Trọng Sinh

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta Nữ nhi ngoại thất của phụ thân mượn danh nghĩa của ta để trèo lên giường thái tử. Hoàng hậu muốn đánh c/h/ết nàng ta, nhưng nàng lại nói rằng chính ta sai nàng làm vậy, chỉ để thử lòng thái tử. Ngoại tổ gia của ta nắm giữ năm mươi vạn binh quyền, lại vô cùng yêu thương ta. Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất ấy gả cho một kẻ thô bạo, phải rời xa kinh thành. Thái tử cũng một mực khẳng định rằng, hắn chưa từng động vào nữ nhi ngoại thất, chỉ muốn sớm ngày rước ta vào Đông cung. Về sau, nữ nhi ngoại thất tư thông cùng người khác, bị phu quân phát hiện, đánh đập đến ch/ết. Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, dùng da/o k/ề lên cổ ta, giọng căm hận nói: “Nếu không phải vì ngươi nhất quyết muốn gả cho ta, thì làm sao nàng ấy lại rời xa ta?” “Nàng ấy ch/ết rồi, ngươi phải b/ồi tá/ng.” Hắn dùng da/o, tự tay biến ta thành nh/â/n t/rư, vừa cười vừa hành hạ ta đến c/h/ết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày muội muội trèo lên giường hắn.

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, sau lưng họ còn dẫn theo một “thiên kim giả” và một “thiếu gia giả”. Mẹ tôi áy náy giới thiệu: “Sau khi lạc mất con, ba và mẹ vì quá đau lòng nên mẹ đã nhận nuôi anh trai, còn ba con thì nhận nuôi em gái… “Nam Nam, sau này họ chính là anh chị em ruột của con, được không?” Tôi nhìn những gương mặt có nét giống nhau kỳ lạ kia, ngây thơ vô tội nói: “Tất nhiên chúng ta là anh chị em ruột rồi… Dù sao thì, anh trai giống mẹ như đúc, em gái cũng giống ba y hệt… “Chỉ có mình con là khác biệt, vừa giống ba vừa giống mẹ…” Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà liền thay đổi. Còn tôi, chỉ khẽ cười. Cái gì mà thiếu gia giả với thiên kim giả chứ. Chẳng qua chỉ là cho con riêng một danh phận mà thôi. Đời trước, tôi ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, nhưng lại bị thiếu gia giả và thiên kim giả hợp lực hãm hại đến phát điên, bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, chết thảm ngoài đường. Đời này. Đừng hòng ai sống yên ổn!

Ác Nữ Phản Kích: Đánh Gục Hồ Ly Xuyên Không Đời trước, ta bị xử l/ă/ng t/rì mà c/h/ết. Nỗi đau buốt nhói từ từng nh/át d/ao c//ắ/t thịt khiến ta gần như sụp đổ, tiếng thét thảm thiết của ta vang vọng khắp địa lao. Đúng lúc đó, Thẩm Gia Uyển dắt theo ca ca và vị hôn phu của ta đến, thản nhiên khoe khoang tình cảm trước mắt ta. Nhìn dáng vẻ thê thảm, máu thịt lẫn lộn của ta, Thẩm Gia Uyển cười đến ngả nghiêng hoa lệ: “Ta đến từ thời đại văn minh mấy ngàn năm sau, ngươi, một nữ nhân ngu xuẩn, cổ hủ chốn khuê phòng thì lấy gì đấu với ta?” Tuyệt vọng nhắm mắt lại, ta khẽ thì thầm điều gì đó, khiến Thẩm Gia Uyển tò mò cúi người xuống lắng nghe. Khoảnh khắc kế tiếp, ta dốc toàn bộ sức lực bật dậy, dùng răng c/ắn mạnh vào cổ họng nàng ta, giật đứt một m/ảng th/ịt đẫ/m má/u. Nhìn dòng m/áu tuôn ra không ngừng từ cổ họng nàng ta, ta điên cuồng cười lớn: “Tiện nhân, xuống địa ngục bồi táng cùng ta đi!” Ca ca phẫn nộ, lập tức rú/t kiế/m đ//â//m xuyên tim ta. Chậc, đau thật. Nhưng tính ra cũng không thiệt, ta không chỉ báo được thù mà còn ch/ế/t một cách thoải mái hơn.

Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”

Nhân Quả Báo Ứng Khi ta mới sinh song thai, cơ thể còn đang yếu, phu quân của ta – Tĩnh Ninh hầu lại mang về một cô nương đang có thai, đứng ngoài phòng sinh ép ta nhận nàng vào phủ làm thiếp. Ta chỉ ngẩn người một lúc rồi sảng khoái đồng ý: “Được”. Sau này phụ mẫu biết chuyện, tức giận đòi làm chủ cho ta. Ta chỉ cười khuyên bọn họ trở về. Bởi vì ta biết Tĩnh Ninh hầu chỉ còn sống được mấy ngày nữa. Mà người đàn bà kia, cả đời này chỉ có thể làm thếp, sống dưới cái bóng của phu nhân hầu phủ là ta, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Cháu Ngoại Cháu ngoại của tôi bị teo hậu môn bẩm sinh, bụng căng như một quả dưa hấu to. Tôi khuyên chị gái đưa cháu đi làm phẫu thuật. Nhưng chị gái với mẹ tôi đều cho rằng như vậy mới tốt, mới phát tài, không mất tài lộc, bởi vậy từ chối điều trị cho nó. Sau này tôi lén lút đưa cháu ngoại đi phẫu thuật. Sau khi chị tôi biết chuyện tưởng rằng tôi phá tài lộc của chị ta, dưới cơn tức giận chị ta đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi chết ngay tại chỗ. Sống lại vào ngày chị gái nói với tôi rằng cháu ngoại bị teo hậu môn bẩm sinh. Tôi cười nói: “Đúng là một con tỳ hưu nhỏ, nhà chúng ta sắp phát tài rồi.”

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

Đúng Người Đúng Thời Điểm Trước khi thi đại học, tôi lén lấy trộm thư tình hot girl trường viết cho bạn thuở nhỏ của tôi, khiến hai người họ không thể ở bên nhau. Cậu ấy hận tôi cả đời. Thậm chí sau khi biết tôi yêu thầm mình, cậu ấy nói tôi đ//ố kị, á//c độc, cậu ấy sẽ không bao giờ thích tôi. Sau đó, tôi qua đời vì tai n//ạn xe cộ. Trước khi ch//ết, cậu ấy nói nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu, xin tôi đừng bao giờ phá hoại mối lương duyên của cậu ấy và hot girl trường. Vậy thì như cậu ấy mong muốn. Bắt đầu lại lần nữa, tôi không lấy trộm thư tình. Sau đó, vì muốn vào cùng một trường với hot girl trường. Cậu ấy đã bỏ phần trắc nghiệm bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên.

Năm Tháng Rực Rỡ Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao danh tiếng, nhưng năm đó, khi còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta lại vô tình kết hôn với tôi – một cô gái quê chưa từng được học hành tử tế. Tôi không phải con ruột của gia đình này. Lúc nhỏ bị chị gái ruột – Điền Chi làm lạc mất, mãi đến mười ba năm sau mới được tìm thấy và đưa về. Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ta dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho việc tôi đã cướp đoạt thứ vốn dĩ thuộc về chị ấy. Thế nên, ở ngoài xã hội, Thẩm Xuyên luôn tự tin, nói năng lưu loát, nhưng khi ở trước mặt tôi, anh ta chẳng khác gì một pho tượng gỗ – không bao giờ chủ động nói chuyện. Tôi tìm đề tài để nói, anh ta hiếm khi trả lời. Tôi mua quần áo mới cho anh ta, nhưng anh thà mặc đến rách bộ đồ cũ chứ không bao giờ đụng đến thứ tôi mua. Mãi đến khi tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị gái tặng anh, Thẩm Xuyên đột nhiên nổi giận, hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy chán ghét: “Kẻ trộm thì nên biết thân biết phận.” Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, tôi quyết định từ bỏ điều trị và chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về đúng cái ngày đã làm rơi cây bút, nghe lại câu nói tàn nhẫn ấy từ miệng anh ta. Tôi không còn đau lòng hay tức giận nữa, chỉ bình thản nói: “Khi nào anh rảnh, mình đi ly hôn đi.”

