Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Gương Hồn

Gương Hồn Vào ngày lễ tình nhân, tôi thuê phòng với bạn trai. Anh khăng khăng chọn một căn phòng có gương trước cửa, nói là tiết kiệm tiền. Thật đáng sợ khi phải đứng trước gương vào lúc nửa đêm. Sau khi mây mưa, tôi xuống giường mặc quần áo thì bạn trai đột nhiên nổi giận, tát tôi một bạt tai. Tôi giận dỗi chạy ra khỏi phòng, mở ra một trang huyền học đêm khuya tố khổ. Chủ trang lại đột nhiên nhắn riêng cho tôi: [Trong đồ đạc tùy thân của bạn trai cô, có phải cũng có một cái gương không?] Tôi im lặng. Vì tôi biết mặt trước chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh ta luôn đeo trước ngực là một tấm gương.  

Xà Nhân

Xà Nhân Tộc Xà Nhân lấy nữ vi tôn, nam giới tộc xà nhân đẹp đẽ, sức chiến đấu thấp, đa phần sẽ bị những người quyền cao chức trọng coi như đồ chơi. Lúc em trai vừa ra đời đã đặc biệt xinh đẹp, để bảo vệ em ấy, tôi đã bảo mẹ che giấu giới tính của nó với bên ngoài. Em trai lớn lên bình an như một người con gái nhưng lại sống vô cùng vất vả. Ít khi ra ngoài khiến em ấy có phần cô lập, thêm vào đó thể chất yếu ớt hay đau ốm, thường xuyên bị những nữ Xà Nhân sùng bái sức mạnh xa lánh. Mỗi khi như vậy, mẹ đều than thở: “Nếu không phải chị con bảo mẹ che giấu giới tính của con, chỉ bằng khuôn mặt này, mẹ cũng không dám nghĩ con sẽ sống hạnh phúc đến nhường nào.” Lâu dần, ánh mắt em trai nhìn tôi trở nên u ám độc địa. Tôi nuôi em ấy vô điều kiện suốt hai mươi năm, cuối cùng khi sự nghiệp có chút thành tựu, sắp được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp thì lại bị nó chặt đứt đuôi. Để mặc tôi nằm trong tầng hầm lạnh lẽo, bị chuột gặm nhấm đến chết. Mở mắt lần nữa, tôi đã trở về ngày em trai ra đời. Tôi cười nói với mẹ: “Em trai đẹp như vậy nên để mọi người đều biết mới phải.”

Lớp Học Thú Cưng

Lớp Học Thú Cưng Tôi mở một trường mẫu giáo, chỉ nhận học sinh là động vật. Đến gần mùa đông, một con mèo tam thể đến gõ cửa. “Xin hỏi, tôi không có phụ huynh, liệu có thể nhập học không?” “Nếu không được, tôi có thể làm bảo vệ, lương chỉ cần một con cá khô nhỏ.” “Còn nếu vẫn không được, cũng không sao. Tôi ngủ một giấc, đông qua là xong.” Về sau, bên cạnh tôi luôn có một tiểu hoa mai. Tôi đi đến đâu, hoa mai nở đến đó.

Quỷ Khóc

Quỷ Khóc Mẹ tôi là một người khóc tang. Nhưng khác với những người khóc tang bình thường, mẹ tôi chỉ khóc cho ma, không khóc cho người. Bà ngoại nói, mẹ có mệnh quỷ. Mỗi lần khóc, ma quỷ đều đau lòng. Vì thế, cầu gì được nấy. Từ khi có ký ức, tôi chỉ thấy mẹ khóc hai lần. Lần đầu tiên, mẹ khóc, bệnh ung thư của bà nội bỗng nhiên khỏi hẳn. Lần thứ hai, chính là ngày mẹ qua đời. Mẹ tôi chết rồi. Chết vào đêm cha tôi tái hôn.

