Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Hồng Trang Rửa Hận

Hồng Trang Rửa Hận Ta đã bị thiêu chết vào ngày đại hôn. Cả phủ trên dưới đều nói, mệnh của tam tiểu thư thật khổ, sắp trở thành phu nhân hầu phủ rồi, lại bị lửa thiêu chết, đúng là ông trời ghen ghét hồng nhan. Nhưng họ không biết, tam tiểu thư chân chính đã sớm tư thông với tên lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn rồi. Người mặc hỉ phục đỏ thẫm trong phòng cưới là ta, người bị trói tay trói chân cũng là ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi tam tiểu thư xuất giá, nàng ta tươi cười nói với ta: “Tố Ngọc, ngươi thử giúp ta xem bộ hỉ phục này có vừa không nhé?”

Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh

Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh Trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta như thay đổi thành người khác. Nàng vốn hiền lành chất phác, đột nhiên trở nên sôi nổi hoạt bát. Không chỉ ngày ngày nói về nội dung thoại bản nào đó, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Thái tử què chân kia. Mà biểu thiếu gia tới cửa mời, lại bị nàng đẩy trên mặt đất nhục nhã trước mặt mọi người. Đích trưởng tỷ nói, nàng nhất định phải trở thành Thái tử phi, sao có thể để mắt đến dòng thương nhân thấp hèn này. Ta lại nhìn biểu thiếu gia vẻ mặt tủi nhục trên mặt đất, trong lòng rùng mình một cái. Đích trưởng tỷ sợ là không biết, thoại bản nàng xem chính là bản lậu. Thái tử trong quyển sách này căn bản sống không đến chương mười. Về phần biểu thiếu gia nhìn như nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước mắt này, kì thực là nam chính giet người không chớp mắt – – Nhiếp chính vương Dương Thầm.

Xé Nát Bạch Liên Hoa

Xé Nát Bạch Liên Hoa Ta từ nhỏ được nuôi ở trong cung, nhưng đáng tiếc chỉ là thế thân của Công chúa thật sự. Khi Công chúa chân chính lưu lạc bên ngoài trở về, Hoàng đế muốn đuổi ta ra ngoài. Ta vui vẻ đi suốt đêm. Những nữ công thêu thùa tra tấn ta mười mấy năm, thi thư lễ nghi, quy củ giáo điều đi gặp quỷ hết đi! Nhưng không ngờ, Công chúa lại cầu xin Hoàng đế giữ ta lại. “Tỷ tỷ đi ra ngoài cũng không có nơi nương tựa, chi bằng để cho tỷ ấy lại đi.” Kiếp trước, ta tin những lời này của nàng ta, cuối cùng chet thảm. Đời này, ta muốn tự tay xé nát đóa bạch liên hoa này!

Tôn A Bảo

Tôn A Bảo Ta thay đích tỷ gả cho thế tử ngu dại. Ngày xuất giá, đích tỷ còn mỉa mai ta: “Tiện tỳ lấy thằng ngốc, trời sinh một cặp!” Ta thương hắn là kẻ bất hạnh. Sau khi thành hôn vẫn luôn hết lòng đối đãi. Ta thay hắn chịu đựng sự ức hiếp của huynh đệ tỷ muội, lại thay hắn gánh vác mầm tai vạ do hắn gây ra. Ta tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi mãi nương tựa vào nhau, bình dị sống trọn kiếp này. Cho đến khi – biến loạn kinh thành, phu quân ngu dại của ta lại lắc mình trở thành thái tử tiền triều. Lúc đó, ta mới biết, ngu dại chỉ là vỏ bọc của hắn. Một đêm tàn sát, thuận lợi lên ngôi. Ta tự biết từ nay trở đi ta và hắn sẽ là người xa lạ, đã chuẩn bị sẵn đơn hòa ly. Nhưng hắn lại lấy đích tỷ ta làm hoàng hậu. Đem ta loạn tiễn xuyên tim, giết chết tại phủ thế tử. Hắn giẫm lên vật đính ước của chúng ta, mỉa mai: ” Tiện tỳ sao xứng làm hoàng hậu!” Sống lại một đời. Ta trở về đêm trước khi thay đích tỷ gả đi.

