Cổ Đại

Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo

Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ. Bà nói ta chưa đủ xinh đẹp, cũng không thông minh lanh lợi, đường tỷ thích hợp gả vào Hầu phủ hơn ta. Nếu đã như vậy, thì cứ để tỷ ấy gả đi.

Mạnh Uyển

Mạnh Uyển Trạng nguyên lang đã cho một cô nhi ở nhờ trong nhà. Cô nương ấy dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu mì, hai người họ đã nảy sinh tình cảm. Vì cô nương đó, hắn không tiếc hủy hôn ước với ta, vị thanh mai hắn. Mẫu thân hắn không nỡ từ bỏ gia thế của nhà ta nên đã tự ý tìm cách đuổi vị cô nương kia đi. Nhưng trạng nguyên lang lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Sau này, hắn làm quan to, quyền khuynh triều dã. Hắn trước tiên trả thù ta, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc của ta. “Ngày đó, ngươi dùng quyền thế ép A Trí phải rời đi.” “Giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị quyền thế giày xéo.” Hắn ăn nói rất đường hoàng, không hề quan tâm đến tình nghĩa phu thê suốt tám năm của chúng ta. Ta bị một nhát kiếm cắt đứt cổ họng, đau đớn mà chết, dưới thân là thi thể của mẫu thân. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày trạng nguyên lang muốn hủy hôn với ta.

Phu Quân, Đừng Trách Ta Vô Tình

Phu Quân, Đừng Trách Ta Vô Tình Phu quân xuất chinh nơi biên ải, từ trong tay quân địch cứu về bạch nguyệt quang của chàng. Ánh trăng sáng thân thể yếu ớt, cần máu đầu tim để tẩm bổ. Ta bèn lấy máu gà, buộc vào ngực, chủ động hiến một bát. “Phu quân, không sao đâu, chỉ cần công chúa khỏe mạnh, bảo ta làm gì cũng được, khụ khụ…” Ròng rã bảy ngày, nàng uống “Ta.” bảy bát máu. Nàng khỏe rồi nhưng “Ta.” thì “Không chịu nổi.” Trước khi chết, ta vét sạch gia sản của chàng, xuống Giang Nam làm ăn. Nhiều năm về sau, nghe nói có người vì muốn gặp ta mà quỳ gối suốt một đêm trong mưa. Chỉ vì ta giống phu nhân đã khuất của hắn.

Phụ Tử Tranh Kiều

Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta Nữ nhi ngoại thất của phụ thân mượn danh nghĩa của ta để trèo lên giường thái tử. Hoàng hậu muốn đánh c/h/ết nàng ta, nhưng nàng lại nói rằng chính ta sai nàng làm vậy, chỉ để thử lòng thái tử. Ngoại tổ gia của ta nắm giữ năm mươi vạn binh quyền, lại vô cùng yêu thương ta. Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất ấy gả cho một kẻ thô bạo, phải rời xa kinh thành. Thái tử cũng một mực khẳng định rằng, hắn chưa từng động vào nữ nhi ngoại thất, chỉ muốn sớm ngày rước ta vào Đông cung. Về sau, nữ nhi ngoại thất tư thông cùng người khác, bị phu quân phát hiện, đánh đập đến ch/ết. Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, dùng da/o k/ề lên cổ ta, giọng căm hận nói: “Nếu không phải vì ngươi nhất quyết muốn gả cho ta, thì làm sao nàng ấy lại rời xa ta?” “Nàng ấy ch/ết rồi, ngươi phải b/ồi tá/ng.” Hắn dùng da/o, tự tay biến ta thành nh/â/n t/rư, vừa cười vừa hành hạ ta đến c/h/ết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày muội muội trèo lên giường hắn.

