Hiện đại
Để thay đổi số phận của người chồng phản diện, trước khi anh ấy tự tay hủy hoại mình, tôi quyết định đến tìm anh sớm hơn một bước.“Em có thai rồi, đứa bé là của anh.”Ánh mắt anh thoáng chấn động, không nói nên lời.Tôi tự mình tiếp tục nói, “Đúng Vậy, không sai, chính là lần đó như anh nghĩ.”Thế là, anh ấy bắt đầu nộp hết tiền tiêu vặt, nghiêm túc học tập để làm gương cho con, hoàn toàn không còn thời gian để gây rắc rối cho nam chính nữa.Cho đến một đêm nọ, anh ấy bỗng mở mắt.“Không đúng.”“Nắm tay thì làm sao mà có thai được!”
Mẹ tôi là người giúp việc cho nhà họ Thẩm.Tôi đến nhà họ Thẩm từ năm mười hai tuổi.Năm mười tám tuổi, bà Thẩm nói với tôi:“Con trai lớn rồi dễ nổi loạn, mấy cô gái bên ngoài dì không yên tâm. Con ở bên cạnh Thẩm Dự đi.”Bà ấy nói, chỉ cần tôi trông chừng được Thẩm Dự trong bốn năm đại học, đừng để anh ta chơi bời lăng nhăng,Bà sẽ cho tôi ra nước ngoài học, còn tặng thêm mười triệu để khởi nghiệp.Tôi nghiêm túc ghi vào sổ:Phu nhân là người tốt thật.Không chỉ để tôi ngủ với con trai bà, mà còn cho tôi tiền nữa.
Tôi nhầm tưởng Thái tử Kinh Đô là một sinh viên nghèo và đã đưa ra giá 5000 tệ mỗi tháng để bao nuôi anh.Hàng ngày anh đều lạnh lùng nhìn tôi làm đủ trò.Tôi cảm thấy không hài lòng, liền mắng anh dám làm bộ mặt lạnh lùng đó với nhà tài trợ.Cho đến khi bố mẹ tôi dẫn tôi đến tham dự một bữa tiệc gặp mặt, nhìn thấy anh được mọi người ngưỡng mộ, bố mẹ tôi còn cúi đầu cười với anh.Tôi sững sờ không nói nên lời, anh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tôi: “Em tham lam thật, muốn để tôi làm người thứ ba sao?”
Tiểu thanh mai của Phủ Chất sắp chết rồi.Khi nghe được tin này, tôi đang nằm trên bàn phẫu thuật. Phủ Chất ném dao mổ xuống và nói với đồng nghiệp của anh ấy:“Ca phẫu thuật của vợ tôi phiền cậu lo giúp nhé.”Nói xong, anh quay lưng rời đi.Nhìn theo bóng lưng của Phủ Chất, tôi không kiềm được, nước mắt chảy xuống.Giây tiếp theo, lưỡi dao lạnh lẽo lập tức chạm vào da tôi.Đồng nghiệp của anh ấy nhàn nhạt nói:“Khóc gì chứ, có tôi ở đây, cô sẽ không chết đâu.”
Khi dọn dẹp phòng, tôi tìm thấy chiếc điện thoại mà Thẩm Vọng Tân đã khóa suốt mười năm.Sau khi mở khóa, hình nền hiện ra là ảnh của chị tôi.Trong phần ghi chú, dòng tỏ tình cảm động đến mức khiến tôi rơi nước mắt, tên nữ chính cũng là chị tôi.Bỗng nhiên tôi hiểu ra vì sao bó hoa hôm đó lại héo.Vì đó là hoa đã qua tay người khác.Khi kéo đến dòng cuối cùng của ghi chú, mắt tôi tối sầm lại, ký ức quay về năm tôi mười tám tuổi.Thẩm Vọng Tân, mặc đồng phục xanh trắng, cùng đám bạn lên kế hoạch tỏ tình. Cậu ta cười cợt nói:“Thất bại cũng chẳng sao, vẫn còn Bạch Sơ Nguyệt làm phương án dự phòng mà.”Sau đó, cậu ta cầm bó hoa héo đến gặp tôi.Khi cậu ta đọc xong lời tỏ tình, tôi lùi lại một bước, và nhục mạ trước mặt mọi người:“Cậu? Ngay cả chó cũng không thèm yêu.”
Khi còn nhỏ tôi thường nghĩ, giá như có hai anh chàng đẹp trai bên cạnh để ôm cả hai bên thì thật là tuyệt.Đến khi học trung học, tôi đã thực hiện được một nửa giấc mơ ấy, thật sự đã có hai anh chàng đẹp trai luôn kề sát tôi từ hai bên.
