Cổ Đại

Phế Thái Tử Truy Tình Sau khi mất trí nhớ, ta cùng phế thái tử vất vưởng sống tạm nơi lãnh cung suốt ba năm. Hắn từng nói, đời này có ta là đủ rồi. Nhưng vào thời khắc nguy cấp, khi thấy ánh nhìn của vị tướng nước địch kia dừng trên người ta quá lâu, phế thái tử lại chủ động tặng ta cho kẻ đó, dù ta đang mang thai. Lần nữa gặp lại, phế thái tử đã đăng cơ, thành hoàng đế. Hắn thân chinh ngự giá, bôn ba ngàn dặm xa xôi, muốn đón ta về. Ta ngồi trên đài cao, chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái. Hắn muốn hỏi ta, con chúng ta đâu rồi. Nhưng không để hắn nói xong, thị vệ bên cạnh ta đã rút đao kề lên cổ hắn: “Hỗn xược, dám vô lễ với đế cơ!”

Quả Phụ Tuyệt Tình Kế Sau khi phu quân tử trận, ta đồng ý để tiểu thúc kế tự theo lời cầu xin của nhi tử. Lúc ấy, Lâm Quế cam đoan với ta rằng hắn chỉ kế tự để tiện bề chăm sóc cho Chất nhi, tuyệt đối không ép buộc ta điều gì. Hắn nói được làm được, đêm đêm chưa từng bước vào chính phòng. Ta lấy ơn đáp nghĩa, đem toàn bộ của hồi môn ra, một lòng một dạ phò tá Lâm gia. Mười tám năm sau, Lâm Quế thăng chức Thượng thư bộ Lại, Lâm Khâm Chất đỗ Trạng nguyên. Ta những tưởng khổ tận cam lai. Nào ngờ bọn họ mắng ta độc ác, chửi ta ích kỷ, vạch trần ta giả nhân giả nghĩa. Rồi c /ắ.t lưỡi ta, ch.ặ/t đứt gân tay, đẩy ta vào quân doanh, trở thành tiện kỹ hèn hạ nơi doanh trại. Ta bị h/à/n.h hạ đến ch .t. Hồn phách ta lượn lờ trên không trung Lâm phủ suốt mười năm, mới hiểu ra chân tướng. Năm xưa kẻ tử trận, vốn chẳng phải phu quân ta Lâm Du, mà là tiểu thúc Lâm Quế. Lâm Du và nhị phòng Tào Uyển vốn là thanh mai trúc mã, lấy ta chẳng qua là vì tham của hồi môn phong hậu. Sau khi Lâm Quế ch .t, hắn mượn thân phận tiểu thúc để kế tự, vừa có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tào Uyển, lại khiến ta cam tâm tình nguyện cống hiến cho Lâm gia. Ngay cả Lâm Khâm Chất, cũng là kết quả từ cuộc tư thông giữa hắn và Tào Uyển. Còn hài tử do ta sinh ra, mới lọt lòng chưa đầy một canh giờ, đã bị hắn tự tay dìm ch /t. Mang theo hận ý ngút trời, ta sống lại.

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

Tái Sinh Chẳng Vì Ngươi Ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng thượng, nhưng hắn đã yêu người thay thế ta mất rồi. Lúc ta mang thai ba tháng, hắn ép ta uống canh phá thai. Máu nhuộm khắp sàn, đau thấu tim gan. Hắn thế mà vẫn cười dỗ ta: “Ngoan, sinh con, thì không đẹp nữa.” Nếu ta không xinh đẹp, sẽ không còn giống Phương Uyển vẫn đang mất tích nữa. Sau đó, ta sống lại. Trước mặt tất cả mọi người, thiêu trụi thư đính hôn của ta và hắn. Ta chúc hắn và Phương Uyển tình chàng ý thiếp, trăm năm hoà thuận. Hắn lại nói, không phải ta không cưới.

Ta nhặt được ba người nam nhân. Một là yêu quái, một là ma đầu, một là thần tiên. Cả ba người bọn hắn đều bị thương nặng, nằm rải rác trên cùng một ngọn núi ở chân núi, lưng chừng núi và đỉnh núi. Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, nhặt từ chân núi lên đỉnh núi, xe đã đầy. Được rồi, về nhà thôi.

