Trang chủ Thể loại Trọng Sinh

Trọng Sinh

Trở Về Bảo Vệ Con Gái

Trở Về Bảo Vệ Con Gái Trời nắng nóng gay gắt, con gái bốn tuổi của tôi bị tôi bỏ quên trong xe, sống sờ sờ mà ch ngạt. Tất cả mọi người đều phát cuồng lên, bảo mẫu thì hối thúc tôi mau mở cửa xe, mang thi thể con bé ra hỏa táng. Chồng tôi cũng chỉ trích tôi vô trách nhiệm, nói tôi không xứng làm mẹ. Còn tôi thì cầm ly nước mát lạnh, đứng giữa đám đông hóng chuyện, cười rạng rỡ như hoa nở đầy mặt.

Nghịch Lý Của Nạn Nhân

Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…

Con Gái Tôi Là Kẻ Nói Dối Chuyên Nghiệp

Con Gái Tôi Là Kẻ Nói Dối Chuyên Nghiệp Con gái tôi là một kẻ nói dối chuyên nghiệp. Khi còn nhỏ, có lần con bé vô tình va vào tay, nhưng lại nói là do mẹ véo. Mẹ chồng tôi tức giận vô cùng và mắng tôi một trận lớn. Lớn lên, con bé thường xuyên trốn học, nói với giáo viên chủ nhiệm rằng môi trường gia đình quá ngột ngạt khiến nó bị trầm cảm. Sau này, nó yêu sớm với một tên du côn. Tôi bí mật theo dõi và phát hiện hai đứa đang hẹn hò trên sân thượng. Trong lúc tranh cãi với tên du côn đó, tôi bị hắn đẩy xuống từ tòa nhà cao tầng. Tôi chet ngay tại chỗ. Phản ứng đầu tiên của con gái tôi là quay video vừa khóc vừa gào lên: “Mẹ ơi, sao mẹ lại nhảy xuống chứ!” Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về năm con bé học lớp 12, khi nó dọa chet để ép tôi cho nó bỏ trốn cùng tên du côn. Tôi dứt khoát giúp nó thu dọn hành lý: “Đi đi con, mẹ ủng hộ con yêu đương tự do.”

Trở Lại Ngày Thi Đại Học, Tôi Mặc Kệ Con Trai Bỏ Thi

Trở Lại Ngày Thi Đại Học, Tôi Mặc Kệ Con Trai Bỏ Thi Vào ngày thi đại học, con trai tôi là Lâm Dư, đưa ra một bản chuyển nhượng cổ phần, uy hiếp tôi: Nếu không ký, nó sẽ không đi thi. Chồng tôi Lâm Dương, còn hùa theo dỗ dành: “Vợ à, còn 2 tiếng nữa là đến giờ thi rồi, dù gì tài sản của mình sau này cũng để lại cho nó, em cứ ký cho nó yên tâm thi cử đi.” Tôi nhìn bản chuyển nhượng cổ phần trong tay, rồi dưới ánh mắt chờ mong của hai cha con, xé nát nó không chút do dự. “Không muốn thi thì khỏi thi!” Kiếp trước, tôi thương con học hành vất vả, sợ ảnh hưởng tâm lý trước kỳ thi nên chẳng nói một lời, liền ký tên. Kết quả thì sao? Sau khi Lâm Dư đỗ vào trường danh tiếng, hai cha con dắt theo một người đàn bà xinh đẹp, ép tôi vào viện tâm thần. Lâm Dư còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt: “Cảm ơn mẹ đã hy sinh nhiều năm qua. Bây giờ mẹ ruột con quay lại rồi, mẹ cũng nên vào viện an dưỡng đi thôi.” Lúc ấy tôi mới biết: Lâm Dư là con riêng của chồng tôi và người phụ nữ khác. Con ruột của tôi… ngay từ khi lọt lòng đã bị họ đẩy ra vùng quê xa xôi. Giờ được sống lại đúng ngày thi đại học, tôi chẳng buồn quan tâm nó có thi hay không. Loại người bội bạc ấy, càng không có tương lai càng tốt.

Sự Cứu Rỗi Của Thiên Kim Giả!

Sự Cứu Rỗi Của Thiên Kim Giả! Một ngày trước sinh nhật thứ 18, anh trai dẫn về một cô gái, nói với tôi: “ Trình Nguyệt, em vốn không phải con gái ruột nhà họ Trình, Ngữ Thanh mới là con gái ruột nhà họ”. Tôi đứng trong phòng khách lớn như vậy, tiếng nói lạnh lùng ấy vang vọng trong đầu khiến tôi phải mất một phút mới định thần lại và hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh. Cô gái được anh trai tôi bảo vệ phía sau lưng rụt rè ngó đầu ra ngoài, lúng túng nhìn quanh ngôi biệt thự tráng lệ của nhà họ Trình, cũng là ngôi nhà mới của cô ấy, dè dặt nhưng thoáng chút ranh mãnh trên gương mặt. Còn tôi, nhìn thấy khuôn mặt cười bệnh hoạn của anh trai tôi, Trình Thần, trong lòng chỉ cảm thấy bơ vơ và lạc lõng vô cùng. Nếu tôi biết rằng mình chỉ đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đầy tàn bạo, tất cả những điều này chỉ là giả thì tôi nhất định sẽ không buồn đến thế.

