Sảng Văn

Cả Công Ty Giúp Tôi Thành Người Tình Của Chồng Thật Công ty tổ chức tiệc tất niên, thì tiểu tam của chồng tôi gọi điện tới khiêu khích. “Tôi đang ở Tam Á, cưỡi chồng chị bơi nè.” Vừa nghe thấy, sếp tôi lập tức quyết định đổi địa điểm tổ chức tiệc tất niên sang Tam Á. Chị đồng nghiệp bên phòng pháp chế lạnh lùng lên tiếng: “Năm năm hành nghề, chưa từng thua kiện.” Nhân sự Tiểu Trương giãn cơ tay: “Xin tự giới thiệu lại, tôi là quán quân võ thuật năm ngoái.” IT Tiểu Hứa phấn khích: “Nhớ dẫn tôi theo nhé, toàn bộ tin nhắn chat của chồng chị từ tám trăm năm trước, tôi đều có thể khôi phục lại rồi phát lên màn hình lớn!” Còn sếp tôi, anh ta siêu giàu. Một cái chân ba mươi triệu, hai cái chân năm mươi triệu. Anh ta định cho chồng tôi nếm thử cảm giác bị ngũ mã phanh thây đây mà—

Sau Một Cái Tát, Chồng Tôi Lĩnh Trọn Gói Tuyệt Tự Tuyệt Tôn Hai năm làm IVF cuối cùng cũng có thai, nhưng cả nhà chồng lại ép tôi phải đưa tiền cho em chồng kết hôn. “Hai vợ chồng làm IVF hết ba trăm nghìn, số tiền này là tiêu trên người cô, vậy cô phải bỏ ra!” Tôi nghẹn họng phản bác: “Lúc trước là chính các người cầu xin tôi đi làm IVF mà.” Chưa kịp dứt lời, chồng đã vung tay tát tôi một cái. Vậy nên tôi đã biến mình thành người độc thân, tiện thể khiến hắn tuyệt tự tuyệt tôn.

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên? Tôi nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc đanh đá nhất vùng. Leo mái nhà, gỡ ngói, châm pháo trong hố phân đều là nghề sở trường của tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại cưới phải một ông chồng da trắng đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, cha mẹ chồng thì ít nói nhu mì, không biết nổi giận. Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi chúng tôi tới nhà họ hàng làm khách, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai bảo mẹ chồng như giúp việc. Tôi hỏi chồng: “Em có thể phát điên được không?” Anh đáp: “Nếu có thể, làm ơn phát điên ngay đi.” Tốt lắm! Đấu trường thuộc về tôi cuối cùng cũng đến rồi!

Được Anh Em Pháo Hôi Nhặt Về Nuôi Hai anh em nhặt tôi về là nhân vật pháo hôi trong truyện. Anh trai u ám, lạnh lùng, bị nữ chính tỏa nắng thu hút. Em gái nhạy cảm, thiếu thốn tình cảm, cam tâm tình nguyện dâng hiến mọi thứ cho nam chính. Họ cứ ngỡ bản thân đã tìm thấy cứu rỗi. Ai ngờ, nam nữ chính chỉ xem họ là bàn đạp để tiến thân. Để giữ được cuộc sống phú quý, tôi quyết định cướp lấy vai diễn của họ! Khi anh trai lại rơi vào trạng thái chán đời, tôi hôn lên má anh một cái: “Ơ, mềm mềm thơm thơm, anh là một cái bánh kem bơ mà~” Đến người đàn ông lạnh lùng nhất nghe được câu khen này cũng phải nhếch mép cười. Khi em gái nửa đêm lén khóc, tôi cũng bật khóc theo: “Ngôi sao xinh đẹp sắp bị nước nhấn chìm rồi, phải làm sao đây?” Cô ấy nín khóc bật cười, bất lực ôm tôi vào lòng. Về sau, nam nữ chính vì mãi không hẹn được ai nên sốt ruột, chủ động tìm tới tận nơi. Lại thấy hai anh em đang thức trắng đêm để giúp tôi làm đồ thủ công mẫu giáo.

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục Ngày em gái lấy chồng, bố chồng yêu cầu em ch/ui qua đ/ũng quầ/n chú rể: “Ch/ui q/ua đũ/ng qu/ần chú rể, mới mong làm vợ ngoan trong tương lai.” Nhà trai lập tức hiểu ý, nhao nhao phụ họa. Ngay cả em rể – người mà ngày thường luôn tự nhận là thật thà – cũng đứng về phe họ, nói em tôi đừng làm mất vui. Nhìn em gái tôi – một đứa từng mù quáng vì yêu – hối hận đến mức suýt khóc, tôi liền đứng dậy, lấy một cái chậu than khổng lồ ra, khóa trái cửa. Sau đó cầm mâm cưới đ/ậ/p th/ẳng vào đầu chú rể cho tỉnh táo lại. “Tụi tôi ở đây cũng có tập tục: chú rể phải chân trần bước qua chậu than, trừ xui xẻo và đốt vía tiểu nhân.” “Bước đi, bắt đầu từ chú rể.” “Ai không bước thì đừng hòng ra khỏi cửa ngày hôm nay.”