Người Trong Mộng Là Chàng

Người Trong Mộng Là Chàng Đêm bị Bùi Tịch từ chối, ta bắt đầu mơ những giấc mộng kỳ lạ. Lần đầu tiên, hắn lạnh lùng nhìn ta, nói: “Hôn ta.” Nhưng chính hắn lại ép ta vào lòng, hôn đến mức khiến ta không thở nổi. Lần thứ hai, đầu ngón tay hắn móc nhẹ chiếc áo trong của ta, nghiêm nghị nói: “Cởi ra.” Thế nhưng lại là hắn, trong cơn ý loạn tình mê, ôm lấy ta: “Diêu Diêu, phu quân rất thích nàng.” Những cơn ác mộng cứ thế lặp đi lặp lại, khiến ta sợ hãi đến mức phải đi tìm Bùi Tịch để hỏi cho rõ. Nhưng vừa đến, ta đã nhìn thấy người nam nhân anh tuấn cao quý ấy đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, nói với Quốc công phu nhân về ta: “Xin mẫu thân đừng lo. Ta không thích nàng.”

Vương Phi Mưu Lược

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?

Hoán Thân Đổi Thế

Hoán Thân Đổi Thế Cửu vương gia bị người hạ dược, trong tình thế cấp bách đã xông vào phòng khuê phòng của ta. Sau một đêm xuân tiêu, hắn hứa sẽ cưới ta về làm vợ. Nhưng quay đầu đã ra lệnh cho sát thủ giết ta. “Nữ nhân này thân phận thấp hèn, thế mà cũng dám mơ tưởng trở thành Vương phi của ta?” Một lúc sau, ta nhìn xác sát thủ nằm trên đất, tát lệch đầu tên thuộc hạ. “Lão nương đây thải dương bổ âm nhiều năm, lần đầu tiên thấy loại hàng kém chất lượng như vậy! Thật uổng phí thuốc của lão nương!”

Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung

Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung Sau năm năm làm giáo viên mầm non, tôi bỗng xuyên không thành phi tần thấp kém nhất trong hoàng cung. Vì không có bàn tay vàng, tôi quyết định buông xuôi. Không ngờ sau một năm ăn không ngồi rồi trong cung, Tần phi ở cùng một cái cung điện với tôi đột nhiên bị ban chết. Ngũ Hoàng tử ba tuổi dưới gối của nàng bỗng trở thành củ khoai lang bỏng tay, chẳng ai muốn nhận nuôi. Cuối cùng, đẩy qua đẩy lại, lại rơi xuống trên đầu tôi. Chăm trẻ con chứ gì, đây là chuyện tôi giỏi nhất. Cho đến năm thứ hai, một vị quý nhân qua đời, công chúa mới đầy tháng của nàng được đưa đến cung tôi. Sau đó nữa, Mai phi ngang ngược càn rỡ rơi đài, trưởng công chúa mười tuổi cũng được xếp hàng đưa đến…

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về Thành hôn năm năm, ta thu liễm phong mang, đoan trang hiền thục. Thế nhưng phu quân, kẻ luôn miệng nói cùng ta cầm sắt hài hòa, lại sớm đã ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngoại thất xinh đẹp kiều diễm. Nàng rưng rưng lệ, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin một danh phận: “Phu nhân, đại nhân thương xót người, nhưng năm năm qua người chưa từng hoài thai. Đại phu từng nói mệnh người bạc phúc con cái, mà nay trong bụng ta đã có huyết mạch của Tạ gia, mong phu nhân thành toàn, để chúng ta một nhà đoàn viên.” Ta khẽ nghiêng người, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng cười: “Hà cô nương, ngươi sao dám chắc kẻ không thể sinh là ta, chứ không phải vị Tạ đại nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm?”

