Hoàng Cung

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Nương Nương Giá Đáo! Kiếp trước, ta là một tên bạo quan, sau khi chết, âm phủ phán rằng ta giết chóc quá nhiều, nên trừng phạt kiếp sau làm nữ nhân. Ta chẳng hề để tâm, khi đi qua cầu Nại Hà còn đá lật cả nồi canh của Mạnh Bà, chẳng uống lấy một ngụm. Nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn trong gương, ta khẽ cười lạnh: Đây mà gọi là trừng phạt sao? Rồi sau đó, ta vào cung. Hoàng thượng: “Mỹ nhân, làm sủng phi không tốt sao? Sao nàng lại muốn trở thành cô cô chấp hình của Thận Hình Ti vậy?”

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta Liên tục đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, cha ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề. Ông sốt sắng tiến cung yết kiến bệ hạ, khóc lóc cầu xin bệ hạ ném ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo” lại. Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay mã phu của thư viện. Vì để dụ dỗ mã phu cưới ta, ta cứ cách vài ngày lại giả đáng thương mà chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì ngã vào lòng hắn bị thương, ngày mai thì giả bệnh nặng để hắn phải chăm sóc suốt đêm, ngày kia thì cùng hắn đàm đạo thâu đêm về nhân sinh và lý tưởng… Khó khăn lắm mới thuyết phục được mã phu gật đầu đồng ý, ta nửa đêm leo tường về nhà báo tin vui. Cha ta, sau khi xác nhận nhiều lần rằng người đến cầu hôn chính là mã phu, liền vớ lấy cái cuốc đuổi theo ta đòi chặt đứt huyết thống… Sáng sớm hôm sau, mã phu đến cửa cầu hôn. Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phía sau dẫn theo vài trăm cấm vệ quân. Lão cha ta, đang cầm cuốc đứng chắn trước cửa, chuẩn bị lấy mạng mã phu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bị dọa quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Ông vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Chắc dạo này quên đốt giấy tiền cho nương ngươi rồi, không ngờ lại mời được Thừa tướng – Diêm Vương này tới đây, nhìn trận thế này, chắc tên trời đánh ấy đến để tịch thu tài sản rồi…” Ta: … *蟒龍袞服 (mãng long cửu phục): Đây là loại trang phục đặc biệt dành cho quan lại cấp cao hoặc người có chức vị lớn trong triều đình, thường thêu hình mãng xà (rồng mãng) hoặc rồng, biểu tượng cho quyền lực.

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Vòng Lặp Tái Sinh Ta bắt gặp Quý phi cùng Hầu gia tư thông. Hầu gia siết cổ của ta. Vừa dùng sức, vừa thổi hơi bên tai ta: “Nhanh thôi, rất nhanh liền .” Đây là lần thứ ba ta bị hắn diệt khẩu.

Về Nhà Năm thứ năm xuyên không đến thời cổ đại, ta vẫn chưa tìm được cách trở về nhà, cuối cùng liền quyết định gả cho Tề Vương, người vẫn luôn theo đuổi mình. Ngày thành thân, hai chúng ta đã thành thật kể cho nhau nghe bí mật của mình. Ta nói với hắn: “Thật ra ta là người xuyên không, nếu chàng không tốt với ta, ta sẽ tìm cách trở về thế giới của mình, để cho chàng đi tìm người khác.” Tề Vương liên tục gật đầu, thề cả đời sẽ yêu ta như mạng sống. Nhưng sau đó, vị thanh mai trúc mã của hắn trở về… Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của hắn dần bị người khác hấp dẫn. Thất vọng đến cùng cực, ta lại bắt đầu tìm cách trở về. Đập đầu, treo cổ, nhảy hồ… ta đều đã thử hết. Nhưng thái độ của Tề Vương lại càng ngày càng lạnh nhạt. “Ta thấy nàng rất thông minh, sao lại bắt đầu dùng những thủ đoạn như vậy để tranh sủng?” “Xuyên không gì chứ, nàng thật sự cho rằng ta tin sao?” Ta mới biết, hóa ra từ trước đến nay hắn chưa từng tin ta.

