Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Lần Này, Tôi Không Làm Mẹ Kế Nữa

Lần Này, Tôi Không Làm Mẹ Kế Nữa Tôi kết hôn với Thẩm Bùi suốt 30 năm. Nuôi nấng hai đứa con riêng của anh ấy, chăm lo cha mẹ chồng. Vì điều đó, thậm chí tôi chưa từng sinh lấy một đứa con cho riêng mình. Cuối cùng, năm 55 tuổi, vì lao lực mà mắc u.n/g th/ư dạ dày. Ngoài phòng bệnh, con riêng của chồng lại cãi nhau với người nhà tôi vì chuyện hậu sự. Chúng không muốn sau này tôi được chôn cùng Thẩm Bùi. “Theo quy củ ngày xưa, dì Tống chỉ là vợ kế, là thiếp.” “Thiếp thì sao được vào từ đường tổ tiên? Sau này bố tôi dĩ nhiên phải hợp táng với mẹ tôi.” Thẩm Bùi cúi đầu không nói, cuối cùng chỉ thở dài một hơi: “Chuyện này, ba nghe theo các con.” Tôi nhắm mắt lại, không cam lòng. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về năm 22 tuổi. Lúc đó là năm thứ hai sau khi tôi lấy Thẩm Bùi. Ngoài cửa, cả nhà đang đợi tôi dậy để hầu hạ. Còn tôi thì chỉ lặng lẽ đưa ra tờ đơn ly hôn: “Thẩm Bùi, chúng ta ly hôn đi.” Khoảnh khắc ấy, vành mắt anh đỏ bừng: “Chỉ là một phần mộ thôi mà, có gì quan trọng đâu.” “Kiếp trước, người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình em.”

Kiếp Này Không Còn Tha Thứ

Kiếp Này Không Còn Tha Thứ Tôi là người có thể chất dược tính bẩm sinh, máu trong người có thể chữa được bách bệnh. Kiếp trước, sau khi chữa khỏi đôi chân tàn phế của cậu ấm giàu có nhất Bắc Kinh, tôi mới biết nhà họ Bùi từng tuyên bố, ai chữa khỏi cho Bùi Kỳ An thì chính là nữ chủ nhân của nhà họ Bùi. Bùi Kỳ An bị ép cưới tôi, còn Tô Ngưng Nguyệt – người đã leo núi hái tuyết liên để chữa bệnh cho hắn – khi nghe tin này liền thất thần, rơi xuống vách núi, không rõ sống chết. Một năm sau, Bùi Kỳ An tìm thấy thi thể bị đóng băng của Tô Ngưng Nguyệt. Hắn ép tôi cắt cổ tay lấy máu để cứu cô ta. “Rõ ràng chỉ cần Nguyệt Nguyệt hái được tuyết liên về là có thể chữa khỏi cho tôi, bọn tôi sẽ đầu bạc răng long, chính cô đã hại chết cô ấy!” “Khương Vãn, chẳng phải cô nói máu mình là thần dược sao? Vậy thì khiến Nguyệt Nguyệt sống lại đi!” Tôi khóc lóc van xin hắn. “Tô Ngưng Nguyệt đã chết một năm rồi, tôi chỉ có thể chữa bệnh, không thể cải tử hoàn sinh.” Nhưng Bùi Kỳ An không nghe lời giải thích của tôi, chỉ trơ mắt nhìn tôi chảy máu đến chết. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày nhà họ Bùi mời tôi đến chữa trị cho Bùi Kỳ An. Nhìn hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt âm trầm, tôi khẽ cười nhạt. “Thiếu gia Bùi, đôi chân này của anh, phế rồi, không ai chữa nổi.”

