Hiện đại

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?

Tôi Giàu Lên Sau Khi Ly Hôn Với Chồng Người phụ nữ đó mang thai. Chồng tôi gọi điện nói rằng anh ta không yên tâm để người khác chăm sóc cô ta, muốn tôi đến hầu hạ trong tháng ở cữ. Mỗi tháng trả tôi ba trăm nghìn! Tôi đồng ý, nhưng mẹ chồng lại không vui. Bà nói: “Mẹ có kinh nghiệm, để mẹ chăm sóc cho! Ba trăm nghìn này đưa cho mẹ đi!”

May Mắn Cũng Là Một Loại Năng Lực Tham gia show thực tế quân đội, chỉ vì lơ đãng một chút, tôi bắn trúng mười điểm giữa hồng tâm. Lên hot search luôn. Dân mạng nhìn tư thế tôi cầm súng, rần rần đoán tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Ai ngờ bị khui ra mấy tấm ảnh tôi cầm khẩu súng săn tàn tạ đi săn trong rừng. Anti móc mỉa tôi, biết dùng súng hỏng chút xíu mà cũng đòi xây dựng hình tượng xạ thủ thần thánh. Tôi thật sự không phải tay bắn tỉa gì đâu. Chỉ là từ nhỏ đã chạy nhảy trong núi, chơi mấy khẩu súng săn lởm khởm, nên bắn cũng hơi… chuẩn một tí thôi.

Đi xem mắt lại gặp thầy giáo cấp ba.Tôi chế nhạo anh ấy:“Ồ ~ Thầy Hàn lớn tuổi thế này rồi mà vẫn chưa ai rước à?”Anh ấy cũng không chịu thua:“Chúng ta như nhau cả thôi, tình yêu sớm của bạn học Tần Chi cũng chẳng đi đến đâu mà?”Rất tốt, đã đến lúc tôi báo đáp ơn thầy rồi.Mấy tháng sau, tôi chỉ vào Hàn Trừng đang đứng ở góc tường:“Không học thuộc Đằng Vương Các Tự thì đừng mơ lên giường ngủ.”

Gió Bên Kia Đồi Tôi đã bị cắt cụt chân trái. Khi tai nạn xảy ra, tôi đẩy Thẩm Lâm Xuyên ra khỏi đường xe, anh ấy bình an vô sự, còn chân trái tôi bị cuốn vào bánh xe. Để trả ơn, anh cưới tôi, người con gái ngồi trên xe lăn. Chúng tôi sống bên nhau hơn mười năm, cùng đồng cam cộng khổ. Cuộc sống dẫu đôi lúc gập ghềnh, nhưng tôi vẫn cho rằng mình đã có một cuộc đời bình dị và hạnh phúc. Cho đến khi tôi qua đời vì suy hô hấp do viêm tủy mãn tính, anh ngồi trước mộ tôi, lẩm bẩm: “Em mất một bên chân để cứu anh, còn anh thì như bị giam hãm, phải ở bên em suốt hơn mười năm. Bây giờ em ch .t rồi, cuối cùng anh cũng được giải thoát. Đời này coi như đã xong, nếu có kiếp sau, non cao nước dài, đừng bao giờ gặp lại.” Dứt lời, anh châm lửa đốt tờ giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi ngay trước mộ tôi. Ba tháng sau, anh công khai tái hôn, mở tiệc linh đình đón khách khắp nơi. Cô dâu là người tôi biết, mối tình đầu của anh, Lâm Mộ Tuyết. Trao nhẫn cưới xong, anh siết chặt cô ta vào lòng, nghẹn ngào: “Bao năm qua, em và con gái đã vất vả nhiều rồi…” Khi mở mắt lần nữa, tôi quay trở về đúng ngày xảy ra tai nạn. Một đời làm lại, lần này, tôi quyết định tôn trọng mong muốn của anh.

Sau Khi Mẹ Qua Đời, Bố Cưới Bạch Nguyệt Quang Em gái kế bỏ hồng hoa vào nước đường đỏ của tôi. Vào ngày thi đại học, bụng tôi đau quặn như dao cắt, phải khiêng ra khỏi phòng thi. M áu kinh nhuộm đỏ nửa chiếc ghế. Ba tôi thờ ơ nói: “Em con vẫn còn nhỏ mà.” Mẹ kế nâng cao bụng lớn, giễu cợt: “Làm gì có ai đến kỳ kinh nguyệt mà ra nhiều m áu như vậy? Không chừng mắc bệnh gì bẩn thỉu rồi!” Bà nội ghét tôi tốn kém: “Thi cử thôi cũng phải vào viện, suốt ngày đau ốm tiêu tiền, sao không thấy ch .t quách đi cho rồi?” Tôi mất quá nhiều m áu mà ch .t. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời điểm trước khi kế muội hạ thuốc. Tôi thu lại ly nước đường đỏ, thay bằng trà hoa an thần của mẹ kế. Đêm đó, dưới lầu tiếng xe cấp cứu vang lên suốt đêm.

