Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Lời Nguyền Song Sinh

Lời Nguyền Song Sinh Muội muội song sinh trở thành hoàng hậu nương nương vô cùng tôn quý. Nhưng hôm lại mặt, lại bị mã nô say rượu sờ tay, bị người ta nhìn thấy. Muội muội hoang mang lo sợ khóc lóc đến cầu xin ta nhận tội thay nàng ta. Ta nhất thời mềm lòng, giúp nàng ta. Chẳng ngờ long nhan nổi giận, Thánh thượng chẳng hề để tâm đến tình cảm, thể diện của phụ thân với muội muội, kiên quyết muốn phế đi một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa đội gió quỳ ở ngoài cung điện ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác, chết không nhắm mắt. Mẫu thân một đêm bạc đầu, không bao lâu cũng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng muội muội trở thành Hoàng hậu lại sợ ta vạch trần nàng ta, sau khi mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức lực cuối cùng, rút trâm phượng trên đầu nàng ta xuống, đồng quy vu tận với nàng ta. Khi mở mắt lần nữa, ta với muội muội đều sống lại. Muội muội từ xưa đến nay luôn ích kỷ, lại hiếm có mà để ý tới suy nghĩ của ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”

Nương Nương Giá Đáo!

Nương Nương Giá Đáo! Kiếp trước, ta là một tên bạo quan, sau khi chết, âm phủ phán rằng ta giết chóc quá nhiều, nên trừng phạt kiếp sau làm nữ nhân. Ta chẳng hề để tâm, khi đi qua cầu Nại Hà còn đá lật cả nồi canh của Mạnh Bà, chẳng uống lấy một ngụm. Nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn trong gương, ta khẽ cười lạnh: Đây mà gọi là trừng phạt sao? Rồi sau đó, ta vào cung. Hoàng thượng: “Mỹ nhân, làm sủng phi không tốt sao? Sao nàng lại muốn trở thành cô cô chấp hình của Thận Hình Ti vậy?”

Giang Nguyệt Cố Nhân

Giang Nguyệt Cố Nhân Cha ta cùng Lục Hoàng tử đang bí mật bàn kế tạo phản trong thư phòng. Đúng lúc ấy, sính lễ của Thái tử đột ngột được đưa đến phủ. Ta và cha lập tức trở mặt. Tạo phản nguy hiểm lắm. Chi bằng sinh cho Thái tử một đứa con, tương lai thiên hạ chẳng phải là của nhà ta rồi sao? Cha ta nói: “Nhưng mà con ơi … con là nam nhân cơ mà!!”

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Nghịch Lý Của Nạn Nhân

Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…

Lệnh Vi

Lệnh Vi Ngày Tây Nam Vương tạo phản đó, vị hôn phu Thôi Chiếu của ta đã bỏ rơi ta mà cứu Tam Công chúa Liễu Hàm Tuyết. Ta thế mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng yêu ta, có lẽ còn hận ta đã chia rẽ mối lương duyên của hắn ta và Công chúa. Sau khi chết trong nỗi kinh hoàng bị vó ngựa hung tàn giẫm gãy cổ, ta được sống lại. Lần này, lúc Liễu Hàm Tuyết hỏi ta muốn mua vị công tử nào, ta mỉm cười, chỉ nam tử lạnh lùng như ánh trăng sáng. Thôi Uyên. Người chỉ dựa vào sức một mình mình lật lại án cho Thôi thị, thậm chí còn leo lên vị trí Nhiếp chính vương. Và hơn hết, sau khi ta chết, hắn đã kề kiếm lên cổ Thôi Chiếu. Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc. “Ngươi phải đền mạng cho nàng.”

Nhiệm Vụ Quan Trọng Của Pháo Hôi

Nhiệm Vụ Quan Trọng Của Pháo Hôi Tôi là vai pháo hôi trong bộ truyện nam tần. Nhiệm vụ của tôi là cản dao thay nam chính vào thời khắc quan trọng, vì cậu ta mà hy sinh. Nhưng sau khi trùng sinh, tôi không muốn chết sớm như vậy nữa. Thế nên trước khi nam chính xuất hiện, tôi điên cuồng luyện Thái quyền, chiếm địa bàn, thu nhận đàn em. Khi nam chính chuyển đến trường, tôi đã trở thành lão đại của trường trung học Triều Dương… Nhưng một núi không thể có hai hổ. Xong đời rồi, chơi lớn quá rồi.

