Cổ Đại
Mỹ Nhân Cổ Vì chu cấp cho phu quân đọc sách, ta đã lén lút đến quỷ thị bán cổ trùng. Hôm nay lại có một vị khách kỳ lạ ghé qua, hắn hỏi mua loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai. Mặc dù hắn che kín mặt, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Người này, chính là phu quân của ta.
Gió Ngừng Trời Sáng Khi hay tin Quý phi có thai, phu quân liền đón về tiểu thanh mai vốn thủ tiết. “Hiện nay muội muội của ta đã được sắc phong Quý phi, lại còn hoài thai đứa con duy nhất của Thánh thượng.” “Chương gia ta từ nay chẳng cần phải nương tựa vào cái gia tộc lụn bại như Thôi gia các ngươi nữa. Ta muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đón người nữ tử ta yêu về làm bình thê.” Đúng là buồn ngủ lại gặp người đưa gối. Ta vừa nghe Quý phi tự chuốc họa, lén lút tư thông cùng thị vệ, đang bối rối lo việc thoát thân thế nào, thì phu quân đã vội vàng mang về một kẻ thế mạng. “Nếu đã vậy, ngôi vị chủ mẫu của Chương gia cứ nhường cho nàng ta, ta tự xin rời đi.”
Nợ Máu Trả Bằng Máu Kiếp trước, ngày ta chết, Hoa Kinh tuyết rơi đầy trời. Khi ta thất khiếu chảy máu, không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, phu quân ta là Thế tử Tuyên Dương Hầu phủ, Đào Nguyên Thanh đang hân hoan đón dâu. Mỗi người trong Tuyên Dương Hầu phủ đều tràn ngập niềm vui. Không ai nhớ rằng ở hậu viện lạnh lẽo, vẫn còn giam giữ một người như ta, Thế tử phu nhân vừa mới sảy thai, bị ép “Chết bệnh”. Để chiếm đoạt gia sản Bạch gia của ta, Đào gia đã nhẫn tâm tuyệt tình. Chúng giả danh sơn tặc, tàn sát cha mẹ ta. Sơn tặc treo xác cha mẹ ta trước trại giặc phơi nắng suốt mấy ngày, lại đốt xác hai người họ để xóa bằng chứng, khiến xương cốt cũng không còn. Chúng cấu kết với gian thần, oan giết ca ca ta. Ca ca ta là Bạch Tú Lâm, đã chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, vừa được phong làm Vân Huy tướng quân, vậy mà lại bị vu cáo thông địch phản quốc, bị xử lăng trì hai nghìn nhát dao! Người ca ca trung thành của ta, đến chết vẫn trợn tròn mắt, tràn đầy huyết lệ. Chúng nịnh nọt hoàng tử, bày mưu hãm hại muội muội ta. Gả muội muội ta cho Tam hoàng tử trời sinh tính tình tàn bạo để bị chà đạp, muội muội đáng thương của ta, Tú Nguyệt, mới mười lăm tuổi, bị tên Tam hoàng tử mặt người dạ thú kia hành hạ mấy ngày, cuối cùng đập đầu vào cột trụ hành lang mà chết… Từng chuyện một, đều do bà mẫu tốt của ta, phu nhân Tuyên Dương hầu Tần Thục Nghi, đích thân kể cho ta nghe. Chính bà ta đã ép ta uống độc dược, xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng nhân từ ngày trước, “đại phát từ bi” nói cho ta biết sự thật, cười gằn bảo cho ta làm một con quỷ minh bạch dưới suối vàng. Nha hoàn hồi môn đi theo ta từ nhỏ, Xuân Cảnh và Thu Ý, trung thành bảo vệ chủ nhưng lại bị gia đinh của Đào gia lôi đi, bị loạn côn đánh chết. Đào gia đón dâu, mỗi sợi chỉ đỏ trên hỉ đường đều thấm đẫm máu tươi của Bạch gia ta! Thật nực cười, ta từng tưởng rằng bản thân có được mối lương duyên tốt, đối xử chân thành với mọi người trong Đào gia. Nhưng không ngờ từ khi ta bước vào Đào gia, ta đã bị coi như món ăn trên đĩa, miếng thịt trên thớt, bị bầy sói đói vây quanh. Sống lại một kiếp, Tần Thục Nghi từng cao cao tại thượng giờ quỳ dưới chân ta, đập đến vỡ đầu, mặt mày đầy máu cầu xin ta bỏ qua cho cả Đào gia. Giống như năm xưa, ta quỳ trong tuyết cầu xin bà ta tha cho Xuân Cảnh và Thu Ý của ta. Bỏ qua ư? Ta cười lạnh. Nợ máu chồng chất của Bạch gia ta, sao có thể bỏ qua được!
