Hiện đại

Chúng tôi đối diện nhau trong căng thẳng, thì bỗng nhiên một giọng nam từ ngoài cửa vang lên: “Tôi muốn về nhà, về… nhà, tại sao không cho tôi về nhà. Cô là người xấu, tôi không chơi với cô nữa.”Tiếng nói đứt quãng của một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi vang lên.Tôi không thể ngồi yên, liền đứng dậy và nhìn ra, thấy một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang giằng co với một phụ nữ mang thai, nhất quyết muốn đi về phía chúng tôi.Khi tôi thấy món đồ chơi trên tay cậu bé, tôi lập tức lao lên.Con gấu bông đó là tôi mua cho Nhuyễn Nhuyễn, con bé luôn mang theo bên mình.Tôi định giật lại, nhưng cậu bé cũng không màng đến người phụ nữ mang thai kia, mà dùng cả hai tay để giằng co với tôi.Không giành lại được, cậu bé hét lớn về phía người đàn ông râu ria: “Bố, bố, cô ấy xấu, đây là của con.”Tôi mạnh tay giật lại con gấu bông, cậu bé mất thăng bằng ngã xuống đất.Người đàn ông râu ria không giả vờ nữa, vội vàng lao lên ôm lấy con trai mình.Tôi phủi bụi trên con gấu bông, còn người phụ nữ mang thai thì định rời đi, nhưng Tăng Huệ đã nhanh chóng giữ cô ta lại.Cậu bé nằm trên đất không ngừng chỉ vào con gấu bông trong tay tôi: “Đó là của tôi, của vợ tôi.”Tôi hơi bất ngờ, còn người đàn ông râu ria thì vội bịt miệng cậu bé lại.Nhìn người phụ nữ mang thai đang cố thoát khỏi Tăng Huệ, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, liền tiến tới hỏi cô ta: “Nhuyễn Nhuyễn đâu? Nói mau!”

Người Thay Thế *Pháo hôi: Đá lót đường, bia đỡ đạn cho nhân vật chính. Lúc phát hiện ra mình chỉ là người thay thế, tôi vừa mới bước xuống từ giường của Thẩm Thính Tứ. Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện từng hàng từng hàng bình luận bay lơ lửng: “Tên pháo hôi* độc ác này cuối cùng cũng sắp bị ngược chết rồi, một chữ thôi: Sướng.” “Chỉ muốn xem cảnh bạch nguyệt quang và công gương vỡ lại lành, xin hãy tua nhanh, muốn xem cảnh lần nữa tái hợp của hai người họ!” “Nếu năm đó không phải cậu ta tự biên tự diễn cứu công, khiến công áy náy mà ở bên cậu ta, thì kiểu người con cưng của trời thế này sao có thể để mắt đến một đứa câm như vậy?” Phải rồi, một đứa câm không nơi nương tựa như tôi thế mà cũng có thể bị xem là pháo hôi độc ác. Tôi không để tâm. Nhưng hôm sau, Thẩm Thính Tứ – người lẽ ra phải đi công tác xa, lại đột nhiên xuất hiện ở sân bay.

Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết Xuyên thành mẹ kế độc ác, để không sụp đổ hình tượng,Mỗi ngày tôi đều sai con trai lớn bóc tôm, con trai thứ pha trà, con gái út đấm lưng.Cho đến nửa tháng sau, nam chính trở về nhà.Tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, chờ bị đá ra khỏi cửa.Không ngờ, con trai lớn lại nói:“Ba, ba cũng đừng rảnh rỗi nữa, mau vào trải giường cho mẹ đi.”Tôi: ?

Chị, Mau Dậy Đi Làm! Tôi đã cứu chị gái khỏi việc cắt cổ tay tự sát. Trong phòng bệnh, ba mẹ vội vã chạy đến, vừa khóc vừa nức nở. Chị cũng khóc, còn làm loạn đòi uống thuốc trừ sâu. Tôi hỏi chị: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Ánh mắt chị kiên quyết: “Chị muốn chết, chị muốn khiến anh rể em phải hối hận.” Tôi giáng cho chị một bạt tai: “Đứng dậy, tôi tìm việc cho chị làm.”

