Cổ Đại

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Dung Ngư

Dung Ngư Ta và tỷ tỷ đều là trẻ mồ côi ở Cục Từ Ấu*. Tỷ ấy xinh đẹp, duyên dáng, còn ta thì tư chất bình thường. {*Kiểu như cô nhi viện bây giờ.} Ninh gia đến nhận nuôi ta, ta cảm kích đến mức quỳ lạy. Tỷ ấy bình thản nói: “Dù cầu xin người khác nhận nuôi, cũng không thể mất thể diện.” “Muội hành xử như vậy thật sự rất khó coi.” Nhờ vậy, tỷ ấy được khen là có phong thái, và được Ninh gia nhận nuôi. Còn ta thì lưu lạc trên đường phố, trở thành kẻ ăn xin. Tình cờ, ta gặp được vị hôn phu của tỷ là Trần Bình Vương đang du ngoạn cùng người tình. Ta tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại kéo ta và bảo ta phải nói điều đó trước mặt Trần Bình Vương. “Chàng ấy tuy có lỗi, nhưng muội lén lút nói với tỷ, thực sự là có ý đồ xấu.” Trần Bình Vương ngược lại cáo buộc ta có ý định quyến rũ hắn, rồi sai người đánh ta đến chept. Ta khóc lóc cầu xin tỷ tỷ cứu ta. Tỷ tỷ chu môi: “Muội biết hắn đào hoa mà vẫn cố ý tiếp cận, không phải là quá hèn mọn sao?” Ta bị đánh chet, th i th ể bị n ém xuống đáy hồ. Tỷ tỷ ta và Trần Bình Vương lại làm lành, tổ chức hôn lễ linh đình. Khi mở mắt ra, ta trở về ngày mà phu thê Ninh gia đến nhận nuôi chúng ta.

Rộng rãi và sâu sắc

Ngày 8 tháng 8, đầu mùa thu!Hoa Hạ, phía nam Hồ Nam, thành phố Trường Sa.Ngoại ô, trường võ thuật Sihai!Cơ sở huấn luyện trong võ đường tuy đơn giản nhưng lại có ký túc xá, căng tin và mọi thứ khác.Tại thời điểm này,Giữa sân tập của trường võ thuật.“Bạn phải chịu đựng khó khăn để trở thành cao thủ! Bây giờ bạn đã ở đây, không còn lối thoát!”“Muốn thay đổi vận mệnh, nhất định phải tàn nhẫn với chính mình!”“Bạn luôn muốn biết tại sao bạn cần luyện tập võ thuật và tại sao nó lại khó đến vậy…?”“Hôm nay tôi nói cho bạn biết vì luyện võ là lối thoát duy nhất của bạn trong cuộc đời này!”“Chiếc lồng bát giác là đấu trường của bạn và cũng là con đường tương lai của bạn!”“Nếu bây giờ bạn không đổ mồ hôi nhiều hơn, tất cả những gì bạn sẽ đổ ra trong tương lai chỉ là máu…!”“…”

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Hoán Đổi Số Phận

Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.

Vương Gia, Xin Tự Trọng

Vương Gia, Xin Tự Trọng Ta bán thân chôn cha, tự nguyện đem chính mình bán cho Cửu vương gia tàn nhẫn độc ác. Hắn không hề hay biết, ta thực chất là sát thủ ẩn danh đang ngấm ngầm tiếp cận. Đến ngày ám sát, ta thất thủ. Cửu vương gia bẻ quặt hai tay ta ra sau, đôi tay to lớn thô ráp với vết chai mỏng vuốt ve bên hông ta. “Quá gầy rồi, sau này ăn nhiều một chút.”

Ta Tự Tới Non Cao

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.

