Hoàng Cung

Vòng Lặp Tái Sinh

Vòng Lặp Tái Sinh Ta bắt gặp Quý phi cùng Hầu gia tư thông. Hầu gia siết cổ của ta. Vừa dùng sức, vừa thổi hơi bên tai ta: “Nhanh thôi, rất nhanh liền .” Đây là lần thứ ba ta bị hắn diệt khẩu.

Ngoại Thất Đăng Cơ

Ngoại Thất Đăng Cơ Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung

Sổ Tay Ăn Dưa Ở Đông Cung Ta là thê tử bị phế truất của Thái tử, sau khi bị tước bỏ ngôi vị Thái tử phi, ta lâm trọng bệnh, mất đi thính giác cùng giọng nói. Thực ra, tất cả đều là ta giả vờ. Ta không muốn giao tiếp với người khác, vì vậy ta giả vờ tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi trở thành người câm điếc, Thái tử và các nương nương lại coi ta như thùng rác để trút bầu tâm sự. Biết được nhiều bí mật như vậy, ta không thể không tiến thêm một bước – Giả chết.

Công Chúa Thật Trở Về

Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.

Phán Phán Của Hắn

Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.

Lựa Chọn

Lựa Chọn Bệ hạ lại nạp thêm một mỹ nhân. Dung nhan diễm lệ, thân hình mềm mại. Giống hệt ta lúc mười sáu tuổi. Tỳ nữ vì ta mà bất bình: “Người bầu bạn với bệ hạ ở lãnh cung tám năm là nương nương, người vào sinh ra tử vì bệ hạ là nương nương.” “Nàng ta là cái thá gì? Bệ hạ sẽ sủng ái nàng ta sao?” Ta chỉ nhấp một ngụm trà. Nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, ta sẽ trả lại thân xác này cho chủ nhân của nó ngay thôi. Hắn sủng ái ai yêu thương ai, liên quan gì đến ta? Nhưng khi bệ hạ phát hiện ra linh hồn trong thân xác này đã thay đổi, hắn đã phát điên. Cầu xin khắp chư thiên thần phật, chỉ mong đổi lại hoàng hậu của hắn trở về.

Ngọc Tử Hành

Ngọc Tử Hành Ta, Ngọc Tử Hành, 3 tuổi mất mẹ, 5 tuổi mất cha, 6 tuổi mất tổ mẫu, đúng là nhân trung long phượng! À không, là thiên sát cô tinh! Bá phụ bất chấp nguy hiểm tính mạng nuôi ta đến mười ba tuổi, kết quả thì sao, bàn chuyện hôn sự với trưởng tử Đường gia Nam phủ, trưởng tử sốt cao rồi chet; bàn chuyện hôn sự với thế tử nhà Trần hầu Tây Kinh, thế tử ngã ngựa rồi m//ất… Những chuyện như thế khiến cả Đại Nghiệp nghe thấy tên ta đều sợ mất mật. Đến mức ở Đại Nghiệp có hai điều có thể dọa trẻ con ngừng khóc ban đêm: Một là tướng quân họ Ngọc đến đ//ánh mông ngươi, hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, tướng quân họ Ngọc chính là bá phụ ta, nên nhà họ Ngọc chúng ta trong việc giáo dục trẻ nhỏ có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng. Tất nhiên, dưới trướng bá phụ có biết bao nhiêu người, có không ít người thà hy sinh một đứa con cũng muốn thỏa mãn mong muốn của bá phụ là gả ta đi. Nhưng họ đều là những thúc bá từng bế ta, mua kẹo cho ta hồi nhỏ, ta không nỡ để họ tuổi trung niên lại mất con, nên lần lượt từ chối. Ta luôn cảm thấy có lẽ mình không thể gả đi, năm mười tám tuổi tự mình đến Ngọc Hoa Quán tìm lão đạo sĩ, hỏi xem có con đường nào để làm đạo cô không. Ai ngờ lại tình cờ gặp phải Thái hậu. Thái hậu cùng ta uống trà một lúc, bàn về việc tu sửa Ngọc Hoa Quán, còn thưởng cho ta một chiếc vòng tay. Rồi, một đạo ý chỉ ban xuống, ta trở thành Ngọc Chiêu Nghi trong hậu cung.