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?

Hối Tiếc

Hối Tiếc Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta xung hỉ cho hắn. Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam ta trong hậu trạch, phá hủy mối lương duyên giữa ta và thái tử. Ta càng hận hắn vu oan giá họa, hại cả gia tộc ta. Nhưng hóa ra—— Người cứu mạng ta, hứa cùng ta bạc đầu giai lão chính là hắn. Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta cũng là hắn. Nhưng hắn đã chết. Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ta vì hắn đốt một ngọn lửa. Lửa cháy ngùn ngụt, ta nằm vào trong quan tài của hắn: “Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân. “Quan tài này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chúng ta gối đầu cạnh nhau.” … Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về bảy năm trước. Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang rũ mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Tự dâng hiến, tự tiến cử gối chăn, Tô tiểu thư từ khi nào lại thông suốt như vậy?”

Mẹ Chồng Trọng Sinh

Mẹ Chồng Trọng Sinh Công công tử trận xa trường, phu quân cùng biểu muội sớm đã bỏ trốn. Bà mẫu bởi vì xúc động mà trúng gió, nằm liệt giường. Ba vị tỷ tỷ đã gả ra ngoài, lấy cớ chăm sóc bà mẫu mà dọn sạch phủ đại tướng quân. Bởi vì ân tình, ta tận tâm tận lực hầu hạ bà mẫu mười năm. Bà mẫu mạnh mẽ không muốn trở thành gánh nặng của ta, nuốt vàng tự vẫn. Nhưng không ai biết rằng bà mẫu không chết, mà trọng sinh về ngày ta vừa gả vào phủ Tướng quân.

Mỹ Nữ Béo Trọng Sinh

Mỹ Nữ Béo Trọng Sinh Ta vốn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng lại bị mẹ kế nuôi thành một người béo hai trăm cân. Bà cho ta ăn như nuôi heo, dù ta không nuốt nổi, bà vẫn ép ta ăn. Sau này ta mới biết, bà đang làm áo cưới cho nữ nhi của mình. Sau khi ta trở thành nữ tử béo, trong kinh thành truyền đủ loại tiếng xấu của ta, ai nhìn thấy ta cũng cau mày tránh xa. Ta như mong muốn của bà, gả vào một nhà á.c nhân, bị bà mẫu và cô em chồng mỉa mai, bị trượng phu ghét bỏ. Cuối cùng, mang theo hài tử trong bụng ch .t ré.t tại mùa đông. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về năm mười ba tuổi. Lúc này, phụ thân vẫn còn thương yêu ta, mẹ kế chưa kịp đẩy ta vào h.ố lử.a. Kiếp này, ta nhất định phải thay đổi số phận của mình.

Tiên Cốt

Tiên Cốt Kiếp trước, sư muội mới vào tông môn dường như là khắc tinh của ta. Nàng ta khóc lóc nói rằng trứng linh thú mà ta liều mạng lấy được là nàng ta nhìn thấy trước. Thế là ta bị chỉ trích là cướp cơ duyên của người khác. Nàng ta khóc lóc nói rằng nàng ta và vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta tình đầu ý hợp. Vì vậy ta bị mắng là kẻ cướp chồng người khác. Cuối cùng, nàng ta khóc lóc cầu xin ta dùng toàn bộ tiên cốt để cứu nàng ta, nhưng ta từ chối. Thế là ta bị chế giễu là không có tầm nhìn xa trông rộng. Ta bị cả giới tu tiên cùng nhau công kích, mang tiếng là yêu nữ, thà bị muôn vàn linh pháp chém thành tro bụi, cũng không để nàng ta cướp đi tiên cốt của ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày tiểu sư muội nhập môn. Ta cười tươi với nhị sư huynh, cũng là vị hôn phu của ta là Thanh Dã. Ta làm nũng với hắn ta, đổi quà tặng tiểu sư muội với hắn ta. Sau đó, ta nhìn tiểu sư muội nghi hoặc hỏi với không khí: “Sao lại là nam nhân?”

