Hiện đại
Ve Hè Nói Chuyện Băng Giá Ba tôi là tổng giám đốc một công ty dược phẩm. Mỗi tháng ông ấy cho tôi 10 vạn tiền sinh hoạt, đến khi tôi vào đại học, con số ấy tăng thành 30 vạn. Yêu cầu duy nhất của ông là, đừng để em gái tôi biết đến sự tồn tại của tôi.
Trăng Sáng Bên Thềm Mọi người đều nghĩ tôi thầm thích Thẩm Mục. Sau khi anh ta thua trò chơi thử thách, cả đám liền xúi tôi đi hôn nam thần trường bên cạnh. Tôi căng thẳng đến mức hơi thở khựng lại. “Khúc Ưu, hôn một cái thì có ch.t ai đâu, sợ gì chứ?” “Yên tâm đi, hôn rồi Mục ca cũng sẽ hiểu mà.” Thẩm Mục nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Phải đấy, Khúc Ưu, giúp anh cái nhé.” Hắn ta chắc chắn tôi sẽ không dám làm, vì tôi nổi tiếng là người kín đáo, bảo thủ. Thế mà tôi lại nhỏ giọng đáp: “Được.” Sắc mặt Thẩm Mục tối lại đôi chút, nhếch môi: “Được thôi, hôn ba giây, một giây cũng không được thiếu.” “Thấy chưa, tôi đã bảo vì Mục ca, cô ta chuyện gì cũng dám làm.” “Mục ca đúng là đỉnh thật, thuần phục được cả Khúc Ưu.” Trong ánh mắt châm chọc đầy thích thú của bọn họ, tôi từ tốn bước về phía Giang Sách, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.
Đại Chiến Cùng Hàng Xóm Hàng xóm của tôi ngày nào cũng phát điên, còn chửi bới tôi trong nhóm. Quay người, tôi cho thuê nhà: Mới ra tù giá rẻ 500, có tiền sử bệnh tâm thần giá rẻ 600, bà thím thích cãi nhau giá rẻ 700. Rất nhanh, đại ca xăm trổ, tiểu đệ u ám, bà thím siêu hung dữ, đều tụ tập ở nhà tôi. Lúc này, đến lượt hàng xóm cầu xin tôi rồi.
Báo Thù Đi! Thiên Kim Thật Tôi mang theo hệ thống siêu năng lực, xuyên vào truyện thiên kim thật giả. Nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, mắt đỏ ửng, ôm cô bé ốm yếu vào lòng, khóc nức nở nói: “Không ai được phép chia cắt mẹ con tôi…” Tôi ngồi phịch xuống đất, khóc gào: “Bố mẹ, đừng đuổi em gái đi mà, không có em thì con sống sao đây…” Mọi người: “?”
Hóa Ra Là Thích Nửa đêm, kẻ thù không đội trời chung đột nhiên gửi qua một tấm ảnh cơ bụng. Ba giây sau, hắn giải thích: 【Xin lỗi, trượt tay.] Ba giây tiếp theo: 【Cậu chưa thấy hả? Đây là ảnh cơ bụng của tôi đấy. 【Là của tôi thật, không phải của ai khác. 【Hello? Không có ở đó à? 【Thôi quên đi, để tôi thu hồi lại, vừa hay cậu chưa kịp xem. 【Thôi toang rồi, không thu hồi được nữa, bực quá trời! 【Không được xem đó! 【Trời ơi, xấu hổ chết mất, cậu không được xem! 【Tôi bảo không được xem, cậu có nghe thấy không?!] Tôi: “…”
Bị ép đi xem mắt.Để làm đối phương nản lòng.Tôi bịa ra: “Tôi không thể có con.”Anh chàng đẹp trai đối diện ngạc nhiên: “Ồ, trùng hợp thật, tôi cũng không thể có con.”Tôi liền cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo bó in hình cậu bé Vượng Tử.Anh ta nhíu mày, giơ lên đôi giày Chelsea vàng.Tôi: “…”Đúng là gặp đối thủ rồi.
