Sảng Văn
Phu Nhân Phản Kích Trong giới ai cũng biết, từ nhỏ tôi đã thèm khát Cố Bùi Tư. Anh học gì, tôi học nấy. Anh học 8 thứ tiếng, tôi cũng học 8 thứ tiếng. Anh học tài chính, tôi cũng học tài chính. Dù sao thì hai nhà Cố và Thẩm chắc chắn sẽ liên hôn. Đế chế thương mại rễ sâu gốc vững, thiếu một bên cũng không được. Nào ngờ đến ngày cưới, Cố Bùi Tư trên đường đi đón dâu lại bất ngờ rẽ hướng, bay ra nước ngoài cứu ánh trăng sáng yếu đuối kia. Thanh mai trúc mã, trở thành trò cười lớn nhất. Tôi mặc chiếc váy cưới giá tám chữ số, một mình hoàn thành hôn lễ xa hoa này. Hôm đó tin tức phủ khắp trời đất, tên tôi lần đầu tiên được xếp trước anh ta. Đồ ngốc. Đàn ông hai chân đầy ngoài đường. Đế chế thương mại đã thành hình, chỉ có một cái, không có người thay thế. Tôi không chỉ thèm thân thể anh ta, tôi còn thèm cả tiền của anh ta.
Mẹ Tôi Muốn Bán Tôi Ngày lễ tình nhân, mẹ tôi lén lút huỷ vé tàu cao tốc của tôi. Nhất quyết bắt tôi ngồi xe của cậu về quê. Nhưng vừa lên cao tốc, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một loạt bình luận như đang xem livestream. “Cô gái à, đừng đi! Họ định bán cô cho đối tượng xem mắt đấy!” “Làm chuyện đã lỡ rồi thì phải cưới, nhận 30 vạn tiền sính lễ!” “Bị nhốt trong nhà hơn chục năm, sinh con ra nhưng không tôn trọng con, cuối cùng còn bán con sang miền Bắc Miến Điện!”
Uyên Ương Ân Ái Trúc mã của ta là một người què. Hắn bị ta đánh què. Còn ta, là một đứa ngốc. Bị hắn đập ngốc. Hai nhà bàn bạc, một người què, một kẻ ngốc. Gộp lại thành một đôi cho xong. Thế là, ta chảy nước miếng, hắn lê cái chân què. Chúng ta bái đường thành thân, trở thành phu thê. Nhưng sau khi thành thân, ta lại thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì đi lại như bay. Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thanh chất vấn: “Ngươi giả bộ đấy à?!”
Tổ Tiên Hiển Linh Rồi Thông thường, người ta cúng tổ tiên là để cầu bình an. Tôi mang theo thẻ ngân hàng của mình, chỉ mong cầu một đêm đổi đời thành đại gia. Ngày hôm sau, tài khoản của tôi bỗng xuất hiện một khoản tiền khổng lồ, mà dù có đầu thai ngàn lần cũng chưa chắc kiếm được. Tôi phát tài rồi ~ Nhưng vui quá hóa buồn, cảnh sát đã tìm đến tận cửa nhà tôi. Cuối cùng, tôi bị các chú cảnh sát bắt giữ vì tội “trộm cắp”.
Mẹ Ơi, Con Không Phải Cái ATM Sau khi biết tôi định dẫn bạn trai về nhà ăn Tết, chị dâu tức giận đến mức đập bàn, chỉ tay vào tôi mà mắng: “Du Nghiên! Lúc trước chính em nói không yêu đương, không yêu đương, chị mới sinh con! Giờ đứa bé đang ở tuổi cần tiền nhất, em không định lo nữa đúng không?” “Nhà em định lừa cưới sao?” “Chị muốn giới thiệu em trai ruột của chị cho em, em thì không chịu, giờ lại rẻ rúng bản thân, háo hức dắt đàn ông về nhà!” Tôi nhìn chị ta như lên cơn điên, chỉ vào đống lộn xộn dưới đất nói: “Một là chị xin lỗi tôi, hai là tôi đè đầu chị xuống bắt chị ăn hết đống này!”
Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!
