Trọng Sinh

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Thời điểm tôi khốn cùng nhất, Hạ Vấn Tân đã cưới tôi. Mọi người đều đồn rằng anh chỉ cưới tôi để làm trái ý em gái tôi. Nhưng sau khi anh qua đời trong một tai nạn xe, anh lại để lại toàn bộ di sản cho tôi. Và một chiếc máy ghi âm. Nhẹ nhàng bật lên, giọng nói khàn khàn của anh vang lên — Anh nói: “Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút được không?” Nhiều năm sau, tôi mới dần hiểu được tình yêu mãnh liệt và vĩ đại mà anh che giấu dưới vẻ lạnh lùng, xa cách. Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trùng sinh. Mẹ nuôi nắm tay tôi, dịu dàng nói: “A Âm, con đi thay em gái con ngồi tù có được không?”

Bánh Bao Máu Kiếp trước tôi vì mang thai long phụng mà bị cô hàng xóm hiếm muộn căm ghét. Cô ta cho thu/ốc d/iệt c/ỏ vào món thịt kho, đ/ầu đ/ộc tôi đến ch/ế/t, một x/á/c ba mạ/ng. Trước khi chế/t, tôi thấy cô ta điên cuồng đạp mạnh vào bụng bầu của tôi, miệng cười man dại: “Ha ha, để xem cô còn dám khoe nữa không!” “Có bầu thì ngon lắm hả? Mang thai long phụng thì sao? Tôi cho cô không sinh nổi con luôn!” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày mình vừa phát hiện mang thai. Trong thang máy, chồng tôi – Cố Minh – đang cẩn thận đỡ tôi: “Giờ cơ thể em yếu lắm, phải chú ý đấy.” Tôi ngoảnh lại, thấy ngay sau lưng mình là Hà Thúy Phương – và trong tay cô ta là một hộp bưu phẩm đã bị bóc ra, bên trong rõ ràng là một chai thuốc trừ sâu. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt âm u rợn người.

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?

Tuyết Rơi Đêm Hạ Sau khi phát hiện mình mới là công chúa thật, ta không còn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc trị ôn dịch nữa. Tỷ muội thân thiết Tô Nguyệt Tâm sau khi biết chuyện thì giận dữ đến mức tát ta mấy cái. “Lương y như từ mẫu, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn Đại Yến xác chất thành núi?” “Hay là ngươi vốn là gian tế do địch quốc phái tới, cố tình đầu độc bách tính?” Kiếp trước, kinh thành bùng phát ôn dịch, Tô Nguyệt Tâm một kẻ chẳng hiểu y lý lại đưa ra phương thuốc giống hệt với bài thuốc ta khổ công nghiên cứu. Nàng ta còn vu oan ta vì muốn được hoàng ân mà trộm phương thuốc của nàng ta. Một thời gian ngắn sau, hoàng đế nổi giận lôi đình. Ta cầu huynh trưởng Cố Trầm Uyên, người cùng làm ở Thái y viện, ra làm chứng, nhưng huynh lại chỉ cầu xin hoàng thượng ban cho ta một cái ch//ết toàn thây. Ta nhờ phu quân Lý Phán người đã từng thử thuốc ta bào chế cầu tình, vậy mà hắn lại quát ta là dư nghiệt tiền triều, trà trộn vào Thái y viện chỉ để hạ độc gi//ết vua.

Hối Tiếc Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta xung hỉ cho hắn. Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam ta trong hậu trạch, phá hủy mối lương duyên giữa ta và thái tử. Ta càng hận hắn vu oan giá họa, hại cả gia tộc ta. Nhưng hóa ra—— Người cứu mạng ta, hứa cùng ta bạc đầu giai lão chính là hắn. Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta cũng là hắn. Nhưng hắn đã chết. Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ta vì hắn đốt một ngọn lửa. Lửa cháy ngùn ngụt, ta nằm vào trong quan tài của hắn: “Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân. “Quan tài này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chúng ta gối đầu cạnh nhau.” … Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về bảy năm trước. Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang rũ mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Tự dâng hiến, tự tiến cử gối chăn, Tô tiểu thư từ khi nào lại thông suốt như vậy?”

