Trọng Sinh
Nghe Cả Hoàng Cung Chửi Ta Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!
Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!
Sống Lại Tôi Cùng Hệ Thống Tàn Sát Tứ Phương Tôi là thiên kim thật. Trói định với hệ thống ăn dưa. Ngày đầu tiên trở về hào môn, cả nhà đều đọc được suy nghĩ của tôi. [Mẹ bảo dưỡng tốt thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer hở hang.] Mẹ ruột vốn định lập quy củ với tôi sắc mặt trắng bệch. Tôi liếc nhìn thiên kim giả đang khóc lóc. [Ồ, có thai rồi, là của anh cả hay anh hai nhỉ?] Hai anh em liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái. Ba ruột khoan thai đến muộn. Tôi “Chậc.” một tiếng. [Thì ra là của ba.] …
Kinh Hoa Ngày ta và tỷ tỷ sinh ra, quốc sư nói song sinh công chúa là điềm xấu. Vì thế tỷ tỷ bị đưa đến biên cương cho cữu cữu nuôi nấng. Biên cương lạnh giá, nàng ta chịu không nổi cảnh phải ngày ngày đêm đêm luyện võ, lúc trốn đi thì bị quân địch bắt được, trở thành nô tỳ đê tiện. Còn ta lại sống trong nhung lụa được phụ hoàng sủng ái, còn kết thân với Khương quốc, khi gả đi chính là Hoàng Hậu cao quý. Tỷ tỷ ôm hận lẻn vào đội ngũ đưa thân, âm thầm hạ độc ta. Nhưng không ngờ chúng ta lại trọng sinh. Lần này nàng ta giành phần rút xiên tre dài tượng trưng cho việc được ở lại trước. “Ngươi cũng phải chịu thử cảnh khổ sở nơi biên cương!” Tuy nhiên nàng ta nào biết rằng thâm cung nhìn hào nhoáng ấy mới chính là địa ngục.
Nữ Đế Trọng Sinh Kiếp trước, ta được Thái tử Yến quốc để mắt tới, theo hắn đến Yến quốc xa xôi, trở thành Hoàng hậu. Không chỉ hưởng hết phú quý, hắn còn vì ta mà không mở hậu cung, chỉ sủng ái một mình ta. Nhưng tỷ tỷ lại gả cho một vị tướng quân què chân, cả đời lận đận, hai người giày vò lẫn nhau. Trở về sau khi được tái sinh, tỷ ấy đã giành trước ta, cùng Thái tử làm chuyện mờ ám, khiến mọi người đều biết. Phụ hoàng vì giữ thể diện, bất đắc dĩ phải thành toàn. Tỷ tỷ cười cong cả mắt: “Muội muội, cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt tỷ. Lần này, đổi lại là muội ở lại đây, từ từ tiêu hao cùng đám tôm tép nhãi nhép kia đi.” Ta cũng cười. Tỷ ấy không biết, đằng sau sự sủng ái dành cho Hoàng hậu, là vực sâu vạn trượng. Đây không phải là vận may trời cho, mà là… Địa ngục trần gian.
Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?
Lúc Oán Báo Ân Kiếp trước, tôi bắt gặp đứa bạn thân đang lén lút vụng trộm với tên cá biệt lớp bên trong lớp học. Tôi xông vào, đuổi hắn đi, rồi hết lời khuyên cô ta nên tập trung vào việc học. Sau đó, cô ta chia tay với hắn, được tuyển thẳng vào trường đại học Hoa Thanh danh tiếng nhất nước. Tôi không ngờ, về sau cô ta lại quyến rũ… bố tôi. Mẹ tôi vì chuyện đó mà rơi vào trầm cảm, rồi tự cắt cổ tay qua đời. Còn tôi thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Đến khi cô ta xuất hiện, thản nhiên ngắm nhìn tôi trong tình cảnh thê thảm, tôi mới hiểu ra sự thật. Hóa ra, cô ta vẫn luôn tin rằng tôi là người đã chia rẽ tụi nó, là nguyên nhân khiến tên kia chết. Tôi tức đến nỗi mắt đỏ rực, đè cô ta xuống đất, cắn thẳng vào mặt. Nhưng còn chưa kịp làm gì thêm thì đã bị người ta đánh chết bằng một gậy. Lần nữa mở mắt, tôi đứng ngoài cửa sổ lớp học, bên trong lại vang lên những lời lẽ đầy nhơ nhớp. Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, bấm ghi âm. Kiếp này, tôi sẽ lôi cô ta xuống địa ngục!
