Trọng Sinh

Trâm Hoa Trọng sinh rồi, ta vẫn lựa chọn ném hoa cầu cho Tạ Tương. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ giống kiếp trước, vững vàng đón lấy. Nhưng đúng vào khoảnh khắc hoa cầu bay lên, hắn lại khẽ nghiêng người, né tránh. Quả cầu hoa cắm đỗ quyên rơi tõm vào hồ nước, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn. Cũng chính lúc ấy, ta rốt cuộc đã hiểu ra. Thì ra… hắn cũng trọng sinh rồi. Kiếp này, hắn không còn muốn cưới ta nữa.

Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi Tôi là thiên kim thật của hào môn. Trước ngày trở về nhà họ Lê, tôi nằm mơ thấy ba người anh trai của mình— Họ cưng chiều “thiên kim giả” đến mức mù quáng, Mà “thiên kim giả” thì… lòng lang dạ sói. Kết quả, ba anh trai nhà tôi: người thì tàn phế, người hủy dung, người thân bại danh liệt. Ừm… khó mà bình luận. Điều kỳ lạ là trong mơ tôi không có vai trò gì luôn.

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Ngày Tàn Của Các Người Vừa mới chuẩn bị ăn cơm, hàng xóm mới kế bên đã gõ cửa nhà tôi. “Nhà tôi có người thân mất, phải đi đám tang, có thể nhờ nhà chăm giúp Tiểu Hạo vài ngày không?” Mẹ tôi theo phản xạ định mở cửa, nhưng tôi kéo bà lại. “Chỉ là chăm một đứa trẻ vài hôm thôi mà? Có gì đâu?” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ, tôi chậm rãi nói: “Đứa nhóc đó bị rối loạn tâm thần siêu nam!”

Mười Năm Trả Hận Kiếp trước, ta bị Thái tử phi giam cầm trong mật thất mấy năm. Chỉ vì nàng ta bẩm sinh thể hàn, không thể mang thai nên đã dùng ta để thay mận đổi đào. Sau khi sinh được hai người con trai, ta liền bị bọn họ âm thầm xử tử. Ta trùng sinh vào năm sáu tuổi, bị Thái phó, cha ruột của mình phái sát thủ đuổi giết nhưng cuối cùng lại được tên sát thủ đó tha mạng. Một năm kia, Thái tử phi thay thế ta trở thành đích nữ của Thái phó. Những việc này đều diễn ra đúng như quỹ tích kiếp trước. Nhưng có một thứ không giống. Tên sát thủ đã tha cho ta một mạng lần này không bỏ mặc ta tự sinh tự diệt, vì lúc ở trong phủ ta đã trộm được một hộp đông châu thượng hạng để đổi lấy hắn sẽ dạy ta võ công, y thuật cùng cách giết người. Ta cũng tránh đi người nông phụ đã nhận nuôi ta ở kiếp trước, đi bộ mười dặm để tìm tới một nữ quan từng sống trong cung, mỗi ngày dạy ta đọc sách, viết chữ, học cách đối nhân xử thế. Về sau, tất cả bọn họ đều làm việc cho ta. Ta đã chuẩn bị cho trận báo thù này suốt mười năm.

Trở Về Năm 1999: Làm Học Bá Vì Con Gái Tôi nghỉ việc hơn 2 năm để kèm con học, vậy mà con gái tôi thi đại học chỉ được 200 điểm. Tôi sốc đến mức nghẹn thở, ngất xỉu luôn tại chỗ. Lúc mở mắt ra, mẹ tôi đang dùng ngón tay chọc vào trán tôi: “200 điểm? Mễ Tiểu Lộ, con là heo à? Heo học ba năm chắc cũng không thấp đến thế đâu!” Khoan đã, câu này… sao nghe quen thế? Chẳng phải tôi vừa mắng y chang thế với con gái mình sao?!

