Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Không Kết Hôn

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.

Quái Vật

Quái Vật Tôi là vị hôn thê mà Phó Thời An vô cùng chán ghét. Để chọc giận tôi, anh ta cố tình lái xe quá tốc độ gây chuyện, làm ra đủ loại trò ngông cuồng. Mỗi lần như thế, tôi đều đứng ra thu dọn hậu quả. Mãi cho đến khi bên cạnh Phó Thời An xuất hiện một cô gái tên là Kiều Ngữ. Vì tìm một chiếc bánh trứng bình thường cho Kiều Ngữ mà anh ta bỏ lỡ tiệc sinh nhật của tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chủ động đề xuất với gia đình thay đổi hôn ước. “Cũng không nhất thiết phải là Phó Thời An.” Tôi chợt nhớ đến người đàn ông lạnh lùng trong giấc mơ, người từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn và yêu tôi trong thầm lặng. Tôi khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Chẳng phải anh ta còn một người chú nhỏ sao?”

Khi Phượng Hoàng Rực Cháy

Khi Phượng Hoàng Rực Cháy Sau khi ly hôn với chồng cũ, tôi đến thăm con gái. Không ngờ lại bị bố chồng cũ đánh cho một trận thừa sống thiếu ch .t. Ông ta đập tôi đến mức xuất huyết não, chưa kịp vào bệnh viện thì tôi đã tắt thở ngay trên xe cấp cứu. Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về đúng cái ngày đang chuẩn bị ký đơn ly hôn với chồng cũ! Tôi vỗ bốp bản thỏa thuận ly hôn vào mặt anh ta, quay sang cười nhẹ với nhân viên hành chính: “Bọn em tình cảm vẫn tốt mà, chỉ là cãi nhau chút thôi. Không cần ly hôn nữa đâu!”

Nàng Dâu “Hào Môn”

Nàng Dâu “Hào Môn” Chị họ tôi sống bằng nghề lừa tiền sính lúc lễ kết hôn. Mỗi cuộc hôn nhân của chị ta chỉ kéo dài nửa năm, đợi thời gian truy tố tiền sính lễ qua đi, chị ta lập tức ly hôn để đổi sang nhà khác. Sau khi biết chuyện này, tôi đã khuyên chị ta rất nhiều. “Điều này là vô đạo đức, lỡ như chị gặp phải kẻ cứng đầu, cả đời chị sẽ bị hủy hoại.” Sau khi nghe lời tôi, chị họ không còn muốn lừa tiền sính lễ nữa. Ai ngờ, nửa đêm anh họ tôi lại cầm dao gõ cửa nhà tôi. “Chị tao lừa tiền sính lễ để mua nhà cho tao, liên quan gì đến mày? Mày cố tình gây chia rẽ hả?” “Mày còn nói với chị tao rằng, đứa em trai chỉ biết bám chị gái sẽ không có kết cục tốt, nếu chị tao còn lừa tiền sính lễ, mày sẽ báo cảnh sát bắt chúng tao.” “Mày giỏi lắm nhỉ? Ra đây cho tao, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống.” Tôi trực tiếp báo cảnh sát. Sau khi anh họ tôi bị xe cảnh sát đưa đi, tôi run rẩy tra camera nhưng lại phát hiện chị họ đang trốn trong cầu thang, nhìn anh họ cầm dao tìm tôi. Hóa ra chị ta không muốn thay anh họ lừa tiền sính lễ nhưng lại không dám nói thẳng nên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn. Tốt nhất là anh họ giết chết tôi, chị ta cũng có thể nhân cơ hội đó loại bỏ đứa em trai hút máu. Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải báo đáp chị ta thật tốt.

Tro Tàn Dưới Ánh Mặt Trời

Tro Tàn Dưới Ánh Mặt Trời Ba mươi lăm năm trước, bác sĩ trao cho tôi một tờ kết quả chẩn đoán vô sinh — từ đó dập tắt hoàn toàn hy vọng được làm mẹ. Trong lúc tôi suy sụp nhất, chính là anh ấy, Giang Thần, đã đi triệt sản. Anh dùng hành động để nói với tôi rằng: “Ôn Noãn, anh có thể không cần con, nhưng anh không thể không có em.” Khi đó, tôi cảm động trước tình yêu sâu nặng của anh, đã huy động toàn bộ thế lực nhà họ Ôn để nâng đỡ chàng trai nghèo năm ấy trở thành người giàu nhất Hải Thành. Anh cũng không phụ kỳ vọng của tôi, mấy chục năm trời một mực đối tốt, chỉ cần tôi ho một tiếng, anh liền hoảng hốt cuống cuồng. Ai nấy đều ghen tị vì tôi có số hưởng: không con cái bên cạnh, vẫn có thể vững vàng làm bà Giang. Tôi cũng từng nghĩ vậy. Cho đến ngày tôi nghe được phong thanh… Giang Thần đã sắp xếp cho “con trai ruột” của mình vào công ty để tiếp quản quyền lực.

Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu

Kế Hoạch Yêu Em Từ Lâu Chị tôi gửi cho tôi loạt ảnh trai đẹp cơ bắp đầy mê hoặc.“Đây là em chồng chị, da trắng nõn, mặt mũi điển trai, có tám múi bụng, em có thể gả!”Tôi là kiểu người nông cạn vậy sao?Ừ thì… đúng là vậy thật!Chị tôi quả nhiên hiểu tôi vô cùng.Cưới về xong, hai vợ chồng tôi sống như vương như hậu, ngày ngày sung sướng đến mơ hồ.Cho đến khi cô thanh mai trúc mã của anh rể thổ lộ tình cảm với ảnh.Tôi và chị còn chưa kịp phản ứng, thì chồng tôi đã lao lên cào cấu hai người kia.“Đồ cẩu nam nữ! Hai người không muốn sống thì cũng đừng kéo tôi chớt chung! Hu hu hu, vợ ơi, em không thể bắt anh chịu tội lây được!”

NGỌT NGÀO CÙNG ANH ĐẦU GẤU HỌC ĐƯỜNG

 Vì một hiểu lầm mà tôi thành đôi với trùm trường.Anh ấy hằm hằm cảnh cáo tôi: “Lo việc của mình thôi, ngay cả ba tôi còn không quản được tôi.”Vậy mà đến khi tôi đòi chia tay, anh lại đỏ hoe khóe mắt mà chịu thua. “Chịu học đàng hoàng thì có được thưởng gì khác nữa không?”

ĐỜI NÀY TÔI SẼ KHÔNG CƯỚI ANH TA NỮA

Chồng tôi không kịp đợi đến sinh nhật 73 tuổi của mình thì đã ra đi.Năm năm sau, tôi bị đột quỵ đột ngột và ngã gục bên đường. Khi được người ta đưa đến bệnh viện, tôi vẫn ôm chặt cuốn nhật ký mà ông ấy không bao giờ rời khỏi người.Tôi không biết chữ, nên nhờ cô bé cùng phòng đọc giúp những gì ghi trong cuốn sổ đó.Cô bé cầm cuốn sổ, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ, “Bà ơi, tình yêu của bà và ông ấy thật thuần khiết, có thể đi cùng nhau suốt cả cuộc đời như vậy.”Rồi cô ấy mở trang đầu tiên và đọc, “Người yêu quý Ngọc Khanh…”Tôi sững sờ, miệng lẩm bẩm, Ngọc Khanh, Ngọc Khanh…Nhưng tôi không phải là Ngọc Khanh.Khi mở mắt ra, tôi thấy một chàng trai nghèo khổ mặc trang phục kiểu Trung Sơn, tay cầm một túi trứng, đứng hơi lúng túng trước cửa nhà tôi. Tôi định đóng cửa lại, nhưng anh ta đưa tay ngăn cản.“Khánh Âm, em không muốn gả cho anh nữa sao?”

GIA SƯ MIỄN PHÍ

Khi học lớp 12, tôi giả làm gái xinh và yêu online với một học bá trường Thanh Hoa.Tôi tận dụng anh ấy làm gia sư miễn phí cho tôi suốt cả năm.Sau kỳ thi đại học, tụi tôi hẹn gặp ngoài đời.Nhưng rồi, anh lại bị chị họ của tôi, người đạt 680 điểm, cướp mất.“Anh ấy đứng đầu ngành Vật lý của Thanh Hoa, còn mày chỉ là học sinh khối Xã hội thì làm sao mà xứng?”Tôi không vào Thanh Hoa mà học Bắc Đại.Khai giảng xong, tham gia buổi gặp mặt giữa sinh viên Thanh Hoa và Bắc Đại.Khi được hỏi về tình sử, anh ấy điềm tĩnh đáp: “Từng bị một đứa khốn nạn chơi xỏ.”“Trải nghiệm đó không dễ chịu chút nào.”Nói xong, anh nhìn tôi: “Em cũng nghĩ vậy đúng không, đàn em?”

