Hoàng Cung
Giang Tụng Khi hoàng đế thành hôn với bạch nguyệt quang của mình, ta cô đơn trút hơi thở cuối cùng trong lãnh cung. Mọi người đều không phát hiện ra hơi thở của ta nhưng không ai biết rằng ta là truyền nhân duy nhất của môn bế khí công. Hoàng đế khóc nức nở trước mộ ta nhưng ta đã chạy đến biên ải, ăn uống thỏa thích trong tửu lâu, tiện thể sờ cơ bụng của tiểu lang quân Tây Vực. Những ngày tháng đáng lẽ sẽ trôi qua vui vẻ như vậy, cho đến khi có một trận động đất làm sập lăng mộ hoàng gia, hoàng đế phát hiện trong quan tài của ta chỉ toàn là khoai tây thối. Ngày đó, thiên tử nổi giận, quyết đào đất ba thước, cũng phải tìm ra ta. Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
Uyển Nương
Cải Mệnh Ta dùng sự trong sạch cứu Tiêu Cẩm Hạc một m//ạng. Hắn lại nhận định là ta ham muốn vị trí Thái tử phi, cố ý làm như vậy. Sau đó quân địch vây thành, chỉ đích danh muốn Thái tử phi hiến tế mới bằng lòng ngừng chiến. Tiêu Cẩm Hạc cười gật đầu, đáp: “Có thể.” Hắn nói ta c//ướp đồ của tỷ tỷ, đã đến lúc trả lại. Hắn treo ta ở trên thành lâu, tùy ý để ta bị vạn tiễn xuyên tim. Hắn có một trăm cách để chuyển bại thành thắng, nhưng hắn nói, kết cục như vậy, là ta gieo gió gặt bão.
Cành Mai Giữa Trời Xuân Từ nhỏ ta đã có khuôn mặt giống với đại tiểu thư Từ gia, nhưng khi nàng sắp xuất giá thì ta lại hoán đổi thân phận với nàng. Chẳng vì điều gì khác, chỉ bởi vì khi chuẩn bị xuất giá, nàng phát hiện ra mình có thai. Ba tháng sau, Từ Phượng Uyển với khuôn mặt tái nhợt đến khóc lóc cầu xin đổi lại thân phận. Ta mỉm cười nói: “Tiện tỳ từ đâu đến mà lại gấp gáp cầu chet như vậy?”
Duy Nguyện Chiêu Chiêu Khi ta mười tuổi, mẹ sinh ra đệ đệ. Tổ mẫu đã bán ta cho một kẻ buôn người với giá mười lạng bạc. Ta bị đưa đến trước mặt một nam nhân trông yếu ớt và lạnh lùng. Khi thấy ta, hắn nổi cơn giận dữ. Ta rụt rè cúi đầu xuống, hắn nhìn ta rồi thở dài và nói: “Thôi được, trước mắt cứ ở lại trong phủ đi.” Sau đó, cha mẹ đến tìm ta. Hắn lạnh lùng đưa tay đẩy ta ra phía sau lưng và nói: “Phủ Minh Vương chỉ có một Minh An Quận chúa, còn về con gái của hai người, ta không biết.”