Vạch Trần Lòng Người Hiểm Ác

Vạch Trần Lòng Người Hiểm Ác Con gái tôi bị kẻ giết người hàng loạt làm hại, tôi truy đuổi hắn hai mươi năm, đưa hung thủ ra trước công lý, đối phương lại không thừa nhận đã hại chết con gái tôi. Chồng cũ đã kết hôn với em gái tôi, con cái song toàn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Mà tôi lại vất vả quá sức nên sinh bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối. Trước khi chết, em gái nói cho tôi biết, con gái của tôi là do cô ta giết chết rồi chôn xác. Cũng chính cô ta cổ vũ tôi cho dù ly hôn cũng phải cố chấp truy đuổi hung thủ, đòi lại công đạo cho con gái. Em gái từng bước loại bỏ từng chướng ngại, chiếm lấy mọi thứ của tôi. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng đ ẩy cô ta ra khỏi cửa sổ, đồng quy vu tận. Lần nữa mở mắt, tôi được trọng sinh, trọng sinh vào buổi sáng hôm con gái mất tích.

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân Kiếp trước, ngôi chùa bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du định xông vào cứu người. Bùi Cảnh Du bình an vô sự nhưng biểu cô nương Bùi gia là Hứa Miểu lại chôn thân trong biển lửa. Về sau, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, cùng ta vẽ lông mày, cùng trò chuyện, cầm sắt hòa minh. Cho đến khi ta sinh nở, hắn nhốt ta trong phòng, châm lửa đốt. Hắn nói: “Ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị lửa thiêu đốt.” Ta sống sờ sờ bị thiêu chết. Sau khi chết, ta mới biết được. Hứa Miểu kia căn bản không phải biểu cô nương Bùi gia, mà là tình nhân của Bùi Cảnh Du nuôi bên mình. Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, nước mắt lưng tròng buông tay hắn. “Bùi lang, Miểu Miểu… Miểu Miểu còn ở bên trong!”

Khương Ngu

Khương Ngu Kiếp trước, đích tỷ như ý nguyện gả cho Thái tử. Ta lại bị ban cho mã phỉ dùng để bình ổn nội loạn. Sau đó quân địch xâm phạm, Thái tử chết trận sa trường, đích tỷ bị người Hung Nô bắt đi, làm quân kỹ thấp nhất. Mà mã phỉ lại lập được chiến công hiển hách, trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân, còn ta được làm phu nhân, ta được hưởng trọn ngàn vạn sủng ái. Mở mắt lần nữa, ta trọng sinh trở về ngày bị ban hôn hôm đó. Đích tỷ đoạt trước mặt ta, lập lời thề son sắt: “Nữ nhi nguyện gả cho mã phỉ kia, lấy thân mình dẹp yên chiến hỏa!” Nhưng nàng ta lại không biết, người sống lại chưa bao giờ chỉ có hai người chúng ta. …

Chiêu Dung

Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.

Thanh Hà

Thanh Hà Khi ta và Chu Phù Nghiễn đính hôn năm thứ bảy, cuối cùng hắn cũng đỗ Tam giáp Thám hoa. Còn ta cũng đã chắt chiu dành dụm được trăm lượng bạc làm của hồi môn. Ta nấu một bàn đầy món ngon, lòng ngập tràn vui mừng, tay cầm đèn lồng đi tìm hắn. Tưởng rằng ước nguyện bao năm rốt cuộc cũng có thể thành toàn, được gả cho người mình mong. Nào ngờ lại nghe thấy hắn nói với bằng hữu: “Phận hèn như Hứa Thanh Hà, xuất thân từ nhà chài lưới, vốn là thấp kém nhất.” “Đừng nói là trăm lượng, cho dù nàng ta dành dụm được cả ngàn lượng bạc, ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.” Đúng lúc đó, gió lạnh lướt qua, cơn mưa dầm rơi ướt cả người ta. Ta lặng lẽ xoay người, tay cầm đèn lồng đã bị gió thổi tắt, từng bước lui ra khỏi nơi ấy. Từ đó về sau, cả nửa đời còn lại, ta chưa từng quay đầu nhìn lại lần nào nữa. Chu Phù Nghiễn… vốn không xứng.

