Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Kim Sai Thác

Kim Sai Thác Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận. Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước. Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn. Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi: “Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?” Người khác đáp: “Bùi gia.” “Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?” “Bùi Uyển chính là tân nương.”

Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình

Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình Lúc kẻ bắt cóc cầm d ao lao tới, Thẩm Yến Tây nghĩ rằng tôi sẽ giống như kiếp trước, bất chấp tất cả mà lao ra đỡ d ao thay anh ta.Anh ta ôm chặt người con gái trong lòng Kiều Tô Mạn, nhẹ giọng dỗ dành cô ta.Cho đến khi mũi d ao sắc bén đ â.m xuyên qua lồng ngực, cơn đau dữ dội ập đến.Chỉ lúc này, Thẩm Yến Tây mới hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.Ánh mắt lạnh lùng đối diện với anh ta.Bốn mắt nhìn nhau—Tôi mỉm cười với anh ta.Đau không?Chắc là đau chứ.Nhưng so với nỗi đau của tôi kiếp trước, thế này đã là gì?Thẩm Yến Tây, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tính sổ.

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc Cha ta giấu một đôi mẹ con ngoại thất suốt bảy năm, cuối cùng cũng bị nương phát hiện. Nương tức giận đến mức muốn lập tức hòa ly, nhưng ta không đồng ý. Bởi vì ta đã trọng sinh. Ta biết rằng cha sắp chết. Sau khi ông qua đời, Hoàng thượng sẽ ban thưởng rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ lại rơi vào tay đôi mẹ con ngoại thất kia. Chỉ cần không hòa ly, chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý và mãi mãi đè bẹp họ dưới chân.

Chiếc Két Tình Yêu

 Chiếc Két Tình Yêu Sau khi ly hôn, tôi bất ngờ nhận được một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, kèm theo một két sắt chứa đầy ảnh của chính mình. Mặt sau mỗi bức ảnh đều viết một dòng: “Mong Thẩm Từ bình an thuận lợi.” Người ký tên: Phó Vân Xuyên – anh trai của chồng cũ tôi. Không lâu trước đó, anh đã qua đời vì ung thư gan. Khi được sống lại, tôi quay về đúng ngày hai nhà bàn chuyện liên hôn. Một lần nữa được chọn đối tượng kết hôn, tôi không chút do dự, chỉ tay về phía người đàn ông đang lặng lẽ dõi theo mình ở góc phòng: “Tôi chọn anh ấy.”

Bước Chuẩn Bị Trước Ngày Tàn

Bước Chuẩn Bị Trước Ngày Tàn Tôi nhắn tin trong nhóm gia đình: [Nhà tôi giá thị trường 3 triệu, nay bán lại 1,5 triệu, ai có thiện chí mua thì add tôi.] Trong nhóm im lặng một hồi, sau đó nhiều người họ hàng đã add tôi. Mợ như quỷ hút máu trực tiếp gọi điện thoại tới: “Để nhà cho mợ, hiện tại sang tên ngay lập tức.” “Được thôi, hôm nay giao tiền, nếu không tôi sẽ bán cho người khác.” Không ai trong số họ biết rằng ba ngày sau zombie sẽ xuất hiện, trước đó tiền mặt quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương

Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, sau lưng họ còn dẫn theo một “thiên kim giả” và một “thiếu gia giả”. Mẹ tôi áy náy giới thiệu: “Sau khi lạc mất con, ba và mẹ vì quá đau lòng nên mẹ đã nhận nuôi anh trai, còn ba con thì nhận nuôi em gái… “Nam Nam, sau này họ chính là anh chị em ruột của con, được không?” Tôi nhìn những gương mặt có nét giống nhau kỳ lạ kia, ngây thơ vô tội nói: “Tất nhiên chúng ta là anh chị em ruột rồi… Dù sao thì, anh trai giống mẹ như đúc, em gái cũng giống ba y hệt… “Chỉ có mình con là khác biệt, vừa giống ba vừa giống mẹ…” Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà liền thay đổi. Còn tôi, chỉ khẽ cười. Cái gì mà thiếu gia giả với thiên kim giả chứ. Chẳng qua chỉ là cho con riêng một danh phận mà thôi. Đời trước, tôi ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, nhưng lại bị thiếu gia giả và thiên kim giả hợp lực hãm hại đến phát điên, bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, chết thảm ngoài đường. Đời này. Đừng hòng ai sống yên ổn!

