Sảng Văn

Cơn Ác Mộng Ngày Tết

Cơn Ác Mộng Ngày Tết Bạn trai lừa tôi về quê anh ta ăn Tết. Hành lý còn chưa kịp đặt xuống, mẹ anh ta đã đẩy tôi vào bếp. “Rửa bát, lau nhà, nửa tiếng làm mười món.” Tôi chỉ có thể vừa khóc vừa… đốt cháy cả căn bếp. Trên bàn ăn, bố anh ta trước mặt họ hàng điên cuồng khoác lác: “Sinh viên đại học thì có gì ghê gớm? Giờ không phải cũng cầu xin gả vào nhà tôi à?” “Muốn vào gia phả nhà này đâu dễ thế! Ít nhất phải sinh cho tôi năm đứa con trai!” “Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây rót rượu đi, không thấy ly của ba cạn rồi sao?” Tôi cười tươi đáp lại: “Dạ được ạ!” Sau đó, quay đầu, dùng chai rượu đập thẳng vào đầu bạn trai đang im lặng bên cạnh. Bạn trai tôi bật khóc nức nở. “Anh có nói gì đâu! Sao lại đập anh?!”

Hồi Báo

Hồi Báo Trước ngày đính hôn, tôi vô tình nghe được một đoạn ghi âm dài 5 giây trong thư mục yêu thích của bạn trai. Giọng nữ mềm mại, làm nũng: “Không ngủ sớm, ngày mai anh sẽ không tìm thấy em nữa đâu~” Chủ nhân của giọng nói ấy chính là người yêu cũ mà anh ta từng nói ghét cay ghét đắng. Nhưng khi tôi định xóa đi, anh ta bỗng nổi điên. “Em dám xóa, chúng ta coi như xong!” Tôi đã xóa, và cũng tiện tay xóa luôn anh ta khỏi cuộc đời mình.

Bạn Trai Lấy Tôi Thế Thân, Tôi Quay Sang Và Kết Hôn Với Chú Giám Đốc Điều Hành Của Anh Ta

Bạn Trai Lấy Tôi Thế Thân, Tôi Quay Sang Và Kết Hôn Với Chú Giám Đốc Điều Hành Của Anh Ta Tết năm nay, tôi theo bạn trai Phó Hằng về quê ra mắt nhóm bạn thân từ nhỏ của hắn. Tửu lượng kém, tôi gục xuống bàn, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Phó Hằng và đám bạn thân. “Ê, Tống Dao, bạn gái cũ mà mày mãi không quên đã về nước ăn Tết rồi. Nghe nói lần này không đi nữa đâu.” “Thế còn bạn gái thay thế mà mày dùng để chữa lành vết thương lòng thì tính sao?” Phó Hằng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tết nhất mà chia tay thì xui xẻo lắm. Đợi qua mùng bảy rồi chia, đúng sinh nhật của Tống Dao, tao có thể nhân dịp đó cầu hôn luôn.” Lời của Phó Hằng hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng mà tôi còn đang níu kéo. Tôi viện cớ đi vệ sinh, gọi điện cho Phó Huyền Dạ: “Hôn ước vẫn giữ, tôi sẽ kết hôn. Nhưng đội phù rể đón dâu, tôi muốn tự chọn một người.” Phó Huyền Dạ sảng khoái đồng ý: “Được, cô nói đi.” “Cháu trai anh — Phó Hằng.”

Mạnh Uyển

Mạnh Uyển Trạng nguyên lang đã cho một cô nhi ở nhờ trong nhà. Cô nương ấy dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu mì, hai người họ đã nảy sinh tình cảm. Vì cô nương đó, hắn không tiếc hủy hôn ước với ta, vị thanh mai hắn. Mẫu thân hắn không nỡ từ bỏ gia thế của nhà ta nên đã tự ý tìm cách đuổi vị cô nương kia đi. Nhưng trạng nguyên lang lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Sau này, hắn làm quan to, quyền khuynh triều dã. Hắn trước tiên trả thù ta, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc của ta. “Ngày đó, ngươi dùng quyền thế ép A Trí phải rời đi.” “Giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị quyền thế giày xéo.” Hắn ăn nói rất đường hoàng, không hề quan tâm đến tình nghĩa phu thê suốt tám năm của chúng ta. Ta bị một nhát kiếm cắt đứt cổ họng, đau đớn mà chết, dưới thân là thi thể của mẫu thân. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày trạng nguyên lang muốn hủy hôn với ta.

