Cổ Đại

Hồng Trần Lạc Định

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”

Mẹ Chồng Trọng Sinh

Mẹ Chồng Trọng Sinh Công công tử trận xa trường, phu quân cùng biểu muội sớm đã bỏ trốn. Bà mẫu bởi vì xúc động mà trúng gió, nằm liệt giường. Ba vị tỷ tỷ đã gả ra ngoài, lấy cớ chăm sóc bà mẫu mà dọn sạch phủ đại tướng quân. Bởi vì ân tình, ta tận tâm tận lực hầu hạ bà mẫu mười năm. Bà mẫu mạnh mẽ không muốn trở thành gánh nặng của ta, nuốt vàng tự vẫn. Nhưng không ai biết rằng bà mẫu không chết, mà trọng sinh về ngày ta vừa gả vào phủ Tướng quân.

Sắc Phù Dung

Sắc Phù Dung Ta ích kỷ tham lam, hám danh hám lợi, dùng đủ mọi thủ đoạn để gả cho tân khoa trạng nguyên. Ngày đại hôn, phụ thân của trạng nguyên bị kết tội, nhà bị tịch thu, cả gia tộc bị lưu đày. Vừa mới nắm tay phu quân thề non hẹn biển, ngay sau đó ta đã ôm vàng bạc bỏ trốn. Buồn cười chết mất. Người phụ trách tịch thu gia sản lại chính là vị kế huynh ta từng chèn ép, hành hạ từ bé, chỉ hận không thể róc xương lột da ta. Rơi vào tay hắn, ta còn đường sống hay sao? Đúng lúc ta mồ hôi đầm đìa chui qua cửa chó, đột nhiên trước mắt hiện lên hàng chữ: 【Nữ phụ lại bắt đầu tự tìm đường chết rồi, chỉ cần liếc mắt đưa tình với kế huynh là có thể giữ mạng, vậy mà lại lựa chọn ôm vàng bạc bỏ trốn, kết quả còn chưa ra khỏi thành đã bị cướp sạch, mất mạng ngay trong hẻm nhỏ.】 【Nữ phụ, ngươi hồ đồ rồi! Rõ ràng ưa trèo cao, sao không nhìn xem kế huynh ngươi là ai! Hắn về sau chính là đại phản diện quyền khuynh triều dã đấy!】 【Buồn cười chết mất, ai đời đi tịch thu gia sản mà còn tắm rửa xức hương, búi tóc chỉnh tề, một thân hoa phục như đang khoe sắc vậy!】 【Chạy cái gì mà chạy! Hắn đâu phải đến để tịch thu gia sản, hắn là đến bắt ngươi đấy!】 … Ta chợt khựng lại.

TRỌNG SINH TA CHỌN LẠI PHU QUÂN

Ngày Thái tử đăng cơ, ta bắt gặp hắn và đứa con gái của tội thần, Thẩm Kiều đang quấn lấy nhau trên giường.Hắn che nàng ta ở phía sau: “Ta và Kiều Kiều quen nhau từ nhỏ, ta không đành lòng nhìn nàng biến thành quan kỹ.”“Ngươi là hoàng hậu, phải biết khoan dung độ lượng.”Ta không nói một lời, xoay người bỏ đi.Sau này, cha ta trợ giúp Bùi Hành ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế, Bùi Hành lại bắt cha ta vì tội mưu phản.Ngày đó, phủ Thừa tướng m á u chảy thành sông, ta ở trong hậu cung bị người ta dùng gậy đánh chếc.Thẩm Kiều giẫm lên mặt ta: “Lâm Tiêu Tiêu, cha ngươi tố giác cha ta mưu phản nhỉ, đây chính là báo ứng của các ngươi!”Hai tháng sau, thanh mai trúc mã Mộ Cẩn An của ta khởi binh tạo phản, huyết tẩy hoàng cung.Ngũ hoàng tử đạp lên m á u tươi của Bùi Hành và Thẩm Kiều ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Mộ Cẩn An lại rút kiếm t ự s á t trước phần mộ của ta.Chàng nói: “Tiêu Tiêu, đừng sợ, ta tới với nàng.”Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày sinh thần năm mười tám tuổi.Hoàng đế đang cười híp mắt hỏi ta: “Tiêu nhi, con muốn một phu quân như thế nào?”(…)

