Hiện đại
Vị hôn phu của tôi nhận nuôi một bé gái, nói rằng đó là con gái của anh trai anh ấy, mong tôi sau khi kết hôn hãy coi con bé như con ruột.Tôi vừa định gật đầu thì chợt nhìn thấy một loạt dòng chữ trôi nổi trên không trung.【Thiên tài nhí sắp xuất hiện! Cảm ơn nữ phụ đã toàn tâm toàn ý nuôi dạy bé Dao Dao nha~ Dù sao thì con bé cũng là con gái của nam chính và người chị dâu bạch nguyệt quang, nhưng vẫn rất cảm ơn nữ phụ – người mẹ nuôi tận tụy này!】【Nữ phụ thực sự rất tốt, không chỉ giúp nam chính vượt qua khủng hoảng phá sản mà còn để lại cả gia sản đồ sộ cho Dao Dao trước khi qua đời.】【Đúng vậy, thế nên sau khi nữ phụ chết, Dao Dao mới đón mẹ ruột về để cả nhà đoàn tụ!】【Chỉ cần anh trai nam chính chếc hẳn sau ba ngày nữa, nữ phụ kết hôn với nam chính, thì cốt truyện sẽ chính thức bắt đầu!】Tôi: “……”Anh trai, anh đừng chếc vội! Đợi tôi cứu anh đã!
Vào năm thứ ba sau khi cưới Thái tử gia ở Kinh thành, tôi mang thai.Anh ta nghiến răng nhìn tôi: “Ông đây còn chưa chạm vào em, mà em lại bảo có thai?”Tôi cúi mắt: “Anh đã chạm rồi, hôm sinh nhật anh, anh say quá và nhầm tôi với mối tình đầu của anh…”Để bù đắp cho tôi, Thái tử gia đã chuyển vào thẻ của tôi 5 triệu tệ, rồi đối xử với tôi như bà hoàng.Ngày mối tình đầu của anh ta trở về nước, tôi tháo bỏ chiếc bụng giả, để lại tờ đơn ly hôn rồi chạy trốn.Nửa năm sau, khi tôi đang tận hưởng cuộc sống tại một câu lạc bộ cao cấp, có nam người mẫu vây quanh, thì anh ta bắt gặp.Anh ta cong môi cười: “Phu nhân, tìm em vất vả lắm.”
Trong một buổi ghi hình chương trình trực tiếp, khi tham gia trò chơi “bạn có tôi không”, để giành chiến thắng, tôi không ngần ngại tiết lộ scandal lớn nhất đời mình.“Tôi đã từng yêu qua mạng 18 lần, lần nào cũng không quá hai tháng!”Lời thú nhận vừa dứt, cả trường quay lập tức bùng nổ, mọi người không ngừng cười ầm lên cùng với tiếng xì xào bàn tán. Tiếng cười ấy, vừa là sự thích thú, vừa xen chút hoài nghi. Người dẫn chương trình không giấu nổi sự tò mò, lập tức hỏi:“Xin hỏi vì sao lại chia tay?”Tôi bối rối nở một nụ cười gượng, thực lòng không biết giấu mặt vào đâu:“Có lẽ vì tôi là người lăng nhăng? hoặc có thể vì tôi cảm thấy tính cách của họ quá đơn điệu, không có gì thú vị, rất nhanh đã khiến tôi chán.”Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, vừa nghi hoặc, vừa trêu chọc. Khi trò chơi tiếp tục, đến lượt một người khác, đó là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là một ảnh để danh tiếng, mọi chuyện bất ngờ rẽ sang một hướng mà tôi không ngờ tới.Anh đứng dậy, khuôn mặt tối sầm lại, anh nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói:“Tôi đã đóng 18 vai diễn khác nhau, lần nào cũng bị chia tay!”Câu nói của anh như một cú nổ lớn, khiến cả trường quay im phăng phắc trong vài giây, trước khi bùng lên tiếng hò hét kinh ngạc. Tôi sững người, hình như tôi vừa nhận ra điều gì đó mà trước đây tôi không để ý tớiChỉ trong chớp mắt, mạng xã hội đã bùng nổ. Các bài đăng lan truyền với tốc độ chóng mặt:“Có một kiểu lăng nhăng gọi là yêu 18 lần nhưng vẫn là cùng một người!”
