Sảng Văn

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.

Nổi Điên Xuất Giá Ngày đại hôn, Tô Thiển Thiển khoác hỉ phục đỏ rực, vẻ mặt ngạo mạn chặn trước cửa Hầu phủ. “Chính thê thì sao? Các ngươi chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn hữu danh vô thực mà thôi.” “Tần Nhược Sương, ngươi nhớ kỹ, trong lòng Tiểu Hầu gia vĩnh viễn chỉ có ta, cũng chỉ dung được ta mà thôi!” Lúc ấy hôn lễ đã chuẩn bị chu toàn, trước cửa Hầu phủ chen chúc những khách nhân tới chúc mừng. Trong đám ấy, không thiếu hào môn quyền quý, cả không ít đại thần trong triều. Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại đồng lòng im lặng. Không có nguyên do gì khác, ai nấy đều rõ Tiểu Hầu gia Lý Lương có một thanh mai trúc mã, tâm giao từ nhỏ — chính là Tô Thiển Thiển.

Trừng Phạt Phu Quân Bội Bạc Phu quân vừa trọng sinh đã nói muốn bỏ ta để cưới biểu muội của hắn. Bà mẫu sợ đến mức tát hắn một cái: “Biểu muội của ngươi bây giờ đã là quý nhân trong cung, ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như thế là muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?” Phu quân ngẩn ngơ. Hắn không biết, ta đã trọng sinh trước hắn bốn năm, biểu muội của hắn sớm đã bị ta đưa vào cung rồi. Kiếp trước, phu quân thiên vị biểu muội, hết lần này đến lần khác mưu hại ta. Kiếp này, ta muốn xem hắn có đủ bản lĩnh để hại hoàng đế không? À, đợi đến khi hắn phát hiện mình đã bị ta thiến từ lâu, chắc chắn sẽ càng ngạc nhiên hơn.

Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh Làng tôi gặp thiên tai, mất điện mất nước, đường sá bị cắt đứt. Vậy mà cô tiểu thư giả đến thăm lại nhất quyết đổi một trăm vạn mà tập đoàn quyên góp thành đầy xe hạc giấy sặc sỡ. Khi tôi tiếp nhận vật tư cứu trợ, đã thẳng tay vứt đống rác chiếm chỗ sống còn ấy đi. Cô ta khóc lóc tủi thân trên livestream: “Hạc giấy tượng trưng cho lời chúc phúc và tình cảm, là thứ quý giá nhất với tôi. Sao chị có thể vứt nó đi? Chị thật lạnh lùng!” Về sau, tôi được gia đình ruột nhận lại. Khi cô ta đòi một ngàn vạn tiền bồi thường để rời đi, tôi liền phản đòn, cho người chở đến hai toa tàu hạc giấy. “Ha, tặng cô nè, thứ quý giá nhất của cô đấy!”

Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi Sáng sớm ngày thứ hai sau đám cưới, mới hơn 5 giờ, trời còn chưa sáng, mẹ chồng tôi đã đứng ngoài cửa đập rầm rầm. Tôi giơ chân đá một phát vào mông chồng. Ảnh lồm cồm bò dậy ra mở cửa. Mẹ chồng xông vào liền hất tung chăn trên người tôi, dọa tôi hét toáng lên “Á á á!” Bà ta quăng một bộ đồ lên người tôi, mặt hầm hầm, giọng rất hung: “Dậy ngay! Tôi có chuyện muốn nói.” Tôi còn chưa hoàn hồn. Còn chồng tôi thì… câm như hến. Ngoài phòng khách, hai vợ chồng già ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tư thế y chang Thái Thượng Hoàng đang chuẩn bị lâm triều. Tôi vừa định ngồi xuống, mẹ chồng đã rống lên: “Tôi cho cô ngồi hả? Người lớn nói chuyện, con cháu phải đứng! Không được dạy dỗ đàng hoàng hả?” Tôi quay sang nhìn chồng, ảnh đã ngồi từ nãy, giờ vội vàng bật dậy, mặt đầy áy náy, lặng lẽ đứng cạnh tôi như học sinh bị gọi lên bảng. Mẹ chồng bắt đầu màn giáo huấn dài dòng: “Tiểu Kỳ à, giờ con đã là người nhà họ Vương, thì phải hiểu làm dâu phải hiền lành, nết na. Ra ngoài không thể để người ta nói mẹ chồng dạy dỗ con dâu không ra gì được đâu.” Bà ta vừa nói vừa phun nước bọt bay tung tóe. Tôi nghe mà đơ cả người. Rồi tôi hỏi lại: “Nhưng mà… Vương Thư Vỹ là… ở rể nhà con mà?” Ủa? Ủa là sao? Bà định quên hả?

Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm Mười hai tuổi năm ấy, chỉ vì ba lượng bạc, nương liền đem ta bán cho một bà mối. Bà mối kia khôn ngoan, lại dùng năm lượng bạc bán ta cho Vương gia trong trấn làm con dâu nuôi từ bé. Chỉ là ta không đủ khôn khéo, lang quân chán ghét, cha mẹ chồng không ưa, ngày ngày bị đánh mắng, trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn. Cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Mùa đông năm ta 16 tuổi, một lần nữa bị nhốt vào phòng củi. Áo mỏng thân lạnh, gió lớn thổi cửa sổ vang lên “ù ù”. Ta vớ lấy dao chẻ củi sau cửa, phá khóa mà ra. Trong bóng đêm lặng lẽ lên thuyền xuôi về phương Nam.

Tình Yêu Không Bằng Danh Tiếng Nữ diễn viên trẻ mới nổi nổi tiếng thẳng tính Trần Bạch Chi cùng tôi tham gia một chương trình hẹn hò truyền hình. Cô ta miệng nhanh hơn não, nói tôi từng đổi mười tám bạn trai, không nên tham gia show hẹn hò mà nên đi khám phụ khoa. Buổi livestream bị gián đoạn đột ngột, tôi yêu cầu cô ta lên tiếng đính chính. Ngay sau đó, cô ta đăng đàn phát biểu công khai trên mạng: “Chỉ tại tôi quá thẳng tính, quên mất đàn chị giỏi che giấu cỡ nào. Giới giải trí tối tăm hơn tưởng tượng nhiều.” Chỉ sau một đêm, tôi bị biến thành thế lực đen tối trong giới, còn cô ta dựa vào sự kiện này mà nổi lên như diều gặp gió, được tôn vinh là “người đầu tiên dám nói thật trong giới giải trí”. Để bảo vệ cho sự “thật thà” của cô ta, ảnh đế thanh mai trúc mã của tôi tự mình ra mặt che chở, trở thành người bảo hộ cho cô ta. Sau hàng loạt “tiết lộ thẳng thắn” của cô ta, tôi bị dính đủ loại tin đồn, đối tác đồng loạt hủy hợp đồng, cuối cùng thậm chí còn bị fan cuồng của cô ta tông xe chết. Sau khi tôi chết, Trần Bạch Chi nhanh chóng thay thế tôi, trở thành “nhất tỷ” mới trong giới. Lần nữa mở mắt, tôi trở về đúng ngày quay chương trình hẹn hò kia.

Tám Năm Hóa Thành Không Tám năm hôn nhân, tôi rốt cuộc cũng buông tay. Vào đúng ngày kỷ niệm cưới năm thứ tám, chồng tôi tặng tôi 999 đóa hồng. Ngay khi vừa rời khỏi bàn phẫu thuật, tôi bình tĩnh gọi điện, yêu cầu ly hôn. Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng cô bồ nhỏ của anh ta, vừa khóc vừa xin lỗi: “Trình phu nhân, là lỗi tại em tự ý quyết định, xin chị đừng giận tổng giám đốc Trình.” Trình Dật Thần, người chồng luôn lịch sự ôn nhu trước mặt thiên hạ, chỉ nhẹ giọng nói với tôi: “Tùy em.” Lần tiếp theo gặp lại anh ta, đã là nửa tháng sau. “Nấu cho tôi bát mì.”

Trung Thu, Cả Nhà Đều Nghĩ Rằng Tôi Đã Chết Kỳ nghỉ Trung thu, công ty phát quà tặng cho nhân viên là một hộp cua lông. Sợ cua bị hỏng, tôi đặc biệt xách theo nó về nhà ngay sau khi tan làm. Không ngờ còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bố chồng. “Chuyện tốt đây! Tạ Du gặp tai nạn rồi, bị nghiền nát luôn! Chắc chắn là chết rồi!” Mẹ chồng cũng cười đến không khép miệng lại được: “Con gà không biết đẻ trứng đó, tôi đã sớm muốn đuổi nó ra khỏi nhà rồi!” Đúng lúc này, điện thoại tôi nhận được thông báo tin tức về vụ tai nạn liên hoàn trên tuyến đường bắt buộc phải đi qua để về nhà. Mà cái tên được nhắc đến trong tin tức kia, Tạ Du chính là tôi. Nhưng người lái xe hôm nay lại là chồng tôi.