Hàn Hà

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

NĂM THỨ 7 KẾT DUYÊN VỚI NAM PHỤ

Vào năm thứ bảy sau khi ta kết duyên cùng nam phụ thâm tình, nữ chính đã trở lại.Nàng và nam chính xảy ra mâu thuẫn nên hiện giờ đang khóc mắt lệ nhòa đứng dưới mưa trước cửa nhà ta:“Mạnh gia ca ca, thiếp không còn nơi nào để đi nữa rồi.”Phu quân của ta, Mạnh Hạc Thư, người xưa nay luôn điềm tĩnh vậy mà vừa nghe xong đã nổi giận:“Ta sẽ đi tìm hắn để tính sổ!”Ngay cả nhi tử bảy tuổi của ta, Mạnh Bách, cũng giơ nắm tay nhỏ quả quyết:“Tiên nữ tỷ tỷ đừng khóc, khi lớn lên ta sẽ cưới tỷ.”Khi họ thi nhau làm nàng vui, ta lại phải lặn lội đi chợ sớm để mua được con cá tươi nhất rồi bị cơn mưa lớn bất chợt giữ lại trên thuyền.Người lái thuyền đang cất giọng lớn mời khách lên bờ:“Có ai đi Thanh Châu nữa không?”Ta cúi đầu nhìn giỏ, vừa mới mua ba con cá đao, trong tay chỉ còn lại một hai lượng bạc vụn.Ta đưa một lượng bạc cho người lái thuyền, hỏi:“Một lượng bạc có thể đi được đến đâu?”

Giả mang thai 280 ngày

Dung Thu, là một bán yêu được sinh ra từ sự kết hợp giữa nhân tộc và thỏ yêu.Tiểu thỏ có lông trắng mịn, dễ thương xinh xắn, mười dặm tám làng ai ai cũng yêu quý.Ngày hóa thành nhân hình, cha thỏ yêu bí ẩn giáo dục Dung Thu rằng, tộc thỏ yêu bẩm sinh đã có đặc dị, dù là đực hay cái đều có thể giả mang thai, mọi tình huống không khác gì mang thai thật.Sau này, nếu tiểu thỏ không cưới được vợ, có thể thử các mẹo nhỏ truyền từ tổ tiên để câu vợ.Một là, giả mang thai đổ vạ, trước yêu sau cưới, phát triển tình cảm.Hai là, giả sẩy thai, lừa lấy lòng thương.Ba là, phản khách vi chủ, đem gạo nấu thành cơm.Thỏ đã thử đều nói tốt!Tình cờ, mẹ của Dung Thu đứng ngoài cửa: “?”

Yến Yến

Yến Yến Cha ta là thủ phủ* ỷ vào việc mình có chút tiền, ép buộc Tiêu Kính Đường cưới kẻ ngu là ta làm vợ. [*nhà giàu nhất; nhà giàu số một] Tiêu Kính Đường cho rằng người mình cưới là muội muội tài danh kia của ta, nên vui vẻ đồng ý. Đêm tân hôn, người mà hắn nhìn thấy là ta, ngay tại chỗ phẩy tay áo tức giận bỏ đi. Về sau, hắn chiếm được đế vị, quân lâm thiên hạ, giết sạch cả nhà Thẩm gia của ta. Ta nghe được tin này, liền lặng lẽ uống Hạc Đỉnh Hồng. Nghe nói cha và di nương của ta đều bị chặt đầu, ta sợ đau, cũng không nhọc đến hắn động thủ. Sống lại một đời, ta quay đầu gả cho con nuôi của cha ta.

Một Chín Một Mười

Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…

Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái

Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái Sau khi ta bị ca ca và tẩu tẩu bán vào thanh lâu, một gã thư sinh nghèo kiết xác cầm theo ngọc bội và hôn ước tới, muốn thành thân với ta. Ta không nguyện ý, ta ở thanh lâu ăn ngon mặc đẹp, đâu có muốn sống cuộc đời nghèo túng với hắn. Khi thanh lâu bị bắt đóng cửa, ca ca, tẩu tẩu định bán ta lần thứ hai, thư sinh cụp mắt hỏi ta: “Nàng có nguyện ý chịu khổ với ta không?”. Ta rưng rưng nước mắt gật đầu. Sau đó, thư sinh đỗ đạt, một tiểu thư thế gia dùng tiền để ép ta rời xa thư sinh. Ta tức giận nói: “Mơ đi! Tình cảm của chúng ta còn vững bền hơn vàng!”

