Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà

Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà Sau khi chiến thắng trong cuộc cung đấu, con trai ta đã trở thành hoàng đế nhưng sau khi nó đăng cơ lại ban cho ta một dải lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là người sinh ra nó, ta vì muốn di mẫu lưu tử nên đã hại chết mẹ ruột của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong thì cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y và bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại tần phi, khiến mẫu tử ly tán, nên tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ cho đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.

Sống Lại, Tôi Muốn Lấy Lại Những Thứ Thuộc Về Mình

Sống Lại, Tôi Muốn Lấy Lại Những Thứ Thuộc Về Mình Tôi luôn ổn định ở vị trí đầu tiên toàn thành phố, nhưng điểm thi đại học lại chỉ đủ để vào cao đẳng. Em họ học kém của tôi lại trở thành thủ khoa thành phố, được Thanh Hoa Bắc Đại tranh giành. Cô ta khóc lóc nói rằng, nếu không phải vì tôi thường xuyên gian lận, cũng sẽ không có kết cục như này. Thầy cô với bạn học lên án tôi, bố mẹ không tin tôi, cư dân mạng liên tục tấn công tôi. Trong tuyệt vọng cùng cực, tôi nhảy lầu, lúc mở mắt ra thì tôi đã quay lại lớp 12. Lần này, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của em họ. 【Học đi, học giỏi đi, dù sao sau này điểm số cũng là của tôi.】  

Vì Nàng Từ Bỏ Giang Sơn

Vì Nàng Từ Bỏ Giang Sơn Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?

Hai Kiếp Sương Giá

Hai Kiếp Sương Giá Cha ta là thủ phủ* ỷ vào việc mình có chút tiền, ép buộc Tiêu Kính Đường cưới kẻ ngu là ta làm vợ. *nhà giàu nhất; nhà giàu số một。 Tiêu Kính Đường cho rằng người mình cưới là muội muội tài danh kia của ta, nên vui vẻ đồng ý. Đêm tân hôn, người mà hắn nhìn thấy là ta, ngay tại chỗ phẩy tay áo tức giận bỏ đi. Về sau, hắn chiếm được đế vị, quân lâm thiên hạ, giết sạch cả nhà Thẩm gia của ta. Ta nghe được tin này, liền lặng lẽ uống Hạc Đỉnh Hồng. Nghe nói cha và di nương của ta đều bị chặt đầu, ta sợ đau, cũng không nhọc đến hắn động thủ. Sống lại một đời, ta quay đầu gả cho con nuôi của cha ta.

Báo Ứng

Báo Ứng Trên đường chạy nạn, ca ca Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của cả nhà, nhất quyết muốn cưu mang một đôi mẫu nữ không rõ lai lịch. Sau đó, người nữ tử bị sơn tặc bắt đi, không rõ tung tích. Ca ca si tình với nàng trách ta thấy chết không cứu, hận ta thấu xương. Vài năm sau, tin vui đỗ đầu bảng nhãn của hắn truyền đến. Ta vốn tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng khổ tận cam lai nhưng chờ đợi ta lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn cùng sự trả thù tàn độc của Bạch Nguyên Khanh, người đang nép trong lòng hắn. Sống lại một đời, ta không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức kiếm tiền cho hắn đi thi nữa, nếu hắn chỉ quan tâm đến Khanh Khanh của mình, vậy thì ta, người muội muội này sẽ thành toàn cho hắn.

Cẩn Hòa

Cẩn Hòa Ta cứu một nữ nô từ quân doanh, để ả khỏi bị người nhục mạ. Chàng thanh mai trúc mã của ta vốn chẳng ưa ả, thế mà trong tiệc cưới của chúng ta, lại vu cho cha ta tội thông địch bán nước, ngay tại chỗ xử tử cả nhà ta. Chỉ tha cho mình ả. Hóa ra từ lâu, hai người họ đã lén lút qua lại với nhau. Ả tát ta một cái thật mạnh, cười một cách độc địa. “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta hầu hạ, đây chính là hậu quả, cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị bị ngàn người cưỡi.” Ả ném ta vào quân doanh làm quân kỹ. Vì chút tôn nghiêm còn sót lại, ta đã tự tử trong doanh trại. Ta được tái sinh, trở về ngày đầu tiên gặp nữ nô, nhìn ả bị người ta cưỡng ép đè dưới thân, gào khản cả giọng cầu xin ta cứu giúp.

