nước mắt của họ rơi trên mặt ta: “Cuối cùng thì cả nhà này phải sống, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi.” Sống lại một đời, ta tỉnh dậy vào ngày muội muội sốt cao.

Khom Lưng

Khom Lưng Phu quân thanh cao như cúc, không vì năm đấu gạo mà khom lưng.Ta mang theo một đôi nhi nữ, cùng hắn từ quan về quê ẩn cư.Nhà hắn gia tài tan hết, thế nhưng phong thái công tử lại chẳng đổi thay.Ba mẫu ruộng nhà ta vốn định gieo lúa và đậu, hắn ngang nhiên thay hết bằng cao lương.Hỏi ra mới biết, chỉ vì muốn tự tay ủ rượu, uống một bầu mỹ tửu!Cả nhà ăn chẳng đủ no, ta phải ra ngoài xin ăn, dựa vào chút bạc lẻ chấp vá qua ngày.Hắn lại dám đem lương thực còn lại và hồi môn của ta tặng cho mỹ nhân, chỉ để đổi lấy một nụ cười của hồng nhan tri kỷ!Nữ nhi lên cơn sốt cao, suýt nữa mất mạng, hắn không đoái hoài. Cùng nhi tử chửi ta đầy mùi tiền, bảo rằng ta không xứng làm nương.Ta tức đến đau tim, quay đầu ôm nữ nhi gõ cửa nhà một tráng hán cùng làng, từ đó cùng hắn hòa ly.Lúc phụ tử thanh cao kia sắp chết đói trong mùa đông rét mướt, mới nhớ tới ta – nữ nhân phàm tục này.Nhưng đã quá muộn.Ta đã tự lập lại cuộc đời, cùng người khác chung sống trong nhân gian đầy khói bếp.

Mở Ra Thịnh Thế

Mở Ra Thịnh Thế Trước khi thành hôn, ta bắt phu quân thề độc. Nếu như hắn phụ ta, chân tay sẽ đứt đoạn, mắt mù tai điếc, mất hết tất cả, tâm huyết đổ sông đổ bể. Lúc đó, để cưới được ta, hắn đã vui vẻ đồng ý. Ba năm sau, dưới sự phò tá của ta, hắn đăng cơ xưng đế. Năm năm sau, hắn kiêu ngạo tự phụ, đày ta vào lãnh cung, nạp ba ngàn giai lệ vào hậu cung, lại đón vị muội muội thiên kim giả của ta vào cung làm hoàng hậu. Ta cười nhìn bọn họ ở trước mặt ta đắc ý vênh váo, trong lòng thầm niệm: “Lời thề đã thành, chuẩn bị kỹ càng để trả một giá thật lớn nào.” “Từ nay về sau, vận mệnh của các ngươi, do ta tiếp quản.”

Trọng Sinh Ta Phò Tá Tam Hoàng Tử Lên Ngôi

Trọng Sinh Ta Phò Tá Tam Hoàng Tử Lên Ngôi Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.

Công Chúa Hòa Thân 3: Quy Tắc Ở Góa Của Công Chúa Hòa Thân

Công Chúa Hòa Thân 3: Quy Tắc Ở Góa Của Công Chúa Hòa Thân Sau một năm hòa thân, cuối cùng cũng hại chết được phu quân. Ta trở thành quả phụ trẻ tuổi, giàu có và phóng túng nhất Bắc quốc, hứng thú bừng bừng chuẩn bị tái giá. Vàng bạc đầy trướng mặc ta tiêu xài, mỹ nam thảo nguyên mặc ta lựa chọn, cuộc sống thật là sung sướng. Vào đêm ba mươi bảy ngày sau khi phu quân mất, ta bị người ta bóp cằm lay tỉnh: “Đế Cơ quả thực không bao giờ làm ta thất vọng! Không thủ tiết coi như xong, tái giá còn cầm theo tiền của ta?” Ta kinh hãi vô cùng, giả vờ yếu đuối, tỏ ra tình thâm: “Đại vương… thiếp bị ép buộc…” “Đừng có giả bộ.” Ta túm lấy tay áo hắn, há miệng nói bừa: “Thất lang… thiếp nhớ chàng…” “Rầm!” Hắn rút đao ra khỏi vỏ. Ta lập tức ngậm miệng. Series Truyện này gồm  3 phần Phần 1 Phần 2 Phần 3

Đạo Quân Vương

Đạo Quân Vương Thiên hạ đều nói ta là công chúa nhu nhược nhất. Để được sống, từ nhỏ ta đã ngày ngày hầu hạ bên giường thừa tướng, bị điều giáo còn không bằng kỹ nữ hèn mọn nhất. Tướng quân có thể nhân lúc hỗn loạn xông vào doanh trại của ta, thái giám có thể giẫm nát xương sống của ta. Mọi người đều cho rằng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nhưng không ai biết rằng, ba nam nhân khuấy động thiên hạ này, từ lâu đã phát điên vì ta. Sau đó, bọn họ tranh nhau quỳ trước mặt ta, chất vấn ta rốt cuộc có từng chân thành với họ hay không. Thật nực cười, lúc ta yếu đuối thì ức hiếp ta, lúc ta mạnh mẽ thì lại hỏi ta đòi chân thành. Ta giơ tay đâm thủng từng lồng ngực của bọn họ, nụ cười khinh miệt. “Chân thành ư? Chưa từng có.” “Nam nhân à.” “Chỉ là đồ tiện nhân thôi.”

