Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Nhân sinh của Miên Miên

Nhân sinh của Miên Miên Ta cùng Công chúa đi du ngoạn, lửa bốc lên làm tổn thương khuôn mặt công chúa, người người đều nói vì ta ghen tị thành tính mà h ủy dung mạo Công chúa. Sau đó Công chúa t ự s át, ta gả cho trúc mã Bùi Hoài. Ngày đại hôn, hắn mang theo thánh chỉ đến tống cả nhà ta vào ngục. Khuôn mặt nhu tình như nước trước kia giờ chỉ tràn đầy căm hận: “Ngươi nợ Yên Nhiên một mạng, ta muốn cả nhà ngươi đến bồi táng!” Ta bị cai ngục lăng nhục đến chet, vừa mở mắt đã trở lại ngày đi du ngoạn. Lần này ngay khi lửa bốc lên, ta lấy tốc độ sét đánh không kịp che chắn trước mặt Công chúa. Trong lòng lại nghĩ, vẫn còn kịp.

Váy Công Chúa Màu Đen

Váy Công Chúa Màu Đen Tôi và Lục Tây Châu là cặp vợ chồng nổi tiếng bị chê cười trong giới thượng lưu. Hắn vì bạch nguyệt quang đang giận dỗi mà đuổi theo rồi xảy ra tai nạn, phế đi hai chân. Tôi thầm mến trúc mã mười năm, nhưng lại không dám thổ lộ. Sau khi kết hôn, ngày nào chúng tôi cũng chán ghét nhau. Tôi mỉa mai hắn: “Đứng cũng không đứng lên được, còn muốn học người ta theo đuổi vợ sao?” Hắn châm chọc tôi: “Ai giống một số người, ngay cả thổ lộ cũng không dám.” Lại mở mắt, tôi xuyên trở lại lúc trung học. Lúc này đây, tôi lấy hết dũng khí chuẩn bị thổ lộ với trúc mã. Đêm đó, thiếu niên hai chân khỏe mạnh lại đỏ mắt chống tay ép tôi đến sát tường: “Thật sự muốn ở chung một chỗ với hắn sao, em cho rằng anh đã chết rồi ư?”

Tú Cầu Đòi Mạng

Tú Cầu Đòi Mạng Năm ta cập kê, cha ta đã cho ta tung tú cầu chọn rể. Để có thể gả cho một người tốt, tất cả những nam nhân đến tranh tú cầu đều là do cha ta đã đích thân lựa chọn kỹ càng và phát thiệp mời mới được vào cửa. Cùng ngày đó, Hoàng đế và Quý phi vi hành xuất cung. Quý phi Thẩm Dung cảm thấy thú vị, liền bảo ám vệ ném tên ăn mày ở góc phố vào, còn giúp hắn c/ướp được tú cầu. Tên ăn mày không có thiệp mời, cha ta đương nhiên không công nhận. Tuy nhiên, Thẩm Dung lại lập tức công khai thân phận, mượn uy quyền của Hoàng đế, ép ta gả cho tên ăn mày đó. Tên ăn mày một sớm giàu sang, cậy có hôn sự được ban mà hoành hành ngang ngược. Hắn không chỉ làm cha ta tức chet, mà còn đ/ẩy ta đang mang thai sáu tháng xuống lầu. Sống lại một đời, ta nhìn Thẩm Dung cải trang nam nhân dưới đài, quả quyết ném tú cầu cho Hoàng đế bên cạnh nàng ta. Lần này — Vinh hoa phú quý, ta muốn; m/ạng của bọn họ, ta cũng muốn!

Mong Con Bình An

Mong Con Bình An Ngày ta sinh con, Từ Ôn trên đường trở về thì ngã ngựa mà chết, lúc chết trong tay vẫn còn nắm chặt miếng ngọc đính hôn của chúng ta. Ta vô cùng đau đớn, nguyện cả đời ở lại phủ Quốc công thủ tiết vì chàng. Ta vất vả nửa đời, đáng lẽ đến lúc an hưởng tuổi già nhưng lại nghe tin dữ về đứa con trai duy nhất. Lúc dầu hết đèn tắt, người chồng đã chết mười mấy năm của ta lại dẫn theo vợ đẹp con ngoan trở về phủ. “Ngươi và con trai ngươi đã chiếm tiện nghi của Từ phủ chúng ta nhiều năm như vậy, giờ cũng nên trả lại cho chủ nhân thực sự của nó rồi.” Đến lúc chết ta mới biết, năm xưa Từ Ôn chỉ giả chết, thực ra là tư thông với phi tần đáng lẽ phải tuẫn táng, ở bên ngoài sống sung sướng. Ta hận đến mức nước mắt chảy thành máu, chết không nhắm mắt. Mở mắt ra lần nữa, lũ quỷ dữ nhà họ Từ kia hãy xuống địa ngục hết đi.

