Sảng Văn
Sau Khi Kết Quả Thi Cao Học Của Tôi Bị Đánh Tráo Tôi Ôm Huân Công Quỳ Không Đứng Dậy Điểm thi cao học công bố rồi, tôi một người từ nhỏ đã học giỏi, chuẩn bị suốt ba năm lại chỉ được 10 điểm. Tôi yêu cầu trường nguyện vọng kiểm tra lại bài thi, kết quả chỉ nhận được một câu lạnh lùng: “Đã kiểm tra, không có sai sót.” Tôi tìm đến nhà trường cầu xin đòi lại công bằng, nhưng họ không dám dính líu. Tôi tìm đến cảnh sát, cảnh sát khuyên tôi “đừng làm lớn chuyện”. Tôi kiện ra toà, nhưng sau đó một công tử nhà giàu lái siêu xe đ//âm ch//ết ông nội người nhặt ve chai nuôi tôi khôn lớn. Hắn lấy chân đạp vào mặt tôi: “Được điểm cao thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải nhường đường cho tao sao?” “Một đứa mồ côi nghèo hèn như mày, cũng xứng đối đầu với tao à?” Hắn không chỉ đe doạ, khủng bố tinh thần tôi, mà còn ép tôi làm người thế thân cho hắn. Không còn đường lui, tôi ôm hàng chục huy chương quân công, đến trước cổng quân khu, quỳ xuống không dậy nổi. Tôi chỉ muốn hỏi quốc gia: Là con của liệt sĩ, tại sao điểm thi cao học của tôi bị tráo đổi, lại không ai đứng ra xử lý? Tại sao có kẻ dám ngang nhiên hưởng trợ cấp lẽ ra thuộc về tôi, mà vẫn sống an nhàn sung sướng?
Tám Năm Hóa Thành Không Tám năm hôn nhân, tôi rốt cuộc cũng buông tay. Vào đúng ngày kỷ niệm cưới năm thứ tám, chồng tôi tặng tôi 999 đóa hồng. Ngay khi vừa rời khỏi bàn phẫu thuật, tôi bình tĩnh gọi điện, yêu cầu ly hôn. Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng cô bồ nhỏ của anh ta, vừa khóc vừa xin lỗi: “Trình phu nhân, là lỗi tại em tự ý quyết định, xin chị đừng giận tổng giám đốc Trình.” Trình Dật Thần, người chồng luôn lịch sự ôn nhu trước mặt thiên hạ, chỉ nhẹ giọng nói với tôi: “Tùy em.” Lần tiếp theo gặp lại anh ta, đã là nửa tháng sau. “Nấu cho tôi bát mì.”
Nghĩ Cướp Của Tôi? Xuống Địa Ngục Mà Cướp! Em gái cùng cha khác mẹ bị bắt cóc, chồng tôi một mình đi cứu, kết quả bị đ/â/m hai nhát rồi rơi xuống biển, sống ch.t chưa rõ. Tôi cười, quyết định khỏi cần phiền đến cảnh sát, trực tiếp xóa hộ khẩu luôn cho lẹ. Người thì mất tích buổi sáng, giấy chứng tử buổi chiều đã cầm về tay, thỏa thuận thừa kế tài sản thì ký ngay trong đêm. Nhìn ba trăm triệu tiền thừa kế trước mặt, tôi suýt nữa cười đến nghẹt thở. Trên đời này… còn có chuyện tốt như vậy sao?
Chia Tay Càng Sớm Càng Tốt Trước khi cưới, bạn trai tôi là Tống Lộ Thành, mua một căn nhà bằng cách vay ngân hàng. Anh nói: “Đây là món quà cưới bố mẹ anh chuẩn bị cho tụi mình, bất ngờ chưa?” Quả thật là “bất ngờ lớn”. Vì tiền vay mua nhà vừa đúng 90% thu nhập hàng tháng của anh ta. Sau này, khi không thể xoay kịp tiền trả nợ, anh quay sang tôi: “Vợ à…” Tôi cắt lời: “Tỉnh lại đi, anh đâu có vợ đâu.”
Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính Tôi xuyên không vào vai nữ phụ độc ác từng bắt nạt nam chính khi còn nhỏ. Từ lúc chào đời, tôi đã bám lấy cậu ấy, chuyện gì cũng phải tranh cho bằng được. Nam chính uống sữa, tôi giành bình. Nam chính chưa làm gì, tôi đã đổ tội. Nam chính gắp đồ ăn, tôi xoay bàn. Nam chính đi bộ, tôi ngồi xe. Bài tập của nam chính, tôi chôm chỉa. Nam chính yêu sớm, tôi phát thanh cả trường. Vậy mà cậu ấy vẫn không nổi giận. Chắc kiếp trước tôi từng cứu mạng cậu ấy rồi. À quên, nói rõ cho chắc: Tôi không phải nữ chính. Tôi là chị ruột của cậu ấy.