Tàn Tro Tình Ái Chân của Thẩm Doãn bị thương, việc điều trị cần rất nhiều tiền. Vì tai nạn đó, anh cũng thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi vẫn thích anh, thích đến mức bất chấp tất cả. Tôi làm ba công việc mỗi ngày, chỉ để kiếm tiền chữa trị cho anh. Cho đến một ngày… Tôi nghe ngóng được có một chuyên gia mới xuất hiện, muốn chuyển anh qua bệnh viện khác nhưng cần đặt cọc trước 3.000 tệ. Lúc đó, tôi cũng chỉ còn đúng 3.000 tệ, không hơn một xu. Nhưng ví tiền đang ở chỗ Thẩm Doãn. Tôi đến tìm anh, anh ném cái ví trống không vào tay tôi, giọng đầy trào phúng: “Hinh Hinh không vui, nên tôi mua tặng cô ấy một bó hoa.” “Em chẳng phải muốn tôi vui sao? Tôi chi tiền cho cô ấy, tôi vui rồi đấy.” “Không còn cách nào khác, chỉ có hoa hồng 3.000 tệ mới xứng với cô ấy.” Ôn Hinh, cô bạn thanh mai trúc mã của anh. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra mọi thứ trở nên vô nghĩa. Khi quay lưng rời đi, điện thoại của ba tôi gọi đến: “Hôm nay là hạn chót, con thực sự quyết định vì một kẻ tàn phế mà từ bỏ quyền thừa kế gia sản sao?” Tôi im lặng một lúc, sau đó lắc đầu: “Không, con chọn từ bỏ Thẩm Doãn.”

Họa Từ Trung Thu Mà Ra Trước đêm Trung thu, bạn trai bảo tôi lái xe 600 cây số về nhà nấu cơm cho cả nhà hắn ăn mừng Trung thu. Tôi nói: “Mặt mũi nhà anh làm bằng gì mà dày dữ vậy hả?” Hắn còn phản bác lại: “Nhưng anh lỡ nói với ba mẹ rồi là em sẽ tới, giờ em không đi thì anh biết ăn nói làm sao?” Tôi tức đến nghẹn họng, nhưng vẫn giả vờ đồng ý. Tới ngày Trung thu, gần tới giờ cơm, hắn gọi điện liên tục, giục tôi: “Sao em vẫn chưa tới? Cả nhà đang đợi cơm đấy, em nhanh lên một chút đi.” Tôi khẽ cười, nhấn từng chữ: “Cả nhà anh ăn… đi nhé.”

Cố Ý Dụ Dỗ Phát hiện chồng ngày càng dành nhiều thời gian cho hai mẹ con nhà đó, cho nên tôi bắt đầu có ý định cố tình “thả thính” lão Vương bên cạnh. Chồng tôi đi chẻ củi, gánh nước cho người phụ nữ kia, tôi vội kêu lão Vương sang chẻ củi, gánh nước cho mình. Chồng tôi mua thịt cho hai mẹ con ấy, tôi liền chủ động sang nhà lão Vương nấu nướng, cùng cha con họ ăn thịt kho. Chồng tôi sốt sắng đưa hai mẹ con cô ta đến bệnh viện, tôi lại yếu ớt gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…

Hoa Đăng Tiêu Tôi đã tài trợ cho Tống Hàn và “ánh trăng sáng” của anh ấy. Vừa định rút thẻ tín dụng, trước mắt liền hiện lên một chuỗi bình luận bay ngang: 【Tiểu thư, mau thu hồi tiền lại đi! Ánh trăng sáng sau này sẽ trở thành chuyên gia y học, Tống Hàn sẽ không yêu cô nữa!】 Chuyên gia y học sao? Tôi ấn nhẹ vào vùng bụng đang đau nhói, khẽ hỏi: “Thật không? Cô bé tôi tài trợ lại giỏi đến vậy à?”

Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ. Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác. Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì. Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh. 「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」 「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」 「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」 「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」

Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ Mẹ tôi phản đối tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà yêu thương tôi và em trai như nhau. Nhưng mỗi lần nghỉ lễ về quê, lúc trở lại thành phố, bà gói tổ yến và a giao* cho em trai, còn lén nhét trứng gà và sữa đậu nành vào hành lý của tôi. * A Giao là một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền Trung Hoa, còn được gọi là cao da lừa. Đến lúc phát hiện ra, sữa đậu nành đã đổ, trứng cũng vỡ nát hết. Laptop bị dính nước, hỏng hoàn toàn, mọi dữ liệu đều mất sạch. Tôi vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị công ty sa thải. Tôi sống mơ hồ, mệt mỏi, một bước hụt chân ngã xuống cầu thang. Đến khi tỉnh lại, tôi lại quay về đúng ngày nghỉ lễ Trung thu vừa trở về quê.