Chiếu Tuế Mẹ luôn lấy ta ra để phụ trợ biểu tỷ. Lúc ta còn nhỏ không biết chữ, bà lại nhất quyết bắt ta và biểu tỷ cùng làm thơ. Sau đó, lại chế nhạo ta trước mặt mọi người: “Chẳng có chút tài năng nào, sao xứng làm tiểu thư khuê các?” Đến khi ta đỗ đầu trong kỳ thi nữ học, người khác đến chúc mừng, bà lại hừ lạnh. “Biết đọc sách có ích gì, nha đầu này tính tình nóng nảy, phẩm hạnh lại kém. Không giống như biểu tỷ của nó, dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu thuận, lấy thê tử thì phải lấy người như vậy.” Chuyện này truyền đến tai thái hậu, bà vốn định chọn ta làm nhiếp chính vương phi, nghe xong liền muốn đổi thành biểu tỷ. Ta trong lòng buồn bã, mẹ lại cười toe toét: “Mẹ làm vậy là vì tốt cho con. Trong cung hiểm ác, một cô nương bình thường như con gả vào đó chắc chắn sẽ bị người ta khinh thường. Nỗi khổ này, cứ để biểu tỷ của con chịu đi.” Ai ngờ nhiếp chính vương vẫn cầu hôn ta. Mẹ biết được, đột nhiên tổ chức một bữa tiệc hoa sen linh đình. Giữa chừng tiệc, bà lại cố tình đẩy ta xuống nước, rồi kêu to cầu cứu, dẫn dụ mọi người đến xem. Ta bị người ta nhìn thấy bộ dạng ướt sũng chìm trong nước, bà liền khóc lớn nói ta đã mất đi sự trong sạch, làm cho chuyện này trở nên rùm beng. Vì vậy, biểu tỷ trở thành nhiếp chính vương phi, còn ta thì bị đưa vào đạo quán thanh tu. Đạo quán âm u lạnh lẽo, ta vào đó không lâu thì mắc bệnh nằm liệt giường rồi qua đời. Trước khi chết ta mới biết được, hóa ra biểu tỷ lại là con của mẹ và cữu cữu tư thông mà sinh ra. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi bị ngã xuống nước.
Trọng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh Đích tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng sau khi chết lại được cuốn bằng một tấm chiếu rách bị nâng ra khỏi phòng thái giám. Người mà đích tỷ một lòng muốn gả là tên hoàng đế bạc tình bạc nghĩa, vứt bỏ nàng như một chiếc giày rách. Còn ta vì có công cứu trưởng công chúa nên được phong làm hộ quốc công chúa, vô cùng tôn quý. Cho đến khi đích tỷ chết, nàng vẫn luôn nghĩ rằng ta trôi qua viên mãn hạnh phúc. Trở về kiếp này. Đích tỷ không vào cung, lại cứu công chúa trước ta một bước. Nhưng nàng không biết. Hộ quốc công chúa, là phải thay công chúa hòa thân với man di, bị tươi sống hành hạ đến chết.