Lương Duyên

Lương Duyên Ta cứu một tên ăn mày, không ai biết hắn là hoàng tử bị đánh tráo trong cung, sau này được hậu thế biết đến với danh xưng là Vương gia tàn độc. Kiếp trước vì Lâm gia từng bố thí cho hắn một cái bánh bao nên hắn đã đưa cả Lâm gia đến kinh thành, hưởng hết vinh hoa phú quý. Còn ta, năm đó bị đích tỷ và đích mẫu gả cho một tên côn đồ lưu manh. Ngày thứ ba sau khi thành thân, ta bị bán vào lầu xanh, chịu đủ mọi nhục nhã mà chết. Kiếp này, ta được sống lại. Thấy đích tỷ, đích mẫu và phụ thân đối xử với tên ăn mày ta cứu về đủ kiểu khinh thường, không đánh thì mắng. Ta càng mong chờ biểu cảm của họ khi biết được sự thật.

Tận Thế Quỷ Quái

Tận Thế Quỷ Quái Điều đầu tiên tôi làm sau khi trùng sinh là dùng hết toàn bộ tiền tiết kiệm để đốt 50 vạn cái đùi gà giấy cho vong linh của các liệt sĩ. Khi mọi người đều nghĩ tôi bị điên, tôi lại bán luôn cả nhà để đốt 100 vạn khẩu súng máy giấy xuống đó. Bởi vì, tận thế kinh hoàng sắp giáng xuống. Quỷ quái hoành hành, con người sẽ trở thành những sinh vật yếu ớt nhất. Chỉ có những người đã cúng bái vong linh mới được che chở.

Công Chúa Đường Nguyệt

Công Chúa Đường Nguyệt Hoàng huynh hận ta thấu xương. Cho rằng ta là người đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau đó hắn đăng cơ làm vua, người trong lòng hắn mặc một bộ váy trắng quay về, được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta thì bị nhốt vào u đình, sống không bằng chết. Hắn để mặc cho nàng ta làm nhục ta, giẫm đạp tôn nghiêm của ta, ép ta phải quỳ xuống xin lỗi. Lại không biết ta đã trúng độc rất nặng rồi, chẳng còn bao nhiêu thời gian sống sót nữa. Vào lúc người trong lòng hắn huênh hoang hống hách khoe khoang chuyện nàng ta đang mang long thai, thì ta đang siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm một nhát vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết Thích Oản Oản, ta cũng chết vì trúng độc. Thế nhưng không ngờ khi mở mắt ra, ta đã trọng sinh về năm mười sáu tuổi. Khi đó Thích Oản Oản còn chưa nhảy núi giả chết, ta vẫn còn là công chúa Đường Nguyệt lá ngọc cành vàng của Đại Chiếu. Nhìn Thích Oản Oản lặp lại chiêu cũ giống như kiếp trước, ta cười lạnh. Muốn giả chết hả? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Cẩn Hòa

Cẩn Hòa Ta cứu một nữ nô từ quân doanh, để ả khỏi bị người nhục mạ. Chàng thanh mai trúc mã của ta vốn chẳng ưa ả, thế mà trong tiệc cưới của chúng ta, lại vu cho cha ta tội thông địch bán nước, ngay tại chỗ xử tử cả nhà ta. Chỉ tha cho mình ả. Hóa ra từ lâu, hai người họ đã lén lút qua lại với nhau. Ả tát ta một cái thật mạnh, cười một cách độc địa. “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta hầu hạ, đây chính là hậu quả, cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị bị ngàn người cưỡi.” Ả ném ta vào quân doanh làm quân kỹ. Vì chút tôn nghiêm còn sót lại, ta đã tự tử trong doanh trại. Ta được tái sinh, trở về ngày đầu tiên gặp nữ nô, nhìn ả bị người ta cưỡng ép đè dưới thân, gào khản cả giọng cầu xin ta cứu giúp.

