Trọng Sinh

Thanh Hà Khi ta và Chu Phù Nghiễn đính hôn năm thứ bảy, cuối cùng hắn cũng đỗ Tam giáp Thám hoa. Còn ta cũng đã chắt chiu dành dụm được trăm lượng bạc làm của hồi môn. Ta nấu một bàn đầy món ngon, lòng ngập tràn vui mừng, tay cầm đèn lồng đi tìm hắn. Tưởng rằng ước nguyện bao năm rốt cuộc cũng có thể thành toàn, được gả cho người mình mong. Nào ngờ lại nghe thấy hắn nói với bằng hữu: “Phận hèn như Hứa Thanh Hà, xuất thân từ nhà chài lưới, vốn là thấp kém nhất.” “Đừng nói là trăm lượng, cho dù nàng ta dành dụm được cả ngàn lượng bạc, ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.” Đúng lúc đó, gió lạnh lướt qua, cơn mưa dầm rơi ướt cả người ta. Ta lặng lẽ xoay người, tay cầm đèn lồng đã bị gió thổi tắt, từng bước lui ra khỏi nơi ấy. Từ đó về sau, cả nửa đời còn lại, ta chưa từng quay đầu nhìn lại lần nào nữa. Chu Phù Nghiễn… vốn không xứng.

Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô Cô bạn thân lén lút nói với tôi rằng… chồng cô ta có “thiên phú dị bẩm”. Là bác sĩ, tôi nghiêm túc bảo: “Nên đi khám sớm đi. Nếu là khối u thì phải mổ ngay, để lâu có thể thành ung thư.” Cô ấy cười khẩy, lườm tôi một cái: “U cái gì mà u, là do mày chưa từng thấy qua hàng xịn thôi.” “Thôi, mày là con chó độc thân, hiểu gì chứ.” Tôi nén giận khuyên nhủ mãi, cuối cùng cô ấy cũng chịu đến bệnh viện. Kết quả đúng là khối u. Tôi là bác sĩ khoa ung bướu, chính tay tôi phẫu thuật cho chồng cô ta vì cô ta bảo: “Tao chỉ tin mày thôi.” Thế nhưng sau phẫu thuật, chồng cô ta bị suy giảm chức năng đàn ông. Cô ta liền trở mặt, lôi kéo chồng mắng nhiếc tôi: “Mày ghen tỵ vì chồng tao có hai cái ‘đinh đinh’ nên mới hại tao mất đi hạnh phúc!” “Giờ chồng tao không còn giống đàn ông nữa, tao cũng mất hết sung sướng rồi! Đồ đàn bà ác độc như mày đáng ch.t!” Hôm đó, bọn họ gọi tôi ra ngoài, rồi chồng cô ta nhân lúc tôi không để ý đã đ /ẩ.y tôi từ tầng cao xuống, ch .t ngay tại chỗ.

Thanh Ly Ngày phụ thân mở tiệc khoản đãi khách quý. Ngay giữa tiền sảnh, mã nô trong phủ lại ném y phục nhỏ của ta ra trước mặt bao người. Chúng nhân nhất thời chấn kinh. Khi tràng cảnh lắng xuống, kẻ đối đầu trong triều liền nhân cơ hội mỉa mai châm chọc. Tình lang của ta cũng thản nhiên tuyên bố từ nay không còn liên quan gì đến ta nữa. Vì muốn giữ thể diện cho phủ, tộc nhân định ép ta gả cho mã nô. Ta khẩn cầu phụ thân trả lại sự trong sạch cho ta, thế nhưng người từng nâng niu ta như châu như ngọc lại chỉ lạnh mặt: “Muội muội con còn chưa gả đi, con cũng nên vì thanh danh của các nàng mà suy nghĩ. Gả cho mã nô đã là thượng sách. Nếu con không chịu, thì chỉ còn con đường tự k ế t l i ễ u bằng một dải lụa trắng.” Tiến thoái lưỡng nan. Ngay lúc ấy, vị Ngự sử đại phu mới nhậm chức đích thân mang sính lễ đến phủ nhà họ Cố. Sau khi thành thân, nửa đời ta cẩn cẩn dực dực, chỉ để hồi báo ân tình cứu vớt năm xưa. Tuy phải gánh chịu tai tiếng cả đời, nhưng ta tự an ủi bản thân rằng, con cái hiểu chuyện hiếu thuận, phu quân cũng hòa thuận kính nhường, còn có gì phải bất mãn. Cho đến khi Thời Cảnh lâm chung. Hắn nắm chặt tay ta, ánh mắt mang theo áy náy, hé ra bí mật chôn giấu bấy lâu. Lúc ấy ta mới biết, thì ra cả một đời ta… chỉ là một trò cười.