Người Giấy Thiên kim giả tìm đến tận cửa, ta đang bận rộn làm người giấy. Nàng nhíu mày, châm chọc ta: “Tống gia là thế gia thư hương, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy?” Ta đưa ra một hình nhân giấy giống hệt nàng: “Phiền cô nương trả năm trăm lượng, không nhận thiếu nợ!” Thiên kim giả tức đến phát run: “Ngươi nguyền rủa ta?” Ta bĩu môi. Nếu không phải kiếp trước nàng đã vớt ta lên từ hố phân, ta cũng chẳng quan tâm nàng có bị gả đi minh hôn hay không.

Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh” Chồng tôi từng tài trợ cho một sinh viên nghèo. Cô ta nhân lúc tôi vắng nhà đã mặc trộm áo ngủ của chồng, đăng lên Weibo với dòng caption: “Áo ngủ của anh trai thật thoải mái”, rồi công khai khiêu khích tôi. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi, vài chiêu thôi là khiến cô ta thân bại danh liệt.

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn Học sinh nghèo tôi tài trợ thi đỗ đại học. Tôi tổ chức tiệc mừng lên đại học cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không cho tôi ngồi cùng bàn: “Nếu để người ta biết người tài trợ cho em chỉ là một người bình thường, sau này em còn biết ngẩng đầu lên thế nào?” “Chị đừng đến nữa, để bạn trai thiếu gia nhà giàu của chị tới là được.” Tôi tức đến mức tay run lên. Tôi đã chia tay với thiếu gia đó từ lâu rồi, mà nguyên nhân chia tay lại chính là vì anh ta khinh thường cậu học sinh này. Vậy mà cậu ta lại chẳng thèm bận tâm: “Thiếu gia chỉ là không quan tâm đến chị thôi. Người tài giỏi như em đây, chắc chắn anh ta sẽ coi trọng.” Tôi lập tức hủy bỏ bữa tiệc mừng lên đại học của cậu ta, cắt đứt tiền tài trợ và mọi liên hệ với cậu ta. Được, được lắm. Vậy thì để cho cái người thiếu gia khinh thường cậu, đến coi trọng cậu đi.

Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi Vào ngày thi đại học, thẻ dự thi của thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bị bỏ quên ở nhà. Anh ấy nhất quyết phải tự mình quay về lấy, tôi đã khuyên anh đừng đi. Kết quả là cô ấy bị bỏ lỡ môn tổ hợp xã hội, trong cơn tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Sau này, tôi và bạn trai cùng đậu vào Thanh Hoa, lương năm lên đến hàng triệu, cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng đến ngày giỗ của thanh mai trúc mã ấy, anh ta đã đâm tôi nhiều nhát, giết chết tôi. “Là cô hại chết cô ấy. Nếu tôi giúp Hạ Hạ lấy thẻ dự thi, cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.” Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trùng sinh về ngày thi đại học. Giọng nói lo lắng của bạn trai vang bên tai: “Kiến Tinh, anh phải về lấy thẻ dự thi giúp Hạ Hạ.” Lần này, tôi mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”

Đi Xa Là Mất Nhau Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời. Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà. Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh. Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” “Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?” “Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.” Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi. Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.

Ký Sinh Trùng Trong Buổi Tiệc Tốt Nghiệp Chị chồng tôi bất ngờ @ tôi trong group gia đình: 【Ngô Lưu, cô có ý gì vậy hả? Tôi chỉ bảo để con trai tôi tổ chức tiệc tốt nghiệp chung với con gái cô thôi mà, tụi nhỏ là anh em họ, cô dựa vào đâu mà không đồng ý?】 Đúng là đầu óc có vấn đề. Con trai chị ta thi đại học từ năm ngoái, lại chỉ đậu trường trung cấp. Năm nay còn mặt dày đòi bám theo tiệc tốt nghiệp của con gái tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ chồng đã lên tiếng: 【Năm ngoái thằng cháu lớn của tôi bị thiệt thòi rồi, năm nay nhất định phải làm rình rang cho nó.】 Chồng tôi cũng góp lời: 【Không sao, làm thêm vài bàn tiệc nữa cũng được, mọi người vui vẻ là được mà. Dù sao thì em dâu chị ấy cũng có tiền.】 Tôi giận muốn bốc hỏa, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đồng ý. Chỉ vì… ở kiếp trước, tôi đã kiên quyết từ chối chị ta. Kết quả là con trai chị tức giận bỏ nhà đi nhậu xuyên đêm, số/c rượ/u rồi ch .t ngay tại chỗ. Chị ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, cầm d/a/o ch/é/m đi/ên loạn khiến tôi và con gái mất mạng. Lần này vừa mở mắt ra, tôi lập tức nhắn cho chị ta: 【Làm, nhất định phải làm! Chị nhớ mời hết họ hàng bạn bè đến nhé, tôi sẽ cho các người một buổi tiệc hoành tráng nhất.】

