Hiện đại

Người đàn ông trước mặt tôi là đại ca xã hội đen.Nhân lúc anh bị mất trí nhớ, tôi đã nói dối rằng chúng tôi là người yêu của nhau.Những việc nên làm, không nên làm, chúng tôi đều đã làm cả.Nhưng những kẻ dám lừa anh ta đều đã chết.Và bây giờ, anh ta đang dí súng vào đầu tôi.01Tôi không ngờ rằng Văn Ứng Giác lại hồi phục trí nhớ nhanh đến vậy.Nói thật, tình huống hiện tại có chút hỗn loạn.Tôi đang ngồi trên đùi anh ta, chiếc áo sơ mi trắng nửa mặc nửa cởi vắt vẻo trên cánh tay, anh ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.Vạt áo xộc xệch, trên cổ còn in vài dấu đỏ đậm, vài giây trước, đôi mắt ấy còn ngập tràn dục vọng.

Tôi đã thích Giang Từ nhiều năm, luôn giữ vị trí là bạn thân của anh ấy.Thậm chí chưa từng có cơ hội tỏ tình.Năm bố mẹ anh ấy qua đời vì tai nạn xe hơi, tôi bỏ học, đi tàu suốt đêm để về nhà, ở bên anh ấy lo liệu tang sự.Giang Từ ôm chặt tôi, đầu tựa vào vai tôi, giọng khàn khàn nói: “Tớ chỉ còn mình cậu thôi.”Tôi không giỏi ăn nói, không biết cách an ủi, chỉ có thể vụng về và thẳng thắn hứa rằng, sẽ ở bên anh ấy cả đời.Khi mọi chuyện được lo liệu xong, tôi định nói ra tình cảm đã chôn giấu suốt tuổi thanh xuân, nhưng anh ấy lại đỏ mắt cầu xin tôi đừng nói ra.Lúc đó tôi không hiểu tại sao, cũng không dám hỏi nhiều.

Mẹ Chồng Nàng Dâu Sau khi kết hôn, mẹ chồng cho rằng bà có thể kiểm soát tôi. Bà muốn tôi trả lại toàn bộ sính lễ cho nhà bà. Theo lời bà, bây giờ kết hôn không giống như ngày xưa nữa, sính lễ chỉ là một hình thức, hoàn thành nghi thức là đủ rồi. Người trẻ thì không nên dựa dẫm vào cha mẹ. Vì vậy, tôi quyết định trả luôn con trai bà lại cho bà.

Nửa đêm khi tôi đi bar về, vừa vào nhà thì bị anh bắt gặp ngay tại trận, tôi còn không may làm rơi ra một cái hộp nhỏ trong túi. Tôi hoảng hốt giải thích: “Kẹo cao su thôi mà.”Anh cau mày, mặt đen lại anh mắt nhìn tôi như muốn giết người:“Kẹo cao su nào mà cỡ XL hả?”Tôi lúng túng đáp trả, cố gắng cãi lại anh:“Ăn kẹo lớn thì có gì sai đâu? Anh không cần quản em! Em đã trưởng thành rồi!”Tôi vừa dứt câu, anh ghìm tôi xuống, dùng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn tôi:“Trưởng thành rồi hả? Từ giờ trở đi nếu ban ngày em cãi nhau với anh, tối anh sẽ tính sổ với em gấp đôi.”

Một Thoáng Hương Xưa Năm 1977, vị hôn phu của tôi, Cố Vân Gia, thi đỗ vào Đại học Kinh đô, khiến cả mười dặm tám thôn xung quanh xôn xao. Mọi người đều khen rằng tôi có con mắt tinh tường, vì Cố Vân Gia không chỉ tài giỏi mà còn đối xử với tôi như bảo bối. Nhưng vào ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi lại tận mắt thấy hắn ôm nữ tri thức trẻ xinh đẹp nhất trong đội sản xuất, dịu dàng mà kìm nén nói: “Em nên biết, mọi nỗ lực của anh đều là để xứng đáng với em.” Khi phát hiện ra tôi đang đứng đó, ánh mắt hắn lóe lên sát ý, như muốn ngăn tôi gây ra bất cứ rắc rối nào.

Giấc Mộng Vinh Quang Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.

