Trọng Sinh
Vãn Tương Phùng Ta trọng sinh vào năm thứ mười sau khi băng hà. Hoàng hậu của ta đã trở thành nữ đế, còn ta tỉnh dậy thì đã hóa thành nam sủng của nàng. Không đúng, thông tin này liệu có phải quá chấn động không? Chấn động hơn nữa, chính là hiện tại ta đang y phục xộc xệch nằm trên long sàng của nữ đế. Còn tiểu hoàng hậu năm xưa của ta, giờ đây đang cúi người nằm trên người ta, nở nụ cười phong lưu khó cưỡng. Đầu ta tự nhiên ngứa ngáy, liệu đây có phải cảm giác đội mũ xanh không?
Vòng Lặp Tái Sinh Ta bắt gặp Quý phi cùng Hầu gia tư thông. Hầu gia siết cổ của ta. Vừa dùng sức, vừa thổi hơi bên tai ta: “Nhanh thôi, rất nhanh liền .” Đây là lần thứ ba ta bị hắn diệt khẩu.
Vạch Trần Lòng Người Hiểm Ác Con gái tôi bị kẻ giết người hàng loạt làm hại, tôi truy đuổi hắn hai mươi năm, đưa hung thủ ra trước công lý, đối phương lại không thừa nhận đã hại chết con gái tôi. Chồng cũ đã kết hôn với em gái tôi, con cái song toàn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Mà tôi lại vất vả quá sức nên sinh bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối. Trước khi chết, em gái nói cho tôi biết, con gái của tôi là do cô ta giết chết rồi chôn xác. Cũng chính cô ta cổ vũ tôi cho dù ly hôn cũng phải cố chấp truy đuổi hung thủ, đòi lại công đạo cho con gái. Em gái từng bước loại bỏ từng chướng ngại, chiếm lấy mọi thứ của tôi. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng đ ẩy cô ta ra khỏi cửa sổ, đồng quy vu tận. Lần nữa mở mắt, tôi được trọng sinh, trọng sinh vào buổi sáng hôm con gái mất tích.
Tuyết Rơi Đêm Hạ Sau khi phát hiện mình mới là công chúa thật, ta không còn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc trị ôn dịch nữa. Tỷ muội thân thiết Tô Nguyệt Tâm sau khi biết chuyện thì giận dữ đến mức tát ta mấy cái. “Lương y như từ mẫu, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn Đại Yến xác chất thành núi?” “Hay là ngươi vốn là gian tế do địch quốc phái tới, cố tình đầu độc bách tính?” Kiếp trước, kinh thành bùng phát ôn dịch, Tô Nguyệt Tâm một kẻ chẳng hiểu y lý lại đưa ra phương thuốc giống hệt với bài thuốc ta khổ công nghiên cứu. Nàng ta còn vu oan ta vì muốn được hoàng ân mà trộm phương thuốc của nàng ta. Một thời gian ngắn sau, hoàng đế nổi giận lôi đình. Ta cầu huynh trưởng Cố Trầm Uyên, người cùng làm ở Thái y viện, ra làm chứng, nhưng huynh lại chỉ cầu xin hoàng thượng ban cho ta một cái ch//ết toàn thây. Ta nhờ phu quân Lý Phán người đã từng thử thuốc ta bào chế cầu tình, vậy mà hắn lại quát ta là dư nghiệt tiền triều, trà trộn vào Thái y viện chỉ để hạ độc gi//ết vua.
Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân Kiếp trước, ngôi chùa bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du định xông vào cứu người. Bùi Cảnh Du bình an vô sự nhưng biểu cô nương Bùi gia là Hứa Miểu lại chôn thân trong biển lửa. Về sau, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, cùng ta vẽ lông mày, cùng trò chuyện, cầm sắt hòa minh. Cho đến khi ta sinh nở, hắn nhốt ta trong phòng, châm lửa đốt. Hắn nói: “Ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị lửa thiêu đốt.” Ta sống sờ sờ bị thiêu chết. Sau khi chết, ta mới biết được. Hứa Miểu kia căn bản không phải biểu cô nương Bùi gia, mà là tình nhân của Bùi Cảnh Du nuôi bên mình. Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, nước mắt lưng tròng buông tay hắn. “Bùi lang, Miểu Miểu… Miểu Miểu còn ở bên trong!”