Nửa Đồng Khinh Bạc

Nửa Đồng Khinh Bạc Ta năm tuổi, hắn đáp ứng cưới ta, ta đáp ứng nuôi hắn. Ta mười tám tuổi, hắn rốt cuộc cũng mưu được chức quan, nhưng lại không có bạc cưới thê tử, ta nói cưới ta không cần tốn tiền. “Ngươi là thương nhân, cùng lắm cũng chỉ làm thiếp cho ta mà thôi…” Hắn cười nhạo ta si tâm vọng tưởng, nhưng lại không biết rằng… Gần đây thường có một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt leo tường nhà ta, ôm lấy eo ta mà dỗ dành: “Nhìn ta xem, ta còn cao quý hơn hắn nhiều lắm…”

Ái Tình Và Hận Ý

Ái Tình Và Hận Ý Trên trời rơi xuống một đóa dã hoa có gai, đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta. Vì nàng, hắn không ngại xé bỏ hôn ước giữa chúng ta, thậm chí còn công khai làm nhục ta nơi phố chợ. Muốn ta cứ thế mà bỏ qua ư? Không thể nào! Ta nhốt tiểu tướng quân vào mật thất, đêm đêm sủng ái hắn, khiến hắn đối với ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng đủ để giải khát.

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách Trong bữa cơm tất niên, mẹ tôi phát lì xì cho hai đứa cháu trai, mỗi đứa một ngàn tệ (khoảng 3tr5). Đến lượt con gái tôi, bà lại chỉ đưa một tấm ảnh của nam ca sĩ Ngũ Bách. Cả nhà cười nghiêng ngả, khen mẹ tôi “thời thượng” và “hài hước biết đùa”. Chỉ có con gái tôi đỏ hoe mắt, rưng rưng nước mắt. Tôi lên tiếng trách mẹ thiên vị. Mẹ tôi gục xuống bàn khóc lóc, nói chỉ đùa chút thôi. Anh cả nói tôi nhỏ nhen, không biết đùa. Em gái đe dọa bắt tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ. Ba tôi lấy roi ra dọa sẽ dùng gia pháp. Tôi giận dữ hất tung bàn thức ăn, đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà. Về sau, ba mẹ tôi đổ bệnh phải nhập viện, tìm tôi trả tiền thuốc men. Tôi thẳng tay ném cho họ một ngàn tấm ảnh Ngũ Bách. “Cứ dùng thoải mái, thiếu thì tôi còn nhiều.”

Huyết Hận Vương Phi

Huyết Hận Vương Phi Ta là Trí vương phi, thế nhưng phu quân Trí vương lại đem lòng yêu một nữ tử bình dân. Hắn thậm chí còn giả chết để cùng nàng ta cao chạy xa bay. Đáng tiếc, cuộc sống nơi thôn dã quá mức khổ cực, bọn họ vì muốn quay về hưởng vinh hoa phú quý mà lập mưu đầu độc ta. Đời này trọng sinh trở lại, việc đầu tiên ta làm chính là lệnh cho người đóng đinh quan tài của Trí vương. Đã muốn ch.t đến vậy, vậy thì để hắn ch.t hẳn đi!