Nửa Đồng Khinh Bạc

Nửa Đồng Khinh Bạc Ta năm tuổi, hắn đáp ứng cưới ta, ta đáp ứng nuôi hắn. Ta mười tám tuổi, hắn rốt cuộc cũng mưu được chức quan, nhưng lại không có bạc cưới thê tử, ta nói cưới ta không cần tốn tiền. “Ngươi là thương nhân, cùng lắm cũng chỉ làm thiếp cho ta mà thôi…” Hắn cười nhạo ta si tâm vọng tưởng, nhưng lại không biết rằng… Gần đây thường có một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt leo tường nhà ta, ôm lấy eo ta mà dỗ dành: “Nhìn ta xem, ta còn cao quý hơn hắn nhiều lắm…”

Gió Ngừng Trời Sáng

Gió Ngừng Trời Sáng Khi hay tin Quý phi có thai, phu quân liền đón về tiểu thanh mai vốn thủ tiết. “Hiện nay muội muội của ta đã được sắc phong Quý phi, lại còn hoài thai đứa con duy nhất của Thánh thượng.” “Chương gia ta từ nay chẳng cần phải nương tựa vào cái gia tộc lụn bại như Thôi gia các ngươi nữa. Ta muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đón người nữ tử ta yêu về làm bình thê.” Đúng là buồn ngủ lại gặp người đưa gối. Ta vừa nghe Quý phi tự chuốc họa, lén lút tư thông cùng thị vệ, đang bối rối lo việc thoát thân thế nào, thì phu quân đã vội vàng mang về một kẻ thế mạng. “Nếu đã vậy, ngôi vị chủ mẫu của Chương gia cứ nhường cho nàng ta, ta tự xin rời đi.”

Hối Tiếc

Hối Tiếc Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta xung hỉ cho hắn. Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam ta trong hậu trạch, phá hủy mối lương duyên giữa ta và thái tử. Ta càng hận hắn vu oan giá họa, hại cả gia tộc ta. Nhưng hóa ra—— Người cứu mạng ta, hứa cùng ta bạc đầu giai lão chính là hắn. Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta cũng là hắn. Nhưng hắn đã chết. Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ta vì hắn đốt một ngọn lửa. Lửa cháy ngùn ngụt, ta nằm vào trong quan tài của hắn: “Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân. “Quan tài này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chúng ta gối đầu cạnh nhau.” … Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về bảy năm trước. Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang rũ mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Tự dâng hiến, tự tiến cử gối chăn, Tô tiểu thư từ khi nào lại thông suốt như vậy?”

Diễm Dao Bất Phàm

Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”

Ngược Dòng

Ngược Dòng Ta vô cùng căm ghét vị hôn phu què chân của mình. Chỉ vì hắn, ta luôn bị đám quan quyến cười chê, dẫu cho hắn là một vị Hầu gia tôn quý. Sau này, dưới sự hậu thuẫn của di nương, ta gom hết can đảm tư thông với một thư sinh nghèo, rồi cùng hắn bỏ trốn. Nhưng ta lại gửi nhầm chân tình. Thư sinh ấy thi rớt xong liền ngày ngày đánh đập ta. Sau khi bị hắn đánh ch,t, hắn còn xé rách xiêm y của ta, bịa đặt rằng ta th/ông d/âm với người khác rồi ch.t. Người nhà xem ta như nỗi ô nhục, để mặc t/hi t/hể ta bị vứt nơi hoang dã. Cuối cùng, chính vị hôn phu mà ta đã ruồng bỏ lại đứng ra thu nhặt xá/c ta. Là hắn, ép người nhà ta tổ chức tang lễ cho ta. Là hắn, không tiếc chống lại thánh chỉ, rời khỏi kinh thành, bắt được tên thư sinh bạc bẽo kia, thay ta b/áo thù. Hắn nói: “Nàng là thê tử của ta.” Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm còn bị đám quan quyến châm chọc, muốn hủy hôn. Lần này, ta cười lạnh bước ra: “Ngồi xe lăn thì sao chứ? Chàng vẫn là vị Hầu gia cao cao tại thượng. Sau này ta sẽ là Hầu phu nhân tôn quý. Còn các ngươi, lại là thân phận gì?” Người vốn luôn cúi đầu kia, bỗng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt là ánh sáng chưa từng có.