Trở Lại Năm 70: Ba Mẹ Hoảng Loạn Khi Tôi Đăng Ký Xuống Nông Thôn

Trở Lại Năm 70: Ba Mẹ Hoảng Loạn  Khi Tôi Đăng Ký Xuống Nông Thôn Gia đình gặp biến cố lớn, tôi theo cha mẹ tới nông trường vấ/t v/ả nh/ất, sống những tháng ngày cơ cực đến mức bệ/nh t/ật đầy mình. Sau khi cha được minh oan và phục chức làm thủ trưởng quân khu được người người kính trọng, chị gái lại trở thành người khiến ba mẹ cảm thấy áy náy nhất trong lòng. “Thư Nguyệt, tất cả là do ba vô dụng. Năm đó khi bị điều đi lao động, ba chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ với con để bảo vệ con. Con có thể tha thứ cho ba không?” “Thư Nguyệt, trước khi mẹ rời đi mẹ không hề muốn nói những lời tuyệt tình đó, tất cả là do tình thế bắt buộc, con có thể hiểu cho mẹ không?” Mà tôi, mười lăm năm ở nông thôn, từ thiên kim tiểu thư con nhà thủ trưởng quân khu đã biến thành một người phụ nữ nhà quê phong trần, sương gió. Ngay cả vị hôn phu từng thề thốt trước khi tôi rời thành phố: “Thư Hòa, anh sẽ đợi em trở về, rồi cưới em”, cũng quay sang yêu thích người chị gái xinh đẹp trắng trẻo, có học thức. “Thư Hòa, mình hủy hôn đi. Anh tốt nghiệp đại học, còn em đến trung học cũng chưa học xong, chúng ta không hợp nhau.” Rồi anh ta quay người cầu hôn chị gái tôi – người cũng là cử nhân như anh ta – nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người. Trong buổi tiệc cưới, tôi bị sắp xếp ngồi ở góc khuất nhất, suốt cả ngày nghe không biết bao nhiêu lời bàn ra tán vào. Cho đến khi…

Ánh Sáng Cuối Con Đường

Ánh Sáng Cuối Con Đường Sau khi trọng sinh, câu đầu tiên ta nói chính là: “Phụ thân, nữ nhi không gả cho lang quân họ Thẩm nữa.” Thật ra, kiếp trước Thẩm Mặc Hành đối với ta rất tốt, phu thê hòa thuận, lễ nghĩa chu toàn. Chỉ là… có một điều khiến lòng ta nguội lạnh. Hắn từng nói, nếu có một ngày hắn chết đi, muốn được chôn cùng nha hoàn mất sớm tên A Sở: “A Sở sợ bóng tối, ta sợ nàng ấy sẽ hoảng loạn.” Trùng hợp thay, ta cũng sợ bóng tối. Nhưng Thẩm Mặc Hành chỉ có một. Vậy nên, đời này, ta không giành nữa. Ta tìm một người, nguyện ý khi về già sẽ nằm cùng ta trong chiếc quan tài tối om kia. Hắn nói hắn không sợ. Hắn ôm ta, nên ta cũng không sợ nữa. Chúng ta sắp thành thân. Thế nhưng Thẩm Mặc Hành… lại không đồng ý.

Bí Mật Không Thể Tiết Lộ Của Mẹ Chồng

Bí Mật Không Thể Tiết Lộ Của Mẹ Chồng Kiếp trước, tôi phát hiện mẹ chồng cùng một người đàn ông bước vào nhà tắm công cộng. Hai người còn thuê phòng riêng để tắm cùng nhau. Tôi lén lút quay về kể chuyện này với chồng. Không ngờ, anh ta không tin lời tôi, còn bảo tôi bịa đặt. Sau đó, anh cùng bố chồng lao vào đ/á.n/h tôi một trận thừa sống thiếu ch .t, đ/á.n/h đến mức phải đeo túi phân, người lở loét khắp nơi. Cuối cùng, vì tiếc tiền chữa bệnh cho tôi, chồng còn n h/ấ.n đầu tôi vào nồi nước s.ô/i. Lúc tôi mở mắt ra, thì đã quay lại đúng ngày hôm đó, cái ngày tôi thấy mẹ chồng dắt trai đi tắm. Lần này tôi không nói nhiều, lập tức gọi thẳng 110. “Alo, cảnh sát phải không ạ? Tôi tố cáo nhà tắm công cộng có bà già cung cấp dịch vụ đen…”