Bí Mật Hào Môn Tôi là thiên kim thật. Trói định với hệ thống ăn dưa. Ngày đầu tiên trở về hào môn, cả nhà đều đọc được suy nghĩ của tôi. [Mẹ bảo dưỡng tốt thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer hở hang.] Mẹ ruột vốn định lập quy củ với tôi sắc mặt trắng bệch. Tôi liếc nhìn thiên kim giả đang khóc lóc. [Ồ, có thai rồi, là của anh cả hay anh hai nhỉ?] Hai anh em liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái. Ba ruột khoan thai đến muộn. Tôi “Chậc.” một tiếng. [Thì ra là của ba.] …
Ly Hôn Vui Vẻ Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chử Hàn đưa em gái của người anh em đã khuất về nhà chăm sóc. Tôi không đồng ý. “Cái gọi là chăm sóc của anh, nhất định phải để cô ta sống trong nhà chúng ta sao?” Chử Hàn nói tôi vô tình, không để ý đến sự phản đối của tôi mà giữ Trần Nam Duyệt lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Lần nào cũng cãi vã, hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của Trần Nam Duyệt. Cho đến khi cả tôi và cô ta cùng bị bắt cóc, Chử Hàn chỉ cứu cô ta. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, người từng thề chỉ yêu mình tôi, đã sớm thay lòng đổi dạ. Sau khi trọng sinh, tôi không còn mong chờ tình yêu của Chử Hàn nữa. Khi anh ta đưa Trần Nam Duyệt về nhà, tôi chỉ mỉm cười nói: “Được thôi.”
Vở Kịch Của Thiên Kim Thật! Khi người giàu nhất nói rằng tôi mới là thiên kim thật, mẹ nuôi cùng cả nhà đang ác ý đánh đập tôi. Tôi từ chối theo ông ấy về nhà. “Ba mẹ nuôi vì thiên vị em trai nên mới đánh con.” “Nếu các người cũng thiên vị em gái giả của con thì sao?” “Con không muốn bị đánh nữa.” Chỉ ba câu nói, sự áy náy của người giàu nhất đã lên đến đỉnh điểm. Tôi cười, vở kịch mà tôi chuẩn bị bấy lâu cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, sau lưng họ còn dẫn theo một “thiên kim giả” và một “thiếu gia giả”. Mẹ tôi áy náy giới thiệu: “Sau khi lạc mất con, ba và mẹ vì quá đau lòng nên mẹ đã nhận nuôi anh trai, còn ba con thì nhận nuôi em gái… “Nam Nam, sau này họ chính là anh chị em ruột của con, được không?” Tôi nhìn những gương mặt có nét giống nhau kỳ lạ kia, ngây thơ vô tội nói: “Tất nhiên chúng ta là anh chị em ruột rồi… Dù sao thì, anh trai giống mẹ như đúc, em gái cũng giống ba y hệt… “Chỉ có mình con là khác biệt, vừa giống ba vừa giống mẹ…” Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà liền thay đổi. Còn tôi, chỉ khẽ cười. Cái gì mà thiếu gia giả với thiên kim giả chứ. Chẳng qua chỉ là cho con riêng một danh phận mà thôi. Đời trước, tôi ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, nhưng lại bị thiếu gia giả và thiên kim giả hợp lực hãm hại đến phát điên, bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, chết thảm ngoài đường. Đời này. Đừng hòng ai sống yên ổn!
