Hoàng Cung

Thanh Ngọc Án

Thanh Ngọc Án Ta xuyên thành nữ phụ trong tiểu thuyết đam mỹ. Chính Thái tử đã đích thân nói với ta. Đêm tân hôn, hắn ngoảnh mặt không thèm nhìn ta, giọng nói lạnh lùng. “Ta và Cố thừa tướng tình đầu ý hợp, cưới ngươi chỉ là để che mắt thiên hạ, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến tình yêu của ta.” Ta xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy bàn tay thon dài của hắn. “Điện hạ yên tâm, cp ta ship đều HE, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!” Sau này hắn đăng cơ làm đế, ta đề nghị phong Cố Tử An làm hoàng hậu nhưng hắn lại tức giận đập vỡ cả chục chiếc bình hoa. “Tạ Lâm Ngọc, nàng có còn lương tâm không, bao nhiêu năm rồi, sao nàng vẫn không quên được hắn!”

Thanh Bình Không Vui

Thanh Bình Không Vui Phò mã của ta, là người cực kỳ ôn nhu. Ôn nhu đến mức ngay cả nha hoàn bên cạnh ta bò lên giường hắn, hắn cũng không nỡ trách phạt, thậm chí nhìn thấy nàng không mặc y phục, sợ nàng cảm lạnh, còn ôm nàng ngủ suốt một đêm. Hắn đối với ta cũng ôn nhu như thế. Biết ta sợ đau, đêm tân hôn hắn chẳng nỡ động vào ta, chỉ mặc y phục nằm bên cạnh mà ngủ.

Chiếc Lồng Vàng

Chiếc Lồng Vàng Ta là Trưởng công chúa cao quý nhất của Khương Quốc. Tất cả mọi người đều nói ta sinh ra đã là Công chúa lá ngọc cành vàng, sống an nhàn không cần lo lắng chuyện gì. Cho đến sau này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng huynh, đó là lần đầu tiên ta hành lễ với huynh ấy như một quân thần, cẩn thận cầu xin: “Hoàng huynh, xin hãy hạ thánh chỉ đưa muội đến Bắc Ngô để hoà thân.” Hoàng huynh rất tức giận, không tin vào tai mình: “Muội có biết hắn là người như thế nào không hả?” Tất nhiên là ta biết. Hoàng đế Bắc Ngô, phu quân tương lai của ta, là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng lần này ta nhất định phải lấy hắn.

Nghịch Thần

Nghịch Thần Tướng quân xuất chinh trở về, còn mang theo một nữ tử đang mang thai. Ta khép tấu chương lại, lạnh lùng hỏi Lâm Kinh Phong: “Có cần trẫm ban hôn cho ngươi không?” Hắn bình tĩnh nói: “Thần chỉ muốn cưới người.” Ta ném ấn ngọc vào trán hắn, gầm lên: “Trẫm là hoàng đế, ngươi cũng dám nói!” Vết máu dài ngoằn ngoèo chảy từ trán hắn xuống lông mày, Lâm Kinh Phong chẳng thèm để ý, đưa tay quệt đi, cười nói: “Biên quan giá lạnh, thần đã thủ hộ người ba năm; đại kiếp của Yên Hư, thần đã đơn thương độc mã đánh lui ngàn quân địch. Chúng ta đã nói, giang sơn là của người, người là của thần.” Hắn từng câu từng chữ nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại bùng lên ánh sáng khát máu. Vị tướng quân trẻ tuổi này, kẻ điên này, đẹp diễm lệ như một bức họa. Ta ngây người nhìn hắn, không nói nên lời.

Tái Thiều Hoa

Tái Thiều Hoa Ta và Mạnh Nguyên Hy cùng được người cứu khỏi biển lửa. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, nàng tài hoa kinh thế, sách luận thức tỉnh lòng người. Ngay cả vị hôn phu của ta, Thái tử điện hạ, cũng vì nàng mà muốn từ hôn. Nàng nói rằng, ở thế gian này, nàng là kẻ được định trước để chiến thắng. Ta chỉ hờ hững cười nhạt: “Trùng sinh một kiếp, ngươi vậy mà vẫn chẳng có chút tiến bộ nào…”

Tướng Quân Khó Xuất Giá

Tướng Quân Khó Xuất Giá Ta mơ một giấc mơ. Trong mơ, tân đế lên ngôi, ban thưởng công thần. Hắn hỏi ta mong muốn điều gì. Ta nói: “Ta muốn trở thành Hoàng Hậu.” Hoàng đế nghiến răng đồng ý. Nhưng trước ngày phong Hậu, ta lại bị đầu độc mà chết. Ở một diễn biến khác của giấc mơ. Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu của ta, ban cho ta danh phận quý phi. Nhưng chỉ hai năm sau khi vào cung, ta vẫn lìa đời. Hiện tại, hắn lại hỏi ta: “Diệp Hoài Tịch, nàng muốn cái gì?”

Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng Quốc sư từng dự đoán rằng, Tiết gia sẽ có một Hoàng hậu. Thế nhưng, Tiết gia lại có tổng cộng chín nữ nhi. Ngay sau khi quốc sư dự đoán xong thì ông ấy đã qua đời. Còn chưa kịp nói đó là ai. Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘

Khương Tụng

Khương Tụng Khi Hoàng đế và bạch nguyệt quang của hắn thành thân, ta cô độc tắt thở trong lãnh cung. Tất cả mọi người đều không cảm nhận được hơi thở của ta, nhưng chẳng ai biết rằng ta là truyền nhân duy nhất của bế khí công. Hoàng đế gục khóc thảm thiết trước mộ ta, còn ta thì đã chạy đến tận biên cương, vui vẻ ăn uống thỏa thích trong một tửu lâu, tiện thể sờ thử cơ bụng của một tiểu lang quân Tây Vực. Cuộc sống lẽ ra có thể cứ thế trôi qua một cách thư thái, cho đến khi một trận động đất bất ngờ làm sụp đổ hoàng lăng, và Hoàng đế phát hiện trong quan tài của ta chỉ toàn là khoai tây thối. Ngày hôm đó, Thiên tử nổi giận, thề rằng dù có đào sâu ba thước đất, cũng nhất định phải tìm ra ta!

Xuân Phong Bất Hàn Đào Hoa Diện

Xuân Phong Bất Hàn Đào Hoa Diện Ta nhặt được một Thái tử mất trí nhớ từ trong đống xác chết, cùng hắn tranh giành thức ăn từ miệng chó hoang. Sau này, Thái tử trở về cung, Hoàng đế hỏi ta muốn được ban thưởng điều gì. Trước mắt ta hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nữ phụ không định thực sự muốn Thái tử cưới mình đấy chứ?】 【Một thợ săn nghèo hèn ở thôn quê mà dám mơ tưởng bước vào hoàng thất, chẳng trách cuối cùng lại bị ban rượu độc.】 Hóa ra gả cho Thái tử nguy hiểm như vậy. Ta rùng mình một cái, cất kỹ chiếc túi thơm Thái tử tặng, rồi dập đầu thật mạnh: “A Lê ngu dốt, xin bệ hạ ban cho A Lê được trở về Yến Châu.”

Kiều Kiều

Kiều Kiều Ta là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung. Vì dung mạo và vóc dáng của ta đều rất đẹp. Hắn hạ một đạo thánh chỉ. Ban ta cho vị tướng quân Thiết Huyết vừa mới hồi kinh. Vị quân vương mà ta đã yêu ba năm, ôn tồn nói với ta: “Con trai nhà họ Dung, trẫm không yên tâm. “Kiều Kiều, trẫm chỉ tin nàng, nàng phải thay trẫm trông chừng hắn.” Sau đó. Ta như ý hắn, gả làm thê của tướng quân. Đêm động phòng. Người nam nhân thô lỗ, bất kham, đầy vẻ lưu manh nắm lấy eo ta. Hắn khẽ nói: “Sau này, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa.” Nhưng vị quân vương luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh lại giống như phát điên. Hắn nắm chặt tay ta. Đôi mắt đỏ hoe nói: “Kiều Kiều, trẫm hối hận rồi.”

Thanh Điểu

Thanh Điểu Ta là thứ nữ nhỏ nhất của nhà họ Lư ở Phạm Dương, suốt ngày yếu đuối than vãn, ra vẻ thanh cao. Đại tỷ nói ta không có tài học, dạy thơ ca suốt ba tháng đến mức tức giận đau đầu. Nhị tỷ mắng ta không có phong thái đoan trang, quản thúc quy củ suốt một tháng rồi khóc lóc đi cáo trạng. Tam tỷ bảo ta học võ để phòng thân, cuối cùng ta một quyền đánh đổ cây liễu lớn trong vườn. Về sau, cha bị oan khuất, nhà họ Lư bị xét nhà diệt tộc, ba tỷ tỷ đều bị hôn quân hành hạ đến chết. Ta khoác lên mình chiếc váy lụa đỏ như máu, nhờ  một điệu múa mê hoặc mà được phong làm Hoàng quý phi. “Tỷ tỷ, muội sinh ra chính là tai họa, chính là để lật đổ triều đại này báo thù cho các tỷ!”