Khúc Hát Của Đào Kép Cha ta háo sắc nhưng lại cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình, một lần say rượu trên thuyền hoa đã để mắt đến mẹ ta. Sau khi tỉnh rượu, cha ta thấy thân phận ca nữ của mẹ ta bôi nhọ ông, vì vãn hồi thanh danh, cha ta trước mặt mọi người đã mắng mẹ ta dùng thủ đoạn bỉ ổi, vì muốn leo lên quyền quý mà tính kế ông, thậm chí còn sai người đánh chết mẹ ta để chứng minh sự trong sạch của mình.

Hoa Yêu Trong Cung Tôi là một đóa hoa do Thẩm Diễn trồng, được hắn dốc lòng vun trồng, chăm bón. Vào ngày hắn thí quân* xưng đế, tôi cuối cùng tôi cũng biến thành người. (*G.iết vua) Giữa đêm, tôi len lén lẻn vào tẩm cung của hắn, nằm lăn ra ngủ bên cạnh hắn, lại bị bàn tay to lớn của hắn b.óp c.hặt lấy cổ. Tôi đáng thương nhìn hắn: “Trước giờ ta vẫn ngủ như thế này mà…”

Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Chiếc Lồng Vàng Ta là Trưởng công chúa cao quý nhất của Khương Quốc. Tất cả mọi người đều nói ta sinh ra đã là Công chúa lá ngọc cành vàng, sống an nhàn không cần lo lắng chuyện gì. Cho đến sau này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng huynh, đó là lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần, cẩn thận cầu xin: “Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ đưa muội đến Bắc Ngô để hoà thân.” Hoàng huynh rất tức giận, không tin vào tai mình: “Muội có biết hắn là người như thế nào không hả?” Tất nhiên là ta biết. Hoàng đế Bắc Ngô, phu quân tương lai của ta, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng lần này ta nhất định phải lấy hắn.

Công Chúa Bị Từ Hôn Ta trọng sinh về ngày Lương Văn Chi từ chối hôn sự tại Kim điện, nhìn thấy hắn nắm chặt tay nha hoàn của ta, thái độ kiên quyết. “Bệ hạ, Tiêu Thiến là người trong lòng vi thần, ngoài nàng ra, vi thần tuyệt đối không cưới bất kỳ nữ tử nào khác.” Là công chúa bị từ hôn, ta đích thân cầu xin ân điển cho hắn: “Phụ hoàng, nếu thế tử đã thâm tình như vậy, không cần miễn cưỡng nữa. Tiêu Thiến tuy là nha hoàn nhưng cũng là người hầu hạ ta tận tâm, không bằng phụ hoàng viết thánh chỉ ban hôn, cũng coi như thành toàn cho đôi uyên ương này.” Lương Văn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía ta, ta mỉm cười nhàn nhạt. Ta cũng rất tò mò, đời này không có sự giúp đỡ của ta, Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.

Công Chúa Ngốc A Man Tuổi nhỏ vì cứu thái tử, ta trở thành một quận chúa si ngốc, ngày ngày chỉ biết đi theo phía sau hắn. Ta từng tiểu tiện không kiềm chế ngay trước mặt mọi người, làm mất hết thể diện của hắn. Trước mặt người khác, thái tử chưa từng ghét bỏ ta nhưng sau lưng lại nắm chặt cổ tay ta, tức giận không thôi. Cho đến một ngày trong cung yến, hoàng gia gia muốn ban hôn cho ta, hỏi ta thích nam nhân nào. Thái tử siết chặt quai hàm. Mọi người đều cho rằng ta sẽ cầu hôn hắn. Ai ngờ ta lại bỏ qua thái tử, chỉ vào Trường Quảng Vương mặc áo tím: “Ta muốn gả cho hắn.” A Man ngốc nghếch, chỉ có một nguyện vọng này.