Nữ Phụ Truyện Ngược Tỉnh Ngộ Rồi Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Phó Thu Dương cầu hôn tôi. Tôi còn chưa kịp gật đầu thì trước mắt bỗng hiện ra một hàng loạt dòng bình luận bay lơ lửng: 【Cốt truyện bắt đầu rồi, nam chính cưới nữ phụ chỉ để làm công cụ chăm sóc mẹ bị liệt của anh ta, còn anh ta thì cùng nữ chính lên thành phố học đại học.】 【Mười năm sau, mẹ chồng mất, nữ phụ mới bắt đầu được sống cho bản thân thì nam chính mắc bệnh quay lại tìm cô.】 【Nữ phụ ngu ngốc đồng ý hiến thận cho anh ta. Sau ca phẫu thuật, nam chính mới nhận ra người thật sự yêu anh ta là nữ phụ, bắt đầu màn “truy thê hỏa táng tràng”. Nhưng nữ phụ lúc ấy đã bệnh nặng qua đời, kết thúc một đời bi thảm.】 【Cô ấy chỉ là công cụ do hệ thống sắp đặt để kết nối nam – nữ chính.】 Tôi lập tức từ chối lời cầu hôn. Dòng bình luận thay đổi cảnh báo: 【Chiến lược nam chính thất bại, kịch bản thay đổi, hệ thống chuẩn bị khởi động lại!】 【Truyện ngược “nữ phụ” thăng cấp thành nữ chính văn sảng – truyền cảm hứng.】 Tốt quá rồi, lần này đến lượt tôi làm nữ chính!
Triêu Dương Khi bố mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi vừa lĩnh xong tiền chia hoa lợi trong làng, đang đi dép bông đỏ rực chuẩn bị đi thu tiền thuê nhà. Thiên kim giả bề ngoài thì nói sẽ trả lại mọi thứ vốn thuộc về tôi, nhưng trong từng câu từng chữ lại toàn là vẻ đáng thương tội nghiệp. Thế là… Bố mẹ nói: “Chúng ta không có tình cảm gì với con, Lâm Oản Oản mới là bảo bối trong lòng chúng ta. Đừng mơ giành giật bất cứ thứ gì của nó!” Anh trai nói: “Tao chỉ có một đứa em gái là Lâm Oản Oản. Con nhà quê như mày từ đâu tới thì cút về đó đi!” Mà tôi… là dân bản địa thôn Liệt Đức, Quảng Đông đó. Tôi cần phải giành cái gì sao?
Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi Vào ngày thi đại học, thẻ dự thi của thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bị bỏ quên ở nhà. Anh ấy nhất quyết phải tự mình quay về lấy, tôi đã khuyên anh đừng đi. Kết quả là cô ấy bị bỏ lỡ môn tổ hợp xã hội, trong cơn tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Sau này, tôi và bạn trai cùng đậu vào Thanh Hoa, lương năm lên đến hàng triệu, cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng đến ngày giỗ của thanh mai trúc mã ấy, anh ta đã đâm tôi nhiều nhát, giết chết tôi. “Là cô hại chết cô ấy. Nếu tôi giúp Hạ Hạ lấy thẻ dự thi, cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.” Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trùng sinh về ngày thi đại học. Giọng nói lo lắng của bạn trai vang bên tai: “Kiến Tinh, anh phải về lấy thẻ dự thi giúp Hạ Hạ.” Lần này, tôi mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”
Mỗi Bông Tuyết Đều Có Tội Vào ngày sinh nhật bạn trai tôi, mẹ anh ta đã vun vén anh ta và hoa khôi của trường thành một “cặp đôi tương lai” của Thanh Hoa. Hoa khôi đưa tặng anh ta chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá mấy vạn tệ, mẹ anh ta cười đến mức không khép nổi miệng, nói rằng chỉ có như vậy mới xứng đáng với “cậu con trai Thanh Hoa tương lai” của bà ta. Còn tôi, cô bạn gái vừa đạt thủ khoa toàn tỉnh, điểm cao hơn anh ta hẳn 27 điểm trong mắt bà ta, lại chỉ là một “con ở nghèo kiết xác” nên cút vào bếp rửa bát. Tôi xách chiếc tiramisu tự tay làm, đứng trước cửa nhà họ Trần, tiếng cười nói vui vẻ lọt ra từ khe cửa như một chậu nước bẩn hắt thẳng vào mặt tôi. “Tiểu Dự à, vẫn là Tiểu Hiểu hiểu chuyện nhất. Con xem, người ta tặng con cái đồng hồ này Vacheron Constantin đấy! Thế mới xứng với thân phận sinh viên Thanh Hoa tương lai của nhà ta chứ!” Đó là giọng của bà mẹ chồng tương lai Lưu Phương the thé và cay nghiệt, từng câu từng chữ như muốn khoe mẽ với cả thiên hạ. Cửa mở ra. Trần Dự đứng ở cửa, trông thấy tôi thì nụ cười trên môi khựng lại. Anh ta mặc chiếc sơ mi hàng hiệu mới tinh, trên cổ tay là chiếc đồng hồ sáng lấp lánh, đâm nhói mắt tôi. “Khả Khả, em đến rồi.” Anh ta định nắm tay tôi nhưng tôi nghiêng người tránh đi.
