Hiện đại

Mẹ Chồng Bị Liệt, Con Dâu Bị Ép Nghỉ Việc Để Chăm Sóc Sinh nhật ba chồng, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Đột nhiên ba chồng nhìn tôi rồi nói: “Mẹ chồng con bị li ệ t, cần người chăm sóc suốt ngày đêm. Ngày mai con nghỉ việc đi, ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc bà ấy.” Tôi đặt đũa xuống: “Lương tháng của con hơn năm ngàn, con không nghỉ việc.” “Nhà mỗi tháng cho con năm ngàn làm chi phí sinh hoạt, cũng vậy thôi.” Sắc mặt ba chồng lạnh hẳn. Em chồng lên tiếng phụ họa: “Chị dâu, chị là con dâu, chăm sóc mẹ chồng là điều đương nhiên.” Tôi nhìn cô ta rồi đáp: “Vậy tôi bỏ ra năm ngàn chi phí sinh hoạt, cô nghỉ việc đến nhà tôi làm giúp việc toàn thời gian nhé.”

Sau khi gia đình bạn trai cũ là Thẩm Hoài Xuyên sa sút, anh bắt đầu bán bánh kếp trước cổng khu chung cư nhà tôi.Nể tình xưa, ngày nào tôi cũng mua một cái bánh ủng hộ anh, không thiếu một ngày.Cho đến một hôm, có một xe bánh kếp mới đến.Tôi không kìm được, mua một cái ăn thử xem thế nào.Ai ngờ bị Thẩm Hoài Xuyên bắt gặp ngay tại trận, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy tủi thân:“Anh ta cũng cho em thêm một quả trứng rán à?”Chủ xe bánh mới liếc nhìn xe của Thẩm Hoài Xuyên, cười khẩy:“Dụng cụ của tôi là hàng nhập khẩu từ Ý, trứng thì dùng loại Ngỗng Vàng.“Anh mở hàng hay làm từ thiện vậy?”Thẩm Hoài Xuyên vội vàng chối.Nhưng hôm sau, tôi lại tận mắt thấy Thẩm Hoài Xuyên đưa cho chủ xe bánh mới một tấm chi phiếu, mặt mày nịnh nọt:“Anh ơi, đây là hai triệu, sau này anh có thể sang chỗ khác bán được không?”

Báo Ứng Của Em Dâu Em dâu tôi vừa mới hết tháng ở cữ đã lại mang thai. Tôi khuyên nó nên bỏ thai, đợi cơ thể hồi phục rồi hãy tính tiếp. Vì sức khỏe của nó, tôi không ngại đối đầu với cả nhà. Vậy mà nó trở mặt nhanh như chớp, ngoảnh đi là đâm tôi sau lưng, cam tâm tình nguyện sinh con trai cho em trai tôi. Đã như vậy, thì tôi đành tôn trọng số phận của người khác thôi. Dù sao cuối cùng người bị vỡ tử cung, nguy kịch đến suýt mất mạng… cũng đâu phải là tôi.

Hoa Hồng Trên Đống Hoang Tàn Đến khu đại học thi cử. Bị một nam sinh nhét cho một tờ giấy ghi số điện thoại. Vốn định kể chuyện này cho chồng, nhưng vừa quay đầu đã nghe thấy bạn thân của chồng ồn ào nói: “Phó thiếu gia, vẫn là anh lợi hại. Vì một câu nói của Tiểu Tước mà anh thật sự cho người đi thử lòng vợ mình.” Phó Chính Thanh cười lười nhác: “Cô gái nhỏ thôi mà, dỗ cô ấy vui vẻ tí ấy mà.” Những người khác cũng cười ầm lên: “Lâm Tri Niệm yêu anh đến thế, chắc chắn sẽ từ chối thôi. Cô ấy còn giống như bà sơ ấy chứ, nội y chắc còn chẳng mặc trùng bộ.” Phó Chính Thanh không hề phản bác. Tôi khẽ cười lạnh, từ tốn mở thẳng tờ giấy ra. Và bấm số điện thoại trên đó.