Xanh Biếc Vươn Mầm Sau khi tôi cứu bà ngoại thoát khỏi cái ch .t, mẹ lại mang em trai bỏ trốn suốt 8 năm. Cho đến một ngày, cảnh sát tìm đến tận cửa: “Mẹ cô… là do cô gi .t đúng không?”

Khi tin tức tôi lén mang thai con của phản diện bị truyền ra ngoài làm cho mọi người đều sửng sốt.Phản diện đuổi bắt tôi khắp nơi.Lúc này, một người phụ nữ có dáng vẻ đầy cao sang và quý phái, đang khóc sưng đỏ hết cả mắt, đưa cho tôi một tấm vé máy bay.“Chạy đi, con trai tôi không phải người tốt đâu.”

Vòng Quay Định Mệnh Chồng tôi và nhân tình cùng gặp tai nạn qua đời. Chỉ để lại cho tôi hai đứa con riêng của họ. Thoáng cái đã tám năm trôi qua. Tôi dốc hết sức nuôi dưỡng hai đứa trẻ, thậm chí còn giúp chúng thi đỗ vào Thanh Hoa. Thế nhưng, vào ngày hai đứa nhận được tin báo trúng tuyển Thanh Hoa… Người chồng đã qua đời từ lâu của tôi và nhân tình lại đột ngột trở về. Cô ta ôm chặt lấy chồng tôi, mặt mày rạng rỡ. “Nhờ có cô tận tình nuôi nấng, con trai tôi mới có thể thi đỗ Thanh Hoa.” “Nếu không có cô, hai chúng tôi cũng chẳng thể ung dung tiêu dao bên ngoài lâu như vậy…” Sau đó, chồng tôi đề nghị ly hôn để cưới cô ta, gia đình bốn người lại đoàn tụ như chưa từng có gì xảy ra. Tôi không khóc cũng không làm ầm lên. Chỉ mỉm cười nói: “Được thôi!”

Màn Kịch Cuối Cùng “88,8 vạn sính lễ, một xu cũng không được thiếu!” Bữa tiệc đính hôn của tôi và bạn gái đã trở thành một cuộc cãi vã lớn. Trước đó, hai bên gia đình đã thỏa thuận rõ ràng, nhà tôi sẽ chi 48,8 vạn làm sính lễ để cưới cô ấy. Nhưng trong bữa tiệc ngày hôm qua, khi nhắc lại chuyện sính lễ, bạn gái tôi có vẻ né tránh, còn mẹ vợ tương lai thì trực tiếp yêu cầu tăng lên 88,8 vạn. Mẹ tôi không vui, nhưng vì rất thích tính cách dịu dàng của bạn gái, bà vẫn kiên nhẫn thương lượng với mẹ vợ tương lai, hỏi xem có thể bàn bạc lại không vì mọi chuyện đã thống nhất từ trước. Tuy nhiên, mẹ vợ tương lai cùng bố vợ đều từ chối thẳng thừng, không bớt một xu. Bạn gái tôi chỉ ngồi đó, im lặng không nói một lời. Bố tôi, với tính cách nóng nảy, không thể chịu nổi thái độ ngang ngược đó, đã tức giận lật cả bàn tiệc. Câu chuyện từ đây bắt đầu vỡ lở. Tôi và bạn gái rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cô ấy trách là nhà tôi rõ ràng có tiền, tại sao không chịu chi thêm, chỉ cần thêm số tiền đó là em trai cô ấy có thể mua được một căn nhà mới. Cô ấy còn nói rằng điều đó chứng tỏ tôi không yêu cô ấy đủ nhiều, thậm chí còn nhắc lại chuyện bố tôi lật bàn tiệc. Còn tôi, tôi đứng về phía bố mẹ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, hơn nữa, toàn bộ tài sản gia đình đều đã đầu tư vào kinh doanh, khoản tiền lưu động không thể dễ dàng lấy ra. Bố mẹ tôi đã nói rõ từ trước, hiện tại là thời điểm quan trọng của dự án kinh doanh, dù có cố hết sức, nhà tôi cũng chỉ có thể lấy ra tối đa 80 vạn – vừa đủ cho sính lễ và tổ chức đám cưới. Thế mà họ lại đòi tăng lên 88,8 vạn, điều này thật quá đáng. Nếu ngay từ đầu đã thống nhất số tiền đó, chúng tôi có lẽ đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng thay đổi vào phút cuối thế này, làm sao chấp nhận được? Nhìn vào thái độ của bố mẹ vợ tương lai, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi khó mà tiếp tục. Nhưng nếu nói chia tay, tôi lại không nỡ, vì chúng tôi đã yêu nhau ba năm, từ năm hai đến năm tư đại học, tình cảm rất sâu đậm. Thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Bí Mật Trong Ruộng Ngô Kiếp trước, tôi phát hiện mẹ chồng l/én /lút ch ui vào ruộng ngô với một người đàn ông, sợ hãi không dám nói ra, chỉ dám lén lút về nhà kể cho chồng nghe. Kết quả là tôi bị chồng và bố chồng đ á n h đ a p d ã m a n, m ù m ột m ắt, q uè m ột c hân. Sống lại một lần nữa, tôi lại trở về đúng cái ngày mẹ chồng ch ui vào ruộng ngô. Tôi chọn cách không vạch trần, nhưng lần này không hề do dự, ch â m một mồi lửa đốt sạch ruộng ngô đó.