Ngày hôm đó, con gái tôi chỉ vào bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của tôi và hỏi: “Chú đẹp nhất trong ảnh là ai vậy mẹ?”Tôi dừng lại vài giây, rồi nói: “Chú đó là người mà mẹ đã thích nhiều năm.”“Vậy sao mẹ không cưới chú đó?”“Vì chú đó mãi mãi chỉ thích những cô gái xinh đẹp hơn mẹ.”Năm đó trong lúc tôi tuyệt vọng nhất vì sự giằng xé, tôi đã chọn kết hôn để khiến anh ta hối hận.Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng, hóa ra tôi cũng có thể yêu một người khác, không nhất thiết phải là Lục Kinh Trạch.
Kế Hoạch Trả Thù Sau khi lén trộm hộ khẩu, bảo mẫu cùng bố tôi đã lén lút đi đăng ký kết hôn. Bà ta tự cho mình là nữ chủ nhân, mặt dày đòi tôi phải đưa năm mươi vạn tiền sính lễ với ba mươi vạn tiền dưỡng lão mỗi tháng. Tôi nhìn bố đang ngồi trên xe lăn, liên tục nói rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực. Tôi cười lạnh: “Bà ta không đáng giá đến thế!”
Thể Chất Báo Ứng – Gậy Ông Đập Lưng Ông Tôi có một thể chất rất kỳ lạ, hễ ai vừa mới chiếm được chút lợi từ tôi, thì ngay sau đó nhất định sẽ chịu tổn thất gấp đôi. Nói cách khác, tôi không bao giờ thiệt, còn những kẻ muốn khiến tôi chịu thiệt… đều sẽ gặp quả báo gấp bội.
Hòn Đảo Cô Độc Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp với Giang An sau hai ba ngày lại diễn ra trong đồn cảnh sát. Và với tư cách là vợ hắn, tôi cũng không ngờ phải đến bảo lãnh hắn ra vì một lý do kỳ quặc như vậy.
Gai Nhọn Thế Gian Nữ streamer mà chồng tôi yêu thích tìm đến tôi, nói rằng cô ta thích chồng tôi và mong tôi thương xót cô ta. Thực sự, tôi đã thấy tội nghiệp cô ta, nên nhanh chóng phân chia tài sản với chồng và ly hôn, đồng thời tự tay giúp họ đăng ký kết hôn. Trong ngày cưới, tôi còn gửi tặng cô ta một món quà lớn: phát lên màn hình lớn giấy báo chẩn đoán ung thư dạ dày của chồng cũ.
Theo Lời Tổ Dạy Tôi bị bọn buôn người bắt cóc vào sâu trong núi, thì nhận được tin nhắn của chồng: “Vợ yêu, chúng ta đã hứa sẽ bên nhau trọn đời, anh đến tìm em ngay đây.” Bọn buôn người cười khẩy: “Chỗ bọn tao ở, đến định vị vệ tinh còn không tìm ra. Cô đừng mơ mà thoát được.” Nghe vậy, tôi bỗng thấy… nhẹ cả lòng. Chồng tôi là kẻ vũ phu, ba năm qua tôi trốn chạy khắp nơi, nhưng hắn luôn tìm được tôi. Nếu bọn buôn người không nói dối thì… Tốt quá. Lần này, làm ơn đừng để tên đàn ông vũ phu đó tìm ra tôi nữa.
Đón Lấy Hạnh Phúc Khi 17 tuổi, tôi tỏ tình với chú. Lại nghe được tiếng cười cợt dè bĩu của chú ấy. “Con bé chỉ là một đứa trẻ con, con mẹ nó, tôi thì sao có thể có tâm tư gì được chứ?” Ba năm sau, tôi và chú ấy say rượu xảy ra một đêm hoang đường. Khi tỉnh lại tôi giả bộ bình tĩnh nói với chú ấy: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cháu chỉ coi chú là bậc cha chú.” Người đàn ông chế giễu cười, lại lần nữa nhấn tôi xuống. Từ trên xuống dưới nhìn tôi. “Cháu coi chú không bằng súc sinh sao.” Chú ấy vỗ mặt tôi giọng lười biếng nói: “Cháu gái nhỏ, tối qua chú không uống một giọt rượu nào cả.”
