Cổ Đại

Thái Tử - Ngươi Dám Lừa Ta?

Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.

Hoa Nở Giữa Trường An

Hoa Nở Giữa Trường An Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.” Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.”

Xuyên Hồn

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

Gia Nguyệt

Gia Nguyệt Ngày Thẩm gia bị phán lưu đầy. Vị hôn phu của ta trước mặt thánh thượng bảo toàn cho cả nhà nhị phòng thứ muội, chỉ riêng ta bị bỏ lại. Khi tiễn ta lên đường, hắn thần sắc hờ hững, chậm rãi nói: “Ngươi từ lâu đã kiêu ngạo, chẳng dung nổi A Doanh. Đợi ta cùng nàng thành thân, sẽ đến đón ngươi. Chỉ ba tháng mà thôi, ngươi nhẫn nhịn một chút.” Ta im lặng không đáp. Thẳng đến về sau, khi nhà họ Lục suy tàn, còn ta lại gặp thời đắc thế. Hắn đến cầu cứu, thái độ ta hờ hững, nhàn nhạt đáp: “Ngươi vốn luôn tự phụ, chẳng qua chỉ là chờ sau thu chém đầu, đợi đến ngày xử trảm, ta nhất định thân đến quan sát. Chỉ ba tháng mà thôi, ngươi gắng chịu đi.”

“Đạn Mạc” Se Duyên

“Đạn Mạc” Se Duyên Khi thấy những dòng bình luận, ta đang bắt nạt thứ muội. 【Nữ phụ ác độc thật ngu ngốc, đến mức không nhận ra thứ muội là đại phản diện nam giả nữ trang!】 Nhìn thứ muội đang quỳ bên cạnh suối nước nóng, với dấu tay in trên má, đang giúp ta tắm, ta hoàn toàn sững người.

Phúc tinh A Mãn

Phúc tinh A Mãn Ta tuy là một nữ nhân vừa xấu xí lại câm điếc, nhưng lại có một phu quân vô cùng mỹ mạo. Phu quân người yếu có bệnh tim, mọi chi phí chữa trị đều dựa vào số bạc ta thức khuya dậy sớm bán hoành thánh tích cóp. Hắn từng thề non hẹn biển, nói rằng trái tim của Tạ Dao hắn cả đời chỉ thuộc về A Mãn ta. Nhưng rồi một ngày, bệnh tim của hắn được chữa khỏi, trở thành thiếu tướng quân, hắn lập tức ngựa không dừng vó biếm ta làm thiếp, cưới Hầu phủ biểu muội làm thê. Hắn ôm biểu muội Hầu phủ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình ý: “A Mãn chẳng qua chỉ là một nữ nhân bị câm nghèo khổ, sao có thể sánh được với nàng, một người tài sắc, văn võ song toàn? Nàng mới xứng làm thiếu tướng quân phu nhân.” Nhưng hắn không hề biết… Ta không phải trời sinh đã bị câm, chỉ là mỗi lần mở miệng sẽ mang đến tai họa. Vì muốn bảo toàn bình an cho hắn, ta đã giả vờ câm suốt bao năm. Nay hắn đã vô tình bạc nghĩa, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa!

Âm Dương Sai Lệch

Âm Dương Sai Lệch Mười tám năm trước, vào ngày mẫu thân ta hạ sinh long phượng thai, một đạo sĩ du hành ghé qua, chỉ vào hài tử trong lòng phụ thân ta mà nói:“Đứa trẻ này, tương lai thẳng tới mây xanh, tiền đồ vô hạn.”Phụ thân ta trừng mắt, nhìn đạo sĩ, lại cúi đầu nhìn ta, vội vã vén tấm tã lót, thoáng chốc nổi giận đùng đùng, quát lớn sai người đ ánh đuổi đạo sĩ ra ngoài.“Con mẹ nó, đây là nữ nhi của ta!”Mười tám năm sau, đêm trước ngày xuất giá, ta cùng huynh trưởng gặp nhau tại từ đường.Ta siết chặt chiếc khăn voan đỏ trong tay, huynh cầm lấy hỷ báo đỗ hội nguyên, hai mặt nhìn nhau.Ta hỏi: “Đổi không?”Huynh đáp: “Đổi!”Trời vừa rạng sáng.Ta bước lên điện ứng thí, huynh gả vào danh môn.