Liên Hoa

Liên Hoa Có lời đồn rằng, nữ tử bẩm sinh đã mang ấn ký hoa sen trên người ắt sẽ là hồng nhan họa thủy, dẫn đến chiến loạn khắp nơi. Khi lời ấy đến tai Quý phi, nàng lập tức hạ lệnh cho người đi khắp dân gian truy tìm nữ tử ấy, quyết tâm trừ khử để diệt hậu hoạ. Tin dữ truyền tới Giang Lăng, tiểu thư Tống gia lòng hoảng loạn không yên. Trên người nàng quả thật mang một ấn ký hoa sen, nếu để Quý phi biết được, e rằng khó mà toàn mạng. Người trong lòng nàng, vì để cứu nàng đã quyết định tìm một cô nương khác, khắc ấn ký hoa sen lên lưng người đó, thay Tống tiểu thư tiến cung chịu nạn. Việc này vô cùng nguy hiểm, dù thưởng vàng bạc hậu hĩnh, vẫn chẳng mấy ai dám nhận. Cho đến khi ta đến chợ quỷ xé bảng nhận nhiệm vụ: “Ta nguyện đi.”

Nam Phụ Thâm Tình Trọng Sinh

Nam Phụ Thâm Tình Trọng Sinh Sau hai mươi năm xuyên qua truyện ngược, ta mới biết phu quân của ta, Bùi Độ, là người được trùng sinh. Mỗi lần gặp gỡ sau khi xuyên đến, đều là do hắn tỉ mỉ tính toán, bởi vì ở kiếp trước cùng thời không, ta đã nhiều lần hãm hại nữ chính. Thậm chí cưới ta, cũng là Bùi Độ muốn ngăn ta gả cho nam chính, để thành toàn cho nam nữ chủ. Chỉ vì thân phận ban đầu của ta là nữ phụ độc ác đáng ghét, là chướng ngại vật trên con đường hạnh phúc của nam nữ chủ. Nhưng đó không phải là ta, ta cùng nữ chính đã trở thành bạn thân không chuyện gì không nói, đối với nam chính thì tránh xa, cuối cùng gả cho nam phụ si tình nhất trong truyện. Nhưng những điều trước đó đều là thật, còn câu cuối cùng chỉ là ta tưởng tượng. Bùi Độ si tình, nhưng ta lại quên mất rằng đối tượng si tình trong thiết lập nhân vật của hắn lại không phải là ta. Ngày ta nhìn thấy nhật ký Bùi Độ giấu trong ngự thư phòng, ta đã xuất cung tìm nữ chính. Bùi Độ biết được, vội vã đuổi đến, rút kiếm thẳng về phía bóng lưng ta. Mũi kiếm từ sau gáy đâm tới, lạnh như băng, áp sát mạch đập, bên tai là giọng nói lạnh lùng của hắn: “Đứng lại, đừng đến gần nàng.” Hóa ra, Bùi Độ luôn ôn nhu cũng có thể tuyệt tình như vậy.     Sắp tới mê truyện có kết hợp với lazada tung ra một loạt mã giảm giá, các mã 30/150k 60/300k 100/150k, ai là tín đồ săn sale của Lazada, shopee thì join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhe😘

Ngày Ngày Hạ Triều Đều Thấy Ái Phi Tìm Đường Chết

Ngày Ngày Hạ Triều Đều Thấy Ái Phi Tìm Đường Chết Tiểu Xuân nói: “Hoàng thượng đã quay về rồi, hơn nữa còn ôm trong lòng một nữ nhân không rõ sống chết!” Ta đáp: “Ồ ồ, vậy không rõ sống chết chẳng có gì đáng lo ngại sao?” Tiểu Xuân nói: “Nương nương! Người sắp thất sủng rồi, mà còn có tâm trạng nói mấy câu đùa cợt thế này!” Ta nói: “Theo ý ngươi thì nên làm thế nào?” Tiểu Xuân lấy ra gói thạch tín đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Chúng ta dùng cách cũ, giải quyết người đó đi!” Ta đáp: “Hay để bản cung tự giải quyết chính mình cho xong vậy.” Vì thế, ta nhanh như chớp cầm gói thạch tín trên bàn, cắn một miếng, Trong tiếng khóc than kinh thiên động địa của Tiểu Xuân, Ta mừng rỡ chờ đợi lúc kịch độc phát tác mà chết.

Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung Đây là năm thứ ba ta ở trong lãnh cung. Ta cũng không biết tại sao mình lại bị đày vào đây, vì ta nghĩ thân phận ban đầu của mình cũng khá tốt. Giống như tám mươi phần trăm các cô gái xuyên không khác, ta tỉnh dậy trên một chiếc giường siêu rộng tám người vẫn nằm vừa, bên cạnh ta là Hoàng đế mặc áo màu vàng sáng, thêu hình rồng, đang nhìn ta. Tại sao vừa mở mắt ta đã biết hắn là Hoàng đế? Bởi vì hắn đã nói một câu. Hắn nói: “Người đâu, truyền chỉ của trẫm, phế truất Hoàng hậu vào lãnh cung.”