Ngoại Thất Đăng Cơ Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.

Công Chúa Ép Hôn Công chúa mang thai, nói là của ta, tiểu hoàng đế cuồng tỷ tỷ hết thuốc chữa, ép ta chịu trách nhiệm. “Bệ hạ, thần không có khả năng đó!” Ta kêu oan. Công chúa thân cao bảy thước, khuynh quốc khuynh thành, cúi mắt mỉm cười: “Tám tháng sau, nếu bản cung không có con, sẽ chỉ hỏi tội ngươi.” Ta sờ bụng, chua xót, mẹ con ta sắp xong rồi…

Thế Thân Công Chúa Ở chợ đêm, công chúa kéo tay nương ta, tự xưng là con gái của bà, từ đó tránh được truy sát. Nhưng cha nương ta lại vì thế mà chết oan. Đại bá đại nương nhận của nàng ta một trăm lượng bạc, bắt ta giả mạo nàng dẫn dụ sát thủ rời đi, còn nói: “Ngươi chỉ là một nha đầu nhà quê, có thể chết thay công chúa chính là phúc của ngươi.” Nhưng bọn họ không ngờ rằng, ta không những không chết, còn được đón về cung một cách huy hoàng. Sau này công chúa tố cáo ta là kẻ mạo danh, ta xoa chuỗi hạt trong tay, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Nha đầu nhà quê từ đâu tới cũng dám mạo danh bổn cung?”

Ước Nguyện Của Tướng Quân Ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, khi tân đế lên ngôi, hắn ban thưởng cho các công thần và hỏi ta mong muốn điều gì. Ta nói: “Ta muốn trở thành Hoàng Hậu.” Hoàng đế nghiến răng, chấp thuận. Nhưng trước ngày phong Hậu, ta lại bị đầu độc mà chết. Trong một diễn biến khác của giấc mơ, khi ta đưa ra yêu cầu, hoàng đế lạnh lùng từ chối, chỉ ban cho ta danh phận quý phi. Nhưng chỉ hai năm sau khi vào cung, ta vẫn lìa đời. Giờ đây, hắn lại đứng trước mặt, nhìn ta thật sâu và hỏi: “Diệp Hoài Tịch, nàng muốn gì?”

Hồng Trần Như Mộng Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.

Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, sau khi bị tước bỏ ngôi vị Thái tử phi, ta lâm trọng bệnh, mất đi thính giác cùng giọng nói. Thực ra, tất cả đều là ta giả vờ. Ta không muốn giao tiếp với người khác, vì vậy ta giả vờ tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi trở thành người câm điếc, Thái tử và các nương nương lại coi ta như thùng rác để trút bầu tâm sự. Biết được nhiều bí mật như vậy, ta không thể không tiến thêm một bước – Giả chết.

Lựa Chọn Bệ hạ lại nạp thêm một mỹ nhân. Dung nhan diễm lệ, thân hình mềm mại. Giống hệt ta lúc mười sáu tuổi. Tỳ nữ vì ta mà bất bình: “Người bầu bạn với bệ hạ ở lãnh cung tám năm là nương nương, người vào sinh ra tử vì bệ hạ là nương nương.” “Nàng ta là cái thá gì? Bệ hạ sẽ sủng ái nàng ta sao?” Ta chỉ nhấp một ngụm trà. Nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, ta sẽ trả lại thân xác này cho chủ nhân của nó ngay thôi. Hắn sủng ái ai yêu thương ai, liên quan gì đến ta? Nhưng khi bệ hạ phát hiện ra linh hồn trong thân xác này đã thay đổi, hắn đã phát điên. Cầu xin khắp chư thiên thần phật, chỉ mong đổi lại hoàng hậu của hắn trở về.