Hè Sang Không Đợi Xuân Thu

Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.

Ánh Sáng Cuối Con Đường

Ánh Sáng Cuối Con Đường Sau khi trọng sinh, câu đầu tiên ta nói chính là: “Phụ thân, nữ nhi không gả cho lang quân họ Thẩm nữa.” Thật ra, kiếp trước Thẩm Mặc Hành đối với ta rất tốt, phu thê hòa thuận, lễ nghĩa chu toàn. Chỉ là… có một điều khiến lòng ta nguội lạnh. Hắn từng nói, nếu có một ngày hắn chết đi, muốn được chôn cùng nha hoàn mất sớm tên A Sở: “A Sở sợ bóng tối, ta sợ nàng ấy sẽ hoảng loạn.” Trùng hợp thay, ta cũng sợ bóng tối. Nhưng Thẩm Mặc Hành chỉ có một. Vậy nên, đời này, ta không giành nữa. Ta tìm một người, nguyện ý khi về già sẽ nằm cùng ta trong chiếc quan tài tối om kia. Hắn nói hắn không sợ. Hắn ôm ta, nên ta cũng không sợ nữa. Chúng ta sắp thành thân. Thế nhưng Thẩm Mặc Hành… lại không đồng ý.

Ta Và Ngân Lượng, Đúng Là Trời Sinh Một Cặp!

Ta Và Ngân Lượng, Đúng Là Trời Sinh Một Cặp! Kiếp trước, ta và đường tỷ xuất giá cùng ngày. Đường tỷ tính tình đoan trang cao quý, xưa nay không màng danh lợi. Phu quân nàng ta ra sức gây dựng thế lực trên triều đình, cuối cùng lại bị chính nàng một tay phản bội, cả nhà bị chu di cửu tộc. Còn nàng thì vì hành động “đại nghĩa diệt thân”, được hoàng thượng phong làm Khiết Thanh huyện chủ, danh tiếng vang xa. Phu quân của ta thì trái ngược hoàn toàn với tỷ phu. Rõ ràng xuất thân danh môn, lại không muốn nhập sĩ, dựa vào của hồi môn của ta mà tiêu dao sơn thủy. Kết cục ta vì lao lực quá độ mà bệnh nặng qua đời, còn hắn lại được xưng tụng là “chí khiết sơn nhân”, được đám sĩ tử thiên hạ tôn sùng. Trọng sinh trở về, ta gặp lại người tỷ phu xui xẻo của kiếp trước. “Ta gả cho chàng, được không?” “Được!”

Công Chúa Ép Hôn

Công Chúa Ép Hôn Công chúa mang thai, nói là của ta, tiểu hoàng đế cuồng tỷ tỷ hết thuốc chữa, ép ta chịu trách nhiệm. “Bệ hạ, thần không có khả năng đó!” Ta kêu oan. Công chúa thân cao bảy thước, khuynh quốc khuynh thành, cúi mắt mỉm cười: “Tám tháng sau, nếu bản cung không có con, sẽ chỉ hỏi tội ngươi.” Ta sờ bụng, chua xót, mẹ con ta sắp xong rồi…  

Mộng Đế Vương

Mộng Đế Vương Ta và khuê mật Triệu Uyển Tình cùng lúc vượt cạn. Nàng sinh con gái, ta sinh con trai. Nhưng vừa lúc hài nhi cất tiếng khóc oa oa, trước mắt chúng ta lại hiện lên một loạt dòng chữ kỳ lạ: 【Haizz, nếu hai nàng ấy biết con mình đều không sống nổi quá một tuổi, chắc đau lòng chết mất thôi.】 【Đúng vậy, một đứa bị bà mẹ chồng trọng nam khinh nữ dùng mười hai cây kim thép đâm vào đầu đau đớn mà chết, một đứa thì bị hoàng đế vì sợ thế lực nhà họ Lý mà đích thân hạ lệnh hạ độc giết chết. Hai đứa trẻ này đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!】 【Bi thảm nhất chẳng phải hai người mẹ tốt bụng kia sao? Không chỉ mất con, còn bị tra nam tuyệt hậu, chết rồi còn bị đạo sĩ trấn hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh.】 Nhìn thấy những dòng chữ ấy, ta và Uyển Tình không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Sau một cái liếc mắt trao đổi ngắn ngủi, chúng ta lập tức hoán đổi hai đứa trẻ.