Vô Tình Làm Nữ Phụ Đẩy Thuyền

Vô Tình Làm Nữ Phụ Đẩy Thuyền Ta xuyên thành nữ phụ trong tiểu thuyết đam mỹ. Chính Thái tử đã đích thân nói với ta. Đêm tân hôn, hắn ngoảnh mặt không thèm nhìn ta, giọng nói lạnh lùng. “Ta và Cố thừa tướng tình đầu ý hợp, cưới ngươi chỉ là để che mắt thiên hạ, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến tình yêu của ta.” Ta xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy bàn tay thon dài của hắn. “Điện hạ yên tâm, cp ta ship đều HE, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!” Sau này hắn đăng cơ làm đế, ta đề nghị phong Cố Tử An làm hoàng hậu nhưng hắn lại tức giận đập vỡ cả chục chiếc bình hoa. “Tạ Lâm Ngọc, nàng có còn lương tâm không, bao nhiêu năm rồi, sao nàng vẫn không quên được hắn!”

Nữ Nhân Cải Trang

Nữ Nhân Cải Trang Tướng quân xuất chinh trở về, còn mang theo một nữ tử đang mang thai, nữ tử dắt theo một đứa bé khoảng năm tuổi. Đứa bé trong bụng nàng, là con của tướng quân. Đứa bé nàng dắt theo, là con của ta. Mọi người khen ngợi, ta và tướng quân quả nhiên là huynh đệ tốt cùng dùng chung một chiếc quần, tình cảm bền chặt, ngay cả thê tử cũng có thể dùng chung một người. Ta con mẹ nó chứ.

Song Sinh Báo Thù

Song Sinh Báo Thù Hoàng đế gặp ác mộng. Sau khi hắn thức dậy đã hạ lệnh giết chết tất cả các bé gái sinh vào ngày Tết Nguyên Tiêu năm Thìn. Cha nương vì bảo vệ tỷ tỷ mà bị loạn côn đánh chết, phơi thây nơi hoang dã. Hoàng đế cho rằng mầm tai họa đã được diệt trừ sạch sẽ. Nhưng hắn không biết ta và tỷ tỷ là tỷ muội sinh đôi.

MẸ TÔI CÓ MỘT NGƯỜI BẠN GIÀU CÓ

Mẹ tôi mất khi sinh tôi ra, để lại tôi một mình chịu khổ trong ngôi nhà có người mẹ kế.Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không ai sánh bằng.Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một túi ve chai mới nhặt.Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm lấy tôi:“Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi.”Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 đứng cạnh:“Đây là con trai dì, đẹp trai không? Gả cho nó đi! Dì sẽ trở thành mẹ con.”

Phúc Đỉnh

Phúc Đỉnh Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem ta đi bán. Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta. “Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa… Đừng bán A Ngọc.” Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một chiếc chân trắng nõn. Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện. Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.

Tái Sinh Chẳng Vì Ngươi

Tái Sinh Chẳng Vì Ngươi Ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng thượng, nhưng hắn đã yêu người thay thế ta mất rồi. Lúc ta mang thai ba tháng, hắn ép ta uống canh phá thai. Máu nhuộm khắp sàn, đau thấu tim gan. Hắn thế mà vẫn cười dỗ ta: “Ngoan, sinh con, thì không đẹp nữa.” Nếu ta không xinh đẹp, sẽ không còn giống Phương Uyển vẫn đang mất tích nữa. Sau đó, ta sống lại. Trước mặt tất cả mọi người, thiêu trụi thư đính hôn của ta và hắn. Ta chúc hắn và Phương Uyển tình chàng ý thiếp, trăm năm hoà thuận. Hắn lại nói, không phải ta không cưới.