Hiện đại
Khi du học ở Anh, tôi quen một du học sinh người Đức qua việc lướt web.Tôi nói tôi ra nước ngoài để trốn nạn, anh ta nói anh ta đi du học để trốn nợ.Chúng tôi cùng than thở đồ ăn ở nước ngoài dở tệ đến mức nào, càng nói càng hợp, rồi thuận theo tự nhiên mà yêu nhau qua mạng.Đến khi tốt nghiệp, tôi nói với anh ta, người truy sát tôi đã bị bắt vào tù, tôi an toàn rồi.Anh ta bảo thời hiệu truy tố đã hết, cũng tự do rồi.Thế là chúng tôi về nước, tình yêu qua mạng cuối cùng cũng gặp mặt.Tôi cố gắng đóng vai hình tượng bản thân đã dựng lên trên mạng.Cho đến khi trong buổi tiệc sinh nhật của ba tôi, chúng tôi gặp lại nhau.Anh ta chính là đứa con ngốc nhà ông chủ mỏ than mà tôi từng chê bai là tám tuổi còn tè dầm.Còn tôi, là cô gái nhà chủ ao cá mà anh ta từng kể là đứa ham ăn, chuyện xấu nào cũng dính.
Khi tôi gật đầu đồng ý ly hôn, Lương Đình Sinh đang dỗ dành người tình trên điện thoại.Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên: “Là tôi có lỗi với em. Sau này, chỉ cần em mở lời, tôi sẽ giúp nếu có thể.”Ai cũng ngưỡng mộ tôi, cảm thán tôi số tốt. Bởi vì tôi và Lương Đình Sinh yêu nhau từ năm 18 tuổi, rồi tôi được gả vào gia đình giàu có, trở thành phu nhân quyền quý.Nhưng không ai nhớ rằng, tôi đã từ bỏ tất cả để một mình xuống phía Nam, đến Hồng Kông. Khi cưới tôi, vì để mẹ anh đồng ý mà anh đã quỳ suốt một ngày một đêm cầu xin bà.Nhưng Lương Đình Sinh không biết, chúng tôi đã không còn “sau này” nữa.Tôi cúi đầu, nhìn vào màn hình điện thoại đang liên tục nhảy tin nhắn mới:“Khi nào em về Bắc Kinh, tôi sẽ đến đón.”“Đường Oanh, lời tôi nói năm 17 tuổi, cả đời này vẫn tính.”
Tôi si mê tán bông hoa cao lãnh của trường.Vẫn là bông hoa kiêu kỳ và ngầu nhất.Anh ấy giống như một loại độc dược, từng sợi tóc đều như đang mê hoặc tôi.Mỗi lần gặp mặt, tôi đều không thể kìm lòng mà muốn gần gũi thêm một chút.Nhưng anh ấy lại lạnh lùng giữ tay tôi lại, nói:“Kiềm chế chút đi, được không?”Chúng tôi quen nhau mấy tháng, đừng nói đến cơ bụng, tôi ngay cả phần bụng anh ấy cũng chưa được động vào.Tôi cảm thấy chán, nên đề nghị chia tay.Bông hoa cao lãnh đó của tôi lập tức bị tổn thương.“Không phải bảo là có được rồi thì mới không trân trọng sao, nhưng rõ ràng em còn chưa có được anh mà?”“Hừ, đúng là chỉ thích nhìn vẻ bề ngoài của anh thôi!”“… Thôi bề ngoài cũng được, quay lại đi.”
Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?
Năm Năm Cho Một Lời Tạm Biệt Ngày tôi quyết định ly hôn với Triệu Trì, là một ngày rất bình thường. Hôm đó tuyết rơi rất lớn. Tôi bị cảm nặng, theo bản năng lại gần Triệu Trì hơn một chút. Triệu Trì cầm ô, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề chớp lấy một cái. Nhưng khi tôi tiến lại gần, anh ta lặng lẽ bước ra xa vài bước. Về đến nhà, tôi nhìn mình trong gương, toàn thân đầy tuyết, trông vô cùng thê thảm. Trong lúc đầu óc còn mơ hồ, tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất đời mình. “Triệu Trì, chúng ta ly hôn đi. Anh tự do rồi.”
