Hiện đại

Cảnh Báo Bão Số 8 Khi đài thiên văn cảng thành treo tín hiệu bão số 8 vào giữa đêm, Hoắc Minh Diệp lại mua một chiếc du thuyền mới để tổ chức sinh nhật cho “chim hoàng yến” giữa sông Hương Giang. Bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu đấu giá thành công. Một chiếc váy cưới cổ đến từ Paris vượt đại dương đưa về. Tất cả là bằng chứng cho tình yêu của anh ta dành cho “chim hoàng yến”. Tôi gọi cho anh ta cả chục cuộc điện thoại, chỉ để nhắc anh chú ý an toàn, đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Hoắc Minh Diệp cười khẩy qua điện thoại. “Làm Hoắc phu nhân cho tử tế không được à? Những gì tôi cho cô còn chưa đủ sao? Cô so đo với cô ấy làm gì? “Cô ấy còn trẻ, thích náo nhiệt, thì liên quan gì đến cô?” Đêm đó, bão hoành hành, lật úp cả du thuyền. Không một ai sống sót. Cánh săn tin tìm đến tôi đầu tiên, hỏi cảm nghĩ của tôi. Tôi im lặng thật lâu, chẳng nói gì cả. Tôi không hận anh ta nữa, vì anh ta từng đối xử với tôi rất tốt. Tất nhiên, bây giờ thì còn tốt hơn nữa. Dù sao, anh ta ch .t rồi, tiền đều là của tôi.

Khoảnh Khắc Cuối Cùng Khi kết hôn, chồng tôi từng nói: “Nếu anh phản bội em, trời đánh thánh vật, ch/ết không yên lành.” Ba năm sau khi cưới, anh ta thay lòng đổi dạ. Đúng là đàn ông, chỉ khi treo trên tường mới trung thành được.

Day Dứt Muộn Màng Tôi bị sảy thai khi đang mang thai lần hai. Ngày xuất viện, hai cha con một lớn một nhỏ, ngồi chờ sẵn trong xe ở cổng bệnh viện. Cả hai khuôn mặt đều lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Con trai 5 tuổi của tôi không chịu ngồi cạnh tôi, nó ôm lấy chân chồng tôi rồi mở miệng: “Đáng đời bà ta phải vào viện. Ai bảo bà ta ghét con như thế, còn muốn sinh thêm em nữa?” Tôi sững người, quay sang nhìn chồng, chờ đợi anh nói điều gì đó. Nhưng anh chỉ xoa đầu con, trêu chọc nó như đùa giỡn: “Vậy để ba đổi cho Dương Dương một người mẹ mới, được không?”

Giờ học thay chán quá, tôi nhắn tin cho người yêu qua mạng.[Hôm nay nắng to ghê á. À mà nhắc đến to, bên anh có…][Thật ra em thấy cái trò này gượng gạo thật.][À mà nhắc đến gượng gạo…][Haiz, chỉ là mấy câu theo công thức thôi mà.][À mà nhắc đến công thức…]Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích đầy mờ ám.Tôi ngẩng đầu lên thì… trời ơi! Toàn bộ tin nhắn tôi vừa gửi đang hiện to đùng trên màn hình chiếu!Còn chưa kịp phản ứng lại, thì thầy giáo – người có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị – đã đứng ngay bên cạnh tôi, chậm rãi gõ trả lời:[Nắng rất to. Anh đang dạy học. Ngoan nhé.]Sau đó, thầy rút sổ điểm danh ra, nhìn tôi:“Học sinh tên Hạ Nhan?”Tôi giật mình hoảng hốt.Đó là tên tôi dùng khi đi học thay mà!

Diều Giấy Cũ Tôi đã trọng sinh rồi. Năm 2001. Mẹ vẫn còn sống. Ba vẫn chưa trở nên u uất, lặng lẽ. Chiếc răng sâu của tôi vẫn còn đau. Chú chó hoang A Mao ở góc phố vẫn còn giành giật khúc xương. Cô bạn thân đi vệ sinh cùng – Mỹ Mỹ bất ngờ đưa que kem ra trước mặt tôi: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn nhảy dây.” Sau giờ tan học, quanh dãy nhà cấp bốn vẫn là đám bạn nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, chưa ai rời xa. Tuổi thanh xuân mà tôi đã mãi mãi đánh mất… Đã quay trở về. Ai đó đẩy tôi một cái, tiếng của bạn cùng bàn vang bên tai, ngân nga như một câu hát tuổi thơ: “Này, cậu nói xem, lớn lên sẽ như thế nào nhỉ?”