Tuyết Rơi Đêm Hạ Sau khi phát hiện mình mới là công chúa thật, ta không còn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc trị ôn dịch nữa. Tỷ muội thân thiết Tô Nguyệt Tâm sau khi biết chuyện thì giận dữ đến mức tát ta mấy cái. “Lương y như từ mẫu, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn Đại Yến xác chất thành núi?” “Hay là ngươi vốn là gian tế do địch quốc phái tới, cố tình đầu độc bách tính?” Kiếp trước, kinh thành bùng phát ôn dịch, Tô Nguyệt Tâm một kẻ chẳng hiểu y lý lại đưa ra phương thuốc giống hệt với bài thuốc ta khổ công nghiên cứu. Nàng ta còn vu oan ta vì muốn được hoàng ân mà trộm phương thuốc của nàng ta. Một thời gian ngắn sau, hoàng đế nổi giận lôi đình. Ta cầu huynh trưởng Cố Trầm Uyên, người cùng làm ở Thái y viện, ra làm chứng, nhưng huynh lại chỉ cầu xin hoàng thượng ban cho ta một cái ch//ết toàn thây. Ta nhờ phu quân Lý Phán người đã từng thử thuốc ta bào chế cầu tình, vậy mà hắn lại quát ta là dư nghiệt tiền triều, trà trộn vào Thái y viện chỉ để hạ độc gi//ết vua.

Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược Ta xuyên thư rồi, nương của ta là nữ chủ trong một bộ ngược văn. Nàng yêu phụ thân cả đời, cuối cùng lại bị chính muội muội ruột cướp đoạt tình lang. Phụ thân ép nương nhường vị trí chính thê cho tiểu di, nếu không thì lập tức viết hưu thư, khiến nàng thân bại danh liệt. Nhưng lần này, nương không như trong sách, thắt cổ tìm chết, mà trái lại, ngay trong đêm yến tiệc liền dâng lên cho Hoàng đế một chiếc khăn tay. Ta đứng nhìn hai người họ cùng bước vào noãn các, chưa được một khắc đồng hồ, phụ thân đã hốt hoảng chạy đến, giống như đang tìm người. “Mẫu thân ngươi đâu?” Ta lắc đầu, đưa tay chỉ về hướng ngược lại. “Hình như là ở hoa thính.” Lão Bì Đăng à, lần này ngươi tiêu rồi.

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?

Kiếp Này Không Còn Tiếc Nuối Kiếp trước, phu quân sau khi khải hoàn trở về đã dùng quân công cầu hôn nữ tướng quân, muốn nàng ta làm bình thê, còn bắt ta bỏ tiền chuẩn bị sính lễ cho hắn. “Ta và Lăng Thu tình đầu ý hợp, sính lễ tất nhiên phải chọn thứ tốt nhất, tuyệt đối không thể qua loa với nàng ấy.” Phu quân và phụ mẫu hắn ta một người hát mặt đỏ một người hát mặt trắng, cùng nhau khống chế và lừa gạt ta, lôi hết của hồi môn ta mang theo để bù đắp cho nhà chồng. Ta từng cho rằng chỉ cần chịu đựng nhẫn nhịn thì sẽ đổi được tấm chân tình của hắn, nào ngờ lại bị phụ mẫu hắn và hắn giày vò cả một đời, cuối cùng ch:ết thảm trong cô độc. Sau khi trọng sinh, ta trở về đúng ngày hắn khải hoàn hồi kinh. Ta lập tức vào cung, cầu xin Hoàng thượng ban cho ta và hắn được hòa ly. Kiếp này, kẻ ngu tình si ngốc ấy, ai muốn làm thì cứ làm!

Y Nữ Tự Cường Khi Thẩm Hoài Dương cưới quận chúa, ta cũng tự định cho mình một mối hôn sự. Vào ngày bái đường ấy, ta ôm một xấp giấy vàng chưa mục nát nằm vào quan tài đá, bên cạnh là tân lang lạnh như băng. Cờ chiêu hồn, hỷ tang trắng, thì ra đây chính là giá tang. Thẩm Hoài Dương nghe tin chạy đến, đập vào nắp quan tài ta mà khóc rống: “Đáng hận! Nàng thà gả cho người chết, cũng không muốn làm thiếp của ta sao.” May mắn, ta đã không thèm để ý. Bởi vì ta đang chuẩn bị từ dưới đáy quan tài đào tẩu, tiêu dao giữa trời đất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh quấn quanh cổ, bên tai vang lên một giọng nói âm u: “Nương tử định bỏ trốn sao?”