Kẻ Báo Ứng Đời Anh Là Tôi

Kẻ Báo Ứng Đời Anh Là Tôi Sau khi ba tôi đ â.m ch .t chồng của người hàng xóm, ông phải bồi thường một khoản tiền rất lớn. Về sau, con trai bà ta bị viêm phổi giữa đêm, lại bắt ba tôi đưa đi bệnh viện. Học hành kém, cũng đòi ba tôi trả tiền học thêm. Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn yêu cầu ba mẹ tôi mỗi tuần đến nhà bà ta lau dọn vệ sinh. Bà ta vừa khóc vừa gào lên: “Các người hại ch .t chồng tôi! Đây là quả báo của các người!” Cho đến khi tôi lớn lên. Người hàng xóm ấy lại mở miệng, ép tôi phải làm con dâu của bà ta. “Nếu không phải chồng tôi ch .t, nhà tôi đâu đến nỗi khốn khó như vậy? Con trai tôi sao có thể không tìm được vợ?” Tôi kịch liệt từ chối. Bà ta liền lén lút đuổi ba mẹ tôi ra ngoài, rồi cạy cửa nhà tôi, lén đưa con trai mình leo lên giường tôi. Tôi ra sức chống cự, nhưng cuối cùng lại bị hắn dùng gối đè đến ch .t. Sau khi ch .t, tôi mới biết, chồng bà ta vốn bị ung thư giai đoạn cuối, là hai vợ chồng họ cố tình dựng màn kịch, âm mưu hãm hại cả nhà tôi. Được sống lại một lần nữa. Tôi trở về đúng ngày ba tôi chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà…

Sống Lại Lần Nữa

Sống Lại Lần Nữa Bạn cùng bàn của tôi bề ngoài nhã nhặn như hoa cúc, nhưng lại khuyên tôi nhường suất thi duy nhất cho một đứa học dốt lười học, miệng thì nói là “cho người ta một cơ hội”. Khi xét học bổng, cô ta kiên quyết chọn mấy đứa con nhà giàu không thiếu ăn mặc. Sắp đến kỳ thi đại học, cô ta đem hết mấy cuốn ghi chép tinh túy suốt ba năm của tôi tặng đi không chút do dự. Những thứ bị đem nhường, đều là đồ của tôi. Khi tôi chất vấn, cô ta thất vọng nói tôi quá thực dụng, thậm chí còn đăng chuyện của tôi lên mạng khiến tôi bị chửi rủa đến chết. Còn cô ta lại được tung hô là “cô tiên nhỏ xinh đẹp tốt bụng”. Nhưng bà đây, đã sống lại rồi.

Thế Tử Phi Trùng Sinh

Thế Tử Phi Trùng Sinh  Qua cửa năm năm vẫn chưa có thai, lại không chịu để phu quân nạp thiếp, ta liền trở thành ghen phụ nổi danh kinh thành. Nhưng nào ai hay biết, người thực sự không thể sinh con lại chẳng phải là ta. Vì danh tiếng của phu quân, ta cam nguyện giữ kín bí mật này. Thế nhưng, hắn gặp được một nữ tử y thuật cao minh, chữa khỏi chứng bệnh kia rồi lại nói: “Vãn Vãn đối với ta chính là đại ân, ta không thể phụ nàng.” Nực cười thay, những nhục nhã, chế giễu mà ta thay hắn gánh chịu, chẳng lẽ không phải ân tình? Cuối cùng, ta bị giáng từ chính thê xuống làm thiếp, ôm hận mà chết. Sống lại một đời, cái này nồi ta không cõng nữa!

