Ngôn Tình

Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh Sau khi tử vong ngoài ý muốn, Bách Hợp chiếm được cơ hội sinh tồn, vì muốn giữ vững hiện trạng, cô phải xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ.

Chồng Không “Sợ” Vợ Tin đồn nói rằng sếp là người sợ vợ. Bình thường cứ lấy lý do “về nhà với vợ” để trốn các buổi tụ tập. Trong buổi tiệc mừng công, có đồng nghiệp buôn chuyện: “Không phải hôm nay sếp Tần phải về nhà với vợ sao?” Anh nghiêng đầu, hất cằm về phía tôi: “Hôm nay không cần. Vợ tôi đang ở đây rồi.” Tôi: “…”

Dỗ Dành Anh Ấy Thay mặt đồng nghiệp đi phỏng vấn luật sư Tần. “Hiện tại anh có bạn gái không?” Luật sư Tần: “Chia tay rồi.” “…Có tiện tiết lộ lý do không ạ?” Luật sư Tần nhìn tôi một lúc, “Không phải em từng nói, sợ cưới anh rồi ly hôn thì đến cả cái quần lót anh cũng không cho mang đi sao?”

Em Là Cả Thế Giới Của Anh Người mà Lục Kinh Niên yêu thật ra là chị tôi. Cưới tôi, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta. Bởi vì tôi có gương mặt giống hệt chị. Sau này, trong một tai nạn xe, tôi và chị cùng gặp nạn. Anh ta đã chọn cứu chị trước. Khi tôi hấp hối, người ở bên cạnh tôi lại là kẻ thù không đội trời chung – Nghiêm Phó Dã. Sau khi trọng sinh, tôi quyết tâm từ hôn. Trở lại con hẻm nhỏ trong ký ức, một chàng trai quen thuộc nở nụ cười trêu ghẹo: “Dư đại tiểu thư, hôm nay sao lại giá lâm thế này? Lại muốn ăn hoành thánh à?” Tôi nhìn thẳng vào anh: “Không, em đến tìm anh, Nghiêm Phó Dã.”

Nắng Ấm Dịu Dàng Tấn Bắc hầu bị quân địch vây khốn, sống chết chưa rõ. Bệ hạ ban hôn, muốn ta lấy thân phận xung hỷ cầu phúc cho hắn. Ta hân hoan vui vẻ, cùng một con gà trống bái đường. Thăng quan, phát tài, phu quân chết yểu, quả thật là chuyện tốt trên đời. Nhưng những ngày vui vẻ làm quả phụ của ta chỉ kéo dài được nửa năm. Phía tiền tuyến truyền tin về, phu quân ta đã phá vòng vây, mang theo chiến công hiển hách trở về! Khi gặp hắn, ta càng kinh ngạc phát hiện, ta có thể nghe được tiếng lòng của hắn!?

Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm” “Công chúa câm” tuyển thư đồng, gia đình cử ta đi. Để dỗ dành, phụ thân còn cố ý nhét đầy thức ăn vào hành lý cho ta. Đến ngày kiểm tra, cung nữ hầu cận bên cạnh công chúa tên Hỉ Tước hỏi: “Trong sách như có Hoàng Kim Ốc.” Ta đáp: “Nào có da giòn heo sữa quay?” Ai ngờ bất ngờ thật, công chúa lại chọn ta. Ta bèn hỏi vì sao. Hỉ Tước đáp: “Công chúa nói cô thiếu đầu óc.” Ta: “???” Sau đó ta với công chúa ngủ chung một giường. Ta thắc mắc: “Cái gì cộm dưới lưng ta thế?” Công chúa cất giọng khàn khàn: “Im miệng.” Công chúa không phải câm sao?! Công chúa là nam nhân ư?!

Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt Tôi là thiên kim thật, còn thiên kim giả là một trà xanh. Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng điệu đáng thương: “Chị à, em biết chị không thích em, em sẽ rời đi.” Tôi còn chưa kịp vạch trần màn kịch của cô ta, không ngờ ba ruột tôi ra tay còn nhanh hơn. Ông thẳng thừng ném đồ của thiên kim giả ra ngoài, giọng đầy ghét bỏ: “Muốn cút thì cút nhanh lên, đừng để bẩn mắt bảo bối của tôi!”

Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Biên Giới Hòa Thân Ta là công chúa, quốc sư là thanh mai trúc mã của ta, còn hoàng đế là ca ca của ta. Thế nhưng, ta lại nghe thấy quốc sư đề xuất với hoàng đế, gửi ta đến biên giới để hòa thân, nhằm đổi lấy bạch nguyệt quang trong lòng cả hai. “Ngươi là công chúa của một quốc gia, theo lý nên có trách nhiệm giữ gìn hòa bình. Hứa Chiêu chỉ là một cô gái yếu đuối, nàng không thể đảm đương nổi.” Từ trên xuống dưới triều đình đều nói rằng do gia đình Hứa Chiêu làm việc thiếu cẩn trọng, dẫn đến sự thất bại của triều ta. Hứa Chiêu vì tùy tiện đi theo đến chiến trường nên đã bị người man tộc bắt giữ. Ta không muốn bị ép buộc đi hòa thân thay cho một người như vậy, nhưng họ chẳng hề quan tâm đến nguyện vọng của ta, cưỡng chế trói ta lại. Ta cảm thấy vô cùng thất vọng với họ, và cũng đổ hết sự oán giận lên Hứa Chiêu. Nhưng sau khi ta gặp Hứa Chiêu tại vùng man tộc, ta phát hiện nàng hoàn toàn không giống như những gì ta từng nghe. Nàng nói với ta: “Ngươi không phải là sợi tơ hồng trong cung cấm, mà là một cây cổ thụ, rồi sẽ có một ngày cành lá xum xuê.”

Bóng Hình Mờ Nhạt Năm thứ ba trong mối quan hệ bí mật với Chu Thừa Lâm, anh vẫn không muốn công khai. Trong một buổi tụ họp, có người đùa giỡn hỏi: “Anh Lâm, Tĩnh Chi xinh đẹp như thế, mấy năm nay anh thật sự không hề rung động sao?” Nhìn anh ấy cụng ly cùng mọi người, trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút hy vọng mơ hồ. Anh dựa lưng vào ghế, chỉ thờ ơ đáp: “Đừng đùa, tôi và Tĩnh Chi chỉ là bạn bè thuần khiết thôi mà.” Tôi sững người một lúc, rồi bật cười nhạt, “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Tiến Về Phía Trước Ngày tôi phá thai, Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi lại sinh con. Anh ấy đến để giúp cô ta đón đứa trẻ chào đời. Trong suốt những ngày tôi âm thầm rời đi, tôi vẫn không nhận được dù chỉ một cuộc gọi từ anh ấy. Cho đến khi tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nắm tay tôi, nói: “Niệm Niệm, anh sai rồi, chúng ta đừng ly hôn được không em?” Nhưng tên tôi không phải Niệm Niệm. Niệm Niệm, chính là người duy nhất anh ấy luôn khắc ghi trong lòng.

Chồng Tôi Không Ngừng Chuyển Tiền Cho Tôi Bạn gái cũ của chồng tôi, một đại mỹ nhân tên Tống Du, gần đây vừa nhảy việc sang công ty anh ấy, ngày nào cũng chạy vào văn phòng tỏ vẻ quan tâm. Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Giữa ban ngày, tôi đeo kính râm trong văn phòng, giả vờ như không nhìn thấy. Đùa à? Tôi dành hơn nửa ngày để lướt mạng, anh ta trả tôi một vạn hai tiền lương, thêm năm vạn tiền sinh hoạt, dù có thấy tôi cũng giả vờ không thấy. Nếu anh ta trả gấp đôi, tôi có thể làm phù dâu trong đám cưới của họ. Nếu thêm một số 0, tôi sẵn sàng chăm sóc Tống Du ở cữ. Không thì cầm số tiền này tôi cũng thấy bất an.

