Sảng Văn
Ái Tình Và Hận Ý Trên trời rơi xuống một đóa dã hoa có gai, đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta. Vì nàng, hắn không ngại xé bỏ hôn ước giữa chúng ta, thậm chí còn công khai làm nhục ta nơi phố chợ. Muốn ta cứ thế mà bỏ qua ư? Không thể nào! Ta nhốt tiểu tướng quân vào mật thất, đêm đêm sủng ái hắn, khiến hắn đối với ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng đủ để giải khát.
Mạnh Uyển Trạng nguyên lang đã cho một cô nhi ở nhờ trong nhà. Cô nương ấy dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu mì, hai người họ đã nảy sinh tình cảm. Vì cô nương đó, hắn không tiếc hủy hôn ước với ta, vị thanh mai hắn. Mẫu thân hắn không nỡ từ bỏ gia thế của nhà ta nên đã tự ý tìm cách đuổi vị cô nương kia đi. Nhưng trạng nguyên lang lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Sau này, hắn làm quan to, quyền khuynh triều dã. Hắn trước tiên trả thù ta, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc của ta. “Ngày đó, ngươi dùng quyền thế ép A Trí phải rời đi.” “Giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị quyền thế giày xéo.” Hắn ăn nói rất đường hoàng, không hề quan tâm đến tình nghĩa phu thê suốt tám năm của chúng ta. Ta bị một nhát kiếm cắt đứt cổ họng, đau đớn mà chết, dưới thân là thi thể của mẫu thân. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày trạng nguyên lang muốn hủy hôn với ta.
Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.
Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.
Mỹ Nhân Sườn Xám Và Côn Đồ Áo Vest Tôi bị gia đình đón về từ vùng quê Giang Nam. Ngay khi vừa bước chân vào cửa, em gái cùng cha khác mẹ đã cười khẩy khi thấy tôi mặc sườn xám, buông lời mỉa mai như thể tôi vừa bước ra từ triều Thanh, thậm chí còn hỏi tôi có bó chân không. Tôi chỉ mỉm cười không đáp, nhẹ nhàng pha trà, dịu dàng đưa tách trà đã bị tôi lén bỏ thuốc xổ cho nó.
Người Dẫn Lối Trong Tiềm Thức Tôi là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Một kiểu phụ nữ “ba cao” điển hình: nhan sắc cao, học vấn cao, thu nhập cao. Lần đầu tiên tôi phát hiện có gì đó không đúng là từ mùi sữa tắm trên người chồng tôi. Trong nhà, tôi dùng sữa tắm, còn anh ấy dùng xà phòng, cả hai đều là thương hiệu cố định, hương thơm cố định. Vì thế, hôm đó khi anh vừa về nhà, tiến tới gần hôn tôi, tôi đã nhận ra ngay. “Anh tắm ở ngoài à?” “Ừ, một bãi phân chim rơi trúng đầu anh. Sợ làm em khó chịu, anh đã tắm ở trường rồi mới về.” Tôi mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt anh. Anh ấy quá bình tĩnh. Thế là tôi đùa: “May mà không phải ở quê anh, nếu không gặp chuyện này chắc phải đi xin ‘cơm trăm nhà’ để xua xui xẻo.”
Hồng Trần Báo Ứng Hạ Vân Chu vì người tình trong mộng mà khắc cốt ghi tâm, đã bỏ ra một khoản tiền lớn đặt dịch vụ giả chết, muốn vào ngày cưới giả chết thoát thân. Mang theo một số tiền lớn, trốn ra nước ngoài sống cuộc đời hạnh phúc bên bạch nguyệt quang. Thế nên vào ngày hôn lễ, theo đúng kế hoạch của hắn, viên đạn sẽ xuyên qua lồng ngực hắn, trong tuyệt vọng của tôi, hắn sẽ có được một cuộc đời mới. Nhưng khi cơn đau thật sự ập đến, tôi trong bộ váy cưới trắng tinh ôm lấy hắn vào lòng, khuôn mặt tinh xảo phủ đầy máu và nước mắt. “Đã quyết định chết, sao có thể là giả chết được? Để tôi giúp anh một tay nhé~” Tôi chưa bao giờ là một thiên kim ngốc bạch ngọt của hào môn, điều tôi muốn cũng không phải một người chồng có thể khống chế cuộc đời mình.
Kế Hoạch Phát Điên Của Thiên Kim Thật Trước khi thi đại học, tôi tình cờ nghe được thiên kim giả thương lượng với bố mẹ, muốn c//ướp đi danh ngạch cử đi học của tôi. Tôi lập tức buông thả. Đi học không nghe giảng, đến trường thi tôi ngủ, thi toán tôi học tiếng Anh, thi tiếng Anh tôi học “Mãn Giang Hồng”. Người người đều nói tôi đã hết thuốc chữa, kết quả sau khi có điểm thi tốt nghiệp trung học, tôi một đêm nổi tiếng. “Ôi trời! Trong số những Trạng nguyên của các tỉnh trong cả nước, người dốc lòng nhất lại là cô ấy!”