Như Mặt Trời Chói Lọi Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời. Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ. Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên. Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương. Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện. Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng. Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh. Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.

Chồng tôi đã thiêu ch .t tôi và hai con gái trong căn nhà ấy, rồi quay sang đòi bồi thường 10 triệu từ công ty bất động sản. Hắn cưới về một người phụ nữ đang mang thai, là nhân tình của hắn. Không ngờ, tôi lại sống lại trở về đúng ngày sinh con gái út.

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?

Thảm Họa Cá Chình Chị họ nhiều năm không có con, đi bơi ở sông thì bị cá chình ngắm trăng chui vào người. Kết quả chưa đầy hai tháng, bụng chị ấy đã to lên, thậm chí có thể thấy rõ “thai động”. Tôi khuyên chị mau chóng đi bệnh viện kiểm tra, nếu không cá chình bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra ngoài. Nhưng chị họ lại ôm bụng cười hớn hở: “Em biết gì chứ, con trai chị trời sinh có thần lực, ở trong bụng đã có thể bảo vệ mẹ rồi.” Sau đó, chị họ ngất xỉu ở nhà, tôi đưa chị đến bệnh viện, bác sĩ lấy ra từ tử cung của chị từng con cá chình nhỏ. Tử cung của chị bị nhiễm trùng nghiêm trọng, từ đó về sau không thể mang thai được nữa. Chị hoàn toàn căm hận tôi, đã đ â.m tôi đến ch .t, rồi vứt x á.c xuống sông cho cá chình ăn. “Con trai tao là bị mày nguyền rủa nên mới mất! Mày đi ch .t đi!” Ngay cả mẹ ruột tôi cũng cho rằng tôi xen vào chuyện người khác, tự làm tự chịu, nên đã giúp chị họ che giấu nguyên nhân cái ch .t của tôi. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày chị họ đi bơi.

Nguyện Kiếp Không Sai Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.

Nam Chính Trọng Sinh Rồi Tôi rút thẻ đen ra, định tài trợ học phí cho Thẩm Tự. Hắn đang ngây ngô bỗng trở nên lạnh lùng, cao ngạo. Ngay trước mắt tôi, hàng loạt dòng bình luận điên cuồng nhấp nhô: 【Nam chính trọng sinh rồi, quay về khởi đầu của tất cả.】 【Kiếp này, cuối cùng anh ấy cũng có thể bù đắp nuối tiếc với thanh mai ở kiếp trước.】 【Kiếp trước, nếu không phải nữ phụ ỷ có chút tiền, chen vào giữa nam nữ chính, thì làm sao khiến họ lỡ nhau cả đời?】 Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt đột nhiên u ám lạnh lẽo của Thẩm Tự. Chỉ khi nhìn về phía cô bạn thanh mai, vành mắt hắn mới bất giác đỏ hoe. Chậc. Nam chính trọng sinh rồi. Trở về tuổi mười tám, trong tay chẳng có đồng nào, áo quần lất phất gió Tây Bắc.

Đức Dương Quận Chúa Nàng tên Ân Trường Hoan, là quận chúa Đức Dương, từ nhỏ đã là một mỹ nhân kiều diễm, quyến rũ động lòng người, được mọi người yêu chiều, sủng ái ngàn vạn. Mặc dù chỉ là quận chúa, nhưng nàng vẫn sống cuộc đời tiêu dao, muốn gì được nấy, tất cả là nhờ Thái Hậu ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa, hết mực cưng chiều nàng. Nhưng biến cố liên tiếp ập đến, Thái Hậu băng hà, và ngay sau đó, vị hôn phu của nàng cũng bội ước. Nàng thất vọng và đau lòng, muốn nghĩ cách giải trừ hôn ước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã trúng kịch độc mà chết. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, mơ màng nhận ra trời cao thương xót, cho nàng trọng sinh trở lại. Việc đầu tiên nàng làm là cứu ngoại tổ mẫu Thái Hậu, sau đó… kiện cáo! Sau khi từ hôn. Thái Hậu ôn tồn hỏi: “Trường Hoan à, cháu muốn quận mã như thế nào?” Ân Trường Hoan nhớ đến kiếp trước, giọng nói đầy nghiêm trọng: “Xấu một chút đi, quá xinh đẹp dễ sinh ra chuyện không hay.” Một nam nhân nào đó nghe vậy, chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mình, thầm nghĩ: Nếu không thì thêm một vết sẹo? Nhiều năm sau, khi đã trở thành Hoàng Hậu Đức Dương, nàng mới nhận ra rằng kết cục bi thảm kiếp trước là vì nàng đã không chọn người đàn ông đẹp nhất đời.