Kế Thất Khó Làm Nương là kế thất, nhưng lại một lòng tính toán cho con cái của chính thất. Trưởng tỷ thích tiểu thế tử của Trấn Bắc Hầu, bà rõ ràng biết ta và Thất công tử của Trấn Bắc Hầu tình đầu ý hợp, nhưng lại tự ý định ra hôn sự cho trưởng tỷ. “Lâm Tĩnh, đại tỷ của con từ nhỏ đã không có mẹ, con nhường cho nàng ấy đi.” Ta cẩn thận suy xét, cảm thấy phủ Trung Cần Bá gia phong liêm chính, bà lập tức đến tận cửa cầu hôn đích trưởng nữ cho đại ca. “Lâm Tĩnh, cưới vợ phải cưới người hiền đức, đại ca của con từ nhỏ đã cơ khổ, ta phải tính toán nhiều hơn cho hắn.” Đúng vậy, đại ca và tỷ tỷ không có nương, nên được mẫu thân ta thương yêu hết mực. Ta có nương, cho nên ta phải nhường nhịn họ mọi chuyện. Về sau, đại ca gây ra họa, phụ thân chủ trương gả ta cho quốc công gia tiếng xấu đồn xa. Nương vui mừng khôn xiết: “Lâm Tĩnh, con gả cao rồi, sau này càng phải giúp đỡ cha huynh.” Ta nhất định sẽ “giúp đỡ” bọn họ thật tốt, chỉ mong đến lúc đó họ đừng hối hận.
Nguyệt Vãn Hàn Tịch Ta là dân phụ bị hoàng thượng cưỡng ép mang vào cung. Mọi người đều nói ta như một con gà rừng một bước hóa phượng hoàng, nhưng không ai biết rằng ta và phu quân đã là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng. Họ chỉ biết hoàng thượng là vị minh quân được vạn dân ca tụng, nhưng không biết phu quân của ta cũng là người tài hoa xuất chúng, là nhân trung long phượng. Ta kề trâm lên cổ, cầu xin hoàng thượng tha cho phu quân. Hoàng thượng gật đầu đồng ý, nhưng phu quân của ta lại chết đi vào ngày đông tuyết rơi trắng xóa.
Mỹ Nữ Béo Trọng Sinh Ta vốn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng lại bị mẹ kế nuôi thành một người béo hai trăm cân. Bà cho ta ăn như nuôi heo, dù ta không nuốt nổi, bà vẫn ép ta ăn. Sau này ta mới biết, bà đang làm áo cưới cho nữ nhi của mình. Sau khi ta trở thành nữ tử béo, trong kinh thành truyền đủ loại tiếng xấu của ta, ai nhìn thấy ta cũng cau mày tránh xa. Ta như mong muốn của bà, gả vào một nhà á.c nhân, bị bà mẫu và cô em chồng mỉa mai, bị trượng phu ghét bỏ. Cuối cùng, mang theo hài tử trong bụng ch .t ré.t tại mùa đông. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về năm mười ba tuổi. Lúc này, phụ thân vẫn còn thương yêu ta, mẹ kế chưa kịp đẩy ta vào h.ố lử.a. Kiếp này, ta nhất định phải thay đổi số phận của mình.
Kế Hoạch Trả Thù Của Công Chúa Sau khi ta mất trí nhớ, ta được một nhà nông phu “tốt bụng” cưu mang. Tháng đầu tiên được cưu mang, bụng ta đã lớn. Sau đó, quan binh tìm đến, nói rằng họ bắt cóc nữ tử lương thiện để làm vợ lẽ. Nông phu nói: “Ta chỉ tốt bụng cưu mang, nếu không thì ả đàn bà này đã chết cóng ngoài kia rồi!” Tỷ tỷ hắn nói: “Nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, chẳng có ích gì cho giang sơn xã tắc! Sinh con trai cho ca ca ta là mục đích duy nhất để nàng ta tồn tại trên cõi đời này!” Họ đều nghĩ rằng quan binh chỉ đến hỏi thăm theo lệ, chỉ cần qua loa cho xong là được. Nhưng họ không ngờ rằng, lần này đến là Cấm vệ quân. Ta nhớ ra rồi, trước khi mất trí nhớ, ta chính là công chúa tôn quý nhất. Lúc này, đứa con trai mười hai tuổi nắm lấy tayta: “Mẫu thân, người đừng nghĩ đến chuyện rời chồng bỏ con! Người phải ở lại đây chăm sóc con với đệ đệ cả đời! Đừng hòng bỏ trốn!” Ta xoa đầu đứa con bất hiếu, làm ra vẻ không nỡ: “Phụ thân con đã cưu mang mẫu thân nhiều năm, ta sớm đã coi mọingười như người nhà.” Ta nhìn quanh đám súc sinh trong nhà, cười nói: “Hay là, các ngươi theo ta về kinh thành hưởng vinh hoa phú quý đi?”
Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng Việc đầu tiên ta làm sau khi được tái sinh. Chính là cầm thuốc độc xông đến tiệm bánh bao ở phía Tây thành. Tên thanh niên bán bánh bao kia mới chính là thái tử lưu lạc nơi dân gian. Không lâu sau, hắn sẽ cùng thanh mai của mình trở về hoàng cung. Trước tiên giết chết thái tử giả, sau đó hành hạ thái tử phi. Ngày thái tử phi chết, tuyết rơi đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất đã nhuốm đỏ. Ta chính là thái tử phi xui xẻo đó. Không ngờ, lại đụng phải thái tử giả cầm kiếm đuổi đến trước cửa tiệm bánh bao. Ta nhướng mày: “Thế nào? Cùng nhau?”
Lang Hối Ta là thê tử đầu tiên của Bùi Chiêu, khi hắn còn lưu lạc dân gian. Các tông phụ ở Yến Đô đều cười nhạo ta khi đến chỉ mặc áo vải thô, không biết gì về trâm cài và vàng gấm vóc. Lúc ấy, ta chỉ biết cúi đầu thật thấp, tay chân luống cuống, chỉ nghe giọng của Bùi Chiêu từ trên đài phát nói. “Tân phụ thô kệch vô lễ, khiến các cô tỷ chê cười rồi.” Một câu của hắn đã khiến ta trở thành Yến Quân phu nhân hữu danh vô thực ở Yến Đô. Sau đó hắn nam chinh bắc chiến, lập nhiều chiến công hiển hách. Nghe nói có gia tộc quyền thế ở Giang Đông bằng lòng gả ngọc nữ trong tộc cùng với mười tòa thành làm sính lễ. Cũng nghe qua chuyện hắn vì một hồng nhan mà nổi trận lôi đình, rong ruổi ngàn dặm, đánh chiếm liên tục ba tòa thành. Rồi đến lúc Yến Đô đại loạn, hắn ở Giang Đông cưới nữ nhi của gia tộc quyền thế, nắm trong tay năm mươi vạn đại quân. Còn ta ôm theo đứa con thơ chạy trốn ngàn dặm, sống trong cảnh đói. Cuối cùng cũng đến được đất Giang Đông, ta lại buông tay đứa con thơ năm tuổi ở trước cổng thành. “Mẫu thân thô kệch, không xứng làm thê tử của phụ thân con.” “Sau khi con đến vương thành, ta và phụ thân con, kiếp này không cần gặp lại nữa.”
Bắc Đường Phong Nguyệt Cha ta đi cướ.p bó.c về mang theo một cậu bé tám tuổi. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bất trị của hắn, giống hệt như con sói con ta từng gặp khi theo cha đến Bắc Mạc thuở nhỏ. Mọi người đều quỳ lạy hắn, gọi hắn là Điện hạ. Ta dùng ná bắn vào gáy hắn. Cha sợ đến tái mặt, túm cổ áo nhét ta vào gầm bàn. “Người ta là Thái tử đó con à!” Ta thò đầu ra từ gầm bàn, chớp chớp đôi mắt to hỏi: “Thái tử là cái gì vậy? Có lợi hại bằng con – tiểu đầu lĩnh sơn tặc này không?” Mười năm sau, ba ngàn quân cấm vệ đóng bên ngoài Lưu Vân Trại, đón Thái tử Phong Mặc hồi kinh. Ta trốn trong đống cỏ khô không ai để ý, than thở không ngớt.
