Trọng Sinh
Chỉ Cần Con Được Bình An Khi tôi đau bụng và sinh non, Giang Hoài Tự bỏ mặc tôi, chạy đến bên người thanh mai của anh ta chỉ vì cô ấy có dấu hiệu sinh sớm. Cứ như vậy, con gái tôi vừa chào đời đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Anh ta an ủi tôi: “Con gái vẫn còn sống không phải sao? Nếu Nhược Tuyết xảy ra chuyện, cô ấy suýt chút nữa thì một xác hai mạng rồi.” Sau này, khi con gái tôi và con trai của người thanh mai cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, Giang Hoài Tự không chút do dự lựa chọn cứu con trai của cô ta trước. Và thế là, con gái tôi bị ngọn lửa nuốt chửng, chết trong đau đớn. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày con gái tôi gặp nạn.
Chị Là Nhà, Em Là Ánh Sáng Kiếp trước, em gái được một nhà tài phiệt nhận nuôi, còn tôi bị đưa về làm vợ nuôi từ nhỏ. Về sau, em gái nhảy xuống từ tầng thượng, còn tôi thì từ bóng tối nở rộ thành đóa hoa. Em gái mỉm cười nói: “Chị ơi, nếu là chị, chắc chắn sẽ không sống thảm như thế này, đúng không?” Trọng sinh trở lại, lần này, tôi và em gái đổi vị trí. Tôi là vầng thái dương rực rỡ, còn em gái là bóng tối len lỏi. Lần này, cả hai chúng tôi đều không quay đầu lại. Trước khoảnh khắc đổi chỗ, chúng tôi lướt qua nhau.
Bảo Vệ Mẹ Tôi Ba tôi giấu kín đứa con riêng suốt tám năm, cuối cùng cũng bị mẹ phát hiện. Mẹ thề sẽ đoạn tuyệt với ông ta, thậm chí sẵn sàng ra đi tay trắng. Lần này, tôi đã ngăn mẹ lại, bởi vì tôi đã trọng sinh. Ba tôi mắc bệnh nan y, sắp chết rồi, chỉ cần ông ta qua đời, tất cả tài sản đứng tên ông ta đều thuộc về tôi và mẹ.
Không Gả Cho Tỷ Phu Ta trọng sinh lại năm mười lăm tuổi. Đại tỷ tỷ, người đã gả vào Hầu phủ, sắp sửa qua đời. Trước khi lâm chung, tỷ tỷ cầu xin Hầu gia cưới ta làm kế thất, để ta làm kế mẫu cho hài tử của tỷ tỷ. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tỷ tỷ mất, Hầu gia lại cầu hôn đích muội của ta. Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, đầy vẻ khinh miệt và kiêu ngạo. Ta biết, đích muội cũng đã trọng sinh. Kiếp trước, đích muội gả cho một vị tú tài nghèo, luôn ghen tị với ta vì ta được làm chính thê của Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại không hề biết, Hầu phủ là một hang ổ lang sói, người nào cũng là những kẻ biến thái tàn nhẫn. Còn vị tú tài nghèo mà đích muội gả cho kiếp trước, cuối cùng lại trở thành Thủ Phụ…
Hoa Khôi Tai Tiếng Trọng Sinh Kiếp trước, tôi là nữ thần tai tiếng của trường, nhưng lại yêu nam thần lạnh lùng. Nữ chính là một học bá, cũng thầm thích anh ấy. Cô ta sợ tôi làm ảnh hưởng đến kỳ thi của anh, nên đã cố tình chặn lại tờ giấy hẹn gặp mà tôi gửi cho nam thần, khiến tôi một mình chờ đợi trong tuyệt vọng và bị x e t ông ch .t. Tám năm sau, khi anh ấy biết được sự thật, tinh thần sụp đổ, kéo theo cô ta cùng ch .t chung. Kiếp này, khi sống lại lần nữa, cô ta quyết định không ngăn cản chúng tôi yêu nhau. Mà ngược lại— Cô ta muốn tận mắt chứng kiến chúng tôi sống không bằng ch .t.
Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ Bạn thân tôi là một nghệ sĩ, cô ấy muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm.Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Bản chất con người là thứ không thể thử nghiệm!”Dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy không cam tâm nhưng vẫn hủy buổi triển lãm.Không ngờ, sư tỷ của cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này và nổi tiếng sau một đêm.Bạn thân hận tôi vì đã ngăn cản, trách tôi đã chặn mất con đường khiến cô ấy bùng nổ danh tiếng.Cô ấy đẩy tôi vào dòng xe cộ, khiến tôi bị c án ch .t ngay giữa phố.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nhìn thấu tất cả.Bạn thân tôi hào hứng kể về ý tưởng của mình, tôi chỉ cười nhạt:“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”Cô ấy không biết rằng, sư tỷ của cô ấy nổi tiếng là nhờ tạo chiêu trò.
Giữa Biển Người, Ta Lại Gặp Nhau Bạch nguyệt quang của Ninh Thuật vì tôi mà chết, anh ta hận tôi suốt mười năm. Đến tận khi tôi bệnh chết, anh ta vẫn không tha thứ cho tôi. Trọng sinh trở về ngày hôm đó, tôi quyết định thành toàn cho bọn họ, chết thay bạch nguyệt quang của anh ta. May mắn thay, tôi không chết, còn nhân cơ hội đó mà giả chết rời đi. Tôi bắt đầu một cuộc sống mới, vứt bỏ Ninh Thuật ra sau đầu. Hai năm sau, Ninh Thuật vô tình nhìn thấy ảnh chụp của tôi, phát hiện tôi vẫn còn sống. Nghe nói, lúc đó anh ta phát điên rồi.
Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? (*) Bình đạm như cúc: Câu đầy đủ là 落花无言,人淡如菊 (Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc), ý chỉ người yêu thích sự đơn giản, không danh vọng tiền tài, không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, thích sự bình yên lặng lẽ nhưng nội tâm kiên cường bất khuất. Mẹ tôi bình đạm như cúc, còn ba tôi lại tính toán chi li. Kiếp trước lúc họ ly hôn, tôi theo bản năng đi theo mẹ. Kết quả, căn phòng sinh hoạt từ nhỏ đến lớn bị cả nhà cậu tôi chiếm giữ. Tất cả phí nuôi dưỡng hàng tháng ba tôi gửi đến đều trở thành tiền đánh bạc của cậu tôi và khoản tiêu xài vào trò chơi của em họ tôi. Cả quá trình mẹ tôi đều tỏ vẻ thờ ơ. Đến khi mợ từ chối cho tôi vào đại học và muốn bán tôi để hoán đổi thân phận thay em họ, tôi đã tuyệt vọng van xin mẹ giúp đỡ. Nhưng vẻ mặt mẹ tôi lại bình thản: “Đều là người một nhà, đừng học theo thói tính toán chi li của ba con.” Cuối cùng, tôi chết dưới gậy của tên đàn ông bạo lực gia đình bị bại não kia. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về thời điểm ba mẹ tôi ly hôn.
Đêm Nay Khác Hẳn Đêm Qua Ngày đường tỷ khó sinh mà chết, trượng phu ta đã rút kiếm tự vẫn. Khi dọn dẹp di vật, ta phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ giấu sau giá sách. Bên trong, đầy ắp những bức thư tình, chất chứa tình yêu và nỗi nhớ nhung thầm kín mà hắn ta dành cho đường tỷ ta. Hắn ta say mê vẻ đẹp và sự cao quý của nàng ta, cưới ta chỉ vì ta có ba phần giống đường tỷ. Thật nực cười. Hắn ta là thế tử lưu lạc dân gian từ nhỏ, năm xưa chính ta đã cứu hắn ta khỏi cơn bão tuyết, chữa trị vết thương ở chân cho hắn ta, rồi giữ hắn ta lại làm thị vệ trong nhà. Phạt quỳ gối trên tuyết, tay trần cầm nến… cũng là ta hết lần này đến lần khác cứu hắn ta khỏi sự khó dễ của đường tỷ. Sau khi lấy hắn ta, ta đã chịu đựng sự hà khắc của bà mẫu, vậy mà giờ đây hắn ta lại nói, người hắn ta yêu là nàng ta. Vì vậy, khi sống lại một đời, ta lạnh lùng đứng nhìn, mặc cho hắn ta hưởng thụ sự hành hạ từ người trong mộng. Nhưng hắn ta lại hối hận.
