Cổ Đại

Bị Đánh Cắp Kim Long Ấu Tử, Ta Trở Thành Mẫu Thần Thủy Tổ

Bị Đánh Cắp Kim Long Ấu Tử, Ta Trở Thành Mẫu Thần Thủy Tổ Ta là công chúa giao nhân có khả năng mang thai tốt nhất, được phụng mệnh gả cho Kim Giao Vương, kẻ khó có con nối dõi. Nhưng ngay ngày ta sinh ra một ấu tử Kim Long, hắn lại đột ngột khai mở linh trí, giận dữ mắng ta là một thứ hạ tiện đánh cắp huyết mạch của người khác. Hóa ra, thị nữ của ta – Hắc Ngư, mới là người mẹ thực sự mang thai và sinh ra hắn, mới là công chúa giao nhân chân chính. Hắc Ngư biến hóa thành hình dáng giao nhân, thân mật dựa vào ấu tử Kim Long. Còn ta, bị ném vào bùn lầy, chiếc đuôi cá lấp lánh của ta trong vũng bùn bẩn thỉu biến thành một con lươn đen. Kim Giao Vương xé rách đuôi cá của ta, nghiền nát ngọc châu giao nhân của ta, coi như hình phạt vì ta đã làm ô uế hắn. Phụ vương của ta, tự tay bóp cổ ta, kéo ta vào hàn đàm ngàn năm lạnh giá. Hắc Ngư ôm ấu tử Kim Long, dưới sự bảo vệ của Kim Giao Vương và phụ vương, dẫn dắt tia sét cuối cùng của thiên lôi, đánh tan hồn phách của ta. Đến chết, ta vẫn không thể hiểu được, rõ ràng là ta đã mang thai mười tháng, tự tay sinh ra ấu tử Kim Long, tại sao hắn lại nhận người khác làm mẹ? Mở mắt ra một lần nữa, ta trở về ngày trước khi sinh ra ấu tử Kim Long.

Phu Quân Nạp Thiếp

Phu Quân Nạp Thiếp Ngoại thất của phu quân trúc mã mang thai, quỳ trước cửa phủ cầu được vào cửa. Lúc cả phủ xôn xao vì chuyện này, ta chỉ thở dài: “Xem ra con chó nuôi bên người mỗi ngày cũng chẳng nghe lời.” Ngay lúc ta đang ra tay đánh cho trúc mã một trận, tam thúc của hắn, Trì Chiêu, cười tủm tỉm trèo qua tường: “A Tùy, vẫn là người lớn tuổi một chút đáng tin hơn, phải không?” “Ta cũng là người nhà họ Trì, hơn nữa tuổi ta lớn, ổn trọng, nói một là một!” “Hay là nàng hưu phu, cưới ta đi!” Ta ra lệnh ném trúc mã ra ngoài, đập thẳng vào mặt Trì Chiêu— Ổn trọng cái gì chứ? Bám tường nhà người ta cũng đòi ổn trọng à? Thiên hạ quạ đen đều một màu!

Đích Nữ Phản Công

Đích Nữ Phản Công Ta và Thôi An sắp thành hôn, hắn lại cùng thứ muội thân mật bị bắt ngay tại trận. Triệu Vận Tri cả người đầy dấu vết mập mờ, ả khóc lóc dập đầu với ta: “Đích tỷ, Thôi lang chỉ tưởng nhầm muội là tỷ, Vận nhi nguyện ý làm nô làm tỳ, chỉ cầu xin tỷ tỷ sau khi thành thân hãy cho muội hầu hạ bên cạnh.” Thôi An nghe xong cực kì đau lòng, hai mắt đỏ bừng, quỳ ở từ đường bảy ngày bảy đêm, chỉ vì muốn nâng nàng ta làm bình thê. “Khanh Như, tỷ muội các ngươi cùng hầu chung một chồng, chẳng lẽ không tốt sao?” Ta lấy chân dung hai người thân mật dán khắp thành, rồi không chút do dự từ hôn. Sau đó, hắn nhìn ta và Thái tử qua lại với nhau, hốc mắt lại đỏ lên hỏi: “Khanh Như, nếu ta nói ta hối hận, nàng có thể trở lại bên cạnh ta không?” Ta vừa định mở miệng, lại bị Thái tử ở bên cạnh đang đeo chuông vào cổ chân ta ôm lấy. “Khanh khanh, đêm qua không phải nàng nói, có một mình ta là đủ rồi sao?”

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần Vị hôn phu của ta gặp chuyện mất trí nhớ. Tại yến tiệc trong cung, hắn chỉ liếc qua đã bị đích tỷ cuốn hút. Khi người bên ngoài hỏi đến ta, hắn chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Có đích tỷ cao quý như vậy, một thứ nữ tầm thường như nàng, làm sao có tư cách xứng với bổn vương?” Đích tỷ ngay lập tức đắc ý ra mặt. Còn ta, chỉ thở dài thay nàng. Bởi vì nàng chẳng hề biết, người nam nhân này, tận sâu trong cốt tủy, là một kẻ điên rồ đến mức nào.