Tái Thiều Hoa Ta và Mạnh Nguyên Hy cùng được người cứu khỏi biển lửa. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, nàng tài hoa kinh thế, sách luận thức tỉnh lòng người. Ngay cả vị hôn phu của ta, Thái tử điện hạ, cũng vì nàng mà muốn từ hôn. Nàng nói rằng, ở thế gian này, nàng là kẻ được định trước để chiến thắng. Ta chỉ hờ hững cười nhạt: “Trùng sinh một kiếp, ngươi vậy mà vẫn chẳng có chút tiến bộ nào…”
Kim Sai Thác Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận. Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước. Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn. Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi: “Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?” Người khác đáp: “Bùi gia.” “Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?” “Bùi Uyển chính là tân nương.”
Đoạn Tình Ký Phu quân của ta là Uy Viễn hầu, là vị hầu gia được người người ca tụng là bậc trượng phu mẫu mực. Thành thân đã 20 năm, chàng chưa từng nạp thiếp, không có ngoại thất, đến cả nơi phong trần cũng hiếm khi đặt chân tới. Ngay cả khi đích tử duy nhất qua đời, chàng cũng chỉ thu nhận nhi tử của cố giao đang tá túc trong phủ làm con thừa tự, chứ không hề rước thêm nữ nhân vào hậu viện. Thế nhưng, không ai hay biết, người chàng thật lòng yêu thương chưa bao giờ là ta. Lúc ta ch .t, mặc sa y mỏng, ăn đồ lạnh, đến ch .t cũng bị n/hét cá/m vào miệng. Chính tay chàng – Triệu Thanh Hứa, đưa ta đến chốn Diêm Vương điện, khiến ta mang nỗi oan khó giãi bày, có miệng chẳng thể kêu than. Chỉ là, chàng không biết… ta đã trọng sinh, quay về thời điểm nhi tử ta vẫn còn sống.
Ánh Sáng Cuối Con Đường Sau khi trọng sinh, câu đầu tiên ta nói chính là: “Phụ thân, nữ nhi không gả cho lang quân họ Thẩm nữa.” Thật ra, kiếp trước Thẩm Mặc Hành đối với ta rất tốt, phu thê hòa thuận, lễ nghĩa chu toàn. Chỉ là… có một điều khiến lòng ta nguội lạnh. Hắn từng nói, nếu có một ngày hắn chết đi, muốn được chôn cùng nha hoàn mất sớm tên A Sở: “A Sở sợ bóng tối, ta sợ nàng ấy sẽ hoảng loạn.” Trùng hợp thay, ta cũng sợ bóng tối. Nhưng Thẩm Mặc Hành chỉ có một. Vậy nên, đời này, ta không giành nữa. Ta tìm một người, nguyện ý khi về già sẽ nằm cùng ta trong chiếc quan tài tối om kia. Hắn nói hắn không sợ. Hắn ôm ta, nên ta cũng không sợ nữa. Chúng ta sắp thành thân. Thế nhưng Thẩm Mặc Hành… lại không đồng ý.
Nữ Tể Tướng Lúc Phương Hạc Hiên đến đòi bạc, ta vừa mới trọng sinh trở về. Tỳ nữ Đào Chi tức giận vô cùng: “Tiểu thư âu cũng là tuyệt sắc giai nhân, thế mà cũng gặp phải gã bạc tình, gã họ Phương đó chẳng lẽ não bị lừa đá sao?” “Nô tỳ chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy, ở ngoài chơi gái điếm hết tiền rồi còn đến tìm vị hôn thê đòi bạc, đúng là mở rộng tầm mắt!” Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng, cười rồi lại khóc. Đào Chi hoảng hốt, giọng mềm mỏng dỗ dành ta: “Tiểu thư sao lại khóc? Đều tại Đào Chi không tốt, là Đào Chi nói bậy.” “Tiểu thư đừng buồn, lão gia chắc chắn sẽ làm chủ cho tiểu thư.” Ta ôm lấy nàng khóc nức nở. Đào Chi là người tự bán mình vào nhà ta làm tỳ nữ. Nàng có năm muội muội, một đệ đệ, gia cảnh nghèo khó không đủ ăn, phụ mẫu nàng muốn gả nàng cho một lão già què đổi lấy tiền sính lễ, nàng không cam chịu số phận, lấy hết can đảm chặn xe ta lại, hỏi ta có nguyện ý mua nàng làm tỳ nữ hay không: “Chỉ cần ba lượng bạc, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, cả đời báo đáp ân tình của tiểu thư.” Sau khi Phương Hạc Hiên nắm đại quyền, hắn đã bán ta với Đào Chi vào lầu xanh, để ngăn những tên khách làng chơi làm nhục ta, nàng đã liều mạng tiếp khách, cuối cùng bị đánh chết ngay trên giường.