Thiên Mệnh

Thiên Mệnh Thái Hậu băng hà, phàm là quan viên trong triều đều phải chọn con gái trong nhà để chôn cùng. Ta rút thăm thua đích tỷ vốn phải chấp nhận bị chôn trong hoàng lăng. Nhưng vào ngày hạ táng, hoàng đế vừa thấy ta đã yêu, phong ta làm phi ngay tại chỗ. Phu quân của đích tỷ thì chết trận sớm. Tỷ ấy không chịu nổi cảnh vườn không nhà trống nên gian díu với thị vệ, theo luật phải bị dìm xuống sông. Ta đến pháp trường xin tha cho tỷ ấy nhưng lại bị kéo xuống nước theo. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, ta lại thấy đích tỷ quỳ thẳng người, thề hứa son sắt. “Con nguyện tuẫn táng theo Thái Hậu!”

Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh

Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh Sau khi tử vong ngoài ý muốn, Bách Hợp chiếm được cơ hội sinh tồn, vì muốn giữ vững hiện trạng, cô phải xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ.

Tình Yêu Vĩnh Cửu

Tình Yêu Vĩnh Cửu Khi ba tôi hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ tôi đã mang toàn bộ tài sản của ông tái giá với mối tình đầu của bà. Lúc đó, tôi mới 6 tuổi, theo mẹ dọn đến sống trong nhà dượng. Từ đó, tôi làm hết mọi việc nhà, đồng thời chịu đựng sự chế giễu, cô lập và chèn ép từ con riêng của dượng. Mẹ tôi thì sống an nhàn, chẳng phải động tay vào việc gì, hòa thuận vui vẻ với con riêng của dượng như một gia đình hạnh phúc. Sau này, để tránh cho chị kế phải về quê lao động, năm 14 tuổi, tôi bị gả cho một ông già bốn, năm mươi tuổi, đã ly hôn và nổi tiếng bạo hành. Mẹ tôi còn nói: “Con phải biết ơn, dượng đã nuôi con từng ấy năm, cho con ăn, cho con ở, giờ còn tìm cho con một người giàu có. Con phải nhớ ơn nghĩa của ông ấy.” Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về năm 1960. Đó là thời điểm tin ba tôi hy sinh vừa mới được báo về.  

Quay Lại Thời Niên Thiếu

Quay Lại Thời Niên Thiếu

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”

Tái Sinh Trong Đêm Tối

Tái Sinh Trong Đêm Tối Bóng tối yên lặng không một tiếng động, như hỗn độn chưa khai mở.Nguyễn Thời Ý không thể nào mở mắt, không thở nổi, không sao nhúc nhích được. May mà cơn đau tim thấu xương hành hạ nàng đã lâu cũng biến mất. Ừm… Có lẽ nàng đã chết rồi.

Bạn Thân Của Tôi Là Một Búp Bê Barbie

Bạn Thân Của Tôi Là Một Búp Bê Barbie Con trai của chủ tịch hội đồng trường tuyên bố đang tìm kiếm một cô gái như Barbie, bạn thân của tôi đã vay nóng bằng ảnh khoả thân hai mươi vạn chỉ để phẫu thuật thẩm mỹ thành một búp bê Barbie. Khi cô ta nhờ tôi chụp ảnh khỏa thân để gửi cho người ta, tôi đã khuyên cô ta không nên làm vậy. Tôi nói rằng loại cậu ấm con nhà giàu này chỉ nói bâng quơ thôi, hút mỡ có tỷ lệ tử vong rất cao và có thể nguy hiểm đến tính mạng, không nên mạo hiểm như vậy. Lâm Đóa nghe lời tôi, từ bỏ ý định vay nóng bằng ảnh khỏa thân. Nhưng sau đó, thực sự có một cô gái trở thành “búp bê Barbie”, con trai của chủ tịch hội đồng trường đã giữ đúng lời hứa, cưới cô ấy vào nhà. Lâm Đóa lập tức phát điên lên. Cô ta lao vào phòng thí nghiệm, tạt axit vào tôi, còn cứa từng dao lên trên mặt tôi. “Là cô đã hủy hoại cơ hội gả vào hào môn của tôi! Cô đáng chết!” Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã trọng sinh. Lần này, tôi tôn trọng tất cả lựa chọn của cô ta.