Cô Nữ Tống Thị Ta bán bánh hoành thánh ở kinh thành, vừa bán một cái đã qua hai mươi năm. Thế tử của Thành Vương cưỡi ngựa lao nhanh qua kinh thành, vó ngựa đạp nát quán hoành thánh của ta, còn quất cho ta một roi. Thế tử ngạo mạn: “Chỉ là một tên tiện dân, bản thế tử không bồi thường thì ngươi có thể làm gì?” Hôm sau, ta đến Kinh Triệu Phủ đánh trống kêu oan. Lục bộ thượng thư đều có mặt, hai bên ngự sử cùng nghe xét. Ninh Chiêu Hầu xách Thế tử lên điện: “Ta mang thằng nhãi này đến rồi!” Hoàng đế ngồi trên điện cao: “Đánh cho thằng nhóc này đến mức cha nó cũng không nhận ra nó nữa!”
Vân Ánh Thứ muội không tiếc tự hủy đi sự trong sạch của mình, ân ái với Thôi thị lang quân vì muốn thay thế ta gả vào Thanh Hà Thôi thị. Phụ thân tin lời gièm pha của nàng ta và di nương, đánh ta đến suýt chết, sau đó bán ta cho phú thương đã đến tuổi trung niên làm điền phòng. Sau khi kết hôn Thôi thị lang quân sủng thiếp diệt thê, thứ muội rơi vào kết cục thê thảm cả đời không sinh con, bị nhà chồng đưa đến thôn trang. Mà sau vài năm khi ở bên cạnh phú thương, bởi vì có công phò tá nên được phong làm Dung Tuyền Hầu, ngay cả ta cũng được ban thưởng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Thứ muội ghen ghét không thôi, nàng ta làm bộ cầu xin ta giúp đỡ mình, sau đó đâm dao vào chỗ yếu hại của ta. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày Thôi thị lang quân tới nhà ta. Lần này thứ muội rót thêm nước trà vào trong miệng của ta, nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo: “Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hôm nay rốt cuộc phú quý đã đến lượt ta.” “Trước khi thành thân mà mất trong sạch, ngươi cứ việc gả vào Thôi thị chờ chết đi.” Ta nén nước mắt, nhào vào trong lòng người nam nhân đã thống nhất thiên hạ kiếp trước: “Cầu xin Quân Hầu thương ta.”
Niên Tuế Hữu Cảnh Chồng ta vì trả nợ cờ bạc, muốn bán ta và con gái để lấy tiền. Mẹ con ta như súc vật bị trói lại mang đi rao bán ngoài phố. “Một lớn một nhỏ, có thể làm nô làm tì. Ai ra giá cao thì về tay người nấy!” Người trả giá cao nhất, là một tên ngỗ tác hèn hạ. Hắn không những không muốn mẹ con ta làm nô làm tì, mà còn muốn cưới ta làm nương tử. Nhưng hắn bị quỷ dữ ám, đã hại chết hai người vợ trước. Mọi người đều nói, ta gả cho hắn chẳng khác nào đi tìm cái chết. Nhưng sau này, không ai ngờ rằng, người chết lại là tên chồng bạc tình lúc trước của ta.
Hạc Tâm Viên Mãn Sau bữa tiệc mừng thắng trận, thuộc hạ đề nghị đưa ta đi hưởng lạc nhân gian. Tỉnh dậy sau một đêm say xỉn, nam kỹ mà ta hẹn không thấy đâu, thay vào đó là Thượng thư Thương Hạc Vũ, toàn thân đầy những vết tích mờ ám, đang nằm trong lòng ta. Khi tỉnh dậy, vẻ mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, “Kết hôn hoặc chết, tướng quân chọn một đi.”