Tiểu Tuệ

Tiểu Tuệ Tôi là một beauty blogger, thế nhưng lại nổi như cồn khắp mạng vì vài lời tiên tri về cái chết. Năm ngày sau, một phóng viên tìm đến nhà tôi để phỏng vấn. “Xin chào, xin hỏi làm thế nào bạn lại có thể dự đoán chính xác các vụ án mạng như vậy?” Tôi khẽ mỉm cười: “Người có thể biết chính xác thời gian và địa điểm… thì chắc chắn phải là hung thủ rồi, đúng không?”

Ký Sinh Trùng

Ký Sinh Trùng Bạn bè của Thái tử gia Bắc Kinh luôn cười nhạo chê tôi quê mùa, hoàn toàn không xứng làm người thay thế cho bạch nguyệt quang của hắn. Họ còn đoán rằng tôi sẽ phải dọn đồ ra đi trong vòng một tháng. Tôi cảm thấy lo lắng, vội vàng gọi bảy chị gái của tôi tới, tiến hành huấn luyện khẩn cấp để trở thành thế thân của bạch nguyệt quang. Dù có bị sa thải, tôi cũng không thể để công việc béo bở này rơi vào tay người khác! Cho đến một năm sau, bạch nguyệt quang về nước, Thái tử gia nhìn thấy khuôn mặt của cô ta — đã nôn ra. Hắn run rẩy nói: “Ngấy, ngấy lắm rồi, cả đời này, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt này lần nào nữa!”

Thịt Năm Mới

Thịt Năm Mới Cận kề Tết, mẹ tôi liên tục thúc giục: “Con gái, năm nay con chuẩn bị thịt Tết chưa? Sắp đến mùa đông ngủ đông rồi, cả làng đang trông chờ vào phần của nhà mình đấy!” Tôi cúp máy, thở dài, ánh mắt dừng lại nơi gia đình của bạn trai. Cũng được thôi… nếu các người đã ôm dã tâm, thì cũng đừng trách tôi… ăn miếng trả miếng.

Khách Sạn Cõi Âm

Khách Sạn Cõi Âm Kỳ nghỉ lễ 1/5, tôi đặt trước một phòng tại khách sạn cõi âm. Không ngờ ngay đêm đầu tiên, từ dưới giường đã vọng lên tiếng nói: “Được nằm xuống thế này, thoải mái ghê!” Tôi can đảm cúi xuống nhìn và chạm mắt với… một thứ gì đó.

Tiệm Thời Không

Tiệm Thời Không Cuối tuần, tôi cùng với Uyển Nhi vào trung tâm thành phố chơi. Bất ngờ, một chiếc xe mất lái lao thẳng về phía cô ấy. Tai nạn xảy ra quá nhanh, và Uyển Nhi đã không qua khỏi vì vết thương quá nặng. Sau khi lo xong tang lễ, tôi trở về nhà, trong lòng trống rỗng. Chẳng biết từ bao giờ, tôi nhặt được một tấm thẻ kỳ lạ. Trên đó chỉ có hai dòng chữ ngắn ngủi: “Xuyên qua thời không. Nghịch chuyển vận mệnh.”

Quán Trọ Nhân Sinh

Quán Trọ Nhân Sinh Mưa bão như muốn nuốt chửng cả thế gian. Giữa con đường ven biển mịt mù, chiếc xe tải cũ kỹ của Lưu Vĩ bất lực sa lầy trong vũng bùn đen đặc. Cơn bão đến dữ dội, cuốn phăng mọi thứ, giống như cách số phận đã từng quét qua đời anh, để lại những vết sẹo khó phai mờ. Không còn đường lui, cũng chẳng có lối đi, anh thấy mình đứng trước một quán trọ nhỏ. Ánh đèn le lói qua màn mưa như lời mời gọi đầy ngờ vực. Trong đêm bão tố ấy, anh bước qua cánh cửa gỗ xập xệ, không hề biết rằng, phía sau những bức tường cũ kỹ ấy, định mệnh đang chờ đợi.