Cùng lúc làm công việc “thế thân” cho ba vị Kim chủ, tôi hết lòng yêu mến, cẩn thận chu đáo và đầy đủ, là một “thế thân” có đạo đức và kính nghiệp nhất hiện nay.Kim chủ số 1 nói:“Người cũ đã quay lại rồi, chúng ta chia tay đi.”.Tôi buồn bã nhìn anh ấy, ánh mắt tràn đầy cảm xúc đau lòng. Anh ấy mềm lòng, liền viết thêm cho tôi một tấm séc.Kim chủ số 2 nói tìm được một người thay thế giống người trong lòng của mình hơn nên muốn chia tay.Tôi im lặng cúi đầu, thần sắc đầy tủi thân, đặt chiếc bánh kem tự làm lên bàn của anh ấy. Anh ấy bảo trợ lý ghi tên tôi vào hợp đồng căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố.Cho đến khi Kim chủ số 3, Cố Thanh Hoài, cũng lạnh lùng nói “Chia tay” mà không giải thích lý do, tôi có chút bực bội, không kìm được hỏi: “Anh cũng muốn chia tay tôi sao?”Anh ấy nhướn mày, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng:“…Cũng?”Xong rồi, bể kèo rồi!

Tôi nhắm hướng đi tới chỗ của nam thần để thổ lộ, kết quả lại là nhầm người.Vừa nói xong mấy câu, đằng sau vang lên một tràng pháo tay rầm rộ.“…”Nam thần mặt đầy hào hứng: “Chú nhỏ, cuối cùng cũng có người chịu rước chú rồi!”Tôi: ???

Khi anh ấy được tuyển thẳng vào Bắc Đại, tôi chỉ đỗ một trường đại học hạng hai không danh tiếng. Để xứng đáng với anh ấy, tôi đã cật lực ôn thi nghiên cứu sinh của Bắc Đại.Năm tôi thi trượt, chúng tôi chia tay. Tôi chặn mọi cách liên lạc với anh ấy.Anh ấy sang Mỹ để học tiếp, còn tôi bắt đầu bán xúc xích tinh bột.Sau này, bạn của anh ấy tình cờ gặp tôi, mặt đầy ngạc nhiên:“Em làm gì ở đây vậy, Văn Cảnh tìm em sắp phát điên rồi.”Tôi không ngẩng đầu lên:“Khởi nghiệp mà, có muốn đầu tư cổ phần không? Ba đồng một cây, năm đồng hai cây.”

Hoa Hồng Có Gai Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký, kèm theo một tin nhắn: “Để ý cô ta chút nhé, chị dâu.” Tôi không để tâm. Bởi vì Giang Dịch từng cho tôi xem ảnh chụp chung của công ty. Giữa một nhóm những cô gái xinh đẹp, thư ký của anh để mặt mộc, làn da vàng vọt, ngoại hình tầm thường đến mức không thể bình thường hơn. Anh cũng đã vô số lần phàn nàn với tôi: “Chưa từng thấy ai ngốc như vậy, việc gì cũng làm không xong.” “Nhìn bình thường đã đành, lại còn không biết trang điểm, ảnh hưởng hình tượng công ty.” Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng điệu đầy chán ghét đó. Nhưng sau này, anh lại vì cô ta mà đánh nhau với vị hôn phu của cô ấy, bị giam 10 ngày.

Trăng Sáng Bên Thềm Mọi người đều nghĩ tôi thầm thích Thẩm Mục. Sau khi anh ta thua trò chơi thử thách, cả đám liền xúi tôi đi hôn nam thần trường bên cạnh. Tôi căng thẳng đến mức hơi thở khựng lại. “Khúc Ưu, hôn một cái thì có ch.t ai đâu, sợ gì chứ?” “Yên tâm đi, hôn rồi Mục ca cũng sẽ hiểu mà.” Thẩm Mục nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Phải đấy, Khúc Ưu, giúp anh cái nhé.” Hắn ta chắc chắn tôi sẽ không dám làm, vì tôi nổi tiếng là người kín đáo, bảo thủ. Thế mà tôi lại nhỏ giọng đáp: “Được.” Sắc mặt Thẩm Mục tối lại đôi chút, nhếch môi: “Được thôi, hôn ba giây, một giây cũng không được thiếu.” “Thấy chưa, tôi đã bảo vì Mục ca, cô ta chuyện gì cũng dám làm.” “Mục ca đúng là đỉnh thật, thuần phục được cả Khúc Ưu.” Trong ánh mắt châm chọc đầy thích thú của bọn họ, tôi từ tốn bước về phía Giang Sách, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.