Tứ Kiếp Tình Đầu Thứ tỷ ta tuyệt đối là nữ chính. Kiếp thứ nhất, ta giành trước gả cho Thái tử, tỷ ta liền gả cho Tam hoàng tử, không ngờ Thái tử mưu phản, ta chết, Tam hoàng tử lên ngôi, tỷ ta thành Hoàng hậu. Kiếp thứ hai, ta sửa chữa sai lầm, gả cho Tam hoàng tử, tỷ ta liền gả cho Thái tử, kết quả Thái tử đăng cơ, ta lại chết. Kiếp thứ ba, ta đi đường tắt, chân đạp hai thuyền vừa đạp thuyền Thái tử vừa đạp thuyền Tam hoàng tử, kết quả tỷ ta lên làm Nữ Hoàng, ta lại chết. Còn lần này, là lần thứ tư. Cha mẹ để ta chọn gả cho ai. Ta lập tức quỳ xuống: “Con nguyện ý gả cho tỷ tỷ, cho dù là thiếp!”
Thế Tử Phi Trùng Sinh Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!
Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?
Trâm Hoa Trọng sinh rồi, ta vẫn lựa chọn ném hoa cầu cho Tạ Tương. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ giống kiếp trước, vững vàng đón lấy. Nhưng đúng vào khoảnh khắc hoa cầu bay lên, hắn lại khẽ nghiêng người, né tránh. Quả cầu hoa cắm đỗ quyên rơi tõm vào hồ nước, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn. Cũng chính lúc ấy, ta rốt cuộc đã hiểu ra. Thì ra… hắn cũng trọng sinh rồi. Kiếp này, hắn không còn muốn cưới ta nữa.
Hồi Ức Gió Xuân Ta là công chúa giả, là thế thân mà đế sư Thần Uyên tìm đến để chết thay cho công chúa. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, dạy ta học, bảo vệ ta sống yên ổn. Nhưng vào hôm công chúa xảy ra chuyện, hắn ta lại trách ta bảo vệ không chu toàn, ban cho ta rượu độc để lấy mạng đền mạng. Sống lại lần nữa, ta về đến cái hôm chọn thế thân. Các cô nương chưa xuất giá trong trấn nghe tin đều lũ lượt kéo nhau đi xem. Còn ta thì lập tức gõ cửa hàng xóm cách vách: “Lão Lâm, ngươi có muốn lão bà không!”
Chồng tôi không kịp đợi đến sinh nhật 73 tuổi của mình thì đã ra đi.Năm năm sau, tôi bị đột quỵ đột ngột và ngã gục bên đường. Khi được người ta đưa đến bệnh viện, tôi vẫn ôm chặt cuốn nhật ký mà ông ấy không bao giờ rời khỏi người.Tôi không biết chữ, nên nhờ cô bé cùng phòng đọc giúp những gì ghi trong cuốn sổ đó.Cô bé cầm cuốn sổ, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ, “Bà ơi, tình yêu của bà và ông ấy thật thuần khiết, có thể đi cùng nhau suốt cả cuộc đời như vậy.”Rồi cô ấy mở trang đầu tiên và đọc, “Người yêu quý Ngọc Khanh…”Tôi sững sờ, miệng lẩm bẩm, Ngọc Khanh, Ngọc Khanh…Nhưng tôi không phải là Ngọc Khanh.Khi mở mắt ra, tôi thấy một chàng trai nghèo khổ mặc trang phục kiểu Trung Sơn, tay cầm một túi trứng, đứng hơi lúng túng trước cửa nhà tôi. Tôi định đóng cửa lại, nhưng anh ta đưa tay ngăn cản.“Khánh Âm, em không muốn gả cho anh nữa sao?”
