Tình Cảm
Tôi Mang Thai Con Của Sếp Trong một lần xem mắt, tôi gặp phải một gã đàn ông bình thường nhưng tự mãn, để thoát khỏi hắn, tôi chỉ có thể nói dối là mình đang mang thai đứa con của sếp. Không ngờ sếp và đồng nghiệp lại đứng ngay sau lưng tôi! Tôi sợ đến mức lảo đảo: “S… sếp!” Anh nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Cẩn thận chút, đừng để động thai.” Tôi: “…” Xin hỏi, bây giờ tôi nên nộp đơn xin nghỉ việc luôn, hay là quỳ xuống xin lỗi đây?
Đào Sắc Phùng Xuân Ta hỏi Liên di nương: “Di nương, thái giám và nam nhân bình thường có gì khác nhau?” Liên di nương ấp a ấp úng: “Chính là… không thể sinh con…” Ta bừng tỉnh, không thể sinh con ư? Hóa ra còn có chuyện tốt như vậy! Thế là ta vui vẻ hân hoan gả cho vị thái giám ấy.
Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”
Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư Tướng quân xuất chinh trở về, mang theo một nữ tử bụng lớn—nghe nói là người từ dị thế xuyên tới. Tướng quân nói: “Vì cứu ta, Duệ nhi đã cùng ta phát sinh da thịt chi thân, hiện đã hoài thai huyết mạch của Bạch gia.” Ta gật đầu: “Chẳng qua là nạp một thiếp thất, ta sẽ sắp xếp.” Nữ tử xuyên không kia lại bước ra, đắc ý vuốt ve bụng mình: “Tướng quân đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi người. Tỷ tỷ vẫn nên sớm nhường vị trí đi thì hơn.” Cuối cùng, sau khi được cha mẹ chồng hòa giải, nàng ta được nghênh đón vào phủ với lễ nghi của bình thê. Vài năm sau, nữ tử xuyên không sinh liền ba đứa nhỏ, tướng quân lại tiếp tục ra trận. Khi khải hoàn trở về, hắn lại mang theo một nữ tử xuyên không khác, thậm chí còn lợi hại hơn người trước.
Kết Cục Anh Đáng Nhận Một đêm hoang đường, em gái tôi mang thai con của chồng sắp cưới của tôi. Vào ngày cưới, nó bụng to xuất hiện, hỏi tôi có thể cho đứa bé một gia đình trọn vẹn không. Mọi người đều khuyên tôi rộng lượng, nói rằng đứa trẻ vô tội, hơn nữa hai người họ yêu nhau, chỉ có tôi là kẻ chen ngang giữa họ. Tôi không đồng ý, chồng chưa cưới cũng không nói gì, chỉ bảo vệ sĩ đuổi người đi. Sau đó, em gái tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi, hai mạng người cùng mất. Nhiều năm sau, nhờ vào tài nguyên và mối quan hệ của tôi, chồng tôi thành công vực dậy, trở thành nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh. Tôi cũng đã cố gắng mang thai suốt mấy năm. Đến ngày công ty anh lên sàn, tôi vui mừng phát hiện mình đã có thai. Tôi mang tờ giấy khám thai đến tìm anh ta, nhưng lại nghe thấy anh ta nói với bạn mình: “Doanh Doanh và con của cô ấy đã trở về. Tôi không muốn mẹ con họ tiếp tục trốn tránh nữa. Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải ly dị.”
Nguyệt Chiếu Chiêu Dương Ta và Tạ Đạo An thành thân đã ba năm. Ba năm này, hắn chinh chiến nơi sa trường. Ngày hắn hồi kinh, lại mang theo một vị cô nương tựa tiên giáng trần. Ta chau mày, suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc lợi hại, quyết định đào tẩu. Ai ngờ đêm ấy, Tạ Đạo An liền trèo lên giường của ta, từ trong ngực rút ra một chiếc áo lót của ta: “Nương tử, nhiều năm nơi biên ải, vi phu đêm nào cũng chăn đơn gối chiếc, không sao ngủ được.”