Hai Kiếp Sai Lầm

Hai Kiếp Sai Lầm Tôi không ngờ rằng, dù được làm lại một lần nữa, tôi vẫn chọn sai chồng. Kiếp trước, tôi đã chọn hôn phu của mình là Hoắc Cảnh Tu. Nhưng anh ta lại ngoại tình với giả tiểu thư Tống Thanh Ngữ suốt ba năm, thậm chí còn có một đứa con với cô ta. Hơn nữa, vì cô ta, anh ta đã tàn nhẫn đâm gãy đôi chân của tôi, trao vị trí vũ công chính của tôi cho cô ta. Sau khi trọng sinh, tôi chọn kết hôn với chú Hoắc Tư Mục. Tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, thực hiện ước mơ của mình. Nhưng trước khi tranh cử vị trí vũ công chính, tôi lại bị người ta đâm gãy đôi chân. Hoắc Tư Mục biết chuyện, không ngại đắc tội với giới quyền quý trong thành, tự tay đưa Tống Thanh Ngữ vào tù. Tôi vô cùng cảm động, lầm tưởng rằng lựa chọn sau khi trọng sinh của mình là đúng đắn. Cho đến năm năm sau, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoắc Tư Mục và con trai. “Bố, lúc trước bố giúp dì Thanh Ngữ tiêu hủy chứng cứ, đổi danh tính để thoát tội, cưới mẹ – một người tàn phế vô dụng để che mắt thiên hạ.” “Bây giờ dì Thanh Ngữ đã quay lại, bố có thể ly hôn với mẹ không? Con muốn dì Thanh Ngữ làm mẹ của con.” Hoắc Tư Mục nghe xong, nhớ lại ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của tôi khi nhìn anh, lắc đầu nói: “Không được, vì Thanh Ngữ, bố đã đối không nên với mẹ con, nên bố sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.” “Danh phận là vợ của Hoắc Tư Mục sẽ không bao giờ thay đổi, con cũng không được phép nói những lời như vậy trước mặt mẹ, làm mẹ buồn.” Tôi ngồi trên xe lăn, nỗi đau khi hai lần mất đi đôi chân không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng lúc này. Hóa ra, năm năm hôn nhân chỉ là một âm mưu. Hóa ra, Hoắc Tư Mục yêu duy nhất chỉ có Tống Thanh Ngữ, ngay cả đứa con tôi đánh đổi mạng sống để sinh ra cũng vậy. Đã như thế, Hoắc Tư Mục, tôi không cần nữa. Đứa con này, tôi cũng không cần.

Tỷ Muội Thâm Tình

Tỷ Muội Thâm Tình Cùng là nha hoàn thông phòng, ta và Thúy Liễu đấu nhau suốt nửa đời người. Tranh sủng ái, tranh địa vị, tranh vị trí di nương. Sau này Thúy Liễu sảy thai, không thể sinh nở nữa, ta uống một bát canh phu nhân thưởng, tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang trần truồng dây dưa với mã phu, bị bắt gian tại giường. Tướng quân giận dữ, rút kiếm đâm ta, không ngờ Thúy Liễu lại thay ta đỡ một nhát kiếm. Trước khi chết, lần đầu tiên nàng nắm lấy tay ta: “Ngươi khóc cái gì, xấu chết đi được. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, phu nhân tuyệt không phải loại tốt lành gì, ta đã phòng ngừa đủ đường, ngươi vẫn trúng kế của nàng.” Ta và Thúy Liễu cùng chết, người thắng lớn nhất, lại là phu nhân nổi tiếng hiền lành. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày Thúy Liễu mới vào phủ. Phu nhân vẻ mặt khó xử nói với ta: “Thúy Liễu nói nàng thích căn phòng của ngươi, ngươi nhường cho nàng đi.” Ta cười gật đầu: “Được thôi, ta sẽ đi giúp Thúy Liễu tỷ tỷ dọn dẹp!”

Trở Lại Ngày Thi Đại Học, Tôi Mặc Kệ Con Trai Bỏ Thi

Trở Lại Ngày Thi Đại Học, Tôi Mặc Kệ Con Trai Bỏ Thi Vào ngày thi đại học, con trai tôi là Lâm Dư, đưa ra một bản chuyển nhượng cổ phần, uy hiếp tôi: Nếu không ký, nó sẽ không đi thi. Chồng tôi Lâm Dương, còn hùa theo dỗ dành: “Vợ à, còn 2 tiếng nữa là đến giờ thi rồi, dù gì tài sản của mình sau này cũng để lại cho nó, em cứ ký cho nó yên tâm thi cử đi.” Tôi nhìn bản chuyển nhượng cổ phần trong tay, rồi dưới ánh mắt chờ mong của hai cha con, xé nát nó không chút do dự. “Không muốn thi thì khỏi thi!” Kiếp trước, tôi thương con học hành vất vả, sợ ảnh hưởng tâm lý trước kỳ thi nên chẳng nói một lời, liền ký tên. Kết quả thì sao? Sau khi Lâm Dư đỗ vào trường danh tiếng, hai cha con dắt theo một người đàn bà xinh đẹp, ép tôi vào viện tâm thần. Lâm Dư còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt: “Cảm ơn mẹ đã hy sinh nhiều năm qua. Bây giờ mẹ ruột con quay lại rồi, mẹ cũng nên vào viện an dưỡng đi thôi.” Lúc ấy tôi mới biết: Lâm Dư là con riêng của chồng tôi và người phụ nữ khác. Con ruột của tôi… ngay từ khi lọt lòng đã bị họ đẩy ra vùng quê xa xôi. Giờ được sống lại đúng ngày thi đại học, tôi chẳng buồn quan tâm nó có thi hay không. Loại người bội bạc ấy, càng không có tương lai càng tốt.

