Cổ Đại
Duyên Tàn Không Hối Ta theo tướng quân rũ áo quy điền. Ba năm sau, trước túp lều tranh, thái tử phi rơi lệ mà oán than: “Là nữ nhân kia hại ch .t con ta, vậy mà chàng còn muốn phong ả làm trắc phi. Lẫm ca ca, muội phải làm sao đây…” Nàng đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt bi thương đến cùng cực. Phu quân ta buông cuốc, sợ bùn làm bẩn xiêm y nàng, chỉ đành bất lực nói: “Muội là biết rõ nhất, ta chịu không nổi khi thấy muội khóc.” Hắn phủi bụi trên bộ giáp cũ, cùng nàng hồi kinh. Chỉ để lại hai chữ: “Chờ ta.” Ta đem gà vịt trong nhà bán hết, tấm da thú hắn săn được cũng đem tặng hàng xóm. Dặn rằng: “Nếu chàng trở về, thì nói với chàng, A Liên đã ch .t rồi.”
Ta đã làm một việc trái với tổ huấn. Từ hôn thái tử, gả cho một kẻ n/ô lệ chăn ngựa. Thiên hạ đều nói ta đi/ên rồi. Chỉ riêng thái tử là nhẹ nhõm thở phào. Kiếp trước, ta và hắn là đế hậu ân ái, tình thâm ý trọng. Sau khi hắn băng hà, ta vì đau thương khôn xiết mà đi theo. Cứ ngỡ đời này đã viên mãn, Nào ngờ dưới cầu Nại Hà, lại nghe được tiếng lòng thật sự của hắn: “Chỉ vì nàng ta mang họ Thôi, xuất thân thế gia danh môn, ta mới buộc lòng cưới nàng.” “Nếu không vì đoạn nghiệt duyên ấy, ta sao nỡ phụ bạc mối tình sâu đậm này? Nếu có kiếp sau, ta quyết sẽ không đi vào vết xe đổ.” Thế nên sau khi cùng nhau sống lại, Ta liền thuận theo tâm ý hắn, tự tay chặt đứt đoạn ngh/iệt duyên này.
Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu đến mức hèn mọn, cam lòng làm tiểu thiếp của hắn, nhưng vẫn không đổi lại được dù chỉ một tia quyến luyến trong lòng hắn. Trong tim Mộ Đồ Tô chỉ có bóng hình người thương, trong mắt hắn, thiên hạ rộng lớn cũng không chứa nổi bất kỳ nữ tử nào khác. Vì thế, Bạch Chỉ tuyệt vọng lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ, trời cao thương xót, để nàng được sống lại, trở về khoảng thời gian tươi đẹp năm năm trước. Nàng âm thầm thề rằng, kiếp này sẽ không bao giờ yêu Mộ Đồ Tô thêm một lần nào nữa! Sau này… Mộ Đồ Tô tức giận: “Bạch Chỉ, yêu ta một chút nàng sẽ chết sao?” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Mộ Đồ Tô: …
Một Đời Không Tha Thứ Gả cho Từ Hán Khanh năm năm, hắn cùng thứ muội của ta lén lút tư tình, còn mang thai nghiệt chủng. Người người đều nói, năm xưa hắn chỉ là thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Vậy mà dám một mình xông vào sào huyệt bọn cướp, trong đao kiếm hỗn loạn cứu ta trở ra. Ta là người hắn yêu thương nhất trong lòng. Thế nhưng lúc này, hắn lại phủ phục trước ngực thứ muội ta, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, giọng nói ôn nhu như nước: “Về sau, đứa trẻ trong bụng nàng, chính là độc đinh duy nhất của Từ gia ta.” Hôm hắn rước Tạ Yến Uyển vào cửa, Tin tức đương gia chủ mẫu của Từ phủ mất tích đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện thành.
Ta từ khi chào đời đã sống trong l/ãnh cu/ng. Sau này, trong lãnh cung ấy xuất hiện ba vị phi tần chẳng ra thể thống gì. Các nàng kéo ta, một hài tử mới 5 tuổi cùng đánh mạt chược, tết tóc cho ta, rồi dắt ta bước ra khỏi lãn/h cu/ng. Nhưng ra ngoài rồi mới hay, tường cung bên ngoài còn cao hơn cả l/ãnh cu/ng.