(Ngoại truyện cuối của “Nhất Mộng Như Sơ”) Trưởng Công Chúa Ta là Trưởng Công chúa của Đại Khánh. Dù mang danh là Trưởng Công chúa, nhưng ta nhỏ hơn Cửu hoàng huynh đến bảy tuổi. Phụ hoàng của ta là một minh quân bảo vệ giang sơn, chỉ có điều người có rất nhiều con trai. Khi mẫu phi sinh ta, Cửu Hoàng huynh đã tròn bảy tuổi. Ta là con gái đầu tiên của phụ hoàng, so với những đứa con trai khác, phụ hoàng dành cho ta tình yêu thương sâu đậm hơn hẳn. Từ khi ta bắt đầu nhớ được, ta thường ngồi trên đầu gối của phụ hoàng, hoặc được ông bế trong lòng hoặc cõng trên lưng. Trong cung, ngoài ta ra, các hoàng huynh và hoàng muội khác đều không được đãi ngộ như vậy. Mẫu phi của ta vốn chỉ là một mỹ nhân, nhờ sinh ta mà được phong làm Huệ Phi. Kể từ khi ta chào đời, trong hậu cung liên tiếp có thêm ba vị công chúa nữa, nhưng họ không thể sánh được với ta. Trong số các hoàng tử và công chúa, chỉ mình ta có thể gọi phụ hoàng là cha, và cũng chỉ mình ta có thể đi học cùng với các hoàng huynh. Có lẽ như phụ hoàng nói, ta thật sự thông minh chăng? Nhưng ta đoán rằng phần lớn là do ta có vẻ ngoài xinh đẹp.
Tích Dư Hoan Ta là thủ lĩnh bè phái gian thần, cũng là nữ cải nam trang. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, ta lại đi thích Ngự sử Lan đài Tần Độ vốn là người phong quang tễ nguyệt*. Ta lần lượt đăng đài cao, hắn liên tục tấu ta tham. Ta bỏ qua hiềm khích lúc trước mà thay Tần Độ cản một mũi tên, người này lại suốt ngày làm phiền ta, khuyên nhủ ta đi hoàn lương. “A Vọng, ngài đừng tham lam như vậy nữa, ta sợ lắm, bổng lộc của ta cho ngài hết mà!” “A Vọng, tham nữa là phải tội chém đầu đấy!” Đến khi ta bị chém đầu thật, y lại dốc sức bày mưu đặt kế, không chỉ cứu mạng ta mà còn rửa sạch thanh danh cho ta.
Cửa Cung Sâu Thẳm Ta là con gái nhà quan do hoàng đế khâm điểm tiến cung. Một tờ thánh ý, được phong làm quý phi. Người người hâm mộ ta mệnh tốt, nhưng nào có biết trong lồng vàng, chim sẻ khó bay. Ngày đó tiến cung, ma ma hầu hạ ta tắm rửa nói: “Hoàng đế dịu dàng thiện lương, nương nương chớ sợ.” Nhưng thâm cung sâu mười trượng này, xương trắng phủ đầy đất. Đủ loại chuyện đáng sợ, đều do một tay hắn gây nên mà ra.
Độ Sương Tuyết Vào ngày ta tròn mười lăm, tuyết rơi dày đặc, hắn nói muốn từ hôn. Nhìn nam nhân trước mặt với dáng vẻ thanh tú nhưng ánh mắt đầy hận ý, ta hiểu ra – hắn, cũng như ta, đã sống lại một lần nữa. Kiếp trước, người hắn yêu vào cung làm phi, hắn buộc phải thành hôn với ta. Ba năm phu thê, hắn chỉ dành cho ta sự lạnh lùng và căm hận. Sau khi người trong lòng khó sinh qua đời, hắn đ//iên cuồng châm lửa th//iêu rụi phủ nhà họ Tạ, kéo cả ta cùng chet theo. Giờ đây, khi được sống lại, hắn chắc chắn muốn được ở bên người hắn yêu. Trước hòn giả sơn, hắn vội vã từ hôn, ánh mắt lại hướng về đường tỷ của ta: “Là ông trời có mắt, thành toàn cho lòng ta.” Sau hòn giả sơn, nam nhân khoác long bào màu vàng sậm cúi người ghé sát bên tai ta: “Chẳng phải đúng thế sao?”
Lưỡng Thế Hoan Trưởng công chúa lại muốn gả cho nam nhân ta thích!Ta tức giận muốn tuyệt giao với nàng, công chúa nắm cằm ta, tức giận nói: “Bổn cung cưng chiều ngươi mười năm, vậy mà còn không bằng một nam nhân hoang dã bên ngoài!”Ta miệng không lựa lời nói: “Nếu ngươi là nam nhân, vậy ta sẽ không yêu ai hết, chỉ gả cho ngươi!”Lúc đó công chúa liền cười.
Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm đó tình cảm sâu nặng nhất, vị tiểu tướng quân danh chấn biên cương dùng toàn bộ chiến công cầu hôn ta trước mặt phụ hoàng. Nhưng ba năm sau, một nữ nhân bế theo con tìm đến cửa, rơi lệ cầu xin ta dung nạp mẹ con nàng. Phu quân nói, hắn chỉ là vô tình uống say, mới phạm phải sai lầm lớn đến vậy. Mẹ chồng lại bảo, ta đã cắt đứt tiền đồ của phu quân, thì không thể lại cắt đứt con nối dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, nói phu nhân đương gia ở kinh thành ai chẳng từng trải như vậy. Chỉ có người tỷ tỷ từng đối đầu với ta, vỗ vai ta, lạnh nhạt nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay muội. Sau này lại để phu quân quyết định thay muội.” “Còn bây giờ, muội nên học cách tự mình trưởng thành. Dù sao thì… muội cũng đã có một đứa con gái rồi.” Ta cúi đầu, nhìn con gái nhỏ bé trong lòng, còn đang mút ngón tay. Ta hiểu, nếu ta mềm yếu, con gái ta sẽ không biết thế nào là kiên cường. Nếu ta để người ta khinh nhờn, nàng cũng sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này — đến lượt ta ra tay rồi.
Xuân Phong Bất Hàn Đào Hoa Diện Ta nhặt được một Thái tử mất trí nhớ từ trong đống xác chết, cùng hắn tranh giành thức ăn từ miệng chó hoang. Sau này, Thái tử trở về cung, Hoàng đế hỏi ta muốn được ban thưởng điều gì. Trước mắt ta hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nữ phụ không định thực sự muốn Thái tử cưới mình đấy chứ?】 【Một thợ săn nghèo hèn ở thôn quê mà dám mơ tưởng bước vào hoàng thất, chẳng trách cuối cùng lại bị ban rượu độc.】 Hóa ra gả cho Thái tử nguy hiểm như vậy. Ta rùng mình một cái, cất kỹ chiếc túi thơm Thái tử tặng, rồi dập đầu thật mạnh: “A Lê ngu dốt, xin bệ hạ ban cho A Lê được trở về Yến Châu.”
Trở Thành Người Được Sủng Ái Nhất Hoàng Cung Ta là con dâu do hoàng hậu đích thân chỉ định, nhưng vị hôn phu của ta lại một lòng muốn cưới thanh mai trúc mã. Hắn kéo thanh mai quỳ xuống đất cầu xin từ hôn: “Nàng ấy mới là Thái tử phi mà nhi thần đã chọn!” Hoàng hậu cười lạnh, tát mỗi người một cái, trực tiếp phế truất Thái tử. Nàng vội vàng triệu tập các hoàng tử về kinh, cười tủm tỉm nắm tay ta, giới thiệu với ta. “Con cứ coi như lão nhị đã chết, bốn đứa con trai còn lại của ta, con cứ tùy ý chọn!” Ôi trời, được hoàng gia cưng chiều như thế này, sướng chết mất!
Xé Nát Bạch Liên Hoa Ta từ nhỏ được nuôi ở trong cung, nhưng đáng tiếc chỉ là thế thân của Công chúa thật sự. Khi Công chúa chân chính lưu lạc bên ngoài trở về, Hoàng đế muốn đuổi ta ra ngoài. Ta vui vẻ đi suốt đêm. Những nữ công thêu thùa tra tấn ta mười mấy năm, thi thư lễ nghi, quy củ giáo điều đi gặp quỷ hết đi! Nhưng không ngờ, Công chúa lại cầu xin Hoàng đế giữ ta lại. “Tỷ tỷ đi ra ngoài cũng không có nơi nương tựa, chi bằng để cho tỷ ấy lại đi.” Kiếp trước, ta tin những lời này của nàng ta, cuối cùng chet thảm. Đời này, ta muốn tự tay xé nát đóa bạch liên hoa này!