Em Họ Nôn Nóng Muốn Hiến Thân Tôi đưa em họ rời khỏi quán bar, nơi cô ta đã uống phải thứ đồ bẩn. Nhưng cô ta lại trách tôi phá hoại hôn sự của mình. “Tôi đã hỏi rõ rồi, tối qua tổng tài nhà họ Dư sẽ đến quán bar đó! Uống chút rượu có vấn đề thì sao? Chỉ cần có thể gả vào hào môn, thì cái gì cũng đáng!” Mẹ tôi vì cô ta mà tát tôi hai cái. “Cái gì mà rượu có vấn đề? Theo mẹ thấy là con hận mẹ đã đưa hết tiền tiết kiệm của con cho Phỉ Mộng, nên mới cố tình bịa ra chuyện này, phá hoại cơ hội gả vào hào môn của nó!” “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái độc ác như mày cơ chứ!” Tôi tức điên, định phản kháng lại thì trong cơn giận dữ họ đã đẩy tôi từ sân thượng xuống. Tôi ch,t rồi. Mẹ tôi đem toàn bộ tiền bảo hiểm nhân thọ khổng lồ của tôi, đưa hết cho nhà cậu tôi: “Mau, dùng số tiền này để xây dựng hình tượng tiểu thư danh giá cho Phỉ Mộng, nó vẫn còn cơ hội gả cho tổng tài nhà họ Dư!” Mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy em họ đã bắt đầu lơ mơ trong quán bar. Tôi không chút do dự, gọi điện cho bạn trai – người đang nắm quyền trong giới kinh doanh Bắc Kinh. “Thông báo với anh một tiếng, thằng cháu mắc bệnh của anh lại đang tuyển phi rồi đấy. Tôi chuẩn bị báo cảnh sát tố tụi nó tụ tập phạm tội đây.”

Kim chủ của tôi tỉnh lại sau tai nạn và bị mất trí nhớ, anh ấy quên mất rằng tôi chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi, vì vậy anh ấy cứ khăng khăng muốn trải qua một mối tình chỉ thiên về cảm xúc chứ không có ràng buộc thân xác.Ban đầu, tôi còn khuyên anh ấy:“Anh đã có người trong lòng rồi, đợi khi ký ức khôi phục, anh sẽ hối hận đấy.”Nhưng sau này, thân thể của tôi đã quen với sự chiều chuộng của anh ấy đến mức không chịu nổi sự “đơn thuần” này, đành không nhịn được mà bàn với anh ấy:“Thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể ‘thân mật’ một chút được không?”

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Trong nhóm cư dân chung cư, một dì đăng một thông báo:“Tìm vợ cho con trai thực vật. Mỗi tháng chu cấp cho con dâu 500.000 tệ, chỉ mong con dâu chăm sóc con trai tôi thật tốt, luôn luôn ở bên nó.”Tôi, một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vui mừng khôn xiết, lập tức liên hệ với dì phú bà.Nhìn người đàn ông đẹp trai đang nằm trên giường, tôi tiếc nuối thở dài.“Trời ơi, một người đàn ông đẹp như vậy mà lại thành người thực vật. Tiếc thật sự! Đẹp trai thế mà cơ thể lại không dùng được. Haiz!”Một tháng sau, chồng thực vật của tôi bỗng nhiên tỉnh lại.Tin tốt là mẹ chồng nói tôi là phúc tinh, thưởng cho tôi một tỷ tệ.Tin xấu là chồng thực vật có thể nghe thấy hết tiếng lòng của tôi, và anh ta tỉnh lại vì bị tôi chọc tức.