Ngụy Thị Song Thư Trước ngày thành thân, ta và đích tỷ bị đổi hôn. Người đính hôn với đích tỷ – Tiểu tướng quân – nói rằng người hắn yêu thật ra là ta, còn trạng nguyên lang đính hôn với ta lại nói rằng hắn thích đích tỷ. Ta biết, bọn họ đã trọng sinh. Tiểu tướng quân muốn đổi lấy một người địa vị thấp, không thể sinh con, để nuôi dưỡng con riêng cho hắn. Trạng nguyên lang muốn đổi lấy một quý nữ dễ thao túng, để hắn an tâm làm kẻ ăn bám. Ta cười, bọn họ đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ nhìn ta và tỷ tỷ, bọn họ nghĩ ngoài hai người họ ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác sao?
Mỹ Nhân Cổ Vì chu cấp cho phu quân đọc sách, ta đã lén lút đến quỷ thị bán cổ trùng. Hôm nay lại có một vị khách kỳ lạ ghé qua, hắn hỏi mua loại cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai. Mặc dù hắn che kín mặt, nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Người này, chính là phu quân của ta.
Y Nữ Tự Cường Khi Thẩm Hoài Dương cưới quận chúa, ta cũng tự định cho mình một mối hôn sự. Vào ngày bái đường ấy, ta ôm một xấp giấy vàng chưa mục nát nằm vào quan tài đá, bên cạnh là tân lang lạnh như băng. Cờ chiêu hồn, hỷ tang trắng, thì ra đây chính là giá tang. Thẩm Hoài Dương nghe tin chạy đến, đập vào nắp quan tài ta mà khóc rống: “Đáng hận! Nàng thà gả cho người chết, cũng không muốn làm thiếp của ta sao.” May mắn, ta đã không thèm để ý. Bởi vì ta đang chuẩn bị từ dưới đáy quan tài đào tẩu, tiêu dao giữa trời đất. Đột nhiên, một luồng khí lạnh quấn quanh cổ, bên tai vang lên một giọng nói âm u: “Nương tử định bỏ trốn sao?”
Chồng Tôi Chết Vì Cứu Tiểu Tam Chồng tôi vì cứu ánh trăng sáng của anh ta, mà ch.t trong biển. Lúc người ta báo tin cho tôi, th//i thể anh ta gần như đã bị cá ăn sạch sẽ. Nhân viên cứu hộ hỏi tôi có muốn vớt xác không. Tôi phất tay dứt khoát, từ chối: “Đừng lãng phí tài nguyên công cộng.” Cầm tờ giấy xác nhận tử vong do cảnh sát cấp, tôi lập tức đến huỷ hộ khẩu của chồng. Liên hệ xong với luật sư riêng của anh ta, tôi rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Đêm đó tôi mở một chai champagne ăn mừng. Vốn dĩ tôi chỉ được chia một nửa tài sản, giờ thì tôi có thể nhận hai phần ba, không ăn mừng sao được?
Anh Đã Biết Rung Động Rồi Sao? Anh bạn thanh mai trúc mã bảo mình đến từ mười năm sau. Tôi bán tín bán nghi hỏi: “Thế sau này tôi làm chị dâu của anh thật hả?” Hắn ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Tôi phấn khích tưởng mình cuối cùng cũng cưa đổ được anh hai nhà hắn. Ai ngờ… Một giây sau, hắn từ tốn nói: “Không phải vợ anh hai… mà là vợ anh cả.”
Nhiếp Chính Thái Hậu Sau khi hòa thân gả cho Cố Diễm, ta mới biết hắn đã sớm có người thương trong lòng. Để giữ gìn hòa khí, ta từng tế nhị gợi ý hắn có thể rước nàng ấy vào vương phủ. Nhưng nàng ta tính tình mạnh mẽ, chẳng ngại giả c/h/ết để phản kháng, thậm chí còn âm mưu hại ta. May mắn thay, Cố Diễm tin tưởng ta, không trúng kế, chỉ lạnh nhạt nói: “Chỉ trách nàng ấy mệnh bạc.” Về sau, ta dốc toàn lực giúp hắn giành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Nào ngờ, hắn lại lấy oán trả ơn, tru diệt cả gia tộc ta, thậm chí trước mắt ta tàn nhẫn sát hại phụ thân và ca ca! Hắn phá nát gân mạch tay chân ta, bắt ta phải chứng kiến phụ thân cùng ca ca mang theo nỗi hận mà rời khỏi nhân gian. Trong đau đớn tột cùng, ta gào lên hỏi hắn vì sao! Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Đây là món nợ các ngươi thiếu Thanh Nhi!” Đến lúc đó, ta mới nhận ra, trong lòng hắn, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu ta vì cái c/h/ết của người mà hắn yêu thương. Sống lại một đời, lần này, ta quyết định thu hồi toàn bộ tình cảm và sự giúp đỡ dành cho hắn. Thế nhưng, hắn lại nghẹn ngào hỏi ta: “Có phải nàng không cần ta nữa?” Trong lòng ta tràn đầy hận ý. Ta làm sao có thể không cần hắn? Lần này, ta muốn hắn phải trả giá bằng máu cho những gì hắn đã gây ra!
Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”
Trọng Sinh Trở Về Ngày Làm Phẫu Thuật Cho Mẹ Chồng Mẹ chồng tôi phải làm phẫu thuật, chồng tôi nhất quyết muốn tôi làm bác sĩ chính cho ca này. Tôi đồng ý. Trong khoảnh khắc quan trọng của ca mổ, tôi bất ngờ bị dị ứng, không thể thở được. Mẹ chồng qua đời trên bàn mổ. Cuối cùng, ca phẫu thuật bị kết luận là một tai nạn y khoa nghiêm trọng, tôi bị tước giấy phép hành nghề. Chồng tôi khởi tố ly hôn, yêu cầu tôi ra đi tay trắng. Tại lễ tang của mẹ chồng, anh ta công khai buộc tội tôi. Anh nói rằng từ trước đến nay tôi không vừa mắt với mẹ chồng, ám chỉ việc tôi bị dị ứng là tự dàn dựng, mục đích là để hại chết bà. Cư dân mạng cho rằng tôi cố tình giết người, chứ không phải bị dị ứng ngoài ý muốn như báo cáo chính thức. Tôi trở thành một người con dâu ác độc, bác sĩ bất lương, thậm chí là kẻ sát nhân trong lời mắng chửi của cư dân mạng. Tuyệt vọng, tôi nhảy từ tầng chín xuống. Đến chết, tôi vẫn không hiểu, vốn dĩ tôi chưa từng bị dị ứng, rốt cuộc đã ăn phải thứ gì. Lần nữa mở mắt, tôi trở về đúng ngày mẹ chồng làm phẫu thuật.
Anh Có Chị Gái Kết Nghĩa, Em Có Em Trai Ngoan Ngoãn Chồng tôi có một người “chị gái kết nghĩa” không hề có quan hệ huyết thống. Hai người thân đến mức ngủ chung một phòng, dùng chung một đôi đũa. Tôi bảo họ nên giữ khoảng cách xã giao bình thường, Anh ta liền không kiên nhẫn mà mỉa mai tôi: “Lòng dạ dơ bẩn thì nhìn đâu cũng thấy bẩn. Lâm Thiển, em không thể học chị gái kết nghĩa của anh một chút, hiểu chuyện một tí à?” Hiểu chuyện hả? Trùng hợp là, dạo này tôi cũng vừa quen một cậu em khá hiểu chuyện. Mà hiểu chuyện “trên giường” thì cũng không tệ đâu nhỉ.
Thoát Khỏi Cốt Truyện Máu Chó Người giàu nhất tìm đến và nói rằng tôi chính là thiên kim tiểu thư thật sự của gia đình ông, yêu cầu tôi quay về thừa kế gia tài nghìn tỷ. Tôi trả lời: “Không, tôi đã thi đỗ công chức, phải ở nơi tận cùng vũ trụ để phục vụ nhân dân.” Người cha tỷ phú vô cùng cảm động, ngay trong đêm đã đăng ký mười công ty tại huyện của tôi, giúp đơn vị tôi hoàn thành vượt mức chỉ tiêu thu hút đầu tư. Lãnh đạo cười tươi không khép miệng được: “Đồng chí Tiểu Phương có triển vọng đấy, cố gắng làm tốt nhé.”