Sau Khi Xuyên Thành Beta, Tôi Bước Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh Tôi vô tình xuyên vào bộ truyện ngôn tình m.áu chóa với vai trò nhân vật phụ mờ nhạt. Thế mà chẳng hiểu sao, tôi vô tình hạ gục một đám Alpha rồi trở thành thần tượng quốc dân cmnr. “Cô ta giả vờ! Chắc chắn cô ta không phải beta!”, đám Alpha phẫn nộ kêu gào. Tôi nhìn họ bằng ánh mắt thương hại, nhún vai: “Đâu có giả vờ đâu, tôi chỉ đơn giản là quá đỉnh!”
Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà Sau khi chiến thắng trong cuộc cung đấu, con trai ta đã trở thành hoàng đế nhưng sau khi nó đăng cơ lại ban cho ta một dải lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là người sinh ra nó, ta vì muốn di mẫu lưu tử nên đã hại chết mẹ ruột của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong thì cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y và bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại tần phi, khiến mẫu tử ly tán, nên tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ cho đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.
Vân Cẩn Thứ muội vừa được tái sinh, việc đầu tiên nàng làm là bắt ta giết vị hôn phu của mình. Nàng ta nói vị hôn phu sau này sẽ cầu hôn một cô gái mồ côi, ban cho nàng ta mọi vinh hoa phú quý nhưng lại khiến cả nhà ta bị lưu đày chết thảm. Khi người khác còn đang nghi ngờ thật giả thì trong lòng ta đã mài dao. Hắn cưới ai ta không quan tâm nhưng tuyệt đối không được động đến gia đình ta, đao kiếm của phủ Thượng thư mãi mãi chỉ hướng ra ngoài.
Quốc Sư Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất qua đời. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới. Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe. Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!” Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ: “Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”
Cỏ Dại Góc Tường Tôi phát hiện mẹ chồng… đang mang thai. Tôi và chồng đều sững người. Nhưng đến khi tôi thông báo mình cũng đang mang thai, mẹ chồng lập tức biến sắc: “Cô mà có bầu, ai chăm tôi đây? Ngày mai đi bệnh viện p/h//á đi.” ??? Chồng tôi kéo tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hôm sau liền… đổi mẹ chồng mới cho tôi.
Là nhân viên bán hàng xuất sắc nhất, tôi bị “tối ưu hóa nhân sự”, lý do sa thải: Thường xuyên vắng mặt ở công ty, không tuân thủ giờ giấc. Tôi: “???” Này ông anh, nếu tôi suốt ngày ngồi lì trong công ty, thì doanh số 3 triệu đơn hàng mỗi tháng từ đâu mà ra? Tôi không hiểu, nhưng tôn trọng quyết định của công ty. Lập tức xé bỏ hợp đồng trị giá 50 triệu chỉ còn chờ ký kết, dẫn theo khách hàng và đội ngũ ưu tú sang đối thủ cạnh tranh. Nửa tháng sau, sếp cũ gọi điện, giọng điệu hèn hạ: Tôi bật loa ngoài: “Sếp à, công ty sắp phá sản đối diện kia muốn chiêu mộ đối tác mới của anh đấy.”
Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi Sáng sớm ngày thứ hai sau đám cưới, mới hơn 5 giờ, trời còn chưa sáng, mẹ chồng tôi đã đứng ngoài cửa đập rầm rầm. Tôi giơ chân đá một phát vào mông chồng. Ảnh lồm cồm bò dậy ra mở cửa. Mẹ chồng xông vào liền hất tung chăn trên người tôi, dọa tôi hét toáng lên “Á á á!” Bà ta quăng một bộ đồ lên người tôi, mặt hầm hầm, giọng rất hung: “Dậy ngay! Tôi có chuyện muốn nói.” Tôi còn chưa hoàn hồn. Còn chồng tôi thì… câm như hến. Ngoài phòng khách, hai vợ chồng già ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tư thế y chang Thái Thượng Hoàng đang chuẩn bị lâm triều. Tôi vừa định ngồi xuống, mẹ chồng đã rống lên: “Tôi cho cô ngồi hả? Người lớn nói chuyện, con cháu phải đứng! Không được dạy dỗ đàng hoàng hả?” Tôi quay sang nhìn chồng, ảnh đã ngồi từ nãy, giờ vội vàng bật dậy, mặt đầy áy náy, lặng lẽ đứng cạnh tôi như học sinh bị gọi lên bảng. Mẹ chồng bắt đầu màn giáo huấn dài dòng: “Tiểu Kỳ à, giờ con đã là người nhà họ Vương, thì phải hiểu làm dâu phải hiền lành, nết na. Ra ngoài không thể để người ta nói mẹ chồng dạy dỗ con dâu không ra gì được đâu.” Bà ta vừa nói vừa phun nước bọt bay tung tóe. Tôi nghe mà đơ cả người. Rồi tôi hỏi lại: “Nhưng mà… Vương Thư Vỹ là… ở rể nhà con mà?” Ủa? Ủa là sao? Bà định quên hả?