Hoàng Quyền Độc Lữ

Hoàng Quyền Độc Lữ Phu quân ta là một vị đại phu. Hôm ấy, chàng phụng chỉ nhập cung chẩn trị chứng đau đầu cho quý phi, kết quả là quý phi đầu tóc rối bời, mặt mũi lem luốc, lao thẳng đến trước mặt hoàng huynh ta, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, nói rằng phu quân ta đã vô lễ với nàng ta. Hoàng huynh từ trước đến nay luôn nâng niu quý phi như trân châu bảo ngọc, nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức sai người đánh ch.t phu quân ta bằng trượng. Khi ta vào cung tìm chàng, thân thể chàng chẳng còn mảnh da lành lặn, trong tay vẫn nắm chặt bùa bình an ta cầu cho chàng, mà người thì đã sớm tắt thở rồi. Quý phi ngồi trên cao nhìn xuống, ngạo mạn bảo ta: “Ngươi có thể giống bản cung đôi phần, đó là phúc khí của ngươi.” Nàng không biết rằng, có thể giống ta đôi phần, mới là phúc khí của nàng.

Nữ Đế Cẩm Đàn

Nữ Đế Cẩm Đàn Ta vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ ở bãi tha ma. Một con hoạt thicó lòng tốt cứu ta, dùng máu thịt của mình nuôi dưỡng ta lớn lên. Ban ngày, chúng ta nằm trong quan tài nghỉ ngơi, ban đêm hắn dẫn ta đi đào mộ, trộm mả, phát tài từ của cải của người chết. Năm mười bảy tuổi, người trong cung tới mang ta đi, họ nói rằng ta là công chúa thật bị bế nhầm từ nhỏ. Ta mừng rỡ không thôi, nghĩ rằng từ nay mình đã có cha mẹ. Nhưng sau này ta mới biết, họ không nỡ để giả công chúa đi hòa thân, nên muốn bắt ta làm người thế thân. Ta định đào tẩu, nhưng hoạt thi lại ngăn cản ta. Hắn nói: “Vừa rồi, Tử Vi đế tinh đã nhập vào mệnh bàn của ngươi. Cẩm Đàn, hãy đi hòa thân đi.”  

Nữ Quan

Nữ Quan Sau khi được chọn làm nữ quan, ta vinh quy cố thổ. Nhưng lại phát hiện a nương bị đích mẫu vu oan thông dâm, bị đánh gãy chân, nằm liệt giường không có gì ăn. Muội muội bị mấy tên gia đinh giữ chặt, bọn chúng định xé rách y phục của nó, thấy ta, mấy tên súc sinh đó đắc ý dương dương: “Đến thật đúng lúc, một người thì không đủ chia!” Đích mẫu và đích tỷ của ta vênh váo tự đắc, chỉ vào ta nói: “Còn đứa con hoang này cũng kéo xuống, tùy các ngươi xử lý!” Ta dùng kiếm đâm chết tên gia đinh xông lên đầu tiên, máu bắn tung tóe: “Bản quan ở đây, ai dám làm càn!”

Phu Nhân Trở Về

Phu Nhân Trở Về Ta thay phu quân đỡ một mũi tên, đả thương đến lục phủ ngũ tạng. Dưỡng bệnh bốn năm, đến khi trở lại kinh thành, trong nhà đã có thêm một nữ tử. Con cái lệ thuộc vào nàng, lão phu nhân coi trọng nàng. Ngay cả phu quân khi cùng giường với ta cũng gọi nhũ danh của nàng. Sau đó, bọn họ liên thủ đ ẩy ta xuống vực, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Lại mở mắt, ta trở lại trước cửa Ngụy phủ, nhìn khuôn mặt âm tình bất định của cả nhà cười lạnh: “Đương gia chủ mẫu hồi phủ, còn không quỳ nghênh đón?” 

