Ngôn Tình
An Nhiên Giữa Nhân Gian Vốn cho rằng hạnh phúc, đến cuối cùng chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nói tới, cô đã mất đi quá nhiều, có quá nhiều không cam lòng và tiếc nuối. Quyến luyến rời khỏi nhân gian, được trở lại một lần, Cố Ninh trở về đêm trước khi cha mẹ ly hôn. Khi đó, cô vẫn chưa có hai bàn tay trắng… Lần này, Cố Ninh thấy rõ người bên cạnh, cô chỉ nghĩ muốn mang theo mẹ mình, cố gắng bù lại những khuyết điểm trước kia, để cuộc sống của chính mình được nhẹ nhàng thanh thản.
Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt Tôi là thiên kim thật, còn thiên kim giả là một trà xanh. Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng điệu đáng thương: “Chị à, em biết chị không thích em, em sẽ rời đi.” Tôi còn chưa kịp vạch trần màn kịch của cô ta, không ngờ ba ruột tôi ra tay còn nhanh hơn. Ông thẳng thừng ném đồ của thiên kim giả ra ngoài, giọng đầy ghét bỏ: “Muốn cút thì cút nhanh lên, đừng để bẩn mắt bảo bối của tôi!”
Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”
Hoa Khôi Kinh Thành Xuyên Không Tôi vốn là hoa khôi đầu bài nức tiếng kinh thành, vậy mà lại xuyên không thành tiểu hoa tai tiếng trong giới giản trí thời hiện đại. Còn bị nhét vào một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu của các minh tinh. Chỉ để làm nền cho sự hấp dẫn của các nữ khách mời khác. Hừ, chẳng phải chỉ là nổi bật giữa đám phụ nữ sao? Là hoa khôi đứng đầu, tôi đây chuyên nghiệp lắm.
Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh Sau khi tử vong ngoài ý muốn, Bách Hợp chiếm được cơ hội sinh tồn, vì muốn giữ vững hiện trạng, cô phải xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ.
Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”
Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn Quý Thính và Đàm Vũ Trình từng ngồi cùng bàn suốt hai năm. Cô thích anh, tình cảm ấy nhẹ nhàng như đóa phù dung, mong manh nhưng đẹp đẽ. Thế nhưng, anh chưa từng để ý đến cô. Cô hiểu rõ, giữa cô và anh không bao giờ có khả năng. Sau này, họ bắt đầu thân thiết hơn, thường xuyên gặp gỡ và tiếp xúc. Dẫu vậy, cô biết rõ trái tim anh vẫn luôn hướng về người bạn gái cũ. Rồi sẽ có một ngày, anh và cô ấy quay lại bên nhau. Nhưng Quý Thính chưa từng nghĩ rằng, bản thân sẽ có một khoảng thời gian dây dưa với anh, dù ngắn ngủi như đóa phù dung nở rộ một sớm mai rồi tàn lụi trong bóng tối. Cô và anh thỏa thuận với nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, có lẽ là vào mùa đông. Và khi sinh nhật cô cận kề một ngày, bạn gái cũ của anh đã trở về. Quý Thính đứng ở phía đối diện, cách anh một con đường. Cô mỉm cười nói: “Tạm biệt.” Rồi xoay người, rời đi, mang theo tất cả những cảm xúc đẹp đẽ và mong manh của mối tình phù dung ấy.
Phản Công Trong buổi tiệc mừng công của công ty, ba tôi công khai thừa nhận ngoại tình. Trước mặt ban lãnh đạo cấp cao, ông nói với đứa con riêng: “Sau này công ty của ba, con có một nửa.” Cô ta bước lên định đứng cạnh tôi, tôi lạnh lùng đẩy mạnh một cái, khiến cô ta ngã lăn từ bậc cao xuống. Tôi quay đầu, nhìn ba, cười nhạt: “Bùm.”
Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.
Chiêu Chiêu Như Nguyện Tết này tôi đến nhà kẻ thù không đội trời chung chúc Tết, nhưng từ chối lời mời ở lại ăn cơm. Hắn cười cười, giọng điệu mỉa mai: “Tôi biết mà, cô ghét tôi, coi thường tôi, nên lúc nào cũng vội vã rời đi, chẳng bao giờ chịu ở lại ăn cơm.” Tôi im lặng hai giây, rồi chậm rãi hỏi: “Anh có muốn biết lý do thật sự không?” Đối thủ một mất một ngơ ngác: “Ý cô là gì?” Tôi chỉ về phía bếp, biểu cảm có chút khó tả: “Là vì lần trước tôi đến đây, tôi tận mắt thấy con chó nhà anh ỉa thẳng vào chảo.”