Nhân Duyên Trong Gió Ta nhặt được Lục Nghiễn Tu mất trí nhớ, mang hắn về nuôi bên mình. Ngày hắn khôi phục trí nhớ và rời đi, hắn vung tay áo, biến ra một đống trân châu. “Đếm cho đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ trở lại.” Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không mang theo chút lưu luyến nào. Ngày đầu tiên, ta đếm được ba mươi hai hạt. Cảm thấy hơi đói, ta đứng dậy đi ăn cơm. Ngày thứ hai, vất vả lắm ta mới đếm được một trăm hạt. Có chút buồn ngủ, ngả đầu liền thiếp đi. Ngày thứ mười, ta không đếm nữa, mà cẩn thận nhét số trân châu đó vào người, bước ra ngoài cửa. Sáu năm sau, Lục Nghiễn Tu đi ngang qua đây, thấy ta gục trên bàn đá đang đếm trân châu, không nỡ lòng nên tiến lại gần. “Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã đếm rõ ràng chưa?” “Chỉ còn năm mươi ba hạt.” Ta trả lời. Lục Nghiễn Tu chau mày, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn ta: “Ngốc nghếch! Đếm sai rồi!” Không sai mà, sáu năm nay, ta đã dùng số trân châu đó để mua đàn ông, mua nhà, mua đất. Cuối cùng, chỉ còn lại năm mươi ba hạt này.

Yêu Đương Nồng Nhiệt Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và người chú nhỏ trên danh nghĩa của mình đính hôn. Nhưng anh ta chỉ coi tôi như một đứa trẻ. Đêm tân hôn, tôi run rẩy đưa tay cởi cà vạt của anh ấy. Lại bị anh hất tay ra, cười nhạt đầy hờ hững: “Em nghĩ tôi đã cầm thú đến mức ngủ với cháu gái của mình sao?” Hôm sau, anh ta viện cớ công việc, bay thẳng ra nước ngoài. Hai năm sau, chúng tôi vô tình gặp lại trong một quán karaoke. Lúc đó, tôi đang bị một đàn anh tỏ tình công khai. Còn anh, tay cầm ly rượu, lười nhác dựa vào tường, chậm rãi thưởng thức màn kịch trước mắt. … Đêm hôm đó, tôi ngồi trong ghế sau chiếc Maybach, bất an không yên. Anh nâng cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Là chính tay tôi nuôi lớn, em dám chạy theo người khác?”

Để trốn tránh cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, tôi thuê thám tử tìm một anh chàng cực kỳ đẹp trai để ký hợp đồng hôn nhân.Anh ta hỏi tôi:“Vì sao em không thích hôn nhân sắp đặt?”Tôi trả lời:“Đối tượng liên hôn của tôi chán lắm, nghe nói là một ông già cổ hủ, chẳng hiểu lãng mạn là gì.”Tối hôm đó, anh ta ép tôi xuống giường, quấn lấy tôi đủ mọi tư thế như muốn chứng minh điều gì đó.Cho đến khi tôi nghe thấy người khác cung kính gọi anh ta:“Chào tổng giám đốc Bùi.”“Tổng giám đốc Bùi? Bùi nào cơ?”Người đàn ông ôm eo tôi, giọng trầm thấp:“Là ông lão họ Bùi cổ hủ mà em đào hôn ấy.”

Nguyện Kiếp Không Sai Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.

Tết Thanh Minh sếp không cho nghỉ, tôi không nhịn được mà đăng trong nhóm:“Tại sao? Chẳng lẽ sếp không có mộ tổ à?”Tối hôm đó, một ông cụ chống gậy bước vào giấc mơ của tôi, gõ đầu tôi rồi bảo rằng tôi có tinh thần phản kháng hiếm có. Ông rất thích tôi và quyết định tìm cho tôi một anh bạn trai.Sáng hôm sau, anh sếp mặt lạnh, độc miệng ngồi nghiêm chỉnh trước mặt tôi, gương mặt đầy mâu thuẫn:“Tôi… ông cố tôi tối qua báo mộng bảo cô phải làm cháu dâu của ổng…”

Năm mười tám tuổi, tôi đã tỏ tình với anh trai hàng xóm.Anh ấy cười khẩy: “Em biết tình yêu là gì không?”Sau đó, tôi trượt kỳ thi đại học, không thể đến thành phố nơi anh ấy sống. Cảm thấy tình cảm đơn phương không có kết quả, tôi lặng lẽ từ bỏ.Trong buổi phỏng vấn thực tập, tôi lại gặp anh ấy.Anh ấy là người phỏng vấn, ngồi trên ghế chính, mặc vest chỉn chu. Anh bực bội nới lỏng cà vạt, lạnh lùng hỏi: “Muốn ở lại đây làm không?”Tôi cẩn thận gật đầu.Anh ấy khẽ cười, ánh mắt như muốn xuyên thấu: “Nói vài lời hay ho nghe xem.”