Anh Hối Hận Sao? Muộn rồi! Mang thai hơn năm tuần, vào ngày sinh nhật của mình, chồng tôi vì muốn chọc cười cô thanh mai trúc mã, đã rút ghế của tôi. Khiến tôi mất mặt trước đám đông. Cô ta cười rạng rỡ, nước mắt còn chưa kịp khô. Tôi nhẫn nhịn cơn đau quặn thắt trong bụng, hất mạnh cả bàn thức ăn lên người anh ta và ánh trăng sáng. Anh ta lại chỉ trích tôi: “Sinh nhật đang vui vẻ, em nhất định phải làm không khí căng thẳng thế này sao? Mau xin lỗi An An đi!”

Chỉ Đỏ Dẫn Lối Khi ta xuyên đến thân xác Trần Tứ Nương, nàng vừa bị gả đi làm… minh hôn. Không khí trong quan tài ngột ngạt đến mức khó thở, ta điên cuồng cào đất, đập nắp quan tài, chỉ mong có thể thoát thân— Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói. Một hồn ma dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính khẽ do dự hỏi ta: “Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam Anh trai tôi có một cô bạn gái, bề ngoài nhu mì hiền lành nhưng thực chất là một trà xanh thâm sâu khó lường. Chưa cưới xin gì mà đã muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để đưa em trai cô ta vào ở. Cô ta ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai, nói rằng tôi khinh thường cô ta. Còn bảo tôi sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể tranh giành tài sản với anh trai được? Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì cả. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ta chỉ nhắm vào mình tôi. Không ngờ, cô ta lại muốn nuốt trọn cả gia tộc Giang gia của chúng tôi.

Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư Tướng quân xuất chinh trở về, mang theo một nữ tử bụng lớn—nghe nói là người từ dị thế xuyên tới. Tướng quân nói: “Vì cứu ta, Duệ nhi đã cùng ta phát sinh da thịt chi thân, hiện đã hoài thai huyết mạch của Bạch gia.” Ta gật đầu: “Chẳng qua là nạp một thiếp thất, ta sẽ sắp xếp.” Nữ tử xuyên không kia lại bước ra, đắc ý vuốt ve bụng mình: “Tướng quân đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi người. Tỷ tỷ vẫn nên sớm nhường vị trí đi thì hơn.” Cuối cùng, sau khi được cha mẹ chồng hòa giải, nàng ta được nghênh đón vào phủ với lễ nghi của bình thê. Vài năm sau, nữ tử xuyên không sinh liền ba đứa nhỏ, tướng quân lại tiếp tục ra trận. Khi khải hoàn trở về, hắn lại mang theo một nữ tử xuyên không khác, thậm chí còn lợi hại hơn người trước.

Cháu Gái Tôi Không Là Nữ Chính Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy dòng chữ kỳ lạ: 【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi đấy!】 【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Dục vương nhất định sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thảm lắm lắm.】 【Lão thái quân mau dậy cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy vẫn còn đang quỳ trong tuyết, nếu thêm một canh giờ nữa thì đứa nhỏ trong bụng e là không giữ được!】 Gì cơ? Cháu gái ta bị bắt nạt à? Ta hộc ra một ngụm máu đen, đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường: “Nhanh, mang Trường Minh Thương* của ta đến đây!” (*Trường Minh Thương: tên cây thương của bà, có thể hiểu là vũ khí trấn gia hoặc biểu tượng chiến tích thời trẻ)

Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, sau lưng họ còn dẫn theo một “thiên kim giả” và một “thiếu gia giả”. Mẹ tôi áy náy giới thiệu: “Sau khi lạc mất con, ba và mẹ vì quá đau lòng nên mẹ đã nhận nuôi anh trai, còn ba con thì nhận nuôi em gái… “Nam Nam, sau này họ chính là anh chị em ruột của con, được không?” Tôi nhìn những gương mặt có nét giống nhau kỳ lạ kia, ngây thơ vô tội nói: “Tất nhiên chúng ta là anh chị em ruột rồi… Dù sao thì, anh trai giống mẹ như đúc, em gái cũng giống ba y hệt… “Chỉ có mình con là khác biệt, vừa giống ba vừa giống mẹ…” Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà liền thay đổi. Còn tôi, chỉ khẽ cười. Cái gì mà thiếu gia giả với thiên kim giả chứ. Chẳng qua chỉ là cho con riêng một danh phận mà thôi. Đời trước, tôi ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, nhưng lại bị thiếu gia giả và thiên kim giả hợp lực hãm hại đến phát điên, bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, chết thảm ngoài đường. Đời này. Đừng hòng ai sống yên ổn!