Truy Thê? Trễ Rồi Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi: “Bao giờ thì định có con vậy?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười: “Tôi có rồi.” Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn: “Chúc mừng nhé!” Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi. Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Tan tiệc, anh chặn tôi lại: “Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?” Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”
Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh Làng tôi gặp thiên tai, mất điện mất nước, đường sá bị cắt đứt. Vậy mà cô tiểu thư giả đến thăm lại nhất quyết đổi một trăm vạn mà tập đoàn quyên góp thành đầy xe hạc giấy sặc sỡ. Khi tôi tiếp nhận vật tư cứu trợ, đã thẳng tay vứt đống rác chiếm chỗ sống còn ấy đi. Cô ta khóc lóc tủi thân trên livestream: “Hạc giấy tượng trưng cho lời chúc phúc và tình cảm, là thứ quý giá nhất với tôi. Sao chị có thể vứt nó đi? Chị thật lạnh lùng!” Về sau, tôi được gia đình ruột nhận lại. Khi cô ta đòi một ngàn vạn tiền bồi thường để rời đi, tôi liền phản đòn, cho người chở đến hai toa tàu hạc giấy. “Ha, tặng cô nè, thứ quý giá nhất của cô đấy!”
Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi Sáng sớm ngày thứ hai sau đám cưới, mới hơn 5 giờ, trời còn chưa sáng, mẹ chồng tôi đã đứng ngoài cửa đập rầm rầm. Tôi giơ chân đá một phát vào mông chồng. Ảnh lồm cồm bò dậy ra mở cửa. Mẹ chồng xông vào liền hất tung chăn trên người tôi, dọa tôi hét toáng lên “Á á á!” Bà ta quăng một bộ đồ lên người tôi, mặt hầm hầm, giọng rất hung: “Dậy ngay! Tôi có chuyện muốn nói.” Tôi còn chưa hoàn hồn. Còn chồng tôi thì… câm như hến. Ngoài phòng khách, hai vợ chồng già ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tư thế y chang Thái Thượng Hoàng đang chuẩn bị lâm triều. Tôi vừa định ngồi xuống, mẹ chồng đã rống lên: “Tôi cho cô ngồi hả? Người lớn nói chuyện, con cháu phải đứng! Không được dạy dỗ đàng hoàng hả?” Tôi quay sang nhìn chồng, ảnh đã ngồi từ nãy, giờ vội vàng bật dậy, mặt đầy áy náy, lặng lẽ đứng cạnh tôi như học sinh bị gọi lên bảng. Mẹ chồng bắt đầu màn giáo huấn dài dòng: “Tiểu Kỳ à, giờ con đã là người nhà họ Vương, thì phải hiểu làm dâu phải hiền lành, nết na. Ra ngoài không thể để người ta nói mẹ chồng dạy dỗ con dâu không ra gì được đâu.” Bà ta vừa nói vừa phun nước bọt bay tung tóe. Tôi nghe mà đơ cả người. Rồi tôi hỏi lại: “Nhưng mà… Vương Thư Vỹ là… ở rể nhà con mà?” Ủa? Ủa là sao? Bà định quên hả?
Dư Hi Tôi là nữ minh tinh lạnh lùng nhất trong giới giải trí Hoa Ngữ. Nhưng chẳng ai biết, tôi không phải lạnh lùng, chỉ là… không rảnh để cười thôi. Khi ảnh đế nổi tiếng lên sân khấu nhận giải, tôi ghi chép vào cuốn sổ nhỏ: 【Ảnh đế Chu lén bóp gấu quần ba lần, chỉnh tóc năm lần.】 Khi tiểu hoa đán tham gia show truyền hình, tôi ghi: 【Bề ngoài nhìn yếu đuối, sau lưng xách ba vali to uỳnh uỳnh.】 Khi tiểu sinh lưu lượng đóng máy phim mới, tôi ghi: 【Tình cờ bắt gặp, cậu ta hôn quản lý.】 Sau đó, lúc tôi đang ghi chép thì bị máy quay lia trúng, fan hâm mộ lập tức nổ tung. 【Ối dồi ôi, chuyện này tôi có thể xem miễn phí thật sao! Chị ơi, chị là chị gái duy nhất của tôi!】 【Cười chết mất, nữ minh tinh lạnh lùng hóa thân thành sử quan thực địa à?!】 【Đây chính là truyền thuyết về thể chất sử quan siêu cấp! Xin chị ra sách đi!】
