Hoàng Cung
Phong Tình Nguyệt Ý “Thê … thê chủ, ta đau quá…” Một cơn choáng váng qua đi. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy trên giường, một thiếu niên hoa lê đới vũ, trông đáng thương vô cùng. Cây roi trong tay ta bất giác rơi xuống đất. Ta là ai? Đây là đâu?
Mưu Kế Hậu Cung Tất cả mọi người đều cho rằng ta yêu Hoàng thượng, bao gồm cả Hoàng thượng cũng nghĩ như thế, nhưng mà ta biết, hắn chỉ là vũ khí của ta.
Phượng Điệp Trong Mộng Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…
Minh Nguyệt Bất Quy “Bẩm, con nguyện ý gả đi ạ.” Ta đứng ở phía sau giơ tay lên. Phụ hoàng có rất nhiều công chúa, nhưng người được sủng ái nhất là trưởng công chúa Trường Ninh, con gái đầu tiên của người. Còn ta là người vô giá trị nhất, phụ hoàng có lẽ đã quên rằng người còn có một đứa con gái là ta. Triều ta yếu kém bị nước Liêu lớn mạnh xâm chiếm, chúng yêu cầu trưởng công chúa phải hòa thân. Trưởng công chúa ôn nhu hiền thục, lại đoan trang, người đã thầm thương trộm nhớ thầy dạy cờ vây, Chu tiên sinh từ lâu. Hai người tình sâu nghĩa nặng, nhưng nay lại phải chia ly vĩnh viễn.
Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh Ngày ta phong phi, hắn ở ngoài cung quỳ một đêm. “Nương nương, bệ hạ đã quỳ một đêm, có cho ngài ấy đứng lên hay không?” “Hắn biết sai rồi sao?” “Bệ hạ suy nghĩ một đêm, nói phong hào Phúc Quý phi này quả thật không dễ nghe, nhưng cũng không phải ngài ấy chọn, nương nương tha cho ngài ấy đi.” Ta cười lạnh một tiếng: “Nói sai rồi, bảo hắn tiếp tục quỳ đi.” “Đến giờ lên triều…” “Vậy quỳ mà lên triều, triều thần có thể quỳ, còn hắn quỳ không được à?” Chờ ta rửa mặt xong thong thả đi tới tiền điện, lại thấy hắn đang yên ổn ngồi ở trên long ỷ, thật không nghe lời. Vì thế đêm nay hắn chỉ có thể quỳ thêm một đêm.
Thanh Bình Thiếu gia Hầu phủ đã qua đời, hắn chưa kịp cưới thê nên đứa con trong bụng ta là huyết mạch duy nhất của hắn. Mà ta chỉ nghĩ, kiếp này phải sống làm sao cho qua kiếp.
Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~
Kim Chi Ngọc Diệp Cha ta vì cố sủng, quyết định đưa một cô con gái vào cung. Nhưng các tỷ tỷ đều không muốn vào cung, khóc trời khóc đất. Ta yếu ớt giơ tay: “Cha, con muốn vào cung.” Thế là, năm bảy tuổi, ta ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ, được đưa vào cung.
Quỷ Diện Tướng Quân Sau khi mất trí nhớ, nhờ võ nghệ cao cường mà ta đã trở thành thị vệ của quân sư Phó Bắc Uyên. Để cứu hắn, ta đã mất đi thính lực, thân thể đầy thương tích. Mọi người đều nói ta vô cùng quan trọng với hắn. Phó Bắc Uyên từng viết từng nét vào lòng bàn tay ta: “Trên đời này, chỉ có ngươi là ta có thể tin tưởng.” Nhưng ngày ta hồi phục thính lực, lại nghe thấy hắn đùa giỡn với công chúa: “Nàng ta là một con dao rất hữu dụng, khi không còn giá trị, chỉ cần ta nói một câu, nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện đi chết.” Sau đó, ta như ý hắn ngã xuống vực sâu, mai danh ẩn tích. Khi Phó Bắc Uyên điên cuồng đi tìm ta, ta đã nhớ lại tất cả. Hóa ra ta là tướng quân của nước địch…
Tình Chàng Ý Thiếp! Ta là nữ nhân mà Tam hoàng tử Sở Hy Hách yêu thương nhất, nhưng sau này hắn chán ta cưới một vị Vương phi mới. Ta bị Vương phi mới cưới của hắn ép uống thuốc tránh thai, nhưng hắn chỉ cười nhạt: “Không cần thiết, thân thể của nàng ta bản vương đã sớm không muốn chạm vào nữa rồi.” Nhưng ta vẫn mang thai. Tam hoàng tử cười lạnh: “Là lần bản vương say rượu phải không? Thật là xem thường khả năng tranh sủng của ngươi.” Ngay lập tức, Thái tử mặc áo bào dài bảo vệ ta sau lưng. “Tam đệ nói đùa rồi, Thái tử phi cần gì tranh sủng. Đông cung ngoài nàng ra, sẽ không có người thứ hai.”
Toái Hoa Phùng Xuân Sinh Ta nhặt được một tiểu nha đầu thoi thóp bên vệ đường, liền mang về nhà. Nào ngờ đầu óc nàng lại hỏng mất, suốt ngày mơ tưởng mình là công chúa trong cung. Ta há có thể nuông chiều nàng? Bắt nàng làm việc, dạy nàng cán bột, để khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia bị nắng chiếu đến đen bóng. Một ngày nọ, tiểu nữ nhi cùng ta tranh cãi, tức giận bỏ chạy. Ta tìm khắp nơi không thấy, lại thấy một thái giám trong cung đến. Hắn nói, Hoàng thượng truyền ta nhập cung. Rồi còn mỉm cười cúi người hành lễ: “Công chúa muốn mời ngài làm Hoàng tẩu của nàng.”