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta Liên tục đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, cha ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề. Ông sốt sắng tiến cung yết kiến bệ hạ, khóc lóc cầu xin bệ hạ ném ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo” lại. Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay mã phu của thư viện. Vì để dụ dỗ mã phu cưới ta, ta cứ cách vài ngày lại giả đáng thương mà chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì ngã vào lòng hắn bị thương, ngày mai thì giả bệnh nặng để hắn phải chăm sóc suốt đêm, ngày kia thì cùng hắn đàm đạo thâu đêm về nhân sinh và lý tưởng… Khó khăn lắm mới thuyết phục được mã phu gật đầu đồng ý, ta nửa đêm leo tường về nhà báo tin vui. Cha ta, sau khi xác nhận nhiều lần rằng người đến cầu hôn chính là mã phu, liền vớ lấy cái cuốc đuổi theo ta đòi chặt đứt huyết thống… Sáng sớm hôm sau, mã phu đến cửa cầu hôn. Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phía sau dẫn theo vài trăm cấm vệ quân. Lão cha ta, đang cầm cuốc đứng chắn trước cửa, chuẩn bị lấy mạng mã phu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bị dọa quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Ông vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Chắc dạo này quên đốt giấy tiền cho nương ngươi rồi, không ngờ lại mời được Thừa tướng – Diêm Vương này tới đây, nhìn trận thế này, chắc tên trời đánh ấy đến để tịch thu tài sản rồi…” Ta: … *蟒龍袞服 (mãng long cửu phục): Đây là loại trang phục đặc biệt dành cho quan lại cấp cao hoặc người có chức vị lớn trong triều đình, thường thêu hình mãng xà (rồng mãng) hoặc rồng, biểu tượng cho quyền lực.

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc Cha ta giấu một đôi mẹ con ngoại thất suốt bảy năm, cuối cùng cũng bị nương phát hiện. Nương tức giận đến mức muốn lập tức hòa ly, nhưng ta không đồng ý. Bởi vì ta đã trọng sinh. Ta biết rằng cha sắp chết. Sau khi ông qua đời, Hoàng thượng sẽ ban thưởng rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ lại rơi vào tay đôi mẹ con ngoại thất kia. Chỉ cần không hòa ly, chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý và mãi mãi đè bẹp họ dưới chân.

Hầu Phủ Trong Đêm Tuyết

Hầu Phủ Trong Đêm Tuyết Sau khi đích tỷ qua đời, ta được gả vào Hầu phủ, trở thành kế thất. Ta tận tâm hầu hạ công bà, quản lý hậu viện, chăm sóc đôi con thơ mà đích tỷ để lại. Hai mươi năm ròng rã gánh vác trọng trách, ta vốn nghĩ có thể tranh thủ cho mình chút tôn nghiêm và thể diện. Nhưng không ngờ, ngay trước khi Hầu gia qua đời, hắn lại đưa cho ta một bức hưu thư. Hắn nói ta tâm địa độc ác, đến cả đồ của đích tỷ cũng muốn chiếm đoạt. Đôi nhi nữ mà ta dốc lòng chăm sóc cũng oán trách, cho rằng ta đã cướp mất vị trí của mẫu thân chúng. Ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, lạnh lẽo cô độc, chết cóng trong đêm mưa tuyết. Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trở về ngày đích tỷ lâm bệnh nguy kịch và triệu ta vào phủ.

Gặp Lại Cũng Chỉ Là Người Xưa

Gặp Lại Cũng Chỉ Là Người Xưa Hai tháng trước ngày đại hôn, Kỷ Nhược Thanh bỗng nhiên muốn thử lòng ta.Khi ta đang cùng thứ huynh Mạch Cẩn đến Cô Tô tra xét sổ sách, hắn lén hạ Hợp Hoan Hương vào xiêm y của ta.Một ngày vất vả, thân thể mỏi mệt, đang định chợp mắt nghỉ ngơi thì trong người bỗng nóng rực như thiêu đốt.Bất chấp lời can ngăn của thứ huynh, ta nghiến răng nhảy thẳng vào hàn đàm ngoài viện.Khi ấy tiết trời chớm đông, ta ngâm mình mấy canh giờ liền, đến khi đưa được về phủ thì đã sốt cao hôn mê.Ba ngày sau, ta chập chờn tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên lại là Kỷ Nhược Thanh hân hoan đứng bên giường.Hắn ôn nhu nắm tay ta, khóe miệng giương cao ý cười.“Chúc mừng A Mạnh của ta, đã vượt qua một cửa cuối cùng rồi!”

Tự Mình Mặc Giá Y

Tự Mình Mặc Giá Y Nửa tháng trước khi thành thân, tiểu thanh mai của Chu Hành Dã thiếu chút nữa bị người ta làm nhục. Đêm đó, Chu Hành Dã nói với ta muốn lấy nàng ta làm bình thê. “Vũ Yên không có gì cả, không có ta nàng ấy không sống được.” Hắn ta cho rằng ta sẽ nhịn. Nhưng ta quay đầu tìm biệt viện ở ngoại ô của Tiêu Hạc Xuyên. “Thành thân sao? Tự mặc giá y là được, tiệc cưới sẵn sàng.”

Quần Hạ Thần

Quần Hạ Thần Ta hòa thân đến địch quốc. Hoàng đế địch quốc không thích nữ sắc, nhưng lại có một vị thần tử được hắn sủng ái đến tận xương tủy. Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế địch quốc chẳng buồn nhìn đến ta, ánh mắt chỉ chăm chú dõi về phía sau lưng ta, gọi: “Ái khanh, lại đây, Trẫm nhìn khanh mới có thể cùng nàng thành sự.” Dưới màn trướng đỏ, nam tử đang quỳ phục chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh che phủ gần hết tấm lưng. Ta thu ánh mắt, nhìn về phía nam tử ấy. Bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.