Sau Khi Kết Hôn Với Phản Diện Miệng Độc Tôi là thiên kim nhà họ Tần, vừa mới phá sản. Để cứu công ty, cha gả tôi cho Lục Châu, một ông trùm công nghệ mới nổi. Không ai biết, Lục Châu chính là người yêu cũ từng bị tôi đá. Đêm tân hôn, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Đừng tưởng tôi còn thích em. Cưới em chỉ là giải pháp tạm thời. Đợi xong vụ thâu tóm, chúng ta ly hôn.” Ngay khoảnh khắc ấy, một loạt dòng bình luận như “hiện hồn” trước mắt tôi: 【Phản diện này ngoài miệng cứng rắn, trong tim mềm nhũn.】 【Nữ phụ à, đừng tin hắn! Tôi thề đấy, mỗi tối hắn đều nhìn ảnh cô rồi chảy nước miếng.】 【Phản diện ngoài miệng: Đừng tưởng tôi thích em. Trong lòng: Huhu sao vợ chưa tới ôm tôi vậy?】 【Nữ phụ ngốc nghếch, cô chỉ cần gọi một tiếng “chồng yêu”, là hắn sẽ hóa cún con vì tình yêu, quấn lấy cô không rời.】 Nhìn Lục Châu đang chuẩn bị rời đi, tôi thử gọi một tiếng: “Chồng à?” Thân hình anh lập tức khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới và nuốt chửng tôi không chừa một mẩu.

Đừng Thấy Hoa Nở Mà Ngỡ Xuân Về Tôi chết ở ngã tư gần nhà. Sau khi chết, có một thứ tà ma nhập vào xác tôi. Con nhỏ đó ngoan ngoãn, biết điều hơn tôi gấp bội. Ban ngày đi học giành hạng nhất, ban đêm còn xách nước hầu hạ cả nhà rửa chân. Ba mẹ tôi bắt đầu nói con nhỏ phá của này cũng có chút giá trị, thằng em trai giành học bổng của tôi cũng thấy tôi dễ nhìn hơn nhiều. Nhưng họ đâu biết, trong chậu nước rửa chân đó có dính máu người chết. Rửa nhiều không chỉ rút ngắn tuổi thọ mà còn khiến hồn lìa khỏi xác.

Ẩn Hôn Với Tổng Tài Tổng tài say mê công việc, không gần nữ sắc.Bao nhiêu năm qua, người duy nhất ở bên cạnh anh ấy luôn là thư ký Lâm.Toàn bộ công ty đều chèo couple này, thậm chí còn thường xuyên tranh cãi xem ai là “top”, ai là “bot”.Đúng lúc hôm đó có cuộc họp toàn công ty, tôi đang trốn việc lén viết đam mỹ couple tổng tài – thư ký… lại lỡ tay chia sẻ nhầm màn hình lên màn chiếu giữa hội trường.Tổng tài đen mặt, nghiến răng nhìn tôi:“Anh ở trên hay ở dưới, chẳng lẽ em còn không rõ à, Tang Du?”Tôi cúi gằm mặt, bắt đầu lo cho số phận tối nay của mình.Không vì gì khác, chỉ vì tổng tài chính là người chồng đã kết hôn bí mật với tôi suốt ba năm qua.

Người chồng giàu có mà tôi vẫn luôn lấy lòng suốt ba năm nay đột nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ của tôi.Còn tôi, hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tiếp tục cố gắng diễn tròn vai một người vợ dịu dàng, đức hạnh.Dù sao trong sách cũng viết rồi: tôi càng tỏ ra hiểu chuyện hơn, anh ta sẽ càng áy náy, và khoản bồi thường khi ly hôn sẽ càng nhiều.“Chồng ơi, tối nay anh có thể cùng em đón giao thừa không?”【Tôi biết là anh lại định hẹn hò lén lút với bạch nguyệt quang của mình.Mau đi đi, tôi cũng cần tận hưởng cuộc sống về đêm của riêng tôi nữa chứ.】Không ngờ tổng tài không đi, còn nhất quyết muốn “khám phá” cuộc sống về đêm của tôi.