Phu Quân Diệt Lộ

Phu Quân Diệt Lộ Khi nắm lấy bàn tay phải lạnh ngắt của trượng phu trong q/uan t/ài, ta kinh hoảng phát hiện, kẻ nằm trong đó lại là đệ đệ song sinh của chàng. Mà người mặc trường sam nho sinh, đang ôm lấy đệ muội để an ủi, lại chính là phu quân của ta, thế tử Hầu phủ, Phó Cẩn! Ta sững người, không ngờ vì ái tình mà chàng cam lòng từ bỏ thân phận tôn quý. Nào hay mọi chuyện vốn đã nằm trong tính toán của chàng, chỉ đợi giây phút này để danh chính ngôn thuận kiêm thừa hai phòng, vừa giữ được người, vừa giữ được quyền. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Phó Cẩn không hề biết, ta đã mang thai được hai tháng… Nếu chàng không cần thân phận thế tử, vậy thì cứ an phận sống như kẻ bên chi đi.

Có Mắt Không Tròng

Có Mắt Không Tròng Kiếp trước, chị gái nhốt tôi trong nhà vệ sinh, cướp đi cơ hội được cặp vợ chồng nhà giàu nhất nhận nuôi. Kiếp này, chị gái não yêu đương vì muốn ở cùng một chỗ với tên côn đồ, chủ động đẩy tôi tới trước mặt người giàu nhất: “Ngài nhận nuôi em gái cháu đi, con bé so với cháu còn ngoan, và nghe lời hơn.” Sau khi biết tôi được vợ chồng giàu nhất nhận nuôi, chị gái trốn sau cửa cười ra tiếng. “Đám biến thái máu lạnh Phó gia sớm muộn gì cũng tra tấn chet mày.” Nhưng chị ấy không biết rằng tôi cũng đã được tái sinh. Sau đó, chị ấy được người nghèo nhận nuôi, như ý nguyện cùng tên côn đồ mà chị thích trở thành hàng xóm thanh mai trúc mã. Điều duy nhất không theo ý chị ấy chính là, tôi không những không bị đám biến thái Phó gia kia tra tấn chet, ngược lại còn được bọn họ cưng chiều lên tận trời.  

Chiếc Lồng Vàng

Chiếc Lồng Vàng Ta là Trưởng công chúa cao quý nhất của Khương Quốc. Tất cả mọi người đều nói ta sinh ra đã là Công chúa lá ngọc cành vàng, sống an nhàn không cần lo lắng chuyện gì. Cho đến sau này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng huynh, đó là lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần, cẩn thận cầu xin: “Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ đưa muội đến Bắc Ngô để hoà thân.” Hoàng huynh rất tức giận, không tin vào tai mình: “Muội có biết hắn là người như thế nào không hả?” Tất nhiên là ta biết. Hoàng đế Bắc Ngô, phu quân tương lai của ta, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng lần này ta nhất định phải lấy hắn.

Giang Ngư

Giang Ngư Thị tẩm xong, ta lén lút mang tới một bát canh tránh thai. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: 【Nữ chính hồ đồ quá! Hoàng thượng khó có con, mà nàng lại trời sinh thể chất dễ mang thai, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, đó chính là phú quý vinh hoa vô tận, còn uống canh tránh thai làm gì!】 【Đúng vậy, sau khi nữ chính sinh con, Hoàng thượng còn độc sủng nàng, vinh quang biết bao】 Ta cười lạnh trong lòng. Đời trước, ta chính là tin vào những lời nhảm nhí này. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, sinh cho Hoàng thượng ba trai hai gái. Nhưng bọn chúng đều bị hắn ôm đi, giao cho hoàng hậu thanh mai trúc mã của hắn nuôi dưỡng. Bọn họ vợ chồng con cái thành đàn, ân ái mặn nồng, ngồi vững giang sơn. Còn ta, thân thể tổn hại, thê thảm chết đi. Đời này, ta muốn xem thử, một vị hoàng đế không có con nối dõi, làm sao ngồi vững ngôi vị hoàng đế đây?

Ánh Trăng Sáng Của Gã Chồng Cặn Bã

Ánh Trăng Sáng Của Gã Chồng Cặn Bã Sau khi tôi chết ba tháng, người chồng tám mươi bảy tuổi của tôi đã kết hôn với mối tình đầu từ bảy mươi năm trước. Hôn lễ của họ được tổ chức vô cùng hoành tráng long trọng. Chồng tôi ôm mối tình đầu khóc không thành tiếng: “Yêu em là điều xuyên suốt cuộc đời anh.” Con gái tôi cũng khóc, vỗ tay tán thưởng: “Tình yêu vĩ đại biết bao, bố, con ủng hộ bố tìm thấy tình yêu đích thực của mình.” Còn tôi cảm thấy như nuốt phải ruồi chết, họ là tình yêu đích thực, vậy tôi là gì? Sáu mươi năm hôn nhân cùng với những hy sinh của tôi là gì? Chẳng lẽ tôi là kẻ xui xẻo? Mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã trở về những năm 60, khi đó Vương Thiệu Hải vừa mới vào thành phố, còn đang theo đuổi tôi không ngừng. Tôi cười lạnh, giẫm nát bó hoa hồng anh ta tặng, lạnh lùng nói với anh ta: “Tình yêu của anh với bản thân anh đều khiến tôi kinh tởm như nhau.”