Vả Mặt Chồng Cũ Chồng tôi lái xe khi say, gây tai nạn, rồi lừa tôi đứng ra nhận tội thay. Khi tôi ra tù, anh ta đã tái hôn. Người vợ mới không ai khác, chính là bạn thân của tôi. Con gái tôi mới năm tuổi, bị xích bằng dây sắt ngoài ban công, sống không khác gì một con chó. Sợ tôi trả thù, bọn họ lái xe đâm chết tôi. Tôi mở mắt lần nữa, thì phát hiện mình đã trùng sinh. Chồng tôi quỳ gối trước mặt, khẩn thiết cầu xin tôi đứng ra nhận tội thay anh ta. Tôi đá một cú làm anh ta ngã lăn ra: “Đồ tội phạm chết tiệt, cút vào tù đi!”
Gia Tộc Ký Sinh Bạn trai quên đăng xuất WeChat trên máy tính của tôi, mà đúng lúc đó lại đang trò chuyện trong nhóm gia đình bên nhà anh ta. Mẹ: “Con trai, mai qua nhà Thẩm Tâm Nhã dạm hỏi, thật sự phải đưa 18 vạn sính lễ à?” Bạn trai: “Đương nhiên, dù phải vay 58 vạn cũng phải đưa cho cô ấy.” Lòng tôi thoáng vui, cảm thấy anh ấy thật sự yêu tôi. Nhưng chỉ giây sau, nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại. Bạn trai: “Dù sao sau khi đính hôn thì con sẽ báo cảnh sát, bắt họ trả lại. Đến lúc đó còn kiếm được một bảo mẫu và một kẻ sinh con miễn phí nữa.” Ba: “Người ta làm gì chịu? Dù có trả lại cũng không chịu gả nữa đâu, con nghĩ hơi nhiều rồi đấy?” Bạn trai: “Không chịu thì con dùng AI tạo ảnh nóng của cô ta, bôi nhọ thanh danh, nói là sống chung và từng phá thai với con, cuối cùng cô ta chẳng phải vẫn phải lấy con sao?” Ba: “Không tệ con trai, kế này hay đấy!” Mẹ: “Quả nhiên con trai mẹ thông minh, không tốn một xu cũng cưới được vợ!” Chị gái: “Tới lúc đó chị giúp em phát tán ảnh nóng của cô ta, hehe.” Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bạn trai gõ cửa: “Em ơi, chìa khóa xe anh để quên ở nhà em rồi, mở cửa đi.”
Khi mang thai được sáu tháng, Kỷ Ngôn Kỳ bỗng nói, không còn thích tôi nhiều như trước nữa. Tôi khẽ cười: “Vậy anh muốn nói gì? Ly hôn à?” Kỷ Ngôn Kỳ sững người một chút, ánh mắt lướt qua cái bụng đã sáu tháng của tôi. “Anh chỉ đùa thôi, đừng giận mà, em còn đang mang thai.” Nhưng tôi biết, đó không phải lời nói đùa. Anh ta đã phải lòng cô thực tập sinh mới. Anh cùng cô ta xem phim, cùng cô ta trượt tuyết. Khi cô ta bị bắt nạt, anh đứng ra bênh vực. Cô ấy nép trong vòng tay anh khóc: “Nếu em là người đầu tiên gặp anh, liệu anh có cưới em không?” Kỷ Ngôn Kỳ im lặng, chỉ ôm cô ấy càng chặt hơn.
Bề Ngoài Thanh Tao, Bên Trong Tào Lao Bố tôi ngoại tình, mẹ tôi đòi ly hôn. Bà nội – người lúc ra ngoài thì ra vẻ tao nhã như hoa cúc, về nhà thì chỉ toàn nói xàm – liền lôi sổ hộ khẩu ra. “Con dâu à, ly hôn chứ không rời nhà nhé! Mẹ chỉ nhận con thôi, tuyệt đối không nhận nó!” Mẹ tôi nghe thế mừng như mở cờ, cầm ngay sổ hộ khẩu đi trong đêm đổi họ cho tôi với chị gái. Xong xuôi, bà nội đơ người như tượng. Mẹ tôi cười tươi rói: “Mẹ ơi, mình là người một nhà mà. Giờ trong sổ hộ khẩu chỉ còn mỗi mẹ là khác họ, nhìn mà thương ghê. Hay mẹ cũng theo họ tụi con luôn đi?”