Anh ấy là “Phật tử” của giới quyền quý Bắc Kinh, tu hành bế khẩu thiền, kiềm lời cẩn trọng.Còn tôi lại là đứa lắm mồm.Để theo đuổi anh ấy, ngày nào tôi cũng đứng trước gương tự gọi mình là “chị dâu”.Anh ấy ở nhà bế quan tụng kinh, tôi thì ra ngoài bịa chuyện không chớp mắt.Anh ấy đi Đức bàn công việc, tôi lại bảo anh đi Đức khám xương khớp.Anh giúp tôi tìm trai đẹp để hẹn hò, tôi nói đây là một phần trong kế hoạch của anh, sắp sửa chuyển thành “ông anh bá đạo ép buộc yêu”.Khiến anh ấy – một người trầm lặng như vậy – tức đến mức suýt dùng ngôn ngữ ký hiệu để “niệm chú”.Sau này, anh ấy trở nên mạnh hơn, và cũng… biến thái hơn.Dùng cà vạt trói tôi vào đầu giường, ngón tay thon dài ấy từng nét, từng nét viết lên eo tôi những lời thô tục:“Đọc to lên.”Mặt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào cắn chặt gối, nước mắt lưng tròng lắc đầu.Quá bậy bạ, không thể nói thành lời.Thế mà anh ấy lại cười, ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng lướt trên bụng tôi:“Eo mỏng như vậy mà mồm miệng lại dẻo dai.”“Em tưởng mình nuốt trôi mọi thứ chắc?”
Trước khi tham gia show hẹn hò, tôi bị thanh mai trúc mã yêu nhiều năm đề nghị chia tay.Để không mất mặt trước ống kính, tôi quyết định thuê một anh bạn trai đi cùng.Vừa bước đến góc hẹn hò, một nhóm các bác gái nhiệt tình vây quanh tôi: “Cháu là nghệ sĩ à?”Tôi đơ người, miệng vô thức bật ra: “Cần người đẹp trai!”Chỉ thấy một bác gái cầm bộ đàm lên gọi: “Có một nghệ sĩ đến tìm đối tượng! Đưa người đẹp trai nhất lên đây!”Mười phút sau, tôi nhìn chằm chằm vào chàng trai cao 1m85 trước mặt, gương mặt đẹp đến mức không tưởng, phát ra một tiếng hét đầy chấn động.Đang trong lúc ghi hình, quản lý gọi điện đến.Tôi vừa định khoe công, đã nghe giọng anh ta gào lên trong điện thoại:“Coi như xong đời cậu rồi! Ai cho cậu thuê thái tử gia của giới quyền lực Bắc Kinh hả?!”
Chồng tôi – một người đàn ông kiểu cũ – chưa bao giờ thích tôi. Tối nào anh cũng cài kín từng chiếc cúc áo, trước khi ngủ còn nhét một quyển kinh Phật vào gối tôi.Tôi nhẫn nhịn đến cực điểm, đang định đưa đơn ly hôn thì trước mắt bỗng xuất hiện một loạt đạn mạc:【Tội nghiệp Long Quân, đang phát tình lại bị bỏ rơi vô tình.】【Nữ phụ đúng là mù cả mắt lẫn tim, nam chính nhét vào gối cô đâu phải kinh Phật, là “Thú Nhân 108 thế” đấy!】【Nữ phụ, cô không sờ thử anh ấy xem sao? Long Quân nghẹn đến sắp nổ rồi, nếu không sợ dọa cô, thì anh ấy đã xử lý cô từ lâu rồi!】Tôi chết sững, rụt tay lại khỏi đơn ly hôn vừa định đưa.Sau đó, tôi vươn tay… sờ lên cơ bụng anh ta một cái.
Trong chương trình truyền hình thực tế, tôi được yêu cầu tham gia thử thách: đi vay tiền người yêu cũ.Tôi ngượng ngùng nói:“Liên lạc của anh ta tôi xóa hết rồi.”Nam diễn viên chính đang ngồi bên cạnh tôi cười nhạt và nói:“Xóa liên lạc chứ có phải anh ta chết rồi đâu, trực tiếp mượn đi chứ.”
Gặp Lại Rồi Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi.Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện.Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt:“Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?”Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa.Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai:“Cỏ non ngon mà.”“Anh cũng thấy thế, đúng không?”
