Hiện đại
Bước Đường Cùng Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.
Ánh Trăng Sáng Trong Ngày tôi bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, tôi lại mơ thấy mình là ánh trăng sáng sớm lụi tàn trong một câu chuyện ngược tâm. Thanh mai trúc mã của tôi, Quân Dịch An, đang thủ thỉ bên tai: “Minh Nguyệt, đi ăn lẩu cay đi.” Tôi khẽ cười: “Đổi khẩu vị đi, thử lẩu cà chua xem.” Nữ chính không ăn được cay, nhưng để giống tôi, sau khi được Quân Dịch An bao nuôi, cô ấy ngày ngày ăn cay, cuối cùng mắc bệnh dạ dày. Đã biết mình chẳng còn sống bao lâu, tôi càng không muốn để người khác vì tôi mà bất hạnh.
Cô Gái Nhỏ Khương Miên Mẹ tôi lúc sinh tôi vì khó sinh mà qua đời, anh trai hận tôi 20 năm. 18 tuổi khi tôi bị người ta xâm hại, anh cười nói, nếu tôi chết đi thì tốt. Vào ngày sinh nhật 24 tuổi, tôi leo lên ban công, anh lại khóc không thành tiếng cầu xin tôi, “Anh sai rồi, anh sai rồi mà…” Tiếng gió gào thét bên tai, tôi nhìn anh, cong môi mỉm cười: “Em sắp chết rồi, anh trai, anh có vui không?” Nghe nhạc tại đây
Nguyện cùng Nguyệt Nguyệt Thiên kim thật bảy tuổi đã lột da một con rắn độc đang còn sống rồi nhét vào nội y của kẻ thù. Chị là người thừa kế duy nhất của gia tộc, từ nhỏ đã có tính cách có thù tất báo, không ai dám chọc vào. Tôi chỉ là cô nhi bố đưa về, vì để có người chống lưng nên đã ôm chặt đùi chị ấy. Trong khoảng thời gian dài sau đó, chị cắn người tôi đá người, chị bị đánh tôi bị mắng, lúc chị ấy tức giận tôi vẫn ôm chị ấy, gọi chị ấy là “chị”. Sau này cuối cùng chị ấy cũng không chê tôi phiền nữa, nụ cười trên mặt chị cũng ngày càng dịu dàng, bắt đầu kiềm chế tính tình, rèn luyện trở thành một người thừa kế hợp để bảo vệ tôi. Nhưng tôi không chờ được đến ngày đó đã bị một đám người bắt nạt vây quanh: “Xử lý đứa con hoang này, chắc chắn đại tiểu thư sẽ rất vui!” Nghe nói vào ngày tôi nhảy lầu, chị ấy đã buộc một chiếc máy bay ở nước ngoài dừng lại. Sau đó máu tươi nhuộm đỏ sân trường, mọi người mới biết, cuộc thảm sát những kẻ bắt nạt bây giờ mới bắt đầu.
Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em Mọi người đều nói, tôi là người tình được cưng chiều nhất bên cạnh thái tử gia của giới thủ đô – Phó Tầm. Đã từng có lúc, tôi cũng tin là như vậy, thậm chí còn ảo tưởng một ngày nào đó anh ta sẽ cho tôi một danh phận. Cho đến ngày hôm ấy, tôi và bạch nguyệt quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Trong điện thoại, giọng anh ta khàn đặc nhưng lại không chút do dự mà lựa chọn từ bỏ tôi. …
Uống Nhầm Ánh Mắt Bạn cùng phòng của tôi rõ ràng là trai thẳng, nhưng lúc nào cũng dính lấy tôi. Dỗ tôi ngủ, đi học cùng tôi, thậm chí giặt tất cho tôi, đúng chuẩn “bạn trai 24 hiếu”. Khi bầu không khí mập mờ lên đến đỉnh điểm, tôi đang tính tỏ tình. Lại nghe thấy cậu ấy lạnh lùng nói với một nam sinh cùng khoa: “Tôi không thích cậu, tôi cũng không phải gay.”