Bát Tự Bị Đánh Cắp Mẹ chồng tôi lén lấy bát tự của tôi. Mang đến cho thầy bói trong làng. Tráo đi mệnh quý nữ của tôi. Chuyển hết xui xẻo cả đời bà ta lên người tôi. Sau khi tôi phát hiện, lập tức xông tới chửi rủa ngăn cản. Kết quả bị chồng và mẹ chồng trói vào lò mổ t/r.a tấn đến ch .t. Sau đó bị vứt x/á .c ra bãi tha ma, mặc cho chó hoang g/ặ/.m thịt. Còn bà ta thì tiền bạc ùn ùn kéo đến, hưởng hết vinh hoa phú quý. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày bà ta trộm bát tự của tôi. Tôi lập tức tráo lại bằng bát tự của bà Trương bên cạnh, người từng khắc ch .t con trai mình.
Thiên Kim Thật Trở Về Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao. Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất. Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng: “Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?” Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi. Còn nói như người đạo đức lắm: “Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!” Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra — Tống Minh Ưu mới là con hoang! Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra! Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.
Em Họ Thánh Mẫu Em họ tôi thích mượn tay tôi để rộng lượng bằng tiền của người khác. Khi họ hàng mượn tiền cô ta, cô ta vui vẻ nhận lời, nhưng rồi lại bắt tôi trả tiền, còn cô ta thì trở thành người tốt. Sau đó, họ hàng không trả lại tiền, tôi bị mất một lúc mười vạn tệ. Bạn thân của cô ta không có chỗ ở, nhờ cô ta giúp đỡ, cô ta lại trực tiếp dẫn người ta đến căn nhà mới của tôi. Không chỉ ở miễn phí hai năm, mà còn làm hỏng nhà tôi đến không thể nhận ra, khiến tôi phải sửa chữa lại tốn tám vạn tệ. Khi đi làm, cô ta lại nhất định mời đồng nghiệp đang mang thai uống trà sữa đá, rồi quay sang bắt tôi trả tiền. Một ly trà sữa đá vào bụng, đồng nghiệp đột nhiên bị sảy thai, tôi không chỉ bị tống tiền hơn mười vạn tệ, mà còn bị chồng đồng nghiệp theo dõi, cưỡng hiếp rồi cắt cổ chết. Mỗi lần cô ta làm người tốt, nhưng hậu quả lại do tôi gánh chịu. Và tôi chịu đựng tất cả những điều này chỉ vì cô ta đã cứu tôi, nhưng chỉ sau khi tôi chết mới nghe được cô ta nói: “Lâm Kiều Kiều thật ngốc, cứ nghĩ lần đó tôi cứu cô ta, bị tôi lợi dụng lâu như vậy, tiếc là sau này không dùng được nữa.” Khi mở mắt lại, tôi đã quay về thời điểm cô ta bảo tôi cho mượn tiền lần đầu tiên.
Hầu Phủ Trong Đêm Tuyết Sau khi đích tỷ qua đời, ta được gả vào Hầu phủ, trở thành kế thất. Ta tận tâm hầu hạ công bà, quản lý hậu viện, chăm sóc đôi con thơ mà đích tỷ để lại. Hai mươi năm ròng rã gánh vác trọng trách, ta vốn nghĩ có thể tranh thủ cho mình chút tôn nghiêm và thể diện. Nhưng không ngờ, ngay trước khi Hầu gia qua đời, hắn lại đưa cho ta một bức hưu thư. Hắn nói ta tâm địa độc ác, đến cả đồ của đích tỷ cũng muốn chiếm đoạt. Đôi nhi nữ mà ta dốc lòng chăm sóc cũng oán trách, cho rằng ta đã cướp mất vị trí của mẫu thân chúng. Ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, lạnh lẽo cô độc, chết cóng trong đêm mưa tuyết. Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trở về ngày đích tỷ lâm bệnh nguy kịch và triệu ta vào phủ.