Thần Y Độc Nữ A tỷ là một y nữ, sau khi chữa bệnh cho Quý phi, được Hoàng đế khen ngợi là diệu thủ. Quý phi ghen tuông, chặt đứt hai tay a tỷ, cười nói: “Nghe nói Tống y nữ y thuật cái thế, vậy chữa khỏi cái tay bị phế của mình đi.” Ả ta không cho tỷ tỷ ta nước và thuốc, nhìn tỷ tỷ vì mất máu quá nhiều mà chet. Sáu năm sau, Quý phi lại mắc bệnh lạ, bị tra tấn đến chet đi sống lại. Ta tiến lên bẩm báo: “Thế gian có một người, có thể trị bệnh này.” Quý phi thấy được hi vọng, hai mắt tỏa sáng: “Mau mời thần y đến, bao nhiêu bạc bổn cung đều cho!” Ta tiếc nuối lắc đầu: “Sáu năm trước, nương nương đã tự tay giet nàng.”
Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.
Nương Nương Giá Đáo! Kiếp trước, ta là một tên bạo quan, sau khi chết, âm phủ phán rằng ta giết chóc quá nhiều, nên trừng phạt kiếp sau làm nữ nhân. Ta chẳng hề để tâm, khi đi qua cầu Nại Hà còn đá lật cả nồi canh của Mạnh Bà, chẳng uống lấy một ngụm. Nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn trong gương, ta khẽ cười lạnh: Đây mà gọi là trừng phạt sao? Rồi sau đó, ta vào cung. Hoàng thượng: “Mỹ nhân, làm sủng phi không tốt sao? Sao nàng lại muốn trở thành cô cô chấp hình của Thận Hình Ti vậy?”
Núi Non Trùng Điệp Ta làm chó săn cho Quý phi mười sáu năm, cho đến một ngày, Hoàng thượng đột nhiên khen ngợi ta: “Nha hoàn này của Quý phi, nhìn cũng thật khả ái.” Sau khi Hoàng thượng rời đi, Quý phi dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, dùng những ngón tay trắng nõn của nàng, nâng cằm ta lên, mỉm cười ngọt ngào nói: “Tụng Xuân, hay là chúng ta thay một Hoàng đế khác đi?” Ta vô cùng phấn khích, vội lấy con d//ao mà ta đã mài từ lâu từ dưới gối ra. Cuối cùng thì ngày mà ta chờ đợi đã đến rồi!
Phù Sinh Nhược Mộng Ta và Lục Thanh Hành cùng nhau sống lại. Sau khi sống lại, chúng ta không hẹn mà cùng chọn cách không gặp lại nhau nữa. Kiếp trước chúng ta là phu thê thời loạn thế. Ta một đường phò tá hắn, đưa hắn từ một kẻ ăn mày trở thành hoàng đế. Hắn làm vua, ta làm hậu. Hắn hô mưa gọi gió, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lại tài giỏi hơn người nên triều đình vô cùng ổn định. Hắn cũng rất trọng tình nghĩa, hậu cung chỉ có mình ta, một phu một thê ân ái đến đầu bạc răng long. Nhưng kiếp này ta không muốn ở bên hắn nữa, hắn cũng không muốn ở bên ta nữa.
Vòng Lặp Tái Sinh Ta bắt gặp Quý phi cùng Hầu gia tư thông. Hầu gia siết cổ của ta. Vừa dùng sức, vừa thổi hơi bên tai ta: “Nhanh thôi, rất nhanh liền .” Đây là lần thứ ba ta bị hắn diệt khẩu.