Trọng Sinh

Kết Cục Kẻ Vô Ơn Những câu chuyện trong thoại bản thường kể về thư sinh nghèo khó thi đỗ khoa cử, cưới được tiểu thư nhà giàu. Nhưng thực tế lại là, sau khi vắt kiệt máu của Thẩm gia, Tạ Tinh Kiều đã ra tay sát hại chính thê là ta, chỉ để dọn đường cho Bạch Nguyệt Quang của hắn, Lý Cẩn Nguyệt. Trong cơn đau đớn tột cùng, ta giật lấy túi thơm mà hắn luôn trân quý, bên trong rơi ra ba đồng hoa tiền mà trẻ con thường dùng để chơi đùa. Thì ra, mối tình sâu nặng của hắn, cũng chỉ là trò cười trong mắt Lý Cẩn Nguyệt. Sống lại một đời, ta muốn nhìn thấy giấc mộng đẹp của hắn tan biến, trăng tàn sao lặn.

Lời Thề Của Chưởng Môn Ly Ưu Năm bảy tuổi, phụ mẫu đã cứu một tên ăn mày, còn cho hắn đồ ăn và quần áo. Tên ăn mày kia lại nhớ thương tiền tài nhà ta, tàn nhẫn s át h ại hơn mười người Tống gia ta. Ta bởi vì ham chơi về trễ, mới tránh được một kiếp. Sau đó được sư phụ cứu, bái nhập tiên môn, từ đó nghiên cứu tiên thuật. Ngày học thành tài, ta cầm trường k iếm trong tay t àn s át cả nhà kẻ thù. Đại thù được báo, sư phụ tự mình chủ trì hôn sự của ta và đại sư huynh, cũng dự định vào ngày đó đem vị trí chưởng môn truyền cho hắn. Nhưng ngày thành thân, đại sư huynh lại tự tay bóp nát nguyên thần của ta. “Cho dù ngươi có thâm thù đại hận gì, cũng không thể liên luỵ đến con cái hắn. Ngươi rốt cục là có tâm địa á c đ ộc như thế nào, mới có thể đi s át h ại một nữ tử vô tội?” Sống lại một đời, con gái kẻ thù đang quỳ gối trước mặt ta đau khổ cầu xin. Ta vẫn không chút do dự lập tức giet nàng ta. Nhưng lúc này đây – – Mạng đại sư huynh, ta muốn! Vị trí chưởng môn, ta cũng muốn!

Tính Toán Của Chủ Mẫu Vừa thành thân được một năm, phu quân đã dẫn Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói rằng muốn nạp nàng làm thiếp. Ta đương nhiên không đồng ý. Lâm Mạn Nhu kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào việc được phu quân yêu thương, lúc nào cũng chống đối và đấu đá với ta. Cả Hầu phủ trở nên đầy rẫy căng thẳng, không khí ngột ngạt như bão tố chực chờ. Ta mất đi đứa con cùng khả năng sinh nở, còn Lâm Mạn Nhu thì mất mạng. Thanh danh của ta vì thế mà thối nát không ngừng. Toàn bộ Thịnh Kinh đồn đại rằng, chủ mẫu phủ An Nam Hầu ngu ngốc, đố kỵ, độc ác như rắn rết. Phụ mẫu ta, để bảo vệ danh tiếng của phủ Quốc công, đã chủ động đề nghị để phu quân ta cưới thêm một bình thê. Người được cưới chính là biểu muội của hắn. Mãi về sau ta mới biết, người mà phu quân thực sự yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là biểu muội ấy, còn ta và Lâm Mạn Nhu chẳng qua chỉ là những bàn đạp cho tham vọng của hắn mà thôi. Ta bị giam cầm tại điền trang, sống cô độc suốt ba mươi năm. Nhưng sau đó, ta đã được tái sinh.