Trúc mã sắp đi tỏ tình, kéo tôi đi uống rượu lấy can đảm.Tôi xách theo túi vịt quay đến ngay.Uống đến nửa đêm.Anh mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Em say chưa?”Thấy tôi không trả lời, anh cất giọng: “Thật ra, anh luôn muốn nói với em…”Tôi bật dậy ngay lập tức, chộp lấy một cái đầu vịt, mắt sáng rực.“Nói đi.”Anh ta há miệng nhìn tôi, rồi đột nhiên sụp đổ.“Anh xin em đấy, làm ơn say một lần được không?”

Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới Ở tuổi bảy mươi, tôi hóa thân thành một nhân vật nữ chính độc ác trong một truyện ngược. Hệ thống nói: “Cô phải theo cốt truyện.“ Tôi đeo kính lão: “Ý mày là theo cốt truyện như thế nào?“ Hệ thống: “Ừm… chính là cô phải ngược đãi cậu ta. Bây giờ, ném cái ghế vào mặt cậu ta! Để cậu ta lăn ra đấy!“ Tôi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Nam chính lúc này vẫn còn là một thiếu niên, gầy như một cây tre, ăn mặc đơn bạc, hung hăng liếc nhìn tôi. Tôi quay người bước vào bếp. Nam chính cắn chặt răng: “Bà định dùng dao giết tôi sao!“ “Bà già chết tiệt, tôi sẽ cùng bà đồng quy vu tận!“ “Cậu quá gầy rồi.“ Tôi thở dài, thành thạo bật bếp, “Tôi sẽ nấu chút cơm cho cậu ăn.“ Làm ơn đi, tôi đây là bà của cậu mà! Có bà nào có thể kiềm lòng được mà không cho cháu mình ăn no nê?

Bị Bạn Trai Chê Bai, Tôi Và Anh Em Của Anh Ta Đã HE Bạn trai tôi chê ngực tôi quá lớn. Anh ta đưa cho tôi năm mươi vạn yêu cầu tôi đi phẫu thuật thu nhỏ ngực. Lúc đó, một người bí ẩn đột nhiên chuyển khoản cho tôi năm trăm vạn. Còn ghi chú là “Đừng nghe lời anh ta”. Tôi nắm chặt điện thoại, lén gửi tin nhắn cho anh em tốt của bạn trai: “Muốn tôi nghe lời anh, chỉ chuyển tiền thôi không đủ đâu.” Đối phương trả lời với tốc độ ánh sáng: “Cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Tôi: “Vậy thôi, tôi đi bệnh viện đây.” Anh ấy quả nhiên đã hốt hoảng: “Cô còn muốn gì nữa?” “Anh đã 18 chưa?” “Tôi 24.” “Chỉ nói miệng không đủ, cho tôi xem.” Sau đó, anh ấy đã dùng hành động thực tế khiến tôi mãn nhãn.