Vân Dao

Vân Dao Sư tỷ là thiên tài tu luyện, đáng tiếc lại là một não yêu đương. Kiếp trước, nàng thầm yêu đại sư huynh, mà đại sư huynh lại thích… ta. Ngày đại sư huynh thổ lộ tình ý với ta, sư tỷ liền… tự bạo. Ta muốn ngăn nàng lại, nhưng đáng tiếc bản thân quá yếu, cuối cùng cùng nàng… đi đời nhà ma. Khoảnh khắc lìa đời, trong đầu ta chỉ kịp lóe lên một câu: “Quý trọng sinh mệnh, tránh xa não yêu đương…”

Một Đời Chỉ Vì Nàng

Một Đời Chỉ Vì Nàng Tiểu thư tính tình lạnh nhạt, không yêu cô gia. Để kích thích tiểu thư ghen tuông, cô gia nhiều lần giả vờ tỏ ra tốt với ta, thậm chí còn ôm ta lên giường trước mặt tiểu thư, muốn cùng ta thân mật. Tiểu thư trên mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn cười hỏi cô gia có muốn nạp ta làm thiếp không khiến cô gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Sau khi cô gia đi, tiểu thư thu lại nụ cười, bóp cổ ta, mặt đầy vẻ dữ tợn: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngay cả phu quân của ta mà ngươi cũng dám mơ tưởng, ngươi không muốn sống nữa sao?” Nàng ta hủy hoại dung nhan của ta, ném ta vào ổ ăn mày, ta bị một đám ăn mày hành hạ ngày đêm đến chết. Vì cái chết của ta, cô gia cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của tiểu thư, vui mừng khôn xiết hứa cả đời chỉ có một mình nàng ta, không bao giờ nạp thiếp. Sau khi chết, ta mới biết, tiểu thư không phải là người tính tình lạnh nhạt, chẳng qua chỉ muốn giả vờ thanh cao để trêu đùa cô gia, muốn cô gia yêu nàng ta đến chết đi sống lại mà thôi. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày đại hôn của họ.

Giành Lấy Công Đạo

Giành Lấy Công Đạo Ta là thứ nữ của phủ Vĩnh Ninh Bá. Không ai biết rằng, mỗi đêm ta đều từ mật đạo được đưa đến long sàng trong hoàng cung. Rồi có một ngày, ta mệt mỏi, quyết định xin một danh phận. Lục Hoài Xuyên ôm lấy tay ta, khựng lại: “Quý phi đang mang thai, chờ thêm chút nữa được không?” Ta nhắm mắt, quả nhiên lời đồn rằng cô cô được sủng ái nhất lục cung không phải là giả. Sau đó, ta trở về bá phủ. Di nương cầm khăn tay, ngập ngừng hỏi: “Ta đã chọn cho con một mối hôn sự. Gả cho Bùi thắng Bùi Tướng quân làm kế thất, con có muốn gả không?” Ta im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Con gả.”

Giảo Khanh Khanh

Giảo Khanh Khanh Mẫu thân ta dung mạo kiều diễm, dáng người đẫy đà yểu điệu, là đại mỹ nhân nức tiếng mười dặm tám làng. Phụ thân ta đẹp như tiên nam giáng trần, cùng mẫu thân thanh mai trúc mã lớn lên. Người không chỉ tuấn tú mà còn nấu ăn giỏi, trong đám người cầu thân rốt cuộc đã nổi bật mà ôm được mỹ nhân về. Ta kế thừa hết thảy dung mạo xuất chúng của phụ mẫu, vừa mới sinh ra liền khiến cả vùng xôn xao. Bao người đều cảm thán chưa từng thấy tiểu hài tử nào lại xinh đẹp đến vậy. Thuở nhỏ da thịt nõn nà trắng hồng, như một khối ngọc nhỏ tinh xảo. Khi trưởng thành lại càng khuynh thành động nhân. Diện mạo như đóa phù dung, mày ngài cong như lá liễu, môi anh đào, mắt hàm tình ý, làn da như tuyết như ngọc, lại thêm vòng eo mảnh mai có thể nắm trọn trong tay. Lại thêm… ngực đầy đặn nảy nở, kích thước khiến người không dám nhìn thẳng. Là tuyệt sắc nhân gian, thiên sinh yêu cơ.