Chồng Cũ Cặn Bã Cô học muội si mê Châu Nhượng khiến tôi bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Anh ta quỳ bên giường bệnh, ân hận nắm chặt tay tôi, nói sẽ chăm sóc tôi cả đời. Nhưng sau đó, anh ta với cô học muội mây mưa trong chính ngôi nhà của chúng tôi. Còn tôi nằm sau cánh cửa, thậm chí không có khả năng quay người rời đi. Một năm sau khi cưới, sự ân hận của Châu Nhượng đã hoàn toàn tiêu tan. Trên con dốc, anh ta tự tay mở khóa xe lăn, đẩy tôi về phía dòng xe cộ. Chỉ nói một câu: “Đông Ca, anh không còn nợ em nữa.” Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi quay về năm thứ ba đại học. Trong tiệm massage chân, Châu Nhượng khiêm tốn cầm hộp dụng cụ, ngồi xổm trước mặt tôi.
Bạn Cùng Phòng Bất Ổn Bạn cùng phòng đam mê văn hóa Hàn Quốc. Để có làn da căng bóng, cô ta không biết kiếm đâu ra một loại tinh chất làm đẹp từ tinh trùng cá hồi, lén lút tiêm lên mặt. Nhưng bộ kim tiêm đã qua sử dụng của cô ta không bao giờ được khử trùng, giữa tiết trời mùa hè, chất lỏng đó tanh đến mức khiến người ta buồn nôn. Tôi khuyên vài lần không có kết quả, đành phải báo cáo với giáo viên cố vấn. Dụng cụ làm đẹp của cô ta bị tịch thu, cô ta cũng không vượt qua vòng tuyển chọn, nên đã trút hết cơn giận lên người tôi. “Con mẹ nó, mày biết tinh trùng cá hồi quý hiếm thế nào không, đồ nhải con, mày chỉ đố kỵ vì tao sắp ra mắt nên một phải hai phải muốn hủy hoại tao phải không!” Cô ta bỏ thuốc mê vào cốc nước của tôi, rồi gọi bạn trai người Hàn Quốc đôi mắt nhỏ xíu của mình đến, bắt nạt tôi đến chết. Khi mở mắt lần nữa, cô ta đang chu môi, tập làm dáng môi trái tim. “Sau khi tiêm xong thì da mặt có vẻ thực sự sáng hơn nhỉ! Cậu thấy đúng không?” Tôi che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt, đưa tay che miệng một cách phóng đại. “Ô-mô ô-mô, thật đấy, cậu mau tiêm thêm vài mũi đi.”
Cô Gái Nhận Tài Trợ Của Bố Tôi Sau kỳ thi đại học, bố tôi từ chối tiếp tục tài trợ cho Hứa Viên Viên. Vì cô ta đã bắt nạt tôi. Hứa Viên Viên không phục, trực tiếp đăng bài lên mạng: [Món quà của số phận đã âm thầm được gắn giá, tôi vẫn rất may mắn vì có cơ hội đi học.] Kèm theo hình ảnh là ảnh chụp tin nhắn bố tôi gọi cô ta đến cổng trường, cùng những vết bầm tím trên người. Bố tôi vì thế bị công kích trên mạng, giá cổ phiếu công ty thậm chí sụt giảm đến phá sản. Bố tôi không chịu nổi cú sốc, nhảy từ tầng thượng công ty xuống. Còn tôi mất đi sự che chở của bố, cũng bị những người dùng mạng đầy nghĩa khí công kích đến chết. Hứa Viên Viên lại vì vậy nổi tiếng, trở thành “bông hoa sen trắng kiên cường” được toàn mạng yêu mến. Tôi tức điên lên. Khi mở mắt lại, tôi quay về ngày Hứa Viên Viên phát động cuộc công kích trên mạng.