Lục Thời Cẩm

Lục Thời Cẩm Sau ba năm dưỡng bệnh ở Giang Nam, ta trở về kinh thành. Bên cạnh vị hôn phu của ta giờ đây lại có thêm một nữ tử có năm phần giống ta. Trong tiệc mừng, ta vô tình làm bẩn váy áo của nữ tử kia. Nàng ta khóc lóc thảm thiết. Bình thường Bùi Nghiễn Lễ lúc nào cũng lạnh lùng như băng nhưng lần đầu tiên hắn lại nổi giận với ta. “Lục Thời Cẩm, nàng có thể đừng vô lý gây sự được không?” Vô lý gây sự? Ta mặt không biểu cảm, tát hắn một cái. “Bản cung cho ngươi mặt mũi sao!” Có phải nên để hắn nhìn xem, vô lý gây sự thực sự là như thế nào không?

Phò Mã Gia

Phò Mã Gia Công chúa mang thai, nói là của ta, tiểu hoàng đế cuồng tỷ tỷ hết thuốc chữa, ép ta chịu trách nhiệm. “Bệ hạ, thần không có khả năng đó!” Ta kêu oan. Công chúa thân cao bảy thước, khuynh quốc khuynh thành, cúi mắt mỉm cười: “Tám tháng sau, nếu bản cung không có con, sẽ chỉ hỏi tội ngươi.” Ta sờ bụng, chua xót, mẹ con ta sắp xong rồi…  

Lăng Mộ Khê

Lăng Mộ Khê Nay ta đã mười tám, vẫn chưa gả được cho ai. Mẫu thân ta sốt ruột đến mức xoay như chong chóng, nắm tay ta dặn đi dặn lại rằng lát nữa nhất định phải biểu hiện cho thật tốt. Ta gật đầu đáp ứng. Tam công tử của Thượng thư họ Tống ôn nhã như ngọc, thân vận bạch y phiêu dật, người còn chưa kịp bước vào, mẫu thân ta đã sai người đuổi hắn đi rồi. Ta đầy vẻ nghi hoặc nhìn mẫu thân. Mẫu thân ta ngữ trọng tâm trường nói với ta: “Hài nhi à, y phục trắng khó giặt, nương là vì nghĩ cho con thôi.” “Nhưng nương à, gả qua đó rồi con cũng đâu phải giặt đồ đâu.” “A!” Mẫu thân ta đập trán, “Nương quên mất rồi.”  

Mưu Kiều Kế

Mưu Kiều Kế Ta đi cùng tiểu thư nhà tri phủ lên chùa dâng hương. Tiểu thư cầu tài vận, còn ta cầu nhân duyên. Ta nói: “Tín nữ nguyện lấy mười năm độc thân của tiểu thư để đổi lấy một phu quân có tám múi, giọng nói dễ nghe, một lòng một dạ, không nạp tiểu thiếp, bao hết việc nhà, có cầu tất ứng, chỉ cưới riêng ta, thậm chí còn sẵn sàng vì ta mà mưu quyền soán vị, chém cả Hoàng đế – một bậc trượng phu chuẩn mực của nhị thập tứ hiếu!” Tối đó, ta mơ thấy Bồ Tát vắt chân, chậm rãi nói: “Ta chuẩn.” Hôm sau, tiểu thư ném tú cầu trúng một tên ăn mày, ta thay nàng gả đi.

Tô Dung Nguyệt

Tô Dung Nguyệt Ta bị gãy chân khi đi tìm thuốc cho Lý Cẩn, hắn mắng ta không biết lượng sức, liều mình để lấy lòng người khác. Hoàng đế phong ta làm Thái tử phi nhưng hắn kháng chỉ bất tuân, cưới tỷ tỷ của ta làm thê. Hắn nói tỷ tỷ ngây thơ, lương thiện, cần hắn bảo vệ, còn ta trong lòng toàn âm mưu thủ đoạn, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm. Sau này ta vui vui vẻ vẻ gả cho người khác, hắn chặn kiệu hoa, đỏ hoe mắt hỏi: “Tiểu cô nương trên núi Đào Hoa năm đó là nàng phải không?”

Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng

Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng Việc đầu tiên ta làm sau khi được tái sinh. Chính là cầm thuốc độc xông đến tiệm bánh bao ở phía Tây thành. Tên thanh niên bán bánh bao kia mới chính là thái tử lưu lạc nơi dân gian. Không lâu sau, hắn sẽ cùng thanh mai của mình trở về hoàng cung. Trước tiên giết chết thái tử giả, sau đó hành hạ thái tử phi. Ngày thái tử phi chết, tuyết rơi đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất đã nhuốm đỏ. Ta chính là thái tử phi xui xẻo đó. Không ngờ, lại đụng phải thái tử giả cầm kiếm đuổi đến trước cửa tiệm bánh bao. Ta nhướng mày: “Thế nào? Cùng nhau?”

Ca Nhược

Ca Nhược Ngày ta gả vào Hầu phủ, công công qua đời, bà mẫu đổ bệnh. Tiệc vui biến thành lễ tang, ta nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, tiếp nhận quyền quản gia, bình tĩnh xử lý xong tang lễ. Phu quân rối rít cảm ơn ta đã giữ gìn thể diện cho Hầu phủ nhưng lại chưa từng bước vào phòng ta nửa bước. Sau này, hắn thê thiếp thành đàn, có một đống thứ tử, thứ nữ. Ta tận tâm dạy dỗ, suy nghĩ cho tương lai của bọn họ. Lại nghe thấy phu quân dạy dỗ con cái sau lưng ta: “Ta chưa từng gặp qua người nào máu lạnh, vô tình như mẫu thân của các con. Tổ phụ của các con qua đời, nàng ta không rơi một giọt nước mắt. Tuy các con gọi nàng ta là mẫu thân nhưng không được phép học cách làm người của nàng ta. Nàng ta không xứng.” Sau đó qua miệng đại phu, ta biết được rằng mình không còn sống bao lâu nữa. Thứ tử, thứ nữ không một ai đến thăm, càng không có nổi một chén thuốc phụng dưỡng, mặc ta sống chet. Lúc sắp chet, ta phụ thân m một mồi l ửa đ ốt sạch Hầu phủ, th iêu rụi chốn lạnh lẽo vô tình này. Mở mắt ra lần nữa, ta đã sống lại. Hầu phủ đến cầu hôn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, chúng ta đồng thời nói ra một câu: “Ta không đồng ý.” Hóa ra không chỉ có một mình ta sống lại.

Mưu Kế

Mưu Kế Ta cùng tiểu thư nhà tri phủ đến chùa thắp hương. Nàng cầu tài vận, còn ta cầu nhân duyên. Ta thầm khấn: “Tín nữ nguyện dùng mười năm độc thân của tiểu thư để đổi lấy một vị phu quân hoàn hảo: tám múi cơ bụng, giọng nói dễ nghe, một lòng một dạ, không nạp thiếp, lo hết việc nhà, có cầu tất ứng, không phải ta không cưới, và sẵn sàng vì ta mà mưu quyền đoạt vị, chặt đầu hoàng đế, trở thành một người chồng nhị thập tứ hiếu!” Đêm đó, ta mơ thấy Bồ Tát ngồi vắt chéo chân, phán: “Gia phê chuẩn!” Hôm sau, tiểu thư ném tú cầu, trúng một gã ăn mày. Ta thay tiểu thư lấy chồng.

Đại A Hoàn

Đại A Hoàn Tiểu thư lười biếng ta giữ cửa, tiểu thư trèo tường ta dựng thang, tiểu thư đánh người ta đưa ghế. Nếu nói về tinh thần tận tụy, thì khắp kinh thành này cũng chẳng ai xứng đáng làm kẻ chân tay hơn ta. Thân là một nha hoàn bán thân, ta chỉ là một phần phụ trong câu chuyện của tiểu thư, là kẻ không đáng nhắc đến trong miệng người kể chuyện. Thế nhưng ta chưa từng cảm thấy oán trách, bởi tiểu thư tốt đẹp như thế, được dõi theo nàng suốt cuộc đời dài đằng đẵng này chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của ta.