Ma Quân Khó Dỗ

Ma Quân Khó Dỗ Ta là nữ phụ phàm nhân độc ác trong truyện Tiên ma. Nam chính Cố Yến vì để nữ chính ghen, đã chọn cứu ta trước, sau khi nữ chính Tạ Ương Ương nhảy xuống vực thì mất tích. Cố Yến trong một đêm thành ma, điên cuồng tàn sát thành trì. Khi ta và bốn mươi vạn dân chúng phàm nhân ở thành Cẩm Châu bị tàn sát sạch sẽ, Tạ Ương Ương cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói bên tai nàng: “Nếu còn dám chạy, cô sẽ giết hết người trong thiên hạ để chôn cùng nàng.” Còn ta hóa thành du hồn, tồn tại trong oán niệm vô tận suốt ngàn năm, khi tỉnh lại lần nữa thì ta đã bị trói buộc với một thứ gọi là hệ thống. Nó nói với ta rằng, nó đến từ thế giới khác, còn thế giới ta đang ở chỉ là một quyển sách, bất kể ta có đầu thai bao nhiêu lần, ta cũng không thoát khỏi số phận của nữ phụ độc ác, ta sẽ bị họ giẫm đạp xuống bùn đen, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế.

Vi Dã

Vi Dã Khi bọn bắt cóc buộc Thẩm Hành Xuyên phải chọn một trong hai, anh ta đã từ bỏ thanh mai trúc mã của mình và chọn tôi. Nhưng tôi không đi cùng anh ta. Bởi vì tôi biết, anh ta sẽ hối hận. Kiếp trước cũng như vậy, sau khi tôi được cứu, thanh mai trúc mã của Thẩm Hành Xuyên bị bọn bắt cóc chụp lại ảnh nhạy cảm. Tối hôm về nhà, cô ấy đã cắt cổ tay t//ự t//ử. Thẩm Hành Xuyên giả vờ như không để tâm, vẫn tổ chức hôn lễ với tôi như kế hoạch, nhưng sau khi kết hôn, anh ta đã khiến tôi phải chịu đủ mọi đau khổ. Bảy năm sau, cuối cùng tôi cũng buộc anh ta đồng ý ly hôn. Thế nhưng, trên đường đi làm thủ tục ly hôn, anh ta mất kiểm soát cảm xúc và lái xe lao xuống vách núi. Ngay cả trước lúc chet, anh ta vẫn trách móc tôi: “Vốn dĩ chúng ta đã nợ Tiểu Tiểu. Kiếp này phải chuộc tội vì cô ấy, em dựa vào đâu mà được an ổn một góc như vậy…” Vì vậy, khi được làm lại từ đầu, tôi không muốn sống như thế nữa.

Hoa Đào Nở Rộ

Hoa Đào Nở Rộ Tiểu thư không thể sinh con, đành nhờ nha hoàn trong phủ tính bát tự, cuối cùng chọn ta đi sinh con cho cô gia. Tiểu thư khóc lóc van xin ta giúp nàng ta chuyện này, nói rằng nàng ta sẽ không bạc đãi ta, cũng sẽ coi đứa con của ta như con đẻ của mình. Nhưng cho dù nàng ta không khóc, ta còn có thể phản kháng được sao? Nhưng ai mà ngờ, lúc ta sinh con bị băng huyết, không một ai để ý đến ta. Khi ta thoi thóp hơi tàn lại chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tiểu thư—— “Trai hay gái?” “Coi như nó có phúc.” “Gọi đại phu làm gì, chết thì chết thôi, vứt xuống ao đi, dù sao cũng vô dụng rồi.”