Hộp Cơm Gây Nghiệp Khi tôi đang bán lẩu lòng ở ven đường, thì “nữ phụ độc ác” tương lai đang bị mẹ kế đuổi ra ngoài. Hệ thống hối hả thúc giục: “Đi nhanh đi! Đây chính là bước ngoặt khiến cô ta hắc hóa!” Tôi hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây, lật đật đẩy xe chạy, nào ngờ lại đánh rơi mất hộp cơm tối. Ngày hôm sau, cô bé ấy,nữ phụ độc ác tương lai ôm chiếc hộp cơm trống trơn đến trước mặt tôi. “Chị ơi, hôm qua chị đánh rơi cái này, em nhặt được ạ.” Tôi nhìn chiếc hộp, hỏi: “Vậy cơm bên trong đâu rồi?” Cô bé né tránh ánh mắt tôi, nhỏ giọng đáp: “Lúc em nhặt thì… bên trong đã trống rồi.” Hệ thống nhảy dựng lên tức giận: “Thấy chưa! Còn nhỏ đã biết nói dối! Thật chẳng lạ gì về sau lại trở thành nữ phụ chuyên phá hoại nam nữ chính!” Tôi quay đầu đi, hờ hững nói: “Vậy là em nhớ nhầm rồi. Hộp cơm của chị còn đầy đồ ăn, cái trống trơn này chắc không phải của chị đâu.”
Hàng Xóm Bất Đắc Dĩ Tôi dắt con gái về nhà, vừa mở cửa đã thấy chồng nằm trên ghế sofa chơi game. Tôi nhẹ nhàng nói: “Hồi nãy em gặp hàng xóm mới dưới lầu, là một cậu bé. Trông giống hệt anh hồi nhỏ.” Chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống, đậ/p trúng mặt. Tôi thong thả tiếp lời: “Chỉ thấy bà ngoại dẫn thằng bé, bảo ba mẹ nó ly hôn rồi. Nghe mà tội.” Chồng tôi cố gắng nặn ra một nụ cười tự tin mà giả trân, nhặt điện thoại lên, nằm xuống lại: “Anh không tin. Mấy đứa nhóc bình thường làm gì đẹp trai được như anh.” Chuẩn thật. Trẻ con bình thường thì không giống. Nhưng con riêng của anh thì có.
Bí Mật Trong Ruộng Ngô Kiếp trước, tôi phát hiện mẹ chồng l/én /lút ch ui vào ruộng ngô với một người đàn ông, sợ hãi không dám nói ra, chỉ dám lén lút về nhà kể cho chồng nghe. Kết quả là tôi bị chồng và bố chồng đ á n h đ a p d ã m a n, m ù m ột m ắt, q uè m ột c hân. Sống lại một lần nữa, tôi lại trở về đúng cái ngày mẹ chồng ch ui vào ruộng ngô. Tôi chọn cách không vạch trần, nhưng lần này không hề do dự, ch â m một mồi lửa đốt sạch ruộng ngô đó.
Cút Đi, Đồ Con Riêng Bố tôi qua đời vì t//ai n .ạ/n giao thông, gia đình tôi nhận được một khoản tiền bồi thường rất lớn. Hôm sau, hàng xóm đã tới gõ cửa vay tiền, nói con trai cô ta bị bệ/nh nặng. Mẹ tôi mềm lòng, không do dự định cho vay ngay. Nhưng tôi đã ngăn bà lại — Bởi vì tôi đã sống lại một lần nữa. Đứa con trai của cô ta chính là con riêng của bố tôi, và nó hoàn toàn không hề mắc bệ/nh gì cả.