Năm Tháng Rực Rỡ Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao danh tiếng, nhưng năm đó, khi còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta lại vô tình kết hôn với tôi – một cô gái quê chưa từng được học hành tử tế. Tôi không phải con ruột của gia đình này. Lúc nhỏ bị chị gái ruột – Điền Chi làm lạc mất, mãi đến mười ba năm sau mới được tìm thấy và đưa về. Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ta dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho việc tôi đã cướp đoạt thứ vốn dĩ thuộc về chị ấy. Thế nên, ở ngoài xã hội, Thẩm Xuyên luôn tự tin, nói năng lưu loát, nhưng khi ở trước mặt tôi, anh ta chẳng khác gì một pho tượng gỗ – không bao giờ chủ động nói chuyện. Tôi tìm đề tài để nói, anh ta hiếm khi trả lời. Tôi mua quần áo mới cho anh ta, nhưng anh thà mặc đến rách bộ đồ cũ chứ không bao giờ đụng đến thứ tôi mua. Mãi đến khi tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị gái tặng anh, Thẩm Xuyên đột nhiên nổi giận, hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy chán ghét: “Kẻ trộm thì nên biết thân biết phận.” Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, tôi quyết định từ bỏ điều trị và chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về đúng cái ngày đã làm rơi cây bút, nghe lại câu nói tàn nhẫn ấy từ miệng anh ta. Tôi không còn đau lòng hay tức giận nữa, chỉ bình thản nói: “Khi nào anh rảnh, mình đi ly hôn đi.”

Ngủ Dậy Thành Góa Phụ Sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là uống liền năm viên th//uo^c ngủ, ngủ một mạch hai ngày. Chỉ vì ở kiếp trước, tôi ra ngoài mua đồ ăn, lại vô tình bắt gặp chồng mình là Lưu Tử Lương, đang ôm đồng nghiệp nữ bước ra từ khách sạn. Ngày hôm sau, anh ta bị tố cáo và mất việc. Trong cơn tuyệt vọng, anh để lại d/i thư rồi 44. Mẹ chồng và con trai đều cho rằng tôi là người đã hại ch .t anh ta, cùng nhau n/h.ố/t tôi vào kho chứa đồ ở quê. Tôi cố cầm cự được năm ngày, cuối cùng ch .t trong cảnh đ/ói k/hát cùng cực. Ch .t rồi còn bị chuột cắ//n n á/t th//i t h/ể, chẳng còn nguyên vẹn. Cũng lúc đó tôi mới biết — Người đã tố cáo Lưu Tử Lương chính là cô nhân tình kia. Cô ta mượn tay tôi để rũ bỏ trách nhiệm, còn nhân cơ hội thăng chức lên làm tổng giám đốc thay anh ta. Trong tan/g lễ, cô ta giả vờ thương xót, nắm tay mẹ chồng tôi khóc lóc: “Nếu là cháu, cháu tuyệt đối sẽ không tố cáo anh ấy! Người đàn bà đó thật độc ác, phá nát cả một gia đình đang yên ấm!” Mẹ chồng tôi mắng chửi tôi suốt một đêm, rồi quay về quê đem th/i th//ể tôi b ă/m n.á /t thành từng mảnh. Mãi đến khi mở mắt lần nữa, tôi đã trở lại thời điểm trước khi bước ra khỏi nhà mua đồ ăn.

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ Bạn thân tôi là một nghệ sĩ, cô ấy muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm.Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Bản chất con người là thứ không thể thử nghiệm!”Dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy không cam tâm nhưng vẫn hủy buổi triển lãm.Không ngờ, sư tỷ của cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này và nổi tiếng sau một đêm.Bạn thân hận tôi vì đã ngăn cản, trách tôi đã chặn mất con đường khiến cô ấy bùng nổ danh tiếng.Cô ấy đẩy tôi vào dòng xe cộ, khiến tôi bị c án ch .t ngay giữa phố.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nhìn thấu tất cả.Bạn thân tôi hào hứng kể về ý tưởng của mình, tôi chỉ cười nhạt:“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”Cô ấy không biết rằng, sư tỷ của cô ấy nổi tiếng là nhờ tạo chiêu trò.