Sẽ Không Tha Thứ Chủ tử của ta xuất thân cao quý, con người thanh tao như cúc. Bị Quý phi hãm hại, nàng không cãi lại một câu nào, là ta một thân một mình theo nàng vào lãnh cung, hết mực che chở cho nàng. Vì rửa sạch oan khuất cho nhà mẫu của nàng, ta nuốt xuống thù hận, chủ động mượn sức Hiền tần, kẻ đã từng ngược đãi ta. Vì bảo vệ nàng chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị, ta không tiếc hại chết Quý phi, tay nhiễm máu tươi cùng tội nghiệt không thể tha thứ. Chờ đến khi nàng ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, nàng lại đẩy ta đi chịu tội. Nàng bình tĩnh làm rõ hết mọi việc: “Hoàng Thượng, thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không muốn ngôi vị này.” “Mọi việc đều do ả làm, thần thiếp chưa từng thấy cảm kích.” Ta bị cắt lưỡi đưa vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai hình phạt tra tấn, cuối cùng ôm hận mà chết. Mở mắt ra lần nữa, ta về tới cái ngày cùng nàng ta bước vào lãnh cung.

Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.

Hành Trình Cứu Con Năm mười sáu tuổi, con gái tôi mang thai với một tên lưu manh tóc hồng. Khi tôi kéo nó đi phá thai, con bé đã đâm một dao vào tim tôi. Sống lại một đời, tôi vung tiền đưa con gái ra nước ngoài học đại học, kết quả con gái lại cặp kè với một tên lưu manh tóc xanh. Vì sinh con cho tên lưu manh tóc xanh đó, con bé đã bỏ học. Sau khi sinh con, nó đã trộm hơn một triệu trong thẻ ngân hàng của tôi và đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống. Tôi cứ nghĩ con gái mình là một kẻ cặn bã, mù quáng vì tình. Nhưng khi sống lại đến lần thứ ba, tôi chợt nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Thứ Tử Lên Ngôi Đích tỷ tính kế để gả ta cho vị hôn phu của nàng. “Dù hắn chỉ là một thứ tử thấp hèn nhưng cũng đủ xứng với ngươi rồi.” Nàng ta không ngờ rằng, tên thứ tử đó ngày sau sẽ quân lâm thiên hạ. Còn nàng ta phải quỳ xuống chúc ta thiên tuế.

Muội Muội Phản Kích Trên đường chạy nạn, ca ca Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của cả nhà, nhất quyết muốn cưu mang một đôi mẫu nữ không rõ lai lịch. Sau đó, người nữ tử bị sơn tặc bắt đi, không rõ tung tích. Ca ca si tình với nàng trách ta thấy chết không cứu, hận ta thấu xương. Vài năm sau, tin vui đỗ đầu bảng nhãn của hắn truyền đến. Ta vốn tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng khổ tận cam lai nhưng chờ đợi ta lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn cùng sự trả thù tàn độc của Bạch Nguyên Khanh, người đang nép trong lòng hắn. Sống lại một đời, ta không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức kiếm tiền cho hắn đi thi nữa, nếu hắn chỉ quan tâm đến Khanh Khanh của mình, vậy thì ta, người muội muội này sẽ thành toàn cho hắn.

Lòng Lang Dạ Sói Ta nhận nuôi một đứa con thứ xuất thân thấp kém, ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng nó lớn lên. Vì bồi hắn đọc sách, ta chịu hỏng hai mắt của mình, vì chữa bệnh cho hắn, ta mệt mỏi khiến cơ thể suy yếu. Lúc ta triền miên trên giường bệnh, hắn lại nắm tay một nữ tử thanh lâu, đứng ở đầu giường ta lạnh lùng nói: “Chờ khi ngươi bệnh chet, tất cả mọi thứ trong Hầu phủ đều là của chúng ta.” Ta ôm hận mà chet, lại trọng sinh trở về ngày nhận nuôi hắn. Lần này, ta không để ý ánh mắt chờ mong của hắn, bước về phía hài tử bên cạnh hắn. Hắn lại quỳ gối trong mưa, không cam lòng hỏi ta: “Mẫu thân, người vì sao không cần ta nữa?”