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám Ta từ ngục giam khổ dịch bỏ tiền chuộc một vị tướng công về cho mình. Người người đều nói ta ngu ngốc. Một kẻ tàn phế, thần trí không rõ, thân còn là dược nhân, sao có thể làm tướng công được chứ? Chỉ có ta mới biết, người trước mặt này, từng là tiểu tướng quân chói sáng bậc nhất kinh thành, một thiếu niên phong hoa tuấn lãng, y bào phấp phới, cưỡi ngựa giương oai.

Mưu Cục Giang Gia

Mưu Cục Giang Gia A đệ Giang Ngọc si mê nữ nhi nhà nông. Ta khuyên can, nàng ta không thích hợp làm chủ mẫu Giang gia. Sau này, ta bị ch/ặ/t đ/ứt gân chân, bị l/ă/ng tr/ì trên pháp trường. Giang Ngọc ôm lấy nữ nhân kia, cười lạnh: “Khinh thường Doanh nhi, đây chính là kết cục ngươi đáng phải nhận.” Mở mắt ra lần nữa, Giang Ngọc đang nắm tay Tống Doanh nhi, vẻ mặt kiên định: “A tỷ, ta không phải nàng ấy không cưới.” Ta cười nhạt: “Giang gia và nàng ta, ngươi chỉ được chọn một.”  

Tường Vi Như Nguyệt

Tường Vi Như Nguyệt Trọng sinh một kiếp, ta nghe thấy thứ muội đang bàn bạc về phương pháp chia ruộng mới. Ta liền biết, nàng đã trọng sinh rồi. Nàng nhìn ta, cười lạnh: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ không chúc mừng ta sao?” Ta trông theo dáng vẻ vinh quang khi nàng được tuyển vào cung: “Chúc phúc cho muội.” Thâm cung tựa biển, kiếp trước ta mấy lần thoát ch.t trong gang tấc. Chúc muội đừng ch.t quá sớm.

Trọng Sinh Năm 79, Phát Hiện Mình Sinh Con Gái

Trọng Sinh Năm 79, Phát Hiện Mình Sinh Con Gái Năm 1979, tôi sinh được một bé gái. Chỉ mấy hôm sau, mẹ chồng ôm một bé trai đến nhà tôi. “Bé này nhặt được đấy, hay là để vợ chồng con nuôi luôn đi? Dù sao cũng chưa làm hộ khẩu, nhận làm sinh đôi, vừa đủ một trai một gái.” Chồng tôi gật đầu đồng ý: “Mẹ nhặt được ngay gần nhà con thì là có duyên rồi, lại vừa hay làm bạn với con gái.” Tôi cúi đầu nhìn đứa bé sơ sinh kia. Lại gặp nhau rồi, đứa con trai kiếp trước của tôi, Đống Đống.

Ta Không Cần Gia Tộc Này Nữa

Ta Không Cần Gia Tộc Này Nữa Lạnh, ngoài cái lạnh ra, ta chẳng còn cảm giác nào khác. Hồ nước giữa trời đông, quả thật rét thấu tâm can. Lạnh đến độ tim gan, tạng phủ như đông cứng cả lại. Kỳ thực ta biết bơi. Những năm tháng phiêu bạt bên ngoài, ta nhờ vào đánh bắt cá mà kiếm được không ít ngân lượng. Nhưng giờ khắc này, kẻ đang ghì chặt ta dưới nước, lại chẳng phải ai xa lạ, chính là đại ca ruột của ta Tiêu Trầm Việt, người mà ta đã hao tâm tổn trí muốn được hắn thương yêu, quân tâm. Ta vùng vẫy, muốn thoát thân, song lại bị hắn gắt gao đè chặt. “Ngươi sai là ở chỗ, không nên trở về tranh giành vị trí của Như Như. Nếu không có ngươi, Như Như cũng chẳng ngày ngày rơi lệ, càng không phải gả cho Tam hoàng tử.” Thật là châm chọc.

Thanh Hà Biệt Mộng

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”