Thần Nữ Phản Thế Khi ta bị vạn quỷ cắn xé, vị hôn phu của ta đang cử hành đại hôn cùng muội muội ta nơi tiên giới. Họ đoạt tu vi của ta, cướp lấy pháp khí của ta, khiến ta bị Yêu Đế rút thần cốt, bị Ma Đế nuốt huyết nh..ục, cuối cùng bị ném xuống Tru Tiên đài. Tàn hồn rơi rụng của ta còn bị Quỷ Đế trấn áp tại sông Ác Quỷ, làm mồi cho vạn quỷ ngấu nghiến. Còn chúng sinh thiên hạ mà ta từng bảo vệ, lại chắp tay cung chúc đôi cẩu nam nữ kia phu thê hòa hợp, thọ ngang trời đất. “Chư quân, bổn tọa từ địa ngục bò về rồi đây, các ngươi… có vui mừng không?”

Lệ Chương Bộ đồ l/ó/t mà chị dâu đã mặc luôn không cánh mà bay, sau này mới phát hiện bị treo bán trên mạng. Anh cả nghi ngờ tôi là thủ phạm: “Không phải mày thì chẳng lẽ là ba?” Chị dâu phẫn uất vạch mặt tôi: “Cứ mỗi lần em chồng về là đồ l/ó/t của tôi lại biến mất, chắc chắn là cậu ta.” Người giúp việc tìm thấy đ/ồ l./ó/t nữ trong phòng tôi: “Cậu còn gì để chối nữa?” Ba tôi ném quần áo của tôi ra khỏi cửa: “Cút! Tao không có đứa con trai nào vô liêm sỉ, đồi bại như mày.” Nhưng tôi vừa trọng sinh, điềm tĩnh mở giấy chứng nhận chủ sở hữu nhà: “Đây là nhà của tôi. Người nên cút là mấy người mới đúng.” Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để bị vu oan rồi thân bại danh liệt, mất việc, bị chia tay, từ đỉnh cao sự nghiệp rơi xuống trại tâm thần, và chỉ đến lúc bị hành hạ đến ch .t, tôi mới biết, bạn gái tôi cùng đứa con chưa kịp chào đời đã ch .t trên bàn phẫu thuật.

Trọng Sinh Sau Khi Nuôi Con Thay Kẻ Khác Cả đời ta vì Lâm gia mà vắt kiệt tâm sức, lại chẳng hề được công nhận, cuối cùng bị giam trong từ đường suốt năm năm, trúng độc mà ch.t. Sau khi ch.t mới biết, hóa ra phu quân và quả tẩu gian díu, còn châu thai ám kết. Phu quân lén cho ta uống thuốc tuyệt tử, sau lại lấy cớ ta không thể sinh con, ép ta thu dưỡng đứa con riêng của hắn và góa phụ. Ta chẳng hay biết gì, hết lòng nuôi dưỡng hài tử, hầu hạ phu quân, phụng dưỡng bà mẫu, thế mà cả đời chẳng cầu được gì, cuối cùng lại ch.t thảm trong từ đường. Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm phu quân ép ta nhận nuôi đứa con riêng kia.

Sẽ Không Tha Thứ Chủ tử của ta xuất thân cao quý, con người thanh tao như cúc. Bị Quý phi hãm hại, nàng không cãi lại một câu nào, là ta một thân một mình theo nàng vào lãnh cung, hết mực che chở cho nàng. Vì rửa sạch oan khuất cho nhà mẫu của nàng, ta nuốt xuống thù hận, chủ động mượn sức Hiền tần, kẻ đã từng ngược đãi ta. Vì bảo vệ nàng chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị, ta không tiếc hại chết Quý phi, tay nhiễm máu tươi cùng tội nghiệt không thể tha thứ. Chờ đến khi nàng ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, nàng lại đẩy ta đi chịu tội. Nàng bình tĩnh làm rõ hết mọi việc: “Hoàng Thượng, thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không muốn ngôi vị này.” “Mọi việc đều do ả làm, thần thiếp chưa từng thấy cảm kích.” Ta bị cắt lưỡi đưa vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai hình phạt tra tấn, cuối cùng ôm hận mà chết. Mở mắt ra lần nữa, ta về tới cái ngày cùng nàng ta bước vào lãnh cung.