Tái Ngộ Khi ta gả cho Thái tử, khi ấy hậu viện đã có một nữ xuyên không và một nữ trọng sinh. Nữ tử xuyên không là trắc phi, tinh thông thiên cổ tuyệt cú, biết phát minh, biết kiếm tiền. Nữ tử trọng sinh là lương đệ, giỏi tranh đấu trong nội viện, nắm rõ xu hướng phát triển của cốt truyện. Thái tử có hai tinh binh lương tướng này, đã đủ để tung hoành triều đình lẫn hậu cung. Còn ta, một Thái tử phi, chỉ là kẻ đến để trang trí, quản lý viện tử mà thôi.

Chị Là Nhà, Em Là Ánh Sáng Kiếp trước, em gái được một nhà tài phiệt nhận nuôi, còn tôi bị đưa về làm vợ nuôi từ nhỏ. Về sau, em gái nhảy xuống từ tầng thượng, còn tôi thì từ bóng tối nở rộ thành đóa hoa. Em gái mỉm cười nói: “Chị ơi, nếu là chị, chắc chắn sẽ không sống thảm như thế này, đúng không?” Trọng sinh trở lại, lần này, tôi và em gái đổi vị trí. Tôi là vầng thái dương rực rỡ, còn em gái là bóng tối len lỏi. Lần này, cả hai chúng tôi đều không quay đầu lại. Trước khoảnh khắc đổi chỗ, chúng tôi lướt qua nhau.

Sống Lại Lần Nữa Bạn cùng bàn của tôi bề ngoài nhã nhặn như hoa cúc, nhưng lại khuyên tôi nhường suất thi duy nhất cho một đứa học dốt lười học, miệng thì nói là “cho người ta một cơ hội”. Khi xét học bổng, cô ta kiên quyết chọn mấy đứa con nhà giàu không thiếu ăn mặc. Sắp đến kỳ thi đại học, cô ta đem hết mấy cuốn ghi chép tinh túy suốt ba năm của tôi tặng đi không chút do dự. Những thứ bị đem nhường, đều là đồ của tôi. Khi tôi chất vấn, cô ta thất vọng nói tôi quá thực dụng, thậm chí còn đăng chuyện của tôi lên mạng khiến tôi bị chửi rủa đến chết. Còn cô ta lại được tung hô là “cô tiên nhỏ xinh đẹp tốt bụng”. Nhưng bà đây, đã sống lại rồi.

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.

Không Thích Thì Cứ Đưa Đây Kiếp trước, em gái tôi toại nguyện gả vào nhà giàu. Kết quả, chồng đại gia quanh năm không có nhà, em không chịu nổi cô đơn nên ngoại tình bị chụp lại, còn dính HIV, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng. Còn tôi thì lấy được ảnh đế ba lần đoạt giải. Sau khi cưới, ảnh đế yêu tôi đến phát điên, chúng tôi trở thành cặp đôi kiểu mẫu nổi tiếng trong giới giải trí. Em gái ghen đến phát rồ rồi giết tôi, cả hai cùng quay lại đúng ngày chọn người kết hôn. Lần này, nó nhanh chóng nói với ba là muốn cưới ảnh đế. Tôi bật cười. Chồng không về nhà nhưng mỗi tháng cho mười triệu tiêu vặt, kiểu sống như tiên thế này mà em tôi lại không thích sao?!

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ Mẹ tôi phản đối tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà yêu thương tôi và em trai như nhau. Nhưng mỗi lần nghỉ lễ về quê, lúc trở lại thành phố, bà gói tổ yến và a giao* cho em trai, còn lén nhét trứng gà và sữa đậu nành vào hành lý của tôi. * A Giao là một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền Trung Hoa, còn được gọi là cao da lừa. Đến lúc phát hiện ra, sữa đậu nành đã đổ, trứng cũng vỡ nát hết. Laptop bị dính nước, hỏng hoàn toàn, mọi dữ liệu đều mất sạch. Tôi vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị công ty sa thải. Tôi sống mơ hồ, mệt mỏi, một bước hụt chân ngã xuống cầu thang. Đến khi tỉnh lại, tôi lại quay về đúng ngày nghỉ lễ Trung thu vừa trở về quê.

Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị Em gái tôi thường xuyên khoe khoang về “lợi thế nhan sắc”. Lúc ăn lẩu, để tiết kiệm tiền, nó còn đưa mắt đưa mày quyến rũ ông chủ quán. Tôi bảo làm thế không hay chút nào, nó lại cười nhạo tôi ngốc. Ai ngờ bị bà chủ quán bắt gặp, bà ta lập tức xách nồi lẩu đang sôi ùng ục hắt thẳng qua. Em gái tôi kéo tôi lên làm bia đỡ đạn. Tôi bị bỏng nặng, muốn đến bệnh viện thì ba mẹ lại sợ tốn tiền, chỉ bôi cho tôi mấy thứ thuốc dân gian linh tinh. Vì nhiễm trùng, vết thương mưng mủ, cuối cùng tôi ch.t. Cả nhà thì dựa vào chuyện tôi chết để livestream kể khổ, đổi lấy một căn biệt thự hoành tráng. Mở mắt ra, tôi sống lại vào đúng cái ngày em gái rủ tôi đi ăn lẩu. Lần này, đừng hòng ai sống yên ổn!

Đèn Lòng Không Độ Kẻ Trong Mộng Hứa Nghiễn Hàn đã chet. Trước lễ tang, vợ của anh là Diệp Trích Tinh, thu dọn di vật của chồng thì phát hiện một quyển album dày cộp. Bìa ngoài viết hai chữ — [Tình cảm chân thành]. Cô mở ra, từng mảnh ký ức trong đó lại không hề có bóng dáng người vợ là cô. Mà là Thẩm Niệm Hoan — cô gái mà năm xưa Hứa Nghiễn Hàn từng nhận nuôi. Trước giờ Diệp Trích Tinh vẫn luôn nghĩ, tình cảm của Hứa Nghiễn Hàn dành cho Thẩm Niệm Hoan chỉ là sự quan tâm của người trưởng bối đối với hậu bối. Thế nhưng lúc này, trong album là đủ mọi khoảnh khắc về Thẩm Niệm Hoan: khi cười, khi ngủ, khi rơi nước mắt… Mỗi một tấm ảnh đều chan chứa tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu. Ngay dưới bức ảnh Thẩm Niệm Hoan mặc váy cưới ngày xưa, còn có một dòng chữ: “Đời này không thể cưới người mình yêu, thà qua loa mà sống cho xong.”

Trở Về Làm Công Chúa Duy Nhất Chị gái nói rằng chị muốn làm công chúa duy nhất trong nhà, nên đã lập mưu để bọn buôn người bắt cóc tôi đi. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn giấy chứng tử cho tôi, khiến tôi bị xem như người đã chết, không ai tìm kiếm. Sau khi bị bắt cóc, tôi bị bán thẳng vào vùng núi sâu. Sống mười năm cùng heo trong chuồng, ăn uống như súc vật, lại thường xuyên bị gia đình đã mua tôi đánh đập hành hạ, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Vừa tròn mười lăm tuổi, tôi lại bị họ bán tiếp một lần nữa. Lần này, tôi bị gả cho một lão góa vợ già trong làng. Vì cơ thể quá yếu, đứa con trong bụng không giữ được, sau đó tôi lại rơi vào cuộc sống địa ngục, ngày ngày bị đánh đập hành hạ. Cho đến khi tôi may mắn trốn thoát khỏi núi, được cảnh sát đưa về nhà, thì phát hiện trong nhà lại có thêm một người anh trai. Anh ta cực kỳ ghét tôi, cùng chị gái liên thủ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi không còn nơi nương tựa, cuối cùng chết đói dưới chân cầu. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bắt cóc năm xưa. Chị à, kiếp này hãy để em làm công chúa duy nhất trong nhà.