Cuộc Đời Đáng Thương Bạn trai tôi là thủ khoa đại học, nhưng lại nộp đơn vào một trường chuyên khoa vô danh. Tôi đã thuyết phục anh ta đổi nguyện vọng sang ngành Internet của Thanh Hoa. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kiếm được trăm vạn mỗi năm, có cuộc sống viên mãn sau hôn nhân. Nhưng vào ngày bạch nguyệt quang của anh ta kết hôn, anh ta lại cầm CPU máy tính đập gãy chân tôi. “Giá mà cô không cản tôi, thì tôi đã có thể học cùng trường với Nguyệt Nguyệt rồi! Người kết hôn với cô ấy lẽ ra phải là tôi mới đúng!” Hóa ra, anh ta luôn ôm hận việc tôi đã thuyết phục anh ta thay đổi nguyện vọng. Trước mặt con cái, tôi bị bạo hành đến chết. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trọng sinh. Trước mắt là màn hình máy tính, bạn trai tôi đã điền tất cả nguyện vọng vào trường đại học chuyên khoa vô danh mà bạch nguyệt quang của anh ta chọn. Anh ta quay đầu lại, mỉm cười hỏi tôi: “Bảo bảo, em thấy anh điền nguyện vọng thế nào?”
Tuyệt Tình Cổ Nhiếp chính vương trúng phải tuyệt tình cổ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, hắn tìm đến ta và Tống Thanh bởi vì chúng ta là song thánh nữ của Miêu Cương, mà giải tuyệt tình cổ chỉ có một cách, chính là thánh nữ nguyện ý lấy máu nuôi dưỡng cổ trùng của hắn, tự mình trở thành tử cổ của hắn. Hắn hứa rằng: “Ai có thể cứu ta, ngôi vị vương phi của nhiếp chính vương sẽ thuộc về người đó.” Tống Thanh không muốn bị tuyệt tình cổ trói buộc, ép ta đi cứu người: “Tỷ tỷ, sau khi tỷ cứu hắn mặc dù cũng sẽ trúng tuyệt tình cổ nhưng tỷ cũng sẽ trở thành vương phi! Tỷ sẽ không trơ mắt nhìn người ta chết chứ?” Sau đó, nhiếp chính vương cướp ngôi thành công, ta cũng trở thành hoàng hậu, được vạn người kính ngưỡng. Còn Tống Thanh, thánh nữ cuối cùng, lại không giữ được trong sạch, suýt nữa bị vạn ngàn cổ trùng của tộc nhân cắn chết. Ta phái người đi cứu nàng nhưng nàng lại vì ghen ghét, muốn phóng hỏa thiêu chết ta nhưng lại bất cẩn cùng ta đồng quy vu tận. Mở mắt lần nữa, chúng ta đã trở về ngày nhiếp chính vương hứa hẹn. Nàng không chút do dự lựa chọn ngôi vị vương phi. Ta cười. Quên mất không nói với nàng, việc nhiếp chính vương trúng cổ là một trò lừa bịp. Hắn chỉ muốn lừa một thánh nữ Miêu Cương về, ngày ngày lấy máu tim nuôi dưỡng hắn.
Truy Thê Trong Trò Chơi Kinh Dị Vì muốn cứu ánh trăng sáng, Phó Doãn Lễ đã ném tôi vào phó bản kinh dị cấp SSS. Anh ta nói: “Lấy phần thưởng vượt ải cứu cô ấy, tôi sẽ cưới em.” Không ai biết, phó bản đó tôi đã từng solo một mình. Sau đó suốt nhiều tháng liền, tôi bặt vô âm tín. Phó Doãn Lễ cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, dẫn theo mọi người xông vào phó bản, đạp tung cánh cửa. Giọng anh ta run rẩy: “Thanh Thanh, đừng sợ, tôi đến đón em về nhà.” Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta nhìn thấy— Truyền thuyết về boss phó bản giết người không chớp mắt lại đang ôm tôi vào lòng. Đầu ngón tay hắn cuộn lấy lọn tóc của tôi, khẽ cười: “Vợ à, hắn là ai thế?”