Tôi Đã Nhập Vào Thằng Con Rể Bạo Lực

Tôi Đã Nhập Vào Thằng Con Rể Bạo Lực Con gái đến thăm mộ tôi, trên mặt lại đầy những vết bầm tím do bị đánh. Tôi theo con bé trở về nhà, nào ngờ tận mắt nhìn thấy tên súc sinh kia đang cầm chày cán bột đánh nó. Không chịu nổi nữa, con bé rút d a o đ.â m thẳng vào hắn. Trong cơn hỗn loạn, tôi nhập hồn vào thân thể của hắn ta. Khi hắn tỉnh lại, không chỉ tự khai với cảnh sát rằng mình tự đ â.m chính mình, mà còn ký vào đơn ly hôn trước mặt bao người, tình nguyện ra đi tay trắng.

Giới Hạn Của Dối Trá

Giới Hạn Của Dối Trá Năm tôi 22 tuổi, theo lời gia đình, tôi kết hôn với Tưởng Chính Lâm. Nhưng ai ai cũng biết, dù đã cưới vợ, anh vẫn chẳng thể quên được cô bạn học nghèo kiêu ngạo năm xưa. Ba năm sau, tôi chủ động đề nghị ly hôn. Người đàn ông ấy ngậm điếu thuốc vừa châm, giọng nói lạnh nhạt mà dứt khoát: “Được, khi nào làm thủ tục?” “Tốt nhất là càng sớm càng tốt.” Năm 28 tuổi, tôi bắt đầu một mối quan hệ mới. Bạn trai là bạn học cấp ba của cả hai chúng tôi. Trong buổi họp lớp, có người cảm thán: “Không ngờ đi một vòng lớn, cuối cùng Thẩm Kiều vẫn là người ở bên cậu ấy.” Tối hôm đó, Tưởng Chính Lâm gọi cho tôi cuộc điện thoại đầu tiên kể từ khi ly hôn: “Em nôn nóng ly hôn với anh như vậy, là vì cậu ta sao?”

Đừng Đùa Với Hàng Xóm

Đừng Đùa Với Hàng Xóm Từ chuyến du lịch trở về, tôi phát hiện chỗ đỗ xe của mình bị chiếm mất. Chụp ảnh biển số xe đăng vào nhóm cư dân suốt hai mươi phút mà chẳng ai nhận. Tôi bực mình, lập tức gọi xe kéo đến kéo đi. Lúc này chủ xe mới hốt hoảng đuổi theo đòi lại. Tôi cười nhạt: “Vừa hay, tiện thể thanh toán luôn phí kéo xe nhé.”

Mỹ Nhân Sườn Xám Và Côn Đồ Áo Vest

Mỹ Nhân Sườn Xám Và Côn Đồ Áo Vest Tôi bị gia đình đón về từ vùng quê Giang Nam. Ngay khi vừa bước chân vào cửa, em gái cùng cha khác mẹ đã cười khẩy khi thấy tôi mặc sườn xám, buông lời mỉa mai như thể tôi vừa bước ra từ triều Thanh, thậm chí còn hỏi tôi có bó chân không. Tôi chỉ mỉm cười không đáp, nhẹ nhàng pha trà, dịu dàng đưa tách trà đã bị tôi lén bỏ thuốc xổ cho nó.

Hồng Trần Báo Ứng

Hồng Trần Báo Ứng Hạ Vân Chu vì người tình trong mộng mà khắc cốt ghi tâm, đã bỏ ra một khoản tiền lớn đặt dịch vụ giả chết, muốn vào ngày cưới giả chết thoát thân. Mang theo một số tiền lớn, trốn ra nước ngoài sống cuộc đời hạnh phúc bên bạch nguyệt quang. Thế nên vào ngày hôn lễ, theo đúng kế hoạch của hắn, viên đạn sẽ xuyên qua lồng ngực hắn, trong tuyệt vọng của tôi, hắn sẽ có được một cuộc đời mới. Nhưng khi cơn đau thật sự ập đến, tôi trong bộ váy cưới trắng tinh ôm lấy hắn vào lòng, khuôn mặt tinh xảo phủ đầy máu và nước mắt. “Đã quyết định chết, sao có thể là giả chết được? Để tôi giúp anh một tay nhé~” Tôi chưa bao giờ là một thiên kim ngốc bạch ngọt của hào môn, điều tôi muốn cũng không phải một người chồng có thể khống chế cuộc đời mình.