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Ngày Nghỉ Ác Mộng Ngày nghỉ tôi dẫn cả nhà đi chơi, ai ngờ “nàng thơ” trong lòng chồng cũng nhất quyết đòi đi theo. Không chỉ vậy, cô ta còn tự ý đổi chuyến đi suối nước nóng tôi đã đặt thành chuyến cắm trại. Vừa mới đặt chân đến khu cắm trại, Thẩm Giai Di đã bị rắn cắn. Tề Phi Dục cuống cuồng muốn lái xe đưa cô ta đến thị trấn gần đó để chữa trị. Tôi thì không chút do dự đứng chắn trước đầu xe, không cho họ đi. Kiếp trước, sau khi Tề Phi Dục rời đi thì có người phát hiện trong núi có gấu xuất hiện. Chúng tôi còn chưa kịp rút lui thì đã bị gấu đen tấn công. Tôi vì bảo vệ mẹ chồng mà bị gấu đánh trọng thương. Vậy mà sau khi biết chuyện, Tề Phi Dục chẳng những không biết ơn, còn vì viện phí của tôi quá cao mà rút máy thở của tôi. Thậm chí chưa đầy một tuần sau khi tôi chết, hắn đã vui vẻ rước “nàng thơ” vào cửa làm vợ. Làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi như vậy. …

Tôi Không Còn Là Vợ Anh Đêm bố mẹ chồng bị bắt cóc, chồng tôi lại muốn đi cắm trại với bạch nguyệt quang của anh ta. Tôi không ngăn cản gì cả, chỉ lập tức báo cảnh sát. Đời trước, vì tôi ngăn cản nên anh ta đi cứu bố mẹ mình, không đến với bạch nguyệt quang. Sau đó, bạch nguyệt quang bị sói hoang cắn ch//ết trên núi, ch//ết thảm vô cùng. Chuyện xảy ra rồi, chồng tôi chẳng nói một lời nào, cho đến khi tôi mang thai sắp sinh, anh ta mới ném tôi vào rừng sâu. “Tô Viên Viên, nếu không phải vì cô, Tuyết Nhi đã không ch//ết!” “Cô lấy tư cách gì để sống thoải mái như vậy? Tôi muốn tận mắt thấy cô phải chịu đựng mọi đau đớn mà cô ấy đã trải qua!” Tôi bị dã thú xé xác, một xác hai mạng. Lần nữa tỉnh lại, tôi quay về ngày bố mẹ chồng bị bắt cóc. Lần này anh ta không tham gia cứu viện, đúng như mong muốn cứu được bạch nguyệt quang, nhưng lại bạc tóc chỉ sau một đêm.

Tái Sinh Đêm Giao Thừa, Tôi Mặc Kệ Cái Nhà Này Đêm Giao thừa, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi. Con trai học xong thạc sĩ, vào làm ở công ty lớn, bận tăng ca không về. Chồng thì đột xuất đi công tác xa, ba mẹ chồng lại bất ngờ đòi về quê cúng tổ. Hàng xóm sang chơi, tôi vui vẻ khoe thỏi son giá ba chục con trai tặng. Cô ấy mở WeChat, hơi bất ngờ: “Ủa? Không phải con chị mới nhận thưởng cuối năm, mời cả nhà đi Maldives ăn Tết à?” Tôi tức tốc đi đối chất với con trai, nó gắt lên: “Mẹ là bà nội trợ suốt ngày ăn không ngồi rồi, chẳng làm được tích sự gì, dựa vào đâu mà bắt con mời mẹ đi du lịch?” Chồng cũng chen vào: “Em đóng góp gì lúc nó học cao học chưa? Mà còn mơ được nó báo hiếu? Nằm mơ à?” Tôi tức đến hoa mắt, ngã lăn ra đất, lắp bắp bảo họ gọi cấp cứu. Loáng thoáng nghe mẹ chồng trong điện thoại an ủi con trai: “Mẹ mày lại bày chuyện thôi. Già đầu rồi còn bày đặt giả bệnh gọi tụi mình về.” Giữa muôn ánh đèn đón Tết, tôi lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng. Lúc mở mắt ra, tôi đã quay về đúng ngày con trai đòi thi lại cao học.