Nhân Quả Báo Ứng

Nhân Quả Báo Ứng Khi ta mới sinh song thai, cơ thể còn đang yếu, phu quân của ta – Tĩnh Ninh hầu lại mang về một cô nương đang có thai, đứng ngoài phòng sinh ép ta nhận nàng vào phủ làm thiếp. Ta chỉ ngẩn người một lúc rồi sảng khoái đồng ý: “Được”. Sau này phụ mẫu biết chuyện, tức giận đòi làm chủ cho ta. Ta chỉ cười khuyên bọn họ trở về. Bởi vì ta biết Tĩnh Ninh hầu chỉ còn sống được mấy ngày nữa. Mà người đàn bà kia, cả đời này chỉ có thể làm thếp, sống dưới cái bóng của phu nhân hầu phủ là ta, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Tôi Và Mẹ Trọng Sinh

Tôi Và Mẹ Trọng Sinh Những năm 90, vật chất còn khan hiếm. Nhà mãi mới hầm được con gà, mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai chú Vương hàng xóm. Lúc ba hỏi đến trong bữa cơm, mẹ nói tôi là người đã ăn. Tôi không nhận, mẹ liền mắng tôi là đồ chuyên nói dối. “Chính mày ăn, chính mày ăn, ăn rồi còn không chịu nhận, tao đ/á/n/h ch.t cái đồ nói dối nhà mày…” Và rồi bà thật sự lỡ tay đ/á/n/h ch.t tôi. Lần nữa mở mắt, tôi lại đang ngồi ở mâm cơm, mẹ cười gượng bảo: đùi gà là do Phương Phương ăn. Lần này tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Ba, đùi gà là con ăn đó, mẹ đâu có đem cho chú Vương đâu!”

Chồng Ký Sinh

Chồng Ký Sinh  Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc. Trong một lần thi đấu, anh ấy không may bị đối thủ đánh trúng vùng hiểm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại dẫn đến khó khăn trong việc sinh con. Tôi đã cùng anh ấy tìm đến vô số danh y khắp thế giới, mãi mới có thể mang thai đứa con đầu lòng. Vì sợ tôi bị quấy rầy, anh đã sắp xếp cho tôi ở trong một biệt thự độc lập để an thai. Nhưng trước khi tôi kịp ổn định, anh đã mải mê cùng cô thư ký trẻ tuổi của mình dây dưa tình cảm. Cô thư ký trẻ tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tôi là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ, quyến rũ chồng cô ta. Vậy là cô ta tìm đến biệt thự, nơi tôi đang an thai. “Cô bụng to thế này mà còn không biết xấu hổ, quyến rũ chồng tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái giá của việc làm kẻ đê tiện là gì!” Mặc cho tôi cố gắng giải thích, cô ta không thèm nghe, nhắm thẳng vào bụng tôi mà đá mạnh. Máu loang đỏ chiếc váy bầu của tôi. Nhưng cô ta vẫn điên cuồng, ra lệnh cho người làm của mình lôi tôi ra khỏi biệt thự, muốn cả thế giới biết rằng làm kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tôi quằn quại trong khu biệt thự vắng vẻ, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dần yếu đi. Mãi đến khi người hàng xóm tốt bụng phát hiện, mới gọi cho chồng tôi. Tôi nghe tiếng anh qua điện thoại, giọng thờ ơ: “Cô ta còn trẻ, chỉ đùa hơi quá thôi, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện lớn.” Người hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, nhưng tôi đã yếu đến mức không thể phát ra âm thanh. “Vợ à, em cố chịu một chút, đợi anh bận xong sẽ về thăm em…” Từ điện thoại vọng lại âm thanh ồn ào của tiếng đặt cược, tiếng người cổ vũ trong sòng đấu quyền. “Chồng ơi… cứu em!” “Đã nói là anh đang cá cược quyền anh mà! Đâu có thời gian cứu em, em cố chịu thêm chút nữa đi!” Trong khoảnh khắc đó, nghe được rằng đánh cược còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, trái tim tôi như bị xé nát. Tôi tức giận đến mức ngạt thở, đôi mắt tối sầm lại và hoàn toàn mất đi ý thức. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã sống lại, trở về đúng ngày hôm ấy ngày tôi bị đánh đến sảy thai.