Tôi muốn chia tay, đối tượng yêu qua mạng điên cuồng gọi điện cho tôi:“Rốt cuộc em đang ở sân bay nào? Em đùa anh à?”Tôi nhìn xuống chân, mấy con gà con đang kêu chiêm chiếp đòi ăn, trầm tư suy nghĩ.Tôi nói tôi đang ở trại gà.Anh hỏi tôi ở sân bay nào.Thôi bỏ đi.Nói với mấy người thành phố đúng là không tài nào hiểu nổi.
Khi đang định cưỡng ép tình cảm với nam thần nghèo kiết xác của trường, trước mắt tôi bỗng hiện lên dòng bình luận:【Đồ nữ phụ chết tiệt, cút xa ra! Nam chính là của nữ chính nhà tôi, cô không xứng đâu.】【Hội thích cả nam cả nữ trong sáng khóc rồi, tác giả viết nam chính bị nữ phụ vấy bẩn là sao chứ.】【Nữ phụ cướp mất sự trong trắng của nam chính, cuối cùng chỉ bị xe đâm chết vậy là còn nhẹ.】Tôi nhìn người đàn ông đang giãy giụa dưới thân mình, vung tay tát anh ta hai cái:「Nhớ kỹ, là tiểu thư này không cần anh nữa đấy.」Sau đó, tôi không còn chạy theo đuổi Tạ Thời Triều nữa, thậm chí gặp anh cũng vội vàng tránh mặt.Đến ngày tôi hẹn hò với nam sinh khác trong trường, Tạ Thời Triều mất kiểm soát, dồn tôi vào góc tường:「Trần Miêu Miêu, tôi là con chó cô nuôi à? Nói không cần là không cần luôn hả?」
Công ty tôi vừa có một sếp mới, vừa trẻ lại đẹp trai cực kỳ.Tôi lén chụp ảnh gửi ngay cho cô bạn mới quen trên mạng.“Đẹp trai quá, tớ chết mất, tớ muốn hốt anh ấy về làm chồng hu hu!”Cô ấy không trả lời, nhưng điều đó chẳng làm giảm nhu cầu chia sẻ mạnh mẽ của tôi.“Nhìn cái mũi kia kìa, nghe nói đàn ông mũi như thế khoản kia rất đỉnh đó!”Lần này cô ấy trả lời.……“Cậu có thể thử mà.”
Yêu Em Mãi Không Phai Lúc nữ chính xuất hiện, mọi người đều chờ xem trò cười của tôi.Bởi vì tôi quá đỗi kiêu ngạo và tùy hứng.Bình thường thì cứ mở miệng là mắng anh nam chính, tâm trạng tốt thì không cho anh ấy lên giường, mà tâm trạng xấu thì càng khỏi nói—cửa nhà cũng không cho bước vào.Vì thế, chỉ sau ngày thứ hai kể từ khi hai người họ gặp mặt, tôi đã lặng lẽ kéo vali chuẩn bị bỏ trốn.Nhưng không ngờ, tôi còn chưa bước qua cửa, thì đã bị anh ta chặn lại.Anh ta liếc nhìn chiếc vali của tôi, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng khó nhận ra.Rồi anh dịu dàng, từ tốn nói với tôi: “Trợ lý nữ trong công ty anh đã đổi thành đàn ông rồi.”“Chị gái anh không thích em, anh đã thuê máy bay riêng đưa chị ấy ra nước ngoài.”“Con chó chăn cừu mà em ưng ý, mai sẽ được đưa tới nhà.”Nói đến đây, anh ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Nếu em vẫn còn giận, tối nay anh tiếp tục ngủ ở gara.”Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng không cho phép phản kháng: “Nhưng em không được có bất kỳ suy nghĩ nào… muốn rời xa anh.”