Thú Vương Sủng Ái

Thú Vương Sủng Ái  Cái bình giữ nhiệt của tôi, hình như có sự cộng hưởng nào đó với Thú Vương. Tôi vặn nắp bình, Thú Vương mặt đỏ bừng. Tôi rót nước, Thú Vương ngửa đầu thở dốc. Tôi uống nước, Thú Vương… cong lưng lại, biến về nguyên hình. Một ngày nọ, tôi đánh mất bình giữ nhiệt. Thú Vương tốt bụng lấy ra hai cái: “Ngươi làm mất cái biết động đậy này, hay cái biết phát nhiệt này?” Tôi nói, không phải cái nào cả. “Ngoan lắm, vậy ta thưởng cả hai cho ngươi.”

Roi Đánh Hồn 1: Đừng Nhìn Ra Ngoài Cửa Sổ Xe

Đừng Nhìn Ra Ngoài Cửa Sổ Xe Tôi làm nghề lái xe tải đường dài, thường xuyên dẫn đầu đoàn xe mở đường trên những tuyến chưa ai dám đi. Trong giới tài xế, người ta gọi đó là “xung sát” – người tiên phong phá vỡ những cấm kỵ vô hình trên đường. Chỉ khi tôi đi qua an toàn, những chiếc xe phía sau mới dám bám theo. Sau mỗi chuyến đi như thế, tôi lại nhận được vô số phong bao lì xì từ những tài xế khác như một phần thưởng. Có người từng hỏi tôi: “Khi làm nghề này, anh đã bao giờ thấy điều gì kỳ lạ chưa?” Tôi nghĩ một lúc rồi đáp: “Chẳng có gì đâu… chỉ là vào ban đêm, luôn có người đứng giữa đường chặn xe, thỉnh thoảng lại có kẻ bất ngờ lao ra ngã xuống ngay trước đầu xe như muốn gây tai nạn. Trên đường cao tốc, đôi khi tôi còn nhìn thấy vài ngôi làng giống hệt nhau, cứ như thể bị nhân bản vậy…” “Tu tâm như Phật, nhưng diện mạo như Tu La. Cậu sinh ra đã định sẵn phải ăn cơm của âm dương.” (Xung sát: Có thể hiểu là khả năng chống lại hoặc xua đuổi tà khí, âm khí)

Đội Mồ Tìm Dương Khí

Đội Mồ Tìm Dương Khí Mười năm sau khi chết, hồn phách của tôi sắp tiêu tan. Để giữ mạng, tôi nghĩ ra một kế hoạch hiểm độc, chính là xâm nhập vào giấc mơ của người yêu cũ, vay mượn dương khí. Nghĩ lại, năm đó là tôi không tốt, đáng lẽ không nên đá anh. Nhưng anh cũng có lỗi đấy! Nếu chịu đốt cho tôi một nghìn tỷ tiền âm phủ, tôi sẽ tha thứ, tiện thể để anh hôn một cái. Người yêu cũ vui vẻ đồng ý. Nhưng kết quả là tối hôm sau, tôi bị thầy pháp do chính anh mời đến giam cầm tại nhân gian. Một tháng sau, môi tôi khô nứt, chân run lẩy bẩy, chật vật bò về địa phủ. Cứu với, dương khí sắp tràn ra ngoài rồi!