Phật Nữ

Phật Nữ Tỷ tỷ là một Phật nữ, phật châu chưa từng rời thân, nổi danh nhân từ khắp kinh thành. Nàng không đụng đến mảy may đồ mặn, trong phủ có nha hoàn lén ăn một miếng thịt, nàng liền nổi trận lôi đình. “Chúng sinh bình đẳng, xưa có Phật chủ xả thân nuôi chim ưng, hôm nay cũng nên cắt một miếng thịt của ngươi để chuộc tội.” Nha hoàn bị người ta mạnh bạo khoét đi một mảng thịt, m áu chảy không ngừng, cuối cùng thổ huyết mà ch .t. Tỷ tỷ chỉ nhạt nhẽo nói rằng, đó là báo ứng của nàng ta. Thái hậu bệnh nặng, tỷ tỷ với thân phận Phật nữ tiến cung cầu phúc, phải dùng m áu viết kinh phan cho người. Nàng lại tìm ta, cười nhẹ mà rằng: “Ta có Phật cốt, không thể chịu tổn thương. Vì Thái hậu cầu phúc là công đức vô lượng, ta đặc biệt nhường cơ hội này cho muội, muội nên cảm kích mới phải.” Về sau, phản quân vây thành, giữa đêm tỷ tỷ mở cửa thành, dẫn quân địch tiến vào, đồ sát toàn tộc chúng ta. Trước lúc ch .t, ta nhìn thấy tỷ tỷ bộ dáng bi ai dựa vào lòng phản quân, đôi mắt tràn đầy thương xót. “Vì cứu lấy tính mạng bách tính trong thành, ta chỉ có thể hy sinh các ngươi…” Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày tỷ tỷ bắt gặp nha hoàn ăn vụng thịt. Ta cầm lên con dao bên cạnh, cắt xuống một mảnh thịt trên người đích tỷ.

Ngày Tận Thế

Ngày Tận Thế Chồng trúng số 100 triệu, lập tức đòi ly hôn. Tôi vui vẻ đồng ý, thu dọn đồ đạc rồi biến. Tận thế ập đến, bão tuyết gào thét. Khi tôi cuộn mình trong biệt thự tự xây ở quê, nhúng thịt dê trong nồi lẩu nóng hổi, thì chồng cũ và tình nhân lại ôm nhau run rẩy, nhai bánh bao mốc, tự an ủi: “Chúng ta có tiền, có tiền là có tất cả.” Tôi nhớ lại kiếp trước bị hắn bổ rìu vào đầu. Có tiền à? Trước tiên, phải giữ được mạng đã.

Tấm Vé Số Trúng Thưởng

Tấm Vé Số Trúng Thưởng Trúng số 50 triệu, tôi lập tức dặn dò cô bạn thân đừng nói với gia đình tôi. Cô ấy ngoài mặt thì vô cùng chắc chắn nói “được rồi”, nhưng quay lưng liền kể với anh trai tôi. Anh trai liền ép tôi đưa tiền cho anh ta mua nhà, cưới vợ. Tôi không đồng ý, cả nhà liền dùng đạo đức để trói buộc tôi, còn lợi dụng livestream để khiến tôi bị dân mạng công kích. Họ nhốt tôi trong phòng đến chet đói, sau đó ch//ôn x//ác tôi vào bức tường của căn nhà mới xây. Mở mắt ra, tôi trở về ngày công bố kết quả xổ số. Bạn thân cười hỏi tôi: “Nguyệt Nguyệt, cậu trúng thưởng à?”

Luân Hồi Báo Ứng

Luân Hồi Báo Ứng “Kiếp trước, tôi bị lừa bán vì giúp một cô bé đang đến kỳ kinh nguyệt tìm nhà vệ sinh.” Khi mở mắt ra, cô bé với gương mặt ngây thơ nhìn tôi, nói: “Em xin lỗi chị. Họ nói chỉ cần em giúp họ lừa một sinh viên đại học, em sẽ được đi học cấp ba.” “Chị đã học đại học rồi, chắc chị hiểu chuyện này quan trọng với em thế nào.” Vậy là tôi bị mắc kẹt vĩnh viễn ở ngôi làng hẻo lánh đó. Ngày ngày chịu đựng sự tra tấn của vô số gã đàn ông. Còn cô bé kia thì dẫm lên xác tôi, trở thành sinh viên đại học đầu tiên của ngôi làng lạc hậu đó. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi bị đám dân làng điên cuồng chúc mừng cô ta hành hạ đến ch .t. Họ cười nói: “Giờ Nha Nha đã là sinh viên đại học rồi, sau này muốn lừa loại phụ nữ nào mà chẳng được?” Mở mắt ra, tôi quay trở lại thời khắc cô bé với đôi mắt đỏ hoe, trên quần dính đầy vết m áu, cầu xin tôi đưa đi tìm nhà vệ sinh.

