Cổ Đại
Băng Tuyết Vì Nàng Mà Tan Chảy Ta thành thân với thế tử của Vinh Quốc công – một người trầm tĩnh, đoan chính. Thế nhưng chàng lại chẳng mảy may để mắt đến ta. Chỉ vì gương mặt ta mang vẻ yêu mị, ánh mắt phảng phất xuân tình. Ngực nở, eo thon, vóc dáng lả lơi mê hoặc. Nhìn vào liền biết ngay là một kẻ hồng nhan họa thủy. Thế nhưng về sau a~ Phòng ngủ của vị thế tử đoan trang giữ lễ kia, đêm nào cũng vang lên tiếng nũng nịu mềm mại, vừa thẹn thùng vừa cầu xin tha thứ. Sau cuộc hoan ái, ta run rẩy co mình nơi góc giường, cắn răng oán trách: “Chàng nói sẽ giữ mình đoan chính cơ mà!” Hắn lại túm lấy cổ chân ta, thấp giọng dụ dỗ: “Ngoan, thêm một lần nữa.”
Phu Quân Là Vật Trong Túi Ta thành thân với vị hoàng tử câ/m kia đã một năm, vậy mà vẫn còn là xử nữ. Ngoài chuyện mỗi ngày cùng dùng bữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có chút giao tiếp nào. Cho đến một ngày, ta bất ngờ nghe thấy tiếng nói của hắn: 【Khổ qua khó ăn ch .t đi được, trong bếp có ai biết chữ không, viết bao nhiêu lần rồi là đừng làm khổ qua!】 【Thẩm Tri Chi mặc ít như thế, chẳng phải là muốn câu dẫn ta sao?】 【Thừa tướng là con cáo già, con gái ông ta chắc chắn là một tiểu hồ ly, ta không thể dễ dàng mắc bẫy.】 【Chờ đến khi không cần giả câ/m nữa, việc đầu tiên ta làm chính là hưu nàng ta.】
Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Kẻ Vô Dụng Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?
Nhất Sinh Bình An Vào ngày phu nhân tướng quân Dịch gia hạ sinh, bầu trời kinh thành đỏ rực, ánh vàng chiếu khắp phòng. Một đạo sĩ đã lớn tiếng nói rằng đây là điềm đại cát, giống như có điềm báo của phượng hoàng. Tuy nhiên, đạo sĩ này không ngờ rằng Dịch gia lại sinh đôi hai nữ nhi. Mọi người đều cười, làm sao phượng hoàng có thể tồn tại cùng lúc hai con? Thế là đạo sĩ bị đuổi ra khỏi kinh thành vì bị coi là lừa đảo. Chỉ có ta biết, ông ấy nói đúng sự thật.
Niệm Niệm Sơn Hà Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn. Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn. Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu. Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”
Chung Bất Tự Thiếu Niên Du Nghe nói, ngày nhận được ý chỉ triệu ta vào cung, Lạc vương náo loạn từ Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế, đến tận Ninh Thọ cung của Thái hậu. Hoàng đế là con nuôi của Thái hậu, Lạc vương lại là con ruột của Thái hậu, cho nên trong lòng hắn chắc chắn rằng mình có thể thắng. Kết quả Hoàng đế tránh mặt không gặp hắn, Thái hậu thì trực tiếp ném chén trà về phía hắn: “Nếu ngươi còn đ//iên cuồng như vậy, cẩn thận tính m//ạng của nữ nhi Tiêu gia!” Lạc vương lúc này mới chán nản ngã xuống đất. Hắn vốn là thiếu niên sáng chói nhất kinh thành, có ân sủng của hoàng huynh, được mẫu hậu thiên vị, luôn toả sáng và tràn đầy năng lượng. Hiện tại hắn mới hiểu được, mặc dù như vậy, hắn cũng tranh không nổi với trời, mà hoàng huynh của hắn chính là trời. Hắn thua, cũng nhân tiện thua cả đời ta. Nhưng ta vẫn cảm kích hắn đã nguyện ý vì ta mà tranh giành một chút. Bởi vì hắn là người trong lòng ta ba năm qua.