Gió Lớn Về Muộn Tôi là vợ của giám đốc xưởng, con trai tôi là giáo viên trung học. Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đậu vào một trường trọng điểm ở Bắc Kinh. Cháu gái tôi biểu hiện xuất sắc tại Cung Thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình mừng xuân. Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng, ngay trước ngày con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy mình ch .t trong một vụ tai n ạn x e. Sau khi tôi qua đời chưa đầy 1 năm, chồng tôi liền cưới vợ mới về nhà. Người dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ do tôi nuôi lớn từ bé. Sau khi cô ta vào cửa, lập tức đòi chồng tôi và con trai phải chia nhà. Thậm chí còn vu khống con dâu tôi vụng trộm với người khác khi con trai đi công tác, khiến con bé bị ép 44 để chứng minh trong sạch giữa vô số lời nhơ nhuốc của hàng xóm láng giềng. Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi mẹ ruột bảo vệ, chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người. Con trai tôi đau đớn vì mất vợ con, uất ức thành bệnh, chưa đến 30 tuổi đã qua đời.

Bùa Đọc Tâm Cô em khóa dưới mới tới văn phòng luật, như thể biết hết những gì tôi đang nghĩ trong đầu. Khách hàng thích uống trà Đại Hồng Bào, tôi định mua loại tám mươi tám ngàn, nhưng cô ta lại nhanh hơn một bước, mang trà ra trước. Dựa vào hộp trà đó, cô ta ký được hợp đồng vụ kiện trị giá hàng chục triệu, tôi và cô ta trở thành đại diện của văn phòng, sếp yêu cầu chúng tôi đưa ra một phương án hợp tác khiến khách hàng hài lòng. Tôi dựa trên nhu cầu thực tế của khách hàng, làm hai phương án khác nhau. Hôm sau, tôi thấy cô ta cũng mang ra hai phương án giống hệt tôi để báo cáo với sếp. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là trùng hợp, cho đến cuộc thi luật thường niên của văn phòng. Cô ta khóc lóc chỉ trích tôi: “Chị, dù ai đứng nhất trong cuộc thi này sẽ được công ty cử đi du học, nhưng dù chị có muốn đi nước ngoài cũng không thể chép bài của em được!” Tôi định biện minh, kết quả là sếp đem bài thi của hai đứa ra so, và đáp án của tôi lại giống hệt của cô ta. Vì cô ta nộp bài trước, tôi bị quy là đạo văn. Sếp nói tôi có vấn đề về tác phong nên đuổi việc, bạn trai kiêm đồng nghiệp của tôi cũng cho rằng tôi không có nhân cách, rồi chia tay tôi. Cuối cùng, tôi thất nghiệp ở nhà, trầm cảm rồi tự kết liễu. Tới lúc chết, tôi vẫn không hiểu nổi, vì sao bài thi của tôi lại giống hệt bài cô ta, tại sao bất kể tôi định làm gì, cô ta đều đoán trước được? Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại ngày chuẩn bị mua trà Đại Hồng Bào cho khách hàng.