Tôi chết rồi.Tiện tay kéo theo cả sếp tôi xuống âm phủ.Trên đường đến Địa phủ, ảnh mắng tôi suốt dọc đường.Mãi đến giây cuối cùng trước khi đầu thai, ảnh mới mắng mệt, chịu hòa giải với tôi.Tôi chào tạm biệt sếp.Sếp nói: “Nghe cho kỹ, cảm ơn mày, kiếp sau đừng để tao gặp lại nữa.”Ai ngờ, vừa đầu thai xong một giây, chúng tôi lại gặp nhau rồi.Tôi không cố ý chết, cũng chẳng định kéo ai theo cùng.Chỉ là trong buổi team building của công ty, lúc leo núi tôi bị trượt chân, tiện tay níu người đứng bên cạnh.Mà người đó… lại đúng là sếp tôi.Thế là hai đứa cùng nhau rơi xuống vực, chết rất thảm.Vì tôi bị cành cây vướng giữa chừng nên sếp rơi xuống đất trước.Tôi rớt lên người ảnh, lại còn đè gãy thêm mấy cái xương sườn.Dù vậy thì lúc đó cũng không quan trọng nữa rồi.Ngay khoảnh khắc trước khi tắt thở, sếp trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy uất hận, khó nhọc phun ra một chữ: “Mày…”Tôi đoán chắc ảnh định nói: “Mày con mẹ mày!”Vì đó là câu cửa miệng của ảnh.
A Trạch Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:“Mẹ cũng thèm à?”Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”
Giấc Mộng Phồn Hoa Tôi mặc váy hai dây, lảo đảo bước vào phòng làm việc của chồng. Ngồi lên đùi anh, tôi ôm lấy cổ anh, làm nũng vì anh dậy quá sớm. Tôi không biết anh đang dạy học cho sinh viên. Anh lập tức gập laptop lại, bế tôi ra ngoài. Lớp học nhốn nháo, cả group lớp nổ tung. Anh bình tĩnh giải thích: “Cô ấy còn nhỏ tuổi, thích làm nũng, vừa ngủ dậy nên hơi bám người.” “Mọi người đừng trêu vợ tôi, cô bé dễ ngại lắm.” “Bọn tôi kết hôn được 1 năm rồi.”
Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã Nửa đêm, tôi nhắn tin cho anh ta.【Có muốn đến nhà tôi xem Mimi không?】Tên độc mồm độc miệng kia ngập ngừng:【Em chắc chứ?】【Chắc chắn, mau đến đi!】Khi anh ta đến nhà, tôi hào hứng khoe con mèo hoang mình vừa nhặt được.“Nhìn này, Mimi! Siêu béo!”“…”Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của anh ta bỗng xanh mét.*Trong tiếng Trung, từ “咪咪” (Mimi) có hai nghĩa:Nghĩa thứ nhất: Tên mèo (cách gọi đáng yêu của mèo).Nghĩa thứ hai: Cách gọi ẩn ý chỉ vòng một của phụ nữ.
Ngỗng Se Duyên Mười năm đèn sách ai , một ngày rượt ngỗng khắp trường ai cũng biết. Trên confession của trường, ai đó đã dán bức ảnh mặt mày dữ tợn đang rượt theo đít một con ngỗng. Chủ nhân bé ngỗng giận dữ: “Đứa nào, là đứa nào rượt con trai làm nó sợ tới mức đẻ thì thôi, đã thế còn—” “Nhổ trụi lông đít của nó là ý gì hả!???” Tôi đáp : “Nó cắn nát bài thi cuối kỳ của , rượt nó để nhổ lông thì chẳng lẽ rượt để nhổ ?” Chủ nhân con ngỗng im lặng một lúc, : “… Cũng là .”
Lời Nói Dối Ngọt Ngào Vì thính giác có vấn đề nên tôi bị bố bạo lực gia đình, bị bạn học bắt nạt. Là Tử Chu Dã cứu vớt tôi. Anh kéo tôi ra từ trong vũng bùn, lại gần tôi, bảo vệ tôi. Anh hứa chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Mọi người đều hâm mộ tôi tốt số, có một chỗ dựa từ trên trời rơi xuống. Tôi cũng từng nghĩ rằng tôi đã gặp người cứu rỗi mình. Cho đến khi… “Vẫn là anh Từ của chúng ta biết diễn, nhìn kẻ đ//iếc kia cảm động kia, còn nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chữa lành nữa đó!” “Suỵt, nói nhỏ chút!” Từ Chu Dã hờ hững nhìn về phía tôi: “Sợ gì chứ, dù sao cô ta cũng không nghe thấy gì.” Anh không biết, thính giác của tôi đã bình thường trở lại.
Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ Năm tôi học lớp 10, một nữ sinh nghèo do thanh mai trúc mã của tôi tài trợ chuyển đến trường chúng tôi. Cô ấy bình thường, quê mùa, có chút rụt rè, nhưng trong đôi mắt lại cẩn thận che giấu tình cảm dành cho Tiêu Vân Trạch. Mọi người trong trường đều cười nhạo cô ấy si tâm vọng tưởng, còn nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Niệm Sơ, cậu phải cẩn thận đấy, Tiêu Vân Trạch mà dính vào Vệ Tiểu Hoa thì chẳng khác nào dính phải keo con voi, dứt mãi cũng không ra.” “Có một người ngày nào cũng bám theo trúc mã của mình như thế, thật là buồn nôn.” “Đúng vậy, Niệm Sơ, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ luôn nhòm ngó. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ vấp ngã vì Vệ Tiểu Hoa thôi.” Người nói câu này dường như cũng cảm thấy có chút hoang đường, nên lại bổ sung: “Nhưng mà chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, ai lại vì Vệ Tiểu Hoa mà từ bỏ cậu chứ? Trừ khi là điên rồi.” Tôi không nói gì.