KẺ BỘI BẠC ĐÓ LÀ HÔN PHU CỦA TÔI

Tôi và vị hôn phu đi đăng ký kết hôn, khi vừa chuẩn bị ký tên thì trong đầu tôi vang lên một giọng nói:“Vị hôn phu của cô không chỉ có một người vợ ở quê, mà còn bí mật có con bên ngoài nữa.”“Đứa bé giờ đã hai tuổi rồi!”

Thuyền Trôi Giữa Rừng

Thuyền Trôi Giữa Rừng Tôi mua một chiếc laptop cũ trên mạng, ai ngờ khi nhận được thì lại là mẫu mới nhất vừa ra mắt. Vừa mở máy ra, tôi phát hiện hình nền là ảnh của chính mình, còn mật khẩu mở máy lại đúng là ngày sinh nhật tôi. Đang lúc nghi ngờ không biết có phải ai đó âm thầm tặng tôi một món quà bất ngờ hay không… Thì người bán điên cuồng gọi điện cho tôi: “Người anh em, tôi gửi nhầm rồi, đó là cái máy mới anh trai tôi vừa mua đấy!” “Không phải cái định bán cho bạn đâu, trời ơi, anh tôi mà biết thì đánh ch .t tôi mất!” “Bạn có thấy cô gái xinh xinh trên hình nền không, đó là chị dâu tôi đó, anh tôi yêu chị ấy lắm luôn!” “Vì tình yêu trong sáng cao thượng, bạn làm ơn trả máy lại giúp tôi được không?”

Hoa Hồng Vượt Rào

Hoa Hồng Vượt Rào Tôi đã làm chó liếm của Hoắc Kiêu hơn hai mươi năm. Một lần tình cờ, tôi nghe được Hoắc Kiêu cười đùa, nói với đám bạn: “Tạ Thính Vãn chẳng thú vị xíu nào, chuẩn một cô gái ngoan. Nếu không phải ông cụ đã định hôn từ bé thì anh đây vốn sẽ không cưới cô ấy.” Đám bạn cười nhạo anh ta: “Anh Kiêu thảm quá mà, bị ép phải cưới sớm.” Một tay Hoắc Kiêu ôm eo cô gái ngồi cạnh, nhả khói thuốc phì phèo: “Đúng vậy, ông đây quá thảm.” Hai tháng sau, tôi công khai mang thai, chuẩn bị tổ chức lễ cưới. Hoắc Kiêu gọi video tới lớn tiếng mắng: “Tạ Thính Vãn, ông đây chưa chạm vào cô, cô lấy đâu ra con? Nói mau! Gian phu là ai?” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tôi, Hoắc Kiêu ngây người: “Chú, chú út?” Người đàn ông nghiêm khắc, mắng khẽ: “Không được vô lễ với thím út cháu!”

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai Em trai dẫn về một cô gái “trà xanh”, vì cô ta mà còn định chuyển nhượng cả căn nhà của ân nhân cứu mạng. Tôi xoay người, rút giấy chứng nhận con nuôi ra, từng chữ từng câu nói rõ với cậu ta: “Lâm Hàng, cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi!” “Nhà họ Lâm không cần một người vong ân bội nghĩa như cậu!”

Lời Thề Ứng Nghiệm

Lời Thề Ứng Nghiệm Dự sinh còn tám ngày, Lâm Hành Giản và Bạch Nguyệt Quang đã quay lại với nhau. Anh hỏi tôi: “Có thể bỏ đứa bé không?” Tôi nói: “Có thể.” Tôi nắm tay anh, yêu cầu anh đẩy tôi từ tầng 18 xuống. Nhường chỗ cho Bạch Nguyệt Quang của anh. Nhưng Lâm Hành Giản lại sợ hãi. Anh nắm chặt tay tôi, đảm bảo: “Là anh hồ đồ. Nếu anh còn ngoại tình, anh sẽ chết không được tử tế.” Sau đó anh thực sự ứng nghiệm lời thề. Để lại cho tôi và con một khoản bảo hiểm lớn.