Bạn Thân Tặng Giấy Nợ Làm Quà Cưới Bạn thân kết hôn, tôi tặng cô ấy một chiếc vòng tay bằng vàng nặng 50 gram. Cô ấy hứa rằng khi tôi kết hôn sẽ tặng lại tôi một đôi vòng tay vàng 100 gram. Năm năm sau, khi tôi kết hôn, giá vàng tăng vọt. Cô ấy không muốn tặng quà, vô liêm sỉ đưa cho tôi một tờ giấy nợ. Trên đó ghi: “Nợ Lâm San San hai chiếc vòng tay vàng.” Sau đó, cô ta còn nhờ người ép tôi xé bỏ tờ giấy nợ. Tôi nhướn mày. Coi người khác là kẻ ngốc chắc? Cô đã không biết xấu hổ, thì tôi cũng chẳng cần khách khí. Chiếc vòng tay trên giấy nợ đó, tôi nhất định phải lấy cho bằng được.

Thắng Đời 1-0 Sau Khi Tra Nam Ra Đi Chồng tôi – Hồ Đạt – đang khỏe mạnh, đùng một cái đột tử. Ba mẹ chồng hỏi nguyên nhân, tôi thật sự ngại nói ra. Tôi tổ chức tang lễ linh đình mong anh ta yên nghỉ, ai ngờ lại bị nghi ngờ m/ưu s/át, còn bị kiện lên đồn. Đúng là lòng tốt bị xem như gan lừa! Tôi không nói thật là sợ hai ông bà già rồi còn mất mặt đó chứ!

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao? Mẹ chồng và cả nhà chuẩn bị đi du lịch, bà ân cần nói với tôi: “Con mang thai được 5 tháng rồi, không tiện đi lại vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tôi nghe mà vui muốn chết, bởi vì nhà chị chồng có cặp sinh đôi, đúng chuẩn hai đứa quỷ nhỏ phá phách, tôi thà ở nhà còn hơn phải đi du lịch cùng bọn chúng. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng và chị chồng đã đi rồi, nhưng hai đứa nhóc quậy phá kia lại đứng ngay bên giường tôi, gào lên đòi ăn. Tôi vội vàng gọi cho chị chồng, nhưng cô ta chỉ nhàn nhạt trả lời đúng hai chữ: “Quên mất.” Giọng điệu hời hợt như thể cô ta không phải quên hai đứa con mà quên hai củ khoai vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải miễn cưỡng làm bảo mẫu bất đắc dĩ, bị hai con quỷ nhỏ hành hạ đến mức đầu bù tóc rối. Đang lúc tôi chấp nhận số phận, bỗng phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng khách có một dòng: “Làm sao để khiến phụ nữ mang thai bị sảy thai?” Tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó… Một nước cờ hay thật đấy.

Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình Chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc khi đi dã ngoại cùng cô bạn thanh mai trúc mã và đứa con của cô ta. Anh ấy tử vong tại chỗ, cô bạn thanh mai bị hôn mê, còn đứa trẻ thì được cô ta bảo vệ rất kỹ, chỉ bị thương nhẹ. Nhận được tin, tôi lập tức đưa chồng đi hỏa táng. Ba mẹ chồng từ nơi khác vội vã trở về, việc đầu tiên làm là đưa đứa trẻ về nhà. Một tuần sau, cô bạn thanh mai tỉnh lại, biết tin chồng tôi đã mất, điều đầu tiên cô ta nói là: “Đứa bé là con của Phó Diêu, nó có quyền thừa kế.” Ba mẹ chồng cũng ngay lập tức đứng ra làm chứng, nói rằng đứa bé chính là máu mủ của hai người họ. Tôi nói rõ, chỉ cần chứng minh được đó là con ruột của chồng tôi, tôi không có ý kiến. Bởi vì Phó Diêu đã được hỏa táng, ba chồng tôi nói ông ấy có thể cùng đứa bé đi xét nghiệm ADN để làm bằng chứng. Tôi hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí còn có chút muốn bật cười, vì tôi biết kết quả chắc chắn sẽ là: không có quan hệ huyết thống.

Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu Tôi vừa xác nhận mình mang thai, về đến nhà thì phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Trên bàn chỉ có mảnh giấy mà chồng tôi để lại. Anh ấy nói mình bị trầm cảm, cần lái xe đi du lịch tự chữa lành trong vòng 8 tháng. Hiện tại đã cùng với “bạch nguyệt quang” của anh ta bon bon trên đường cao tốc rồi. Tôi thì cuống hết cả lên. Xe trong nhà vốn đang hỏng phanh, còn chưa kịp sửa xong. Lỡ mà anh ta đ âm ch .t người thật thì phải làm sao đây?