Kế Hoạch Chinh Phục Trai Thẳng Mẹ của Thái tử gia Bắc Kinh thả ra tin tức, người phụ nữ nào có thể ngủ thẳng đứa con trai gay của bà ấy thì sẽ được thưởng 10 triệu nhân dân tệ. Tôi thấy tiền liền sáng mắt, ngày nào cũng nghĩ ra đủ chiêu trò khác nhau để quyến rũ Thái tử gia. Lúc đầu, anh ta không hề lay động, nhưng về sau anh lại ta tóm lấy tôi đêm nào cũng chiến đấu, đến cả bạn gay trên Wechat cũng xóa hết. Nhiệm vụ hoàn thành, tôi cầm tiền giả chết nhưng lại bị Thái tử gia dẫn người chặn ở sân bay. Anh ta dùng cà vạt từng vòng từng vòng trói chặt cổ tay tôi, cười lạnh. “Lúc tôi mút em, sao em không nói tôi thích đàn ông? “Bây giờ để em xem rõ, tôi thẳng đến mức nào.”
Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]
Tôi đã bán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện suốt ba năm. Bánh bao rau năm hào, cháo hai hào lại còn cho ăn thêm thoải mái. Hôm đó, có người vu oan tôi dùng bánh bao đông lạnh sẵn để lừa gạt mọi người. Khách đứng quanh cũng hùa theo chỉ trích: “Ngày nào chúng tôi cũng ăn bánh bao nhà bà, bà làm vậy không phải hại người sao?” “Kiếm tiền thất đức thế này, cả nhà bà sớm chết hết cho rồi!” Họ càng nói càng kích động, cuối cùng lao vào đập nát cả quầy hàng của tôi. Được thôi, đã không ăn bánh bao năm hào thì sau này đành ăn loại mười tệ vậy.
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam… Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép. Tôi cười, đưa cho bà một quả vải: “Mẹ cũng thèm à?” Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu — Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
Tôi là thiên kim nhà họ Tần vừa mới phá sản.Để cứu lấy công ty, ba tôi gả tôi cho đại lão giới công nghệ mới nổi – Lục Chu.Không ai biết, Lục Chu chính là bạn trai cũ từng bị tôi đá.Đêm tân hôn, anh lạnh lùng nhìn tôi:“Đừng tưởng tôi còn thích em. Cưới em chỉ là kế tạm thời, đợi xong vụ thu mua rồi chúng ta ly hôn.”Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt bình luận nổi bật.【Phản diện ngoài lạnh trong nóng, miệng là cứng nhất.】【Nữ phụ, đừng tin anh ta! Tôi có thể làm chứng, mỗi tối ảnh đều nhìn ảnh em mà thèm nhỏ dãi.】【Bề ngoài phản diện: Đừng tưởng tôi thích em. Trong lòng: Huhu, sao vợ chưa tới dỗ mình vậy trời?】【Nữ phụ ngốc ghê, em chỉ cần gọi một tiếng “chồng”, phản diện sẽ lập tức hóa chó yêu, liếm em đến nơi đến chốn luôn đấy.】Tôi nhìn Lục Chu đang chuẩn bị rời đi, liền thử gọi một tiếng:“Chồng ơi?”Bóng lưng người đàn ông khựng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới nuốt sống tôi luôn vậy.
Tạm Biệt Mười Năm Vào đúng ngày kỷ niệm 10 năm yêu nhau, vị hôn phu của tôi lại đang đi công tác nước ngoài với cô trợ lý nhỏ. Tôi gọi hơn chục cuộc, nhưng không ai bắt máy. Gần như cùng lúc đó, tài khoản mạng xã hội của cô trợ lý cập nhật trạng thái mới. Trong đoạn video, người đàn ông phía sau cô ta đang c/ởi áo sơ mi, ánh sáng mờ ảo càng khiến cơ ngực rắn chắc của anh ta thêm rõ nét. Dòng chú thích là: “Ra nước ngoài mở mang tầm mắt cùng đại luật sư~ Ban ngày dạy làm việc, ban đêm dạy làm người, hí hí~” Tôi không nổi giận cũng chẳng kích động, chỉ thản nhiên thả tim và để lại bình luận: “Cố gắng nhé! Mong sớm thành người!”