Ta là nữ s/át th/ủ máu lạnh, vì á/m sát thất bại nên phải trốn chạy truy binh, rúc vào một ngôi miếu đổ nát. Nào ngờ lại gặp một thiếu nữ thân thể đã bị hủ/y hoại. Nàng đã uống đ/ộ c d/ư/ợc, đang trong cơn hấp hối. Khi 4 mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hoảng, bởi lẽ, chúng ta trông giống nhau như đúc. Thiếu nữ nói, nàng là đích nữ của Vĩnh Dương hầu phủ, bị kế mẫu lừa rời phủ, rồi sai bọn khất cái làm nhục nàng. Nàng đã mất đi thanh danh, chỉ còn con đường ch .t. Kế mẫu và kế muội đã dẫn người đến miếu, chuẩn bị “bắt gia/n tại trận”. Nàng khóc lóc cầu xin ta báo thù thay nàng, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp. Ta khẽ mỉm cười, vừa hay đang cần một thân phận mới để trốn truy binh. Thân phận đích nữ hầu phủ, e là đủ để ta sống sung sướng về già.
Vì một bát cơm th/iu, ta đã hầu hạ kẻ ngốc nghếch ngây dại là Tống Trường An suốt 7 năm. Tưởng rằng hắn sẽ mãi ngây dại như vậy, chẳng ngờ một lần rơi xuống nước lại khiến đầu óc hắn bỗng chốc tỉnh táo. Từ đó, người Tống gia cũng không còn coi trọng ta. Ánh mắt Tống Trường An nhìn ta như ban phát: “Ngươi chăm ta 7 năm, dẫu không có công lao thì cũng có khổ lao. Tuy ta không thể cưới ngươi, nhưng vị trí thiế/p thất, vẫn có thể cho được.” Tất cả mọi người đều nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn thuận theo, tiếp tục cúi đầu khom lưng sống qua ngày trong Tống gia. Thế nhưng ta bưng lên một bát cơm trắng, đặt trước mặt Tống Trường An. “Ngày trước bởi cơm mà kết duyên, nay cũng nên bởi cơm mà đoạn tuyệt.” Nói đoạn, ta xoay người bước vào cửa Thôi phủ, không hề ngoảnh lại. Dù sao cũng là hầu hạ người, hầu ai mà chẳng là hầu?
Lòng Lang Dạ Sói Ta nhận nuôi một đứa con thứ xuất thân thấp kém, ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng nó lớn lên. Vì bồi hắn đọc sách, ta chịu hỏng hai mắt của mình, vì chữa bệnh cho hắn, ta mệt mỏi khiến cơ thể suy yếu. Lúc ta triền miên trên giường bệnh, hắn lại nắm tay một nữ tử thanh lâu, đứng ở đầu giường ta lạnh lùng nói: “Chờ khi ngươi bệnh chet, tất cả mọi thứ trong Hầu phủ đều là của chúng ta.” Ta ôm hận mà chet, lại trọng sinh trở về ngày nhận nuôi hắn. Lần này, ta không để ý ánh mắt chờ mong của hắn, bước về phía hài tử bên cạnh hắn. Hắn lại quỳ gối trong mưa, không cam lòng hỏi ta: “Mẫu thân, người vì sao không cần ta nữa?”
Tự Mình Mặc Giá Y Nửa tháng trước khi thành thân, tiểu thanh mai của Chu Hành Dã thiếu chút nữa bị người ta làm nhục. Đêm đó, Chu Hành Dã nói với ta muốn lấy nàng ta làm bình thê. “Vũ Yên không có gì cả, không có ta nàng ấy không sống được.” Hắn ta cho rằng ta sẽ nhịn. Nhưng ta quay đầu tìm biệt viện ở ngoại ô của Tiêu Hạc Xuyên. “Thành thân sao? Tự mặc giá y là được, tiệc cưới sẵn sàng.”
Thứ Tử Lên Ngôi Đích tỷ tính kế để gả ta cho vị hôn phu của nàng. “Dù hắn chỉ là một thứ tử thấp hèn nhưng cũng đủ xứng với ngươi rồi.” Nàng ta không ngờ rằng, tên thứ tử đó ngày sau sẽ quân lâm thiên hạ. Còn nàng ta phải quỳ xuống chúc ta thiên tuế.
Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.
Lật Mặt Si Tình Kiếp trước, ta tự vẫn để khỏi bị tên hoàng đế dâm loạn kia làm nhục. Phu quân ta là Dự Vương đau đớn tột cùng, mưu phản giết vua. Sau khi đăng cơ, hắn tìm một vũ cơ có mặt mày giống ta để chuyên sủng. Thiên hạ đều khen Dự Vương si tình nhưng ai mà ngờ được người mà hắn yêu thực sự lại là vũ cơ kia. Còn ta, ta bị hắn dâng cho hoàng đế, làm cớ để sau này đoạt ngôi. Sống lại một kiếp, ta trở về đêm hầu hạ hoàng đế. Lần này, ta chủ động ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn. Ngày hôm sau, cả kinh thành đều biết rằng: Hoàng đế anh minh thần võ, còn Dự Vương thì không được như vậy.
Giả Bộ Làm Nữ Chính Ta từ nhỏ đã không có chí lớn, hết ăn lại nằm. Mẫu thân vì tính kế lâu dài, đã lập cho ta một nhân thiết người nhạt như hoa cúc. Ai ngờ nhân thiết lập quá thành công, khiến cho nhà họ Thôi vì đích trưởng tử mà đến cửa cầu hôn. Mẫu thân từ tuổi nhỏ nói đến thể chất yếu, lại từ thể nhược đẩy đến bát tự không hợp. Việc hôn sự này rốt cuộc cũng từ chối, nhưng mẫu thân còn chưa kịp thở phào, người đến cầu hôn đã sắp đạp vỡ ngưỡng cửa rồi. Tóc mẫu thân vì sầu lo mà đã bạc đi mấy sợi. “Lam Lam, nương mệnh khổ, hai mươi năm trước vì hôn sự của mình mà tính toán, sao hai mươi năm sau, còn phải vì con mà tiếp tục tính toán?” Ta nắm chặt tay mẫu thân, ánh mắt tha thiết: “Nương, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc để làm!” Mẫu thân trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Con nói đại tỷ của con sao?” Ta lắc đầu như trống bỏi: “Nương nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết?” Tiếng của Đại tỷ tức giận truyền đến từ ngoài cửa: “Giả bộ tiếp đi, ngươi tiếp tục giả bộ? Sao không giả bộ nữa?”
Muội Muội Phản Kích Trên đường chạy nạn, ca ca Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của cả nhà, nhất quyết muốn cưu mang một đôi mẫu nữ không rõ lai lịch. Sau đó, người nữ tử bị sơn tặc bắt đi, không rõ tung tích. Ca ca si tình với nàng trách ta thấy chết không cứu, hận ta thấu xương. Vài năm sau, tin vui đỗ đầu bảng nhãn của hắn truyền đến. Ta vốn tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng khổ tận cam lai nhưng chờ đợi ta lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn cùng sự trả thù tàn độc của Bạch Nguyên Khanh, người đang nép trong lòng hắn. Sống lại một đời, ta không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức kiếm tiền cho hắn đi thi nữa, nếu hắn chỉ quan tâm đến Khanh Khanh của mình, vậy thì ta, người muội muội này sẽ thành toàn cho hắn.
Tái Sinh Thành Thái Tử Phi Việc đầu tiên ta làm sau khi được tái sinh. Chính là cầm thuốc độc xông đến tiệm bánh bao ở phía Tây thành. Tên thanh niên bán bánh bao kia mới chính là thái tử lưu lạc nơi dân gian. Không lâu sau, hắn sẽ cùng thanh mai của mình trở về hoàng cung. Trước tiên giết chết thái tử giả, sau đó hành hạ thái tử phi. Ngày thái tử phi chết, tuyết rơi đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất đã nhuốm đỏ. Ta chính là thái tử phi xui xẻo đó. Không ngờ, lại đụng phải thái tử giả cầm kiếm đuổi đến trước cửa tiệm bánh bao. Ta nhướng mày: “Thế nào? Cùng nhau?”
Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”
Hầu Phủ Kiếp trước, ta phải gả vào Hầu phủ để xung hỷ, nhưng ngay lúc bái đường ta đã khắc chết phu quân. Bị ép buộc thủ tiết, ta lên núi làm ni cô, cuối cùng chết trong một trận hỏa hoạn. Tỷ tỷ của ta trở thành thê tử Trạng Nguyên, con đàn cháu đống, nhưng cuối cùng lại qua đời khi đang sinh. Mở mắt ra lần nữa, ta với trưởng tỷ xuất giá vào cùng một ngày. Ta dụ dỗ nàng: “Tỷ tỷ, tiểu hầu gia tuy quyền cao chức trọng nhưng bạc mệnh, sẽ chết sớm.” Nàng mê hoặc ta: “Muội muội, thư sinh tuy tuấn tú nhưng thân cường thể tráng, sức khỏe tốt.” Nàng đưa ngân phiếu cho bà mối, ta đưa châu báu cho người khiêng kiệu. Cả hai “vô tình” lên nhầm kiệu hoa.
Phu Nhân Trở Về Ta thay phu quân đỡ một mũi tên, đả thương đến lục phủ ngũ tạng. Dưỡng bệnh bốn năm, đến khi trở lại kinh thành, trong nhà đã có thêm một nữ tử. Con cái lệ thuộc vào nàng, lão phu nhân coi trọng nàng. Ngay cả phu quân khi cùng giường với ta cũng gọi nhũ danh của nàng. Sau đó, bọn họ liên thủ đ ẩy ta xuống vực, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Lại mở mắt, ta trở lại trước cửa Ngụy phủ, nhìn khuôn mặt âm tình bất định của cả nhà cười lạnh: “Đương gia chủ mẫu hồi phủ, còn không quỳ nghênh đón?”
Chủ Mẫu Hầu Phủ Phu quân ta chết trận nơi sa trường, một mình ta gánh vác trách nhiệm vực dậy Uy Viễn Hầu phủ. Mời thầy dạy học cho nhi tử, mong con cưới được thiên kim tiểu thư về làm thê tử. Nào ngờ, nhi tử lại say mê một kỹ nữ, nhất quyết đòi hòa ly với thê tử để cưới kỹ nữ về nhà. Ta lấy cái chết ra uy hiếp, nhi tử thà giả chết chứ nhất quyết không từ bỏ ý định cưới kỹ nữ về làm thê. Nửa đêm thanh vắng, hắn đốt lửa thiêu rụi Uy Viễn Hầu phủ, rồi ngang nhiên bỏ đi. Cả nhà đều chết thảm trong biển lửa, bao gồm cả đứa cháu đáng thương chỉ còn một tháng nữa là chào đời của ta. Mở mắt ra choàng tỉnh dậy, ta quay về đêm hôm đó, cái đêm trước khi hắn phóng hỏa. Ta nở nụ cười. Lần này, ta sẽ bảo vệ gia đình, mặc kệ hắn muốn giả chết để chạy trốn. Sau đó, hắn lại quỳ gối dưới chân ta, khóc lóc van xin: “Mẫu thân, con là thân nhi tử của người mà!”
Cảm Xúc Người Rắn Thời điểm ta đang giặt quần áo, trên mặt nước bỗng nhiên trôi đến một mỹ thiếu niên sắp chết. Về sau hắn trở thành phu quân của ta. Nhưng vừa biết tin ta có thai, hắn liền mất tích. Nửa năm sau, quan phủ đưa ta vào cung. Ta bị giam cầm, chịu đủ mọi sự lạnh lẽo, đói khát và nhục nhã, cùng với đứa trẻ trong bụng cùng nhau chết thảm. Chỉ vì thế nhân giai truyền hắn đăng cơ là do được trời ban mệnh, được thần linh phù hộ. Chuyện ở Đào thôn căn bản không thể tồn tại. Mở mắt lần nữa, lại ở Đào thôn, vạn vật hồi sinh. Tiểu đồng bọn đang gọi ta cùng nhau đi giặt quần áo ở Đào khê. Ta hét lớn: “Không ai được đi cả! Mùa xuân đẹp như thế này, giặt quần áo làm gì? “Ta làm cho các ngươi một suất bánh tráng cuốn nhé!” Ha ha, đã được trời ban mệnh thì cứ để trời cứu hắn đi.