Ái Tình Và Hận Ý

Ái Tình Và Hận Ý Trên trời rơi xuống một đóa dã hoa có gai, đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta. Vì nàng, hắn không ngại xé bỏ hôn ước giữa chúng ta, thậm chí còn công khai làm nhục ta nơi phố chợ. Muốn ta cứ thế mà bỏ qua ư? Không thể nào! Ta nhốt tiểu tướng quân vào mật thất, đêm đêm sủng ái hắn, khiến hắn đối với ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng đủ để giải khát.

Tìm Lại Thê Tử

Tìm Lại Thê Tử Tiểu thư cực kỳ chán ghét tên thị vệ trầm mặc ít nói kia, vì thế ban hắn cho ta. Nàng ta cười nhạo: “Xấu xí rất xứng kẻ câm, đúng là tuyệt phối.” Ta cảm thấy không xứng chút nào. Tạ Kỳ An lại nói ta là nương tử của hắn, hắn nên đối tốt với ta. Nhưng sau đó khi ta và tiểu thư cùng rơi xuống nước, Tạ Kỳ An lại cứu tiểu thư lên trước, che chở nàng ta rời đi. Lại ở trong viện một đêm, hoàn toàn lãng quên ta. Ta tưởng đó là nghĩa vụ của hắn. Cho đến khi ta bắt gặp tiểu thư khóc lóc nhào vào lòng Tạ Kỳ An. Còn nói mình hối hận, bảo hắn mang theo nàng ta rời đi. Ngày Tạ Kỳ An mang theo tiểu thư đào hôn, ta bị người của phủ Quốc Công trách tội. Bị loạn côn đánh chết rồi bị ném vào bãi tha ma. Sau đó ta nghe nói… Tạ Kỳ An khôi phục thân phận hoàng tử kia từng điên cuồng đào máu tươi đầm đìa trong bãi tha ma. Nói là muốn tìm lại thê tử của mình.

Sai Gả

Sai Gả Hôm trưởng công chúa xuất giá, lại trùng hợp gặp phải đoàn rước dâu của trạng nguyên lang. Trong lúc hỗn loạn, kiệu hoa của trưởng công chúa và vị tiểu thư nhà thương gia mà trạng nguyên lang định cưới lại bị hoán đổi. Khi mọi người phát hiện ra, cả hai bên đã nhập động phòng. Hoàng đế hạ chỉ: “Cứ để sai thành đúng, nếu không hài lòng thì tự nhận mình xui xẻo.” Và ta, chính là vị tiểu thư xui xẻo của nhà thương gia ấy!  

Hồi Quang Chi Tử

Hồi Quang Chi Tử Khi ta hạ sinh nữ nhi, bà đỡ run rẩy bẩm báo với Tống Phù Chu: “Bẩm là… là một công chúa.” “Hoàng tử hay công chúa đều như nhau cả.” Trong mắt Tống Phù Chu, niềm vui chẳng hề giảm sút. Hắn bước nhanh tới, trân trọng vô cùng mà mở lớp tã bọc đứa trẻ ra. Nào ngờ đúng lúc ấy, một đoạn đuôi rắn trơn nhẵn bỗng dưng thò ra từ dưới lớp tã. Vị đế vương ôn hòa đoan chính ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Người Biết Xuân Về

Người Biết Xuân Về Ta dây dưa với Tạ Diễn Hạc suốt mười hai năm, hắn vẫn chẳng hề thích ta. Ngày thành thân, kiệu hoa gặp sự cố, ta bị rước nhầm vào Vĩnh Xương hầu phủ. Nghe đồn, tiểu hầu gia mệnh mang sát khí, khắc cha mẹ, lại là kẻ bệnh tật sắp ch.t. Tạ Diễn Hạc lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, như trút được gánh nặng. “Đã gả nhầm rồi thì đừng dây dưa nữa. Nếu sau này ngươi thành quả phụ, ta có thể nạp ngươi vào phủ.” Ta chỉ “ừm” một tiếng, xoay người rời đi. Hắn không biết, ta trời sinh mệnh cẩm lý. Ai càng xui xẻo, ta càng vượng người đó. Thiếu ta, Tạ Diễn Hạc e rằng sẽ xui tận mạng.