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc

Sau Khi Cha Chết, Ta Cùng Nương Phú Khả Địch Quốc Cha ta giấu một đôi mẹ con ngoại thất suốt bảy năm, cuối cùng cũng bị nương phát hiện. Nương tức giận đến mức muốn lập tức hòa ly, nhưng ta không đồng ý. Bởi vì ta đã trọng sinh. Ta biết rằng cha sắp chết. Sau khi ông qua đời, Hoàng thượng sẽ ban thưởng rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ lại rơi vào tay đôi mẹ con ngoại thất kia. Chỉ cần không hòa ly, chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý và mãi mãi đè bẹp họ dưới chân.

Thanh Hà Biệt Mộng

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Thái Tử - Ngươi Dám Lừa Ta?

Thái Tử – Ngươi Dám Lừa Ta? Thái tử rơi xuống vách đá, tỉnh dậy liền cho rằng ta là Thái tử phi của hắn, ngày nào cũng quấn lấy gọi ta là vợ, Hoàng đế thấy vậy thì vô cùng vui mừng, đích thân chỉ hôn. Ta phong quang mà gả vào Đông cung, sau khi thành hôn, ta và Thái tử gắn bó như keo như sơn. Nhưng vào ngày lên ngôi, hắn lại dùng một ly rượu độc để giết chết ta, thay vào đó đón về một ả ngư nữ gia cảnh nghèo khổ. Thái tử nắm tay ả ngư nữ, nói với ta một cách trịnh thượng: “Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là hòn đá lót đường để ta cưới nàng ấy mà thôi”. Sau đó ta mới biết Thái tử được ả ngư nữ này cứu khi rơi xuống vực sâu, hai người đã sớm tự định chung thân. Lúc đó địa vị của Thái tử không ổn định, không thể lấy ả làm chính thê nên đành giả vờ mất trí nhớ để lừa ta. Sau khi lên ngôi, hắn liền phong ả ta làm Hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối. Còn ta, người vợ tao khang của hắn, lại bị hắn qua cầu rút ván. Mở mắt ra lần nữa, ta quay lại ngày Thái tử ngỏ lời cầu hôn. Ta liền đích thân giúp hắn đưa ả ngư nữ nghèo khổ hồi kinh: “Điện hạ nên cưới ân nhân cứu mạng chứ không phải ta!” Nhưng Thái tử lại hối hận rồi.

Kiến Thanh Sơn

Kiến Thanh Sơn Tôi sống lại trở về thời khắc trước kỳ thi đại học, kéo học thần đang đứng trên sân thượng của trường xuống: “Đã bảo không được nhảy, cậu nghe không hiểu sao?” Cậu ấy ngã xuống đất, hàng mi khẽ run rẩy, thu mình lại, nhẹ giọng nói lời xin lỗi với tôi: “Xin lỗi…” Tôi đứng trước mặt cậu ấy, đưa tay ra: “Chu Ngọc Bạch, tôi đến để cứu cậu.” Cậu ấy kinh ngạc ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt ướt át còn vương lại chút sợ hãi, ngón tay khẽ run. “Chu Ngọc Bạch, cậu có tin không? Có một người đã vượt qua mười hai năm dài đằng đẵng, một mình đi bộ đến đây—chỉ vì cậu.” “Người đó chính là tôi.” Cậu ấy khẽ nuốt xuống, bàn tay lạnh buốt lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay tôi, giọng khàn đặc: “Cầu xin cậu, hãy cứu tôi.”

Chiếc Két Tình Yêu

 Chiếc Két Tình Yêu Sau khi ly hôn, tôi bất ngờ nhận được một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, kèm theo một két sắt chứa đầy ảnh của chính mình. Mặt sau mỗi bức ảnh đều viết một dòng: “Mong Thẩm Từ bình an thuận lợi.” Người ký tên: Phó Vân Xuyên – anh trai của chồng cũ tôi. Không lâu trước đó, anh đã qua đời vì ung thư gan. Khi được sống lại, tôi quay về đúng ngày hai nhà bàn chuyện liên hôn. Một lần nữa được chọn đối tượng kết hôn, tôi không chút do dự, chỉ tay về phía người đàn ông đang lặng lẽ dõi theo mình ở góc phòng: “Tôi chọn anh ấy.”

