Sảng Văn

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam Anh trai tôi có một cô bạn gái, bề ngoài nhu mì hiền lành nhưng thực chất là một trà xanh thâm sâu khó lường. Chưa cưới xin gì mà đã muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để đưa em trai cô ta vào ở. Cô ta ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai, nói rằng tôi khinh thường cô ta. Còn bảo tôi sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể tranh giành tài sản với anh trai được? Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì cả. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ta chỉ nhắm vào mình tôi. Không ngờ, cô ta lại muốn nuốt trọn cả gia tộc Giang gia của chúng tôi.

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao?

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao? Mẹ chồng và cả nhà chuẩn bị đi du lịch, bà ân cần nói với tôi: “Con mang thai được 5 tháng rồi, không tiện đi lại vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tôi nghe mà vui muốn chết, bởi vì nhà chị chồng có cặp sinh đôi, đúng chuẩn hai đứa quỷ nhỏ phá phách, tôi thà ở nhà còn hơn phải đi du lịch cùng bọn chúng. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng và chị chồng đã đi rồi, nhưng hai đứa nhóc quậy phá kia lại đứng ngay bên giường tôi, gào lên đòi ăn. Tôi vội vàng gọi cho chị chồng, nhưng cô ta chỉ nhàn nhạt trả lời đúng hai chữ: “Quên mất.” Giọng điệu hời hợt như thể cô ta không phải quên hai đứa con mà quên hai củ khoai vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải miễn cưỡng làm bảo mẫu bất đắc dĩ, bị hai con quỷ nhỏ hành hạ đến mức đầu bù tóc rối. Đang lúc tôi chấp nhận số phận, bỗng phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng khách có một dòng: “Làm sao để khiến phụ nữ mang thai bị sảy thai?” Tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó… Một nước cờ hay thật đấy.

Ký Sinh Trùng Trong Buổi Tiệc Tốt Nghiệp

Ký Sinh Trùng Trong Buổi Tiệc Tốt Nghiệp Chị chồng tôi bất ngờ @ tôi trong group gia đình: 【Ngô Lưu, cô có ý gì vậy hả? Tôi chỉ bảo để con trai tôi tổ chức tiệc tốt nghiệp chung với con gái cô thôi mà, tụi nhỏ là anh em họ, cô dựa vào đâu mà không đồng ý?】 Đúng là đầu óc có vấn đề. Con trai chị ta thi đại học từ năm ngoái, lại chỉ đậu trường trung cấp. Năm nay còn mặt dày đòi bám theo tiệc tốt nghiệp của con gái tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ chồng đã lên tiếng: 【Năm ngoái thằng cháu lớn của tôi bị thiệt thòi rồi, năm nay nhất định phải làm rình rang cho nó.】 Chồng tôi cũng góp lời: 【Không sao, làm thêm vài bàn tiệc nữa cũng được, mọi người vui vẻ là được mà. Dù sao thì em dâu chị ấy cũng có tiền.】 Tôi giận muốn bốc hỏa, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đồng ý. Chỉ vì… ở kiếp trước, tôi đã kiên quyết từ chối chị ta. Kết quả là con trai chị tức giận bỏ nhà đi nhậu xuyên đêm, số/c rượ/u rồi ch .t ngay tại chỗ. Chị ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, cầm d/a/o ch/é/m đi/ên loạn khiến tôi và con gái mất mạng. Lần này vừa mở mắt ra, tôi lập tức nhắn cho chị ta: 【Làm, nhất định phải làm! Chị nhớ mời hết họ hàng bạn bè đến nhé, tôi sẽ cho các người một buổi tiệc hoành tráng nhất.】

Chân Long Thiên Nữ

Chân Long Thiên Nữ Nương ta là rồng, đẻ hai quả trứng và ta. Bà nhận ra hai quả trứng, nhưng không nhận ra ta, tưởng ta là ký sinh trùng, liền ngậm lấy rồi ném đi. Mãi đến khi đột nhiên nhớ ra bản thân từng nằm với một kẻ hai chân, bà mới lập tức trong đêm quay lại, nhặt ta về.

Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh

Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh Làng tôi gặp thiên tai, mất điện mất nước, đường sá bị cắt đứt. Vậy mà cô tiểu thư giả đến thăm lại nhất quyết đổi một trăm vạn mà tập đoàn quyên góp thành đầy xe hạc giấy sặc sỡ. Khi tôi tiếp nhận vật tư cứu trợ, đã thẳng tay vứt đống rác chiếm chỗ sống còn ấy đi. Cô ta khóc lóc tủi thân trên livestream: “Hạc giấy tượng trưng cho lời chúc phúc và tình cảm, là thứ quý giá nhất với tôi. Sao chị có thể vứt nó đi? Chị thật lạnh lùng!” Về sau, tôi được gia đình ruột nhận lại. Khi cô ta đòi một ngàn vạn tiền bồi thường để rời đi, tôi liền phản đòn, cho người chở đến hai toa tàu hạc giấy. “Ha, tặng cô nè, thứ quý giá nhất của cô đấy!”

Nghĩ Cướp Của Tôi? Xuống Địa Ngục Mà Cướp!

Nghĩ Cướp Của Tôi? Xuống Địa Ngục Mà Cướp! Em gái cùng cha khác mẹ bị bắt cóc, chồng tôi một mình đi cứu, kết quả bị đ/â/m hai nhát rồi rơi xuống biển, sống ch.t chưa rõ. Tôi cười, quyết định khỏi cần phiền đến cảnh sát, trực tiếp xóa hộ khẩu luôn cho lẹ. Người thì mất tích buổi sáng, giấy chứng tử buổi chiều đã cầm về tay, thỏa thuận thừa kế tài sản thì ký ngay trong đêm. Nhìn ba trăm triệu tiền thừa kế trước mặt, tôi suýt nữa cười đến nghẹt thở. Trên đời này… còn có chuyện tốt như vậy sao?

Thiên Hồng Mưu

Thiên Hồng Mưu Liều ch.t cứu Thái hậu nương nương xong, người nói muốn ban hôn cho ta. Ta cùng thế tử Hầu phủ thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, vốn dĩ chỉ cần cầu Thái hậu ban cho một ngày lành là được. Nhưng ta lại cúi đầu, khéo léo từ chối. “Thần nữ không có ý định thành thân, chỉ mong Thái hậu cho phép thần nữ nhập Hộ Quốc Tự nửa năm, cầu phúc cho tổ mẫu đã khuất.” Dẫu sao, ta biết rõ người mà thế tử Hầu phủ thực sự yêu, chính là đại tẩu của ta.

Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi

Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi Sáng sớm ngày thứ hai sau đám cưới, mới hơn 5 giờ, trời còn chưa sáng, mẹ chồng tôi đã đứng ngoài cửa đập rầm rầm. Tôi giơ chân đá một phát vào mông chồng. Ảnh lồm cồm bò dậy ra mở cửa. Mẹ chồng xông vào liền hất tung chăn trên người tôi, dọa tôi hét toáng lên “Á á á!” Bà ta quăng một bộ đồ lên người tôi, mặt hầm hầm, giọng rất hung: “Dậy ngay! Tôi có chuyện muốn nói.” Tôi còn chưa hoàn hồn. Còn chồng tôi thì… câm như hến. Ngoài phòng khách, hai vợ chồng già ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tư thế y chang Thái Thượng Hoàng đang chuẩn bị lâm triều. Tôi vừa định ngồi xuống, mẹ chồng đã rống lên: “Tôi cho cô ngồi hả? Người lớn nói chuyện, con cháu phải đứng! Không được dạy dỗ đàng hoàng hả?” Tôi quay sang nhìn chồng, ảnh đã ngồi từ nãy, giờ vội vàng bật dậy, mặt đầy áy náy, lặng lẽ đứng cạnh tôi như học sinh bị gọi lên bảng. Mẹ chồng bắt đầu màn giáo huấn dài dòng: “Tiểu Kỳ à, giờ con đã là người nhà họ Vương, thì phải hiểu làm dâu phải hiền lành, nết na. Ra ngoài không thể để người ta nói mẹ chồng dạy dỗ con dâu không ra gì được đâu.” Bà ta vừa nói vừa phun nước bọt bay tung tóe. Tôi nghe mà đơ cả người. Rồi tôi hỏi lại: “Nhưng mà… Vương Thư Vỹ là… ở rể nhà con mà?” Ủa? Ủa là sao? Bà định quên hả?

Đi Xa Là Mất Nhau

Đi Xa Là Mất Nhau Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời. Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà. Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh. Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” “Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?” “Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.” Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi. Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.