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình Tôi đã được tái sinh. Vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở ngân hàng, bên cạnh là mẹ và em trai tôi. Hai người đang nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm trong tay tôi, còn không ngừng thúc giục: “Con còn chần chừ cái gì? Mau rút tiền ra, không thì căn hộ tốt đều bị cướp hết mất.” Nhìn hai gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lại nhìn thoáng qua sổ tiết kiệm trong tay. Đây là toàn bộ tài sản của tôi và Quý Hưởng! Tôi nhét sổ tiết kiệm vào trong túi, đứng dậy rời đi. Mẹ tôi đuổi theo túm lấy cánh tay tôi, vội hỏi: “Con đi đâu vậy?” Em trai tôi chặn trước mặt tôi không cho tôi đi: “Đưa tiền cho tôi!” Tôi không nói hai lời giơ tay tát nó một cái, sau đó đưa tay chặn một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi. Kiếp trước, tôi làm Phù đệ ma* suốt cả một đời. {*Theo lời giải thích của 1 bạn thì Phù đệ ma: chỉ những cô gái bị bố mẹ tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.} Đem những món đồ đáng giá đưa hết cho em trai Lưu Đông, nhưng kết quả là gì? Ly hôn với Quý Hưởng không lâu, tôi liền mắc bệnh nan y. Lúc nằm ở bệnh viện không có tiền chữa trị, Lưu Đông ngay cả mặt cũng lười lộ, mẹ ruột của tôi ngược lại lại tới, cũng mang cho tôi một bình bách thảo khô. Mặc dù sống lại một đời, tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của bà ấy lúc đó. Vẻ mặt bà ấy chán ghét, đại khái là cảm thấy xui xẻo: “Chet sớm đầu thai sớm. Không đâu lại mắc loại bệnh này, đừng làm ảnh hưởng đến vận may của em trai mày!” Khi thuốc tràn vào cổ họng của tôi, cảm giác nóng rát như lửa, cố đốt cháy lồng ngực, lòng tôi tràn ngập hận thù. Tôi muốn biến thành á c q uỷ đ òi m ạng. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, đã giúp cho tôi sống lại!
Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về Sau một đêm hoang đường với chú, tôi liền muốn chạy trốn, ra nước ngoài du học. Sau đó, người đàn ông lòng dạ độc ác không chớp mắt nói: “Xuất ngoại cũng được, ba năm sau nhất định phải về nước.” Vài năm sau, tôi mang theo đứa bé vừa ra khỏi sân bay, đã bị vệ sĩ của Phó Cận Niên “mời” lên xe. Tôi run rẩy ngụy biện: “Cháu… cháu kết hôn rồi…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quen thuộc, không có chút ấm áp, “Nhiễm Nhiễm, để con của anh theo họ người khác, lá gan của em cũng đủ lớn rồi đấy.”
Bất ngờ bị bỏ thuốc, tôi lăn lộn với kẻ thù không đội trời chung suốt 3 tiếng.Sau chuyện đó, bạn thân hỏi tôi cảm giác như thế nào, nhưng vì muốn giữ thể diện, tôi cứng miệng bảo:“Nhìn thì ngon đấy, nhưng thật ra chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng cảm nhận được gì đã kết thúc rôi.”“Cậu không biết đâu, Giang Dã chỉ được cái mã ngoài thôi, chứ bên trong…”Ai ngờ câu nói đó lại vô tình lọt vào tai kẻ thù của tôi. Anh nhếch mép cười, rồi kéo tôi về đúng khách sạn lần trước.Anh đè tôi xuống, chậm rãi tháo chiếc máy trợ thính trên tai ra, dùng khẩu hình báo hiệu:“Bỏ ra rồi, thì sẽ không dừng lại được đâu.”“Đừng có khóc lóc xin tha như lần trước nữa.”“Dù sao… anh cũng không nghe thấy gì.”
Tôi tận mắt chứng kiến tên đầu gấu mới chuyển đến trường – Khưu Kỳ, bị một con cún nhỏ bằng bàn tay rượt đuổi suốt hai con phố, sợ đến đỏ cả mắt.Sau khi tôi giúp anh đuổi con chó đi và hứa sẽ giữ kín chuyện này, ánh mắt anh nhìn tôi bỗng trở nên đầy phức tạp:“Cậu biết không?”“Đó không phải là chó. Nó là hung thú thời thượng cổ – Tùy Kỳ.”