Kết Cục Anh Đáng Nhận Một đêm hoang đường, em gái tôi mang thai con của chồng sắp cưới của tôi. Vào ngày cưới, nó bụng to xuất hiện, hỏi tôi có thể cho đứa bé một gia đình trọn vẹn không. Mọi người đều khuyên tôi rộng lượng, nói rằng đứa trẻ vô tội, hơn nữa hai người họ yêu nhau, chỉ có tôi là kẻ chen ngang giữa họ. Tôi không đồng ý, chồng chưa cưới cũng không nói gì, chỉ bảo vệ sĩ đuổi người đi. Sau đó, em gái tôi chết trong một vụ tai nạn xe hơi, hai mạng người cùng mất. Nhiều năm sau, nhờ vào tài nguyên và mối quan hệ của tôi, chồng tôi thành công vực dậy, trở thành nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh. Tôi cũng đã cố gắng mang thai suốt mấy năm. Đến ngày công ty anh lên sàn, tôi vui mừng phát hiện mình đã có thai. Tôi mang tờ giấy khám thai đến tìm anh ta, nhưng lại nghe thấy anh ta nói với bạn mình: “Doanh Doanh và con của cô ấy đã trở về. Tôi không muốn mẹ con họ tiếp tục trốn tránh nữa. Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải ly dị.”
Đừng Gửi Gấm Thư Nhung Thẩm gia thất thế, công tử bị giáng chức đầy đi ngàn dặm. Dưới mưa tuyết ở thập lý đình, hắn đứng suốt một ngày, vậy mà chỉ chờ được một phong hôn thư bị trả lại từ thanh mai, cùng lý do nàng mang bệnh. Từ đó, ba năm lưu lạc nơi Nhai Châu, hắn giết người ta đưa đao, hắn trọng thương ta gãy chân. Từng nhát đao, từng vết máu, hắn chém ra một con đường về kinh thành. Hắn nói: “Ngươi và ta đã cùng một đường, vậy thì nên nắm tay nhau đến bạc đầu. Kiều Thư, ta muốn cưới nàng.” Thế nhưng đến ngày vào kinh. Tiểu thư phủ Thượng thư kiêu ngạo đứng giữa trời tuyết mịt mù, hai mắt đỏ hoe. Thẩm Vân Đình xưa nay luôn lãnh đạm, lần đầu tiên không thể kiềm chế cơn giận ngút trời. Hắn gầm lên: “Nàng ta muốn đứng, cứ để nàng đứng đến chết!”
Diễm Dao Bất Phàm Giang Lạc Dao là đích nữ của phủ Nhạc Xương Hầu, từ nhỏ đã được yêu chiều vô hạn. Một ngày, một thầy bói đến cửa, nói rằng nàng mang mệnh có tai ương, chỉ khi tìm được một người mang sát khí bên mình mới có thể hóa nguy thành an. Cha nàng nghe xong, hoảng hốt vỗ đùi, lập tức đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương là kẻ nổi danh hung ác tàn nhẫn nhất thiên hạ, lại còn nợ Giang gia một ân tình. Không ngờ Giang gia lại thừa cơ đem con gái gán cho hắn. Nhiếp Chính Vương không ngẩng đầu, cầm bút viết thư trả lời: “Bản vương không cần con gái ngươi.” Đúng lúc hắn vừa đặt bút, bên ngoài, một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khoác áo choàng trắng như tuyết bước vào, giọng nói khẽ khàng: “Lạnh.” Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Lạnh? Lạnh thì đừng đi lung tung.”
Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang Ngày rời trung tâm ở cữ, Tiền Tư Thần đến đón tôi. Anh ta mang theo chiếc bánh hạt dẻ tôi thích nhất, và một tờ đơn ly hôn. Gương mặt anh ta chẳng hề có chút áy náy nào: “Giai Giai sắp từ nước ngoài về rồi, cho nên…” Tôi nhìn những dòng chữ in trên giấy ly hôn: công ty thuộc về bên nam, mọi tài sản khác đều thuộc về mẹ con tôi. Tốt, rất hợp ý tôi. Nhưng tôi vẫn khẽ nhíu mày, làm bộ không vui: “Tư Thần, công ty là tâm huyết bao năm qua chúng ta cùng nhau gây dựng, anh nôn nóng đá tôi ra ngoài thế này sao?” Tiền Tư Thần đưa bút cho tôi: “Em cũng biết mà, lúc lập công ty là để hiện thực hóa giấc mơ của Giai Giai. Nên ngoài công ty ra, tất cả những thứ khác anh đều để lại cho em.” Tôi nhanh chóng cầm lấy cây bút trong tay anh ta, ký tên không chút do dự, sợ anh ta đổi ý. Thấy tôi không khóc không nháo, Tiền Tư Thần có chút kinh ngạc: “Bốn năm tình cảm, em lại chẳng có chút luyến tiếc nào à?” Tôi liếc nhìn đứa con trong lòng, rồi mỉm cười với anh ta: “Chúc anh và cô Hứa trăm năm hạnh phúc.”