Đoạt Lại Hào Quang

Đoạt Lại Hào Quang Khi tôi đạt đến đỉnh cao của giới thiết kế thời trang và quyết định rút lui về chăm sóc gia đình. Vào ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng của mình, một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, giơ ra bằng chứng khẳng định cô ta là người viết thuê cho tôi. Tôi cuống cuồng giải thích để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không ngờ bạn trai siêu mẫu người đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn lại thừa nhận rằng tôi đã đạo nhái. Cuối cùng, tôi bị toàn mạng xã hội công kích. Khi ra ngoài, tôi bị fan của bạn trai ném rác vào người, vô tình trượt ngã, được đưa đến bệnh viện và bị thông báo rằng mình đã sảy thai. Tuyệt vọng cùng cực, tôi leo lên sân thượng bệnh viện và la//o mình xuống dưới. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng đó.

Trọng Sinh Năm 1985: Không Còn Là Cái Bóng Của Ai

Trọng Sinh Năm 1985: Không Còn Là Cái Bóng Của Ai Sau khi đột tử giữa đêm khi đang trông cháu, tôi phát hiện mình đã trọng sinh. Trước mắt, Lâm Tiêu An đang lớn tiếng chỉ trích tôi ghen tuông mù quáng, còn tôi thì khóc lóc đòi ly hôn. Chỉ vì mức lương eo hẹp mỗi tháng của anh ta, vậy mà còn phải chia một nửa để chu cấp cho mối tình thanh mai trúc mã của anh ta Liễu Diệu Diệu. Liễu Diệu Diệu sống trong căn nhà ba gian, quần áo và trang sức thay đổi liên tục, lúc nào cũng kiêu kỳ như thiên nga trắng. Còn tôi, bàn tay chai sạn vì may vá thuê quanh năm, làn da vàng vọt vì gánh hàng rong kiếm sống ai không biết lại tưởng tôi là dân chạy nạn đói. Tôi không thể chịu đựng cuộc sống vừa cực khổ vừa nghèo túng này nữa. Lâm Tiêu An nổi giận đùng đùng đập cửa bỏ đi. Tôi quay đầu thu dọn hành lý, quyết định lên phương Bắc.

Bánh Dâu Tây Và Tự Do

Bánh Dâu Tây Và Tự Do Bố mẹ thiên vị chị gái suốt cả đời. Sau khi mở mắt lần nữa, tôi không muốn tranh giành gì nữa cả. Chị muốn suất tuyển thẳng? Cho chị. Chị muốn đề tài nghiên cứu của tôi? Cũng cho chị. Chị muốn bạn trai tôi? Tất cả đều cho chị. Ở kiếp này, tôi chỉ muốn sống yên ổn, sống thật tốt vì chính mình. Đã là con người, tôi chẳng có gì phải áy náy.

Bản Cáo Trạng Dài Hai Mươi Trang

Bản Cáo Trạng Dài Hai Mươi Trang Kiếp trước, chồng tôi nh//ảy l//ầu, để lại một tập giấy dày 20 trang ghi toàn những lời chỉ trích tôi. Tất cả mọi người đều tin rằng tôi là nguyên nhân khiến anh ta đi đến bước đường đó. Mẹ chồng vì thế mà oán hận, đuổi tôi ra khỏi nhà. Con trai cũng lạnh lùng đoạn tuyệt, không còn nhận tôi là mẹ. Cả đời tôi hy sinh và chịu đựng, cuối cùng chỉ đổi lại ánh mắt dửng dưng của thiên hạ cùng hai chữ: Đáng đời. Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa… Tôi đã quay về đúng ngày anh ta đề nghị ly hôn.