Vào năm thứ bảy sau khi ta kết duyên cùng nam phụ thâm tình, nữ chính đã trở lại.Nàng và nam chính xảy ra mâu thuẫn nên hiện giờ đang khóc mắt lệ nhòa đứng dưới mưa trước cửa nhà ta:“Mạnh gia ca ca, thiếp không còn nơi nào để đi nữa rồi.”Phu quân của ta, Mạnh Hạc Thư, người xưa nay luôn điềm tĩnh vậy mà vừa nghe xong đã nổi giận:“Ta sẽ đi tìm hắn để tính sổ!”Ngay cả nhi tử bảy tuổi của ta, Mạnh Bách, cũng giơ nắm tay nhỏ quả quyết:“Tiên nữ tỷ tỷ đừng khóc, khi lớn lên ta sẽ cưới tỷ.”Khi họ thi nhau làm nàng vui, ta lại phải lặn lội đi chợ sớm để mua được con cá tươi nhất rồi bị cơn mưa lớn bất chợt giữ lại trên thuyền.Người lái thuyền đang cất giọng lớn mời khách lên bờ:“Có ai đi Thanh Châu nữa không?”Ta cúi đầu nhìn giỏ, vừa mới mua ba con cá đao, trong tay chỉ còn lại một hai lượng bạc vụn.Ta đưa một lượng bạc cho người lái thuyền, hỏi:“Một lượng bạc có thể đi được đến đâu?”

Lời Nguyền Song Sinh Muội muội song sinh trở thành hoàng hậu nương nương vô cùng tôn quý. Nhưng hôm lại mặt, lại bị mã nô say rượu sờ tay, bị người ta nhìn thấy. Muội muội hoang mang lo sợ khóc lóc đến cầu xin ta nhận tội thay nàng ta. Ta nhất thời mềm lòng, giúp nàng ta. Chẳng ngờ long nhan nổi giận, Thánh thượng chẳng hề để tâm đến tình cảm, thể diện của phụ thân với muội muội, kiên quyết muốn phế đi một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa đội gió quỳ ở ngoài cung điện ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác, chết không nhắm mắt. Mẫu thân một đêm bạc đầu, không bao lâu cũng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng muội muội trở thành Hoàng hậu lại sợ ta vạch trần nàng ta, sau khi mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức lực cuối cùng, rút trâm phượng trên đầu nàng ta xuống, đồng quy vu tận với nàng ta. Khi mở mắt lần nữa, ta với muội muội đều sống lại. Muội muội từ xưa đến nay luôn ích kỷ, lại hiếm có mà để ý tới suy nghĩ của ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”

Hồng Quân lão tổ, trong truyền thuyết, chính là sư phụ của Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, và Thông Thiên Giáo Chủ.Truyền thuyết này thật giả không rõ, Mạnh Thập Tam cũng chẳng muốn khảo cứu.Nàng chỉ muốn nhấn mạnh một điểm, lão tổ vốn là hình hài một con giun, nàng cũng là một con giun.Vì đạo nghĩa gia tộc, nàng sống tại Hồng Quân động suốt ngàn năm, cảm thấy lão tổ nhân vật cao siêu như vậy, tấm lòng chắc hẳn cũng rộng rãi lắm, có khi lão tổ sống cô đơn trong động đã lâu, gặp được nàng làm bạn, chắc hẳn rất vui mừng.Ngày đó trời bỗng đổ mưa to, ào ạt và cuồn cuộn, kéo dài tới đêm, mưa vẫn chưa ngớt, không hề có dấu hiệu dừng lại.Mạnh Thập Tam biến lại hình hài giun, nằm ở cửa động, chán nản nghe tiếng mưa, nhìn tấm rèm mưa suy tư, nhìn mãi rồi bất giác thò đầu ra ngoài động.“Bùm bùm bùm ——”Sấm chớp vang lên, thật đáng sợ!Mạnh Thập Tam vội rụt đầu lại.“Rắc ——”Nhưng không kịp.

Mỗi Ngày Đều Hỏi Phu Quân Chết Chưa Ta là nữ tử có mệnh cứng rắn nhất chốn Kinh thành. Liên tiếp khắc chết ba vị hôn phu, ta bị gán cho danh xưng “độc nương tử”, không ai dám cưới. Vậy mà oái oăm thay, ta lại được ban hôn cho thế tử phủ Tĩnh An vương – kẻ ốm yếu nhiều bệnh nổi danh khắp thành. Mẫu thân ta lo lắng không nguôi, phụ thân ta ngày đêm thở dài than vãn. Trước ngày xuất giá, mỗi ngày ta đều không nhịn được mà hỏi một câu: “Hôm nay phu quân ch.t chưa?” Nào ngờ một câu nói đùa ấy, chẳng biết thế nào lại truyền vào đến tận phủ Vĩnh Bình hầu. Đêm tân hôn hôm đó, vị thế tử gia vốn bị liệt nằm giường, chân còn tật kia—lại bất ngờ đứng dậy. Hắn vén khăn voan, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Nghe nói phu nhân ngày ngày đều mong ta ch.t sớm, siêu sinh sớm?”