Giai Nhân Như Cẩm Vô tình phát hiện vị hôn phu Dung Cẩn muốn tạo phản, ta sợ đến mức vội vàng chạy đến từ hôn. Nào ngờ hắn cũng có cùng suy nghĩ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn hưu thư cho ta. Nhìn hưu thư trong tay hắn, ta đưa tay muốn đón lấy, nhưng phát hiện hắn nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Thế nhưng, trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ thản nhiên trầm tĩnh, tựa như một khối mỹ ngọc quý hiếm, không chút tỳ vết. “Thế tử đã muốn từ hôn, vậy còn làm gì đây?” Ta cố gắng bình ổn tâm trạng, cúi đầu khẽ hỏi. Dung Cẩn hàng mi dài rủ xuống, che khuất đi cảm xúc trong mắt, giọng điệu nhàn nhạt như đang bàn chuyện trời đất: “Nghiên Nghiên không cần ta nữa sao?” Cơn ấm ức cuộn trào trong lòng, ta hận không thể túm lấy vạt áo hắn mà mắng cho một trận. Rõ ràng là ba tháng nay hắn chưa từng gặp ta, ta thậm chí từng chặn kiệu hắn giữa phố, vậy mà chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của hắn. Lạnh nhạt đến mức như thể mười năm tình nghĩa phút chốc hóa thành tro tàn. Huống chi khắp kinh thành đều đồn rằng hắn đã thay lòng, đem lòng ái mộ tiểu thư đích nữ của Định Viễn Hầu phủ, Tạ Tòng Dung. Nhưng tu dưỡng nhiều năm khiến ta nhịn xuống, chỉ nhẹ nhàng cúi người hành lễ: “Mị Nghiên và Thế tử dù gì cũng là thanh mai trúc mã, ngày hôm nay đi đến bước này, có lẽ là do tuổi trẻ nông nổi, lầm tưởng tình cảm tỷ đệ nơi sớm chiều thành ái tình. Không bằng cứ chia tay trong hòa bình, mỗi người tự tìm hạnh phúc cho riêng mình. “Cũng tốt hơn là về sau thành một đôi oán lữ, giày vò lẫn nhau.” Dung Cẩn nhấc mắt nhìn ta một cái: “Tỷ đệ?” Hắn nói lời này, khóe môi còn mang theo nụ cười như có như không, nhưng ánh mắt lại nhạt nhẽo đến mức khiến ta bất giác lạnh sống lưng. “Thần nữ trèo cao rồi.” Ta vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hưu thư được đặt trên bàn. Hắn dường như nhìn ta một lúc, lại tựa như khẽ đáp một tiếng rồi quay người rời đi. Chỉ biết rằng, khi cánh cửa khép lại, tầm mắt ta bỗng trở nên mơ hồ. Giọt nước rơi xuống thảm dài, không để lại dấu vết.
Tiểu Mãn Thế tử nhặt ta ra từ đống nô lệ, trang điểm rồi cắt lưỡi ta, dạy dỗ cho ta thay đổi mọi cử chỉ, biến ta thành hình ảnh bạch nguyệt quang của hắn. Hắn tỏ ra rất cưng chiều, cho ta cùng hắn đi chơi, dùng bữa, đánh cờ. Chỉ cần ta liếc mắt, ngày hôm sau, châu báu, trang phục đắt tiền sẽ được đưa đến trước mặt ta. Đúng lúc ta nghĩ rằng cả đời này sẽ như vậy thì bạch nguyệt quang của hắn đã trở về. Hắn nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ phối cho ngươi một hạ nhân tốt. Ta đã cho hắn một số tiền, hắn chắc chắn sẽ không chê bai ngươi.”
Lưu Cảnh Ta là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng thượng, nhưng hắn đã yêu người thay thế ta mất rồi. Lúc ta mang thai ba tháng, hắn ép ta uống canh phá thai. Máu nhuộm khắp sàn, đau thấu tim gan. Hắn thế mà vẫn cười dỗ ta: “Ngoan, sinh con, thì không đẹp nữa.” Nếu ta không xinh đẹp, sẽ không còn giống Phương Uyển vẫn đang mất tích nữa. Sau đó, ta sống lại. Trước mặt tất cả mọi người, thiêu trụi thư đính hôn của ta và hắn. Ta chúc hắn và Phương Uyển tình chàng ý thiếp, trăm năm hoà thuận. Hắn lại nói, không phải ta không cưới.
Hậu Cung Của Công Chúa Tôi tên là Lưu Diệu, một chàng trai năng động. Một hôm xuyên không, tôi lại trở thành một trong những “trai lơ” trong phủ công chúa. Một người đàn ông cao lớn như tôi, làm sao có thể dựa dẫm vào người khác? Tôi muốn thành đạt trong sự nghiệp và thành lập bang hội Diệu gia của riêng mình. Nhưng không ngờ rằng, khi bước vào phủ, tôi lại nhận được sự sủng ái đặc biệt từ công chúa.