Sau Cơn Mưa Trời Sẽ Sáng

Sau Cơn Mưa Trời Sẽ Sáng Ngày ông nội tôi mừng thọ, mẹ tôi vì muốn tiết kiệm tiền, đã đặc biệt moi ra một miếng thịt xông khói cũ kỹ đầy nấm mốc xanh để nấu ăn. Kiếp trước, vì lo cho sức khỏe cả nhà, tôi đã giả vờ làm đổ đĩa thịt đó xuống đất. Mẹ tôi cho rằng tôi khiến bà mất mặt, đợi khách về xong liền n h é t  hết chỗ thịt đó vào miệng tôi, bắt tôi nuốt bằng sạch. Tối hôm đó, tôi bị  n g ộ  đ ộ c  mà ch.t. Cả nhà không những không đau buồn, còn vui vẻ chúc mừng mẹ tôi: “Đã bảo sinh sau kế hoạch hóa thì chỉ được một đứa, giờ nó ch.t rồi, em có thể sinh đứa thứ hai. Lần này chắc chắn là con trai!” Sau khi trọng sinh, nhìn mẹ đang rửa miếng thịt muối, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, tôi mỉm cười: Ăn đi! Ăn nhiều vào! Từng người từng người một, đều phải nếm thử hậu quả mình gây ra!

Trẫm Nuôi Sói Trong Cung

Trẫm Nuôi Sói Trong Cung Phò mã bế về một đôi long phượng song sinh, bảo ta phải chăm sóc chu đáo. Ở kiếp trước, ta xem chúng như con ruột mà nuôi dạy. Con trai nuôi thì vào triều làm tể tướng, con gái nuôi thì trở thành hoàng hậu cao quý. Nhưng đến khi chúng quyền thế đầy mình, lại hạ ta xuống thành tội nô, khiến ta sống không bằng ch. Chúng nói là ta cưỡng đoạt tình yêu, ép mẫu thân ruột của chúng từ thê tử thành thiếp thất, phải sống thấp hèn suốt đời. Ngày phò mã cưới nguyên phối, ta thì mặc áo đơn, chân trần quỳ giữa trời tuyết, trơ mắt nhìn họ đoàn tụ ấm áp cả nhà bốn người. Nay ta sống lại một lần nữa, phò mã còn chưa kịp mở miệng bảo ta nuôi con giúp hắn, đã thấy trong lòng ta đã ôm sẵn một bé trai.

Khi Người Vợ Không Tha Thứ

Khi Người Vợ Không Tha Thứ Chồng tôi muốn ly hôn. Anh ta đưa ra hai lựa chọn: Một, nếu muốn giành quyền nuôi con thì phải ra đi tay trắng. Hai, nếu từ bỏ quyền nuôi con, anh ta sẽ chia cho tôi một nửa tài sản. Ở kiếp trước, tôi từ bỏ tài sản, chọn dắt con trai đi. Kết quả thân bại danh liệt, cuối cùng ch .t cóng ngoài phố không một bóng người. Kiếp này, tôi không muốn chọn gì cả, cũng chẳng ly hôn. Tôi sẽ kéo dài thời gian, chờ anh ta bệnh ch .t là được rồi.

Nuôi Nhầm Một Kẻ Vong Ân

Nuôi Nhầm Một Kẻ Vong Ân Tôi đã nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi, vất vả nuôi dưỡng đến khi con bé trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Vậy mà, cha mẹ ruột của con bé đột nhiên xuất hiện đòi nhận lại con. Ngôi nhà và chiếc xe mà tôi chuẩn bị cho nó, nó liền sang tên nhà và xe cho em trai của nó, còn tiền dưỡng già của tôi thì bị nó lấy đưa cho em trai nó làm sính lễ cưới vợ. Tôi hỏi nó lý do tại sao lại làm như vậy, nó khóc và nói: “Hai người không phải là cha mẹ ruột của con, thì làm sao mà hiểu được tình cảm máu mủ ruột thịt.” Sau khi sống lại, tôi quay về thời điểm cha mẹ ruột của nó đến nhận con. Lần này, tôi chọn cách hoàn thành tâm nguyện hiếu thuận của nó. Tôi đã nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi, vất vả nuôi dưỡng đến khi con bé trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Vậy mà, cha mẹ ruột của con bé đột nhiên xuất hiện đòi nhận lại con. Ngôi nhà và chiếc xe mà tôi chuẩn bị cho nó, nó liền sang tên nhà và xe cho em trai của nó, còn tiền dưỡng già của tôi thì bị nó lấy đưa cho em trai nó làm sính lễ cưới vợ. Tôi hỏi nó lý do tại sao lại làm như vậy, nó khóc và nói: “Hai người không phải là cha mẹ ruột của con, thì làm sao mà hiểu được tình cảm máu mủ ruột thịt.”