Trọng Sinh
Thu Thực Sau khi được một gia đình giàu có nhận nuôi, chị gái tôi quyết đoán ra đi, bỏ lại tôi và bà nội nương tựa vào nhau. Chị ta cứ tưởng từ đó trở đi sẽ sống trong vinh hoa phú quý. Kết quả, ở nhà hào môn có một người anh trai là kẻ đ//iên, ngày nào cũng bạo hành chị ta. Cha mẹ giàu có chỉ biết thiên vị, luôn luôn chỉ trích chị ta. Cuối cùng chị ta phát đ//iên, đ//âm bị thương cả gia đình, sau đó bị cảnh sát bắt giữ. Còn tôi lại trở thành viện sĩ trẻ nhất của Viện Khoa học Nông nghiệp, lai tạo ra giống lúa mì cao cấp, được đề cử giải thưởng đặc biệt, tương lai rộng mở. Chị gái tôi vượt ngục, đột nhập vào lễ trao giải, hung hãn lao vào giet tôi. Khi mở mắt ra lần nữa, trở lại ngày gia đình giàu có đến nhận nuôi chị gái. Chị gái nhảy vào lòng bà ngoại trước, ánh mắt oán đ//ộc: “Em gái, lần này đến lượt em phải xuống địa ngục rồi.” Nhưng chị ta không biết rằng dù chọn con đường nào mà không mang theo đầu óc thì cũng sẽ đi vào đường chet mà thôi. Còn giấc mơ của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có một: Phát triển nông nghiệp và thay đổi thế giới.
Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!
Đoạn Tình Hầu Gia Mẹ chồng ta nhặt về một đứa bé, mặt mày giống hệt phu quân đã chết của ta. Bà nói đó là duyên phận, phu quân ta đầu thai chuyển kiếp trở về báo đáp ân tình của ta. Ta liền dốc toàn lực của cả gia tộc để tiến cử hắn làm thế tử của Hầu phủ. Nhưng sau này, hắn công thành danh toại, lại giam cầm ta đến chết trong kho củi sau nhà. Phu quân đã chết đi kia của ta mang theo phu nhân của hắn đến trước mộ ta: “Nhi tử của chúng ta đã tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, đời này của ngươi cũng xem như là sống xứng đáng rồi.” Sống lại một kiếp, bọn họ muốn diễn trò trên sân khấu, ta sẽ ngồi dưới xem kịch! Cùng bọn họ hát một vở bi kịch cốt nhục ly tán, gia đình tan nát!
Tiên Cốt Kiếp trước, sư muội mới vào tông môn dường như là khắc tinh của ta. Nàng ta khóc lóc nói rằng trứng linh thú mà ta liều mạng lấy được là nàng ta nhìn thấy trước. Thế là ta bị chỉ trích là cướp cơ duyên của người khác. Nàng ta khóc lóc nói rằng nàng ta và vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta tình đầu ý hợp. Vì vậy ta bị mắng là kẻ cướp chồng người khác. Cuối cùng, nàng ta khóc lóc cầu xin ta dùng toàn bộ tiên cốt để cứu nàng ta, nhưng ta từ chối. Thế là ta bị chế giễu là không có tầm nhìn xa trông rộng. Ta bị cả giới tu tiên cùng nhau công kích, mang tiếng là yêu nữ, thà bị muôn vàn linh pháp chém thành tro bụi, cũng không để nàng ta cướp đi tiên cốt của ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày tiểu sư muội nhập môn. Ta cười tươi với nhị sư huynh, cũng là vị hôn phu của ta là Thanh Dã. Ta làm nũng với hắn ta, đổi quà tặng tiểu sư muội với hắn ta. Sau đó, ta nhìn tiểu sư muội nghi hoặc hỏi với không khí: “Sao lại là nam nhân?”
Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?
Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.