Chúc Ta Bình An

Chúc Ta Bình An Hôm ấy, ta cùng Bùi Phi Mặc từ hôn, liền khởi hành quay về Thanh Châu. Chẳng ai ngờ rằng, người theo đuổi hắn suốt năm năm là ta, mà người đòi từ hôn cũng lại là ta. Hôm qua, hắn sau rượu lỡ lời, ta mới hay biết hắn đã có người trong lòng, Bùi Phi Mặc ngưỡng mộ tài học của nàng ấy đã nhiều năm. Giữa trận đại tuyết ngập trời ở bến nhỏ, ta ung dung trao hôn thư cho Bùi Phi Mặc: “Thật có lỗi với ngài, Bùi đại nhân, đã quấy rầy ngài ngần ấy năm.” “Nhưng ngài cũng thật là, đã có người trong lòng, sao không sớm nói với ta chứ.” Lần sau gặp lại Bùi Phi Mặc, là hai năm sau. Ta theo lệnh nhập cung, vẽ tranh cho các nương nương. “Bùi mỗ ngưỡng mộ tài học của cô nương đã lâu, chuyến này hộ tống cô nương vào kinh…” Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ta đang ôm cuộn tranh, thoáng ngẩn người: “… Sao lại là ngươi?” Ngày đông, đường thủy chậm chạp, đèn dầu sáng ấm, trên thuyền chỉ có tiếng yên lặng của hắn và tiếng ấm trà nhỏ lửa, tĩnh mịch đến mức có thể nghe cả tuyết rơi. Ta sợ ngượng ngùng, hà hơi vào tay, cố kiếm chuyện để nói: “Ngài đừng nghĩ lúc từ hôn ta nói nghe thoải mái, thực ra ta đã khóc suốt dọc đường.” “… Vậy còn ngài, Bùi đại nhân, hai năm qua, ngài đã cưới được người trong lòng chưa?”

Phu Quân Lắm Chiêu

Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?

Lời Đồn Đại Giết Chết Ta

Lời Đồn Đại Giết Chết Ta Đích nữ của phủ Thừa tướng là đệ nhất tài nữ chốn kinh thành, nhưng nàng ta lại thầm thích nữ giả nam trang. *Đích nữ là con gái do chính thất phu nhân sinh. Ngược với thứ nữ là con gái do thiếp thất sinh. Nàng ta dùng tên giả là Vân công tử, đi theo bọn ăn chơi tác tráng trong kinh thành lưu luyến chốn thanh lâu sở quán. Một ngày nọ ta đi ra ngoài, gặp phải Mộ Vân đang bị xướng kĩ truy đuổi. Nàng ta hoảng loạn không nhìn đường chạy vào xe ngựa của ta. Ngày hôm sau, tin đồn ta và Vân công tử có tư tình lan truyền khắp kinh thành. Ta nhận ra Mộ Vân, cầu xin nàng ta hãy đứng ra giải thích giúp ta. Nhưng nàng ta lại thờ ơ lạnh nhạt nói: “Lời đồn đại mà thôi, tiểu thư đừng để ý đến nó là được.” Mộ Vân không chịu giải thích, thanh danh của ta bị hủy hoại, cuối cùng bị buộc phải nhảy xuống hồ tự sát. Lại mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về lúc Mộ Vân xông lên xe ngựa của ta.

Vương Gia Ngốc Nghếch

Vương Gia Ngốc Nghếch Sau khi bị ban hôn cho vị vương gia ngốc nghếch, ta trở thành trò cười của cả kinh thành. Tên ngốc kia ngây thơ lương thiện, dễ bị bắt nạt. Ta cũng thực hiện tận trách nhiệm của một vương phi, ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn. Cho đến khi chúng ta bị ám sát… Bóng người bên cạnh động đậy, tên thích khách máu me đầy mình. Trong lúc ta còn đang ngẩn người, hắn tủi thân tiến lại gần: “Đáng sợ quá, bổn vương sợ…” Ta giật giật khóe mắt: “Chàng còn giả vờ nữa à?”