Nhân Quả Báo Ứng

Nhân Quả Báo Ứng Khi ta mới sinh song thai, cơ thể còn đang yếu, phu quân của ta – Tĩnh Ninh hầu lại mang về một cô nương đang có thai, đứng ngoài phòng sinh ép ta nhận nàng vào phủ làm thiếp. Ta chỉ ngẩn người một lúc rồi sảng khoái đồng ý: “Được”. Sau này phụ mẫu biết chuyện, tức giận đòi làm chủ cho ta. Ta chỉ cười khuyên bọn họ trở về. Bởi vì ta biết Tĩnh Ninh hầu chỉ còn sống được mấy ngày nữa. Mà người đàn bà kia, cả đời này chỉ có thể làm thếp, sống dưới cái bóng của phu nhân hầu phủ là ta, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

A Dao Trở Về

A Dao Trở Về Sau khi sinh hạ một đôi nhi tử cho Sở Hạc An, ta liền theo hệ thống thoát ly khỏi thế giới này. Trước lúc rời đi, ta căn dặn Sở Hạc An hãy chăm sóc thật tốt cho hài tử của chúng ta. Sở Hạc An nước mắt giàn giụa, bi thương đến cực độ, liên tục gật đầu đồng ý. Hai mươi năm sau, ta xử lý hệ thống. Nhớ đến cốt nhục từng rời xa, ta quay lại thế giới này. Nhưng lại phát hiện, nhi tử và nữ nhi của ta đã chet.

Hàn Hà

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

Phu Quân Là Xà Yêu

Phu Quân Là Xà Yêu Thanh mai trúc mã từng từ hôn với ta đã trở về. Hắn nói, phu quân của ta à một con yêu xà biết ăn thịt người. Hắn đưa ta một lá bùa, bảo ta đặt dưới gối để yêu xà hiện hình. “Đến lúc đó, hãy đi theo ta, Thanh Ly. Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không phụ bạc nàng nữa.” Ta về nhà liền ném lá bùa đi ngay. Buồn cười thật, phu quân ta là yêu xà chẳng lẽ ta không biết? Hắn đâu hiểu, ta sống tốt đến mức nào! Cần đi theo hắn sao?

Năm Tháng Rực Rỡ

Năm Tháng Rực Rỡ Thẩm Xuyên là một nhà ngoại giao danh tiếng, nhưng năm đó, khi còn là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ta lại vô tình kết hôn với tôi – một cô gái quê chưa từng được học hành tử tế. Tôi không phải con ruột của gia đình này. Lúc nhỏ bị chị gái ruột – Điền Chi làm lạc mất, mãi đến mười ba năm sau mới được tìm thấy và đưa về. Cuộc hôn nhân này là sự bù đắp mà chị ta dành cho tôi, nhưng trong mắt người ngoài, nó lại trở thành bằng chứng cho việc tôi đã cướp đoạt thứ vốn dĩ thuộc về chị ấy. Thế nên, ở ngoài xã hội, Thẩm Xuyên luôn tự tin, nói năng lưu loát, nhưng khi ở trước mặt tôi, anh ta chẳng khác gì một pho tượng gỗ – không bao giờ chủ động nói chuyện. Tôi tìm đề tài để nói, anh ta hiếm khi trả lời. Tôi mua quần áo mới cho anh ta, nhưng anh thà mặc đến rách bộ đồ cũ chứ không bao giờ đụng đến thứ tôi mua. Mãi đến khi tôi vô tình làm rơi cây bút máy mà chị gái tặng anh, Thẩm Xuyên đột nhiên nổi giận, hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy chán ghét: “Kẻ trộm thì nên biết thân biết phận.” Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, tôi quyết định từ bỏ điều trị và chấm dứt cuộc đời mình. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về đúng cái ngày đã làm rơi cây bút, nghe lại câu nói tàn nhẫn ấy từ miệng anh ta. Tôi không còn đau lòng hay tức giận nữa, chỉ bình thản nói: “Khi nào anh rảnh, mình đi ly hôn đi.”

Kiếp Này Không Làm Kẻ Dự Bị

Kiếp Này Không Làm Kẻ Dự Bị Kiếp này, tôi cố tình tránh xa mọi mối liên hệ với Lục Thừa Xuyên. Anh ta cứ việc đi thương tiếc vợ con của người bạn đã khuất. Còn tôi, tôi sẽ chăm sóc chiến hữu đã mất vợ của anh ta. Tôi đi theo con đường của anh, nhưng anh ta lại là người khóc. “Giang Vi, em đã kết hôn rồi, em có biết không?” Tôi bật cười, giọng điệu thản nhiên. “Ồ, hóa ra anh cũng biết đấy à.”