Triêu Mộng Sinh

Triêu Mộng Sinh Tấn vương cùng Tấn vương phi là thanh mai trúc mã, tình thâm sâu đậm, kinh thành đều biết. Nhưng một lần hắn say rượu bị người ta bỏ thuốc, trong lúc hỗn loạn sủng hạnh một nha hoàn tiện tay kéo tới. Tấn vương phi giận tím mặt, nói nha hoàn kia cố ý câu dẫn Tấn vương, tội đáng muôn chết, sai người lột quần áo nàng và đánh chết nàng. Sau khi hiểu lầm được giải quyết, hai người đã làm lành và hòa giải. Không ai còn nhớ đến nha hoàn kia nữa. Không ai biết, trong nhà nàng còn có một muội muội đang chờ nàng về nhà. Chỉ còn một tháng nữa, là có thể tiết kiệm đủ tiền chuộc thân của nàng.

Tuy An

Tuy An Thiệu Diễm là hộ vệ ta nhặt được. Hắn bảo vệ ta mười năm, nhưng trong ngày vong quốc, hắn lại vì hoàng tỷ mà tự tay ép ta quy hàng. Sau này ta đào vong thất bại, ẩn trốn trong thôn, hắn lại dùng lửa ép ta. Khi mở mắt lần nữa, ta trở lại ngày ta gặp hắn. Ta lập tức che mắt giả mù đi ngang qua. Nhưng nghe nói từ hôm ấy, ở bãi tha ma xuất hiện một thiếu niên áo đen, cả người toàn máu đang chặn hỏi từng người qua đường một.

Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ

Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ Ngày đầu nhận lại người thân, ánh mắt của nương nhìn ta vô cùng nhạt nhòa. Người nắm chặt tay thiên kim giả, chậm rãi nói: “Yên tâm, con mới là đại tiểu thư của Tướng phủ, cho dù nó trở về, cũng không thể lay chuyển được địa vị của con…” Đêm xuống, có tiếng gõ cửa khe khẽ. Nương lén lút xách theo một hộp thức ăn, chuồn vào phòng ta. “Nữ nhi ngoan, đói lắm rồi phải không, nương giữ lại cho con một cái móng giò to đấy!” Ta sững sờ. Không phải chứ, nương… người là gián điệp nội ứng sao!

Trường Ninh Ký

Trường Ninh Ký Ta là Trưởng công chúa của triều đại hiện nay, mang bệnh từ trong bụng mẹ, sống không quá hai mươi lăm tuổi. Những năm cuối đời, ta định rời khỏi cung, sống một cuộc đời tự tại nơi ngoài hoàng thành. Thế nhưng, chưa kịp thoát thân, ta đã bị gán tội mưu phản. Trong ngục tối, khi ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu lay lắt, tiếng của Phò mã – Hứa Quy Viễn vang lên, mang theo cả sự lạnh lùng và uy nghiêm: “Điện hạ còn muốn tiếp tục chối cãi sao?” Ta áp sát lại gần, khẽ mỉm cười, rồi hôn hắn: “Ta có cứng miệng hay không, phò mã thử xem chẳng phải sẽ rõ hay sao?” Tiểu Hứa đại nhân, mặt đỏ tới tận mang tai.

Hoán Mệnh Đoạt Thiên

Hoán Mệnh Đoạt Thiên Tiểu sư muội yêu thích bói toán. Từng dự đoán rằng ta chính là nữ chính mệnh phượng hoàng, còn nàng lại chỉ là nữ phụ độc ác. Sau khi biết được điều này, nàng lặng lẽ đổi mệnh cách của chúng ta. Từ đó, người nhặt được Thái tử Thiên giới tại đáy vực sâu trở thành nàng. Nàng được lập làm Thái tử phi, còn ta lại thay thế nàng gánh chịu mọi tội ác, bị trục xuất khỏi tông môn. Vào ngày đại hôn của nàng, ta thong thả xuất hiện. Thế nhưng, nàng lại dẫn theo chúng tiên gia, công khai xét xử ta giữa chốn đông người. Nàng muốn khiến “nữ phụ độc ác” như ta thân bại danh liệt, chết không yên lành. Ta cười khẽ. Trong trăm năm nàng trèo cao bám quyền, ta ẩn cư nơi núi rừng khổ luyện. Giờ đây, ta đã mạnh mẽ đến đáng sợ. Chỉ cần một ngón tay, cũng đủ nghiền nát bọn họ thành tro bụi.

Hồng Trần Lạc Định

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”