Trời Quang Mây Tạnh Tiểu thư luôn nói với ta rằng mọi người đều bình đẳng, nàng vẫn luôn coi ta như tỷ muội. Nàng không cho phép ta hành lễ với nàng, vì thế mà ta bị phu nhân trách phạt. Nàng không thưởng tiền cho ta, nói rằng chưa bao giờ coi ta là người hầu, vì thế mà mẫu thân ta không có tiền chữa bệnh. Nàng không cho phép ta làm thiếp của thiếu gia, muốn ta kiên trì một đời một thế một đôi, hoàn toàn cắt đứt đường lui của ta. Sau này ta vì cứu nàng rơi xuống nước mà sinh bệnh, nàng khóc đến đứt ruột đứt gan. Nhưng khi biết ta mắc bệnh lao, nàng lại sai người đuổi ta ra khỏi phủ, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không cho. Ta bị bọc trong chiếu rơm, chết không nhắm mắt. Mở mắt lần nữa, ta lại sống lại thời điểm làm nha hoàn cho tiểu thư.

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Mẹ Ơi, Con Không Còn Là Cây ATM Nữa Khi thi đại học, tôi bị bạn học tố cáo gian lận. Giám thị phát hiện một mẩu giấy nhỏ giấu trong ống quần của tôi. Tôi bị đuổi khỏi phòng thi, bài làm bị hủy bỏ. Ngay cả suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại cũng bị dân mạng đặt nghi vấn. Dưới áp lực dư luận, kết quả tuyển thẳng của tôi bị hủy bỏ. Mẹ tôi, biết tôi không còn trường nào để vào, liền bán tôi cho một lão già thô lỗ ở làng bên để đổi lấy sính lễ. Tôi bị lão ta hành hạ đến chết. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại một tuần trước kỳ thi đại học. “Bây giờ bắt đầu phát thẻ dự thi.” Giọng của giáo viên chủ nhiệm kéo tôi về khỏi cơn ác mộng của kiếp trước. Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh. Nỗi tuyệt vọng và nhục nhã của kiếp trước như lưỡi dao cắm sâu vào tim tôi. “Chiêu Đệ, cậu thi ở phòng nào thế?” Một giọng nói ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt giả tạo đầy quen thuộc của Lưu Thanh Thanh. Nụ cười của cô ta ngây thơ, vô hại. Nhưng bên trong lại lạnh lẽo như rắn độc.

Lòng Lang Dạ Sói Ta nhận nuôi một đứa con thứ xuất thân thấp kém, ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng nó lớn lên. Vì bồi hắn đọc sách, ta chịu hỏng hai mắt của mình, vì chữa bệnh cho hắn, ta mệt mỏi khiến cơ thể suy yếu. Lúc ta triền miên trên giường bệnh, hắn lại nắm tay một nữ tử thanh lâu, đứng ở đầu giường ta lạnh lùng nói: “Chờ khi ngươi bệnh chet, tất cả mọi thứ trong Hầu phủ đều là của chúng ta.” Ta ôm hận mà chet, lại trọng sinh trở về ngày nhận nuôi hắn. Lần này, ta không để ý ánh mắt chờ mong của hắn, bước về phía hài tử bên cạnh hắn. Hắn lại quỳ gối trong mưa, không cam lòng hỏi ta: “Mẫu thân, người vì sao không cần ta nữa?”

Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, một tay nuôi dạy đích tử nên người, vậy mà sau khi hắn đỗ trạng nguyên lại nhất quyết không cưới ai khác ngoài một nữ tử thương hộ. Từ đó không màng hoạn lộ, cam tâm tình nguyện trợ giúp nàng ta chăm lo việc buôn bán. Ta ra sức kéo hắn trở về chính đạo, lại bị truyền rằng tranh sủng với con dâu, trở thành ác mẫu nổi danh khắp kinh thành. Cuối cùng bị phế bỏ danh vị, trong cơn nhục nhã tức giận, ta t r eo c ổ t ự v ẫ.n. Sau khi trọng sinh, ta buông tay mặc cho Hầu phủ trên dưới bị con dâu dỗ dành đến ngoan ngoãn phục tùng, nâng nàng ta lên tận mây xanh. Sau đó chỉ vào thứ tử do nha hoàn sinh ra, minh châu lấm bụi, ta cất giọng: “Hắn vừa gọi ta là mẹ, đúng không? Trời đất chứng giám! Chỉ liếc mắt một cái, ta đã biết đó mới là cốt nhục thân sinh của ta!”

Trọng Sinh Xong Tôi Đồng Ý Sinh Mổ Sớm Hai Tháng Cho Chồng Trên đường đi siêu âm thai, tôi gặp ta i n*n g iao t hông. Khi tỉnh lại, đứa con trong bụng đã không còn. Tôi đ au đ ớn tột cùng, ngày ngày chìm trong nước mắt, nhưng rồi lại phát hiện ra: ta I n ạn ấy là do chính chồng tôi — Cố Tinh Hà — sắp đặt. Anh ta cố tình sửa hệ thống phanh xe, chỉ để lấy m*u cuống rốn từ thai nhi trong bụng tôi, cứu con trai của anh ta và vợ trước — đứa bé mắc bệnh bạch cầu. Con của họ được cứu sống, khỏe mạnh lớn lên. Một nhà ba người vui vẻ đoàn tụ. Còn con của tôi… chưa từng được nhìn thấy mẹ một lần. Tôi thì sau ta i nạ n bị t àn ph ế, mất khả năng tự chăm sóc bản thân. Khi tôi tìm đến họ để hỏi cho ra lẽ, họ chẳng những mắng nhiếc mà còn đánh tôi đến ch.t. Và rồi tôi sống lại — đúng vào ngày đi siêu âm thai. Tôi đặt tay lên bụng, nơi thai nhi đang khẽ đạp, âm thầm thề: Đã cho mẹ con ta một cơ hội sống lại, vậy thì… bọn chúng — phải ch.t.

Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”

Hầu Phủ Trong Đêm Tuyết Sau khi đích tỷ qua đời, ta được gả vào Hầu phủ, trở thành kế thất. Ta tận tâm hầu hạ công bà, quản lý hậu viện, chăm sóc đôi con thơ mà đích tỷ để lại. Hai mươi năm ròng rã gánh vác trọng trách, ta vốn nghĩ có thể tranh thủ cho mình chút tôn nghiêm và thể diện. Nhưng không ngờ, ngay trước khi Hầu gia qua đời, hắn lại đưa cho ta một bức hưu thư. Hắn nói ta tâm địa độc ác, đến cả đồ của đích tỷ cũng muốn chiếm đoạt. Đôi nhi nữ mà ta dốc lòng chăm sóc cũng oán trách, cho rằng ta đã cướp mất vị trí của mẫu thân chúng. Ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, lạnh lẽo cô độc, chết cóng trong đêm mưa tuyết. Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trở về ngày đích tỷ lâm bệnh nguy kịch và triệu ta vào phủ.

Tình Yêu Vĩnh Cửu Khi ba tôi hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ tôi đã mang toàn bộ tài sản của ông tái giá với mối tình đầu của bà. Lúc đó, tôi mới 6 tuổi, theo mẹ dọn đến sống trong nhà dượng. Từ đó, tôi làm hết mọi việc nhà, đồng thời chịu đựng sự chế giễu, cô lập và chèn ép từ con riêng của dượng. Mẹ tôi thì sống an nhàn, chẳng phải động tay vào việc gì, hòa thuận vui vẻ với con riêng của dượng như một gia đình hạnh phúc. Sau này, để tránh cho chị kế phải về quê lao động, năm 14 tuổi, tôi bị gả cho một ông già bốn, năm mươi tuổi, đã ly hôn và nổi tiếng bạo hành. Mẹ tôi còn nói: “Con phải biết ơn, dượng đã nuôi con từng ấy năm, cho con ăn, cho con ở, giờ còn tìm cho con một người giàu có. Con phải nhớ ơn nghĩa của ông ấy.” Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về năm 1960. Đó là thời điểm tin ba tôi hy sinh vừa mới được báo về.

Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…

Công Chúa Trở Về Hoàng huynh hận ta đến tận xương tủy. Hắn luôn tin rằng chính ta là kẻ đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau này, khi hắn lên ngôi hoàng đế, người con gái ấy quay về trong bộ váy trắng, đường hoàng được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta, bị nhốt vào u đình lạnh lẽo, sống trong cảnh sống không bằng chết. Hắn mặc kệ, để nàng ta nhục mạ ta, giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta, bắt ta phải quỳ gối xin lỗi. Chẳng ai hay biết rằng ta đã trúng độc nặng, sinh mệnh chỉ còn lại trong chốc lát. Khi nàng ta huênh hoang khoe khoang mình đang mang long thai, ta siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm thẳng vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết nàng, ta cũng chết vì độc phát. Nhưng không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta lại trở về năm mười sáu tuổi. Khi đó, Thích Oản Oản còn chưa dựng màn kịch nhảy núi giả chết, còn ta vẫn là công chúa Đường Nguyệt được sủng ái của Đại Chiếu. Nhìn nàng ta chuẩn bị giở trò như kiếp trước, ta lạnh lùng mỉm cười. Muốn giả chết ư? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Chồng Gia Phản Bội Bạn thân của tôi, Trần Thu, khi mắc ung thư giai đoạn cuối chỉ có một ước nguyện duy nhất: trở thành vợ của chồng tôi. Chu Viễn nghiêm túc khuyên tôi: “Một tờ giấy không nói lên điều gì, lòng tôi đặt nơi em mới là quan trọng nhất.” Con trai trách tôi: “Cũng tại mẹ không chịu ly hôn với ba, hại dì Thu cả đời không thể danh chính ngôn thuận.” Để chữa bệnh cho Trần Thu, nó không chỉ từ bỏ cơ hội du học mà còn hủy hôn rồi cưới con gái cô ta. Tôi nhìn hai cha con đang nài nỉ, không do dự gì mà gật đầu đồng ý. “Trần Thu là bạn thân nhất của tôi, tất nhiên tôi sẽ giúp cô ấy toại nguyện.” “Nhưng tôi có một điều kiện, nhà, xe và tiền tiết kiệm đều thuộc về tôi, con thì để anh nuôi.” Tại cơ quan dân chính, nhìn hai người vui vẻ đi làm giấy kết hôn. Tôi bật cười, bởi vì tôi đã sống lại một lần nữa. Ung thư của Trần Thu là giả, còn ung thư giai đoạn cuối của Chu Viễn mới là thật.

Bông Hồng Của Riêng Tôi Sau khi Trần Thời đính hôn, tôi lấy lý do đi du lịch để nộp đơn xin nghỉ việc. Anh nhướn mày, mỉm cười nhẹ: “Chơi chán rồi thì quay lại.” Tôi tham lam ngắm nhìn đôi mày mắt của anh, khẽ đáp: “Ừm.” Anh không biết, tôi sẽ không thể quay lại nữa. Cuộc đời tôi, ngay từ khoảnh khắc anh đính hôn, đã bị hệ thống nhấn nút đếm ngược.

Cái Kết Cho Sự Phản Bội Em họ nghiện làm người thứ ba, nhắm mắt làm ngơ lời khuyên của tôi. Vì tương lai của nó, tôi nói chuyện này với người lớn, nó bị ép chia tay với tên đàn ông đã có gia đình kia. Một tháng sau, cuối cùng em họ cũng thông suốt rồi. Để bày tỏ lòng biết ơn, em họ mời tôi đến nhà làm khách, còn giúp tôi đặt sẵn khách sạn. Đợi tôi tắm rửa xong, lại phát hiện trên giường có một người đàn ông xa lạ. Một người phụ nữ dẫn theo một đám người xông tới điên cuồng đánh tôi, còn lột sạch quần áo của tôi quay video lại. Hóa ra vì để trả thù tôi, em họ dùng ảnh của tôi lên mạng hẹn một người đàn ông đã có gia đình. Tôi mất đi công việc, bị bạo lực mạng, không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tôi tự sát. Mở mắt lần nữa, tôi quay lại ngày phát hiện em họ quyến rũ đàn ông đã có gia đình.