Công Chúa An Ninh

Công Chúa An Ninh Tiệc sinh thần, người người chúc ta công chúa thiên tuế, duy chỉ không thấy phò mã của ta – Cố Thừa Uyên. Tìm đến hậu viện, mới thấy hắn đang đứng đối diện cùng một nha hoàn. Đôi mắt xưa nay vốn lạnh nhạt kia, lúc này lại tràn đầy thương xót. “Ta làm sao xứng để nàng vì ta mạo hiểm? Nay ta đã không còn xứng với nàng nữa rồi.” Nữ tử nhào vào lòng hắn: “Ta không ngại việc Thừa Uyên ca ca từng thành thân với người khác.” Thì ra, trong mắt hắn, ta là một vết nhơ. Ta cầu phụ hoàng phong hắn làm phò mã, ban cho tiền đồ, giúp hắn quyền thế, mà đối với hắn, tất cả chỉ là sỉ nhục. Trong lúc thất thần, một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng che lấy mắt ta. “Công chúa kim chi ngọc diệp, chớ nên nhìn thứ bẩn thỉu như vậy.” Ta ngửi thấy hương khí trên người y, nhận ra người vừa đến chính là cửu thiên tuế quyền khuynh triều dã. Về sau, Cố Thừa Uyên níu chặt lấy tà váy ta, đôi mắt đỏ hoe: “Công chúa thà chọn một hoạn quan, cũng không chọn ta sao?”

Trường Mệnh Báo Thù

Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.

Ba Lần Bị Từ Hôn

Ba Lần Bị Từ Hôn Ta lại bị từ hôn rồi. Đây đã là lần thứ 3 ta bị người ta từ hôn. Thêm một lần nữa bị từ hôn, nay ta đã trở thành trò cười trong giới quý nữ khắp kinh thành. Khắp đầu phố cuối ngõ, đều xôn xao truyền nhau chuyện: “Đích nữ Tống gia ba lần đính hôn không thành, trở thành bà cô già chẳng ai muốn cưới.” May thay được nhờ hoàng ân sâu dày, thánh thượng đặc biệt ban hôn, chỉ hôn cho ta vị tiểu hầu gia đang được sủng ái nhất kinh kỳ. Tiểu hầu gia chỗ nào cũng tốt, duy chỉ nhỏ tuổi hơn ta, mà lòng ta sớm đã như nước lặng, từ trước đến nay vẫn luôn coi hắn như đệ đệ nhà bên. Cho đến một ngày, ta thương cảm cho tiểu hầu gia tuổi còn non trẻ, lửa tình chưa nguôi, vậy mà đêm nào cũng phải cùng ta phân giường ngủ riêng, thật khiến người xót xa. Ngày ta chuẩn bị nạp cho hắn hai vị mỹ thiếp, lại bị hắn – tiểu hầu gia gương mặt âm trầm – đè thẳng lên tường. Bàn tay từng quanh năm cầm kiếm lúc này lại nhẹ vuốt ve nơi thịt mềm sau vành tai ta, chỉ nghe giọng hắn trầm thấp ép xuống: “Thật ra… cũng không cần phải phiền thế đâu.”

Lê Tinh

Lê Tinh Ta nữ cải nam trang vào thư viện đọc sách, không ngờ lại cùng phòng với kẻ ăn chơi khét tiếng nhất kinh thành. Ngày đầu tiên ở chung, ta mới biết hắn mắc chứng mộng du nghiêm trọng và rất sợ bóng tối. Nửa đêm, hắn chui vào chăn của ta, ôm chặt lấy ta mới chịu ngủ. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi nếu dám tiết lộ ra ngoài, tiểu gia sẽ lấy mạng ngươi!” Chưa được mấy ngày, tiểu hầu gia đã dọn khỏi phòng. Nhưng không lâu sau, hắn lại quay về! Hắn thấp giọng nói thầm: “Rời khỏi cái tên nghèo rớt mùng tơi này, tiểu gia lại mất ngủ. Chẳng lẽ ta thật sự là đoạn tụ sao?!” Nghe vậy, mí mắt phải của ta giật mạnh.