Lúc Oán Báo Ân

Lúc Oán Báo Ân Kiếp trước, tôi bắt gặp đứa bạn thân đang lén lút vụng trộm với tên cá biệt lớp bên trong lớp học. Tôi xông vào, đuổi hắn đi, rồi hết lời khuyên cô ta nên tập trung vào việc học. Sau đó, cô ta chia tay với hắn, được tuyển thẳng vào trường đại học Hoa Thanh danh tiếng nhất nước. Tôi không ngờ, về sau cô ta lại quyến rũ… bố tôi. Mẹ tôi vì chuyện đó mà rơi vào trầm cảm, rồi tự cắt cổ tay qua đời. Còn tôi thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Đến khi cô ta xuất hiện, thản nhiên ngắm nhìn tôi trong tình cảnh thê thảm, tôi mới hiểu ra sự thật. Hóa ra, cô ta vẫn luôn tin rằng tôi là người đã chia rẽ tụi nó, là nguyên nhân khiến tên kia chết. Tôi tức đến nỗi mắt đỏ rực, đè cô ta xuống đất, cắn thẳng vào mặt. Nhưng còn chưa kịp làm gì thêm thì đã bị người ta đánh chết bằng một gậy. Lần nữa mở mắt, tôi đứng ngoài cửa sổ lớp học, bên trong lại vang lên những lời lẽ đầy nhơ nhớp. Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, bấm ghi âm. Kiếp này, tôi sẽ lôi cô ta xuống địa ngục!

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình Tôi đã được tái sinh. Vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở ngân hàng, bên cạnh là mẹ và em trai tôi. Hai người đang nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm trong tay tôi, còn không ngừng thúc giục: “Con còn chần chừ cái gì? Mau rút tiền ra, không thì căn hộ tốt đều bị cướp hết mất.” Nhìn hai gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lại nhìn thoáng qua sổ tiết kiệm trong tay. Đây là toàn bộ tài sản của tôi và Quý Hưởng! Tôi nhét sổ tiết kiệm vào trong túi, đứng dậy rời đi. Mẹ tôi đuổi theo túm lấy cánh tay tôi, vội hỏi: “Con đi đâu vậy?” Em trai tôi chặn trước mặt tôi không cho tôi đi: “Đưa tiền cho tôi!” Tôi không nói hai lời giơ tay tát nó một cái, sau đó đưa tay chặn một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi. Kiếp trước, tôi làm Phù đệ ma* suốt cả một đời. {*Theo lời giải thích của 1 bạn thì Phù đệ ma: chỉ những cô gái bị bố mẹ tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.} Đem những món đồ đáng giá đưa hết cho em trai Lưu Đông, nhưng kết quả là gì? Ly hôn với Quý Hưởng không lâu, tôi liền mắc bệnh nan y. Lúc nằm ở bệnh viện không có tiền chữa trị, Lưu Đông ngay cả mặt cũng lười lộ, mẹ ruột của tôi ngược lại lại tới, cũng mang cho tôi một bình bách thảo khô. Mặc dù sống lại một đời, tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của bà ấy lúc đó. Vẻ mặt bà ấy chán ghét, đại khái là cảm thấy xui xẻo: “Chet sớm đầu thai sớm. Không đâu lại mắc loại bệnh này, đừng làm ảnh hưởng đến vận may của em trai mày!” Khi thuốc tràn vào cổ họng của tôi, cảm giác nóng rát như lửa, cố đốt cháy lồng ngực, lòng tôi tràn ngập hận thù. Tôi muốn biến thành á c q uỷ đ òi m ạng. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, đã giúp cho tôi sống lại!