Bạn Trai Lấy Tôi Thế Thân, Tôi Quay Sang Và Kết Hôn Với Chú Giám Đốc Điều Hành Của Anh Ta Tết năm nay, tôi theo bạn trai Phó Hằng về quê ra mắt nhóm bạn thân từ nhỏ của hắn. Tửu lượng kém, tôi gục xuống bàn, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Phó Hằng và đám bạn thân. “Ê, Tống Dao, bạn gái cũ mà mày mãi không quên đã về nước ăn Tết rồi. Nghe nói lần này không đi nữa đâu.” “Thế còn bạn gái thay thế mà mày dùng để chữa lành vết thương lòng thì tính sao?” Phó Hằng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tết nhất mà chia tay thì xui xẻo lắm. Đợi qua mùng bảy rồi chia, đúng sinh nhật của Tống Dao, tao có thể nhân dịp đó cầu hôn luôn.” Lời của Phó Hằng hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng mà tôi còn đang níu kéo. Tôi viện cớ đi vệ sinh, gọi điện cho Phó Huyền Dạ: “Hôn ước vẫn giữ, tôi sẽ kết hôn. Nhưng đội phù rể đón dâu, tôi muốn tự chọn một người.” Phó Huyền Dạ sảng khoái đồng ý: “Được, cô nói đi.” “Cháu trai anh — Phó Hằng.”
Đi Xa Là Mất Nhau Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời. Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà. Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh. Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” “Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?” “Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.” Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi. Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.
Tặng Cả Chồng Lẫn Bệnh Tật Cho Tiểu Tam Đi công tác về nhà, tôi phát hiện ra… bệnh nhân của mình lại đang lăn lộn trên giường với chồng tôi. Cô ta trưng ra vẻ đáng thương. “Bác sĩ Mạnh, từ khi ở bên Minh Thành, tôi cảm thấy bệnh của tôi tiến triển tốt hẳn.” “Chị tốt bụng chút đi, nhường anh ấy cho tôi được không?” Tôi vừa tát vừa lao đi làm thủ tục ly hôn, chia tài sản trong chớp mắt. Chúc hai người họ trăm năm hạnh phúc. Hay lắm, một người vừa được chẩn đoán ut, một người thì đang giấu chuyện nhiễm H I V. Tôi chỉ muốn xem, cuối cùng ai là người hại ch.t ai.
Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh” Chồng tôi từng tài trợ cho một sinh viên nghèo. Cô ta nhân lúc tôi vắng nhà đã mặc trộm áo ngủ của chồng, đăng lên Weibo với dòng caption: “Áo ngủ của anh trai thật thoải mái”, rồi công khai khiêu khích tôi. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi, vài chiêu thôi là khiến cô ta thân bại danh liệt.
Năm thứ tư trở thành người thực vật, tôi tỉnh lại. Trần Chi Hành mừng đến phát khóc, nắm chặt tay tôi, nói sẽ cho tôi một lễ cưới long trọng nhất. Nhưng anh không biết rằng, trong suốt bốn năm hôn mê đó, tôi đã thấy được hiện tại lẫn tương lai. Anh đã có người thay thế tôi từ lâu rồi. Và rồi sẽ vì cô ta mà oán trách tôi, phản bội tôi, cuối cùng là vứt bỏ tôi. Vậy nên, tôi không cần anh nữa.
Người Về Cùng Mùa Gió Lạnh Tôi là con ruột bị thất lạc. Nhưng đến khi được tìm thấy, tôi đã sớm kết hôn và có con rồi. Lúc ấy, thiên kim giả lại chế giễu tôi: “Thật đáng thương làm sao, bị bắt cóc mà còn không chịu học hành đàng hoàng, lại còn đi sinh con cho người khác.” Sau đó, thái tử gia trong giới hào môn bị chụp ảnh khi đang dẫn con đi chơi ở công viên giải trí, tình cờ cô ta lại thấy được và lập tức đăng lên mạng: [Đàn ông dẫn con đi chơi đúng là cực phẩm, cảm ơn ông xã.] Rồi weibo của thiên kim giả lập tức bị fan tràn vào bàn tàn, ai nấy đều ngưỡng mộ cô ta vì tưởng được gả vào hào môn. Thái tử gia nghe vậy liền quay sang liếc nhìn con trai cả, rồi quay lại hỏi tôi: “Vợ à, ai là ông xã của cô ta vậy? Em coi vậy mà chịu được à?” Con trai cũng vội nói thêm: “Mẹ ơi, mau cho ba một danh phận đi.”
Thoát Khỏi Cuộc Hôn Nhân Rối Ren Mẹ chồng gọi điện, báo rằng con trai tôi ch .t đ/u/ố/i khi đang tắm. Tôi hoảng hốt chạy tới bệnh viện, con trai tôi đã ngừng thở. Mẹ chồng ngồi dưới đất, đ/ấ/m ngực gào khóc. Chồng tôi ôm tôi vừa khóc vừa nói: “Anh cả đời này không vượt qua nổi cú sốc này đâu…” Nửa năm sau, anh ta ôm một người phụ nữ đang mang thai bước vào nhà, gắt gỏng: “Chuyện cũng qua lâu rồi, mình nên hướng về phía trước chứ?” Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở về đúng ngày con trai gặp chuyện. Và lần này, tôi tận mắt thấy mẹ chồng đ,è đ/ầ/u con trai mình xuống chậu tắm…