Chồng Gia Phản Bội Bạn thân của tôi, Trần Thu, khi mắc ung thư giai đoạn cuối chỉ có một ước nguyện duy nhất: trở thành vợ của chồng tôi. Chu Viễn nghiêm túc khuyên tôi: “Một tờ giấy không nói lên điều gì, lòng tôi đặt nơi em mới là quan trọng nhất.” Con trai trách tôi: “Cũng tại mẹ không chịu ly hôn với ba, hại dì Thu cả đời không thể danh chính ngôn thuận.” Để chữa bệnh cho Trần Thu, nó không chỉ từ bỏ cơ hội du học mà còn hủy hôn rồi cưới con gái cô ta. Tôi nhìn hai cha con đang nài nỉ, không do dự gì mà gật đầu đồng ý. “Trần Thu là bạn thân nhất của tôi, tất nhiên tôi sẽ giúp cô ấy toại nguyện.” “Nhưng tôi có một điều kiện, nhà, xe và tiền tiết kiệm đều thuộc về tôi, con thì để anh nuôi.” Tại cơ quan dân chính, nhìn hai người vui vẻ đi làm giấy kết hôn. Tôi bật cười, bởi vì tôi đã sống lại một lần nữa. Ung thư của Trần Thu là giả, còn ung thư giai đoạn cuối của Chu Viễn mới là thật.
Chỉ Cần Con Được Bình An Khi tôi đau bụng và sinh non, Giang Hoài Tự bỏ mặc tôi, chạy đến bên người thanh mai của anh ta chỉ vì cô ấy có dấu hiệu sinh sớm. Cứ như vậy, con gái tôi vừa chào đời đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Anh ta an ủi tôi: “Con gái vẫn còn sống không phải sao? Nếu Nhược Tuyết xảy ra chuyện, cô ấy suýt chút nữa thì một xác hai mạng rồi.” Sau này, khi con gái tôi và con trai của người thanh mai cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, Giang Hoài Tự không chút do dự lựa chọn cứu con trai của cô ta trước. Và thế là, con gái tôi bị ngọn lửa nuốt chửng, chết trong đau đớn. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày con gái tôi gặp nạn.
Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”
Trọng Sinh Sau Khi Nuôi Con Thay Kẻ Khác Cả đời ta vì Lâm gia mà vắt kiệt tâm sức, lại chẳng hề được công nhận, cuối cùng bị giam trong từ đường suốt năm năm, trúng độc mà ch.t. Sau khi ch.t mới biết, hóa ra phu quân và quả tẩu gian díu, còn châu thai ám kết. Phu quân lén cho ta uống thuốc tuyệt tử, sau lại lấy cớ ta không thể sinh con, ép ta thu dưỡng đứa con riêng của hắn và góa phụ. Ta chẳng hay biết gì, hết lòng nuôi dưỡng hài tử, hầu hạ phu quân, phụng dưỡng bà mẫu, thế mà cả đời chẳng cầu được gì, cuối cùng lại ch.t thảm trong từ đường. Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm phu quân ép ta nhận nuôi đứa con riêng kia.
Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình Lúc kẻ bắt cóc cầm d ao lao tới, Thẩm Yến Tây nghĩ rằng tôi sẽ giống như kiếp trước, bất chấp tất cả mà lao ra đỡ d ao thay anh ta.Anh ta ôm chặt người con gái trong lòng Kiều Tô Mạn, nhẹ giọng dỗ dành cô ta.Cho đến khi mũi d ao sắc bén đ â.m xuyên qua lồng ngực, cơn đau dữ dội ập đến.Chỉ lúc này, Thẩm Yến Tây mới hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.Ánh mắt lạnh lùng đối diện với anh ta.Bốn mắt nhìn nhau—Tôi mỉm cười với anh ta.Đau không?Chắc là đau chứ.Nhưng so với nỗi đau của tôi kiếp trước, thế này đã là gì?Thẩm Yến Tây, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tính sổ.