Mưu Cục Giang Gia

Mưu Cục Giang Gia A đệ Giang Ngọc si mê nữ nhi nhà nông. Ta khuyên can, nàng ta không thích hợp làm chủ mẫu Giang gia. Sau này, ta bị ch/ặ/t đ/ứt gân chân, bị l/ă/ng tr/ì trên pháp trường. Giang Ngọc ôm lấy nữ nhân kia, cười lạnh: “Khinh thường Doanh nhi, đây chính là kết cục ngươi đáng phải nhận.” Mở mắt ra lần nữa, Giang Ngọc đang nắm tay Tống Doanh nhi, vẻ mặt kiên định: “A tỷ, ta không phải nàng ấy không cưới.” Ta cười nhạt: “Giang gia và nàng ta, ngươi chỉ được chọn một.”  

Ngoại Thất Đăng Cơ

Ngoại Thất Đăng Cơ Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.

Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu

Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu Ta là con gái tư sinh của đương kim hoàng hậu, được bí mật gửi nuôi trong phủ Ninh Viễn hầu. Từ thuở nhỏ, tỷ tỷ trong phủ Ninh Viễn Hầu luôn thích đoạt lấy những gì ta yêu quý, y phục, trâm cài, thức ăn, bất kể thứ gì lọt vào mắt nàng, đều phải cướp đi cho bằng được. Ta chưa từng tranh đoạt với nàng. Nương ta từng nói, ta là mệnh phải vào cung. Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, tỷ tỷ lại nép vào lòng thái tử Cố Cảnh Dịch, người từ nhỏ lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta, ánh mắt chan chứa nhu tình, tay còn khẽ vuốt bụng. Vì nàng, thái tử ép ta từ hôn, gia quyến cũng mong nàng thay ta trở thành Thái tử phi. Ta chỉ cười nhạt, gật đầu đồng ý, một tờ thư đoạn tuyệt hết thảy với cẩu nam tiện nữ kia. Lúc bọn họ đắc ý cho rằng mọi sự đã thành, lại không hay biết, tương lai ai làm hoàng hậu, người đó mới có tư cách chọn thái tử.

Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung

Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, muốn nạp nữ nhi Tiết gia vào cung. Đại tỷ dung mạo khuynh thành, nhị tỷ mưu lược hơn người. Chỉ tiếc, nữ nhi chưa xuất giá của Tiết gia giờ chỉ còn lại một mình ta, kẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm. Ngày tiến cung, phụ thân hiếm khi đỏ mắt, ông nói tất cả trong cung đã được thu xếp ổn thỏa, ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được. Sau này, hoàng thượng và hoàng hậu cãi nhau, hắn giận dữ chỉ tay vào hoàng hậu, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu hoàng hậu đã lo quốc sự đến vậy, chi bằng nàng làm hoàng đế đi?” Ta lập tức hiểu ra ngay, hoàng thượng đây là muốn nhường ngôi cho hoàng hậu! Thế là ta lập tức gửi thư về nhà: “Phụ thân, đừng lo dưỡng lão nữa! Mau khởi binh tạo phản!”

Vọng Thư

Vọng Thư Đích tỷ đem lòng yêu một gã đào kép, vì muốn cùng hắn tư bôn mà p/hóng hỏa giả c/h/ết. Nhìn thi thể cháy đen, hu/yết n/hục mơ hồ trước mắt, thanh mai trúc mã Lục Minh Hủ của ta sắc mặt lạnh nhạt: “Là nàng bạc mệnh.” Thế nhưng, bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt đến trắng bệch. Về sau, ta dốc lòng bày mưu tính kế, trợ giúp hắn lên ngôi Thái phó. Vậy mà hắn lại tùy ý gán cho ta một tội danh, đem ta th/iêu sống. Thì ra hắn vẫn luôn nghi ngờ rằng trận hỏa hoạn năm đó là do ta gây ra. Hắn nói: “Cảnh Vọng Thư, ngươi có biết Liên nhi c/h/ết thảm đến mức nào không?” Lần nữa mở mắt, ta quay trở về thời khắc đích tỷ cố ý phóng hỏa. Lục Minh Hủ đã muốn làm một kẻ si tình, vậy thì để hắn làm đi.