Gái Hư Và Cún Si Tình Hồi cấp ba, có một tên bá chủ trường học từng bị tôi phũ thẳng mặt. Hắn ta đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ. Lần này tôi đồng ý quen hắn. Hắn vui tới mức bắn pháo hoa suốt cả đêm, rực sáng cả thành phố. Rồi quay sang khoe khoang với đám bạn: “Con nhỏ năm đó chảnh đến ch.t, giờ không phải cũng ngoan ngoãn gọi tao là chồng đấy à.” “Không nghe lời thì dạy dỗ lại thôi.” Trong phòng bao, ai cũng khen hắn thủ đoạn cao tay. Tôi đẩy cửa bước vào: “Khoe đã chưa?” Hắn cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ: “Vợ ơi, năm phút chém gió nhanh thế đã hết à?” “Ừ.” Đám người: “???”
Dưỡng Phản Vi Chính Năm bận rộn nhất của hệ thống công lược, tôi đồng thời phải công lược cả phản diện bệnh kiều và nữ phụ độc ác. Nhưng lúc tôi đã học thuộc mọi kỹ thuật tán trai, nắm chắc toàn bộ bí kíp công tâm, chuẩn bị bung lụa thì… Lại phát hiện thứ chờ đón tôi không phải là các nam chính cool ngầu hay nữ phụ chua ngoa, mà là… hai nhóc tì mềm mại đáng yêu! Trời đánh mà, tôi đành chấp nhận số phận, vừa định dắt hai đứa nhỏ về nhà. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy được tiếng lòng của bọn trẻ: 【Cô ta chắc cũng như mấy người nhận nuôi trước thôi, về nhà là lột mặt nạ liền, không biết lần này là đánh hay chửi đây.】 【Hừ, đồ ngốc đáng thương, không biết cô hành hạ bọn tôi mấy ngày thì sẽ bị anh tôi xử lý cho mất xác đâu ha.】 Tôi lạnh cả sống lưng. Trước khi hai đứa kịp phản ứng, tôi vội nhét hai miếng bánh kem dâu thơm ngọt vào tay bọn chúng.
Cát Chảy Tôi mang thai ngoài ý muốn. Nhưng Tạ Huyền ghét trẻ con. Buổi tối hôm ấy, tôi dò xét thái độ của anh. Bàn tay anh đặt hờ trên eo tôi, giọng điệu lười biếng, cười như không cười: “Gì đây, em có thai rồi à?” Tôi hoảng hốt phủ nhận. Anh vuốt ve tóc tôi, giọng nói dịu dàng: “Bé con ngoan, chúng ta không cần có con.” Nhưng tôi đã thực sự mang thai. Vừa hay lại nghe người ta bàn tán: “Lương Ly theo Tạ tổng lâu như vậy mà vẫn chưa lên được danh phận, xem ra giấc mộng gả vào hào môn cũng xa vời.” “Cô ta ngốc quá, có một đứa con chẳng phải là ép cưới được rồi sao?” “Cô thì biết gì, Tạ Huyền căm ghét con riêng nhất. Nếu cô ta dám làm vậy, một xác hai mạng cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Vì sự an toàn của mình và đứa bé, tôi phải tìm lý do rời đi ngay trong đêm. 【Tôi không muốn làm chim hoàng yến nữa, tôi muốn sống một cuộc đời bình thường. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã cho tôi suốt những năm qua.】 Nửa tháng sau. Tôi trốn ở một thị trấn nhỏ miền Nam. Vừa hỏi một bà mẹ bầu bên đường về kinh nghiệm mang thai, thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng. Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Bé con, rốt cuộc ai là người phát minh ra cái từ ‘chim hoàng yến’ vậy? Anh không phải là bạn trai của em sao?”
Một Thoáng Hương Xưa Năm 1977, vị hôn phu của tôi, Cố Vân Gia, thi đỗ vào Đại học Kinh đô, khiến cả mười dặm tám thôn xung quanh xôn xao. Mọi người đều khen rằng tôi có con mắt tinh tường, vì Cố Vân Gia không chỉ tài giỏi mà còn đối xử với tôi như bảo bối. Nhưng vào ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi lại tận mắt thấy hắn ôm nữ tri thức trẻ xinh đẹp nhất trong đội sản xuất, dịu dàng mà kìm nén nói: “Em nên biết, mọi nỗ lực của anh đều là để xứng đáng với em.” Khi phát hiện ra tôi đang đứng đó, ánh mắt hắn lóe lên sát ý, như muốn ngăn tôi gây ra bất cứ rắc rối nào.