Cứu Rỗi

Cứu Rỗi  Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã tái sinh trong nhà vệ sinh của một trường nghề. Người vừa mới sinh ra tôi là một nữ sinh đang mặc bộ đồng phục học sinh, cô ấy đang ngồi trên sàn gạch lạnh, kinh hãi nhìn tôi chằm chằm. Cô trừng mắt nhìn tôi, rồi đưa đôi tay dính đầy m//áu về phía cổ tôi, định bóp chặt. Âm thanh từ hệ thống vang lên đúng lúc: [Địa điểm hiện tại là trường kỹ thuật cao cấp Mậu Thành, nhà vệ sinh nữ ở tầng ba, phía tây tòa nhà giảng dạy. Nhiệm vụ đầu tiên của bạn: Sống sót khỏi bàn tay của mẹ ruột.] Tôi: ???? Ván này là một trận đấu cấp cao rồi.

An Nhạc

An Nhạc Khi nhìn thấy em gái kế giành trước một bước dẫn tiểu tử nghèo túng về nhà, tôi liền biết cô ta cũng sống lại. Kiếp trước cô ta thay tôi gả vào nhà hào môn, mà tôi thì kết hôn với tiểu tử nghèo Phương Trạch. Sau khi kết hôn, em kế bị bạo lực gia đình dẫn đến sinh non, bị tiểu tam hãm hại đuổi ra khỏi nhà. Mà tôi và Phương Trạch cùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được hắn cưng chiều đến tận xương tủy. Kế muội oán hận, lái xe đâm vào tôi đang mang thai… Không nghĩ tới, chúng tôi đều trùng sinh. Đời này, cô ta không thể chờ đợi được, muốn cướp đi nhân sinh của tôi. Cô ta cho rằng tôi có thể tốt số như vậy đều là bởi vì Phương Trạch. Trên thực tế, đúng là vậy thật. Phương Trạch đúng là một nhân tài hiếm có và là một người chồng tốt nhị thập tứ hiếu, mà tôi chỉ biết ăn ngồi chờ chết. Tôi đang không biết làm thế nào cho phải, Phương Trạch lại trực tiếp đi về phía tôi. Giọng điệu ủy khuất nói: “Bà xã, sao đời này em lại không đến tìm anh?”

Vân Cẩn

Vân Cẩn Thứ muội vừa được tái sinh, việc đầu tiên nàng làm là bắt ta giết vị hôn phu của mình. Nàng ta nói vị hôn phu sau này sẽ cầu hôn một cô gái mồ côi, ban cho nàng ta mọi vinh hoa phú quý nhưng lại khiến cả nhà ta bị lưu đày chết thảm. Khi người khác còn đang nghi ngờ thật giả thì trong lòng ta đã mài dao. Hắn cưới ai ta không quan tâm nhưng tuyệt đối không được động đến gia đình ta, đao kiếm của phủ Thượng thư mãi mãi chỉ hướng ra ngoài.

Ôn Ngọc

Ôn Ngọc Trước khi trút hơi thở cuối cùng, A tỷ bảo ta rằng kẻ hại chết nàng chính là Hàn Anh. Vì lời này mà ta đã ôm hận với Hàn Anh suốt mười năm. Ngay cả khi sắp lìa đời, trong lòng ta vẫn còn tính toán xem làm sao để giết được hắn. Nhưng sau khi ta qua đời, Hàn Anh lại tự mình đào bới đống đổ nát, nhặt lấy từng mảnh hài cốt của ta, dựng linh vị khắc mấy chữ “Ngô Thê Ôn Ngọc.” Vị đô đốc Đông Xưởng tàn nhẫn, quyết đoán ấy lại quỳ trước bài vị của ta, nước mắt tuôn rơi, không ngừng cầu khẩn: “Ngọc nhi, nàng hãy xuất hiện trong giấc mộng của ta, cầu xin nàng.” Sau khi ta qua đời, Hàn Anh ngày càng trở nên lạnh lùng, u ám. Đến một đêm tuyết lớn, hắn bị sát thủ ta sắp đặt chặn đường. Hắn không hề chống cự, để mặc cho sát thủ cắt đứt tứ chi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông khối ngọc ngậm chặt trong miệng. Đúng khoảnh khắc đó, ta mới hiểu ra, A tỷ đã lừa dối ta. Tiếng khóc trong niềm hối hận của ta vang vọng khắp núi đồi, ta cầu xin thần linh hãy cứu lấy Hàn Anh. Sau một tia sáng chói lòa, ta trở về khoảnh khắc đầu tiên gặp Hàn Anh.