Muội Muội Phản Kích

Muội Muội Phản Kích Trên đường chạy nạn, ca ca Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của cả nhà, nhất quyết muốn cưu mang một đôi mẫu nữ không rõ lai lịch. Sau đó, người nữ tử bị sơn tặc bắt đi, không rõ tung tích. Ca ca si tình với nàng trách ta thấy chết không cứu, hận ta thấu xương. Vài năm sau, tin vui đỗ đầu bảng nhãn của hắn truyền đến. Ta vốn tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng khổ tận cam lai nhưng chờ đợi ta lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn cùng sự trả thù tàn độc của Bạch Nguyên Khanh, người đang nép trong lòng hắn. Sống lại một đời, ta không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức kiếm tiền cho hắn đi thi nữa, nếu hắn chỉ quan tâm đến Khanh Khanh của mình, vậy thì ta, người muội muội này sẽ thành toàn cho hắn.

ĐI TÌM THANH XUÂN

Ta và Ninh Vương đã thành thân.Vào đêm động phòng hoa chúc, chàng ấy ép ta phải lập lời thề.Đó là….Ba năm sau ta nhất định phải cùng chàng hòa ly.Vì Ninh Vương là người có tính tình khó lường, âm u và lạnh lùng.Nên ta không dám nhiều lời, vội vàng đáp ứng.Về sau, chàng trở thành Thái tử, ba năm kỳ hạn cũng sắp đến.Ta thăm dò hỏi: “Khi thiếp rời đi, chàng có ban cho thiếp ngân lượng không?”Chàng ấy liếc nhìn ta một cái đáp:“Ừ.”Ta lại hỏi: “Vậy còn cửa hàng? Hoặc là điền trang.”Chàng đột nhiên cười nói: “Nàng có từng nghĩ tới việc không hòa ly với ta không?Nếu như vậy, tất cả mọi thứ mà ta có đều là của nàng.”Ta: “Hả?”Chàng cúi người lại gần ta, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bao gồm cả ta.”

Công Chúa Trở Về

Công Chúa Trở Về Hoàng huynh hận ta đến tận xương tủy. Hắn luôn tin rằng chính ta là kẻ đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau này, khi hắn lên ngôi hoàng đế, người con gái ấy quay về trong bộ váy trắng, đường hoàng được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta, bị nhốt vào u đình lạnh lẽo, sống trong cảnh sống không bằng chết. Hắn mặc kệ, để nàng ta nhục mạ ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, bắt ta phải quỳ gối xin lỗi. Chẳng ai hay biết rằng ta đã trúng độc nặng, sinh mệnh chỉ còn lại trong chốc lát. Khi nàng ta huênh hoang khoe khoang mình đang mang long thai, ta siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết nàng, ta cũng chết vì độc phát. Nhưng không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta lại trở về năm mười sáu tuổi. Khi đó, Thích Oản Oản còn chưa dựng màn kịch nhảy núi giả chết, còn ta vẫn là công chúa Đường Nguyệt được sủng ái của Đại Chiếu. Nhìn nàng ta chuẩn bị giở trò như kiếp trước, ta lạnh lùng mỉm cười. Muốn giả chết ư? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Ta Và Thái Tử Cùng Lộ Thân Phận

Ta Và Thái Tử Cùng Lộ Thân Phận Hồi kinh trên con đường dài đằng đẵng, ta tình cờ gặp một công tử tuấn tú, vừa vặn lọt vào mắt xanh của ta. Hắn nói mình là một thư sinh nghèo khó, lên kinh ứng thí. Ta nói ta là một cô nhi đáng thương, lên kinh nương nhờ người thân. Hắn ngày đêm khổ công dùi mài kinh sử, ta thức trắng đêm thêu thùa, đều vì mưu cầu một tương lai rạng rỡ. Sau này, trong buổi yến tiệc tại cung đình, ta và hắn chạm mặt nhau. Hắn là Thái tử, còn ta lại là Thái tử phi sắp bị từ hôn. Ta: “???”