Tựa Như Mây Khói Thế tử trời sinh kiêu ngạo nhưng hơi nhút nhát, sau khi vô tình rơi xuống nước và trở thành kẻ ngốc, hắn dần mất đi sự yêu thương. Khi hắn đến tuổi học cách quan hệ vợ chồng, phu nhân đã chọn một nha hoàn xinh xắn trong viện để ngủ với hắn, và đó là ta. Từ nhỏ ta đã giỏi nuôi lợn nên cũng nuôi thế tử thành một chàng trai béo tròn, ngoan ngoãn. Thế nhưng sau này, khi hắn khỏi bệnh lại chê ta thô tục, thiếu sự nhã nhặn nên hắn ném khế ước bán mình xuống trước mặt ta và đuổi ta đi. Ta vui tươi hớn hở về nhà nuôi lợn. Sau đó, ta nghe nói đã làm ầm ĩ một trận, đòi ra ngoài đi tìm nha hoàn tên Lan Linh. Có người hỏi ta có phải nha hoàn đó hãy không, ta vội vã xua tay và đáp: “Ta tên là Nhị Hoa.”
Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…
Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…
Ngọn Đèn Tương Tư Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ. Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê. “Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.” Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn… Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ. Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn. Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả. Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua. Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…
Ác Giả Ác Báo Vì muốn cho đệ đệ chào đời đúng ngày mồng Một Tết, nương ta gắng gượng nén đau, cắn răng chịu đựng. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện một xác hai mạng, bèn đi thỉnh bà đỡ đến. May mắn, đệ đệ thuận lợi chào đời, mẫu tử bình an. Nhưng cha ta chẳng những không vui mừng, mà giáng ngay một cái tát thật mạnh vào mặt ta, khiến tai ù đặc. “Đồ tiện tỳ, ngươi đã khiến cả nhà chúng ta mất đi tiền đồ sáng lạn!” Nương ta vừa tỉnh lại, đã dồn chút sức lực cuối cùng, ghì chặt đầu ta xuống, ép mạnh vào tường. “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi đi tìm bà đỡ, ta cũng sẽ không phải sinh đứa bé vào hôm nay!” Đầu ta bị đập đến máu chảy không ngừng, mà cha cùng tổ mẫu đứng bên cạnh lại vỗ tay cười hả hê như đang xem trò hay. Thương thế còn chưa kịp lành, bọn họ đã đem ta bán vào nơi bẩn thỉu nhất – kỹ viện. Ta chịu đựng tra tấn đến khi chết. Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình trở về đúng đêm nương chuẩn bị sinh đệ đệ. Lần này, ta khóa chặt cửa lớn, nhất quyết không để nương ra ngoài thỉnh bà mụ. “Nương à, con biết người khổ sở, nhưng vì phú quý cả nhà ta, người hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa.”
Năm đại hạn ấy, nhà họ Hách mang tới một bao lúa mạch đen, xin kết thân cùng nhà ta. Phụ thân, mẫu thân cùng đệ muội đều đã đói đến co gi/ật, chúng ta thật chẳng còn khí phách để khước từ. Ta bước ra, nhận lấy bao lúa mạch ấy, gả cho Hách Viễn, người hơn ta 5 tuổi. Ba ngày sau tân hôn, Hách Viễn liền phải ra chiến trường. Ta ở nhà chờ mãi, chờ năm này qua năm khác, cuối cùng lại chỉ nhận được tin hắn t/ử tr/ận…
Dung Thu, là một bán yêu được sinh ra từ sự kết hợp giữa nhân tộc và thỏ yêu.Tiểu thỏ có lông trắng mịn, dễ thương xinh xắn, mười dặm tám làng ai ai cũng yêu quý.Ngày hóa thành nhân hình, cha thỏ yêu bí ẩn giáo dục Dung Thu rằng, tộc thỏ yêu bẩm sinh đã có đặc dị, dù là đực hay cái đều có thể giả mang thai, mọi tình huống không khác gì mang thai thật.Sau này, nếu tiểu thỏ không cưới được vợ, có thể thử các mẹo nhỏ truyền từ tổ tiên để câu vợ.Một là, giả mang thai đổ vạ, trước yêu sau cưới, phát triển tình cảm.Hai là, giả sẩy thai, lừa lấy lòng thương.Ba là, phản khách vi chủ, đem gạo nấu thành cơm.Thỏ đã thử đều nói tốt!Tình cờ, mẹ của Dung Thu đứng ngoài cửa: “?”