Vân Ánh

Vân Ánh Thứ muội không tiếc tự hủy đi sự trong sạch của mình, ân ái với Thôi thị lang quân vì muốn thay thế ta gả vào Thanh Hà Thôi thị. Phụ thân tin lời gièm pha của nàng ta và di nương, đánh ta đến suýt chết, sau đó bán ta cho phú thương đã đến tuổi trung niên làm điền phòng. Sau khi kết hôn Thôi thị lang quân sủng thiếp diệt thê, thứ muội rơi vào kết cục thê thảm cả đời không sinh con, bị nhà chồng đưa đến thôn trang. Mà sau vài năm khi ở bên cạnh phú thương, bởi vì có công phò tá nên được phong làm Dung Tuyền Hầu, ngay cả ta cũng được ban thưởng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Thứ muội ghen ghét không thôi, nàng ta làm bộ cầu xin ta giúp đỡ mình, sau đó đâm dao vào chỗ yếu hại của ta. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày Thôi thị lang quân tới nhà ta. Lần này thứ muội rót thêm nước trà vào trong miệng của ta, nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo: “Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, hôm nay rốt cuộc phú quý đã đến lượt ta.” “Trước khi thành thân mà mất trong sạch, ngươi cứ việc gả vào Thôi thị chờ chết đi.” Ta nén nước mắt, nhào vào trong lòng người nam nhân đã thống nhất thiên hạ kiếp trước: “Cầu xin Quân Hầu thương ta.”

Trở Lại Năm 70: Ba Mẹ Hoảng Loạn Khi Tôi Đăng Ký Xuống Nông Thôn

Trở Lại Năm 70: Ba Mẹ Hoảng Loạn  Khi Tôi Đăng Ký Xuống Nông Thôn Gia đình gặp biến cố lớn, tôi theo cha mẹ tới nông trường vấ/t v/ả nh/ất, sống những tháng ngày cơ cực đến mức bệ/nh t/ật đầy mình. Sau khi cha được minh oan và phục chức làm thủ trưởng quân khu được người người kính trọng, chị gái lại trở thành người khiến ba mẹ cảm thấy áy náy nhất trong lòng. “Thư Nguyệt, tất cả là do ba vô dụng. Năm đó khi bị điều đi lao động, ba chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ với con để bảo vệ con. Con có thể tha thứ cho ba không?” “Thư Nguyệt, trước khi mẹ rời đi mẹ không hề muốn nói những lời tuyệt tình đó, tất cả là do tình thế bắt buộc, con có thể hiểu cho mẹ không?” Mà tôi, mười lăm năm ở nông thôn, từ thiên kim tiểu thư con nhà thủ trưởng quân khu đã biến thành một người phụ nữ nhà quê phong trần, sương gió. Ngay cả vị hôn phu từng thề thốt trước khi tôi rời thành phố: “Thư Hòa, anh sẽ đợi em trở về, rồi cưới em”, cũng quay sang yêu thích người chị gái xinh đẹp trắng trẻo, có học thức. “Thư Hòa, mình hủy hôn đi. Anh tốt nghiệp đại học, còn em đến trung học cũng chưa học xong, chúng ta không hợp nhau.” Rồi anh ta quay người cầu hôn chị gái tôi – người cũng là cử nhân như anh ta – nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người. Trong buổi tiệc cưới, tôi bị sắp xếp ngồi ở góc khuất nhất, suốt cả ngày nghe không biết bao nhiêu lời bàn ra tán vào. Cho đến khi…

Tính Toán Với Tôi?

Tính Toán Với Tôi? Em dâu là người giỏi tính toán nhất mà tôi từng gặp. Cô ta vì muốn tiết kiệm vài trăm tệ tiền học thêm nên đã xúi mẹ tôi phối hợp với mình, ép tôi phải đích thân dạy kèm cho Tiểu Quân – cháu trai học lớp ba. Không còn cách nào khác, tôi vừa phải ôn thi, vừa phải kèm cháu học. Tiểu Quân thi chuyển cấp thành công, đỗ vào trường cấp hai trọng điểm, nhưng trong đợt khám sức khỏe nhập học lại bị phát hiện có khối u não. Vương Lan lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi: “Chính vì chị ép con tôi quá mức nên nó mới bị u não! Tất cả là do chị!” Cô ta cầm chảo dầu sôi dội thẳng vào mặt tôi: “Con tôi sắp chết rồi, chị cũng đừng mong sống yên! Dù có thi đỗ giáo viên thì đã sao? Tôi sẽ khiến chị không còn mặt mũi gặp ai nữa!” Một nồi dầu sôi đổ ụp lên đầu khiến tôi bỏng đến 80% cơ thể, đứa con còn chưa thành hình trong bụng cũng không giữ được. Tôi giãy giụa giữa ranh giới sống chết, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, giành giật mạng sống suốt bảy ngày rồi trút hơi thở cuối cùng. Có lẽ ngay cả Diêm Vương cũng không đành lòng nhìn tôi chết oan, nên đã cho tôi một cơ hội sống lại. Vừa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã quay trở lại một tháng trước khi tốt nghiệp đại học.