Năm thứ tư trở thành người thực vật, tôi tỉnh lại. Trần Chi Hành mừng đến phát khóc, nắm chặt tay tôi, nói sẽ cho tôi một lễ cưới long trọng nhất. Nhưng anh không biết rằng, trong suốt bốn năm hôn mê đó, tôi đã thấy được hiện tại lẫn tương lai. Anh đã có người thay thế tôi từ lâu rồi. Và rồi sẽ vì cô ta mà oán trách tôi, phản bội tôi, cuối cùng là vứt bỏ tôi. Vậy nên, tôi không cần anh nữa.

Thích Đùa, Phải Không? Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa. Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con. Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói: “Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.” Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói: “Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.” Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười: “Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!” Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai. Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên. Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín. Chồng lại bảo: “Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.” Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào: “Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!” Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình… Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!

Ta theo Thái hậu ở lại Ngũ Đài Sơn suốt nửa năm. Sau khi hồi kinh mới hay, trượng phu của ta đã đưa ngoại thất vào phủ. Hắn nói: “Trong phủ cần có nữ nhân trông nom. Nàng rời kinh hơn nửa năm, mọi việc trong nội viện đều do Phinh Đình vất vả gánh vác thay nàng, nàng nên cảm tạ nàng ấy mới phải.” Sự sủng ái hắn dành cho nàng ta đã trở thành đề tài bàn tán khắp phố phường. Có người thay ta cảm thấy không đáng, cũng có kẻ mong chờ xem trò cười. Tựa hồ bọn họ đã quên, ta là chủ mẫu, là cáo mệnh phu nhân được Thái hậu sủng ái nhất. Ta sao có thể để kẻ khác dễ dàng khi dễ?

Ba Đòi Ly Hôn, Tôi Giơ Hai Tay Tán Thành Sinh nhật ba tôi hôm đó, tiểu tam dắt theo con riêng đến tận nhà gây chuyện. Ả ta mắng mẹ tôi: “Không đẻ được con trai thì bị cắm sừng cũng đáng đời!” Ba tôi im lặng vài giây, cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng: “Anh có từng ấy tài sản, cần phải có người kế thừa. Nếu em không chịu được… thì ly hôn đi.” Mẹ tôi giận đến run người, gằn từng chữ: “Muốn ly hôn? Anh nằm mơ!” Tôi vỗ nhẹ lên lưng mẹ, bình tĩnh lên tiếng: “Mẹ à, ly hôn cũng được thôi. Bảo ba đưa cho mẹ con mình 50 triệu, cộng thêm căn biệt thự này nữa là xong.” Dù sao thì… đời trước, chỉ một tháng sau đó, công ty của ba tôi bất ngờ gặp khủng hoảng. Cuối cùng tuyên bố phá sản. Ông ta giả ch.t, dắt tiểu tam cao chạy xa bay, bỏ lại mẹ con tôi gánh món nợ khổng lồ. Kết cục của đời trước là: Tôi và mẹ bị đẩy vào bước đường cùng, sống không bằng ch.t. Gắng gượng trả hết nợ, mẹ tôi lâm bệnh nặng, cuối cùng mất trong đau đớn. Còn tôi… bị ba ruột vì lợi ích mà đưa vào tay một lão b/i/ế/n t/h/á/i – bị t.ra tấ.n đến ch.t. Mẹ tôi nghe tin, phun má.u mà ch.t. Còn ba tôi? Ông ta ôm ấp mẹ con tiểu tam, sống cuộc đời sung túc nhởn nhơ. May mà ông trời có mắt… Cho tôi cơ hội sống lại một lần nữa.

Cỏ Dại Góc Tường Tôi phát hiện mẹ chồng… đang mang thai. Tôi và chồng đều sững người. Nhưng đến khi tôi thông báo mình cũng đang mang thai, mẹ chồng lập tức biến sắc: “Cô mà có bầu, ai chăm tôi đây? Ngày mai đi bệnh viện p/h//á đi.” ??? Chồng tôi kéo tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hôm sau liền… đổi mẹ chồng mới cho tôi.