Quốc Sư

Quốc Sư Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất qua đời. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Thiên Mệnh Hoàng Nữ

Thiên Mệnh Hoàng Nữ Quốc sư nói nhà ta sẽ sinh ra Thiên Mệnh Hoàng Nữ. Bởi vậy tỷ tỷ từ khi sinh ra đã danh chấn kinh thành, nhận hết sủng ái. Nhưng bọn họ không biết, Chu gia còn có ta.

Dung Hi

Dung Hi Vị hôn phu của ta đã trở về sau khi xuất chinh. Hắn mang theo một nữ tử—nàng vận trường sam đỏ, bên hông đeo loan đao, cưỡi ngựa từ cổng thành tiến vào, kiêu hãnh rực rỡ, tựa như sắc đỏ của những rừng hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi đồi vào mùa xuân. “Thì ra cô nương mà Ninh Trăn thích là như vậy.” Nàng khoanh tay nhìn ta, khẽ nhướn mày, giọng điệu không lộ ra vui buồn. Còn Ninh Trăn chỉ thở dài, liếc nàng một cái đầy bất đắc dĩ. “Lời hứa khi còn nhỏ, không thể tính được.” Lời hứa khi còn nhỏ, không thể tính được… Ta đợi hắn ba năm, cuối cùng lại chỉ nhận được một câu như thế.

Dưỡng Tử Vi Hoạn

Dưỡng Tử Vi Hoạn Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Đời Này Không Phụ

Đời Này Không Phụ Ngày Thái Tử đăng cơ, ta bắt gặp hắn cùng nữ nhi của tội thần là Thẩm Kiều đang ân ái trên giường. Hắn che chở nàng ta sau lưng: “Ta và Kiều Kiều quen biết từ nhỏ, không đành lòng để nàng ấy trở thành quan kỹ.” “Ngươi là Hoàng Hậu, nên có lòng khoan dung.” Ta không nói một lời, quay người rời đi. Sau đó, phụ thân ta giúp Bùi Hoành ngồi vững trên ngai vàng, nhưng hắn lại vu cho phụ thân ta tội mưu phản. Ngày đó, phủ Thừa Tướng máu chảy thành sông, ta ở trong hậu cung bị loạn côn đánh chết. Thẩm Kiều giẫm lên mặt ta: “Lâm Tiêu Tiêu, để phụ thân ngươi tố cáo phụ thân ta mưu phản, đây chính là báo ứng của các ngươi!” Hai tháng sau, thanh mai trúc mã của ta là Mộ Cẩn An khởi binh tạo phản, huyết tẩy hoàng cung. Ngũ hoàng tử đạp lên máu của Bùi Hoành cùng Thẩm Kiều leo lên hoàng vị, nhưng Mộ Cẩn An lại rút kiếm tự vẫn trước mộ ta. Hắn nói: “Tiêu Tiêu, đừng sợ, ta đến gặp nàng đây.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày sinh thần mười tám tuổi. Hoàng đế đang cười híp mắt hỏi ta: “Tiêu nhi, muốn gả cho dạng phu quân nào?”

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Tiểu Phúc Bảo

Tiểu Phúc Bảo Trên đường chạy nạn, cha mẹ nuôi đã bỏ rơi ta. Ta đi từng nhà hỏi, ai muốn nhận nuôi trẻ con không? Hỏi đến nhà thứ một trăm, một thư sinh nghèo đã cho ta nửa củ khoai lang. “Từ nay, con là Phúc Bảo, còn ta là cha của con.” Ta nhìn màu sắc vận khí trên đỉnh đầu của cha, “Cha đi về phía Bắc, tiền đồ vô lượng!”

Lòng Đa Nghi Của Đế Vương

Lòng Đa Nghi Của Đế Vương Vào năm thứ mười sau khi mẹ ta xuyên không đến đây, phụ hoàng đã thay lòng đổi dạ. Hắn từng khen mẹ ta có tư tưởng mới lạ “Mọi người đều bình đẳng”, giờ lại thành “Yêu ngôn hoặc chúng.” Hắn từng hứa với mẹ ta chỉ có một vợ một chồng nhưng đêm nào cũng có người mới được khiêng vào Dưỡng Tâm điện. Sau đó, để được trở về nhà, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách. Có lúc mẹ cố tình ngâm mình trong hồ ở ngự hoa viên, có lúc chạy lên Lâu Tẩy Tinh nhảy xuống. Nhưng mẹ không về được nhà. Bởi vì mẹ đã ngã hỏng đầu rồi. Lần này, mẹ nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất phụ hoàng.

Viên Mãn

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~