Em Họ Nghiện Làm Người Thứ Ba Em họ nghiện làm người thứ ba, nhắm mắt làm ngơ lời khuyên của tôi. Vì tương lai của nó, tôi nói chuyện này với người lớn, nó bị ép chia tay với tên đàn ông đã có gia đình kia. Một tháng sau, cuối cùng em họ cũng thông suốt rồi. Để bày tỏ lòng biết ơn, em họ mời tôi đến nhà làm khách, còn giúp tôi đặt sẵn khách sạn. Đợi tôi tắm rửa xong, lại phát hiện trên giường có một người đàn ông xa lạ. Một người phụ nữ dẫn theo một đám người xông tới điên cuồng đánh tôi, còn lột sạch quần áo của tôi quay video lại. Hóa ra vì để trả thù tôi, em họ dùng ảnh của tôi lên mạng hẹn một người đàn ông đã có gia đình. Tôi mất đi công việc, bị bạo lực mạng, không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tôi tự sát. Mở mắt lần nữa, tôi quay lại ngày phát hiện em họ quyến rũ đàn ông đã có gia đình.
Nhật Ký Xuất Giá của Tiểu Thư Đồ Tể Trưởng tử của Quốc công phủ không thể hành phòng. Đại tỷ gả sang đó, không chịu mượn giống, bị bức đến “u uất mà chết”. Nhị tỷ vào phủ làm kế thất, liên tiếp hoài thai, lại vì khó sinh mà mẹ con cùng mất. Để kết chặt mối giao hảo giữa hai nhà, Hầu phủ lại tìm về ta – người thất lạc bên ngoài. Hiện tại, bọn họ muốn gả một đứa đồ tể như ta đi…
Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm. Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc. Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý. Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản. Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia. Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn. Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng: “Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!” Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa. Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân. Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê. Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói: “Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.” Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng. Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn. Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích. Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn. Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm. Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng. Ta lặng lẽ chịu đựng. Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình. Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu. Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách. Cho đến ngày ta lâm bồn. Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn: “Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày. “Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…” “Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!” Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này. Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.
Ăn Cháo Đá Bát Đoạn Gia Hi là người chồng tôi tự mình chọn ở trại trẻ mồ côi. Hai mươi năm sau, hắn trở thành sói mắt trắng đ âm sau lưng ba mẹ tôi, mơ tưởng đến tài sản nhà tôi. Cuối cùng lấy tài sản nhà tôi làm sính lễ, cầu hôn với bạch nguyệt quang, người từng ở cùng trại trẻ mồ côi với hắn. Tôi ôm hận mà chet, lại trở về ngày cùng ba mẹ bước vào cô nhi viện.
Sống Lại Thay Đổi Bi Kịch Tin phu quân tử trận được đưa về kinh. Đích tỷ cùng cha khác mẹ của ta, hiện là Hoàng hậu, mượn danh nghĩa thăm hỏi binh sĩ, tự xin cùng ta đến doanh trại lo hậu sự. Nhưng ta biết rõ trong lòng… phu quân ta chỉ giả chết. Ở kiếp trước, hắn vì muốn cùng bạch nguyệt quang là đích tỷ bỏ trốn, đã cố ý giả chết để thoát thân, mặc kệ binh sĩ toàn quân và dân chúng. Kết quả khiến mười lăm thành thất thủ, xác chết chất chồng, máu chảy thành sông. Ở kiếp này, ta đã đến doanh trại trước một bước. “Niêm phong quan tài, lập tức chôn cất!”
Nhiếp Chính Vương Nàng cung nữ nọ hạ độc vào rượu của Thái tử nhưng lại bị ta phát hiện ra. Để bảo toàn tiền đồ cho Thái tử, ta đã tráo cốc rượu. Sau đó nàng cung nữ nọ với thị vệ tư thông bị phát hiện, Hoàng hậu tức giận nên ban chết cho bọn họ. Thái tử biết được, chỉ tỏ vẻ chán ghét: “Kẻ tiện tỳ không biết liêm sỉ, chết cũng đáng đời.” Nhưng sau khi đăng cơ, hắn lại ban thưởng ta – người đang mang thai, cho tên hoạn quan nô tài kia hành hạ đến chết. Lúc này ta mới biết, nàng cung nữ đã chết đó chính là bạch nguyệt quang mà hắn giấu trong lòng. Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã trở về buổi tiệc, lạnh lùng nhìn nàng cung nữ đó động tay động chân vào rượu.