Vân Tiêu Vũ Tễ Sau khi được nhiếp chính vương hậu táng theo lễ nghi của vương phi, linh hồn ta vẫn luôn lơ lửng trên một cung điện. Nơi đó có một nữ nhân gầy gò, không mảnh vải che thân, trên làn da như vỏ cây là những vết thương mới cũ đan xen. Cho đến khi nàng ta lấy ra một con búp bê quen thuộc, ta mới bàng hoàng nhận ra, nữ nhân điên này chính là tỷ tỷ đã thay ta gả vào hoàng gia. Linh hồn ta phát ra tiếng kêu gào đau đớn, ta đột nhiên nhận ra, cả cuộc đời này ta đã ích kỷ đến mức vô lý. Vào khoảnh khắc nàng ta buông tay, ta trở về năm mười lăm tuổi. Ngay khi ta vui mừng khôn xiết, ta nhìn thấy ánh mắt căm hận của tỷ tỷ đang quỳ trong từ đường.
Tuế Tuế Vô Ngu Khi còn nhỏ, ta nhặt được Thái tử, cùng hắn đi ăn xin suốt ba năm. Về sau, Thái tử được tìm lại, ta được Hoàng đế nhận làm nghĩa nữ. Mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ được hứa gả cho Thái tử. Nhưng Thái tử lại đính hôn với đích nữ của Quốc công phủ. Ngày sinh nhật của hắn, hắn cười nói trước mặt mọi người: “Thiên hoàng quý tộc, sao có thể sánh đôi cùng kẻ ăn mày?” Ta nâng chén, chân thành chúc hắn: “Năm tháng vô ưu.” Hắn còn chưa biết, ta đã nhận thánh chỉ hòa thân. Từ đó về sau, mỗi năm đều không còn A Ngu.
Trọng Sinh Ta Phò Tá Tam Hoàng Tử Lên Ngôi Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.
Tuế Tuế An Ninh Ngày ta bị nhốt vào lãnh cung, tuyết lớn bay đầy trời, băng trên mái hiên dày hơn một thước. Tiểu thái giám áp giải ta tới cảm thấy vừa lạnh vừa xui xẻo, đẩy ta vào cửa lớn lãnh cung rồi vội vàng bỏ chạy. Trong Hợp Hoan cung của Quý phi hàng đêm vang lên tiếng hát ca, mà ta chỉ là người nàng tiện tay bắt tới để chịu tội thay mà thôi.
Trọng Sinh Thay Đổi Vận Mệnh Đích tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng sau khi chết lại được cuốn bằng một tấm chiếu rách bị nâng ra khỏi phòng thái giám. Người mà đích tỷ một lòng muốn gả là tên hoàng đế bạc tình bạc nghĩa, vứt bỏ nàng như một chiếc giày rách. Còn ta vì có công cứu trưởng công chúa nên được phong làm hộ quốc công chúa, vô cùng tôn quý. Cho đến khi đích tỷ chết, nàng vẫn luôn nghĩ rằng ta trôi qua viên mãn hạnh phúc. Trở về kiếp này. Đích tỷ không vào cung, lại cứu công chúa trước ta một bước. Nhưng nàng không biết. Hộ quốc công chúa, là phải thay công chúa hòa thân với man di, bị tươi sống hành hạ đến chết.
Con Đường Leo Lên Hậu Vị Khi đang làm chuyện ấy với Vương gia, thì ái thiếp của hắn bị đau tim. Hắn không mặc quần áo liền cứ thế chạy đến. Ta cũng gấp gáp chạy tới. Còn nhanh hơn hắn một bước, ấn vào ngực ái thiếp, mặt đầy vẻ thương xót: “Ta xoa bóp cho nàng một chút, một chút nhé.”
Tiểu Phúc Bảo Trên đường chạy nạn, cha mẹ nuôi đã bỏ rơi ta. Ta đi từng nhà hỏi, ai muốn nhận nuôi trẻ con không? Hỏi đến nhà thứ một trăm, một thư sinh nghèo đã cho ta nửa củ khoai lang. “Từ nay, con là Phúc Bảo, còn ta là cha của con.” Ta nhìn màu sắc vận khí trên đỉnh đầu của cha, “Cha đi về phía Bắc, tiền đồ vô lượng!”
Cố Nhân Đã Xa Trúc mã của ta trên chiến trường bị thương, quên mất ta. Hắn yêu một cô nương nơi biên ải. Ta dây dưa suốt ba năm, cuối cùng vẫn không có kết quả. Trong lúc tuyệt vọng, ta hỏi hắn: “Nếu một ngày nào đó, chàng nhớ lại những gì chúng ta từng có, liệu chàng có hối hận vì đã đối xử với ta như vậy không?” Hắn không quay đầu, chỉ nói một câu: “Không hối hận.” Nhưng vào đêm trước ngày ta thành thân với người khác. Hắn trần trụi quỳ trong mưa, dập đầu đến vỡ nát ba nghìn bậc thang. Hắn nói, hắn đã hối hận rồi.
Tạo Ra Thịnh Thế Tướng quân cứu được một cô nương. Muốn ta nhường lại vị trí chính thất. Ta cầm phong thư bỏ vợ mà cười lạnh: “Cố Niên Vũ, ngươi quá tự mãn rồi đấy.” Ngươi có thể điều khiển ngàn quân, còn ta có thể khống chế vạn quỷ. Nếu như không có ta, làm sao ngươi có được chiến công hiển hách như hiện tại?