Mạnh Uyển Trạng nguyên lang đã cho một cô nhi ở nhờ trong nhà. Cô nương ấy dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu mì, hai người họ đã nảy sinh tình cảm. Vì cô nương đó, hắn không tiếc hủy hôn ước với ta, vị thanh mai hắn. Mẫu thân hắn không nỡ từ bỏ gia thế của nhà ta nên đã tự ý tìm cách đuổi vị cô nương kia đi. Nhưng trạng nguyên lang lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Sau này, hắn làm quan to, quyền khuynh triều dã. Hắn trước tiên trả thù ta, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc của ta. “Ngày đó, ngươi dùng quyền thế ép A Trí phải rời đi.” “Giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị quyền thế giày xéo.” Hắn ăn nói rất đường hoàng, không hề quan tâm đến tình nghĩa phu thê suốt tám năm của chúng ta. Ta bị một nhát kiếm cắt đứt cổ họng, đau đớn mà chết, dưới thân là thi thể của mẫu thân. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày trạng nguyên lang muốn hủy hôn với ta.
Thắng Đời 1-0 Sau Khi Tra Nam Ra Đi Chồng tôi – Hồ Đạt – đang khỏe mạnh, đùng một cái đột tử. Ba mẹ chồng hỏi nguyên nhân, tôi thật sự ngại nói ra. Tôi tổ chức tang lễ linh đình mong anh ta yên nghỉ, ai ngờ lại bị nghi ngờ m/ưu s/át, còn bị kiện lên đồn. Đúng là lòng tốt bị xem như gan lừa! Tôi không nói thật là sợ hai ông bà già rồi còn mất mặt đó chứ!
Xuân Đằng Rực Rỡ Mười hai năm sau khi thành thân, phu quân vì sủng thiếp mới nạp mà thẳng tay tát ta một cái. Hắn thản nhiên nói với hạ nhân: “Nàng chỉ là một phu nhân yếu đuối, còn dám phản kháng ta sao?” Ta mỉm cười dịu dàng, nhặt chiếc ghế nhỏ trên đất lên, vung tay nện thẳng vào trán hắn.
Tôi Không Làm Cơm Tình Thương Nữa Tôi nấu cơm miễn phí cho các cụ già trong làng đã ba năm nay. Mỗi ngày một bữa tối, có thịt có rau, nhà nào có trẻ nhỏ bị bỏ lại thì tôi sẽ phần thêm một suất. Ba năm qua, chưa từng lấy của họ một xu. Chi phí nấu nướng đều do tôi quay video ngắn, livestream kiếm tiền để trang trải. Hôm đó, như thường lệ, tôi nấu xong nồi giò heo lớn, đợi các cụ đến nhận cơm. Không ngờ lại đợi được ông trưởng thôn mới nhậm chức, dẫn theo một đám người khí thế hừng hực đến trước mặt tôi. “Cô đã quay video người già trong làng suốt ba năm nay để kiếm tiền, vậy số tiền đó lẽ ra phải chia cho cả làng chúng tôi!” Tôi giải thích: “Tôi đâu có không bỏ công sức đâu, ngày nào tôi cũng tự tay nấu cơm, làm đồ ăn ngon cho các cụ mà.” Bọn họ nổi giận: “Trưởng thôn đã nói rồi! Cái kiểu nấu cơm này của cô chỉ là làm bộ tốt bụng, thực chất là để câu view! Tiền cô bỏ túi hết, còn người già trong làng bị quay lên thì không được một đồng nào!” Ngay sau đó, họ đập luôn bộ đồ nấu của tôi, còn vứt nồi giò heo tôi mất ba tiếng để nấu đi. Họ còn tuyên bố: nếu tôi không chia tiền cho dân làng thì không được phép tiếp tục nấu cơm kiếm tiền nữa. Mà cũng tốt thôi, làm ba năm rồi, tôi cũng mệt rồi. Tôi cũng muốn xem vị trưởng thôn mới này sẽ làm cách gì để lo cho các cụ già neo đơn trong làng.
Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục Ngày em gái lấy chồng, bố chồng yêu cầu em ch/ui qua đ/ũng quầ/n chú rể: “Ch/ui q/ua đũ/ng qu/ần chú rể, mới mong làm vợ ngoan trong tương lai.” Nhà trai lập tức hiểu ý, nhao nhao phụ họa. Ngay cả em rể – người mà ngày thường luôn tự nhận là thật thà – cũng đứng về phe họ, nói em tôi đừng làm mất vui. Nhìn em gái tôi – một đứa từng mù quáng vì yêu – hối hận đến mức suýt khóc, tôi liền đứng dậy, lấy một cái chậu than khổng lồ ra, khóa trái cửa. Sau đó cầm mâm cưới đ/ậ/p th/ẳng vào đầu chú rể cho tỉnh táo lại. “Tụi tôi ở đây cũng có tập tục: chú rể phải chân trần bước qua chậu than, trừ xui xẻo và đốt vía tiểu nhân.” “Bước đi, bắt đầu từ chú rể.” “Ai không bước thì đừng hòng ra khỏi cửa ngày hôm nay.”