Cát Chảy Tôi mang thai ngoài ý muốn. Nhưng Tạ Huyền ghét trẻ con. Buổi tối hôm ấy, tôi dò xét thái độ của anh. Bàn tay anh đặt hờ trên eo tôi, giọng điệu lười biếng, cười như không cười: “Gì đây, em có thai rồi à?” Tôi hoảng hốt phủ nhận. Anh vuốt ve tóc tôi, giọng nói dịu dàng: “Bé con ngoan, chúng ta không cần có con.” Nhưng tôi đã thực sự mang thai. Vừa hay lại nghe người ta bàn tán: “Lương Ly theo Tạ tổng lâu như vậy mà vẫn chưa lên được danh phận, xem ra giấc mộng gả vào hào môn cũng xa vời.” “Cô ta ngốc quá, có một đứa con chẳng phải là ép cưới được rồi sao?” “Cô thì biết gì, Tạ Huyền căm ghét con riêng nhất. Nếu cô ta dám làm vậy, một xác hai mạng cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Vì sự an toàn của mình và đứa bé, tôi phải tìm lý do rời đi ngay trong đêm. 【Tôi không muốn làm chim hoàng yến nữa, tôi muốn sống một cuộc đời bình thường. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã cho tôi suốt những năm qua.】 Nửa tháng sau. Tôi trốn ở một thị trấn nhỏ miền Nam. Vừa hỏi một bà mẹ bầu bên đường về kinh nghiệm mang thai, thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng. Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Bé con, rốt cuộc ai là người phát minh ra cái từ ‘chim hoàng yến’ vậy? Anh không phải là bạn trai của em sao?”

Tôi là người thay thế cho Bạch Nguyệt Quang* trong lòng Chu Tri Đình. Một ngày nọ, Bạch Nguyệt Quang thật sự của anh ấy trở về nước.Tôi hiểu rõ, vai trò “thế thân” của mình nên đến lúc kết thúc rồi.Một tháng sau, hợp đồng mãn hạn.Tôi chủ động dọn khỏi biệt thự, mua một con mèo, chuyển đến căn hộ tầng trệt ở ngoại ô đã mua trước đó, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống an dưỡng tuổi già.Không ngờ, sáng sớm hôm sau, lại “thu hoạch” được một con gà ướt mưa

Thiếu gia quyền quý Bắc Kinh giữa đêm chạy đến nhà tôi trộm chó, ôm về được rồi liền đăng lên Weibo:“Cuối cùng cũng trộm được con trai về rồi.”Kèm theo ảnh là anh ta và một chú chó Alaska khổng lồ.Nửa tiếng sau, một nữ diễn viên nổi tiếng đăng một bức ảnh tự sướng ở nhà kèm theo lời:“Hu hu, cún con bị ba nó dẫn đi mất rồi, một mình thật cô đơn.”Bảng hot search lập tức bùng nổ, mọi người đều đắm chìm trong chuyện tình yêu đẹp như mơ của họ.Tôi ghi hình xong chương trình và về biệt thự, nhìn căn phòng trống rỗng.Chết tiệt! Cún của tôi đâu?

Tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký màu hồng của Tổng Giám đốc, tôi không nhịn được mà bật cười ra tiếng:“Đàn ông có nhiều loại, hôm nay tôi là loại si tình.”“Trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, hai nữ nhân viên móc ngoéo nhau đi ăn đồ Nhật. Tôi mãi không hiểu nổi, móc ngoéo thì tại sao phải treo cổ…”Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp:“Ba giờ chiều, trợ lý của tôi lén đọc nhật ký của tôi, thật vô văn hóa.”

Bí Mật Trong Ruộng Ngô Kiếp trước, tôi phát hiện mẹ chồng l/én /lút ch ui vào ruộng ngô với một người đàn ông, sợ hãi không dám nói ra, chỉ dám lén lút về nhà kể cho chồng nghe. Kết quả là tôi bị chồng và bố chồng đ á n h đ a p d ã m a n, m ù m ột m ắt, q uè m ột c hân. Sống lại một lần nữa, tôi lại trở về đúng cái ngày mẹ chồng ch ui vào ruộng ngô. Tôi chọn cách không vạch trần, nhưng lần này không hề do dự, ch â m một mồi lửa đốt sạch ruộng ngô đó.

Khi thiên kim thực sự trở về, cũng là lúc tôi trở lại làng quê.Vị hôn phu đang ở Anh quốc gửi tin nhắn cho tôi: “London đang có tuyết, anh nhớ em, em đang làm gì thế?”Tôi trả lời: “Cho gà ăn.”Anh ấy nói đùa: “Em định mang gà đến gặp anh vào đêm Giáng Sinh sao?“Tôi từ chối: “Không được, bà ngoại sẽ đánh chết em mất. Còn nữa, đừng nhắn tin cho em nữa, vị hôn thê của anh đã thay đổi rồi.”

Trong trường học gặp đối tượng đã lĩnh chứng, tôi cúi đầu giả vờ không quen biết, nhưng lại bị anh kéo vào góc tường, giữ chặt lấy tôi:“Không gọi chồng à? Dám lớn gan như thế, Vu Hứa Hứa.”