Thanh Xuân Cảm Lạnh Sau khi thiên kim thật trở về, hàng giả là tôi đây bị đá khỏi nhà hào môn. Giữa đêm tối, không một xu dính túi, tôi buộc phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi sống bản thân. Trùm trường đó giờ chẳng quan tâm tới chuyện trường lớp lại đột nhiên tới tìm tôi. “Làm bạn gái anh đi, em dạy anh học, anh bao nuôi em.” Tôi cảm thấy rất được nhưng các bạn khác lại lo lắng thay tôi. Lớp trường: “Thần đồng là của chung.” Lớp phó học tập: “Yêu nhưng không được bỏ rơi bạn bè.” Thiên kim thật: “Mình sẽ buồn lắm nếu thiếu bạn.” Vậy nên bọn họ quyết định để tôi làm bạn gái của ba mươi mốt con người cùng một lúc. Được, được, được lắm, học sinh cấp ba phải điên vậy mới đúng.
Bắt Đầu Lại Với Người Từng Bỏ Lỡ Em Lúc biết mình là nữ phụ độc ác trong truyện, tôi đang… nghe lén ngoài cửa.Trong phòng, nữ chính đang khóc lóc thổ lộ với vị hôn phu của tôi:“Chú nhỏ! Năm đó nếu không phải vì muốn cắt đứt hy vọng của em, anh đâu có vội vàng đính hôn.”“Giờ em đã trưởng thành rồi, nếu anh vẫn không chịu chấp nhận em, thì ngày mai em sẽ tùy tiện tìm một người trao thân!”Ngay giây tiếp theo, vị hôn phu của tôi tức đến mức hôn cô ta ngay tại chỗ.Tôi sốc đến mức lùi lại mấy bước, đâm sầm vào một bức tường thịt.Người phía sau khẽ nghiêng đầu, cúi sát tai tôi, thì thầm:“Anh ta bẩn rồi. Hay là đổi người đính hôn đi?Suy nghĩ một chút về tôi xem nào… Thím nhỏ~”
Tôi và người con gái “bạch nguyệt quang” trong lòng thiếu gia quyền quý của Bắc Kinh có đến tám phần giống nhau.Mọi người đều khuyên tôi nên làm thế thân để kiếm tiền, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, cứ dựa vào gương mặt này mà đi khắp nơi làm chuyện xấu.Quả nhiên, thiếu gia không chịu nổi, lần nào cũng ném cho tôi 5 vạn và bảo:“Tôi không cho phép em dùng gương mặt của cô ấy để livestream, quá tầm thường.”“Đừng dùng gương mặt của cô ấy để gọi trai đẹp đến!”“Ai cho phép em dùng gương mặt của cô ấy để quyến rũ tôi—”Sau đó, thiếu gia trở thành cái đuôi của tôi, tôi đi đâu anh ta cũng theo, đến cả tắm rửa hay ngủ cũng phải ở bên cạnh.Rồi đến khi “bạch nguyệt quang” quay về nước, cố tình ngã xuống ở sân bay.Thiếu gia chỉ lạnh lùng cười khẩy: “Đừng giả vờ nữa, người có gương mặt giống cô ấy không thể nào yếu đuối như thế được! Đồ trà xanh!”