Tôi đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật phụ nghèo khó trong đó.Khi tôi thấy nam chính ném tấm thẻ ngân hàng mà nữ phụ độc ác đưa cho, rồi quát cô ta: “Tôi không cần sự bố thí của cô.”Nữ chính còn phụ họa thêm: “Đừng khinh thường bọn tôi, đừng cậy giàu có mà hiếp đáp người nghèo.”Tôi lập tức nhặt tấm thẻ ngân hàng lên: “Tôi cần! Tiểu thư, cho tôi xin sự bố thí của cô đi! Cứ khinh thường tôi đi!”Nam nữ chính: ???Nữ phụ độc ác khẽ gật đầu, từ đó tôi trở thành người đi theo cô ấy, và bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Ly hôn ba tháng, tôi vì ăn uống thả phanh mà tăng hẳn 5 cân.Mặc áo hở rốn nhưng quên hóp bụng, thế là bị cánh truyền thông chụp lén.Chẳng mấy chốc, tin đồn tôi mang thai lan truyền khắp nơi.Người chồng cũ từng được mệnh danh là “Tu La mặt lạnh” lập tức bay về nước trong đêm, mang theo vô số đồ bổ rồi chiếm luôn tổ ấm nhỏ của tôi.Tôi bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa: “Đúng là có thai, nhưng không phải của anh.”Người đàn ông chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, từng bước ép sát tôi: “Được rồi, con không phải của tôi, nhưng vợ thì chắc chắn phải là của tôi”
Tiểu công chúa trong giới thượng lưu ở Thịnh Kinh treo thưởng giá cao.Chỉ cần chinh phục được thái tử gia Thẩm Dự Hành, sẽ được thưởng một trăm vạn.Tôi giả cả thân lẫn tâm, cuối cùng cũng chinh phục được Thẩm Dự Hành, rồi tìm đến tiểu công chúa giới Thịnh Kinh để nhận thưởng.Nhưng không khéo lại thấy Thẩm Dự Hành mặt không rõ biểu cảm đang ngồi ở đó, đợi tôi tự chui đầu vào bẫy.Công chúa Thịnh Kinh giải thích.“À, anh ấy đồng ý giao dự án cho tôi rồi.”“À đúng, anh ấy còn nói sẽ gấp đôi phần thưởng cho cô.”Xong đời rồi, tôi vừa định bỏ chạy thì bị Thẩm Dự Hành vác lên vai rồi mang đi.
Tham gia chương trình tạp kĩ, có người hỏi tôi:“Khi cãi nhau với bạn trai, chị muốn anh ấy dỗ thế nào?”Tôi đáp: “Kiên nhẫn an ủi tôi, rồi ôm tôi một cái.”Anh chàng lạnh lùng, ít nói như Thẩm Nghiễn liền cười nhạt:“Ôm? Em mà giận thì còn khó giữ yên hơn lợn ngày Tết, anh ôm kiểu gì?”Chương trình nổ tung.Fan thì ngơ ngác: “Khoan, hai người này từng yêu nhau à?”
Xuyên thành quản gia của nam chính bệnh kiều, tôi thẳng thắn nói: “Hệ thống yêu cầu tôi cưa đổ anh, phối hợp một chút.”Nam chính nhìn tôi với vẻ hứng thú.Sau đó, lúc tôi lẻn vào phòng anh ta lúc nửa đêm và bị bắt quả tang, anh ta tức giận nói: “Cái này cũng là hệ thống yêu cầu sao?”Tôi điềm nhiên gật đầu.Hệ thống sững sờ: “Cái đồ biến thái chết tiệt, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi. Chúng tôi là hệ thống nghiêm túc đấy nhé!”
Những Cánh Hoa Rơi Trong buổi tụ họp gia đình, cô thanh mai trúc mã của bạn trai tôi chế giễu: “Con gà rừng mà cũng muốn gả vào nhà phượng hoàng sao?” Bạn trai tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì mẹ anh đã tung một cước đá cô ta thẳng xuống hồ bơi. “Hoặc là rửa sạch cái miệng của cô, hoặc là cút ngay bây giờ!” Trời ơi! Vị mẹ chồng tương lai này thật uy vũ, đúng là người khiến người ta khâm phục!
Mang Thai Tám Tháng, Chồng Vẫn Bắt Tôi Vào Bếp Tôi đang mang thai tháng thứ 8, vậy mà Cố Chi Ngôn vẫn ép tôi tự tay vào bếp, nấu một bàn đầy đồ ăn. Gọi đám bạn thân đến nhà ăn mừng sinh nhật hắn. Chơi trò “Thật lòng hay mạo hiểm”, Tô Tuyết cố tình thua cuộc, chọn “thật lòng”. Cô ta chỉ vào bụng bầu to tướng của tôi rồi cất giọng châm chọc: “Chị An Nhiên ấy hả, rạn da nhìn mà phát khiếp, như có cả đàn giòi bò qua vậy đó.” Mọi người lập tức bật cười ầm ĩ, tiếng cười châm biếm dội vào tai tôi, khiến chút tự trọng cuối cùng cũng không còn chỗ đứng. Tôi cố nén nước mắt, yêu cầu cô ta xin lỗi. Nhưng Cố Chi Ngôn lại lạnh mặt. “Tiểu Tuyết chỉ đùa tí thôi, em nghiêm trọng gì chứ? Không muốn ăn thì khỏi ăn!” Đêm đó mưa như trút, hắn đuổi tôi, đang mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ra khỏi nhà. Rồi quay sang bạn bè, cười đắc ý: “Bầu tám tháng rồi mà còn tưởng mình là đại tiểu thư ấy hả? Mập như heo, ngoài tôi ra còn ai muốn cô ta?” “Đợi đấy, chưa tới mười phút cô ta sẽ quay lại, quỳ xuống xin lỗi cho mà xem.” Nhưng lần này, hắn tính sai rồi. Tôi xoay người xuống lầu, không chút do dự bắt xe đến bệnh viện, đặt lịch phẫu thuật đình chỉ thai nghén. Loại đàn ông như thế… Không xứng làm cha.