Công Chúa Hòa Thân 1: Sự Nghiệp Của Nữ Đế

Công Chúa Hòa Thân 1: Sự Nghiệp Của Nữ Đế Ta là một công chúa hai tay nhuốm đầy máu tươi. Gia yến hôm đó, ta đã ra tay giết chết quý phi được phụ hoàng sủng ái nhất, đem người nhà của nàng ta bán đi làm quân kỹ. Ép phụ hoàng lập ta làm hoàng thái nữ, ta muốn ngồi trên vị trí Thái tử, chờ ca ca trở về. Series Truyện này gồm  3 phần Phần 1 Phần 2 Phần 3  

Tú Cầu Đòi Mạng

Tú Cầu Đòi Mạng Năm ta cập kê, cha ta đã cho ta tung tú cầu chọn rể. Để có thể gả cho một người tốt, tất cả những nam nhân đến tranh tú cầu đều là do cha ta đã đích thân lựa chọn kỹ càng và phát thiệp mời mới được vào cửa. Cùng ngày đó, Hoàng đế và Quý phi vi hành xuất cung. Quý phi Thẩm Dung cảm thấy thú vị, liền bảo ám vệ ném tên ăn mày ở góc phố vào, còn giúp hắn c/ướp được tú cầu. Tên ăn mày không có thiệp mời, cha ta đương nhiên không công nhận. Tuy nhiên, Thẩm Dung lại lập tức công khai thân phận, mượn uy quyền của Hoàng đế, ép ta gả cho tên ăn mày đó. Tên ăn mày một sớm giàu sang, cậy có hôn sự được ban mà hoành hành ngang ngược. Hắn không chỉ làm cha ta tức chet, mà còn đ/ẩy ta đang mang thai sáu tháng xuống lầu. Sống lại một đời, ta nhìn Thẩm Dung cải trang nam nhân dưới đài, quả quyết ném tú cầu cho Hoàng đế bên cạnh nàng ta. Lần này — Vinh hoa phú quý, ta muốn; m/ạng của bọn họ, ta cũng muốn!

Công Chúa Khắc Phu

Công Chúa Khắc Phu Ta mệnh cứng, sau khi khắc chết năm vị hôn phu, phụ hoàng ta nước mắt lưng tròng, một đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, ông cầm theo một danh sách cao bằng đầu người đứng trước cửa phòng ta: “Đây là trưởng tử Trương gia, hôm trước phụ thân hắn ngủ gật trên triều, lơ là triều chính! “Đây là con trai độc nhất của Ngụy gia, hôm trước hắn quanh co lòng vòng mắng trẫm keo kiệt, bủn xỉn! “Còn có tiểu tử Tùng gia là Tùng Dã, già thì tấu trẫm đầu óc có vấn đề, trẻ thì thâm hiểm khiến trẫm mất mặt!” Ta phẫn nộ gật đầu: “Được, vậy trước tiên con khắc già rồi lại khắc trẻ!” Phụ hoàng liên tục xua tay bảo ta tha cho người già, cứ khắc chết thằng con là được. Nhưng phụ hoàng đợi đến khi Tùng Dã và ta thành thân sinh con rồi, vẫn bị cha con Tùng gia làm cho tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Ông liền ôm lấy cột trụ hành lang khóc lóc thảm thiết: “Chắc chắn là lão già Tùng gia kia khắc trẫm!”

Mong Con Bình An

Mong Con Bình An Ngày ta sinh con, Từ Ôn trên đường trở về thì ngã ngựa mà chết, lúc chết trong tay vẫn còn nắm chặt miếng ngọc đính hôn của chúng ta. Ta vô cùng đau đớn, nguyện cả đời ở lại phủ Quốc công thủ tiết vì chàng. Ta vất vả nửa đời, đáng lẽ đến lúc an hưởng tuổi già nhưng lại nghe tin dữ về đứa con trai duy nhất. Lúc dầu hết đèn tắt, người chồng đã chết mười mấy năm của ta lại dẫn theo vợ đẹp con ngoan trở về phủ. “Ngươi và con trai ngươi đã chiếm tiện nghi của Từ phủ chúng ta nhiều năm như vậy, giờ cũng nên trả lại cho chủ nhân thực sự của nó rồi.” Đến lúc chết ta mới biết, năm xưa Từ Ôn chỉ giả chết, thực ra là tư thông với phi tần đáng lẽ phải tuẫn táng, ở bên ngoài sống sung sướng. Ta hận đến mức nước mắt chảy thành máu, chết không nhắm mắt. Mở mắt ra lần nữa, lũ quỷ dữ nhà họ Từ kia hãy xuống địa ngục hết đi.

Thần Y Độc Nữ

Thần Y Độc Nữ A tỷ là một y nữ, sau khi chữa bệnh cho Quý phi, được Hoàng đế khen ngợi là diệu thủ. Quý phi ghen tuông, chặt đứt hai tay a tỷ, cười nói: “Nghe nói Tống y nữ y thuật cái thế, vậy chữa khỏi cái tay bị phế của mình đi.” Ả ta không cho tỷ tỷ ta nước và thuốc, nhìn tỷ tỷ vì mất máu quá nhiều mà chet. Sáu năm sau, Quý phi lại mắc bệnh lạ, bị tra tấn đến chet đi sống lại. Ta tiến lên bẩm báo: “Thế gian có một người, có thể trị bệnh này.” Quý phi thấy được hi vọng, hai mắt tỏa sáng: “Mau mời thần y đến, bao nhiêu bạc bổn cung đều cho!” Ta tiếc nuối lắc đầu: “Sáu năm trước, nương nương đã tự tay giet nàng.”