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Hoán Đổi Số Phận

Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.

Bụi Trần Lắng Đọng

Bụi Trần Lắng Đọng Vị hôn phu của tôi cầu hôn chị gái tôi. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ làm loạn. Ngay cả chị ấy cũng khuyên tôi nên nhường chị em một chút. Nhưng không ai ngờ, tôi bình thản chúc phúc cho họ. Thậm chí còn công bố hôn sự giữa tôi và thái tử giới hào môn, Thẩm Vọng. Xin lỗi nhé. Từ giờ, tôi không diễn phim ngược tâm nữa, mà đổi sang kịch bản nữ chính sảng văn.

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam Anh trai tôi có một cô bạn gái, bề ngoài nhu mì hiền lành nhưng thực chất là một trà xanh thâm sâu khó lường. Chưa cưới xin gì mà đã muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để đưa em trai cô ta vào ở. Cô ta ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai, nói rằng tôi khinh thường cô ta. Còn bảo tôi sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể tranh giành tài sản với anh trai được? Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì cả. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ta chỉ nhắm vào mình tôi. Không ngờ, cô ta lại muốn nuốt trọn cả gia tộc Giang gia của chúng tôi.

Kinh Thành Đệ Nhất Ác Bà Bà

Kinh Thành Đệ Nhất Ác Bà Bà Con trai bất tài của ta xuất chinh trở về, lại mang theo một cô nương đang mang thai. Còn muốn cùng thê tử nguyên phối Thượng Quan Ninh Tư hòa ly. Ta nhìn Nam Cung Dạ quỳ trên mặt đất cùng với đóa tiểu bạch hoa bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Đánh cho ta!”

Trung Thu, Cả Nhà Đều Nghĩ Rằng Tôi Đã Chết

Trung Thu, Cả Nhà Đều Nghĩ Rằng Tôi Đã Chết Kỳ nghỉ Trung thu, công ty phát quà tặng cho nhân viên là một hộp cua lông. Sợ cua bị hỏng, tôi đặc biệt xách theo nó về nhà ngay sau khi tan làm. Không ngờ còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bố chồng. “Chuyện tốt đây! Tạ Du gặp tai nạn rồi, bị nghiền nát luôn! Chắc chắn là chết rồi!” Mẹ chồng cũng cười đến không khép miệng lại được: “Con gà không biết đẻ trứng đó, tôi đã sớm muốn đuổi nó ra khỏi nhà rồi!” Đúng lúc này, điện thoại tôi nhận được thông báo tin tức về vụ tai nạn liên hoàn trên tuyến đường bắt buộc phải đi qua để về nhà. Mà cái tên được nhắc đến trong tin tức kia, Tạ Du chính là tôi. Nhưng người lái xe hôm nay lại là chồng tôi.

Tám Năm Hóa Thành Không

Tám Năm Hóa Thành Không Tám năm hôn nhân, tôi rốt cuộc cũng buông tay. Vào đúng ngày kỷ niệm cưới năm thứ tám, chồng tôi tặng tôi 999 đóa hồng. Ngay khi vừa rời khỏi bàn phẫu thuật, tôi bình tĩnh gọi điện, yêu cầu ly hôn. Đầu dây bên kia, lại vang lên giọng cô bồ nhỏ của anh ta, vừa khóc vừa xin lỗi: “Trình phu nhân, là lỗi tại em tự ý quyết định, xin chị đừng giận tổng giám đốc Trình.” Trình Dật Thần, người chồng luôn lịch sự ôn nhu trước mặt thiên hạ, chỉ nhẹ giọng nói với tôi: “Tùy em.” Lần tiếp theo gặp lại anh ta, đã là nửa tháng sau. “Nấu cho tôi bát mì.”