Tôi vừa gặp đã yêu bạn cùng phòng của anh trai mình.Cố gắng giả vờ dễ thương, quyến rũ hơn nửa tháng, tôi mới phát hiện hóa ra anh ấy ghét kiểu con gái ngọt ngào.Trong giây lát, tôi cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, liền chạy vào livestream của anh ta để “nổi điên”:“Buồn cười thật, thực ra tôi cũng chẳng thích kiểu như anh đâu.”“Đồ giả vờ cool ngầu, tôi có người yêu mới rồi, vừa dịu dàng vừa đẹp trai hơn anh…”Tối hôm đó, nam thần eSports lần đầu tiên trong sự nghiệp phải ngừng livestream.Tôi chưa kịp chạy trốn thì đã bị anh ta đuổi theo, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, chiếc nơ bướm màu hồng trên ngực áo cũng bị bóp nát trong tay anh ấy:“Ly Ly, trẻ con làm sai chuyện cũng cần bị phạt đấy…”
Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ, Còn Sợ Một Thiên Kim Giả Như Ngươi Ta là đương gia chủ mẫu của phủ Vĩnh An Hầu.Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày phu quân liệt giường!Toàn bộ thiếp thất, ngoại thất của hắn, ta đã quét sạch không chừa một ai.À, tiện thể phế luôn cả tên gian phu mà hắn nhét dưới danh nghĩa của ta.Vốn đang định nằm trên ghế thất bảo mà hưởng thụ nửa đời sau an nhàn…Ai ngờ, chợp mắt một giấc, lại phát hiện…Ta xuyên không rồi???
Khi mẹ mang thai tôi, bố tôi lại cưới thiên kim của sếp để tiến thân. Hai mươi mấy năm sau, ông ta bảo tôi nhường bạn trai của mình cho con gái của thiên kim.Từ nhỏ, tôi đã biết gia đình mình không giống người khác, nhà tôi không có bố.Bố tôi đã leo lên được một vị trí cao hơn, khi mẹ còn đang mang thai tôi, ông ta đã vội vã cưới thiên kim của sếp.Hiểu biết của tôi về ông ta chỉ dừng lại ở đó, tôi không biết ông tên gì, bao nhiêu tuổi, hay trông như thế nào.Cho đến khi bà ngoại tôi lâm bệnh nặng, bệnh viện số 1 nói rằng ca phẫu thuật của bác sĩ Lâm đã được xếp lịch một tháng sau. Bạn trai tôi muốn giúp tôi đẩy lịch nhưng anh ấy chỉ là bác sĩ nội trú, không có nhiều quyền lực.Nhìn bà ngoại ngày càng yếu đi, dì họ của tôi vô tình nói lỡ miệng, “Hay là để Châu Ngư liên lạc với bố nó thử xem, biết đâu lại có giường bệnh.”Lúc đó tôi mới biết, thì ra bố tôi sống cùng thành phố với tôi và còn có mối quan hệ khá lớn trong bệnh viện số 1.Bà ngoại quát dì, bảo bà đừng nói nhảm, “Không chữa thì thôi, mẹ đã sống đến tuổi này cũng đủ rồi.” Tôi đóng cửa, hỏi dì họ tên của ông ta.Phương Kiến Nghiệp, thì ra bố tôi tên là Phương Kiến Nghiệp.Tôi tìm kiếm cái tên này trên công cụ tìm kiếm, xuất hiện nhiều bài báo, trên trang web chính thức còn có cả số điện thoại liên lạc của ông ta.Điện thoại được kết nối.“Alo, ai đấy?”“Con là Châu Ngư,” móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, “Bố ạ.”
Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Nam Thần Trà Xanh Tôi học đại học cùng một trường với em trai ruột. Ngày nào cũng sai bảo nó mang cơm, lấy đồ chuyển phát nhanh. Cho đến một ngày, khung trò chuyện với nó đột nhiên hiện lên dấu chấm than màu đỏ. Tối hôm đó, nam thần lạnh lùng của học viện đột ngột tìm đến cửa phòng tôi, trong tay cầm một đoạn video. Trong video, người hầu tổ truyền của tôi không hề do dự mà nhận lấy một chiếc thẻ, sau đó cam kết sẽ không liên lạc với tôi nữa. Cậu thiếu niên tắt màn hình điện thoại, trông đáng thương đến lạ. Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ vì 100 nghìn mà có thể vứt bỏ chị gái, người đàn ông như thế không đáng tin.” “Chị có thể xem xét em được không?” “Em nhất định sẽ làm tốt hơn anh ta.” Tôi: ??