Cung nữ Bạch Chỉ

Cung nữ Bạch Chỉ Năm thứ mười làm cung nữ, Thái tử bất ngờ ban cho ta một hộp phấn kẻ lông mày làm từ vỏ sò. Hắn nói đôi mày dài của ta tựa liễu, nếu tô thêm, nhất định sẽ càng thêm phong tình. Ngày hôm sau, ta vốn muốn xuất cung trở về nhà. Cung nữ khi đủ mười tám tuổi sẽ được thả về xuất giá. Cha mẹ đứng chờ ngoài cổng cung, mỉm cười gọi: “Chỉ nhi!” Ta cũng vẫy tay, cười tươi đáp lại. Nữ quan Chu Mi Thọ bỗng chặn đường, lạnh lùng cười nhạo: “Ngươi dám ăn trộm hộp phấn kẻ lông mày Thái tử ban cho ta, tiện nhân đáng chết!” Ta bị đánh chết ngay trước cổng cung. Hóa ra, Thái tử và Chu Mi Thọ vốn là thanh mai trúc mã. Hai người cãi nhau giận dỗi, Thái tử mới ban hộp phấn cho ta, chỉ để kích thích nàng ấy. Lúc ta chết, đôi uyên ương ấy lại ôm chặt lấy nhau, hòa giải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay lại đêm Thái tử ban thưởng hôm ấy.

Hồng Trang Rửa Hận

Hồng Trang Rửa Hận Ta đã bị thiêu chết vào ngày đại hôn. Cả phủ trên dưới đều nói, mệnh của tam tiểu thư thật khổ, sắp trở thành phu nhân hầu phủ rồi, lại bị lửa thiêu chết, đúng là ông trời ghen ghét hồng nhan. Nhưng họ không biết, tam tiểu thư chân chính đã sớm tư thông với tên lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn rồi. Người mặc hỉ phục đỏ thẫm trong phòng cưới là ta, người bị trói tay trói chân cũng là ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi tam tiểu thư xuất giá, nàng ta tươi cười nói với ta: “Tố Ngọc, ngươi thử giúp ta xem bộ hỉ phục này có vừa không nhé?”

Trở Về Bảo Vệ Con Gái

Trở Về Bảo Vệ Con Gái Trời nắng nóng gay gắt, con gái bốn tuổi của tôi bị tôi bỏ quên trong xe, sống sờ sờ mà ch ngạt. Tất cả mọi người đều phát cuồng lên, bảo mẫu thì hối thúc tôi mau mở cửa xe, mang thi thể con bé ra hỏa táng. Chồng tôi cũng chỉ trích tôi vô trách nhiệm, nói tôi không xứng làm mẹ. Còn tôi thì cầm ly nước mát lạnh, đứng giữa đám đông hóng chuyện, cười rạng rỡ như hoa nở đầy mặt.

Trọng Sinh, Ta Đá Bay Cả Hai Vị Hôn Phu

Trọng Sinh, Ta Đá Bay Cả Hai Vị Hôn Phu Ta và Tiêu di nương đấu nhau cả một đời. Trước khi chet, nàng ta không chịu gặp Tạ Tầm, chỉ để lại một câu: “Thiếp thân thế hèn mọn, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện cùng quân không gặp lại.” Tạ Tầm chắc chắn rằng chính ta đã bức nàng ta đến chết, đêm khuya cầm kiếm xông vào tẩm các của ta, bắt ta đền mạng. Ta bị người đẩy ra, ngã thẳng vào lưỡi kiếm, đau đớn mà chết. Khi mở mắt ra, ta đã quay về ngày phụ thân chọn phu quân cho ta. Trước mặt, một người là Tạ Tầm vừa mới đỗ trạng nguyên, một người là thiếu niên tướng quân Kỷ Thiệu An. Ta nhấc gậy lớn, đem cả hai đuổi ra ngoài. Tạ Tầm không phải người tốt, nhưng kiếp trước, kẻ đứng sau đẩy ta chính là Kỷ Thiệu An.