Cảm Xúc Người Rắn Thời điểm ta đang giặt quần áo, trên mặt nước bỗng nhiên trôi đến một mỹ thiếu niên sắp chết. Về sau hắn trở thành phu quân của ta. Nhưng vừa biết tin ta có thai, hắn liền mất tích. Nửa năm sau, quan phủ đưa ta vào cung. Ta bị giam cầm, chịu đủ mọi sự lạnh lẽo, đói khát và nhục nhã, cùng với đứa trẻ trong bụng cùng nhau chết thảm. Chỉ vì thế nhân giai truyền hắn đăng cơ là do được trời ban mệnh, được thần linh phù hộ. Chuyện ở Đào thôn căn bản không thể tồn tại. Mở mắt lần nữa, lại ở Đào thôn, vạn vật hồi sinh. Tiểu đồng bọn đang gọi ta cùng nhau đi giặt quần áo ở Đào khê. Ta hét lớn: “Không ai được đi cả! Mùa xuân đẹp như thế này, giặt quần áo làm gì? “Ta làm cho các ngươi một suất bánh tráng cuốn nhé!” Ha ha, đã được trời ban mệnh thì cứ để trời cứu hắn đi.

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Mười Năm Trả Hận Kiếp trước, ta bị Thái tử phi giam cầm trong mật thất mấy năm. Chỉ vì nàng ta bẩm sinh thể hàn, không thể mang thai nên đã dùng ta để thay mận đổi đào. Sau khi sinh được hai người con trai, ta liền bị bọn họ âm thầm xử tử. Ta trùng sinh vào năm sáu tuổi, bị Thái phó, cha ruột của mình phái sát thủ đuổi giết nhưng cuối cùng lại được tên sát thủ đó tha mạng. Một năm kia, Thái tử phi thay thế ta trở thành đích nữ của Thái phó. Những việc này đều diễn ra đúng như quỹ tích kiếp trước. Nhưng có một thứ không giống. Tên sát thủ đã tha cho ta một mạng lần này không bỏ mặc ta tự sinh tự diệt, vì lúc ở trong phủ ta đã trộm được một hộp đông châu thượng hạng để đổi lấy hắn sẽ dạy ta võ công, y thuật cùng cách giết người. Ta cũng tránh đi người nông phụ đã nhận nuôi ta ở kiếp trước, đi bộ mười dặm để tìm tới một nữ quan từng sống trong cung, mỗi ngày dạy ta đọc sách, viết chữ, học cách đối nhân xử thế. Về sau, tất cả bọn họ đều làm việc cho ta. Ta đã chuẩn bị cho trận báo thù này suốt mười năm.

Cặn Bã Mau Tránh Đường Sau khi bạn thân nhất cho tôi mượn hai mươi ngàn tệ để mở một cửa hàng thì cô ấy đã bị chồng đánh, phải vào phòng ICU. Tôi quỳ xuống cầu xin hắn ta ký tên để điều trị nhưng hắn đã tát tôi quay trở lại mười năm trước. Năm này chính là lúc tên cặn bã và bạn thân của tôi mới quen nhau. Đừng sợ, bảo bối, tớ sẽ đến cứu cậu!

Lối Thoát Sau Cơn Ác Mộng Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ bởi vì tưởng niệm thành bệnh mà trở nên đ iên dại, trước khi ba qua đời cũng không chịu tha thứ cho chị gái năm đó đã buông tay tôi ra. Mà chị gái cũng bị sự áy náy đè nén, nằm trong bồn tắm uống thuốc ngủ tu tu. Linh hồn của tôi muốn nhào tới cứu chị gái, vừa mở mắt, lại trọng sinh về ngày bị bắt cóc năm ấy. Chú họ nhận tiền từ tay bọn buôn người, giọng điệu đắc ý: “Các người phải bán cháu gái tôi xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”

Chị Dâu Xấu Tính Giây phút xe hàng lao đến như tên bay, tôi đẩy chồng mình ra. Nhưng tôi lại bị đụng trúng nặng đến mức không thể sinh con, còn phải ngồi xe lăn suốt đời. Anh ta mang theo áy náy thương yêu tôi mười năm, một đời không có con cái. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi tìm đúng người rồi, tôi cũng tưởng rằng tôi hạnh phúc cả một đời. Cho đến mười năm sau tôi chết rồi, lại nhìn thấy anh ta và chị dâu cả của anh ta ôm nhau: “Chị dâu, cuối cùng cô ta cũng chết rồi, anh nhớ em và con lắm.” Vẻ mặt chị dâu cả lo lắng hỏi anh ta: “Số thuốc thú y kia anh dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ? Với cả lần tai nạn đó anh chắc chắn xử lý xong xuôi rồi?” Chồng tôi an ủi chị ta: “Em yên tâm, đến chết cô ta cũng không biết vụ tai nạn đó là do anh sắp xếp, cô ta không đứng lên được cũng là do anh cho cô ta uống thuốc thú ý, đều trách tên tài xế kia không trực tiếp đâm chết cô ta, hại anh lãng phí cả mười năm, đúng là tức chết anh rồi!” Chị dâu chép miệng một tiếng: “Không sao, sau này chính là thời gian hạnh phúc của một nhà ba người chúng ta rồi.” Đầu óc “ầm” một tiếng, linh hồn của tôi không cam lòng mà tan biến. Mở mắt ra lần nữa, vậy mà tôi quay lại một ngày trước khi tai nạn xảy ra.