Kết Cục Kẻ Vô Ơn Những câu chuyện trong thoại bản thường kể về thư sinh nghèo khó thi đỗ khoa cử, cưới được tiểu thư nhà giàu. Nhưng thực tế lại là, sau khi vắt kiệt máu của Thẩm gia, Tạ Tinh Kiều đã ra tay sát hại chính thê là ta, chỉ để dọn đường cho Bạch Nguyệt Quang của hắn, Lý Cẩn Nguyệt. Trong cơn đau đớn tột cùng, ta giật lấy túi thơm mà hắn luôn trân quý, bên trong rơi ra ba đồng hoa tiền mà trẻ con thường dùng để chơi đùa. Thì ra, mối tình sâu nặng của hắn, cũng chỉ là trò cười trong mắt Lý Cẩn Nguyệt. Sống lại một đời, ta muốn nhìn thấy giấc mộng đẹp của hắn tan biến, trăng tàn sao lặn.

Người mẹ Thánh Mẫu Mẹ tôi là một thánh mẫu. Bà ấy thánh mẫu với người khác, nhưng lại là một kẻ keo kiệt đối với chúng tôi. Anh họ tôi lấy vợ mà không có nhà tân hôn. Bà ấy liền ký tên chuyển nhượng căn nhà của chúng tôi cho anh họ, khiến cả nhà tôi phải ngủ trong một căn nhà cũ kỹ dột nát. Mẹ tôi nói rằng ai cũng sẽ gặp khó khăn. Nếu hiện tại chúng ta luôn giúp đỡ người khác thì trong tương lai chúng ta cũng sẽ được người khác sẽ giúp đỡ. Em họ tôi không có tiền đi học nên mẹ bắt tôi phải bỏ học, đi làm trong nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ. Mẹ tôi nói điều này là để tôi hòa nhập xã hội sớm và học hỏi thêm kinh nghiệm xã hội. Sau này, khi em họ tôi đi học, kiếm được nhiều tiền, em ấy nhất định sẽ báo đáp tôi. Nhưng cho đến khi em họ tôi sinh được ba đứa con, còn tôi thì bị nó đ ẩy trên cầu thang xuống rồi chet, bà ấy vẫn chưa nhận được cái gọi là báo đáp của mình.

Kiếp trước, tôi và Giang Hạ Hạ được nhận nuôi cùng lúc.Cô bé như ánh mặt trời, Giang Hạ Hạ, được nhận vào một gia đình lạnh lùng và khắc nghiệt, cuối cùng bị đẩy đến trầm cảm và phải chọn con đường tự vẫn.Còn tôi, người luôn chìm trong bóng tối, lại bị trả về từ một gia đình ấm áp.Sau khi bị trả lại, tôi bị cô lập nghiêm trọng, rồi cũng bước theo con đường của Giang Hạ Hạ.Kiếp này bắt đầu lại, Giang Hạ Hạ hỏi: “Hay là chúng ta…”Tôi không chút do dự đáp: “Đổi đi.”

Trọng Sinh Năm 79, Phát Hiện Mình Sinh Con Gái Năm 1979, tôi sinh được một bé gái. Chỉ mấy hôm sau, mẹ chồng ôm một bé trai đến nhà tôi. “Bé này nhặt được đấy, hay là để vợ chồng con nuôi luôn đi? Dù sao cũng chưa làm hộ khẩu, nhận làm sinh đôi, vừa đủ một trai một gái.” Chồng tôi gật đầu đồng ý: “Mẹ nhặt được ngay gần nhà con thì là có duyên rồi, lại vừa hay làm bạn với con gái.” Tôi cúi đầu nhìn đứa bé sơ sinh kia. Lại gặp nhau rồi, đứa con trai kiếp trước của tôi, Đống Đống.