Ở bên Thái tử gia giới Kinh thành đã ba năm, giữa chúng tôi vẫn là quan hệ minh bạch, giá cả rõ ràng.Ăn một bữa – hai mươi vạn.Hẹn hò – một trăm vạn.Ngủ một đêm – ba trăm vạn.Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai.Sau vài giây chết lặng, tôi nhìn người đàn ông cao quý, lạnh nhạt ngồi đối diện, buột miệng hỏi:“Anh này, anh có một nghìn vạn không?” (~38 tỷ)
Năm đó, tôi ngày ngày ép buộc anh chàng tự kỷ phải “làm tình”.Anh không muốn ra khỏi nhà, tôi liền lột sạch quần áo của anh.“Trời hôm nay nắng thật đấy. À mà nhắc đến nắng to… ông xã, chỗ đó của anh cũng to lắm nhỉ~”Anh trốn trong phòng tắm, âm thầm buồn bã. Tôi xông thẳng vào.“Ông xã, anh tắm gì mà lâu vậy? À mà nhắc đến lâu…”Anh tuyệt thực, tôi đưa tay luồn vào trong áo anh.“Không ăn cơm thì cơ bụng sẽ nhỏ lại đấy. À mà nhắc đến cơ… để em sờ thử xem…”Sau đó…Tôi vô tình phát hiện anh là phản diện, hoảng hốt bỏ chạy.Ai ngờ anh lại bắt được tôi, nước mắt lã chã rơi xuống, từng món quần áo bị anh tự tay cởi ra.“Vợ ơi, anh không từ chối em nữa… Anh chỉ mở lòng – và cả quần áo – cho em thôi. Em thích nghe lời ngọt ngào hay là lời dơ bẩn?”Bình luận:【Làm tình đến mức khiến người tự kỷ cũng có thể nói lời gợi tình trên giường, đúng là có kỹ năng sống.】【Ai hiểu được, lần đầu phản diện tự kỷ đi mua sắm, là để mua bao cao su siêu mỏng 001.】
Tôi và Lục Yển Tịch là một cuộc hôn nhân thương mại theo kiểu cũ.Ngay ngày đầu tiên kết hôn, anh ấy đã cùng tôi đặt ra ba điều quy ước.Rõ ràng liệt kê ra những việc cần làm để ứng phó với gia đình hai bên.Số lần cần ôm nhau mỗi tuần.Thời gian phải nắm tay.Và mức độ thân mật khi hôn.Ban đầu, anh ấy thực hiện rất nghiêm túc theo đúng thỏa thuận.Mỗi lần hoàn thành đều giống như đang làm nhiệm vụ.Về sau, anh dứt khoát dồn hết những hành động thân mật cần làm trong tuần vào mỗi sáng thứ Hai.Tôi đoán chắc anh cảm thấy miễn cưỡng vô cùng,Nên mới nghĩ thà đau một lần còn hơn dằn vặt nhiều lần, rồi dồn hết mọi việc vào một ngày.Nhưng không ngờ, lại vô tình phát hiện trong nhật ký của anh có viết:【Tôi thật đúng là rảnh tay quá mức.Tại sao hôm qua lại phải dùng hết số lần đó chứ.Mới có thứ Ba thôi.Còn sáu ngày nữa tôi mới được ôm vợ.Sáu ngày này, tôi phải sống sao đây?】Tôi: 「?」
Hôm đó, đại ca trường đánh nhau, tôi chọn ngay một chỗ xem kịch vui đẹp nhất. Kết quả, đại ca tung một cú đấm, tôi không kịp tránh, ăn ngay một đấm vào mặt. Tôi khóc ròng, nhân cơ hội này bắt đại ca làm người hầu cho tôi một tháng. Đại ca nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Đến khi hết hạn, đại ca được “tự do”, tôi lại quay sang bắt anh trai làm người hầu. Ai ngờ, Chí Nham (tên đại ca) đỏ mặt kéo tay tôi đặt lên ngực mình: “Cậu lấy lý do gì mà chọn hắn? Hắn hầu hạ cậu tốt hơn tôi sao?” “Hắn có giàu như tôi không? Hắn có mua bánh kem, trà sữa cho cậu không?” “Hắn có sẵn sàng làm ‘cún’ cho cậu như tôi không?” “Từ giờ để tôi tiếp tục làm người hầu của cậu, được không? Cậu muốn sai bảo thế nào cũng được.”
Ly Rượu Tan Mười Năm Tình Trong buổi tụ họp bạn bè, Giang Nhiên hỏi tôi: “Cậu có chốt bạn trai chưa đấy?” Hỏi thì là hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại cố tình nói cho Tần Mục Xuyên nghe. Bởi ai cũng biết, tôi và anh đã dây dưa suốt mười năm, đến giờ vẫn chưa rõ ràng mối quan hệ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh. Anh dựa lưng vào ghế, lười biếng cười cợt: “Nhìn tôi làm gì? Tôi với Chi Chi là anh em cơ mà.” Giang Nhiên suýt nữa tức đến bật cười: “Con gái thì tuổi xuân có hạn đấy, Nam Chi, phải nhanh lên thôi.” Tôi gật đầu đồng tình: “Ừ, nên tôi chuẩn bị kết hôn rồi.” Mọi người sững sờ. Tôi mỉm cười giải thích: “Gia đình mới giới thiệu gần đây, tìm hiểu một thời gian thấy cũng ổn.” Tần Mục Xuyên – người xưa nay luôn phóng khoáng điềm đạm, giữa bao ánh mắt, lại bóp nát ly rượu trong tay.