Nguyệt Chiếu Cô Chiêu

Nguyệt Chiếu Cô Chiêu Mẹ ta là một nữ nhân xuyên không, đã cùng cha ta từ lúc nghèo khó đến lúc phú quý, chịu bao khổ cực. Thế nhưng, vào ngày cha ta được phục chức, ông lại mang thuốc cứu mạng của ta tặng cho nữ tử mà ông coi là bạch nguyệt quang. Mẹ ta ôm lấy ta, lúc ấy đang phát bệnh tim, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Bà chỉ bình tĩnh hỏi ta: “Ba ngày nữa, con có muốn về nhà cùng ta không?” Ta ngơ ngác gật đầu, trong lòng có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?” Mẹ ta ngước nhìn trời, giọng nói càng thêm kiên định: “Đúng vậy, chỉ ba ngày nữa thôi.”

Phu Quân Lắm Chiêu

Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA LỤC CẢNH LÀ TA

Ta là bạch nguyệt quang của Lục Cảnh thời niên thiếu.Và người thế thân cho ta, sắp chết rồi.Lục Cảnh ngày đêm ở bên cạnh nàng, thậm chí còn muốn ta nhường lại vị trí chính thất cho nàng.Chàng nói: “Tống Cửu Cửu, nàng còn tranh giành gì với một người sắp chết?”“Nhưng Lục Cảnh, ngày đó là chàng chủ động cầu thân, vị trí chính thất này cũng là chàng muốn dành cho ta.”

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, sau khi bị tước bỏ ngôi vị Thái tử phi, ta lâm trọng bệnh, mất đi thính giác cùng giọng nói. Thực ra, tất cả đều là ta giả vờ. Ta không muốn giao tiếp với người khác, vì vậy ta giả vờ tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi trở thành người câm điếc, Thái tử và các nương nương lại coi ta như thùng rác để trút bầu tâm sự. Biết được nhiều bí mật như vậy, ta không thể không tiến thêm một bước – Giả chết.

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!

Đoạn Tuyệt Hồng Trần

Đoạn Tuyệt Hồng Trần Trên đường vào kinh, a nương dặn đi dặn lại nhắc nhở ta nhất định phải bám lấy biểu ca. Biểu ca là thư đồng của Thái tử, thế tử phủ Hầu gia, một thiếu niên tài hoa… Vì thế, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng trở thành thê tử của hắn, cứu cả gia tộc khỏi bờ vực sụp đổ. Nhưng không ngờ, trong lòng hắn sớm đã có người thương, đó là một nữ tử tốt đẹp nhất trần đời. Đời này làm lại từ đầu, ta muốn thành toàn cho bọn họ.

Tìm Kiếm Hư Vô

Tìm Kiếm Hư Vô Đêm cập kê, phu quân nuôi từ nhỏ của ta đỏ mặt trèo lên giường. Ta đau đến run rẩy, nhưng trong lòng vẫn thầm vui mừng, nghĩ rằng từ nay về sau sẽ không còn cô độc nữa. Trời chưa sáng, hắn đã rời khỏi giường. “Thế tử, có cần đưa tiểu thư Tống Man theo về kinh không?” Tựa như nghe được một trò cười hoang đường, Lục Tầm Triệt khẽ nhếch môi cười khẩy. “Một nữ tử săn bắn quê mùa, sao có tư cách bước vào hầu phủ?” “Chỉ là thấy nàng ta si mê ta nhiều năm, ban cho một đêm vui vẻ mà thôi.” Gió lạnh như lưỡi dao sắc, khoét sâu vào tận tâm khảm. Ta vứt bỏ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, khoác lên vai bọc hành lý, bước chân trần vào màn tuyết trắng. Nghe nói trong kinh đang tuyển bộ đầu, cũng tốt, ta có thể đi bắt cẩu tặc rồi.