Đúng Người, Sai Thời Điểm Tôi đăng bài tỏ tình với thanh mai trúc mã Tống Nham trên vòng bạn bè. 【Tớ thích cậu, chỉ mình cậu có thể thấy.】 Rất nhanh sau đó, Tống Nham bình luận: 【Hahahaha, cậu quên chặn tớ rồi, đồ ngốc.】 Tôi ghét cậu ấy vô tâm như khúc gỗ! Đang định chạy đến gặp cậu ấy để nói cho rõ ràng. Nhưng lại nhìn thấy cậu ấy đang lật xem bài đăng của tôi rồi khoe với đám bạn cùng phòng. “Làm sao tớ không nhận ra cô ấy thích tớ chứ? “Nhưng tìm người yêu thì không thể chọn người quá thân được, một khi dây dưa vào rồi sẽ rất khó để thoát ra.” Tôi cảm thấy khó xử, quay người rời đi, nhưng lại đâm sầm vào lồng ngực vững chắc của người phía sau. Tống Nham nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa ra xem. Tôi cuống quýt giấu lá thư tình trong tay ra sau lưng, nhưng lại bị đội trưởng đội bóng rổ – người vừa va vào tôi – nhanh chóng rút lấy. “Viết cho tôi à? Cảm ơn nhé.” Sắc mặt của Tống Nham lập tức thay đổi.

Chạy Về Phía Mặt Trời Bước ra khỏi trung tâm phục hồi chức năng, trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện đang phát trực tiếp lễ trao giải của một liên hoan phim nào đó. Ảnh hậu mới nổi – Chung Ý Vãn, ôm cúp trong tay, đôi mắt ngấn lệ xúc động đọc lời cảm ơn. Nhưng ống kính lại đặc tả gương mặt xúc động của chồng tôi – Cố Cảnh Châu và con trai tôi – Cố Mục Thần. Bảy năm trước, tôi đã dùng một chân của mình để đổi lấy mạng sống cho Cố Cảnh Châu. Năm đó, tôi đang là sinh viên năm nhất, vừa giành được hai huy chương vàng ở cuộc thi điền kinh Đại hội Thể thao toàn quốc. Rất nhiều người từng hỏi tôi: “Có hối hận không?” Tôi luôn nhẹ nhàng lắc đầu. Vì đó là người tôi yêu. Nhưng khoảnh khắc này, tôi lại nghe thấy chính nội tâm của mình đang hỏi: 【Có hối hận không?】

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Tình Yêu Không Dấu Vết Quyết định ly hôn với Kỷ Tòng, là vào ngày sinh nhật của tôi. Trên bàn ăn, tôi giả vờ đùa cợt hỏi anh: “Anh có yêu em không?” Kỷ Tòng cười gượng gạo, không thật lòng: “Ba mươi mấy tuổi rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?” Tôi cúi đầu không nói gì, liếc nhìn bức ảnh chụp màn hình trên điện thoại. Trong ảnh nền cuộc trò chuyện, Kỷ Tòng đang ôm hôn thắm thiết một người phụ nữ. Khung tin nhắn hiển thị lời tỏ tình đầy sâu sắc của Kỷ Tòng gửi cho cô ta: “Cả đời này, Kỷ Tòng tôi chỉ yêu một mình em, Chu Tình.” Ngẩng đầu lên, tôi hỏi Kỷ Tòng: “Tặng em một món quà sinh nhật được không?” Kỷ Tòng lập tức đáp: “Em muốn gì? Chỉ cần em nói.” Tôi nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay ra: “Tặng em một khởi đầu mới đi. Kỷ Tòng, chúng ta ly hôn thôi.”