Sau phẫu thuật, tôi bị mất trí nhớ, vị hôn phu đã đưa tôi ra nước ngoài định cư.Bảy năm qua, anh ta không cho tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.Nhưng vào một ngày, tôi phát hiện một cuốn tạp chí tài chính trong văn phòng của anh ta.“Thẩm Yến Sơn…”Cái tên này nghe quen thuộc quá.Nhìn vào bức ảnh trong đó, một người đàn ông phong thái thanh thoát, được gọi là “tấm gương vượt khó, ngôi sao công nghệ,” trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại.Tôi hỏi vị hôn phu đó là ai.Ánh mắt anh ta thoáng lóe lên: “Người này, em không quen đâu.”
Anh hàng xóm nhà bên là một người vừa đẹp trai lại rất nam tính, kiểu đàn ông phong trần, mạnh mẽ.Tôi phải vắt óc suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra cách bắt chuyện.“Ống nước nhà em bị vỡ, anh có thể giúp em được không?”Anh ấy im lặng một lúc, rồi từ tốn nói: “Hôm qua, đèn nhà em cũng hỏng rồi.”Tôi vừa định lên tiếng phản bác thì anh ấy tiếp tục: “Hôm kia, ống xả nhà em cũng hỏng luôn.”Anh ấy liếc tôi một cái, mặt không cảm xúc.Tôi chỉ biết im lặng.Tôi gật đầu, ra vẻ nghiêm túc: “Gần đây thật sự xui xẻo quá đi.”
Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh Kỳ huấn luyện quân sự đại học, tôi bị bắt lại khi đang lén mua đồ ăn ngoài. Anh trai shipper vô cùng chính trực mà nói: “Tôi là anh của con bé, cũng xem là người lớn trong nhà, cái này mấy người cũng quản sao?” Giáo quan quân sự nhìn tôi. Anh cười nhạt nói: “Tôi và em có hôn ước mà sao tôi lại không biết em có anh ruột nhỉ?” Đôi khi chỉ mất vài giây để một người tỉnh táo lại. Ba ngày sau, trong kì huấn luyện quân sự, tôi đã nhìn thấu hồng trần. Trước khi bị trường học đưa vào trong núi, tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện sau này mình phải đối mặt. Bây giờ tôi đã biết là gì rồi. Là báo ứng.
Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân Tiêu gia Vân Chước, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, nay thân nhân bất ngờ tìm đến, ép nàng hồi kinh để trở thành cái gai trong mắt mọi người. Thân nương khinh thường, nói nàng thô bỉ, không biết một chữ to. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã đảo tung giới danh sư kinh thành, nổi danh với tài năng nói từ nói phú, đoán mệnh giải vận, khiến ai ai cũng phải kính nể. Bạch liên hoa chê bai nàng độc ác? Nàng lại khiến tiếng thơm vang xa, để kẻ chê bai tức tối mà phải câm lặng. Đại ca từng thương hại nàng, nghĩ rằng mấy năm nay nàng sống khốn khó, thất vọng vô cùng. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, châu báu vàng bạc sáng lóa, khiến hắn choáng váng. Nhị ca được mẫu thân bảo bọc, lòng dạ ác độc? Nàng kéo hắn đi gặp báo ứng, đối mặt với cơn thịnh nộ của thần quỷ! Tiểu đệ không chịu nhận tỷ? Trước vũ lực tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng phải cúi đầu nhận thua. Vân Chước không chỉ giỏi đoán mệnh, tinh thông tướng thuật, mà còn chiêm tinh thần, sửa phong thủy. Là môn chủ Thần Ẩn môn, nàng mang số mệnh đoản thọ và nghèo khó. Nhưng nàng quyết tâm thay đổi vận mệnh, kiếm thật nhiều tiền để an hưởng tuổi già. Quán nhỏ của nàng tại kinh thành nhanh chóng gây chấn động, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tôi là chú chim hoàng yến được thái tử nhà họ Tần là Tần Thâm bao nuôi.Có lẽ là vì tôi có vài nét giống với mối tình đầu khi ở nước ngoài của anh ấy, Thẩm Bạch Liên.Anh ấy đã chi mười vạn một tháng để bao nuôi tôi.Nhưng tôi cũng chẳng phải một chú chim hoàng yến đạt tiêu chuẩn cho lắm.Tôi nói nhiều, thù dai, lại thích bịa chuyện.Mỗi khi Tần Thâm đối xử không tốt với tôi, tôi lại tung tin đồn rằng anh ấy “không được”.Cho đến một ngày, chuyện tôi tung tin đồn đã bị Tần Thâm phát hiện.
Tôi hay gửi tin nhắn riêng cho ảnh đế làm sổ ghi chép kỳ sinh lý.Ngày công chiếu phim mới của anh ấy, ảnh đế đặc biệt bước xuống sân khấu để lấy cốc cola lạnh trong tay tôi.“Em hôm nay ăn đồ lạnh à? Không sợ đau bụng sao?”Hot search nổ tung, tôi sững người.Hóa ra ảnh đế thật sự đọc tin nhắn riêng sao? Vậy còn những chuyện tôi từng tưởng tượng về anh ấy khi xem cảnh nóng thì…Ảnh đế uống một ngụm từ ống hút của tôi, cười rạng rỡ:“Mỗi tin nhắn của em, anh đều đã đọc qua.”