Trọng Sinh Về Ngày Chọn Con Nuôi Kiếp trước, bạn thân của tôi nhận nuôi đứa bé trai thông minh nhất trại trẻ mồ côi, còn tôi thì nhận nuôi bé gái xinh đẹp nhất.Cô ấy luôn tin rằng “tri thức có thể thay đổi vận mệnh”, kết quả là cậu bé tuy thông minh nhưng tính cách quái dị, mắc chứng tự kỷ, sau khi thi đại học thất bại không chịu học lại, cuối cùng còn phóng hỏa thiêu ch .t cả nhà bạn tôi.Còn cô bé mà tôi nhận nuôi thì tài hoa xuất chúng, vừa tròn 18 tuổi đã trở thành ngôi sao nổi tiếng, kiếm được bộn tiền.Ai nấy đều nói tôi như ôm được cả núi vàng về nhà.Bạn tôi, sau khi thoát ra từ biển lửa, ôm hận gi t ch .t tôi.Khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình và cô ấy cùng quay về ngày định mệnh ở trại trẻ, ngày lựa chọn đứa trẻ để nhận nuôi.Lần này, bạn tôi nhanh tay hơn, chọn trước cô bé xinh đẹp nhất.“Xin lỗi nhé bạn thân, chỉ là lần này tôi cũng muốn được sống cuộc đời của người giàu có thôi.”Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay trong đêm hôm đó, cô bé được cô ấy nhận nuôi lại gõ cửa nhà tôi.“Thưa dì, dì có muốn có một đứa con gái không ạ?”Trời đất quỷ thần ơi, hóa ra không chỉ tôi và bạn thân, mà cả hai đứa trẻ cũng đã trọng sinh rồi!—–A
Giữa Biển Người, Ta Lại Gặp Nhau Bạch nguyệt quang của Ninh Thuật vì tôi mà chết, anh ta hận tôi suốt mười năm. Đến tận khi tôi bệnh chết, anh ta vẫn không tha thứ cho tôi. Trọng sinh trở về ngày hôm đó, tôi quyết định thành toàn cho bọn họ, chết thay bạch nguyệt quang của anh ta. May mắn thay, tôi không chết, còn nhân cơ hội đó mà giả chết rời đi. Tôi bắt đầu một cuộc sống mới, vứt bỏ Ninh Thuật ra sau đầu. Hai năm sau, Ninh Thuật vô tình nhìn thấy ảnh chụp của tôi, phát hiện tôi vẫn còn sống. Nghe nói, lúc đó anh ta phát điên rồi.
Vượng Mình Không Vượng Người Chồng tôi trúng xổ số 10 triệu NDT (~35 tỷ). Đúng như anh ta từng nói, ngoài cha mẹ ra, những thứ khác… anh ta đều thay đổi hết. Sau khi ly hôn, vì phải phụng dưỡng cha mẹ và nuôi con gái, tôi cố gắng gánh vác nhiều công việc một lúc. Nhưng vì quá mệt mỏi, tinh thần suy sụp, tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm và tử vong ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng ngày anh ta mua tờ vé số đó. Lần này, tôi quyết định đi lại con đường của chồng cũ, ngoại trừ cha mẹ và con gái, tất cả những thứ còn lại, tôi đều thay đổi.
Một Lần Nữa Tỏa Sáng Em trai tôi là một đứa chuyên nói dối. Nó cố tình làm vỡ mô hình nhân vật đắt đỏ của anh họ, nhưng lại nói là “vô tình làm rơi”. Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt nó một cái. “Em mà còn dám nói dối nữa, xem chị có đánh ch.t em không!” Nó khóc òa lên, mẹ tôi thì nổi giận. Bà mắng tôi rằng, em tôi mới có năm tuổi, tôi làm chị mà nhẫn tâm quá. Nhưng bà đâu biết, chính vì em tôi nói dối, mà kiếp trước cả gia đình tôi không ai có kết cục tốt đẹp. Đời này làm lại, tôi sẽ không bao che cho nó nữa.