Em Cũng Không Sai Lén đến thăm chồng làm việc xa, nhưng lại tận mắt bắt gặp hắn ngoại tình. Hắn che chắn cô gái kia sau lưng, nhìn tôi với ánh mắt có chút đề phòng. “Em đừng làm khó cô ấy, đây là lỗi của anh. Chuyện do anh gây ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Nhìn hắn lúc này, tôi bỗng bật cười, nhận ra bản thân chẳng hề đau khổ như mình tưởng. Hắn có lỗi gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ đang theo đuổi một tình yêu rực rỡ, đầy sức sống mà thôi. Còn tôi, những gì tôi có được chính là toàn bộ tài sản của hai chúng tôi. Buồn cười chết đi được. Ngoại trừ hắn, chẳng lẽ còn ai tin vào tình yêu nữa sao?

Tôi và bạn trai đã chia tay được mười ba ngày, vậy mà anh ấy vẫn chưa đến tìm tôi để nối lại tình cảm.Sau khi phát hiện tất cả các phương thức liên lạc đều bị chặn, tôi đơn thân độc mã xông thẳng vào ký túc xá nam.Vừa đẩy cửa ra, trước mắt tôi là một cảnh tượng trắng xóa.Điều hòa phòng 418 bị hỏng, cả bốn người trong ký túc đều chỉ mặc mỗi quần đùi ngồi trước bàn chơi game.Toàn trai đẹp tụ lại chơi với nhau.Bạn trai tôi, Tống Thừa Duệ, là nam thần nổi tiếng trong và ngoài trường A, còn các bạn cùng phòng của anh ấy cũng chẳng hề kém cạnh.Cơ bụng, xương quai xanh… tôi không biết nên nhìn vào đâu trước.“You have been slain.”Âm thanh thông báo tử trận vang lên không ngớt.Sắc mặt Tống Thừa Duệ lạnh hẳn đi, anh ấy vứt chuột, đẩy ghế đứng dậy rồi đẩy tôi ra ngoài.Cánh cửa bị đóng sầm lại một cách thô bạo, khoảnh khắc cuối cùng, tôi còn chạm mặt ánh mắt của một anh chàng bảnh trai đứng gần cửa.

Bà Nội Muốn Làm Vua Sau khi ba tôi qua đời vì tai nạn giao thông, bà nội không những âm thầm lấy hết tiền bồi thường mà còn đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Mẹ dẫn tôi lang thang ngoài đường, suýt nữa thì ch.t đói. Về sau, mẹ rửa bát thuê, bán xiên nướng mưu sinh, không chỉ nuôi sống tôi, mà còn mở được quán, mua được nhà. Mười năm sau, bà nội đột ngột xuất hiện. Bà ta nói, chúng tôi nên “báo hiếu thay cho ba”, phải chăm sóc bà lúc tuổi già.

Một Cuộc Đời Năm tám mươi tuổi, Thẩm Tri Lễ qua đời, chúng tôi đã sống bên nhau hơn năm mươi năm. Ông ấy nói mình bị vô sinh, nhưng trái tim chỉ thuộc về một mình tôi. Nhưng hóa ra ông ấy giữ mình trong sạch cả đời vì một người phụ nữ khác.

Tại bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh, vị thái tử nổi tiếng là phong lưu và phóng túng của Bắc Kinh đã cầu hôn tôi. Anh ta lấy tên tôi đặt cho chiếc du thuyền trị giá lên đến hàng tỷ đồng của mình. Dùng hàng ngàn chiếc máy bay ánh sáng để tỏ tình với tôi giữa màn đêm. Nhưng vào đêm trước ngày cưới, tôi đã vô tình nghe thấy lời anh ta nói với bạn mình: “Du Hoan ngày nào cũng tiếp xúc với người chết, người toàn mùi xác chết, tôi thấy rất ghê tởm, thậm chí còn chẳng muốn hôn cô ta. Cô ta bám theo tôi suốt bảy năm trời, đến ngày cưới nếu mà tôi bỏ trốn cùng người khác, lúc đó cảnh cô ta bị bỏ rơi chắc là trông thảm thương lắm nhỉ?” Mọi người đều cười phá lên cùng anh ta. Đêm đó trời đổ mưa tầm tã ở Bắc Kinh, tôi đã lái xe suốt ba tiếng trong mưa gió, toàn thân ướt đẫm để đến gõ cửa nhà người đàn ông quyền lực nhất Bắc Kinh. Với đôi mắt đỏ hoe, tôi ấm ức nói: “Anh từng nói muốn cưới em, điều đó còn tính không?” Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi một lát rồi ôm lấy tôi vào lòng: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh đã từng nói rồi, nếu em lấy anh thì sẽ không được hối hận, cả đời này em sẽ phải ở bên anh, chúng ta sẽ không ly hôn, cũng chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ hai ta mà thôi.”