Hệ thống cuối cùng cũng đã kích hoạt.Tôi nôn nóng muốn khoe với hệ thống thành quả của việc khiến phản diện sa ngã.Tay tôi bóp cổ phản diện, ép hắn quỳ xuống.Một chân dẫm lên bụng hắn.Hào hứng hỏi: “Hệ thống, chỉ số sa ngã của phản diện có phải đã bùng nổ rồi không?”Hệ thống trả lời: “Ừm… chỉ số sa ngã bằng không, chỉ số phấn khích thì đã bùng nổ!”Ngay giây tiếp theo, bàn tay nóng bỏng của hắn giữ chặt lấy mắt cá chân tôi.Thiếu niên tóc đen, giọng nói khàn khàn, như khao khát tôi.“Tiểu thư, xuống thêm chút nữa.”“Nơi này, cũng muốn được tiểu thư cưng chiều.”

Lật Mặt Tôi và bạn gái sống chung hơn một năm, cô ấy chưa bao giờ cho tôi “động vào người”. Cô bảo mình là một cô gái truyền thống, bảo thủ, cái quý giá nhất phải để dành cho đêm tân hôn. Tôi tin. Cho đến một ngày, tôi phát hiện trong túi xách của cô ấy có một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.

Không Cưới Đàn Ông Đã Ly Hôn Năm thứ hai đính hôn với Lục Văn Cảnh, anh ta lén đăng ký kết hôn với thanh mai trúc mã. Khi tôi đến cục dân chính, hai người họ đang hôn nhau say đắm. Thấy tôi, Lục Văn Cảnh điềm nhiên giải thích: “Dao Dao tuần sau phải phẫu thuật tim, cô ấy muốn có một tờ giấy kết hôn.” Tôi bình tĩnh tháo nhẫn đính hôn, đi nghỉ lễ 1/5 với cô bạn thân. Bạn bè của anh ta khuyên anh ta nên đến xin lỗi tôi. Lục Văn Cảnh lạnh lùng cười nhạt: “Cô ấy đã từng đính hôn với tôi, ai còn muốn cưới nữa? Cứ chờ xem, vài hôm nữa kiểu gì cô ta cũng khóc lóc quay lại cầu xin tôi thôi.” Nhưng sau đó, khi thấy tôi đốt cuốn nhật ký ghi lại chuyện tình của hai đứa, anh ta như phát điên. Anh ta cầu hôn tôi công khai trên Weibo. Tôi nằm trong vòng tay người bạn thân nhất của anh ta, Chu Thần, đầu ngón tay còn tê rần – bình luận một câu: “Tôi không cưới đàn ông từng có vợ.” Lục Văn Cảnh tức đến nôn ra m áu, van xin tôi chỉ cần liếc nhìn anh ta một lần.

Chị gái tôi là bạch nguyệt quang của chồng tôi.Chị ta về nước để bắt quả tang, tóm được anh ta cùng nhân tình trong phòng khách sạn.Sau khi chị ta báo cảnh sát, cảnh sát nói với chị ta chỉ có tôi là vợ hợp pháp của anh ta mới có quyền phá cửa.Khi nhận được cuộc gọi từ chị tôi, tôi vẫn còn bối rối.“Chị muốn em đến giúp chị bắt gian?” “Em không rảnh như chị đâu.”Chị gái ở đầu dây bên kia tức giận hét toáng lên.“Đó là chồng em, em nhất định phải đến!”Thấy phiền quá, tôi dứt khoát tắt máy.Buồn cười thật, đã là chồng tôi, tôi còn không vội, cớ gì chị ấy lại vội thế chứ?

Hôm đó, tôi gọi điện cho ba nhưng bấm nhầm số. Sau khi kết nối, tôi mơ màng gọi một tiếng: “Ba ơi!”Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi bật cười: “Anh không già đến mức đó, em có thể gọi là anh trai.”Và rồi…Chẳng bao lâu sau, anh ấy trở thành bạn trai tôi.

Tôi thuê một anh bạn trai giả để về nhà ăn Tết, ai ngờ lại thuê ngay anh trai nhà hàng xóm.Càng không ngờ hơn, bạn trai cũ cũng mò đến nhà tôi.Nhìn khuôn mặt có vài phần giống mình, anh ta đắc ý nói:“Chưa nhận ra à? Cậu chỉ là người thay thế của tôi.”“Biết điều thì tự rút lui đi, tôi mới là mối tình đầu của cô ấy.”Người đàn ông bên cạnh tôi bỗng bật cười.“Thật sao?”Anh ta lén cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi, hơi thở ấm nóng phả bên tai:“Nếu cậu ta là mối tình đầu, vậy anh là gì?”