Sống Lại Lần Nữa Bạn cùng bàn của tôi bề ngoài nhã nhặn như hoa cúc, nhưng lại khuyên tôi nhường suất thi duy nhất cho một đứa học dốt lười học, miệng thì nói là “cho người ta một cơ hội”. Khi xét học bổng, cô ta kiên quyết chọn mấy đứa con nhà giàu không thiếu ăn mặc. Sắp đến kỳ thi đại học, cô ta đem hết mấy cuốn ghi chép tinh túy suốt ba năm của tôi tặng đi không chút do dự. Những thứ bị đem nhường, đều là đồ của tôi. Khi tôi chất vấn, cô ta thất vọng nói tôi quá thực dụng, thậm chí còn đăng chuyện của tôi lên mạng khiến tôi bị chửi rủa đến chết. Còn cô ta lại được tung hô là “cô tiên nhỏ xinh đẹp tốt bụng”. Nhưng bà đây, đã sống lại rồi.
Phu Nhân Trở Về Ta thay phu quân đỡ một mũi tên, đả thương đến lục phủ ngũ tạng. Dưỡng bệnh bốn năm, đến khi trở lại kinh thành, trong nhà đã có thêm một nữ tử. Con cái lệ thuộc vào nàng, lão phu nhân coi trọng nàng. Ngay cả phu quân khi cùng giường với ta cũng gọi nhũ danh của nàng. Sau đó, bọn họ liên thủ đ ẩy ta xuống vực, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Lại mở mắt, ta trở lại trước cửa Ngụy phủ, nhìn khuôn mặt âm tình bất định của cả nhà cười lạnh: “Đương gia chủ mẫu hồi phủ, còn không quỳ nghênh đón?”
Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu đến mức hèn mọn, cam lòng làm tiểu thiếp của hắn, nhưng vẫn không đổi lại được dù chỉ một tia quyến luyến trong lòng hắn. Trong tim Mộ Đồ Tô chỉ có bóng hình người thương, trong mắt hắn, thiên hạ rộng lớn cũng không chứa nổi bất kỳ nữ tử nào khác. Vì thế, Bạch Chỉ tuyệt vọng lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ, trời cao thương xót, để nàng được sống lại, trở về khoảng thời gian tươi đẹp năm năm trước. Nàng âm thầm thề rằng, kiếp này sẽ không bao giờ yêu Mộ Đồ Tô thêm một lần nào nữa! Sau này… Mộ Đồ Tô tức giận: “Bạch Chỉ, yêu ta một chút nàng sẽ chết sao?” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Mộ Đồ Tô: …
Thứ Tử Lên Ngôi Đích tỷ tính kế để gả ta cho vị hôn phu của nàng. “Dù hắn chỉ là một thứ tử thấp hèn nhưng cũng đủ xứng với ngươi rồi.” Nàng ta không ngờ rằng, tên thứ tử đó ngày sau sẽ quân lâm thiên hạ. Còn nàng ta phải quỳ xuống chúc ta thiên tuế.
Định Mệnh Tôi và một bạn đại học cùng giành được cơ hội trải nghiệm siêu năng lực có thời hạn. Cô ta nhanh tay chọn viên thuốc màu đỏ, loại có khả năng gia tăng thiện cảm từ người khác giới. Tôi đành chọn viên thuốc màu xanh, giúp kéo dài thời gian gấp đôi, nhưng chỉ có tác dụng với bản thân. Mười năm sau, khi năng lực của cô ta đã hết, chúng tôi gặp lại trong buổi họp lớp. Lúc này, tôi là giám đốc công nghệ của một công ty khoa học hàng đầu. Còn cô ta, bị gia đình chồng giàu đặt bẫy để ruồng bỏ, nay nghèo túng đến mức phải làm nhân viên dọn vệ sinh tại khách sạn. Cô ta nổi điên, đâm tôi, kéo tôi cùng quay lại thời điểm chúng tôi lần đầu lựa chọn viên thuốc. Lần này, cô ta nhanh chóng nuốt viên thuốc màu xanh, nhìn tôi với ánh mắt đắc ý, mong chờ tôi sẽ đi theo con đường thất bại mà cô ta từng đi qua. Nhưng điều cô ta không hề biết là, từ lúc đầu, viên thuốc tôi muốn thật ra chính là viên thuốc màu đỏ.