Cô Ấy Không Muốn Chịu Khổ Một Mình

Cô Ấy Không Muốn Chịu Khổ Một Mình Sinh viên được tài trợ ấy rất thích kéo mọi người cùng mình “chịu khổ “. Trời nắng nóng đổ lửa trong buổi huấn luyện quân sự, tôi tự bỏ tiền túi mua coca lạnh mời cả lớp uống giải nhiệt. Vậy mà cô ta lại đứng ra, mở miệng là bắt đầu giảng đạo lý: “Như Như, tôi biết gia đình bạn có điều kiện, nhưng tiền của chú bạn đâu phải từ trên trời rơi xuống. Bạn nên biết nghĩ cho cha mẹ, đừng tiêu xài phung phí như thế này.” “Chưa kể huấn luyện quân sự là để rèn luyện ý chí, hành động của bạn như vậy là phá vỡ trật tự.” Sau đó, khi trời nắng tới 38 độ, tôi mở điều hòa trong ký túc xá, cùng bạn cùng phòng xem show giải trí. Cô ta chẳng thèm hỏi han gì, xông vào là tắt ngay điều hòa. “Tối nay cũng không nóng lắm. Hồi tôi còn ở quê, trời hơn ba mươi độ cũng không dám mở quạt. Các bạn là vì chưa từng chịu khổ, nên chẳng biết tiết kiệm là gì.” Nghe đến đó, tôi lập tức gọi điện cho ba, bảo dừng luôn việc tài trợ cho cô ta. Thích chịu khổ lắm đúng không? Từ nay trở đi, tôi để cô chịu khổ cho đủ!

Thắng Đời 1-0 Sau Khi Tra Nam Ra Đi

Thắng Đời 1-0 Sau Khi Tra Nam Ra Đi Chồng tôi – Hồ Đạt – đang khỏe mạnh, đùng một cái đột tử. Ba mẹ chồng hỏi nguyên nhân, tôi thật sự ngại nói ra. Tôi tổ chức tang lễ linh đình mong anh ta yên nghỉ, ai ngờ lại bị nghi ngờ m/ưu s/át, còn bị kiện lên đồn. Đúng là lòng tốt bị xem như gan lừa! Tôi không nói thật là sợ hai ông bà già rồi còn mất mặt đó chứ!

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!

Tám Năm Hóa Thành Không

Tám Năm Hóa Thành Không Tám năm hôn nhân, tôi rốt cuộc cũng buông tay. Vào đúng ngày kỷ niệm cưới năm thứ tám, chồng tôi tặng tôi 999 đóa hồng. Ngay khi vừa rời khỏi bàn phẫu thuật, tôi bình tĩnh gọi điện, yêu cầu ly hôn. Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng cô bồ nhỏ của anh ta, vừa khóc vừa xin lỗi: “Trình phu nhân, là lỗi tại em tự ý quyết định, xin chị đừng giận tổng giám đốc Trình.” Trình Dật Thần, người chồng luôn lịch sự ôn nhu trước mặt thiên hạ, chỉ nhẹ giọng nói với tôi: “Tùy em.” Lần tiếp theo gặp lại anh ta, đã là nửa tháng sau. “Nấu cho tôi bát mì.”

Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh”

Chồng Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện “Trà Xanh” Chồng tôi từng tài trợ cho một sinh viên nghèo. Cô ta nhân lúc tôi vắng nhà đã mặc trộm áo ngủ của chồng, đăng lên Weibo với dòng caption: “Áo ngủ của anh trai thật thoải mái”, rồi công khai khiêu khích tôi. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi, vài chiêu thôi là khiến cô ta thân bại danh liệt.

Thích Đùa, Phải Không?

Thích Đùa, Phải Không? Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa. Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con. Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói: “Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.” Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói: “Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.” Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười: “Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!” Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai. Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên. Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín. Chồng lại bảo: “Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.” Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào: “Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!” Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình… Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!

Trọng Sinh Rồi, Tôi Chọn Tự Mạ Vàng Cho Bản Thân

Trọng Sinh Rồi, Tôi Chọn Tự Mạ Vàng Cho Bản Thân Thái tử gia giới Bắc Kinh đến khu ổ chuột tìm ân nhân cứu mạng. Em gái nhốt tôi trong phòng, mặc váy trắng của tôi, với gương mặt giống tôi đến bảy phần, lao vào lòng thái tử gia. “Tiểu Diễn, cuối cùng anh cũng tới tìm em rồi.” Sau đó, Phó Tư Diễn bất chấp sự phản đối từ gia đình, kiên quyết cưới em gái tôi từ khu ổ chuột, được người đời ca tụng là “chiến thần tình yêu thuần khiết”. Ngày thành hôn, em gái khiêu khích nhìn tôi, mấp máy môi: “Kiếp này, người gả vào hào môn là tôi.” Tôi nội tâm bình thản, không chút gợn sóng. Sống lại một đời, so với tình yêu thuần khiết, tôi càng thích vàng ròng.