Tôi vừa định tặng món quà Giáng Sinh cho Giang Tu thì một loạt bình luận từ hệ thống nổi lên ngay trên đầu tôi.【Ngốc quá! Cô tán sai người rồi! Đối tượng tán tỉnh của cô ở ngay bên cạnh kìa!】Lòng tôi réo lên: “Làm sao mà sai được?!”Món quà vốn đã đưa ra cho Giang Tu, vậy mà lại bị một lực vô hình nào đó đẩy lệch, rơi ngay vào tay Thẩm Triêu, người ngồi cạnh anh ta.Cả phòng im lặng, Mọi người đều nhìn về phía Giang Tu với bàn tay đang đưa ra giữa không trung và Thẩm Triêu với hộp quà được gói cẩn thận trong lòng.Bình luận nổ tung:【Đúng rồi, anh ta mới là đối tượng cô cần theo đuổi, nam chính của cô, người mà chỉ cần vẫy tay là có được!】【Tôi đoán giờ nam chính chắc đang rất phấn khích, tình yêu thầm kín cuối cùng cũng được người ta nhận ra!】【Tim đập 150, mặt lạnh mà giặt đồ lót.】

Giúp Đỡ Sai Lầm Chỉ vì tôi gửi cho anh trai một đường link nhờ trợ lực mà bị chị dâu chửi tới tấp. “Không biết xấu hổ hả? Anh mày có vợ rồi mà còn định quyến rũ ảnh!” “Tao nói cho mày biết, chừng nào tao còn sống trong nhà này thì mày đừng hòng bước chân vào.” …

Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo Chị tôi mắc bệnh ung thư, trước khi chết, nguyện vọng lớn nhất của chị là được gả cho bạn trai của tôi. Ba mẹ vì thương chị mà quỳ xuống cầu xin tôi chia tay. Người anh trai luôn hiền lành của tôi cũng tát tôi một cái thật mạnh: “Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng sống của Nhiên Nhiên sao?” Tôi bị mọi người trách móc, trong lòng nguội lạnh. Đúng lúc đó, bạn trai của tôi đến. Anh không nói lời nào, xông tới đấm anh trai tôi một trận, chỉ tay vào chị gái đang mắc bệnh nặng, lớn tiếng mắng: “Định trói buộc đạo đứa ai đấy? Chia tay? Chia tay cái mẹ cô ấy! Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” “Sắp chết tới nơi còn bày trò. Loại người như cô bị ung thư đúng là trời có mắt. Lúc nào chết nhớ báo tôi một tiếng, tôi còn đốt pháo ăn mừng.”

Sau Khi Chị Gái Bị Bắt Nạt Lúc hai giờ sáng, chị gái tôi gọi điện khóc lóc, nói rằng: “Khi chị đang tắm, bố chồng đã phá cửa xông vào, cởi đồ, đòi tắm chung với chị.”

Anh Thích Gia Quy À? Lần đầu tôi tới nhà bạn trai, tôi sốc nặng vì mấy cái “gia quy” quái đản của nhà hắn. Nhà hắn coi đàn ông là trời, mỗi ngày tôi phải báo cáo sáng tối, tự kiểm điểm mấy chỗ mình làm chưa tốt. Lỡ làm sai thì phải chịu phạt. Cưới nhau rồi thì trong ba năm phải đẻ hai đứa, nhất định phải có một thằng con trai, vì “không con nối dõi là đại bất hiếu”. Chỉ khi nào sinh được con trai mới được coi là không phụ lòng tổ tiên. Mẹ hắn còn gửi cho tôi một bộ gia quy dài tận 98 trang, bắt tôi phải học thuộc lòng. Tôi chỉ nhếch mép cười khinh, gia quy nào quản được tôi. Tôi không quậy banh nhà họ đã là phước phần rồi. Sau này, gia đình họ lại biết tôi có một đống tài sản, liền định ở rể để hưởng trọn gia sản nhà tôi. Tôi liền bảo tên chồng kia cũng thử học mấy cái “gia quy” nhà tôi xem sao. Kết quả, hắn phát điên luôn.