TỎ TÌNH VỚI CRUSH

Hình như người tôi thích đã có bạn gái rồi, nhưng rõ ràng  tối qua anh ấy vẫn mập mờ gửi ảnh cho tôi xem.Vậy là tôi quyết định tỏ tình để không hối tiếc: [Bạn học Trần, em thấy anh rất đẹp trai.]Crush: [Nhưng anh không phải họ Trần.]A.a..a…Hóa ra là tôi kết bạn nhầm người.Xấu hổ quá, tôi offline luôn.Một lúc sau tôi vào lại thì thấy tin nhắn ngập tràn.[Em rốt cuộc đã thả thính bao nhiêu người rồi? Đến người cũng không nhận ra.][Không định dỗ anh à? Anh giận rồi đó.]Ảnh tự sướng của anh chàng đẹp trai phủ kín màn hình.[Anh chắc chắn đẹp trai hơn tên họ Trần đó, anh ta có gì hơn anh vậy?][Cái gì cũng cho em xem rồi, em không định chịu trách nhiệm à?]Màn hình của tôi nhấp nháy cho đến tận 5 giờ sáng.[Họ Trần nghe cũng hay đấy, anh có thể theo họ đó.][Đừng thích anh ta nữa, thích anh đi.][Coi như anh xin em.]

Đại Ca Trường Học Là Thê Nô

Đại Ca Trường Học Là Thê Nô Tên đầu gấu trường học nói rằng hắn là chồng tôi sau khi tôi xuyên không về thời cấp ba. Còn nói kiếp này hắn nhất quyết sẽ không làm gã sợ vợ nữa. Bảo tôi đừng mơ mộng hão huyền, hắn tuyệt đối sẽ không cưới tôi. Thế rồi chỉ vì tôi đi tham gia trại hè của Đại học X cùng với nam thần học đường, Hắn liền vừa chạy theo vừa khóc ròng: “Vợ ơi! Không có em anh sống sao nổi! Em đừng đi mà! Anh giàu hơn hắn, lớn hơn hắn, khỏe hơn, dai hơn!”

Gươm Lạnh Trong Vỏ Nhung

Gươm Lạnh Trong Vỏ Nhung “Trên mạng nói có một bộ tộc ở châu Phi lại theo chế độ một vợ nhiều chồng, chẳng phải đó chính là cuộc sống mà em mơ ước sao? Nếu em đến đó, chắc chắn em có thể cưới năm người đàn ông về phục vụ em!” “Trời má, còn có lễ hội kiểu này nữa à? Em muốn ngủ với soái ca nào cũng được luôn. Em vừa liên hệ với một chị bạn rồi, chị ấy bảo có kênh để gia nhập bộ tộc này, với lại có người trong bộ tộc còn định cư bên nước mình nữa kìa!” Em gái tôi – Lưu Trân Bảo – hớn hở tưởng tượng viễn cảnh hạnh phúc khi được sống trong một cuộc hôn nhân một vợ nhiều chồng. Còn tôi thì vừa bừng tỉnh – hóa ra mình đã trọng sinh. Nhìn Trân Bảo đang say sưa mơ mộng, lại thêm ánh mắt ra hiệu liên tục của mẹ, tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiễn cả hai người lên chầu trời ngay lập tức. Mẹ tôi là người mở lời trước: “Trân Linh à, con là chị thì khuyên em một tiếng đi, người châu Phi da đen thui, lại còn mấy cái thói quen sinh hoạt kỳ cục. Dù có sống ở nước mình thì trên người kiểu gì cũng mang bệnh tật!” Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nhưng mặt lại cố ra vẻ ngưỡng mộ, cố tình nói với Trân Bảo: “Em gái, chị ủng hộ em đó. Chị cũng muốn theo em đến bộ tộc châu Phi kia, cưới năm ông chồng về hầu hạ. Em có thể dẫn chị theo được không?”

Ly Hôn Đổi Vận

Ly Hôn Đổi Vận Tôi bị tai nạn giao thông và mất trí nhớ. Chồng tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nói rằng, chúng tôi gặp tai nạn trên đường đến Cục Dân chính để ly hôn. Tôi bình thản gật đầu: “Đã vậy thì, chúng ta đi thêm một chuyến nữa.” Hai tháng sau, anh ta đỏ hoe mắt tìm đến tôi: “Cho anh vay 2000 vạn (~70 tỷ), công ty sống lại rồi. Tụi mình sống tốt với nhau từ giờ nhé.” Tôi vung tay tát cho anh ta 2 cái: “Có bao giờ anh nghĩ đến khả năng… tôi chưa từng mất trí nhớ?” “Tôi chỉ là ước gì mình có thể quên đi việc từng yêu thứ ghê tởm như anh thôi!”