Gió Nghịch Mùa Tôi, một bà mẹ chồng “ác độc,” bất ngờ bị con trai lừa lên sóng một chương trình hòa giải. Trên sân khấu, con dâu tôi—bụng bầu to vượt mặt—bắt đầu kể lể bằng giọng thê thảm, như thể cả thế giới đều đang quay lưng với cô ta. “Khi mang thai, bà ta không cho tôi ăn thịt! Trời nóng 40 độ, bà ta cấm tôi bật điều hòa! Tắm quá 5 phút, bà ta cắt nước nóng! Bà ta đầu độc con chó của tôi! Bà ta ép tôi phá thai vì nghĩ đứa bé là con gái!” Lời kể từng câu, từng chữ, như một bản cáo trạng ghim thẳng vào mặt tôi trước hàng triệu khán giả. Cô ta khóc nức nở, như thể bị vùi dập đến không còn đường sống, và rồi, cả hội trường tràn ngập ánh mắt căm phẫn hướng về phía tôi. MC chỉ thẳng vào tôi, hằn học: “Chị cũng là phụ nữ, sao lại độc ác đến mức không còn tính người như thế?” Một KOL rẻ tiền nhếch mép: “Nhà chị có ngai vàng cần nối dõi chắc?” Giáo sư tâm lý thì tỏ vẻ thông thái: “Đây rõ ràng là hội chứng mẹ yêu con trai đến mức bệnh hoạn.” Khán giả gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đồ già ác! Đồ độc phụ!” Giữa tất cả sự phẫn nộ đó, con trai tôi, đứa con tôi nuôi nấng, quỳ sụp xuống trước mặt, nước mắt chảy như mưa. “Mẹ! Con xin mẹ! Vì con, vì đứa cháu chưa chào đời, mẹ hãy xin lỗi Viên Viên đi!” Tôi nhìn nó. Nhìn cả cô ta. Nhìn cả đám đông đang đồng loạt buộc tội tôi. Rồi đột nhiên, tôi thông suốt. Xin lỗi ư? Không bao giờ. Tôi cười nhạt, đứng dậy, quay lưng rời đi. Con trai? Con dâu? Đứa cháu? Tôi chẳng cần ai hết.

Để giúp cô bạn thân theo đuổi người cô ấy thầm yêu, một tổng tài lạnh lùng, tôi đã giả vờ theo đuổi người bạn thân của tổng tài mỗi ngày để dò la hành tung của anh ta.Mọi người vui vẻ đặt cho chúng tôi cái tên “cặp đôi chị em liếm chó”.Tôi chẳng để ý gì đến điều đó, vì bạn thân, chút tiếng xấu này chẳng là gì cả.Về sau, người yêu cũ của tổng tài trở về nước, khiến bạn thân của tôi đau lòng và quyết định buông tay.Tôi cũng dứt khoát chặn luôn người bạn của tổng tài, thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại họ dưới cùng một bầu trời.Nhưng ai ngờ được, đóa hoa cao quý không thể với tới đó lại đỏ mắt, đẩy tôi vào góc tường và hôn tôi một cách dữ dội:“Anh đã từng lần nào không đáp lại em, lần nào từ chối em chưa?”“Dối gạt tình cảm của người khác phải trả giá đấy, ngoan nào.”

Bạn thân rủ tôi ngủ chung, tôi vô tình gửi nhầm tin nhắn cho kẻ thù không đội trời chung.【Gọi một tiếng “bố”, chị sẽ ngủ chung với cưng.】Hai phút sau, kẻ thù nổ tung.【Không định rút lại tin nhắn à? Cậu đang định sỉ nhục ai vậy?】【Đừng tưởng gửi thế này mà tôi sẽ tha thứ cho việc cậu chê tôi nhỏ hồi sáng.】【Thôi được rồi, làm sao cậu biết tôi mất ngủ tối nay? Nhà hay khách sạn, cần mang gì không?】【Nói đi! Đừng có mong tôi gọi cậu là bố!】【Bố…】【Tôi gọi cậu là bố rồi đó, cậu có ý kiến gì không? Chẳng lẽ còn muốn tôi gửi tin nhắn thoại à? Đừng mơ!】Một phút sau, một đoạn tin nhắn thoại bật lên.「「Bố ơi, người ta không ngủ được, muốn bố ôm cơ!」」

Nghe nói trường nam sinh bên cạnh xuất hiện một “trùm trường”, đánh nhau rất ác liệt.Chuyện này không thể coi thường, lỡ đâu đánh hỏng người bạn thanh mai trúc mã yếu đuối của tôi thì sao?Tan học, tôi tức tốc chạy đến trường của anh ấy.Vừa hay bắt gặp một cảnh bạo lực học đường.Trong con hẻm nhỏ, có tiếng người nói:“Ai cho cậu gan lớn như vậy, viết thư tình cho Giang Mạt?”Hả?Sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế?Tôi ngó đầu nhìn qua, kinh ngạc há hốc miệng.Sao “trùm trường” lại là anh ấy?