Năm 89 Tuổi, Tôi Tái Sinh Sau Khi Chồng Giả Chết

Năm 89 Tuổi, Tôi Tái Sinh Sau Khi Chồng Giả Chết Năm tôi 89 tuổi, người chồng mà tôi từng nghĩ đã bỏ mạng nơi chiến trường – Cố Đình Tông – lại vinh quang trở về quê hương. Ngày cưới hôm đó, chỉ vừa qua đêm tân hôn, chiến tranh bùng nổ, anh cùng những người trong làng vội vã lên đường ra trận. Anh để lại một câu “Chờ anh”, rồi từ đó không còn tin tức gì nữa. Tôi một mình ở quê nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, thủ tiết suốt 70 năm, không tái giá. Lần nữa gặp lại Cố Đình Tông, bên cạnh anh đã có con cháu đầy đàn, hưởng phúc gia đình đầm ấm, còn tôi chỉ là một người già cô quạnh, trơ trọi. Tôi biết, số mệnh trêu người, tất cả đều là ý trời, chẳng trách được ai. Nhưng mãi đến khi ch/ế/t đi, tôi mới biết, Cố Đình Tông từng quay về vô số lần. Chỉ là, lần nào anh cũng cố tình tránh mặt tôi.

HAI ĐỨA TRẺ MỒ CÔI

Kiếp trước, tôi và Giang Hạ Hạ được nhận nuôi cùng lúc.Cô bé như ánh mặt trời, Giang Hạ Hạ, được nhận vào một gia đình lạnh lùng và khắc nghiệt, cuối cùng bị đẩy đến trầm cảm và phải chọn con đường tự vẫn.Còn tôi, người luôn chìm trong bóng tối, lại bị trả về từ một gia đình ấm áp.Sau khi bị trả lại, tôi bị cô lập nghiêm trọng, rồi cũng bước theo con đường của Giang Hạ Hạ.Kiếp này bắt đầu lại, Giang Hạ Hạ hỏi: “Hay là chúng ta…”Tôi không chút do dự đáp: “Đổi đi.”

Yến Yến

Yến Yến Cha ta là thủ phủ* ỷ vào việc mình có chút tiền, ép buộc Tiêu Kính Đường cưới kẻ ngu là ta làm vợ. [*nhà giàu nhất; nhà giàu số một] Tiêu Kính Đường cho rằng người mình cưới là muội muội tài danh kia của ta, nên vui vẻ đồng ý. Đêm tân hôn, người mà hắn nhìn thấy là ta, ngay tại chỗ phẩy tay áo tức giận bỏ đi. Về sau, hắn chiếm được đế vị, quân lâm thiên hạ, giết sạch cả nhà Thẩm gia của ta. Ta nghe được tin này, liền lặng lẽ uống Hạc Đỉnh Hồng. Nghe nói cha và di nương của ta đều bị chặt đầu, ta sợ đau, cũng không nhọc đến hắn động thủ. Sống lại một đời, ta quay đầu gả cho con nuôi của cha ta.

Lời Tỏ Tình Muộn Màng

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Thời điểm tôi khốn cùng nhất, Hạ Vấn Tân đã cưới tôi. Mọi người đều đồn rằng anh chỉ cưới tôi để làm trái ý em gái tôi. Nhưng sau khi anh qua đời trong một tai nạn xe, anh lại để lại toàn bộ di sản cho tôi. Và một chiếc máy ghi âm. Nhẹ nhàng bật lên, giọng nói khàn khàn của anh vang lên — Anh nói: “Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút được không?” Nhiều năm sau, tôi mới dần hiểu được tình yêu mãnh liệt và vĩ đại mà anh che giấu dưới vẻ lạnh lùng, xa cách. Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trùng sinh. Mẹ nuôi nắm tay tôi, dịu dàng nói: “A Âm, con đi thay em gái con ngồi tù có được không?”