Chị Nuôi Bòn Rút Tiền Sinh Hoạt Của Tôi

Chị Nuôi Bòn Rút Tiền Sinh Hoạt Của Tôi Sau khi giành giải nhất cuộc thi, chị gái nuôi của tôi không cam tâm, tối hôm đó liền lấy trộm thẻ lương của ba. Cô ta hả hê khoe khoang: “Giỏi giang thì sao chứ, Trần Hi, tiền sinh hoạt của mày vẫn là tao quyết định!” Vậy à? Hôm sau, tôi quỳ gối trên bục nhận giải, nước mắt lã chã. “Học sinh lớp 12/7 Lâm Hoa Lôi, em… em đồng ý gọi chị là mẹ. Mẹ ơi, con biết thẻ lương của ba đang ở chỗ mẹ, xin hãy cho con tiền sinh hoạt, con đói lắm rồi…” Nói rồi tôi quay mặt đi, làm ra vẻ nhục nhã không chịu nổi. Cả sân trường bùng nổ. Tin tức về mối qua/n h/ệ b/ẩ/n thỉu giữa cô ta và ba tôi lan truyền như virus, khiến cả thành phố náo loạn. Ngay lập tức, tôi được nhà trường bảo vệ nghiêm ngặt.

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn Học sinh nghèo tôi tài trợ thi đỗ đại học. Tôi tổ chức tiệc mừng lên đại học cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không cho tôi ngồi cùng bàn: “Nếu để người ta biết người tài trợ cho em chỉ là một người bình thường, sau này em còn biết ngẩng đầu lên thế nào?” “Chị đừng đến nữa, để bạn trai thiếu gia nhà giàu của chị tới là được.” Tôi tức đến mức tay run lên. Tôi đã chia tay với thiếu gia đó từ lâu rồi, mà nguyên nhân chia tay lại chính là vì anh ta khinh thường cậu học sinh này. Vậy mà cậu ta lại chẳng thèm bận tâm: “Thiếu gia chỉ là không quan tâm đến chị thôi. Người tài giỏi như em đây, chắc chắn anh ta sẽ coi trọng.” Tôi lập tức hủy bỏ bữa tiệc mừng lên đại học của cậu ta, cắt đứt tiền tài trợ và mọi liên hệ với cậu ta. Được, được lắm. Vậy thì để cho cái người thiếu gia khinh thường cậu, đến coi trọng cậu đi.

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.

Ác Giả Ác Báo

Ác Giả Ác Báo Vì muốn cho đệ đệ chào đời đúng ngày mồng Một Tết, nương ta gắng gượng nén đau, cắn răng chịu đựng. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện một xác hai mạng, bèn đi thỉnh bà đỡ đến. May mắn, đệ đệ thuận lợi chào đời, mẫu tử bình an. Nhưng cha ta chẳng những không vui mừng, mà giáng ngay một cái tát thật mạnh vào mặt ta, khiến tai ù đặc. “Đồ tiện tỳ, ngươi đã khiến cả nhà chúng ta mất đi tiền đồ sáng lạn!” Nương ta vừa tỉnh lại, đã dồn chút sức lực cuối cùng, ghì chặt đầu ta xuống, ép mạnh vào tường. “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi đi tìm bà đỡ, ta cũng sẽ không phải sinh đứa bé vào hôm nay!” Đầu ta bị đập đến máu chảy không ngừng, mà cha cùng tổ mẫu đứng bên cạnh lại vỗ tay cười hả hê như đang xem trò hay. Thương thế còn chưa kịp lành, bọn họ đã đem ta bán vào nơi bẩn thỉu nhất – kỹ viện. Ta chịu đựng tra tấn đến khi chết. Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình trở về đúng đêm nương chuẩn bị sinh đệ đệ. Lần này, ta khóa chặt cửa lớn, nhất quyết không để nương ra ngoài thỉnh bà mụ. “Nương à, con biết người khổ sở, nhưng vì phú quý cả nhà ta, người hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa.”