Hãy Bảo Vệ Mẹ! Đứa con ngoài giá thú mà bố tôi giấu kín suốt 8 năm cuối cùng cũng bị mẹ phát hiện. Mẹ tôi quyết tâm vạch rõ ranh giới với ông ta, không ngần ngại rời khỏi nhà. Lần này tôi đã ngăn cản mẹ tôi. Bởi vì tôi đã được sống lại. Bố tôi mắc bệnh hiểm nghèo, sẽ chet rất nhanh thôi, chừng nào ông ta mất thì toàn bộ tài sản đứng tên ông sẽ thuộc về mẹ con tôi.

Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? (*) Bình đạm như cúc: Câu đầy đủ là 落花无言,人淡如菊 (Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc), ý chỉ người yêu thích sự đơn giản, không danh vọng tiền tài, không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, thích sự bình yên lặng lẽ nhưng nội tâm kiên cường bất khuất. Mẹ tôi bình đạm như cúc, còn ba tôi lại tính toán chi li. Kiếp trước lúc họ ly hôn, tôi theo bản năng đi theo mẹ. Kết quả, căn phòng sinh hoạt từ nhỏ đến lớn bị cả nhà cậu tôi chiếm giữ. Tất cả phí nuôi dưỡng hàng tháng ba tôi gửi đến đều trở thành tiền đánh bạc của cậu tôi và khoản tiêu xài vào trò chơi của em họ tôi. Cả quá trình mẹ tôi đều tỏ vẻ thờ ơ. Đến khi mợ từ chối cho tôi vào đại học và muốn bán tôi để hoán đổi thân phận thay em họ, tôi đã tuyệt vọng van xin mẹ giúp đỡ. Nhưng vẻ mặt mẹ tôi lại bình thản: “Đều là người một nhà, đừng học theo thói tính toán chi li của ba con.” Cuối cùng, tôi chết dưới gậy của tên đàn ông bạo lực gia đình bị bại não kia. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về thời điểm ba mẹ tôi ly hôn.

Phu Nhân Trở Về Ta thay phu quân đỡ một mũi tên, đả thương đến lục phủ ngũ tạng. Dưỡng bệnh bốn năm, đến khi trở lại kinh thành, trong nhà đã có thêm một nữ tử. Con cái lệ thuộc vào nàng, lão phu nhân coi trọng nàng. Ngay cả phu quân khi cùng giường với ta cũng gọi nhũ danh của nàng. Sau đó, bọn họ liên thủ đ ẩy ta xuống vực, người một nhà vui vẻ hòa thuận. Lại mở mắt, ta trở lại trước cửa Ngụy phủ, nhìn khuôn mặt âm tình bất định của cả nhà cười lạnh: “Đương gia chủ mẫu hồi phủ, còn không quỳ nghênh đón?”

Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.

Đoạn Tuyệt Hồng Trần Trên đường vào kinh, a nương dặn đi dặn lại nhắc nhở ta nhất định phải bám lấy biểu ca. Biểu ca là thư đồng của Thái tử, thế tử phủ Hầu gia, một thiếu niên tài hoa… Vì thế, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng trở thành thê tử của hắn, cứu cả gia tộc khỏi bờ vực sụp đổ. Nhưng không ngờ, trong lòng hắn sớm đã có người thương, đó là một nữ tử tốt đẹp nhất trần đời. Đời này làm lại từ đầu, ta muốn thành toàn cho bọn họ.