Tuyệt Tình Cổ Nhiếp chính vương trúng phải tuyệt tình cổ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, hắn tìm đến ta và Tống Thanh bởi vì chúng ta là song thánh nữ của Miêu Cương, mà giải tuyệt tình cổ chỉ có một cách, chính là thánh nữ nguyện ý lấy máu nuôi dưỡng cổ trùng của hắn, tự mình trở thành tử cổ của hắn. Hắn hứa rằng: “Ai có thể cứu ta, ngôi vị vương phi của nhiếp chính vương sẽ thuộc về người đó.” Tống Thanh không muốn bị tuyệt tình cổ trói buộc, ép ta đi cứu người: “Tỷ tỷ, sau khi tỷ cứu hắn mặc dù cũng sẽ trúng tuyệt tình cổ nhưng tỷ cũng sẽ trở thành vương phi! Tỷ sẽ không trơ mắt nhìn người ta chết chứ?” Sau đó, nhiếp chính vương cướp ngôi thành công, ta cũng trở thành hoàng hậu, được vạn người kính ngưỡng. Còn Tống Thanh, thánh nữ cuối cùng, lại không giữ được trong sạch, suýt nữa bị vạn ngàn cổ trùng của tộc nhân cắn chết. Ta phái người đi cứu nàng nhưng nàng lại vì ghen ghét, muốn phóng hỏa thiêu chết ta nhưng lại bất cẩn cùng ta đồng quy vu tận. Mở mắt lần nữa, chúng ta đã trở về ngày nhiếp chính vương hứa hẹn. Nàng không chút do dự lựa chọn ngôi vị vương phi. Ta cười. Quên mất không nói với nàng, việc nhiếp chính vương trúng cổ là một trò lừa bịp. Hắn chỉ muốn lừa một thánh nữ Miêu Cương về, ngày ngày lấy máu tim nuôi dưỡng hắn.

Cháu Ngoại Cháu ngoại của tôi bị teo hậu môn bẩm sinh, bụng căng như một quả dưa hấu to. Tôi khuyên chị gái đưa cháu đi làm phẫu thuật. Nhưng chị gái với mẹ tôi đều cho rằng như vậy mới tốt, mới phát tài, không mất tài lộc, bởi vậy từ chối điều trị cho nó. Sau này tôi lén lút đưa cháu ngoại đi phẫu thuật. Sau khi chị tôi biết chuyện tưởng rằng tôi phá tài lộc của chị ta, dưới cơn tức giận chị ta đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi chết ngay tại chỗ. Sống lại vào ngày chị gái nói với tôi rằng cháu ngoại bị teo hậu môn bẩm sinh. Tôi cười nói: “Đúng là một con tỳ hưu nhỏ, nhà chúng ta sắp phát tài rồi.”

Không vào Đông cung Vào ngày ta thành hôn cùng Thái tử biểu ca, kế muội lại ôm cái bụng lớn quỳ rạp dưới chân ta cầu xin tha thứ. Mẫu thân nói ta lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông đố kỵ. Phụ thân mắng ta khiến gia tộc mất mặt. Thái tử biểu ca trước mặt bao người hủy hôn, dựng chuyện ta thành độc phụ ghen tuông mù quáng. Thiên tử ban cho ta ba thước bạch lăng, kế muội danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử phi, phong quang vô hạn. Trước lúc ch.t, kế muội còn vuốt ve bụng mình, nghênh ngang đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng. Ta lạnh lùng kéo nàng ta đập thẳng vào tường cao. Khi mở mắt ra, ta đã quay về năm ấy còn đang chờ xuất giá. Kế muội lại đang quỳ dưới chân ta, túm lấy tà váy ta, nước mắt rơi như mưa: “Thanh Thư tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội không ngờ điện hạ lại mời muội đi dự yến tiệc. Tỷ tha cho muội đi, muội tuyệt đối không tranh đoạt Thái tử điện hạ với tỷ đâu.” Ta vung tay, giáng cho tiện nhân kia một cái bạt tai: “Khóc đủ chưa? Ngươi không biết mình ồn ào đến cỡ nào à?”