Buổi sáng sớm trên con phố, xe cộ đông đúc, tiếng người ồn ào, tiếng rao bán và mặc cả tạo nên không khí náo nhiệt.“Bác ơi, bác có thể cho chúng cháu vài cây cải nhỏ được không?”Động tác nhặt rau của Lưu Khai khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai đứa trẻ ăn mày nhỏ nhắn, toàn thân bẩn thỉu đứng trước quầy hàng của mình, lòng không vui.Nhưng nhìn cơ thể nhỏ bé của chúng, khuôn mặt bẩn thỉu với đôi mắt trong sáng, tinh anh, lòng ông mềm lại.Nhìn xuống lá rau trong tay, dù bị ép nát một chút nhưng vẫn còn tốt, ông đem về nhà cũng sẽ ăn, nhưng nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt khao khát, ông quyết định chia cho chúng một ít.Nghĩ vậy, Lưu Khai lấy một nắm lá rau đã bỏ vào rổ tre, đưa ra trước mặt hai đứa: “Nhiêu đây đủ không?”
Bầu trời biến sắc, cả đại địa Thần Châu nổi lên gió mây.Tất cả bách tính Thần Châu đều nhìn về một hướng, vì nơi đó là kinh đô của một đế quốc huyền thoại – Hàm Dương.Cùng với tin tức từ trong kinh đô truyền ra, cả Thần Châu đều biết, vị Hoàng đế sáng lập tên Tần Thủy Hoàng – đã băng hà.Khi có người cảm thấy tiếc thương cho vị Hoàng đế ngàn đời này qua đời, có người lại âm thầm vui mừng, vì dã tâm của họ đã lâu nay bắt đầu trỗi dậy.Một người rời đi, thiên hạ sẽ loạn.Tuy nhiên, có một việc mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.Tần Thủy Hoàng vốn nên rời đi trong yên lặng, lúc này lại đang trên bầu trời, nhìn xuống cả đại địa Thần Châu.Bộ long bào quen thuộc khiến Tần Thủy Hoàng mơ hồ.“Trẫm, đây là đi đến cuối rồi…”
Mười Năm Vẫn Là Nàng Vì không nỡ để ta tham gia tuyển tú, cha ta liền cho người tung tin khắp nơi rằng ta si mê vị Cửu vương gia bệnh tật kia, say mê đến đi/ê/n dại, thề non hẹn biển sẽ cùng chàng sống ch .t có nhau. Hoàng thượng thân thiết với Cửu vương gia nhất, vừa nghe tin liền thật sự miễn cho ta khỏi vào cung tuyển tú. Một tháng sau, khi ta đang ở Nam Phong quán, tay vu/ốt ve cơ bụng của một gã trai trẻ, ngắm nghía cho thỏa. Thì quan phủ đột nhiên ập vào tr/uy qu/ét k/ỹ viện. Cửu vương gia ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh như băng nhìn ta. “Những kẻ khác cứ theo luật mà xử, riêng kẻ này, phải tăng thêm một tội.”
Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.
Phúc Đỉnh Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem ta đi bán. Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta. “Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa… Đừng bán A Ngọc.” Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một chiếc chân trắng nõn. Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện. Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.
Song Sinh Ta và tỷ tỷ thành thân cùng ngày, mọi người sau khi thành thân đều rất hạnh phúc. Nhưng mà có một ngày, phu quân ta bị thương hôn mê bất tỉnh, thân là Hoàng hậu, đêm khuya tỷ tỷ lại đến nói muốn cùng ta trao đổi thân phận. Ta vô cùng kinh ngạc, phu quân trên giường mơ hồ gọi một tiếng “Nhu nhi”, đó là khuê danh của tỷ tỷ ta!
Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái Sau khi ta bị ca ca và tẩu tẩu bán vào thanh lâu, một gã thư sinh nghèo kiết xác cầm theo ngọc bội và hôn ước tới, muốn thành thân với ta. Ta không nguyện ý, ta ở thanh lâu ăn ngon mặc đẹp, đâu có muốn sống cuộc đời nghèo túng với hắn. Khi thanh lâu bị bắt đóng cửa, ca ca, tẩu tẩu định bán ta lần thứ hai, thư sinh cụp mắt hỏi ta: “Nàng có nguyện ý chịu khổ với ta không?”. Ta rưng rưng nước mắt gật đầu. Sau đó, thư sinh đỗ đạt, một tiểu thư thế gia dùng tiền để ép ta rời xa thư sinh. Ta tức giận nói: “Mơ đi! Tình cảm của chúng ta còn vững bền hơn vàng!”