Chạm Nhầm Nơi Cấm Kỵ

Chạm Nhầm Nơi Cấm Kỵ Tôi nuôi một con rắn làm thú cưng. Mỗi lần tôi chạm vào nó, nó đều trốn đi. Tôi rất ngạc nhiên, hỏi hàng xóm bên cạnh, hắn khẽ ho một tiếng: “Đó là biểu hiện của sự xấu hổ, cứ chạm vào nó nhiều lần là được.” Ai ngờ có một lần, tôi chạm nhầm chỗ, con rắn bỏ chạy. Đến ngày thứ ba vẫn không có tin tức gì, em trai tôi đến giúp tôi tìm. Gần nửa đêm, con rắn quay về, còn mang theo một gói đồ lớn. Nhìn thấy tôi và em trai, nó rơi nước mắt lộp bộp: “Trong lúc tôi chuẩn bị sính lễ, mà em đã có người đàn ông khác rồi?” Không phải chứ, rắn sao lại biết nói!?  

Cát Mã Đốn Châu

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Nỗ Lực

Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”

Tam Ca Tự Diễn

Tam Ca Tự Diễn Chồng tôi – người đàn ông lạnh lùng, c ấ m d ục, gần đây có chút kỳ lạ. Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín từ đầu đến chân, chuông cửa vừa vang lên đã lập tức chui tọt vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi. Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được đặt mật khẩu: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ năm mười tám tuổi xuyên tới năm hai mươi tám tuổi.” “Tin tốt là: tôi thật sự ở bên cô gái mình đã thầm yêu nhiều năm.” “Tin xấu là: trong nhà không có ảnh cưới, tôi không đeo nhẫn cưới, đồ vest trong tủ cũng không phải cỡ của tôi.” “…Xong rồi, tôi là kẻ thứ ba.” Tôi: Hả??

Sợi Dây Sinh Tử

Sợi Dây Sinh Tử Khi đang làm việc trên cao, từ cửa sổ tầng 23 bỗng nhiên thò ra một đứa trẻ nghịch ngợm, hai tay nắm lấy dây an toàn của tôi mà lắc đ.iên cuồng: “Đến xem trò đu quay khổng lồ nè, mọi người mau đến xem!” Tôi sốt ruột hét lớn: “Đừng lắc nữa, nguy hiểm ch.et người đấy!” Vài cái đầu nhỏ nhô ra từ cửa sổ, lũ trẻ vỗ tay cười vui vẻ. Tôi bị lắc qua lắc lại, không thể giữ thăng bằng, dàn nóng điều hòa còn chưa cố định, rơi xuống thì to chuyện. May mà bố mẹ đứa trẻ cũng xuất hiện, tôi vội nhờ họ can thiệp, bảo con họ dừng lại. Nhưng bố mẹ nó lại vỗ tay cổ vũ: “Con trai tôi khỏe thật, cố lên nào, thử lắc mạnh hơn chút nữa!”

Phần 2 - Người Dọn Dẹp Kích Hoạt Nhầm Phó Bản

Người Dọn Dẹp Kích Hoạt Nhầm Phó Bản Tôi là nhân viên dọn dẹp duy nhất trong trò chơi kinh dị, những NPC mà người chơi đều sợ hãi là bạn thân của tôi. Chúng sinh ra trong đau khổ, nhưng không để điều đó lộ ra. Ngoài việc phải thể hiện tính cách khi người chơi vào game thì bình thường chúng chỉ là những con quái vật đơn thuần. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ những con quái vật này và đáp lại chúng bằng sự ấm áp đó. Chúng thân thiện gọi tôi là má Ngô. Khi tôi rơi vào phó bản “Huyết Nguyệt”, BOSS mọc ra một ngàn con mắt: “Ai dám làm hại má Ngô đều phải chết!”

Nhật Ký Thuần Dưỡng Thú Nhân

Nhật Ký Thuần Dưỡng Thú Nhân Tôi tiếp quản một người sói lông trắng đã bị kiểm soát tinh thần nhiều năm. Khi cởi khuy áo cho hắn, hắn thậm chí còn bình tĩnh hôn lên mu bàn tay tôi, hoàn toàn không phản kháng. Tôi dạy hắn săn mồi. Chu Chỉ giơ móng vuốt ấn lên vai tôi, nhưng không cắn xuống. Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mặt tôi.