Hoài Bão Của Thi Nghi Muội muội ta tư tình với người khác, đánh rơi khăn tay tại hiện trường. Để che giấu chân tướng, nàng vu oan cho một thư sinh nghèo kinh bạc mình, đánh gãy cả hai chân của hắn. Vì không đành lòng, ta lén mời đại phu chữa trị cho thư sinh, lại tặng một nghìn lượng bạc. Về sau, thư sinh đề tên bảng vàng, trở thành trọng thần trong triều, liền đến cửa cầu hôn ta. Ta cho rằng, đây là lương duyên trời định. Nhưng rồi, ngày muội muội bị trượng phu say rượu đánh chết. Hắn ngồi trầm mặc cả đêm, sau đó bóp chặt cổ ta, nói: “Lúc trước nếu không phải vì ngươi xen vào việc của người khác.” “Ta và Dung Dung đã sớm ở bên nhau.” “Là ngươi đã hại chết nàng.” Hắn hận ta thấu xương, tra tấn ta bằng đủ mọi cách. Ta bị rút mười ngón móng tay, đánh gãy hai chân, rồi chết cóng trong một đêm tuyết rơi. Lần nữa mở mắt ra, ta đã trở về ngày mà muội muội yêu đương vụng trộm.
Đích Muội Bình Đạm Như Cúc Đích muội tính tình đạm nhã như cúc, không tranh không đoạt. Phu quân của nàng muốn nạp bình thê vào phủ, ta liền dùng đường quan lộ uy hiếp hắn, buộc hắn đổi bình thê thành tiểu thiếp. Đích muội lại rưng rưng muốn khóc, oán trách ta tự ý làm chủ, khiến thanh danh không tranh không đoạt của nàng bị tổn hại! Sau đó lại nâng tiểu thiếp thành trắc thất, cho phép nàng ấy sinh hài tử rồi tự mình nuôi nấng. Thế nhưng, sau khi trắc thất thật sự hạ sinh một nam hài, đích muội liền sai nha hoàn thiếp thân hồi phủ báo tin cho mẫu thân, khiến mẫu thân lo lắng nàng ở nhà chồng địa vị không vững. Mẫu thân vì thế đích thân đến tận cửa lý luận, mang nam hài về bên cạnh đích muội để nàng nuôi dưỡng. Trắc thất chịu không nổi nỗi đau cốt nhục chia lìa, ngày ngày u sầu tương tư, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn. Đích muội lại trở về phủ, nổi giận trách cứ mẫu thân độc ác tàn nhẫn, khiến mẫu thân ở bên ngoài mang tiếng tâm địa rắn rết. Không bao lâu sau, nhi tử tám tuổi của đích muội đánh bị thương đích tôn của Thuận Thân vương, vội vã chạy về cầu phụ thân cứu giúp. Thuận Thân vương tuyên bố phải đánh gãy hai chân của ngoại sinh, đích muội lại về nhà, ép phụ thân giao nộp ngoại sinh. Phụ thân không đành lòng để ngoại sinh chịu khổ, bèn vác roi đến phủ Thuận Thân vương, quỳ gối nhận tội cầu xin tha thứ. Thuận Thân vương tức giận, đánh gãy hai chân phụ thân. Phụ thân hấp hối được đưa về phủ, đích muội lại làm ra vẻ công chính vô tư, quở trách phụ thân bao che ngoại sinh, không xứng làm mệnh quan triều đình. Thậm chí còn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Phụ thân mẫu thân hoàn toàn tuyệt vọng, đành ký xuống thư đoạn thân. Nào ngờ lại trúng kế của đích muội, nàng đem chứng cứ mưu nghịch của nhà chồng giấu vào thư phòng phụ thân. Cuối cùng, cả nhà chúng ta bị xử lăng trì mà ch.t, chỉ có đích muội nhờ vào thư đoạn thân mà giữ được một mạng. Lão thiên có mắt, để ta cùng phụ thân mẫu thân, trọng sinh trở về thời điểm đích muội loan tin phu quân nàng muốn nạp bình thê vào phủ…
Khương Ngu Kiếp trước, đích tỷ như ý nguyện gả cho Thái tử. Ta lại bị ban cho mã phỉ dùng để bình ổn nội loạn. Sau đó quân địch xâm phạm, Thái tử chết trận sa trường, đích tỷ bị người Hung Nô bắt đi, làm quân kỹ thấp nhất. Mà mã phỉ lại lập được chiến công hiển hách, trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân, còn ta được làm phu nhân, ta được hưởng trọn ngàn vạn sủng ái. Mở mắt lần nữa, ta trọng sinh trở về ngày bị ban hôn hôm đó. Đích tỷ đoạt trước mặt ta, lập lời thề son sắt: “Nữ nhi nguyện gả cho mã phỉ kia, lấy thân mình dẹp yên chiến hỏa!” Nhưng nàng ta lại không biết, người sống lại chưa bao giờ chỉ có hai người chúng ta. …
Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.