Nhận tham gia một show hẹn hò.Mỗi khách mời đều chia sẻ mẫu người lý tưởng của mình.Đến lượt tôi.Tôi lỡ miệng, vô tình đọc sai tên, biến Giang Niệm thành Giang Sở.Giang Niệm là một idol mới nổi, hình tượng nam thần trong sáng.Còn Giang Sở lại là thiếu gia ăn chơi khét tiếng, nổi nhờ gương mặt yêu nghiệt, đua xe đánh nhau không gì không giỏi.Chỉ một chữ khác biệt.Cả mạng xã hội dậy sóng.Hôm sau, hashtag #Giang_Sở, mẫu người lý tưởng của Lâm Chi leo thẳng lên top trending.Bình luận nổ tung: Bap c ai dang yeu【Ờm… đến fan trung lập cũng thấy đau lòng.】【Bên trên, tôi không chỉ đau lòng mà còn tê liệt luôn rồi! Huhuhu, Chi Chi bảo bối đừng thích tra nam mà!】【Tôi không đồng ý! Không đời nào! Con gái ngoan của tôi sao lại bị heo gặm mất rồi chứ!】Nhân vật chính Giang Sở tức đến mức ngay trong đêm lập tài khoản, từng bình luận một trả lời:【Mẹ nó, ai bị heo gặm hả? Các người mới là heo!】【Làm ơn dừng lại được chưa? Ông đây còn chưa bắt đầu theo đuổi, mấy người đã muốn dọa người ta chạy rồi?!】
Tái Sinh Từ Tàn Tro Năm thứ sáu sau khi kết hôn, người chồng xưa nay ăn chay niệm Phật, lạnh nhạt vô dục của tôi bỗng nhiên tát tôi một cái. Lý do là vì đứa con riêng của anh ta với tiểu tam bị tai nạn xe, anh ta cho rằng là tôi thuê người làm chuyện đó. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên không muốn nhịn nữa. Chỉ muốn buông bỏ tất cả, làm cho mọi người cùng sống không yên. Về sau, anh ta điên cuồng tìm cách bù đắp, nhưng chẳng thể nào quay lại được nữa.
Phương Vân Cẩm Ngày đính hôn, em gái kế vì muốn cướp vị hôn phu của tôi, không ngần ngại phát đoạn clip giường chiếu của mình với anh ta lên màn hình lớn, chỉ để ép tôi chia tay. Tôi nhìn cô ta và người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi: “Con gái riêng và thiếu gia giả, đúng là trời sinh một cặp.”
Mười Năm Bão Táp, Một Đời Bình Yên Tôi và Giang Triết quen nhau 10 năm. Trong đó, tôi làm bạn gái không rõ danh phận của anh ta suốt 6 năm. Vào đêm sinh nhật tuổi 26, anh ta công khai mối quan hệ trên mạng xã hội. Nhưng đối tượng lại không phải là tôi.
Sau khi tôi bị bắt cóc.Tên bắt cóc nói: “Hãy kêu bạn trai là thái tử gia Quảng Đông của cô, mang 100 triệu đến chuộc cô nhanh đi!”Tôi nghĩ đến Thẩm Cảnh, người mà đi ăn cơm còn phải trả lại một hộp khăn giấy.Rồi nhớ lại mỗi cuối tuần, anh ấy đều phải về quê để ăn gà thả vườn cho tiết kiệm.Tôi lắc đầu: “Các người nhầm rồi phải không?”Bạn trai “nghèo vô thời hạn” của tôi, Thẩm Cảnh, sao có thể là thái tử gia của Quảng Đông?Nhưng sau đó, Thẩm Cảnh thực sự đã bỏ ra 100 triệu để chuộc tôi về.Trên đường về nhà, anh ấy làm ra vẻ đau lòng vô cùng .“Em có tin không, cái chỗ tồi tàn đó lại dám thu của anh 10 đồng phí đỗ xe?”
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh chàng đẹp trai mặc quần thể thao màu xám.Tôi nhắn tin cho bạn:“Đẹp trai thật, đúng gu của tôi, nhìn chắc cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần thể thao màu xám là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.”Đột nhiên, anh đẹp trai bên cạnh mở miệng:“1m87.”“Hả?”Anh quay mặt sang, nhìn thẳng vào tôi – kẻ ngơ ngác không hiểu gì.“Tôi nói là tôi cao 1m87. Còn nữa,” anh nhếch miệng cười, tiến sát lại gần, “quần thể thao màu xám? Của hồi môn tốt nhất của đàn ông? Hóa ra em thích kiểu này à?”
Tôi gửi nhầm thư tỏ tình, nhưng lại thành công tỏ tình.Nhiều năm sau, tôi và bạn trai là nam thần của trường cãi nhau to.Anh ấy hung hăng ép tôi vào góc tường.“Đừng tưởng tôi không biết, hồi đó người cô để ý là cái tên mặt trắng Lý Tử Vị!”