Trọng Sinh Xong Quét Sạch Nhà Dì Kiếp trước, chỉ vì ba tôi cứu dì trong tình trạng gần như k/h ỏ.a t h.â /n sau trận động đất… Mà bị cả nhà cậu, một nhà ba người, chửi rủa, đánh đập không ngừng. Mẹ tôi không những không bênh vực, mà còn lạnh lùng châm chọc: “Ông đúng là nh/ì.n hết người ta rồi, để người ta trút giận cũng đâu có gì quá đáng.” Sau đó, cậu đòi ly hôn với dì. Dì lại đổ hết tội lỗi lên đầu ba tôi: “Nếu không vì ông, anh ấy sao có thể ghét bỏ tôi?” “Ông ch .t đi là vừa, chỉ có ông ch .t rồi thì anh ấy mới quên hết mọi chuyện.” Dì đầu đ/ộc ba tôi, cấu kết với mẹ tôi dàn dựng hiện trường giả. Về sau, khi tôi bị em họ c/ư/ ỡng b/ứ.c, hắn đắc ý buột miệng tiết lộ chân tướng cái ch .t của ba tôi. Tôi định báo cảnh sát, liền bị hắn đ/ẩ/y xuống núi, ch .t ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra, tôi đã trọng sinh về đúng thời điểm vừa xảy ra trận động đất.
Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn Nhà hàng xóm thấy biển số xe tôi có 985, bèn nhờ tôi trong ba ngày thi đại học đưa con gái cô ta đến điểm thi, nói là để lấy chút vận may. Tôi còn đang do dự thì trước mắt hiện lên dòng chữ như trong livestream: 【Nữ chính xui xẻo nhất truyện đã lên sàn rồi!】 【Bà hàng xóm kia lười ch đi được, rõ ràng là không muốn dậy sớm nên mới tìm cớ đùn đẩy việc đưa con đi thi cho nữ chính!】 【Con gái bà ta cũng đâu có bình thường, sắp thi đại học đến nơi mà vẫn chat chit với bạn mạng đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, kết quả là ngày thứ hai thi xong thì bị nhồi máu cơ tim ngay trên xe nữ chính. May mà nữ chính vượt sáu đèn đỏ, đưa đến viện kịp lúc, không thì mất mạng rồi!】 【Cả nhà bọn họ không biết ơn đã đành, còn oán trách nữ chính lo chuyện bao đồng, hủy hoại tương lai sáng lạn 985 của con gái, rồi cuối cùng phóng hỏa thiêu chết nữ chính!】 【Tức đến tăng xông! May mà nữ chính trọng sinh rồi!】 Tôi bị hù cho rùng mình một cái, lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi phải đi làm, không rảnh.”
Ngày Tàn Của Các Người Vừa mới chuẩn bị ăn cơm, hàng xóm mới kế bên đã gõ cửa nhà tôi. “Nhà tôi có người thân mất, phải đi đám tang, có thể nhờ nhà chăm giúp Tiểu Hạo vài ngày không?” Mẹ tôi theo phản xạ định mở cửa, nhưng tôi kéo bà lại. “Chỉ là chăm một đứa trẻ vài hôm thôi mà? Có gì đâu?” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ, tôi chậm rãi nói: “Đứa nhóc đó bị rối loạn tâm thần siêu nam!”
Khi Người Vợ Không Tha Thứ Chồng tôi muốn ly hôn. Anh ta đưa ra hai lựa chọn: Một, nếu muốn giành quyền nuôi con thì phải ra đi tay trắng. Hai, nếu từ bỏ quyền nuôi con, anh ta sẽ chia cho tôi một nửa tài sản. Ở kiếp trước, tôi từ bỏ tài sản, chọn dắt con trai đi. Kết quả thân bại danh liệt, cuối cùng ch .t cóng ngoài phố không một bóng người. Kiếp này, tôi không muốn chọn gì cả, cũng chẳng ly hôn. Tôi sẽ kéo dài thời gian, chờ anh ta bệnh ch .t là được rồi.