Chân Ái

Chân Ái  Phu quân có một tiểu thiếp mà hắn cực kỳ ghét bỏ. Hắn kính trọng ta là chính thê, nhưng lại vô cùng cưng chiều mỹ nhân mới nạp. Chỉ riêng với nàng ta, hắn lạnh nhạt bạc đãi, động một tí là đánh mắng, cấm túc. Ta thương cảm cho cô nhi tội nghiệp trong nhà này nên luôn che chở, chăm sóc nàng ta. Nhưng không ngờ, sau khi ta khó sinh mà chết, phu quân lập tức đưa nàng ta lên làm đại nương tử, đem toàn bộ của hồi môn của ta ban tặng cho nàng ta. Lúc này ta mới biết, hóa ra Viên Thiếu Hiên lạnh nhạt, bạc đãi nàng ta, không phải vì không yêu nàng ta. Mà chính vì quá yêu nên mới dùng thuật che mắt để bảo vệ nàng ta. Ta tức điên sống lại. Lần này ta muốn xem, không có ta ra tay giúp đỡ, cái gọi là “chân ái” chịu nhiều khổ sở, rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu thử thách.

Muốn Đi Tìm Chết? Xin Mời

Muốn Đi Tìm Chết? Xin Mời Những năm 80, ai cũng nghèo. Anh tôi lén vào ruộng nhà người ta nhặt một bó lớn mía đỏ bị mốc đem về. Mẹ tôi nấu thành nước mía, chia mỗi người một bát. Tôi bảo có độc rồi đổ luôn cả nồi đi. Mẹ tôi tát tôi một cái làm tai trái tôi điếc. Anh tôi còn ác hơn, đá tôi một cú làm tôi liệt, còn mắng tôi phá hoại đồ ngon. Sau đó, cả nhà thấy tôi bị liệt, cho rằng sau này lớn cũng chẳng kiếm nổi đồng nào, thế là đánh chết tôi, bán xác tôi cho người ta làm âm hôn. Tôi chết khi còn rất trẻ. Vậy mà họ lại dùng tiền bán tôi mua cho anh tôi một sợi dây chuyền vàng to tổ chảng. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng khoảnh khắc mẹ vừa bưng nồi nước mía lên bàn. Lần này tôi không đổ nữa, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ liên tục múc hết bát này đến bát khác cho anh tôi.  

Thiên Vị Con Nuôi

Thiên Vị Con Nuôi Chồng với mẹ chồng tôi thiên vị con gái nuôi. Con gái tôi thi được hạng nhất, con gái nuôi nói con tôi gian lận, chồng tôi liền ép con gái tôi quỳ gối xin lỗi trước toàn trường. Tiền trong nhà mất, con gái nuôi đổ lỗi cho con gái tôi, mẹ chồng tôi liền mắng con gái tôi là đồ ăn trộm. Thậm chí lúc con gái tôi có bạn trai, con gái nuôi tiện miệng nói một câu: “Con cũng thích bạn trai của chị gái.” Họ không chỉ ép chết con gái tôi, còn vu oan cho con gái tôi, nói con gái tôi làm tiểu tam không thành nên tự tử. Tôi không tin, kiên quyết báo cảnh sát điều tra sự thật nhưng lại bị chồng tôi lái xe cán chết. Trước lúc chết, tôi còn nghe con gái nuôi nói: “Ôi, bà ta tuy có tiền nhưng chỉ khi bà ta chết thì mới không ai phát hiện ra con là con gái ruột của bố.” Sau khi được tái sinh, tôi nhìn đứa con gái nuôi vừa mới được đón về nhà. Tôi cười. Tôi đây sẽ chơi chết nó!