Khi t/a/i n/ạ/n hàng không xảy ra, chồng tôi – cơ trưởng của chuyến bay nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang, gương mặt tràn đầy khó xử. Tôi thì không hề do dự, nhét bộ dù cuối cùng vào tay hai người bọn họ. Kiếp trước, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, anh ta chọn đưa dù cho tôi người đang mang thai rồi định cùng Bạch Nguyệt Quang chôn thân trong vụ rơi máy bay. Nhưng cái gọi là “cùng xuống hoàng tuyền” kia không xảy ra – Bạch Nguyệt Quang ch trong vụ t/a/i n/ạ/n, còn anh ta thì sống sót một cách kỳ tích. Từ đó về sau, anh ta ngày ngày ở bên cạnh tôi, chờ đứa con của chúng tôi ra đời. Tôi ngỡ rằng mọi b/i kị/ch đã kết thúc, nào ngờ khi con đầy tháng, anh ta lại thản nhiên bóp ch con gái ngay trước mặt tôi: “Nếu không phải cô cứ khăng khăng bám theo, máy bay đâu có thiếu dù.” “Cô gi//ết người tôi yêu nhất, hôm nay, tôi cũng phải để cô nếm thử cảm giác đó!” Tôi đ/au đớ/n đế/n tuy/ệt vọn/g, cuối cùng cùng anh ta đồn/g qu/y v/u tậ/n. Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày xảy ra t/ai nạ/n…

Một Đời Chỉ Vì Nàng Tiểu thư tính tình lạnh nhạt, không yêu cô gia. Để kích thích tiểu thư ghen tuông, cô gia nhiều lần giả vờ tỏ ra tốt với ta, thậm chí còn ôm ta lên giường trước mặt tiểu thư, muốn cùng ta thân mật. Tiểu thư trên mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn cười hỏi cô gia có muốn nạp ta làm thiếp không khiến cô gia tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Sau khi cô gia đi, tiểu thư thu lại nụ cười, bóp cổ ta, mặt đầy vẻ dữ tợn: “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ngay cả phu quân của ta mà ngươi cũng dám mơ tưởng, ngươi không muốn sống nữa sao?” Nàng ta hủy hoại dung nhan của ta, ném ta vào ổ ăn mày, ta bị một đám ăn mày hành hạ ngày đêm đến chết. Vì cái chết của ta, cô gia cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của tiểu thư, vui mừng khôn xiết hứa cả đời chỉ có một mình nàng ta, không bao giờ nạp thiếp. Sau khi chết, ta mới biết, tiểu thư không phải là người tính tình lạnh nhạt, chẳng qua chỉ muốn giả vờ thanh cao để trêu đùa cô gia, muốn cô gia yêu nàng ta đến chết đi sống lại mà thôi. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày đại hôn của họ.

Một Lần Nữa Tỏa Sáng Em trai tôi là một đứa chuyên nói dối. Nó cố tình làm vỡ mô hình nhân vật đắt đỏ của anh họ, nhưng lại nói là “vô tình làm rơi”. Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt nó một cái. “Em mà còn dám nói dối nữa, xem chị có đánh ch.t em không!” Nó khóc òa lên, mẹ tôi thì nổi giận. Bà mắng tôi rằng, em tôi mới có năm tuổi, tôi làm chị mà nhẫn tâm quá. Nhưng bà đâu biết, chính vì em tôi nói dối, mà kiếp trước cả gia đình tôi không ai có kết cục tốt đẹp. Đời này làm lại, tôi sẽ không bao che cho nó nữa.