Trọng Sinh Năm 79, Phát Hiện Mình Sinh Con Gái Năm 1979, tôi sinh được một bé gái. Chỉ mấy hôm sau, mẹ chồng ôm một bé trai đến nhà tôi. “Bé này nhặt được đấy, hay là để vợ chồng con nuôi luôn đi? Dù sao cũng chưa làm hộ khẩu, nhận làm sinh đôi, vừa đủ một trai một gái.” Chồng tôi gật đầu đồng ý: “Mẹ nhặt được ngay gần nhà con thì là có duyên rồi, lại vừa hay làm bạn với con gái.” Tôi cúi đầu nhìn đứa bé sơ sinh kia. Lại gặp nhau rồi, đứa con trai kiếp trước của tôi, Đống Đống.
Tết này tôi vội vàng bắt tàu cao tốc về quê, ai ngờ kẻ thù không đội trời chung lại ngồi ngay bên cạnh, còn liên tục hóng chuyện.Tôi: “Bảo bối hôm nay thế nào rồi?”Anh ta hơi chần chừ, nhỏ giọng đáp: “Cũng ổn.”Tôi: “Vậy có phải sắp theo tôi về nhà rồi không?”Anh ta sững người, tai đỏ bừng: “Có nhanh quá không?”Trong khi đó, đầu dây bên kia, bạn thân tôi vẫn thao thao bất tuyệt:“Yên tâm đi, đảm bảo giúp cậu mang con mèo nhỏ về nhà an toàn…”Mà tên kẻ thù ngồi cạnh tôi đã tự diễn tiến tâm lý đến mức suy nghĩ xem nên chuẩn bị sính lễ cưới bao nhiêu rồi.Tôi: “??”
Bẫy Tình Yêu Khi tiếp bệnh tại bệnh viện, tôi gặp một cô gái trẻ bị xuất huyết nghiêm trọng ở tuần thai thứ mười chín. Cô ta không lo lắng về tình trạng của mình với thai nhi, mà lại nhìn chằm chằm vào bụng tôi gần như thất thần. “Bác sĩ, tôi thấy chị cũng đang mang thai.” “Nếu chồng chị có nhu cầu, chị cũng sẽ đồng ý, phải không?” Bàn tay đang lật hồ sơ bệnh án của tôi khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau với bạn trai tối hôm qua. “Sao em lắm chuyện thế?” “Các bà bầu khác đều được, chỉ có mình em là làm mình làm mẩy.” “Thật là mất hứng.”
Người Nông Thôn Vô Tình Lạc Vào Kênh Truy Thê Cô tiểu thư giàu nhất lớp chặn tôi ở góc tường, vung ra một chiếc thẻ đen đầy uy hiếp. “Nhà nghèo thì cứ nói, chỉ cần cậu thừa nhận chiếc nhẫn kim cương mà anh Thương tặng tôi là do cậu ăn cắp, xin lỗi tôi và cả lớp ngay tại đây, thì một triệu này xem như tôi cho cậu – coi như giúp một con chó hoang!” Trước mắt tôi, màn hình ảo hiện đầy dòng bình luận kích động. 【Truy thê hỏa táng tràng chính thức bắt đầu!】 【Nam chính thật sự tin chuyện nữ chính ăn cắp dây chuyền, tự ý đứng ra thay cô ấy nhận tội rồi xin lỗi nữ phụ, kết quả là nữ chính bị cả lớp bắt nạt đến mức phải nghỉ học.】 【Không chỉ vậy, mẹ nữ chính bị tai nạn giao thông, không có tiền chữa trị, cô ấy cũng không cầu xin nam chính giúp, cuối cùng mẹ qua đời.】 【Kỳ thi đại học cũng bị nữ phụ phá hỏng, sau đó cô ấy bỏ học, quay về quê trồng rau. Mãi đến khi đó nam chính mới phát hiện ra sự thật rồi bắt đầu truy thê!】 Bình luận còn chưa hiện hết. Tôi đã giật lấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay cô ta, quỳ sụp ngay xuống chân váy voan của cô ta, đập đầu ba cái rõ to! “Tôi nhận, tôi nhận, các bạn học sinh, là lỗi của tôi, cảm ơn tiểu thư đã ban thưởng.” “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Dòng bình luận hiện lên lặng lẽ. 【Chết tiệt, sao nữ chính sao lại tranh giành dữ vậy chứ…】