Tô Khả Trinh

Tô Khả Trinh Hắn là người thanh liêm chính trực, là bậc quân tử nổi tiếng khắp triều dã. Hắn không nạp thiếp, không thông phòng, người đời đều cho rằng hắn yêu thương và trân trọng ta. Chỉ có ta mới biết, người hắn thực sự yêu chính là hoàng hậu nương nương. Ta vốn đã cam chịu. Cho đến năm đó, quân phản loạn vào thành, bắt giữ nữ nhi duy nhất của chúng ta, ép hắn giao ra hoàng hậu và thái tử. Trước trận tiền, hắn bắn một mũi tên giết chết nữ nhi, nói: “Từ xưa đến nay, gia, quốc khó song toàn.” Ta bạc đầu trong một đêm, tuyệt vọng cùng hoàng hậu đồng quy vu tận. Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm động phòng hoa chúc với hắn. Đối diện với khuôn mặt không gợn sóng của hắn, ta mỉm cười. “Đã yêu nhau đến vậy, vậy thì hãy để câu chuyện tình yêu của các người được lưu truyền khắp thiên hạ.”

Dung Ngư

Dung Ngư Ta và tỷ tỷ đều là trẻ mồ côi ở Cục Từ Ấu*. Tỷ ấy xinh đẹp, duyên dáng, còn ta thì tư chất bình thường. {*Kiểu như cô nhi viện bây giờ.} Ninh gia đến nhận nuôi ta, ta cảm kích đến mức quỳ lạy. Tỷ ấy bình thản nói: “Dù cầu xin người khác nhận nuôi, cũng không thể mất thể diện.” “Muội hành xử như vậy thật sự rất khó coi.” Nhờ vậy, tỷ ấy được khen là có phong thái, và được Ninh gia nhận nuôi. Còn ta thì lưu lạc trên đường phố, trở thành kẻ ăn xin. Tình cờ, ta gặp được vị hôn phu của tỷ là Trần Bình Vương đang du ngoạn cùng người tình. Ta tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại kéo ta và bảo ta phải nói điều đó trước mặt Trần Bình Vương. “Chàng ấy tuy có lỗi, nhưng muội lén lút nói với tỷ, thực sự là có ý đồ xấu.” Trần Bình Vương ngược lại cáo buộc ta có ý định quyến rũ hắn, rồi sai người đánh ta đến chept. Ta khóc lóc cầu xin tỷ tỷ cứu ta. Tỷ tỷ chu môi: “Muội biết hắn đào hoa mà vẫn cố ý tiếp cận, không phải là quá hèn mọn sao?” Ta bị đánh chet, th i th ể bị n ém xuống đáy hồ. Tỷ tỷ ta và Trần Bình Vương lại làm lành, tổ chức hôn lễ linh đình. Khi mở mắt ra, ta trở về ngày mà phu thê Ninh gia đến nhận nuôi chúng ta.

Đi Tìm Hạnh Phúc

Đi Tìm Hạnh Phúc Vọng Kinh là nơi hội tụ những nhân vật kiệt xuất, nhưng nổi danh nhất vẫn phải kể đến thiếu chủ Tạ gia – Tạ Dục. Người ấy cao quý như ngọc, tuấn mỹ vô song, nhưng lại chẳng có chút liên hệ gì với ta. Vậy mà một ngày, hắn đột nhiên nắm lấy tay áo ta, đôi mắt đỏ hoe, khẩn cầu: “Mọi chuyện vẫn còn kịp, chúng ta vẫn chưa hòa ly… Kiếp này, ta muốn bắt đầu lại với nàng!” Ta đang gặm miếng giò heo, ngẩn người một chút, rồi buột miệng: “Ừm… nhưng ta đâu có định gả cho ngươi.”

Báo Ứng Của Trà Xanh

Báo Ứng Của Trà Xanh Khi bố mẹ tôi nói muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi biết rằng câu chuyện đã bắt đầu. Vào ngày sinh nhật của tôi, cô ta sẽ nói: “Thật tốt, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật, không như tôi, bố mẹ đều mất cả rồi…” Khi tôi có người yêu, cô ta sẽ nói: “Kiều Kiều có tiền, anh ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi, không như tôi, phải sống nhờ nhà người ta…” Cứ như vậy, bố mẹ tôi và cả bạn trai tôi đều quay lưng lại với tôi. Trước khi chết vì tai nạn xe hơi, tôi còn nghe cô ta nói: “Kiều Kiều chỉ gặp tai nạn xe thôi, nhưng lễ trưởng thành của tôi cả đời này chỉ có một lần…” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy Tống Hàm Hi rón rén bước vào nhà. Tôi cười. Phản PUA, bạn đã biết chưa?