Cô Bé Lọ Lem Không Cần Đũa Thần Trong chương trình “Biến Hình Ký”, cô gái hoán đổi thân phận với tôi đã trộm chiếc vòng Cartier của tôi. Người và tang vật đều bị bắt tại trận, nhưng anh bạn thanh mai trúc mã mù mắt của tôi lại kiên quyết bảo vệ cô ta. Những hàng mưa đạn trước mắt tôi liên tục xuất hiện những lời mắng chửi khó nghe: 【Ai bảo người ta là cô bé Lọ Lem, có nam chính hộ tống, sau này còn đạp lên tiểu thư mà vươn lên chứ!】 【Nữ phụ cũng đáng thương mà, bà cô ta bệnh nặng…】 【Ai yếu thì người đó đúng? Nghèo đến hóa điên rồi à! Bà bị bệnh thì được phép vào chương trình mà ăn cắp à?】 Tôi định bấm phát video giám sát, nhưng rồi dừng lại.

Vì năm mươi triệu, tôi tiếp cận vị Cửu Phó Gia lạnh lùng khét tiếng.Sau khi kiếm đủ tiền, tôi định sẽ biến mất.Giả vờ rơi xuống biển, sống chết không rõ.Ba năm sau, tôi lại bị anh ấy bắt được ở quán bar.Anh ấy mỉm cười thản nhiên, kéo tôi ra khỏi vòng vây của 18 người mẫu nam, dùng mũi dao khẽ nâng cằm tôi lên:“Cô bé lừa đảo, em muốn chặt tay trái hay tay phải?”

Luật Nhân Quả Không Chừa Một Ai Bà lão hàng xóm là một kẻ vô lại. Cháu trai bà ta phá hỏng đồ của nhà ai, bà ta cũng chỉ quăng lại một câu: “Chẳng phải là đền tiền sao! Tôi đền là được chứ gì!” Cho đến sau này, cháu bà ta làm nổ cả bãi đỗ xe.

Tôi là quản lý, đi theo nghệ sĩ nhà mình tham gia show truyền hình.Trong lúc ngồi dưới sân khấu nhàm chán không có việc gì làm, tôi nhắn tin trêu ghẹo người yêu quen qua mạng: “Chồng ơi, livestream cảnh anh tắm cho em coi đi~”Ai ngờ trên sân khấu, nam thần ảnh đế của nhà đối thủ đang chiếu màn hình điện thoại lên để chơi game thì nhận được một tin nhắn WeChat từ người có tên lưu là “Cục Cưng”.Anh ta lập tức thoát game, mở WeChat và cưng chiều nhắn lại: “Ngoan, về nhà anh cho em xem.”Cả trường quay lập tức rơi vào im lặng.Còn tôi—vị quản lý của nghệ sĩ nhà đối thủ—thì ngay lập tức tỉnh táo hẳn, cười như hoa nở.Nam thần nhà đối thủ có bạn gái rồi, phen này có drama để hóng rồi đây!Nhưng nhìn kỹ lại… tôi chết lặng.Khoan đã, chẳng phải tin nhắn đó là do tôi gửi sao

Ngày tôi được cha ruột giàu có đưa về nhà, cánh cổng chính bị cô con gái giả mạo khóa lại. Cô ta nói.“Chị đã lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, chắc chị quen vào từ cửa sau hơn.”Tôi cười nhẹ.“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.Cổng chính bị khóa à, thì cứ đạp nó mở ra thôi.”Vậy là, cánh cổng nhà đại gia Lưu hôm đó bị tôi đạp bay.

Vừa xuống máy bay, tôi liền nhìn thấy tin tức về việc người thừa kế của Tập đoàn Phó Thị đính hôn với thiên kim nhà họ Lục.Buổi lễ được trang trí lộng lẫy và đầy mơ mộng, dưới ánh đèn flash là đôi nam thanh nữ tú nhìn nhau đắm đuối, bạn bè thân quyến phía dưới hò reo chúc phúc, ai ai cũng khen là môn đăng hộ đối, đôi lứa xứng đôi.Nếu như nhân vật chính trong bức hình đó không phải là bạn trai của tôi.Có lẽ tôi cũng sẽ mỉm cười và nói một tiếng rằng họ thật xứng đôi.