Đời Này Không Phụ

Đời Này Không Phụ Ngày Thái Tử đăng cơ, ta bắt gặp hắn cùng nữ nhi của tội thần là Thẩm Kiều đang ân ái trên giường. Hắn che chở nàng ta sau lưng: “Ta và Kiều Kiều quen biết từ nhỏ, không đành lòng để nàng ấy trở thành quan kỹ.” “Ngươi là Hoàng Hậu, nên có lòng khoan dung.” Ta không nói một lời, quay người rời đi. Sau đó, phụ thân ta giúp Bùi Hoành ngồi vững trên ngai vàng, nhưng hắn lại vu cho phụ thân ta tội mưu phản. Ngày đó, phủ Thừa Tướng máu chảy thành sông, ta ở trong hậu cung bị loạn côn đánh chết. Thẩm Kiều giẫm lên mặt ta: “Lâm Tiêu Tiêu, để phụ thân ngươi tố cáo phụ thân ta mưu phản, đây chính là báo ứng của các ngươi!” Hai tháng sau, thanh mai trúc mã của ta là Mộ Cẩn An khởi binh tạo phản, huyết tẩy hoàng cung. Ngũ hoàng tử đạp lên máu của Bùi Hoành cùng Thẩm Kiều leo lên hoàng vị, nhưng Mộ Cẩn An lại rút kiếm tự vẫn trước mộ ta. Hắn nói: “Tiêu Tiêu, đừng sợ, ta đến gặp nàng đây.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày sinh thần mười tám tuổi. Hoàng đế đang cười híp mắt hỏi ta: “Tiêu nhi, muốn gả cho dạng phu quân nào?”

Ngụy Thị Song Thư

Ngụy Thị Song Thư Trước ngày thành thân, ta và đích tỷ bị đổi hôn. Người đính hôn với đích tỷ – Tiểu tướng quân – nói rằng người hắn yêu thật ra là ta, còn trạng nguyên lang đính hôn với ta lại nói rằng hắn thích đích tỷ. Ta biết, bọn họ đã trọng sinh. Tiểu tướng quân muốn đổi lấy một người địa vị thấp, không thể sinh con, để nuôi dưỡng con riêng cho hắn. Trạng nguyên lang muốn đổi lấy một quý nữ dễ thao túng, để hắn an tâm làm kẻ ăn bám. Ta cười, bọn họ đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ nhìn ta và tỷ tỷ, bọn họ nghĩ ngoài hai người họ ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác sao?

Vương Gia Si Tình

Vương Gia Si Tình Trong bữa tiệc xuân, vì một bài thơ mà ta được hoàng đế sắc phong làm Vương phi của Tuyên Vương. Tuyên Vương trẻ tuổi khí thịnh, một đêm không ngừng đổi nước. Ta khổ sở không nói nên lời, bảo hắn kiềm chế một chút. Hai mắt hắn sáng rực, từ từ làm cả đêm. Người đời đều đồn, Tuyên Vương chỉ sủng ái Vương phi, hai người tình cảm sâu đậm. Quá hạnh phúc dễ khiến người ta đố kỵ. Bị người đầu độc chết, ta lại sống lại vào ngày tiệc xuân năm ấy. Biểu muội giành trước làm bài thơ của ta. Ta nhân lúc không ai để ý, về phủ thu dọn đồ đạc rồi trốn khỏi kinh thành. Trước cửa thành, Tuyên Vương trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi chặn ta lại: “Trời đánh, bản vương biết ngay là nàng muốn chạy trốn mà!”

Mong Con Bình An

Mong Con Bình An Ngày ta sinh con, Từ Ôn trên đường trở về thì ngã ngựa mà chết, lúc chết trong tay vẫn còn nắm chặt miếng ngọc đính hôn của chúng ta. Ta vô cùng đau đớn, nguyện cả đời ở lại phủ Quốc công thủ tiết vì chàng. Ta vất vả nửa đời, đáng lẽ đến lúc an hưởng tuổi già nhưng lại nghe tin dữ về đứa con trai duy nhất. Lúc dầu hết đèn tắt, người chồng đã chết mười mấy năm của ta lại dẫn theo vợ đẹp con ngoan trở về phủ. “Ngươi và con trai ngươi đã chiếm tiện nghi của Từ phủ chúng ta nhiều năm như vậy, giờ cũng nên trả lại cho chủ nhân thực sự của nó rồi.” Đến lúc chết ta mới biết, năm xưa Từ Ôn chỉ giả chết, thực ra là tư thông với phi tần đáng lẽ phải tuẫn táng, ở bên ngoài sống sung sướng. Ta hận đến mức nước mắt chảy thành máu, chết không nhắm mắt. Mở mắt ra lần nữa, lũ quỷ dữ nhà họ Từ kia hãy xuống địa ngục hết đi.