Kẻ thù không đội trời chung của tôi bị mất trí nhớ, thế là tôi lừa anh ta về làm chồng.Tôi nấu canh, đút cơm, thậm chí còn sưởi ấm giường và ngủ cùng anh ta.Anh ấy tưởng tôi yêu anh đến chết đi sống lại.Nhưng thật ra, tôi đang âm thầm cướp sạch mảng kinh doanh của anh ta.Đang lúc tôi vui mừng vì kế hoạch hoàn hảo, lại tình cờ nghe anh ấy gọi điện trong phòng, giọng bực tức:“Chuyển thêm việc làm ăn cho cô ấy đi! Tối qua cô ấy còn không thèm ngủ với tôi nữa!”
Khoảnh khắc thiên kim thật quay về, Cố Tư Niên lấy lại chìa khóa biệt thự của tôi rồi công khai đính hôn với cô ấy.Tôi không tham dự đám cưới, anh ta thản nhiên nói: “Đỡ một khóc hai làm loạn ba đòi tự tử.”Nhưng em gái lại nhất quyết muốn đảm bảo sự an toàn của tôi.Lúc điện thoại kết nối, tiếng khóc của tôi vang vọng lên khắp nơi.“Đừng mà, xin anh tha mạng… hu hu…”Cố Tư Niên tức đỏ mắt, lập tức cho người kiểm tra toàn bộ khách sạn trong thành phố suốt đêm.
Nữ Phụ Phát Điên Tôi phát hiện trong xe chồng có một cây nến sáp lạnh đã dùng một nửa. Nhưng hắn là giáo sư đại học, xưa giờ luôn nghiêm túc cổ hủ, lạnh lùng cấm d/ụ/c chưa bao giờ cùng tôi dùng mấy thứ kiểu này. Tôi còn đang thắc mắc thì trước mắt bất ngờ xuất hiện một loạt bình luận hiện lên. 【Đồ thích gây chuyện lại đến rồi, lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ.】 【Tất nhiên là mấy trò chơi người lớn giữa nam chính và nữ chính rồi, nữ phụ chắc lại sắp làm ầm lên. Không được như ngươic ta ganh tị hay gì?】 【Nam chính ly hôn với cô ta nhanh lên đi, phát chán với con người này rồi!】 Chà, nghe thôi mà rạo rực thế nhỉ? Thì ra tôi là nữ phụ lót đường trong truyện yêu đương cẩu huyết, sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho chuyện tình ngọt ngào giữa nam chính và cô học trò mê hắn. Tôi sững người một giây, rồi đưa cây nến cho hắn. “Giữ kỹ nhé, lần sau còn dùng tiếp. Không đủ thì cứ để em mua thêm cho.”
Có một người phụ nữ đã phá khóa cửa nhà tôi, đập phá loạn xạ, và lấy đi một đống đồ vật đắt tiền với lý do là đánh ghen nhầm.Sau đó, cô ta từ chối xin lỗi: “Dù tôi nhận nhầm người và đến nhầm nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không phải là tiểu tam. Một cô gái trẻ mà giàu có như thế, ai mà biết tiền từ đâu ra?”Cuối cùng, tôi đã khiến cô ta phải bồi thường đến mức phá sản.
Khi tôi biết được chàng trai mà tôi thầm mến đang hẹn hò với người khác, tôi đã nốc cạn hai chai rượu Nhị Oa Đầu.Sau đó, trong cơn say mơ màng, tôi leo vào phòng Phó Tư Nguyên, nâng mặt anh ấy lên rồi hôn…Ngày hôm sau, tôi bỏ chạy thục mạng, nhưng cả thế giới trên mạng xã hội của tôi đã náo loạn.Mọi người đều biết chuyện giữa tôi và Phó Tư Nguyên rồi.