Ngựa Gầy Dương Châu Mẹ tìm đến ta than khóc, nói rằng cha đã dẫn một nữ tử từ bên ngoài về nhà, bề ngoài gọi là nghĩa nữ, nhưng hai người lại vụng trộm qua lại. Ta khuyên bà đuổi người đó đi, nhưng bà lại quay đầu kể hết cho cha. Vì vậy, cha đã nổi trận lôi đình, ép ta phải gả cho một lão già góa vợ để làm kế thất. Sau khi chết một cách thê thảm, ta mới biết rằng mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết. Mẹ ta chính là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha mang về lại là nữ phụ ác độc. Dù mẹ ta bị người hại đến tan cửa nát nhà, bà vẫn chọn tha thứ, thậm chí trước khi đối phương qua đời còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc. Sống lại một lần nữa, mẹ lại tìm đến ta than khóc: “Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, bảo là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy không đúng…” Chưa đợi bà nói xong, ta liền mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chẳng qua chỉ muốn tìm người để bầu bạn cùng mẹ thôi.”

Mưu Cục Giang Gia A đệ Giang Ngọc si mê nữ nhi nhà nông. Ta khuyên can, nàng ta không thích hợp làm chủ mẫu Giang gia. Sau này, ta bị ch/ặ/t đ/ứt gân chân, bị l/ă/ng tr/ì trên pháp trường. Giang Ngọc ôm lấy nữ nhân kia, cười lạnh: “Khinh thường Doanh nhi, đây chính là kết cục ngươi đáng phải nhận.” Mở mắt ra lần nữa, Giang Ngọc đang nắm tay Tống Doanh nhi, vẻ mặt kiên định: “A tỷ, ta không phải nàng ấy không cưới.” Ta cười nhạt: “Giang gia và nàng ta, ngươi chỉ được chọn một.”

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình Tôi đã được tái sinh. Vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở ngân hàng, bên cạnh là mẹ và em trai tôi. Hai người đang nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm trong tay tôi, còn không ngừng thúc giục: “Con còn chần chừ cái gì? Mau rút tiền ra, không thì căn hộ tốt đều bị cướp hết mất.” Nhìn hai gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lại nhìn thoáng qua sổ tiết kiệm trong tay. Đây là toàn bộ tài sản của tôi và Quý Hưởng! Tôi nhét sổ tiết kiệm vào trong túi, đứng dậy rời đi. Mẹ tôi đuổi theo túm lấy cánh tay tôi, vội hỏi: “Con đi đâu vậy?” Em trai tôi chặn trước mặt tôi không cho tôi đi: “Đưa tiền cho tôi!” Tôi không nói hai lời giơ tay tát nó một cái, sau đó đưa tay chặn một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi. Kiếp trước, tôi làm Phù đệ ma* suốt cả một đời. {*Theo lời giải thích của 1 bạn thì Phù đệ ma: chỉ những cô gái bị bố mẹ tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.} Đem những món đồ đáng giá đưa hết cho em trai Lưu Đông, nhưng kết quả là gì? Ly hôn với Quý Hưởng không lâu, tôi liền mắc bệnh nan y. Lúc nằm ở bệnh viện không có tiền chữa trị, Lưu Đông ngay cả mặt cũng lười lộ, mẹ ruột của tôi ngược lại lại tới, cũng mang cho tôi một bình bách thảo khô. Mặc dù sống lại một đời, tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của bà ấy lúc đó. Vẻ mặt bà ấy chán ghét, đại khái là cảm thấy xui xẻo: “Chet sớm đầu thai sớm. Không đâu lại mắc loại bệnh này, đừng làm ảnh hưởng đến vận may của em trai mày!” Khi thuốc tràn vào cổ họng của tôi, cảm giác nóng rát như lửa, cố đốt cháy lồng ngực, lòng tôi tràn ngập hận thù. Tôi muốn biến thành á c q uỷ đ òi m ạng. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, đã giúp cho tôi sống lại!