Phu Nhân Phản Kích Trong giới ai cũng biết, từ nhỏ tôi đã thèm khát Cố Bùi Tư. Anh học gì, tôi học nấy. Anh học 8 thứ tiếng, tôi cũng học 8 thứ tiếng. Anh học tài chính, tôi cũng học tài chính. Dù sao thì hai nhà Cố và Thẩm chắc chắn sẽ liên hôn. Đế chế thương mại rễ sâu gốc vững, thiếu một bên cũng không được. Nào ngờ đến ngày cưới, Cố Bùi Tư trên đường đi đón dâu lại bất ngờ rẽ hướng, bay ra nước ngoài cứu ánh trăng sáng yếu đuối kia. Thanh mai trúc mã, trở thành trò cười lớn nhất. Tôi mặc chiếc váy cưới giá tám chữ số, một mình hoàn thành hôn lễ xa hoa này. Hôm đó tin tức phủ khắp trời đất, tên tôi lần đầu tiên được xếp trước anh ta. Đồ ngốc. Đàn ông hai chân đầy ngoài đường. Đế chế thương mại đã thành hình, chỉ có một cái, không có người thay thế. Tôi không chỉ thèm thân thể anh ta, tôi còn thèm cả tiền của anh ta.

Người Về Cùng Mùa Gió Lạnh Tôi là con ruột bị thất lạc. Nhưng đến khi được tìm thấy, tôi đã sớm kết hôn và có con rồi. Lúc ấy, thiên kim giả lại chế giễu tôi: “Thật đáng thương làm sao, bị bắt cóc mà còn không chịu học hành đàng hoàng, lại còn đi sinh con cho người khác.” Sau đó, thái tử gia trong giới hào môn bị chụp ảnh khi đang dẫn con đi chơi ở công viên giải trí, tình cờ cô ta lại thấy được và lập tức đăng lên mạng: [Đàn ông dẫn con đi chơi đúng là cực phẩm, cảm ơn ông xã.] Rồi weibo của thiên kim giả lập tức bị fan tràn vào bàn tàn, ai nấy đều ngưỡng mộ cô ta vì tưởng được gả vào hào môn. Thái tử gia nghe vậy liền quay sang liếc nhìn con trai cả, rồi quay lại hỏi tôi: “Vợ à, ai là ông xã của cô ta vậy? Em coi vậy mà chịu được à?” Con trai cũng vội nói thêm: “Mẹ ơi, mau cho ba một danh phận đi.”

Chủ Mẫu Thẩm Ngọc Phu quân muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm quý thiếp, hỏi ta có đồng ý không. Ta vui vẻ chấp thuận, thậm chí còn vung tay nạp thêm cho chàng mười phòng mỹ thiếp! Bạch Nguyệt Quang vốn luôn nhăm nhe vị trí chủ mẫu của ta, giờ lại bận bịu đấu đá với đám tiểu thiếp khác. Còn ta thì ngồi trên núi xem hổ đấu, lại còn được ban tặng danh xưng hiền đức chủ mẫu.

Châm Pháp Tiên Y Trong bữa tiệc độc thân trước ngày cưới, một người bạn thân của Cố Hạc Vũ hỏi anh ta. “Vũ này, còn nửa tháng nữa là cậu kết hôn với chị dâu rồi, mà người cậu nuôi bên ngoài cũng đang mang thai, cậu thấy thế nào?” Cố Hạc Vũ tỏ vẻ hài lòng và đắc ý: “Cảm giác cũng không tệ lắm.” “Cậu với chị dâu cũng quen nhau mười năm rồi, cậu không sợ bị cô ấy phát hiện rồi chia tay à?” Anh ta đầy tự tin: “Chuyện này chỉ cần che giấu tốt, Minh Châu cả đời cũng không biết đâu.” Đám bạn cười lớn: “Vũ đúng là đỉnh, bên ngoài bao nhiêu cờ cũng không làm ngã cờ nhà, bao nhiêu đàn ông mơ cũng chẳng được.” Tôi đứng phía sau cánh cửa, nghe thấy tất cả. Hóa ra cậu bé năm xưa từng hứa sẽ yêu tôi cả đời, bây giờ đã hoàn toàn đổi thay, không còn nhận ra nữa. Vậy nên, tôi cũng chuẩn bị giấu anh ta một chuyện. Ngay trong ngày cưới, tôi sẽ tặng anh ta một món quà lớn.