Bảo Bối Trong Tim Ngày Chu Cẩn hủy hôn với ta, bằng hữu của hắn hớn hở đến chúc mừng. “Cuối cùng cũng thoát khỏi con nha đầu thương hộ kia rồi!” Chu Cẩn đắc ý: “Các huynh đệ cũng vui mừng cho ta sao?” Mọi người lắc đầu: “Không phải, ngươi hủy hôn, chúng ta mới có cơ hội!” Nói rồi, mọi người kéo nhau đến nhà ta cầu thân.
Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đá Bay Cả Hai Vị Hôn Phu Ta và Tiêu di nương đấu nhau cả một đời. Trước khi chet, nàng ta không chịu gặp Tạ Tầm, chỉ để lại một câu: “Thiếp thân thế hèn mọn, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện cùng quân không gặp lại.” Tạ Tầm chắc chắn rằng chính ta đã bức nàng ta đến chết, đêm khuya cầm kiếm xông vào tẩm các của ta, bắt ta đền mạng. Ta bị người đẩy ra, ngã thẳng vào lưỡi kiếm, đau đớn mà chết. Khi mở mắt ra, ta đã quay về ngày phụ thân chọn phu quân cho ta. Trước mặt, một người là Tạ Tầm vừa mới đỗ trạng nguyên, một người là thiếu niên tướng quân Kỷ Thiệu An. Ta nhấc gậy lớn, đem cả hai đuổi ra ngoài. Tạ Tầm không phải người tốt, nhưng kiếp trước, kẻ đứng sau đẩy ta chính là Kỷ Thiệu An.
Ngày làm giấy đăng ký kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, hắn nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi rất nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm. Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, bảo tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên. Cô ta nói: “Cẩn Xuyên nói hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực. Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người anh ấy yêu. Chị đã làm lỡ dở anh ấy ba năm rồi, mong chị có thể buông tay.” Thì ra… hắn đã có người trong lòng rồi à. Tôi tiếp tục giữ vị trí bà Cố này đúng là không còn hợp nữa. Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên. “Năm đó anh từng nói, tôi muốn gì cũng được… lời đó giờ còn tính không?” Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi. Ánh mắt hắn khẽ dao động, môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Tất nhiên. Em muốn gì?” Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn trước mặt hắn. “Tôi muốn anh ký vào đây.”
Chiếu Tuế Mẹ luôn lấy ta ra để phụ trợ biểu tỷ. Lúc ta còn nhỏ không biết chữ, bà lại nhất quyết bắt ta và biểu tỷ cùng làm thơ. Sau đó, lại chế nhạo ta trước mặt mọi người: “Chẳng có chút tài năng nào, sao xứng làm tiểu thư khuê các?” Đến khi ta đỗ đầu trong kỳ thi nữ học, người khác đến chúc mừng, bà lại hừ lạnh. “Biết đọc sách có ích gì, nha đầu này tính tình nóng nảy, phẩm hạnh lại kém. Không giống như biểu tỷ của nó, dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu thuận, lấy thê tử thì phải lấy người như vậy.” Chuyện này truyền đến tai thái hậu, bà vốn định chọn ta làm nhiếp chính vương phi, nghe xong liền muốn đổi thành biểu tỷ. Ta trong lòng buồn bã, mẹ lại cười toe toét: “Mẹ làm vậy là vì tốt cho con. Trong cung hiểm ác, một cô nương bình thường như con gả vào đó chắc chắn sẽ bị người ta khinh thường. Nỗi khổ này, cứ để biểu tỷ của con chịu đi.” Ai ngờ nhiếp chính vương vẫn cầu hôn ta. Mẹ biết được, đột nhiên tổ chức một bữa tiệc hoa sen linh đình. Giữa chừng tiệc, bà lại cố tình đẩy ta xuống nước, rồi kêu to cầu cứu, dẫn dụ mọi người đến xem. Ta bị người ta nhìn thấy bộ dạng ướt sũng chìm trong nước, bà liền khóc lớn nói ta đã mất đi sự trong sạch, làm cho chuyện này trở nên rùm beng. Vì vậy, biểu tỷ trở thành nhiếp chính vương phi, còn ta thì bị đưa vào đạo quán thanh tu. Đạo quán âm u lạnh lẽo, ta vào đó không lâu thì mắc bệnh nằm liệt giường rồi qua đời. Trước khi chết ta mới biết được, hóa ra biểu tỷ lại là con của mẹ và cữu cữu tư thông mà sinh ra. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi bị ngã xuống nước.