Trả Thù Kẻ Phản Bội

Trả Thù Kẻ Phản Bội Thanh mai vì muốn trốn đi với lưu manh, mà trộm đi thẻ ngân hàng có mười bảy tỷ trong đó. Tôi thông báo cho nhà cô ta kịp thời báo mất tài sản, tên lưu manh vì vậy mà bị bọn đòi nợ nghiền nát một chân. Thanh mai khóc lóc nhận sai, nói cô ta bị tẩy não, vài năm sau, chúng tôi nắm tay nhau bước vào cung điện hôn nhân. Đêm tân hôn, cô ta chuốc say tôi, rồi đẩy tôi xuống từ lầu ba biệt thự. Ta té ngã bị gãy xương cổ, liệt nửa người trên. Ngày ly hôn, cô ta đắc ý nói với tôi, bây giờ anh đã hiểu cảm giác đau đớn vì tàn tật chưa? Mở mắt ra lần nữa, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của cô ta vừa gửi đến: “Anh Hải Nguyên, em định bỏ trốn với Chu Số.”

Thiên Kim Thật Trở Về

Thiên Kim Thật Trở Về Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao. Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất. Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng: “Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?” Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi. Còn nói như người đạo đức lắm: “Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!” Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra — Tống Minh Ưu mới là con hoang! Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra! Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.

Ăn Cháo Đá Bát

Ăn Cháo Đá Bát Đoạn Gia Hi là người chồng tôi tự mình chọn ở trại trẻ mồ côi. Hai mươi năm sau, hắn trở thành sói mắt trắng đ âm sau lưng ba mẹ tôi, mơ tưởng đến tài sản nhà tôi. Cuối cùng lấy tài sản nhà tôi làm sính lễ, cầu hôn với bạch nguyệt quang, người từng ở cùng trại trẻ mồ côi với hắn. Tôi ôm hận mà chet, lại trở về ngày cùng ba mẹ bước vào cô nhi viện.

Trả Lại Con Cho Tôi

Trả Lại Con Cho Tôi Lần khám thai cuối cùng, bác sĩ thông báo với tôi rằng thai nhi phát triển không tốt, đã chết lưu trong bụng, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật phá thai. Tôi bình tĩnh xé nát tờ chẩn đoán, kiên quyết yêu cầu xuất viện. Nhưng bác sĩ điều trị chính của tôi lại hoảng sợ, hết lần này đến lần khác cảnh báo tôi về nguy cơ của thai chết lưu đối với sản phụ, thậm chí còn báo cho chồng tôi, ép anh ta buộc tôi nhập viện bỏ thai. Thế nhưng tôi hoàn toàn không lo lắng, tìm một trung tâm chăm sóc bà bầu tư nhân rồi ở lại đó, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Trọng Sinh Chọn Lại Từ Đầu

Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú. Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn. Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn. Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường. Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ. Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất. Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi. Cô ta hoảng hốt. Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng. Nhưng càng sửa càng hỏng. Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo. Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí. Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”. Cô ta gào lên: “Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…” Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống. Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo. Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó. Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi: “Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”

Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ

Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ Mẹ tôi phản đối tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà yêu thương tôi và em trai như nhau. Nhưng mỗi lần nghỉ lễ về quê, lúc trở lại thành phố, bà gói tổ yến và a giao* cho em trai, còn lén nhét trứng gà và sữa đậu nành vào hành lý của tôi. * A Giao là một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền Trung Hoa, còn được gọi là cao da lừa. Đến lúc phát hiện ra, sữa đậu nành đã đổ, trứng cũng vỡ nát hết. Laptop bị dính nước, hỏng hoàn toàn, mọi dữ liệu đều mất sạch. Tôi vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị công ty sa thải. Tôi sống mơ hồ, mệt mỏi, một bước hụt chân ngã xuống cầu thang. Đến khi tỉnh lại, tôi lại quay về đúng ngày nghỉ lễ Trung thu vừa trở về quê.

Trường Mệnh Báo Thù

Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.