Mệnh Cách Cô Hoa Sau khi quốc sư phán rằng thứ muội có mệnh cách mẫu đơn, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta lập tức tới cửa từ hôn, chuyển sang cầu cưới nàng ta. Thứ muội cũng vì thế mà thay đổi hẳn, từ một người dịu dàng kín đáo nay lại ngang ngược đòi ta nhường của hồi môn, phụ thân và tổ mẫu đều đứng về phía nàng. Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng, lời kế tiếp của quốc sư là: “Quả là một mệnh cách mẫu đơn… ác độc.” “Mẫu thai đơn thân, ai cưới người ấy tất ch.t.”

Chân Long Thiên Nữ Nương ta là rồng, đẻ hai quả trứng và ta. Bà nhận ra hai quả trứng, nhưng không nhận ra ta, tưởng ta là ký sinh trùng, liền ngậm lấy rồi ném đi. Mãi đến khi đột nhiên nhớ ra bản thân từng nằm với một kẻ hai chân, bà mới lập tức trong đêm quay lại, nhặt ta về.

Thiên Hạ Của Thục Nữ Thành hôn 4 năm, Quý Tu lại nuôi một ngoại thất ở trang tử. Ta bình tĩnh đề xuất hòa ly. Hắn kinh ngạc, tức thì nổi giận. “Ta vẫn nể tình nghĩa phu thê, chưa từng đưa nàng ấy vào phủ, đều là nữ nhân, sao ngươi lại không dung người như thế! Ôn gia sớm đã suy bại, người nên tự biết thân biết phận, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim cao môn khiến người người ngưỡng mộ năm nào sao?” Hắn cười lạnh bỏ đi. Từ đó dọn ra trang ngoài, công khai ra vào với tiểu thiếp kia, còn rầm rộ chuẩn bị nghi lễ bình thê, lại buông lời cuồng vọng giữa bữa tiệc cười đùa: “Đến lúc đó chén trà bình thê ấy, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.” Mọi người đều nhìn ta cười nhạo. Ta hoàn toàn chẳng bận tâm, bận rộn thu xếp mọi việc còn dang dở. Chỉ vì mới không lâu trước, có thư từ Kiềm Châu đưa đến. Phụ thân cùng huynh trưởng được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, được Hoàng đế ban thưởng.

Tranh Giành Nhân Duyên Mộc vương rơi xuống vực mất trí nhớ, quên mất quận chúa người chàng từng yêu, cưới một thôn nữ như ta làm vợ. Quận chúa khóc lóc cầu xin ta đừng làm liên lụy đến tiền đồ của Mộc vương. Ta giúp chàng khôi phục trí nhớ, giúp hai người nhận ra nhau, rồi tiễn họ rời khỏi thôn trở về kinh thành. Một tháng sau, thị vệ của quận chúa mang đến tin tức họ đại hôn. Còn mang theo binh khí sáng loáng và ngọn lửa ngút trời, tàn sát dân làng, thây nằm la liệt. Ta và con trai bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua, tưới dầu lên, sống sờ sờ bị thiêu thành người than. Lần nữa mở mắt ra, đứa con trai bốn tuổi nước mắt lưng tròng lay ta. “Mẹ, con mơ thấy ác mộng.”

Gió Ngừng Trời Sáng Khi hay tin Quý phi có thai, phu quân liền đón về tiểu thanh mai vốn thủ tiết. “Hiện nay muội muội của ta đã được sắc phong Quý phi, lại còn hoài thai đứa con duy nhất của Thánh thượng.” “Chương gia ta từ nay chẳng cần phải nương tựa vào cái gia tộc lụn bại như Thôi gia các ngươi nữa. Ta muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đón người nữ tử ta yêu về làm bình thê.” Đúng là buồn ngủ lại gặp người đưa gối. Ta vừa nghe Quý phi tự chuốc họa, lén lút tư thông cùng thị vệ, đang bối rối lo việc thoát thân thế nào, thì phu quân đã vội vàng mang về một kẻ thế mạng. “Nếu đã vậy, ngôi vị chủ mẫu của Chương gia cứ nhường cho nàng ta, ta tự xin rời đi.”

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau