Cổ Đại

Nhân Duyên Trong Gió

Nhân Duyên Trong Gió Ta nhặt được Lục Nghiễn Tu mất trí nhớ, mang hắn về nuôi bên mình. Ngày hắn khôi phục trí nhớ và rời đi, hắn vung tay áo, biến ra một đống trân châu. “Đếm cho đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ trở lại.” Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không mang theo chút lưu luyến nào. Ngày đầu tiên, ta đếm được ba mươi hai hạt. Cảm thấy hơi đói, ta đứng dậy đi ăn cơm. Ngày thứ hai, vất vả lắm ta mới đếm được một trăm hạt. Có chút buồn ngủ, ngả đầu liền thiếp đi. Ngày thứ mười, ta không đếm nữa, mà cẩn thận nhét số trân châu đó vào người, bước ra ngoài cửa. Sáu năm sau, Lục Nghiễn Tu đi ngang qua đây, thấy ta gục trên bàn đá đang đếm trân châu, không nỡ lòng nên tiến lại gần. “Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã đếm rõ ràng chưa?” “Chỉ còn năm mươi ba hạt.” Ta trả lời. Lục Nghiễn Tu chau mày, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn ta: “Ngốc nghếch! Đếm sai rồi!” Không sai mà, sáu năm nay, ta đã dùng số trân châu đó để mua đàn ông, mua nhà, mua đất. Cuối cùng, chỉ còn lại năm mươi ba hạt này.

Phụ Tử Tranh Kiều

Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”

Vương Phi Mưu Lược

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?

Chí Hướng Lăng Vân

Chí Hướng Lăng Vân Ngày mẹ ta hạ sinh, cao tăng xem mệnh. “Sinh nữ làm hậu, sinh nam làm tướng, riêng sinh đôi bất tường, phải trừ khử.” “Đại nhân, chuyện liên quan đến tiền đồ của tướng quân phủ, liệu có chắc chắn không?” Cha ta tuyệt vọng nhìn hai đứa trẻ trong tã lót, bình thản nói: “Một trai một gái, hẳn là chữ ‘hảo’!” Mọi người đều chúc mừng cha ta vì có được thiên kim quý giá, sau này vào Đông cung là chuyện như đinh đóng cột. Đáng lẽ ra, ta cũng nên vui mừng trước phúc phận ấy. Đáng tiếc, ta không phải là người được người đời ngưỡng mộ, mà chỉ là ấu tử của tướng quân phủ.

Hồng Trang Rửa Hận

Hồng Trang Rửa Hận Ta đã bị thiêu chết vào ngày đại hôn. Cả phủ trên dưới đều nói, mệnh của tam tiểu thư thật khổ, sắp trở thành phu nhân hầu phủ rồi, lại bị lửa thiêu chết, đúng là ông trời ghen ghét hồng nhan. Nhưng họ không biết, tam tiểu thư chân chính đã sớm tư thông với tên lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn rồi. Người mặc hỉ phục đỏ thẫm trong phòng cưới là ta, người bị trói tay trói chân cũng là ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi tam tiểu thư xuất giá, nàng ta tươi cười nói với ta: “Tố Ngọc, ngươi thử giúp ta xem bộ hỉ phục này có vừa không nhé?”

Giang Nguyệt Cố Nhân

Giang Nguyệt Cố Nhân Cha ta cùng Lục Hoàng tử đang bí mật bàn kế tạo phản trong thư phòng. Đúng lúc ấy, sính lễ của Thái tử đột ngột được đưa đến phủ. Ta và cha lập tức trở mặt. Tạo phản nguy hiểm lắm. Chi bằng sinh cho Thái tử một đứa con, tương lai thiên hạ chẳng phải là của nhà ta rồi sao? Cha ta nói: “Nhưng mà con ơi … con là nam nhân cơ mà!!”

Tường Đóng Kín

Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.

Chu Linh Xin Bái Kiến

Chu Linh Xin Bái Kiến Thành hôn được năm năm, trượng phu ôm theo tân hoan đang mang thai đến tiệm vải của ta để cắt may y phục. Hắn là bị ép phải cưới ta, nửa điểm cũng không muốn nhìn thấy ta sống yên ổn. Vì muốn ép ta hòa ly, cách vài ngày lại dẫn theo nữ nhân khác nhau đến làm nhục ta. Ta nuốt hết mọi ủy khuất, cắt may y phục cho từng người bọn họ. Lần này, hắn dẫn theo hoa khôi đang mang thai đến để cắt may yếm đào cho hài tử sắp sinh của nàng ta. Ta mỉm cười từ chối: “Ngày mai ta bận hòa ly, không có rảnh để cắt may y phục.”  

Xuyên Hồn

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

“Đạn Mạc” Se Duyên

“Đạn Mạc” Se Duyên Khi thấy những dòng bình luận, ta đang bắt nạt thứ muội. 【Nữ phụ ác độc thật ngu ngốc, đến mức không nhận ra thứ muội là đại phản diện nam giả nữ trang!】 Nhìn thứ muội đang quỳ bên cạnh suối nước nóng, với dấu tay in trên má, đang giúp ta tắm, ta hoàn toàn sững người.

Lối Thoát Của Mỹ Nhân

Lối Thoát Của Mỹ Nhân Ta là một trong những mỹ nhân được dâng hiến cho bạo quân. Vừa bước vào cửa điện, bạo quân liền cười lạnh lùng: “Thở ồn ào quá, lôi ra ngoài ch.ém đ.ầu đi.” Haha. Thân thể cứng ngắc, hóa ra là sắp ch.ết. Mỹ nhân đứng bên cạnh ta run lên bần bật trước lời nói của bạo quân. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu ầng ậng lệ, ngón tay siết chặt tà váy, nàng buồn bã cất lời: “Triệu Dịch …” Lời nói dứt xuống, cả điện bỗng chốc quỳ rạp xuống đất. Vi phạm kỵ húy của bạo quân, khiến bạo quân tức giận, tất cả mọi người trong điện này đều có thể bị ché.m đầ.u. Muốn ch.ết sao. Quỳ hồi lâu, đầu gối đau nhức. Bạo quân ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại. Nàng cắn môi nhìn thẳng vào hắn. Bạo chúa bước xuống đài cao, bóp lấy cằm nàng, ánh mắt lại tối sầm xuống: “Khương Phù, ngươi thế mà còn dám quay lại.” “Ngươi không sợ trẫm g.iết ngươi sao?” Ta càng vùi đầu sâu hơn. Chỉ sợ hắn ta nổi điên, chỉ tay vào ta nói “Cả nhà ngươi cũng ch.ết theo luôn đi!” Khương Phù không nói gì, nước mắt lăn dài, lao vào lòng Triệu Dịch, đôi tay mảnh mai ôm lấy vòng eo thon gọn của vị hoàng đế. Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ xinh đẹp. “Được rồi, vậy ngươi cứ gi.ết hết đi. Thay vì hành hạ lẫn nhau như thế này, thà c.hết còn hơn.” … Trời sập nhờ miệng là nhờ cái miệng ngươi đó. Ta lặng lẽ lùi về sau lưng Khương Phù. “Ngươi không sợ chết, vậy bọn họ thì sao?” Triệu Dịch ánh mắt âm trầm, quét nhìn mọi người trong điện. Ôi mẹ ơi. … Xin lỗi, ta đột nhiên thấy không được khỏe, nên xin phép không tham gia hoạt động lần này nhé. Khương Phù đẩy hắn ra, chắn trước mặt ta: “Không được! Ta sẽ đi với ngươi, ngươi buông tha cho họ đi!” Nói rồi ngoảnh đầu hét về phía ta: “Trần Hạnh tỷ, mau chạy nhanh đi——” Ta nhìn nàng một cái thật sâu, rồi quay đầu bỏ chạy. Hi hi. Lại thêm một ngày sống nữa rồi~ “Trẫm xem ai dám để nàng ta chạy!” Thị vệ nhận được lệnh của bạo quân, cầm kiếm chặn ta lại. Lưỡi kiếm nhọn chĩa thẳng vào cổ họng ta. … Không vui nha mấy cha.

Cố Tướng Và Tiểu Hoàng Thượng

Cố Tướng Và Tiểu Hoàng Thượng Hoàng thượng ban cho ta một bát canh tránh thai. Ta lạnh lùng cười một tiếng, hất đổ xuống đất.

Phu Quân Ta Là Hồ Ly

Phu Quân Ta Là Hồ Ly Xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ số bảy, ta phát hiện phu quân của mình là một con hồ ly. Chính xác hơn, là một hồ ly tinh. Nhưng hồ ly không yêu ta. Hắn chỉ đến để báo ân. Không yêu thì thôi, dù sao hồ ly sau khi hóa hình cũng có gương mặt điêu khắc, tám múi săn chắc, đường nét sắc sảo, lại thêm đôi tai lông xù cùng cái đuôi bông bông phía sau. Còn bền bỉ hơn cả nam phu. Nói xem, ai thiệt ai lợi còn chưa biết đâu.

Hoàng Quyền

Hoàng Quyền   Nữ nhân xuyên không cự tuyệt danh phận mà phụ thân ta ban cho bà ta. Bà ta nói bà ta không muốn giống mẫu thân ta, bị nhốt trong hậu viện. Hơn nữa, theo hầu bên phụ thân ta với thân phận nha hoàn, bà ta mới có thể ở bên phụ thân ta mãi mãi. Ta rất kinh ngạc. Mẫu thân ta lại đang mang thai, còn được thăng vị. Nữ nhân xuyên không chế nhạo mẫu thân ta: “Ngươi chẳng qua chỉ là cỗ máy đẻ!” Sau đó, phụ thân ta lên ngôi hoàng đế, mẫu thân ta được sách phong làm hoàng hậu. Ca ca ta cũng được phong làm thái tử. Nữ nhân xuyên không vẫn chế nhạo mẫu thân ta: “Hắn chỉ đang kiêng dè binh quyền của ca ca ngươi nên mới giả vờ đối xử tốt với ngươi mà thôi!” Bà ta bị phụ hoàng đày đến dịch đình, thế mà còn luôn miệng nói với người khác: “Hắn yêu ta, bây giờ chỉ là muốn bảo vệ ta, không muốn ta trở thành cái đinh trong mắt người khác!” Nhưng ta nghe phụ hoàng nói: “Bà ta điên rồi, tiễn bà ta một đoạn đường cuối cùng đi.” Ta hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng giết bà ta, là vì yêu bà ta, không muốn để bà ta chịu khổ sao?” Phụ hoàng mỉm cười: “Nếu trẫm yêu bà ta thì sao mẫu thân con có thể làm hoàng hậu được?”

Muôn Vàn Dụ Dỗ

Muôn Vàn Dụ Dỗ Xuyên thành thê tử đầu tiên của phản diện bệnh kiều, ta hiện giờ có chút hoảng hốt. Bởi vì vô tình, ta đã ngủ nhầm người. Chiếc yếm của ta vẫn còn mắc trên eo của tên cuồng đồ kia, trong khi phản diện quanh năm không về nhà đang đạp cửa phòng mà vào luôn rồi!

Nguyệt Hạ Yên Nghi

Nguyệt Hạ Yên Nghi Nghe nhạc này đọc truyện nha mí nàng …  Ta là một hồn ma. Ta đã lang thang trong nhân gian đã lâu, muốn tìm một hồn ma khác. Người đó là phu quân của ta khi còn sống, hắn chết trước ta. Nhưng tên chết yểu đó, có vẻ đã đầu thai từ lâu rồi. Hắn trở thành một thư sinh, trong một đêm mưa, bước vào căn nhà đất nhỏ của ta.

Chẳng Đến Mười Năm

Chẳng Đến Mười Năm Đến cổ đại năm thứ bảy. Đại tỷ đ.iên rồi. Nhị tỷ cũng tàn phế. Đến người thông minh nhất là tam tỷ, cũng bị tiểu thiếp hãm hại đến mức bị hủy dung. Trước khi rời đi, tam tỷ đứng trước bia m.ộ của con gái nhỏ rất lâu. “A Trản, nếu muội đánh cược vào tình cảm đế vương ở trong cái xã hội phong kiến này, so với chúng ta, muội sẽ thua càng thảm hại hơn.” Đúng vậy. Ta rốt cục phải ngu ngốc đến mức nào, mới vọng tưởng đánh cược vào tình yêu của đế vương đối với bản thân cơ chứ?

Đào Chi Yểu Yểu

Đào Chi Yểu Yểu  Một ngày nọ, ta bị sét đánh đôi đàng, nhưng kỳ lạ thay, ta vẫn sống. Chỉ có điều, linh hồn ta bị tách làm đôi, rơi vào cảnh phân liệt. Một phần linh hồn của ta trở thành thái tử phi trong cung, dù được sủng ái nhưng vẫn luôn bị xem thường. Phần còn lại lại hóa thân thành một kỹ nữ xinh đẹp, lả lơi trong chốn thanh lâu. Cho đến một ngày, thái tử ép ta vào tường, giọng nói đầy vẻ si mê: “Yểu Yểu, nàng làm sao có thể ở Hoa Mãn Lâu mà thân mật với những tên nam nhân khác?”

Si Mị Vọng Lượng

Si Mị Vọng Lượng Vị tiên quân có quan hệ một đêm với ta lúc này lại muốn giết ta. Y chưa kịp chỉnh trang y phục, nhưng thanh kiếm trong tay đã đặt lên cổ ta, chỉ cần tiến thêm một chút nữa là có thể lấy mạng ta. Ánh mắt ta lướt qua xương quai xanh lộ ra một nửa của y, không kìm được mà nhìn xuống thêm vài phần, rồi lại phải miễn cưỡng thu lại trước sát khí lạnh lẽo của y. Vậy nên, ta tiếc nuối thu ánh mắt về, nhẹ nhàng đưa hai ngón tay đẩy thanh kiếm ra một chút, khóe môi vẽ lên một nụ cười: “Tiên quân đây là đang làm gì?” Người này thật kỳ lạ, rõ ràng đêm qua y cũng rất hưởng thụ, vậy mà sáng sớm lại rút kiếm đối đầu với ta. Ta đã từng gặp qua những tên sở khanh vô sỉ nhất cũng không đến mức này. Mắt y tràn ngập sắc đen cuồn cuộn, dường như nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám…”  

Đoạn Trường Khúc

Đoạn Trường Khúc Đây là năm thứ mười kể từ khi ta qua đời, và Tiêu Cảnh Thừa lại có thêm mười mỹ nhân mới. Người được sủng ái nhất có đôi mắt hơi giống ta. Ta nhìn gương mặt giống mình đang bóc nho cho Tiêu Cảnh Thừa ăn, cảm thấy vô cùng quái dị. Trái lại, hắn có vẻ rất thích thú, im lặng để nàng ta dỗ dành ăn hết cả đĩa nho. Nhưng một lúc sau hắn lại nổi giận, ném vỡ cái đĩa xuống đất: “Ngươi không phải là nàng, cút ra ngoài, tất cả cút ra ngoài cho trẫm, nàng ấy sẽ không bao giờ bóc nho cho trẫm!” Lời này không sai, ta quả thật sẽ không làm vậy. Không đầu độc hắn đã là may lắm rồi. Tiểu Liên từng khuyên ta: “Chủ nhân, nếu ngài cứ như vậy, Hoàng thượng sẽ không vui đâu.” Thật sao? Vậy thì tốt quá. Tiêu Cảnh Thừa không vui, Thì ta đây lại càng vui.