Em Gái Thất Lạc Của Tôi Là Phú Bà Em gái ruột của tôi đến nhận gia đình lại không được chào đón. Bố và anh trai tôi đều bảo vệ cô em gái giả kia. Kết quả em gái ruột tôi vừa quay đầu đã thành phú bà nghìn tỷ, bố và anh tôi khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trừng Phạt Phu Quân Bội Bạc Phu quân vừa trọng sinh đã nói muốn bỏ ta để cưới biểu muội của hắn. Bà mẫu sợ đến mức tát hắn một cái: “Biểu muội của ngươi bây giờ đã là quý nhân trong cung, ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như thế là muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?” Phu quân ngẩn ngơ. Hắn không biết, ta đã trọng sinh trước hắn bốn năm, biểu muội của hắn sớm đã bị ta đưa vào cung rồi. Kiếp trước, phu quân thiên vị biểu muội, hết lần này đến lần khác mưu hại ta. Kiếp này, ta muốn xem hắn có đủ bản lĩnh để hại hoàng đế không? À, đợi đến khi hắn phát hiện mình đã bị ta thiến từ lâu, chắc chắn sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.
Mộng Đế Vương Ta và khuê mật Triệu Uyển Tình cùng lúc vượt cạn. Nàng sinh con gái, ta sinh con trai. Nhưng vừa lúc hài nhi cất tiếng khóc oa oa, trước mắt chúng ta lại hiện lên một loạt dòng chữ kỳ lạ: 【Haizz, nếu hai nàng ấy biết con mình đều không sống nổi quá một tuổi, chắc đau lòng chết mất thôi.】 【Đúng vậy, một đứa bị bà mẹ chồng trọng nam khinh nữ dùng mười hai cây kim thép đâm vào đầu đau đớn mà chết, một đứa thì bị hoàng đế vì sợ thế lực nhà họ Lý mà đích thân hạ lệnh hạ độc giết chết. Hai đứa trẻ này đúng là đầu thai nhầm chỗ rồi!】 【Bi thảm nhất chẳng phải hai người mẹ tốt bụng kia sao? Không chỉ mất con, còn bị tra nam tuyệt hậu, chết rồi còn bị đạo sĩ trấn hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh.】 Nhìn thấy những dòng chữ ấy, ta và Uyển Tình không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Sau một cái liếc mắt trao đổi ngắn ngủi, chúng ta lập tức hoán đổi hai đứa trẻ.
Nữ Phụ Độc Ác Là một nữ phụ độc ác, ngay khi ta sắp dùng trâm cài rạch nát dung nhan để hãm hại nữ chính, bỗng nhiên trước mắt hiện ra những dòng chữ kỳ lạ— 【Dung mạo còn, giang sơn còn!! Con gái, đừng làm chuyện dại dột!! Con gái ngoan có làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nữ chính, ngược lại, thuốc trị thương của con đã bị cô ta động tay động chân, rạch mặt rồi cũng không hồi phục được, cả đời hối hận!】 【Thời này mà vẫn có người thương cảm nữ phụ à? Chẳng phải chỉ là một kẻ làm nền, tô điểm thêm hào quang cho nữ chính hay sao?】 【Nhưng mà… xét cho cùng, nữ phụ vốn là đệ nhất mỹ nhân trong truyện! Xót xa cho nhan sắc này thì có gì sai? Dù sao thì, sau khi thành thân, sau khi bị hủy dung cô ấy cũng sẽ bị nam phụ ruồng bỏ, rồi bị đày đến chốn phong trần mà chịu đọa đày thôi!】 【Vì cô ta là tuyệt sắc giai nhân, nếu không hủy dung trước khi kết hôn, làm sao nữ chính có cơ hội tiếp cận nam chính chứ? Mau chóng lui xuống sân khấu, nhường chỗ cho đôi chính đi nào.】 Bàn tay ta run lên, trâm cài rơi xuống đất. Chuyện gì thế này?