Bắt Tôi Nuôi Con Của Ánh Trăng Sáng Thì Biến Đi Tại buổi lễ cưới, một bé trai hai tuổi cầm nhẫn chậm rãi bước tới. Cố Thừa Trạch bế thằng bé lên, “Gọi mẹ đi con.” Bên dưới xôn xao cả lên, ai cũng đang chờ xem tôi – người quấn lấy hắn suốt bảy năm – sẽ kết thúc thế nào. Tôi giật khăn voan xuống, “Cưới xin coi như bỏ đi, tôi với anh cũng thôi đi.” Cố Thừa Trạch níu tôi lại, “A Miên mất rồi, sẽ không ai giành vị trí Cố phu nhân với em nữa.” “Tôi chỉ muốn một đứa con thôi, em không đẻ được, sao không thể để tôi toại nguyện?” Hắn và con của người hắn yêu, tôi không thể chấp nhận. Cũng không thể yêu thương nổi.

Hiếu Thuận Kiếp trước, ba tôi 59 tuổi bị phát hiện ngoại tình, ông quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi. Nhưng vừa làm xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền cuỗm hết tiền trong nhà, dắt theo tiểu tam và con trai của ả cao chạy xa bay. Mẹ tôi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, ôm hận mà qua đời. Tôi sống lại đúng vào ngày ba lên cơn cao huyết áp, cần cấp cứu. Ông ngồi trong phòng khách, tay ôm ngực cầu cứu: “Uyển Uyển, mau… mau gọi xe cứu thương…” Còn tôi thì đang nằm trong phòng ngủ, thong thả đeo tai nghe. Ừm, bài hát này nghe hay thật.

Anh trai tôi đi du lịch với mấy người bạn.Mẹ bảo tôi gọi video cho anh để hỏi thăm tình hình.Cuộc gọi kết nối, trên màn hình hiện lên một người đàn ông để trần nửa người, cơ ngực lộ rõ.Anh ấy đang dùng khăn lau tóc, tự nhiên nói:“Anh trai em đang tắm ở phòng bên cạnh, dây sạc bị hỏng nên điện thoại đang sạc ở chỗ anh.”Tôi nhìn màn hình, ngẩn ngơ không nói nên lời.Gương mặt trắng trẻo, đẹp trai của anh ấy bất ngờ ghé sát vào camera, cười nhếch mép:“Đẹp đến vậy sao? Có muốn gặp trực tiếp không?”

Hoa Khôi Tai Tiếng Trọng Sinh Kiếp trước, tôi là nữ thần tai tiếng của trường, nhưng lại yêu nam thần lạnh lùng. Nữ chính là một học bá, cũng thầm thích anh ấy. Cô ta sợ tôi làm ảnh hưởng đến kỳ thi của anh, nên đã cố tình chặn lại tờ giấy hẹn gặp mà tôi gửi cho nam thần, khiến tôi một mình chờ đợi trong tuyệt vọng và bị x e t ông ch .t. Tám năm sau, khi anh ấy biết được sự thật, tinh thần sụp đổ, kéo theo cô ta cùng ch .t chung. Kiếp này, khi sống lại lần nữa, cô ta quyết định không ngăn cản chúng tôi yêu nhau. Mà ngược lại— Cô ta muốn tận mắt chứng kiến chúng tôi sống không bằng ch .t.

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]

Tôi là thư ký thân cận của Tổng Giám Đốc.Mẹ của anh ấy nghi ngờ tôi có ý định “thượng vị”, chen chân vào cửa nhà giàu nên đã hẹn tôi ra quán cà phê. Quý phu nhân kiêu ngạo đó nói với tôi:“Nhận cái này rồi lập tức rời khỏi con trai tôi đi.”Thứ đặt trước mặt tôi là một tấm phiếu giảm giá năm đồng của Lamborghini.